Chương 5: Yến tiệc giết chóc
Sau khi bước ra cửa, Trần Phong liền trục xuất Liệt Ma về Thâm Uyên.
Hình dáng Liệt Ma quá mức mới lạ, cho dù chỉ dựa vào vẻ lạ thường cũng sẽ xua đuổi rất nhiều kẻ xấu, nhưng cũng dẫn tới rất nhiều ánh mắt phiền toái không cần thiết. Cũng may, Trần Phong đã ký kết khế ước với nó, chỉ cần một ý niệm, kẻ săn mồi xấu xí này sẽ sẽ xuất hiện ở bên người hắn.
Hỗn loạn.
Giờ khắc này, cảnh tượng trên đường đã trở thành một bức tranh chạy nạn, vô số người chạy trốn tán loạn, ở sau lưng bọn họ là một số kẻ săn mồi quỷ dị, hung tàn.
Một số thi thể đã thối rữa trầm trọng, thậm chí trong hốc mắt cái xác còn có cả dòi chậm rãi bò ra, năng lượng xảy ra bất ngờ khiến cho những thi thể này vốn an nghỉ dưới đất một lần nữa sống lại. Trước khi tiến hóa, bọn chúng chỉ là nô lệ cho máu và thịt, không biết đói no chỉ nuốt chửng hết thảy sinh vật, hơn nữa, giống loài đã bị bọn chúng cắn xé qua sẽ lây nhiễm virus, rồi cũng biến thành hình dạng thối rữa như thế.
Một bà cụ già cơ thể chậm chạm ngã gục xuống đất, Xác Sống thối rữa đâm rách da thịt hai tay bà, hàm răng bốc mùi, khô khan tùy ý cắn xé trên người bà, cho dù bà cụ già cầu cứu đầy thê thảm, thế nhưng chẳng ăn thua gì, ruột bị lôi ra, nội tạng bị nuốt sạch, chỉ trong nháy mắt, đã bị xé xác ăn sống.
Một mặt khác, vô số chó mèo, thỏ chuột cũng đang điên cuồng đuổi theo loài người. Ở trong đám người hỗn loạn, còn có một số tồn tại hình dạng khác hẳn, loài bọ cánh cứng to cỡ cái cối xay cỡ nhỏ, chỉ là một kẹp liền cắt một người trưởng thành thành hai nửa, một con bọ khác cứ phóng ra chất lỏng trong miệng một cách ngẫu nhiên tùy ý, con người một khi dính phải, trong nháy mắt liền bị ăn mòn nghiêm trọng.
Bọ cánh cứng khổng lồ, bọ axit.
Tận thế ập đến, ngoại trừ năng lượng khó hiểu xuất hiện trong không khí, còn có vô số khe hở thứ nguyên cũng lặng lẽ mở ra, những sinh vật từ trong khe hở chui ra đều là kẻ săn mồi.
Máu tươi, thét chói tai, gầm rú.
Vô số cảnh tượng cực kì bi thảm xuất hiện ở thời khắc này, Trần Phong với những bước chân nhanh nhẹn, đầu tiên là chạy về phía con đường dựa theo trí nhớ của mình.
Sau một lúc hắn đã tới gần một cửa hàng tiện lợi.
Mặc dù chẳng qua Triệu Hoán Sư là loại thiên về tinh thần, Trần Phong vẫn thấy cơ thể cũng được cường hóa lên, bất kể là phản xạ có điều kiện hay là độ nhạy cảm, đều đã đột phá phạm vi người thường.
Trong đại dương, cá mập sẽ không ngừng truy đuổi cả bầy đàn chỉ để đuổi theo một con cá nhanh nhẹn, đám người chạy loạn đã tạo điều kiên rất tốt cho Trần Phong, chỉ trong khoảng khắc, hắn đã tiến vào phụ cận cửa hàng tiện lợi.
Yến tiệc giết chóc
Những đám người hỗn loạn kia đã thu hút phần lớn quái vật, cho đến lúc mà trên đường không còn nổi một người sống thì cửa tiệm và nhà cửa mới bị tập kích trên diện rộng, cho nên Trần Phong có đủ thời gian tới tìm lương thực.
Khách hàng trong cửa hàng tiện lợi này đã phát sinh bạo loạn từ sớm rồi bỏ chạy tứ tán không còn một mống, vì vậy nơi này không có một bóng người.
Đóng thật kín cửa sổ, cửa chính thì dùng kệ hàng chặn lại, nơi này trở thành cứ điểm tạm thời của Trần Phong.
"Mình cần đồ ăn giàu calo."
"Sô cô la, bánh mì, thịt thà nữa...."
Trần Phong tùy ý đi loanh quanh trong cửa hàng tiện lợi, lúc hắn đi xong một vòng, trong tay hắn đã nhiều hơn một cái túi xách lớn, trong đó trừ nguyên liệu nấu ăn ra, còn có mấy thùng nước lớn lọc.
Dạ dày của Liệt Ma là một cái túi to lớn, những thứ này là đồ ăn hộp, chỉ cần ra lệnh cho nó nuốt vào, hoàn toàn có thể sử dụng như một một thùng chứa đồ di động.
Cửa hàng tiện lợi này sở hữu không gian nhỏ hẹp mà lại ở nơi náo nhiệt trong thành phố nữa, không hề thích hợp để ẩn núp hành tung, ban ngày sẽ trở thành mục tiêu quá rõ ràng, cho nên Trần Phong chuẩn bị đến đêm rời khỏi nơi này.
"Loẹt xẹt...."
Tiếng quần áo ma sát vang lên.
"Có người?"
Âm thanh phát ra từ phía quầy thu ngân, chỗ này không có mùi tanh của máu hay mùi thối của quái vật, dễ dàng nhận thấy có lẽ là một người đang nấp ở đấy.
Với tâm thế cẩn thận Trần Phong vẫn tạo động tác thủ thế hai tay, nếu có phát sinh chuyện gì, trong nháy mắt sẽ đem triệu hồi Liệt Ma.
"Là ai?"
Trần Phong tiến tới gần quầy thu ngân, nói với giọng đầy lạnh lùng.
"Những con quái vật đó không đuổi theo nữa sao? Mình sợ quá đi mất...." Một giọng nói yếu đuối từ phía dưới quầy thu ngân, ngay sau đó, một cô gái trẻ khoác trên mình bộ đồng phục chui ra.
Tuổi tác tầm mười bảy mười tám, cho dù khuôn mặt cô đầy vẻ mệt mỏi và bụi bặm, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt xinh đẹp cùng với ngũ quan tinh tế. Dường như đang sợ hãi một cái gì đấy, nhưng lại có vẻ yếu đuối khiến người ta thấy thương tiếc.
Sau bộ đồng phục, là một chiếc áo thun có in nhân vật hoạt hình rất đáng yêu, phần dưới là quần xanh đồng phục trường, chân mang đôi giày vải hết sức bình thường.
Tuổi tác như hoa, vốn dĩ cô nên ở trong sân trường thoải mái đọc sách, nhưng hiện tại, bộ dáng cô đầy chật vật, cả người chẳng những dính đầy bùn đất, ngay cả cô cũng sưng đỏ một vùng, giống như bị trầy da vậy.
Chỗ sưng tấy đỏ rất lớn, lan ra gần nửa cổ cô, Trần Phong chỉ liếc mắt thoáng qua, liền không chú ý tới nữa.
"Anh ơi, những con quái vật đó không đuổi theo sao?" Cô gái nói với vẻ khiếp sợ, có lẽ Trần Phong chưa hồi phục đủ, chỉ dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô thôi.
Cô gái cũng không có quá chú ý đến biểu cảm của Trần Phong, cô ngẩng đầu nhìn qua bên ngoài khung cửa sổ, thấy lối vào cửa hàng tiện lợi trống không đã được chất đống đồ lộn xộn chặn lại, trong lòng hơi buông thả một hơi, ngay sau đó, trong nháy mắt nước mắt trong suốt nhỏ giọt xuống.
"Chết rồi...đều chết cả rồi...."
"Có quá nhiều quái vật, thật sự có quá nhiều quái vật chưa từng thấy bao giờ...."
"Chúng ta mới vừa tan học..những quái vật kia bất ngờ tập kích... Trương Lâm bị tóm lên không trung, chết rồi, sau đó đã chết rồi...."
Cô gái này hiển nhiên là bị dọa sợ, nước mắt cuộn trào chảy xuống, hai tay run run, cơ thể lại càng không ngừng run rẩy, mặc dù lời nói có phần không mạch lạc, nhưng Trần Phong vẫn có thể nghe được một cách đại khái.
Chẳng qua chỉ là một đám học sinh bị tập kích, sau khi đồ sát một phen, duy chỉ có cô gái trẻ này còn sống.
May mắn.
Trần Phong hờ hững liếc qua cô gái này, cơ thể yếu đuối như vậy, có thể từ đường phố hỗn loạn trốn tới nơi này, xem ra rõ ràng là một cái kỳ tích.
Cô gái nhìn về phía Trần Phong, nhỏ giọng hỏi,"Anh ơi, điện thoại em mới vừa rơi hỏng rồi, anh có thể báo cảnh sát chứ? Em sợ...."
"Cha em là cảnh sát, cho em gọi điện cho cha là được!"
"Ông ấy nhất định sẽ tới chỗ chúng ta!"
Cô gái nâng cánh tay nhỏ lên, trong đó nắm chặt một chiếc điện thoại di động đã vỡ, trong lòng bàn tay cũng có vết rạch, máu tươi và bùn đất hòa trộn vào nhau, làm cho người ta có chút không dám nhìn thẳng.
"Báo cảnh sát?"
Trần Phong lắc đầu, bão táp tận thế cuốn phăng phương tiện truyền tin, cái gọi là điện thoại di động đã sớm biến thành một cục gạch vô dụng, kêu gọi? Ăn nói thật vớ vẩn.
Nếu..coi như là truyền tin không bị cắt đứt, nhưng dựa vào một đám cảnh sát nho nhỏ lại có thể ngăn cản cơn sóng dữ sao? Quái vật hoành hành, coi như đạn có thể kết thúc cái mạng một con Xác Sống, thì một giây tiếp theo, cũng sẽ bị những con quái vật khác bổ nhào hạ gục, ngốn sạch.
Có thể nói bắt đầu từ bây giờ, mỗi người chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Không cần nói, đừng khóc nữa và đừng làm thêm vài động tác dư thừa, điểm quan trọng nhất là đừng có lại làm phiền tôi."
Trần Phong lựa chọn bỏ qua cô gái, thậm chí ngay cả điện thoại di động là hi vọng cuối cùng của cô gái cũng không rảnh để ý, xoay người ngồi ở một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên gương mặt của cô gái lộ ra sự khủng hoảng, sự đe dọa nghiêm khắc của Trần Phong cứ quanh quẩn ở bên tai cô, vẻ ngoài đẹp đẽ, học tập ưu tú, từ tiểu học đến cấp ba cô vẫn luôn là tiêu điểm trong mắt bạn học, cho tới bây giờ không có người nào đối xử với cô nghiêm khắc như vậy.
Đắng chát, khổ thân.
Đây là một loại cảm giác chưa từng trải qua.
"Kẻ xấu!"
Cô gái cau cái mũi nhỏ lên, tức giận lẩm bẩm.
Trần Phong không thèm để ý đến cảm nhận của cô gái, hắn tựa lưng vào kệ hàng nhắm mắt nghỉ ngơi, thời điểm đêm tối phủ xuống, hẳn phải khôi phục lại đầy đủ thể lực.
Cơn buồn ngủ đột kích tới.
"RẦMMM......"
Không biết qua bao lâu, một hồi tiếng động truyền tới, lúc này Trần Phong mở mắt ra, cơ thể chỉ trong nháy mắt tạo thành tư thế, nhìn về về phía phát ra âm thanh.
Trải qua hiểm cảnh đã lâu, đã sớm để cho cơ thể hắn còn mẫn cảm hơn so với ý thức.
"RẦMMM...."
Cửa lại bị đẩy ra một chút.
Trong một khe hẹp.
Mấy bóng đen thui cùng âm thanh chợt xuất hiện, bay lượn trên không trung, hơn nữa phát ra tiếng kêu quỷ dị, trên người ngập tràn một mùi máu tanh nồng.
"Dạ Tung Dơi?"
Ánh mắt Trần Phong lóe lên, nói ra tên của đối phương.