Chương 2: Tận thế giáng xuống!
Sàn đấu chó.
Đây là khu vực u ám của thành phố J.
Có nơi tươi sáng thì sẽ có bóng tối, đây là đạo lý bất biến không đổi, cho dù hôm nay là thế giới văn minh, có thể ở trọng một góc nhỏ, vẫn xảy ra thứ nguyên thủy nhất, dơ bẩn nhất.
Nơi này là đấu trường thú, người từ khắp nơi đem những loại chó đã được huấn luyện tới nơi này dự thi, phạm vi 1vs1, quy tắc chiến thuật chỉ có một, chỉ là còn sống.
Cảnh tượng chiến đấu vô cùng đẫm máu, vì để gia tăng sát thương cho chó đấu, chủ nhân chúng ở trước cuộc thi sẽ cố tình để cho chúng đói bụng mấy ngày, khiến cho chúng giống như là đầu thai của ác quỷ, dùng đồng loại làm thức ăn. Hơn nữa, một bộ phận chủ nhân chúng trước khi so tài sẽ tiêm thuốc kích thích hoặc là là tiêm thuốc tê lên chúng.
Theo hiệp ước chó đấu, sẽ không có quyền lợi từ bỏ tranh tài, bọn chúng chỉ có thể cắn xé, lăn lộn, chảy máu, đứt ruột rồi gục xuống đất..trong tiếng gào thét của con người.
Đây chính là loài người.
Cái bọn xưng bá thế giới, là tồn tại đứng ở đỉnh chóp tất cả mọi sinh vật, vì mục đích nào đó hay sự ham mê, chúng hung ác ngang ngược độc ác hơn cả bọ cạp dữ tợn hơn cả lang sói.
Có một tên tầm thường ngoài cửa.
Ánh mắt Trần Phong hơi lành lạnh nhìn vào cánh cửa mộc mạc trước mặt, cách tận thế bùng nổ không còn nhiêu thời gian, hắn dĩ nhiên không có tâm tình tới nơi này thưởng thức màn chó đấu này.
Trong kiếp trước, tai nạn này phát sinh bất ngờ quá mức, đến lúc Trần Phong kịp phản ứng lại, xung quanh đã biến thành cảnh tượng địa ngục, xác sống hoành hành, hung thú ngang dọc. Nhân loại vẫn cao thượng ngày ngày bỗng biến thành mục tiêu cho đồ tể, trang thiên thư chết chóc từ đây mở ra.
So với lũ xác sống chậm chạp thì tại giai đoạn đầu tận thế điều đáng sợ nhất chính là hung vật mở ra chuỗi gen, một số sinh vật phát sinh ra hiện tượng phản tổ, không chỉ sức mạnh được tăng cường mà ngay cả năng lực cũng vô cùng quỷ dị.
Giống như quái vật tinh anh trong trò chơi vậy, dù tỷ lệ xuất hiện không cao nhưng sức mạnh cực kì khủng khiếp.
Địa Ngục Khuyển.
Đó là danh hiệu của nó, cũng có thể coi là một loại biểu tượng vinh quang.
Sau khi bộc phát tận thế trong kiếp trước, nó từng ròng rã tàn sát nhân loại ở một khu vực nội thành, thân cao đến 5 mét, lông lá đỏ rực, có thể phun ra dung nham nóng bỏng.
So sánh với hung thú thông thường, loại quái vật tinh anh này có năng lực đặc thù. Đây mới thật sự là thứ tồn tại kinh khủng, ở kiếp trước, quốc gia, tổ chức phải đưa ra cái giá vô cùng cao, nặng nề mới hạ gục được nó.
Địa Ngục Khuyển sau khi chết, cái xác vẫn còn nóng rực suốt ba ngày, là con hung thú đầu tiên hắn tiếp xúc trong tận thế, Địa ngục khuyển vẫn khắc sâu trong trí nhớ Trần Phong.
Mà ấn tượng sâu sắc nhất trong tất cả chính là trên sống lưng Địa Ngục Khuyển có khắc một chữ "斗" (Đấu), một vài người biết chuyện nói rằng, đây là ký hiệu chó đấu tại thành phố J, mỗi con chó ở thời điểm sắp đánh nhau,cũng sẽ bị cạo sạch lông, khắc chữ vào, dùng đau đớn để kích thích bản chất hung dữ.
Mà đây chính là mục đích Trần Phong đi tới nơi này.
Hắn phải tìm được con chó đó ở đây, thứ không lâu sau sẽ hóa thân thành hung thú ác ma.
Hoa hạ nghiêm nghị cấm chặt súng ống mà tận thế bùng nổ chỉ còn mấy giờ nữa, so với việc đi mua vài thứ vũ khí lạnh vô dụng hay tích trữ thức ăn thừa thãi, chẳng thà thứ tồn tại như Địa Ngục Khuyển này mới có lợi cho kế hoạch của Trần Phong.
"Cộc cộc...."
Nghĩ tới đây, Trần Phong không do dự nữa, giơ tay gõ cửa gỗ trước mặt.
"Ai thế?"
Cửa mở ra, một thanh niên mặc áo ba lỗ, chân đi giày vải ngó đầu ra. Hắn đầu tiên là nhìn ngó xung quanh đã, sau đó mới hướng mắt về phía người xa lạ trước mặt, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác.
Mã Tử
Là ngành công nghiệp phi pháp, nơi này có một quy tắc đặc thù, bất luận là chủ nhân chó đấu hay là người xem tham dự đánh bạc, đều cần được giới thiệu mới có thể vào.
Tên Mã Tử này hiển nhiên chưa từng gặp qua Trần Phong, lập tức sắc mặt có phần u ám, bộ dạng rất cẩn thận.
"Tôi muốn mua chó."
" Chó gì vậy cậu? Nơi này là cửa hàng mì Trương Ký mà!"
Thời gian không dồi dào, Trần Phong không có rảnh hàn huyên cùng đối phương, hắn mở cái túi trong tay ra, lấy ra đủ mười chồng tiền giấy loại một trăm đồng ra trước mặt Mã Tử.
Một thân một mình, tứ cô vô thân.
Đây là toàn bộ tài sản của Trần Phong, vì một con chó đem ra toàn bộ tài sản của mình, ở trong mắt người bình thường, Trần Phong chắc chắn là một thằng điên, nhưng thực sự như vậy? Mấy giờ nữa là tận thế bùng nổ, cái gọi là tiền bạc, giấy tờ nhà cửa, xí nghiệp giống như bùn bã, ở nơi này thế giới hoàn toàn mới này, không phải là chỗ chống lưng mạnh bao nhiêu mà là nắm đấm cứng rắn thế nào.
Chẳng có ai băn khoan về tiền bạc nữa cả.
Loại chuyện này Mã Tử không không giải quyết được, cũng không dám tự quyết, hắn chần chờ mấy giây đành vội vàng lao vào cửa hỏi cấp trên.
......
Người vì tiền mà chết.
Tiền bạc cám dỗ, giúp Trần Phong hiện giờ là khách trong cái sàn đấu thú này.
Mặt tiền nơi này là cửa hàng lương thực, nhưng trong đó có lại có mật đạo dẫn vào sau một gian phòng nhỏ, tiếng người huyên nào cùng âm thanh gào rít đập vào tai Trần Phong.
Máu.
Mùi máu đậm đặc.
Nơi này không thể nghi ngờ là đấu trường thú nữa, một đám người vậy quanh chiếc lồng sắt, ra sức gào thét, ở trong chiếc lồng, có hai con chó đấu ở chung một chỗ đang say sưa cắn xé, máu tươi, nội tạng, cùng với rác rưởi vất tùy ý xuống sàn khiến cho nơi này nhìn qua hết sức nồng nặc.
Cùng lúc đó, một gã đầu trọc, một gã trung niên với hai cánh tay có hình xăm mãnh hổ đi tới chỗ Trần Phong.
Gã chính là ông chủ nơi này.
Thấy Mã Tử báo cáo khiến gã có chút kinh ngạc, với thứ chó này, ở trong lòng mỗi người là những ý nghĩa bất đồng, đối với một số người mà nói, bọn chúng là thức ăn ngon, là công cụ, mà đối với một số người thì chúng là đồng bạn là đối tác.
Trong dĩ vãng, cũng không ít người tới nơi này lựa chọn chó đấu ưa thích, nhưng con chó đấu kia được coi là may mắn, được người mua đi, không cần chịu sự uy hiếp về cái chết nữa.
Giá tiền thì giao động từ vài ngàn đến vài chục ngàn cỡ nào cũng có. Có thể khiến gã không ngờ tới là dường như cái tên trước mặt không có thẻ như người thường, tên này trước giờ chưa từng gặp.
Đây là một người trẻ tuổi, thân cao khoảng chừng một mét bảy lăm, da thịt trắng trẻo, trên người cơ bắp không rõ ràng, so với một vài con em giàu có mới đặt chân vào công nghiệp phi pháp này thì cậu ta giống một tên sinh viên vừa mới tốt nghiệp thì đúng hơn. Theo lý thuyết, loại này phải giống như chim non, thấy cái cảnh tượng này đa số là kinh hoàng và sợ hãi, mà người thanh niên này lại có sự bình tĩnh không thể diễn tả, nhất là hai con mắt kia, tựa như nước suối vậy, sâu thẳm, đầy lạnh lùng.
Một tên lập dị.
Gã xăm trổ nhếch miệng, tự dán lên Trần Phong một cái biệt danh.
"Tôi muốn mua chó." Đây là câu nói thứ hai của Trần Phong, hắn đem tiền trong tay ném vào gã xăm trổ, sau đó liền bỏ qua đối phương, hướng đến chỗ chó đấu nhìn xem...
Thời gian không nhiều lắm.
Hắn phải nhanh chóng tìm thấy bóng dáng "Địa Ngục Khuyển"
Lũ chó đấu không dùng đồ phòng ngự, trong cái thể loại giết chóc nơi này chẳng có thứ gọi là vương giả. Coi như thắng giành được giải, mà giành được chiến thắng cũng bị thương tích thê thảm, triệt để mất đi khả năng chiến đấu.
Nói đơn giản hơn chút, thứ này na ná là so đấu và đánh cược, cái gọi là chó đấu chẳng qua như là hai con cờ đối đầu không nhượng bộ. Một trăm ngàn đồng tuy không nhiều, nhưng mà lựa mua một con cờ trước mắt là dư sức.
Trần Phong đi tới bên cạnh từng con chó, quan sát rất tỉ mỉ.
" Không phải."
" Không phải."
"Cũng không phải...."
Lúc này xem qua mười mấy con chó xung quanh, Trần Phong nhíu mày, hắn không có phát hiện ra bóng dáng "Địa Ngục Khuyển" trong đám đó.
"Chẳng lẽ là mình đoán sai?" Trong tròng mắt Trần Phong thoáng lóe lên một tia sáng, hắn đi tới chỗ người đàn ông xăm trổ, trầm giọng hỏi,"Chó đều ở chỗ này sao?"
"Những bọn này toàn bộ là chó đấu tốn nhất nơi này, trừ những thứ này ra, chỉ còn lũ thất bại và tàn phế....." Nhìn đống tiền trước mặt, gã xăm trổ trả lời thành thật.
" Thất bại?"
Nét mặt Trần Phong cứng đờ, con mắt lập tức híp lại, có vẻ hắn đã bỏ qua một số chuyện trọng yếu, hắn dừng lại một chút, nói,"Mang tôi đi xem hàng thất bại đó."
"A...."
Gã xăm trổ có chút ngạc nhiên.
Ngụp lặn nhiều năm trong chỗ phi pháp, gã bén nhạy nhận ra được trên người Trần Phong trên người có loại nguy hiểm vô hình.
Quỷ dị.
Gă xăm trổ không hình dung được cảm giác hiện tại, rõ ràng đối phương chỉ giống như một con chim non lại khiến gã tim đập nhanh đầy khó hiểu.
Đối phương không cần thông qua chiến đấu để chứng minh, một động tác, một giọng nói, hay là ánh mắt hời hợt, lại khiến cho toàn thân gã xăm trổ không thoải mái.
Gã xăm trổ làm sao nghĩ đến, lăn lộn trong tận thế mười mấy năm trời, chứng kiến vô số cái chết và sự hủy diệt, Trần Phong này trở lên hờ hững đối với sinh mạng, từ lâu đã thấm nhuần trong xương cốt.
....
Đây là một căn phòng bỏ hoang, trong đó chất đống bảy tám con chó đấu không nguyên vẹn, những con này chết hay chưa chết đều được vứt trong phòng này giống như rác rưởi vậy, máu tươi, nội tạng, bộ óc khiến cả căn phòng tràn ngập mùi chết chóc.
"Tìm được rồi!"
Trần Phong nhìn quanh một vòng, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc lại, con mắt híp lại chỉ còn một khe hở nhỏ, hai tay hắn có chút lạnh như băng, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng hắn hoàn toàn có thể khẳng định, đó chính là tồn tại hắn muốn tìm.
Một con chó ngao tây tạng yếu ớt.
Trên người giống như bị lột sống một mảng da, phần lớn da lông đều bị kéo ra, chỉ còn lại cơ thể mơ hồ đầy máu thịt, có thể coi là vậy. Nhưng nó vẫn mở trừng hai con mắt, giống như không cam lòng sẽ chết như thế này, để lộ ra ánh mắt u ám lạnh lẽo.
Trần Phong sẽ không thể quên ánh mắt này.
Con mắt ảm đảm phủ đầy tia mạch máu màu xanh, nhìn giống như mạng nhện dữ tợn, đối mặt với nó một chút thôi thì toàn thân lạnh run, cảm thấy một áp lực ép vào mặt không thở nổi.
Địa Ngục Khuyển.
Đây chính là hung thú khiến thành phố J rơi vào hoảng sợ vô tận.
"Tôi sẽ lấy nó."
Ngữ khí Trần Phong không hề có sự hoài nghi, làm gã xăm trổ nhìn hắn với ánh mắt kỳ quặc và hắn thu được con vật sắp chết này.
....
Cách tận thế chỉ còn một giờ.
Trong căn phòng trống.
Trần Phong mặt vô cảm nhìn con chó đấu trước mặt có thể tắt thở bất cứ lúc nào, ai có thể nghĩ rằng, cái ánh mắt này trước đó nhìn qua vô cùng thê thảm, không tới một giờ nữa, sẽ biến thành ác mộng cho tất cả mọi người.
Thức ăn, nước uống, một vài băng bó đơn giản.
Mặc dù hết thảy thứ này chỉ là vẽ vời uổng công vô ích đối với cái mạng của con chó đấu này, nhưng Trần Phong không muốn vào thời khắc mấu chốt lại xuất hiện sơ xuất, sơ cứu đơn giản là phải có.
Đối với con chó mà nói, ban đầu nó rất Trần Phong rất phản kháng, nhưng qua một lúc lâu, khi nhìn thấy người đó thật muốn cứu chữa mình, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi, cảnh giác, u ám, căm hận dần dần biến thành lệ thuộc, chấp nhận, buông lỏng và biết ơn.
Biết ơn!
Giống như là bản năng đặc biệt của sinh vật có trí khôn.
Tiềm năng mạnh mẽ.
Loại này khác với khả năng giống loài, hoặc nó là căn bản để trở thành tinh anh.
Trong mắt con chó đấu này hiển nhiên đem Trần Phong là một khối gỗ trôi nổi trong biển cả, Trần Phong trở thành niềm mong ước của nó hoặc là cứu tinh giúp nó sống sót.
Độ hảo cảm. +100
Nói đơn giản là Trần Phong thu được hào cảm của NPC, ở cái phó bản mở ra ngay sau tận thế, có hảo cảm của Địa Ngục Khuyển", hoàn toàn có thể sống dưới sự che chở của nó, thậm chí, chó khả năng điều khiển nó.
Hiện tại nói chuyện này cũng không phải là chuyện giật gân gì.
Trong tận thế, không thiếu những kẻ may mắn, nuôi dưỡng một con thú nhỏ yếu ớt nhặt ở ven đường, có ai nghĩ là, con thú nhỏ này có thiên phú đáng ngạc nhiên, tốc độ trưởng thành làm người ta líu lưỡi không nói nên lời. Chẳng những bảo hộ chủ nhân ở tận thế không cần lo, hơn nữa trực tiếp nâng lên đến hàng ngũ cao thủ.
Rất hiển nhiên, Trần Phong hôm nay cũng có loại cơ duyên này.
Trần Phong đứng tại chỗ, nhìn kim đồng hồ trên tay, tích...tích...đúng 12 giờ...
"UỲNHHHH......"
Một âm thanh lớn vang lên, đó là biến đổi vật chất gây ra tiếng động, cũng là tiếng kèn hiệu đầu tiên vang lên báo hiệu thời đại mới.
Tận thế chính thức giáng xuống!
Gần như trong nháy mắt, cơ thể con chó đấu phát sinh biến hóa, thân thể nó bắt đầu run rẩy, ngay sau đó lớn vọt lên, những vết thương vỡ toang dường như được bọc dưới một lớp huyết tương màu đỏ. Con mắt ánh lên sắc đỏ, cứ như bị nghẹn thở khiến máu ứ đọng tại mắt vậy, khiến nó trở nên cực kì kinh khủng và quỷ dị, trên thân nó tỏa ra một làn năng lượng cực nóng.
Vết thương của nó nhanh chóng phục hồi như cũ.
Tái khởi động lại gen? Hay là do sức mạnh khác không rõ? Tóm lại chỉ trải qua trong vỏn vẹn vài phút, con chó đấu thê thảm này đã biến thành một hình dạng mới tinh.
Mặc dù nó còn rất yếu ớt, mặc dù dáng người chưa được năm mét, nhưng khí thế lại vô cùng hung hãn.
Mà khiến người ta ngạc nhiên, con hung thú này nhìn Trần Phong bằng ánh mắt không phải ánh mắt độc ác tàn nhẫn khi săn bắt con mồi, mà là ỷ lại và thân thiết. Trong lòng Trần Phong cũng trào dâng một làn sóng lớn, hơn nữa không có cách nào bình tĩnh lại bởi tận thế giáng xuống. Rốt cuộc khóe miệng cứng nhắc của hắn bắt đầu thành đường vòng cung.
Một giây tiếp theo.
Hắn giơ cái xẻng sắt nặng nề ở trong góc tường nện xuống đầu Địa Ngục Khuyển.
"Rầm!"
"Rầm!"
Ánh mắt Trần Phong xa thẳm, đứng ở chỗ trống trong phòng, cầm cái xẻng trong tay tùy ý nện xuống đầu Địa Ngục Khuyển, một đòn, hai đòn, ba đòn,..
Địa Ngục Khuyển vừa mới tiến hóa xong yếu ớt vô cùng, bây giờ nó cần một ít thời gian mới có thể rung chuyển trời đất, mới có thể gieo ác mộng xuống trần gian.
Có điều....
Nó không thể có màn cảnh kia rồi.
Lạch tạch..
Chất lỏng đỏ tươi, nhỏ giọt xuống đất.
Từng giọt rơi xuống đất, Địa Ngục Khuyển vốn dĩ đã khép lại vết thương, lại vỡ ra lần nữa, cho dù đã làm vậy, nhưng Trần Phong vẫn không dừng tay lại.
Thậm chí...
Khóe miệng hắn vẫn nở ra một nụ cười như cũ.
Những âm thanh chấn động kịch liệt vẫn kéo dài như cũ.
Đầu Địa Ngục Khuyển đã bị đập bẹp, máu tươi và óc hòa trộn một chỗ, một mùi gai mũi tràn ngập khắp căn phòng...
Mọi thứ xảy ra quá đột ngột.
Hai tay Trần Phong có chút run rẩy, nhìn con chó này có tình cảm với hắn, thậm chí hắn hoàn toàn có thể thuần hóa hung thú này, nhưng trong mắt hắn không có bất kỳ áy náy hay day dứt nào,"Tận thế vô tình, vì lợi ích trước mắt, coi như là ruột thịt huyết thống cũng có thể vứt bỏ đấy, huống chi cái loại chẳng hề có chút ân tình này?"
Đã chết.
So với Địa Ngục Khuyển lúc còn sống thì cái xác trước mặt mới là thứ Trần Phong thật sự muốn.
Cùng lúc đó, dao động không gian khiến Trần Phong cảm nhận được một sức mạnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cũng trong lúc đó, thân thể hắn cũng phát sinh biến chất.
Cuối cùng nhìn đống máu thịt trên mặt đất, Trần Phong quỳ gối xuống đất, giây tiếp theo, hắn dùng cả hai tay ấn vào trong đống máu thịt này, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, nói với giọng dị thường lạnh như băng.
"Hỡi cơ thể mục nát chôn sâu vào lòng đất tối tăm, tuân theo minh ước cổ xưa, lắng nghe lời thì thầm của ta, phá vỡ giới hạn thời không, hiện thân đi...kẻ đến từ Thâm Uyên...."
===========
Phản tổ: Gần trình gần giống tiến hóa, trở lại dạng nguyên thủy, vd: voi-> voi ma mút
Từ Đấu (斗) là đánh nhau, chọi nhau, t không nghĩ ra từ nào thích hợp nên vẫn để là chó đấu.