Masho no Otoko wo Mezashimasu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

51 105

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

(Đang ra)

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

Yui Regina

Đây là câu chuyện về 2 cô gái, 1 người là "tiểu thư héo úa" thoát khỏi số phận và nắm giữ quyền quyết định cuộc đời mình. Người còn lại là "Ác nữ vô phương cứu chữa" đã thành công chiến thắng số mệnh

23 536

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

3 11

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

204 5088

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

10 70

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

12 78

Web Novel 056 trở đi - Chương 081 - Mời họp lớp

– Họp lớp hả?

– Ừm, bọn mình đã thống nhất với nhau rồi.

Sáng sớm tới trường, một Mishima-san cao hứng bỗng bắt chuyện với tôi. Thoạt tôi có hơi lúng túng vì cậu ấy hơi khác thường: cực kỳ năng động. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ để mời tôi đi họp lớp sơ trung.

Nhưng không phải là… không phải là tổ chức họp lớp hơi sớm sao? Bọn mình mới chỉ tốt nghiệp cách đây chưa lâu thôi… Mà thời sơ trung tôi cũng chẳng hoài niệm mấy… Hay là tại những cô gái trẻ trên thế giới này dễ cảm thấy cô đơn?

Những cô gái xinh đẹp run rẩy vì hiu quạnh…

<Mơ giữa ban ngày>

– Cô đơn quá, mình cô đơn quá đi…

Và rồi một chàng trai xinh đẹp (tôi) xuất hiện, tới gần cô gái đang khóc một mình.

– Giờ em không còn phải cảm thấy cô đơn nữa đâu… Đây, nắm lấy tay anh này.

Chàng trai đẹp mã (tôi) lần lượt tươi cười đưa tay ra để an ủi những cô gái xinh đẹp. Và rồi những cô gái xinh đẹp không còn buồn bã và cô đơn nữa, thay vào đó là nở những nụ cười tươi rói trên môi. Và chàng trai đẹp mã (tôi) nói với những cô gái xinh tươi rạng rỡ ấy.

– Các em đều là những người phụ nữ của anh!

<Hết mơ>

Tôi đang mơ cái quái gì thế này? Khi tôi đang nghĩ nếu cô đơn thì họ sẽ làm gì thì cái này tự nhiên nhảy vào đầu tôi. Cái thứ mơ hão nhảy vào đầu tôi chẳng khác nào một drama cẩu huyết.

Mặt khác, nếu người như thế thực sự tồn tại thì tôi chắc chắn đầu anh ta có mấy cái vít bị lỏng đấy, làm tôi cũng muốn thông cảm cho anh ta.

Mà, cái nhân vật ảo tưởng đó là tôi mà…

– Ừm…, Hatano-kun, sao thế? Tự nhiên cậu im lặng vậy?

– À, không, không có gì đâu! Tớ chỉ hơi lo cho mình chút thôi.

Chủ yếu là về cái đầu của tôi…

– Lo gì? Không có nguy hiểm gì đâu. Địa điểm là một phòng karaoke, thời gian là buổi chiều ngày nghỉ lễ. Mọi người có vẻ đã cẩn trọng để tránh ở ngoài trời tới đêm.

Mishima-san chắc là nghĩ tôi lo cho trinh tiết của mình, nên cậu ấy đã nói rõ thời gian và địa điểm để trấn an tôi. Tất nhiên cái đấy tôi vẫn phải cẩn thận, nhưng thật tình thì tôi chẳng lo lắm.

Trong suốt chiều dài lịch sử, phụ nữ trên thế giới này đã luôn đối xử cực kỳ lễ nghĩa với đàn ông. Tất nhiên rồi, họ quả thật khao khát đàn ông, nhưng sẽ không làm gì quá đáng.

Và có vẻ kiểu suy nghĩ như thế đã ăn sâu vào trong gen của họ…

Dĩ nhiên là vẫn có vài ngoại lệ, nhưng không có ngoại lệ nào như thế trong đám bạn sơ trung của tôi.

– À, ừm. Được rồi, tớ sẽ đi.

– Con trai không cần phải nộp ph… Thật sao?!

– Ừm, thật.

– Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu!

Nghe tôi nói, Mishima-san cảm ơn tôi rối rít với hai tay nắm chặt vào nhau và bắt đầu cầu nguyện theo nghi thức Thiên Chúa giáo.

Rồi rồi, tớ nhận lời cảm ơn đấy rồi. Đừng có cầu nguyện nữa!

Này, từ khi cậu cầu nguyện, cả lớp đều nhìn bọn mình kìa!

Mấy đứa con trai nhìn tôi với ánh mắt như thể “Trời lại thằng đó à…”, dừng lại đi mà!

Dù tôi có quan hệ tốt với đám con gái, nhưng tôi lại xa cách với bọn con trai.

Thực ra không phải bọn tôi có xích mích gì nhau. Chỉ là đám con trai ở Cao Trung Kenran, đặc biệt là ở lớp tôi, đều rất cao ngạo, bọn họ chẳng thể nào làm thân nổi! Thế đấy, không phải là lỗi do tôi hay tại tôi dị biệt đâu!

Mà khoan, ở thế giới này thì tôi vốn dĩ thuộc hàng dị rồi nhỉ…

Ăn ở với nhau gì mà khó thật… Mà là thời trước cũng không khác gì.

Nói mới nhớ, tôi nhớ… còn Maegashira thì sao?

– Mishima-san, thế còn Maegashira?

– Maegashira-kun hả? À thì…, ừm…

Mishima-san do dự nhìn tôi.

– Nếu được thì… nhờ Hatano-kun mời cậu ấy với nhé.

À, chắc là vì khó mời được ông tướng Maegashira đó lắm?

So với đám con trai trong lớp thì cậu ta dễ làm thân hơn, vì cậu ta là một chàng trai bình thường mà…

À, khoan, từ lúc vào Seimei cậu ta đã phát triển rồi.

Có lẽ hướng phát triển như thế cũng đỗi bình thường đối với những học sinh vào Seimei. Mà nói thì, chắc tôi nên liên lạc với cậu ấy thì hơn, vì cậu ta là một trong những người bạn hiếm có của tôi trong thế giới này mà.

– Ừ. Để tớ gọi cậu ta.

– Cảm ơn cậu! Thứ lỗi cho tớ đã làm phiền…

– Không sao đâu, cậu đừng lo.

Mishima-san ngại ngùng cảm ơn tôi.

Tôi cười để xoa dịu Mishima-san, một nụ cười như trong ảo tưởng của tôi khi nãy… Mishima-san thấy thế, âu cũng nhẹ lòng đi phần nào, đúng như tôi dự đoán…

Thật bất ngờ, cái ảo tưởng lúc này hình như là dùng được.

Đừng đánh giá thấp sức mạnh của sự ảo tưởng!

Nhưng mà địa điểm được chọn là phòng karaoke… Cái “tôi” ở đây thích karaoke cho đến khi ký ức tiền thế quay trở lại. Thực ra kiếp trước tôi không thích mấy chỗ này cho lắm. Nên nghe vậy tôi có hơi rối lòng.

Không biết tôi có nên tập hát không nhỉ… tôi có nên tới karaoke tập trước không?

Hay tôi nên học nhảy, học nhảy từ vũ đạo của mấy idol ấy?

Không, không đời nào. idol nam ở đây luôn khinh thường người khác, đặc biệt là nữ giới; tôi chắc chắn họ nhìn fan của họ với ánh mắt lạnh phăng như nhìn lợn vậy… Nhưng nếu phụ nữ ở đây máu ‘M’ thì chắc họ cũng mừng thầm… Mà thực ra có lẽ các idol rất tâm huyết với công việc cũng nên; tôi thấy họ còn tổ chức sự kiện bắt tay nữa… Dù là tôi toàn nghe mấy việc như hủy sự kiện vào phút chót.

Nghĩ lại thì, ý thức của lũ đàn ông thế giới này gần như là bằng không… quá tắc trách…

Mà giờ tôi cần nghĩ về sự kiện sắp tới. Tôi có nên tạo dáng như lúc chụp hình không nhỉ?

Xoay người, nháy mắt làm tay chữ V… Có lẽ tôi nên thử xem tư thế nào là tốt.

Nhưng nếu bầu không khí thành ra quá khích, tôi sẽ đâm ra oán Maki-san…