=============================================
The Demon King's Daughter: Chương 27
=============================================
================================
Chương 27: Điều đáng sợ dưới chân đồi
================================
Sheryl, với tư cách là một lãnh chúa, tập hợp tất cả người dân trong làng.
Sau đó, cô giải thích rằng cuộc chiến lúc nãy là giữa Iris và em gái cô ấy, người đã đến thăm hơi bất ngờ.
Cuộc chiến có phần “hơi” dữ dội giữa họ chỉ là một loại skinship[1], còn Eclipse vốn không có ý định làm hại ngôi làng. Chỉ là tâm trạng của Eclipse sẽ trở nên tồi tệ khi em ấy không được ăn đồ ngọt, thế nên em ấy cần phải được cho thêm nhiều đồ ngọt hơn - những lời nói dối được trộn lẫn với sự thật.
Theo cách này, sự hoang mang chắc chắn sẽ dần biến mất. Mà nó cũng không hoàn toàn là lừa dối nữa.
Bất kỳ ngôi làng bình thường nào cũng sẽ không bị thuyết phục bởi những thứ như thế.
Cơ mà, vì đã có trường hợp của Marion và Jessica trước đây, mọi người trở nên khoan dung hơn nhiều.
Nghe lời Sheryl, họ gật đầu thấu hiểu「Ra là vậy, chúng tôi hiểu rồi」 .
「Mọi người, cháu xin lỗi vì sự bất tiện này」
Eclipse đứng trước dân làng và cúi đầu.
Khi một cô bé còn nhỏ hơn Iris làm điều gì đó như thế này, bạn không thể không tha thứ cho em ấy được.
「Em phải tự kiểm soát bản thân từ giờ trở đi đấy!」
Sheryl vừa nói vừa xoa đầu em ấy.
「Vâng」
Eclipse trả lời với một nụ cười, làm dân làng cũng mỉm cười đáp lại.
Iris nhìn xuống tình trạng của ngôi làng từ trên đỉnh đồi.
Hiển nhiên, Iris, một hikikomori, không có can đảm để đi xuống đồi và tự mình giải thích được.
Thần bảo hộ thì chỉ nên lặng lẽ quan sát từ xa mà thôi.
「Punipuni, puni」
Em gái chị hòa đồng bao nhiêu thì tại sao chị lại như thế này, Punigami nói.
「Sao chị biết được? Ngược lại, Eclipse hơi hòa đồng quá rồi」
「Punii?」
「Đúng rồi!」
Trong lúc Punigami và Iris đang có một cuộc tranh luận vô nghĩa, Eclipse chạy lên đồi.
「Iris-oneechan!」
Iris trở nên hạnh phúc chỉ bằng việc nhìn thấy em ấy.
Ngay cả khi là một hikikomori, cô vẫn tự mình tiếp cận Eclipse và ôm lấy cô bé.
「Em đã về rồi, Eclipse! Em đã xin lỗi trước mọi người, tuyệt lắm lun đó 」
「Dù em đã gây hỗn loạn ... nhưng mọi người đều rất tốt bụng. Họ đã tha lỗi cho em 」
「Đúng đúng. Ngôi làng này toàn là người tốt không thôi. Eclipse nên sống ở đây mãi mãi đi 」
「Em sẽ làm vậy 」
Nói xong, Eclipse ôm chầm lấy Iris.
Iris suýt chút nữa đã tèo vì độ cu te phô mai que quá mức của cô bé.
Đúng lúc đó, Sheryl, Jessica và Marion bắt kịp cô bé.
Và Marion dội một gáo nước lạnh lên niềm hạnh phúc của Iris.
「Người thậm chí còn không thèm tiếp xúc với dân làng thì làm thế quái nào mà ngươi có thể biết rằng họ đều là những người tốt?」
「...Ờ thì, bạn biết đấy. Tôi luôn dõi theo họ từ đỉnh đồi mà! 」
「Mmm...biết rất nhiều hửm, đúng như mong đợi từ một vị Thần bảo hộ」
Marion nheo mắt và nhìn chằm chằm với khuôn mặt đầy nghi ngờ.
Thật ra, Iris chỉ nói điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cô.
Nếu tiếp tục cuộc trò chuyện này, sự thật chắc chắn sẽ bị phanh phui, vậy nên phải khẩn trương đổi chủ đề gấp.
「Eclipse. Hôm nay tất nhiên em sẽở lại nhà thờ nhỉ? 」
「Un...Iris-oneechan, chị còn socola hông? 」
「...Punigami, chúng ta còn không? 」
「Puni」
「……Bọn chị hết rồi……」
「Eeh......Vậy thì em sẽ qua nhà Sheryl」
Eclipse nhẫn tâm từ chối cô.
「Phải phải. Nhà chị còn rất nhiều đồ ngọt đó 」
「Yay」
「Đ-Đợi chút đã. Thực sự thì giờ chị không có đồ ngọt nhưng chị sẽ thu thập một ít cỏ Elixir rồi bán nó trong thị trấn để đổi đồ ngọt cho em ha! 」
「Arara. Người cưng chiều em ấy quá rồi, Iris-chan 」
「Tất nhiên! Em sẽ làm bất cứ điều gì cho Eclipse! 」
「Không không, Iris-sama. Trao đổi cỏ Elixir cho đồ ngọt, người định sẽ mua bao nhiêu? Con có thể chia sẻ một ít của riêng con, vì vậy người không cần phải đi xa đến vậy đâu. Thế nên hôm nay người vui lòng nhường lại Eclipse-chan cho con nha ♪ 」
「Hông muốn đâu!」
「Eeh...chỉ một ngày thôi...cho sự nhớ nhung hôm nay thôi đợi mong. Iris-sama cũng nên qua nhà con ở luôn đi. Như vậy thì ai cũng sẽ hài lòng cả.」
Sheryl nhanh chóng đưa ra một lựa chọn khác.
Thay vì cố gắng tranh nhau quyền chăm sóc Eclipse, mọi người nên ở cùng nhau luôn là ổn thỏa hết.
Cứ làm như thế thì, chẳng cần phải tranh giành nhau.
Tuy nhiên…….
「Không phải nhà của Sheryl bên dưới ngọn đồi sao? Đi xuống đó...đáng sợ lắm」
「...Iris-sama. Sống nhốt mình thì cũng phải có mức độ thôi chứ. Con có bảo người phải bắt chuyện với mọi người hay gì đó đâu. 」
「Nhưng mà... lỡ như họ bắt chuyện trước với em thì sao?!」
「Haa...Trong trường hợp đó thì, con sẽ mang Eclipse-chan đi với con」
「C-Cái này... không thể được! 」
Iris mạnh mẽ lắc đầu.
Đột nhiên, Eclipse kéo tay cô.
「Hông sao đâu, Iris-oneechan. Có Eclipse ở bên chị rồi đó nha, vì vậy chị không cần phải sợ hãi nữa nha」
Thật là một cô em gái đáng yêu.
Một cô em gái đầy lòng trắc ẩn.
Iris không thể nào sống thiếu Eclipse được nữa.
「Um, um! Cảm ơn em nhé, Eclipse. Oneechan này sẽ cố hết sức để xuống đồi! 」
Iris rơi nước mắt khi ôm em gái mình.
Như thường lệ, Marion cố gắng trêu chọc cô, nhưng lần này niềm vui của cô không hề bị lung lay.