Buổi chụp hình diễn ra khá suôn sẻ, và giờ là cảnh cuối cùng.
Đến thời điểm này, cần phải xem lại xem không biết mấy tư thế chụp hình đó có phải cho tờ giới thiệu trường hay không, nhưng thôi, không nghĩ nhiều làm gì, thay vào đó cứ học hỏi những tư thế mà đám con gái thích thì hơn.
…Nhưng! Tôi làm tư thế nào thì cũng được hưởng ứng nồng nhiệt cả, không biết cái nào mới là cái tốt nhất nữa…
– Rồi, cảnh cuối cùng này, hãy đứng trước cổng trường giùm cô nhé.
Cô tóc hồng tới phía cổng trường rồi nói đây là bức ảnh cuối.
Trước cổng trường hả… Có lẽ bởi vì ở đó là bộ mặt của cả trường, và cũng là nơi lưu lại những ấn tượng đầu tiên, mạnh mẽ nhất của ngôi trường nữa.
Lần này tôi sẽ bị buộc làm tư thế gì đây? Xét theo mọi chuyện từ đó đến giờ… không phải cô ấy sẽ bắt tôi làm cái gì đó hơi quá đáng đấy chứ?
…Chà, không tưởng tượng nổi…
– Rồi…
Cô tóc hồng đằng hắng một tiếng “Ừ hưm” rồi nói tiếp.
– Lần này là lần cuối, nên Hatano-san…sẽ là người tự chuẩn bị tư thế…, xin hãy làm cho thật đẹp, nhé?
Mặt đỏ ửng, cô tóc hồng bảo vậy.
… Ả đàn bà này… cô ta xấu hổ vì cái gì chứ?
Dẹp sang một bên. Vấn đề thực sự là ở những gì cô ấy nói cơ.
Tôi không nghe nhầm đấy chứ?
– …Hử?
Thôi chẳng sao, nghe lại lần nữa vậy…
Rồi, nãy cô vừa bảo gì?!
– À, ừm… Cô đã hướng dẫn em nhiều rồi, nhưng lần này là lần cuối, cô không biết phải làm sao để cho sự quyến rũ của Hatano-san đạt đỉnh… nên…
– Khoan, rõ ràng là cô đã chụp rất nhiều hình cho em rồi.
– Nhưng, cổng trường rất quan trọng đó!
– Em biết mà!
Nghe tôi và cô tóc hồng nói chuyện như thế, cô nhiếp ảnh gia chen vào.
– Ừm, thế cuối cùng ta làm gì đây ạ?
– Aaa, em xin lỗi. Cái cô đằng này đã nói vậy rồi thì chụp nhanh mà xong cho rồi.
– Được, cô hiểu rồi.
Nói vậy, cô nhiếp ảnh gia bắt đầu đặt máy.
Chà… làm gì đây…
Được làm tư thế yêu thích hả, nhưng… thật ra tôi có yêu thích tư thế gì đâu! Tôi đâu phải idol! Nếu tôi chỉ đứng cười thì sao… nhưng cái tờ giới thiệu trường này đã không còn bình thường nữa rồi, hay là thử nghiệm mấy trò nhỉ…
Rồi tôi nghĩ về một tư thế có hơi kích thích đám con gái ở thế giới này.
Tư thế khá là gợi cảm, nhưng không quá đà hay dâm dục. Tư thế mà tôi nghĩ đến, có hơi thú vị.
Thật lòng thì tư thế tôi nghĩ ra chắc chẳng có đứa con trai nào làm, nhưng chỉ là do khác biệt văn hóa giữa thế giới này với thế giới trước của tôi thôi.
Chà, theo tôi nhận thức được, thì đối với một thằng đàn ông, tư thế này có chút khó khăn, nhưng tôi cảm thấy mọi người đều sẽ thích nó.
Tôi muốn thấy bọn họ sẽ phản ứng như thế nào nếu tôi làm tư thế này đây?
Nhưng tôi có thực sự nên làm thế không?... Có, hay là không?... làm sao đây…
– Được rồi, cô xong rồi. Bắt đầu thôi.
Giọng của cô nhiếp ảnh gia vọng tới tôi - người đang tự hỏi liệu có nên làm tư thế kích thích đó hay không.
Nhưng dù có là thử đi chăng nữa, liệu có nên đưa một tư thế như thế vào tờ giới thiệu trường không?... Ừm…
– …
– Hatano-san, sao vậy?
– À, không… không có gì ạ.
– Vậy hả? Vậy cháu đã nghĩ xong dáng chụp ảnh chưa?
Cô nhiếp ảnh gia lo lắng hỏi.
… Ra đây là “Tôi lo cho em quá” - một công thức bí mật giúp nổi tiếng với đàn ông ở thế giới này sao?... Nhưng có vẻ nhiều đàn ông bảo họ thích như thế.
Nếu là thế, không phải khẩu vị của đàn ông trên thế giới này có chút dị hở…
Chà, lần cuối này quan trọng đây… nhưng giờ tôi có nên thử làm thế không nhỉ?
Dù tôi có làm tư thế kích thích một tí thì cái cô tóc hồng này chắc chắn cũng sẽ lấy thôi.
– Vâng, xong rồi ạ.
– Cháu muốn tạo dáng như thế nào vậy?
– Có hơi kích thích chút ạ.
– Thế à, một chút kích thí… hử?
– À thì, vì cái này đã không còn là một tờ giới thiệu trường bình thường nữa rồi, chắc thế…
Cô nhiếp ảnh gia gật gật đầu đồng tình.
– Em nghĩ tự nhiên có mỗi một bức hình bình thường thì có hơi kỳ.
– …Cũng đúng, nhưng thế có ổn không vậy?
– Vâng, dù nói là chút kích thích nhưng đâu có nghĩa là em sẽ khỏa thân hay gì đâu chứ… chỉ là, sẽ làm tim của người xem ảnh… loạn một nhịp.
– Cô hiểu rồi, thế cô sẽ chỉ tập trung vào chụp một bức ảnh thật đẹp thôi nhé.
– Vâng thưa cô.
Nói vậy, cô nhiếp ảnh gia đi ra.
…Dù chỉ nhìn từ phía sau, không hiểu sao nhìn cô ấy vẫn tràn đầy động lực. Có phải đây là phong thái tự nhiên của một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp? Hay cô ấy chỉ đang vui vì tôi sắp làm một tư thế gợi cảm?
Và lượt chụp cuối bắt đầu.
Máy ảnh chĩa vào tôi. Không biết cổng trường có được vào trong ảnh đàng hoàng không, nhưng tôi chẳng muốn nghĩ thêm làm gì.
Cả buổi chụp hình, trang phục của tôi… tất nhiên là đồng phục trường… Nói cách khác, tôi đang mặc váy.
Tôi nhón tay vịnh lấy mép váy rồi từ từ nâng lên từng chút một.
Dáng chụp kích thích mà tôi đã chọn là… kéo váy lên đến giới hạn của nó!
– Úiiiii-haaa! Nó, tới, rồi! Ôi chúa ơi, cảm ơn người rất nhiều!
Cô tóc hồng hét lên sung sướng trước hành động của tôi.
Có lẽ tôi sẽ có cơ hội dùng cái này lên người khác vào một ngày nào đó…
…Thật ồn ào, phiền quá.
Có lẽ hiểu được cảm giác của tôi, cô nhiếp ảnh gia hạ máy xuống rồi nháy ảnh.
Rồi người trợ lý chụp ảnh tiến lại gần cô tóc hồng, bịt miệng cô ta lại và kéo cô ta ra khuất tầm nhìn.
Thật là một quyết định hoành tráng của cô nhiếp ảnh gia khi mang cô tóc hồng hoang dại vô phép vô tắc kia đi.
– Được rồi, ta tiếp tục thôi nhỉ.
Khi cô tóc hồng đi khỏi, cô nhiếp ảnh gia mỉm cười nói.
Sau đó, buổi chụp hình đã thuận lợi thành công, rồi nhóm bọn tôi giải tán.
– Hôm nay cảm ơn em. Tôi, Maki Kaede, sẽ không bao giờ quên ngày trọng đại này! Chắc chắn đấy! Dù, đoạn cuối tôi có hơi thất vọng chút…
Và đến cuối, khi nghe cô tóc hồng hạnh phúc phát biểu, cuối cùng tôi cũng nhớ ra tên cô ta.