-Ưn ~..... onii-chan. Của onii-chan, lớn quá.
Đôi môi trẻ con của Kotono buông cần-tăng-dân-số của tôi ra rồi nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng. Cô bé 12 tuổi chậm chạp bước vào giai đoạn dậy thì, ngực cô bé cũng nhú lên một chút.
Tôi không phải ấu dâm, nhưng Kotono, bất kể là mẫu phụ nữ trưởng thành hay ấu nữ đều ngon lành cả. Tất cả chỉ là ảo tưởng, chỉ vậy thôi.
-Kotono! Anh đã bảo em ngậm nó mà nhỉ?
-Em xin lỗi.
Cô bé rớm nước mắt, nhưng rồi lại ngậm cái thứ cứng ngắc của tôi vào miệng lần nữa. Bàn tay nhỏ bé nghiêm túc vuốt ve cái thứ nóng hổi ấy.
Tệ, tệ quá. Miệng cô ấy nhỏ nên nó đang ép rất chặt, phê vãi.
-Ngoan lắm, uống sữa của onii-chan nào.
ーHiyaaaaan!
Tôi xuất vào miệng Koyono, phần mà cô ấy không uống nổi chảy ra khỏi miệng, làm dơ cằm cô bé rồi đến ngực.
-Nó..nó bị tràn ra, em xin lỗi.
-Bé hư lãng phí thức ăn cần phải bị phạt, à đúng rồi, dạng chân ra và cho anh xem cô bé của em nào.
Kotono cởi chiếng quần lót hình gấu và nơi hồng hào đẹp đẽ ấy bày ra, lồ lộ trước mắt tôi.
-Onii-chan, thế này...xấu hổ..lắm..
Mặc cho gương mặt đỏ chót, Kotono vẫn cứ mở 2 chân ra và làm lộ ra phần bên trong khe hở ấy. Trái với những gì cô bé nói, nơi cánh hoa ấy, mật hoa trào ra, mê hoặc tôi.
-Vậy, hình phạt của em, anh sẽ đẩy nó vào bên trong, nghe không.
Tôi nắm lấy vòng eo bé nhỏ của Kotono và đưa phần đầu đến lối vào.
Đẩy hết vào trong một lần.
Ngay lúc chúng tôi hòa làm một,
-Đau, đau quáááá!
cô bé rên rỉ theo khuôn mẫu của một cuốn truyện khiêu dâm.
Ngay lúc đấy.
Từ bên trong tủ quần áo ở phía tây căn phòng, phát ra một âm thanh lớn.
Bang!
****
Tôi bật dậy ngay tức khắc, và cứng cả người.
Không không không không, trộm sao?
Từ từ đã, tôi đã học kĩ thuật tự vệ và hiệp khí đạo để đề phòng mấy trường hợp thế này.
Bình tĩnh, nếu tôi xử lý đúng cách, bất kể đó là trộm hay là thứ gì, chẳng có gì phải sợ cả.
Nhanh chóng, tôi đặt cậu bé của mình về lại bên trong, kéo khóa quần và thắt lại dây nịt.
Tôi quan sát kĩ lưỡng hành động của đối phương.
Bang! Bang! Bang!
Và lần này là ba tiếng đập liên tiếp.
Như thể đang cáu tiết vì không mở được cửa.
Tôi thở hắt ra và bình tĩnh lại.
Có thằng trộm nào ngu đến mức gõ cửa tủ rầm rầm như kiểu lạy ông con ở bụi này thế không?
Và chỉ có duy nhất một người tôi quen sẽ làm mấy chuyện ngu ngu kiểu này.
Tôi nhanh chóng đến gần tủ và kéo mạnh chiếc cửa gấp.
Chiếc tủ khá là lớn với 4 cửa, nhưng với một mớ quần áo và dầy dép, ở phía trong thì chả thoải mái gì cho cam.
Bên trong không gian chật chội ấy, Kotono bị chiếc váy một mảnh và áo cánh phủ lấy, đứng đó một cách khó chịu.
[Cậu! Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?]
Bối rối, giọng tôi the thé như thể của trẻ con vậy.
Kotono nhắm mắt, ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng mở mắt và thì thào.
[Một chuyến đi đến đất nước của Narnia]
[Haaa?]
Tôi đang cực kì bối rối, lại thêm câu bông đùa này nữa.
Ê, mà trước hết, sao Kotono, đáng lẽ đang ở buổi hòa nhạc, lại ở đây.
[Cậu định đứng đực ra đó bao lâu nữa? Đưa tớ đến tới chỗ trường kỉ đi. Đứng lâu mỏi chân lắm rồi.]
Kotono đưa tay cho tôi nắm, đưa cô ấy đến trường kỉ và ngồi xuống.
[Tớ khát quá. Lấy giúp tớ ít trà đi.]
Tôi lấy nước từ phòng tắm ngay cạnh, đun sôi. Làm ấm ấm và tách với nước nóng, bỏ lá trà vào rồi đến nước sôi.
Suốt thời gian ấy, Kotono ngồi trên trường kỉ với vẻ lạnh lùng khó hiểu.
Tôi rót trà từ ấm, đặt tách trà lên chiếc đĩa trên cái bàn trà Ý bên cạnh tay Kotono. Một cách quen thuộc, Kotono lấy chiếc đĩa và nhâm nhi tách trà.
[Vậy..]
Trong khi vẫn đang giữ tách trà, Kotono mở lời.
[Tớ tự hỏi, Sasuke đang làm gì trong phòng tớ vậy.]
Cô ấy đi thẳng vào cấn đề. Với gương mặt vô cảm hơn bao giờ hết, không để tôi nhìn ra bất cứ điều gì. Cứ thế này, tôi chẳng thể nói dối được.
Bởi vì, cô ấy sẽ không tha thứ cho bất cứ ai không trung thực với cô vào những thời điểm quan trọng.
Một lời nói dối nhỏ cũng được, nhưng cô ấy sẽ không chấp nhận, tránh né câu hỏi hay nói dối đều đem lại kết quả không tốt.
Và cứ mỗi lần cô trưng ra gương mặt này, nghĩa là cô sẽ không nhượng bộ dù chỉ một chút.
[Ừm]
Tôi cần thời gian suy nghĩ. Không được né tránh hay dối trá.
Sự bức thiết của hành vi ấy, tôi cần suy nghĩ, làm thế nào để truyền đạt nói một cách rõ ràng nhất.
Nếu là theo kiểu,
-Tớ thủ dâm trong khi tưởng tượng về cậu một cách khiêu dâm ngay trên giường của cậu.
Nghe không ổn chút nào, không có tí đàng hoàng nào trong đó luôn.
[Trước đó, cô chủ, còn buổi hòa nhạt thì sao?]
Trước khi trả lời câu hỏi, tôi hỏi điều mà mình muốn biết trước.
[Dĩ nhiên là chẳng có buổi hòa nhạt nào cả.]
Kotono nhâm nhi tách trà đen lần nữa.
[Vậy điều đó nghĩa là..]
[Bố mẹ nghĩ tớ đang tham dự tiệc trà ở nhà của **-san. Hiển nhiên, tớ đã nhờ **-san nghĩ ra một câu chuyện nếu như có ai đó hỏi chuyện đó sau này.]
[Ha...]
**-san hẳn đang bối rối lắm đây. Cô ấy phải giả vờ nói rằng Kotono đã tham giự một tiệc trà không tồn tại.
[Nhưng cậu đi xe mà phải không? Yonedzu-san đâu?]
[Tớ đã nhờ Yonedzu đem tớ tới đây, trốn sau cánh cửa. Có chuyện tớ muốn kiểm tra bằng bất cứ giá nào, nhưng không thể nói với người khác hay nhờ giúp đỡ, vậy nên tớ đã nhờ ông ấy.]
[Vậy nên cậu đã bảo tớ đến chỗ Anna-san để có thời gian làm việc này?]
Kotono im lặng, khẳng định chuyện đó.
Yonudzu-san là một tài xế có ánh mắt khá là đáng sợ, làm việc ở đây cũng 5 năm rồi. Nhìn cái kiểu mặc nguyên set đen từ áo quần tới kính khi lái xe, nhìn chả giống người lương thiện tí nào.
Lão mà tháo kính ra thì cũng đẹp trai, cơ mà cái thái độ kiệm lời, chỉ nói khi cần thiết, cứ như một nhân vật bước ra từ mấy cuốn tiểu thuyết thám tử đẫm máu đầy màu sắc bạo lực của Kitakata Kenzo vậy.
Liệu Yonedzu-san đã trưng ra bộ mặt như nào khi ông ấy đưa Kotono đến đây, đưa vào tủ và đóng cửa lại. Thua, tôi không tưởng tượng nổi.
[Tầm nửa năm trước, tớ bắt đầu cảm thấy kì lạ sau khi ra ngoài vào chủ nhật.]
Kotono nói thế và đưa cốc trà về phía tôi. Một cốc nữa.
Tay tôi rót trà trong tình trạng hơi run.
[Trước hết, tớ chẳng biết kì lạ ở chỗ nào, thật khó chịu. Nhưng gần đây, cuối cùng, tớ cũng biết nguyên nhân.]
Tôi đặt cốc trà lên bàn trong im lặng.
[Mimi-chan bị mất mùi. Mỗi tháng, khi tớ trở về từ buổi hòa nhạc ngày chủ nhật, luôn luôn như vậy.]
……..
THÁNH! THẦN! ƠI!
Khuôn mặt tôi biểu cảm như bức tiếng thét của Munch. Sai lầm đáng nguyền rủa.
Tôi đã quá chú tâm vào việc tẩy mùi và xóa luôn cả thứ không được phép xóa.
Cơ mà bình thường có ai lại nhận ra chuyện mất mùi không? Chó hay là cái thứ gì vậy?
Kotono nhấm nháp tách trà đen.
[Khi tớ hỏi trực tiếp Anna về chuyện đó, Sasuke, cậu dường như luôn ở căn phòng này để học, tách biệt. Nói cách khác, tớ đoán cậu đã sử dụng mấy thứ khử mùi hay đại loại thế trên giường của tớ.]
Kotono hướng đôi mắt mù lòa của mình đến tôi.
[Tớ nghĩ tớ cần biết cậu làm cái gì trên giường tớ khi tớ ra ngoài. Vậy nên tớ đã quyết định trốn trong tủ quần áo để xác minh.]
[Vậy cậu có hiểu được chút nào không?]
Có vẻ không công bằng, nhưng tôi vẫn hỏi.
[Tớ biết cậu cứ ‘haa-haa’, ừ, thở gấp. Nhưng hoàn toàn không biết cậu làm gì cả.]
Cô ấy đặt cốc và dĩa lên bàn, nghĩa là đã uống xong, không cần rót nữa. Tiếng chiếc dĩa và mặt bàn va chạm vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
[Tớ sẽ nói lại lần nữa. Cậu làm gì trên giường tớ?]
Tôi ho lấy lệ. Đã câu giờ được rồi.
Gương mặt vô cảm của cô ấy vẫn không đổi, trên tay cô ấy cầm thùng phá sảnh, còn tôi thì không có cặp, cũng chẳng có lá nào cao. Thua chắc rồi. Mà kể cả thế, vùng vẫy trong tuyệt vọng nghe cũng không tệ.
[Ngắn gọn thì, đó là một bài tập thể dục cần thiết cho mấy đứa ở tuổi tớ.]
[Thể dục?]
[Ừ. Nếu một thằng con trai mà không làm mấy bài tập này, thì sẽ kéo theo hệ quả về sau. Nó chắc chắn là một điều cần thiết trong việc phát triển trí não và cơ thể để trở thành một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh.]
Ôi trời ơi, có được không đây?
[Điều cần thiết, hử?]
Kotono nắm tay lại để ở trước miệng, suy tư.
[Hiểu rồi, vậy thì thế này đi. Tớ quyết định xem nó có quan trọng hay không. Làm lại một lần nữa, ở đây, ngồi trên trường kỉ. Ngoài ra, nếu nó thật sự quan trọng như cậu nói, tớ sẽ giữ im lặng về chuyện này.]