Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

182 1471

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

83 1169

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

8 57

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

68 981

Tập 03 - Chương 01: Cứu người, tôi nhặt (bé) gái về nhà

Tôi và Tet rời khỏi Thành phố Hầm ngục – nơi mà bọn tôi đã lưu lại đến tận đầu xuân – để hướng đến 【Hoang địa Hư vô】, nơi nữ thần Liriel đã đưa tôi đến sau khi chuyển sinh.

Hồi trước, khi chúng tôi hướng tới thành phố hầm ngục, vì cứ mải la cà ghé ngang nhiều chỗ, nên phải mất gần một năm trời mới đến nơi.

Còn lần này, khi đi ngược lại lộ trình cũ, chúng tôi mới rời thành phố hầm ngục được hai tháng đã tới thị trấn Daril – nơi đầu tiên từng ghé qua – rồi.

Tuổi ghi trên thẻ hội của tôi đã đổi thành 14, điều đó khiến tôi thấm thía rằng mình đã rời Daril được gần hai năm.

「Phù thủy-sama ơi, còn bao lâu nữa mới đến thị trấn ạ?」

「Theo bản đồ thì tầm một tuần đi bộ. Nhưng với tốc độ của chúng ta thì chỉ cần ba ngày thôi.」

Đối chiếu lại bản đồ chính tay tôi đã vẽ trong những chuyến đi vòng vèo trước đây, mục tiêu đã ngay trước mắt.

Thế nhưng, dọc đường chúng tôi lại vướng phải một rắc rối.

「…Gì thế này, luồng khí này…」

「Phù thủy-sama~! Phía trước có mùi máu tanh đó!」

Tiến dọc con đường lớn, cả tôi lẫn Tet đều cảm nhận được mùi hôi nồng nặc cùng dấu hiệu ma lực hỗn loạn phát ra từ khu rừng gần đó – dường như có một trận chiến vừa xảy ra.

「Không thể là bọn cướp được, luồng ma lực này quá quái dị! Đi thôi, Tet!」

「Vâng, đi nào!」

Lần theo dấu vết bằng 【Cảm ứng ma lực】, chúng tôi đến nơi giao chiến, và bắt gặp nhiều xác người nằm la liệt.

「Người với người… giết chóc lẫn nhau sao?」

Những kẻ rõ ràng là tay lão luyện đã ngã xuống. Khi chúng tôi đến gần, tôi cảm nhận luồng ma lực khả nghi kia đang rút xa dần.

Cái cảm giác bất an ấy… giống hệt thứ ma lực từng bám quanh những món trang bị nguyền rủa.

Tạm gác lại suy nghĩ, tôi và Tet bắt đầu tìm kiếm người còn sống.

「Có ai còn thở không!? Ai còn ý thức thì trả lời đi!?」

Tôi vội thi triển phép hồi phục diện rộng《Area Heal》 bao trùm khắp nơi, dò tìm những sinh mệnh còn sót lại.

Nhưng hầu hết, những người bị chém bởi vũ khí, ma pháp, hay ma đạo cụ công kích đều đã chết vì mất máu quá nhiều.

Rồi, tôi phát hiện một mạch đập yếu ớt ở góc xa.

「Tet, bên kia có người còn sống!」

「Em tới ngay!」

Chạy tới nơi, chúng tôi thấy một người phụ nữ đang tựa lưng vào gốc cây, ôm chặt thứ gì đó trong vòng tay.

「Haa… ha… ai… đó…?」

「Bọn tôi chỉ là mạo hiểm giả đi ngang qua thôi. Giờ sẽ trị thương cho chị.──《Heal》!」

Tôi lập tức dùng trị liệu, nhưng thay vì khá hơn, cô ta càng ho sặc sụa và nôn ra máu.

Chỉ nhìn cũng biết nội tạng đã bị tổn thương nặng.

Hồi phục ma pháp thực chất chỉ là thúc đẩy năng lực tự chữa lành của cơ thể.

Nếu mất máu quá nhiều, hoặc cơ thể không còn sức hồi phục, thì hiệu quả cũng gần như không có.

「Haa… tôi… không qua khỏi được đâu…」

「Đừng bỏ cuộc! Chị phải sống!」

Tôi tiếp tục dồn ma lực vào phép chữa trị, nhưng rõ ràng chỉ kéo dài thêm chút hơi tàn.

Người phụ nữ khẽ lắc đầu yếu ớt.

「Tôi… cũng biết trị liệu… nên tôi hiểu rõ… chẳng thể nào sống nổi…」

Nói rồi, cô ta cố gắng đưa cho tôi thứ đang ôm chặt.

「…Xin hãy cứu lấy… Selene… ít nhất… con bé…」

Trong tay tôi lúc này là một em bé sơ sinh chưa đầy một tuổi, được quấn trong khăn lót.

「Cố gắng lên! Chính chị phải sống để nuôi con!」

Tôi không ngừng duy trì ma pháp hồi phục.

Nhưng rồi cánh tay người phụ nữ rũ xuống, buộc tôi phải ôm lấy đứa bé.

Dù tiếp tục trị liệu, nhưng phản ứng sinh mệnh đã biến mất, ánh sáng trong mắt người mẹ ấy cũng tắt lịm.

「Phù thủy-sama… chị ấy không còn nữa rồi…」

「…Ừ… muộn mất rồi…」

Tôi khẽ thì thầm. Như thể cảm nhận được sự ra đi của mẹ, đứa bé òa khóc nức nở.

Dù đây không phải lần đầu tôi chứng kiến cái chết sau khi chuyển sinh, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy xót xa.

Nếu tôi đến sớm hơn, hẳn đã kịp cứu chị ấy.

Nếu tôi có nhiều ma lực hơn, biết đâu đã có thể thi triển ma pháp hồi sinh – vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Nhưng tất cả chỉ là “nếu như”…

「Phù thủy-sama, chị có ổn không?」

「Chỉ là buồn chút thôi… chị ổn mà.」

「Oaa… oa oa!!」

「Ổn rồi… đừng khóc, ngoan nào…」

Tôi bế đứa bé ra khỏi vòng tay người mẹ đã khuất, dỗ dành.

「Tet, em dọn sơ qua chỗ này giúp chị nhé? Gom xác lại, tối nay chúng ta nghỉ ở đây luôn.」

Dù đó là những kẻ chết vì chém giết lẫn nhau, nhưng để mặc xác bị ma vật rừng tha hồ xâu xé thì tôi không nỡ làm ngơ.

Tôi dựng lều, đặt bé vào chỗ ngủ, rồi cùng Tet gom những thi thể và di vật còn sót lại quanh đó.

Trên từng gương mặt vẫn còn in rõ vẻ đau đớn, tôi đều cẩn thận thi triển ma pháp.

「──《Embalming》《Clean》」

Ma pháp xử lý xác chết ──《Embalming》.

Người sống thì dùng được 《Heal》 hay trị liệu thuật, còn với người đã chết, phép 【Ma pháp Sửa chữa】 sẽ có tác dụng.

Tôi dùng loại ma pháp thường được giáo hội gọi là “ma pháp trang điểm cho người chết”: khép lại vết thương, xóa đi máu me và bụi bẩn, khép mắt họ lại, rồi lần lượt bọc vào từng tấm vải trắng do tôi 【Sáng tạo】 ra.

「Xin hãy yên nghỉ…」

Ngày trước tôi vốn chẳng tin vào thần thánh, nhưng giờ, chỉ mong các nữ thần như Liriel sẽ cứu rỗi linh hồn họ, đưa họ đi tái sinh nơi nào đó, giống như đã từng làm với tôi.

Xử lý xong hai phe đã tranh đấu ở đây, tôi cho toàn bộ vào túi ma thuật, định mang đến nghĩa trang ở thị trấn để an táng.

Sau đó, tôi xem qua di vật của người mẹ đã che chở cho đứa bé.

「Bạc… à không, đây là mithril.」

Dùng ma pháp giám định học từ sách giáo hội, tôi nhận ra đó là chiếc nhẫn chế tác từ mithril và sừng kỳ lân.

Bên trong khắc một cái tên dài mang phong cách quý tộc.

「‘Selene… Seleneriel’… chắc đây là tên con bé. Đây là di vật của mẹ nó, ta sẽ giữ cẩn thận.」

Khi tôi đặt nhẫn vào bàn tay nhỏ xíu của Selene, nó phát ra một tia sáng mờ.

Trong lúc tôi cầm thì chẳng có phản ứng gì, vậy mà khi đứa bé mang thì nhẫn lại kích hoạt công năng thanh tẩy uế khí, bệnh tật và độc tố ── quả nhiên là một ma đạo cụ bảo hộ.

「Để lại báu vật quý giá thế này để bảo vệ con… em ấy hẳn là được yêu thường nhiều lắm.」

Vừa dỗ dành bé, tôi vừa chú ý tới tình trạng của nó.

Người mẹ cùng những hộ vệ đều giả dạng lữ khách, song lại quá sạch sẽ, hơn nữa còn mang theo túi ma thuật chứa đầy vật dụng.

「Có lẽ là một quý tộc đi vi hành… hay có thể là kẻ trốn chạy?」

Trong lúc nghĩ ngợi, tôi nhận ra tã của Selene đã bẩn, bèn nhờ Tet chuẩn bị bồn tắm, pha nước ấm cho bé tắm rửa sạch sẽ.

Sau đó, tôi 【Sáng tạo】 ra sữa bột và bình sữa, làm ấm đến nhiệt độ cơ thể người rồi cho bé bú.

「Ngủ đi nào… con buồn ngủ rồi nhỉ.」

Sau khi vỗ nhẹ cho ợ hơi, tôi tạo thêm quần áo và tã giấy, rồi trải khăn vào chiếc giỏ lớn làm giường cho bé.

「Tet, chị đi chuẩn bị bữa tối, em trông chừng bé nhé.」

「Được rồi! Tet sẽ bảo vệ em bé!」

Tôi dùng phong ma pháp thổi tan mùi máu còn sót, rồi dựng kết giới kiên cố hơn thường lệ.

「Chắc bọn tấn công bỏ chạy khi thấy chúng ta tới, vì không muốn bị lộ…」

Trong số đồ đạc của chúng, tôi phát hiện một loại huy hiệu có lẽ là chứng cứ quan trọng, bèn cất giữ lại.

Xong xuôi, tôi gọi vào lều:

「Tet, cơm tối nấu xong rồi.」

「Phù thủy-sama, chị về rồi! Em bé đang ngủ say đó!」

「Ừ. Nhưng nói khẽ thôi, kẻo bé thức. Ăn cho xong rồi nghỉ nào.」

「(Hiểu rồi ạ.)」

Được tôi nhắc nhở, Tet lập tức hạ giọng, rồi ăn qua loa cho nhanh để chạy lại bên em bé.

Khi tôi dọn dẹp xong và trở vào lều, thấy Tet đang đưa ngón tay ra để Selene vô thức nắm lấy.

「Phù thủy-sama~」

「A~, baa~」

Khi Tet cố rút tay ra, Selene sắp khóc đến nơi, bộ dạng bối rối ấy khiến tôi khẽ bật cười.

「Fufu, trông vui ghê. Thôi thì bàn chút về kế hoạch sắp tới nhé. Chuyện của Selene ấy──」

「Phù thuỷ-sama định làm sao ạ? Cứ mang theo em ấy luôn sao?」

「…Ừ, chúng ta sẽ đưa theo và tự nuôi dưỡng con bé.」

Đích đến của tôi và Tet là Hoang địa Hư vô, nơi chẳng có gì hết.

Không thể mang một đứa bé đến đó được.

Nhưng nếu giao Selene cho cô nhi viện ở thị trấn Daril sắp tới, thì lỡ bọn từng tập kích lại mò tới lần nữa thì sao?

「Ra là thế… Thế thì từ nay chúng ta là bạn đồng hành rồi nhé, rất hân hạnh được đồng hành cùng em~」

「A~」

Tet vừa nói vừa cúi xuống dịu dàng trò chuyện với em bé.

Thực lòng, đem gửi Selene cho một nơi chuyên chăm trẻ sẽ hợp lý hơn.

Nhưng mẹ bé đã mất ngay trước mắt tôi, và còn gửi gắm con lại nữa… điều đó như mang theo một ý nghĩa nào đó.

「Thôi, hôm nay nghỉ ở đây đi.」

「Vâng ạ!」

Vậy là ngoài dự tính, tôi và Tet qua đêm trong rừng.

Nửa đêm cũng bị đánh thức bởi tiếng khóc đêm của bé, nhưng hôm sau cả nhóm vẫn hướng về thị trấn Daril.

Selene nằm gọn trong địu buộc sau lưng tôi, đôi chân nhỏ khua khoắng vui vẻ. Tôi giữ tốc độ vừa phải để không làm bé mệt.

「A~ buu~」

「Đúng là một đứa bé xinh xắn. Mái tóc thì giống mẹ, còn màu mắt chắc giống cha.」

Selene có mái tóc xanh sẫm, ánh sáng rọi vào trông như đen, cùng đôi mắt xanh biếc. Mái tóc hệt người mẹ đã gửi gắm em cho tôi.

Nhìn vậy, tôi nghĩ mình nên giữ lại một lọn tóc của mẹ em ấy làm kỷ vật.

Thuật ướp xác Tu phục Ma pháp