Tôi không thể quên được chuyện đó. Chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên của lớp học.
「Harukawa-san, sách của em đâu?」
Trong tiết tiếng Nhật, chỉ riêng bàn của Kotono vẫn trống như nó đã từng.
Không có bất kì sách hay vở nào trên bàn. Thậm chí là tẩy hay bút chì.
「Bây giờ, lấy sách, vở, bút chì và tấy của em ra đây.」
Cô giáo trẻ( tôi nghĩ tên cô ấy có thể là Endo) nói vậy với Kotono với một nụ cười.
Cô ấy quay mặt đi hướng khác so với giáo viên và tỏ ra không qua tâm.
「Kotono-chan, lấy sách trong cặp của em ra.」
Mukoujima ngồi ở phía đối diện cố gắng giúp một tay. Mặc cho điều đó, cô ấy ngó lơ cậu ta một cách thô lỗ và quay mặt sang hướng tôi.
Chúng tôi mắt đối mắt. Vào khoảnh khắc đó, tôi nhận thức được ánh mắt nhẹ nhàng màu nâu nhạt của cô ấy. Tôi không rõ tại sao tôi không thể rời mắt đi được, vậy nên tôi cứ thế nhìn chằm chằm vào gương mặt u buồn của cô.
Giáo viên hỏi lại với giọng điệu khó xử.
「Harukawa-san, em quên sach à?」
「Em quên rồi.」
Trong khi tôi vẫn đang nhìn, Kotono thẳng thừng đáp lại như vậy.
「Thôi đành vậy. Mukaishima-san, hãy cùng xem sách chung với Harukawa-san……」
Mặt cho giáo viên vẫn chưa nói hết câu, Kotono nâng bàn của mình dậy và đem nó tới cạnh tôi.
Tiếng cười rúc rích và tiếng thì thầm có thể nghe thấy ở mọi ngóc ngách khiến tôi chỉ muốn khóc vì xấu hổ.
Cô giáo cảm thấy nhẹ nhõm và nói với tôi.
「Được rồi, vậy thì, Nukui, em xem chung sách với Harukawa-san nhé.」
Đây là điểm khởi đầu.
Mặt khác, về sau, tôi mới biết rằng Kotono đem đầy đủ dụng cụ học tập của mình vào lúc đó.
Cô ấy đem theo nhưng lại không lấy ra.
Và có vẻ như bố mẹ cô ấy đã liên lạc đến nhà tôi sau vụ sách giáo khoa vì giáo viên báo lại cho họ.
Có thể họ bảo cô nghe lời giáo viên.
Vậy nên ngày hôm sau, Kotono đã lấy sách vở ra học.
Tuy nhiên……
「Thưa thầy, em quên bút chì và tẩy rồi. Em có thể mượn của Zaske-kun được không ạ?」
***TL: ta bắt đầu thấy không ổn.
Vừa nói như vậy, không chờ sự cho phép của giáo viên, cô ấy vừa ngang nhiên lấy một cây bút chì và một cục tẩy từ hộp bút của tôi. Đó là tiết đầu tiên sau vụ sách giáo khoa hôm trước.
「Ừ thôi được rồi. Nhưng nhớ sử dụng cẩn thận và trả lại sau khi sử dụng.」
Một cách tự nhiên, cô ấy sẽ không nghe theo những yêu cầu như vậy.
Cô ấy biến cây bút chì sắt nhọn mà tôi cần mẫn gọt trong khi nghe giảng thành thứ xấu xí mà cô ấy đã dùng sau một giờ.
Tan trường, đây là điều mà cô ấy nói với tôi sau khi trả lại cây bút chì cuối cùng mà tôi có.
「Tớ sẽ nói điều này một cách rõ ràng. Ngày mai lại làm phiền cậu.」
***TLN: Wow, tôi muốn siết cổ con bé này lắm rồi đấy.
***TL: Chơi lửa có ngày cháy nhà, chơi yan có ngày chan hòa máu tay.
Tôi cứ ngỡ rằng đó chỉ là trò đùa.
Nhưng Harukawa Kotono không bao giờ nói đùa.
Ngày hôm sau, cô ấy nói rằng đã quên bút và buộc phải lấy của tôi, và một lần nữa, cây bút tôi đã cẩn thận gọt cho sắt nét bị biến thành một thứ xấu xí.
Dĩ nhiên, tôi không thể chịu đựng thêm chút nào nữa, và tôi đã từ chối Kotono sau giờ học.
「Gia đình cậu khá giả như vậy mà làm thế nào họ lại không mua cho cậu những thứ đó vậy? Nếu cậu quên bút chì thì chỉ cần mua chúng ở cửa hàng tiện lợi thôi.」
「Ồ, nhưng mà, họ có mua cho tớ mà. Nhìn nè.」
Kotono trưng ra một gương mặt bình thản khi cô lấy hộp bút từ cặp ra.
Và cứ như thể cô ấy chuẩn bị tiết lộ một bí mật cho đám đông, cô ấy mở hộp bút chì cho mọi người thấy.
Ở đó là những chiếc bút chì xinh đẹp được gọt giũa, mỗi cái lại có một cục tẩy đi kèm.
「VẬY LÀ CẬU CÓ! ĐỒ DỐI TRÁ!」
「Tớ làm vậy vì gọt lại mệt lắm. Hoặc là Zaske-kun sẽ tự làm điều đó nhé?」
Giáo viên nghe thấy những lời đó và họ gọi lại cho bố mẹ cô ấy lần nữa.
Ngày kế tiếp, có ấy có sách, vở bút.
Nhưng sự đau đớn của tôi không dừng lại ở đó.
Bắt đầu từ sự kiện này, Harukawa Kotono bị gán mệnh danh kẻ kì quặc.
Ừ thì, nó sẽ là một cách tự nhiên để nó kết thúc.
Dĩ nhiên, sẽ không có ai trong lớp nói chuyện với cô ấy khi được chia nhóm, mọi người tránh việc tiếp xúc với cô.
Giáo viên khá phiền não về vẫn đề này nên cô cố làm cho Kotono hòa nhập với lớp, nhưng người quan trọng nhât là Kotono lại có vẻ như không muốn diều đó.
Trong khi nghĩ về điều đó, thì người “được” cô ấy “quan tâm” nhất không ai khác, chính là tôi.
「Về Harukawa-san, cô nghĩ rằng con bé chỉ mở lòng với mỗi Nukui-kun thôi. Vậy nên, cô muốn em giúp đỡ con bé, được chứ?」
Trong chuyến đi thực tế vào mua xuân, người cầm tay Kotono, một lần nữa, không ai khác, lại là tôi.
Thành thực mà nói, tôi vừa cảm thấy điều này phiền phức, vừa cảm thấy tuyệt với hơn những người khác.
Mặc dù tính cách của cô ấy khiến tôi khó chịu nhưng đổi lại, cô thực sự xinh đẹp.
***TL: chết vì gái là cái chết tê tái.
Mặc dù phía con gái nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt, nhiều đứa con trai chỉ mơ được nói chuyện với cô.
***TL: thêm một đống tê tái.
Con trai ở độ tuổi tiểu học có thể đã bắt đầu bị thu hút bởi giới tính khác, đôi khi có một số lại nhanh hơn phần còn lại và biết cả thủ dâm.
Một số trường hợp tệ nhất thậm chí sẽ nói 「TÔI MUỐN BỊ DẪM LÊN BỞI HARUKAWA-SAMA!」
Những tên trong lớp bắt đầu nhìn tôi với anh mắt đầy ghen tị
***TLN: Nhóc tiểu học khổ dâm? Tôi ở độ tuổi đó chỉ biết đọc sách trong góc phòng như một tiên bé nhỏ.
***TL:Ta đang dịch cái đéo gì vậy? Tiểu học đã thủ dâm hay thức tỉnh máu M?
Cô ấy có bàn tay nhỏ và ấm.
Bỏ sự xấu hổ qua một bên, tôi cố bắt chuyện với cô ấy nhưng không thể nhớ tôi đã nói những gì.
Vì tôi chỉ nhớ được những điều mà cô ấy đã nói một cách nghiêm trọng.
Kotono vừa nắm lấy tay tôi vừa nhìn chằm chằm vào tôi với gương mặt u buồn, cô ấy nói một cách bối rối.
「Nếu cậu, ngoại trừ tớ ra, nếu cậu nắm tay bất kì cô gái nào khác, tớ sẽ giết cậu, Zaske-kun」
Lấy ví dụ lúc chúng tôi vừa ăn cơm trưa vừa ngắm hoa anh đào nở ở công viên Asukayama.
「Tớ quên hộp cơm trưa rồi.」
Cô gái nói vậy và cướp lấy hộp cơm của tôi.
Nhưng vì giáo viên đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
「Nếu em muốn hộp cơm của Zaske-kun đến vậy thì em nên đổi của em lấy của bạn ấy.」
và như vậy, lần đầu trong đời, tôi được thưởng thức hộp com trưa do đầu bếp Pháp 5 sao thực hiện.
Đó sẽ là điều luôn xảy ra từ khi chúng thôi đi cùng nhau, cứ như là một cặp.
Bên cạnh đó, chúng tôi không thân thiết đến vậy.
Trong giờ ăn trưa và sau giờ học, tôi sẽ chơi bóng đá với mấy đứa bạn của tôi.
Có thể Kotono sẽ đọc sách hoặc nghe nhạc với headphone trong thời gian rảnh rỗi của cô ấy.
Vì cô ấy đi và về trên một chiếc xe ngoại lớn màu đen, cô sẽ không giống chúng tôi, mấy kẻ lang thang khắp nơi sau giờ học.
Đôi lúc tôi thấy cô ấy ở cổng trường trong khi một ông chú mặc áo đen đang mở cửa xe cho cô ấy.
「Đi với tớ chứ?」
cô ấy nói vậy và mời tôi lên xe nhưng ông chú kia trông như ông kẹ đáng sợ nên tôi từ chối.