==========================================
The Demon King's Daughter: Chương 20
==========================================
===================================
Chương 20: Thu hoạch khoai tây, ngon quá
===================================
Jessica và Marion xuống đồi trong dạng rồng và giờ họ đang ở trước mặt dân làng.
Quả nhiên là dân làng đã sợ hãi nhưng Sheryl, với tư cách một lãnh chúa, đã giúp họ bình tĩnh trở lại.
Cô ấy cũng đồng thời nói cho họ nghe về thất bại của hai người trước Iris.
Họ không còn thái độ thù địch với dân làng như lúc đầu nữa.
Và khi Sheryl giải thích về lòng trung thành của họ và cam đoan thì sự hoang mang dần biến mất.
Mặc dù vậy, chỉ thế thôi thì vẫn không thể khiến họ tin hoàn toàn được.
Dân làng chỉ thực sự bớt căng thẳng khi họ thấy hình dạng loài người của hai người Jessica.
「Henshin!」
Theo lời hô của Jessica, hai người họ chuyển sang dạng người.
Nhìn cảnh này, dân làng không biết nói gì hơn.
Đầu tiên, họ ngạc nhiên vì thuật biến hình thành con người.
Hơn nữa, trong dạng người thì họ thực sự rất đẹp.
Các ông chồng dành quá nhiều chú ý cho hai người họ là điều hiển nhiên rồi, nhưng thậm chí cả những bà vợ cũng bị họ cuốn hút. Ít nhất thì, thật khó mà xem họ là『kẻ thù』 được.
Nói cách khác, hai người họ đã được dân làng chấp nhận.
Hiển nhiên là vẫn có những người không tin họ.
Liệu họ sẽ không quay trở lại dạng rồng và làm loạn hay làm gì đó đi quá giới hạn chứ.
Trước những nghi ngờ đó, hai người họ đã cố gắng xua đi những nghi ngờ.
Dù đã chuyển sang dạng người nhưng sức mạnh của họ vẫn không đổi.
Nghĩ theo hướng tích cực thì họ làm việc nhanh hơn gấp nhiều lần so với người thường.
Hai người họ làm việc hẳn phải bằng cả trăm người cùng lúc.
Nhờ vậy, mọi công việc luôn được hoàn thành trước thời hạn. Sau đó, trong dạng rồng, hai người họ đã mang đến một tảng đá khổng lồ như “Biểu tượng hữu nghị”.
Đó là một tảng đá hoa cương tuyệt đẹp. Phải tầm năm người lớn mới ôm hết nó.
「Không có quá nhiều vật liệu xây dựng ở gần đây nên mọi người có thể cắt một phần nó ra nếu cần.」
Đúng như Jessica nói, tuy ở đây có rất nhiều gỗ nhưng lại không đủ đá ở xung quanh đây.
Thực chất, Sheryl đã đem đến một ít từ thủ đô nhưng, xét về mặt phát triển lâu dài thì việc lấy nguyên liệu tại chỗ sẽ dễ dàng hơn.
Cuối cùng, họ nên xây một bức tường, và việc xây một cái lò hay nung sẽ khiến mọi thứ trở nên thuận tiện hơn. Họ có thể tạo nên rất nhiều sản phẩm khác nhau trong làng. Có thể điều này cũng đồng thời khuyến khích các thợ làm đồ gốm phát triển.
Bên cạnh đó, Sheryl vẫn là một lãnh chúa, nên việc sống trong ngôi nhà giống với những người khác là không phù hợp.
Cô ấy nên chuyển đến một căn nhà bằng đá sớm thôi.
「Có rồng trong ngôi làng chúng ta thật là tiện quá.」
Ta có thể nghe thấy điều đó ở bất kì nơi nào trong làng.
Sau một tháng, không còn ai xem Jessica lãnh đạm và Marion trẻ con là “kẻ thù” nữa.
Mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy.
Bởi vì đã đến vụ mùa trước dự tính nên, Sheryl quyết định trồng khoai tây theo kế hoạch đề ra ban đầu của mình.
Iris cùng với Punigami nhìn người dân làm việc trên đỉnh đồi.
Mọi người đang cố gắng hết sức.
Thật đáng khi bảo vệ họ với tư cách Thần bảo hộ.
「Geez. Trốn việc mà ngồi chơi trên đây suốt ngày…cô không thấy xấu hổ sao?」
Marion kiêu căng nói trong khi đang lười biếng nằm bên cạnh.
「….Loài rồng có cảm giác về giá trị thần bí lắm. Không phải đó là chuyện bình thường khi họ tự đặt mình cao hơn người khác sao?」
Iris đưa ra một nhận xét đầy chế nhạo.
Nhưng mà, cô ấy chắc chắn là nó nghe rất có lý.
「Tôi không có tự cao. Mặc dù tôi đang nghỉ ngơi nhưng nhìn lại xem, cày ruộng, nhấc đá, và rất nhiều công việc khác. Chỉ có mỗi ngươi là không làm gì thôi!」
「Tôi á. Tôi tạo hồ, trồng rừng, và làm đất đai màu mỡ chỉ bằng việc sống ở đây. Nhìn theo hướng đó thì tôi là người có công lớn nhất đấy.」
「Kể cả có đóng góp đi nữa thì sự thật vẫn là cô chẳng làm gì cả.」
「Sai rồi. Tạo ra sản phẩm mà không cần làm việc rất quan trọng đấy. “Bất kì cố gắng nào cũng đáng được khen ngợi, dù việc đó không tạo ra sản phẩm gì.” Tôi nghĩ đây là những gì bạn nghĩ, và tôi không phủ nhận nó. Tuy nhiên cái cớ『không làm gì và không tạo ra sản phẩm gì』cũng không thuyết phục với tôi.」
「Gunuu…quá logic cho một đứa nhóc…」
「Fufu. Cãi nhau ở mức độ này với mị thì sure kèo thua với NEET thôi, kể cả không cần logic.」
「Đừng kiêu căng!」
Marion thành thật tsukkomi.
Bởi vì tính cách của cô ấy, sự cứng đầu của cô còn hơn cả những người như Sheryl. Còn Sheryl thì cứng đầu theo một cách khác, và việc đó khiến nó có phần phiền phức hơn.
「Này, Marion. Con định nghỉ bao lâu nữa? Con cũng phải giúp mọi người trồng khoai tây đấy.」
Sau đó, Jessica xuất hiện.
Toàn thân bà ấy đầy bụi bẩn, hiển nhiên là bà vừa làm việc từ dưới đồng lên rồi.
Và trong khi người mẹ, Jessica, đang làm việc chăm chỉ thì đứa con gái, Marion, lại đang ở bên Iris.
「Mẹ. Chúng ta, loài rồng cao quý, không cần phải bắt mình làm những việc linh tinh như trồng khoai tây này đâu. Có nhiều việc đáng làm hơn những việc này mà!」
「Đừng dùng cái logic kì quặc đó nữa. Nếu đây là những cánh đồng ở Làng Rồng thì con đã xắn tay áo lên mà lao vào làm rồi. Thôi nào, thôi nào. Mẹ hiểu là con không thể rời xa Iris-chan được nhưng mẹ cũng đang cố gắng kìm chế đây.」
「K-Không phải như vậy! Không phải là con muốn ở bên Iris hay gì đó đâu!」
「Vậy thì nhanh quay trở lại cánh đồng đi. Hay là vậy thật? Kể cả là một lãnh chúa, Sheryl-chan vẫn đi gieo hạt khoai tây còn con lại ngồi chơi sao? Ta không nhớ đã nuôi dưỡng con theo cách này.」
「Uguh…con hiểu rồi, con đi ngay đây!」
Marion bực bội gào lên.
Cô lẽo đẽo theo mẹ những bất ngờ quay ngược lại, đối mặt Iris.
「T-Ta sẽ còn quay lại chơi nữa, nếu ta thích!」
Hoặc là chỉ nói vài câu trước khi đi.
「…Cái này người ta đồn là tsundere đúng không?」
「Punipuni」
Chuẩn cmnr, Punigami nói.
Nếu Marion tsundere thì thực ra cô cũng thích Iris.
Điều này làm mọi thứ trở nên thật bối rối.
Iris ôm Punigami và úp mặt vào cơ thể mát lạnh của em ấy.
Ba tháng sau.
Vào tháng 11, khoai tây đã được thu hoạch.
Đúng như dự kiến, hầu hết khoai tây, do được trồng trên mảnh đất chứa nguồn ma lực của Iris, đều rất to.
Iris nhìn mọi người thu hoạch trên đỉnh đồi mà bụng réo lên.
Có thể do nghe thấy âm thanh đó, Sheryl, Marion và Jessica đi lên đồi với một rổ to đùng.
「Iris-sama, Punigami-sama. Khoai tây mà mọi người đã chờ từ lâu đây.」
「Sheryl. Làm sao chị biết là em chờ nó vậy?」
「Vâng. Từ lúc ở dưới, con đã thấy Iris-sama chảy nước dãi rồi.」
「Eh, thật à?」
「Không, con đùa thôi.」
「…em ghét Sheryl.」
「Eeh!?」
Nghe vậy, Sheryl tái mặt và nhảy lên sợ hãi.
「Đùa hoi.」
「Hoh… người có cần phải trả đũa ác như vậy đâu. Xin người hãy rộng lượng như một vị Thần Bảo hộ di chứ.」
「Đùa giỡn với con người bất kì lúc nào, thần không được làm thế sao?」
「Un…Iris-sama ngày càng thể hiện khí chất thần thánh của mình ra…Iris-sama khiêm tốn ngày nào nay còn đâu….oyoyo」
Sheryl che mắt với ống tay áo.
Dù vậy, từ giọng nói thì chắc chắn là cô ấy không khóc.
「Nhưng con thực sự nhìn thấy Iris-sama chảy nước dãi.」
「Ta cũng nhìn thấy. Fufu, Iris-chan rớt nước dãi lên người Punigami-chan và Punigami-chan hấp thụ nó luôn.」
Jessica nói.
「Tôi sẽ không bị lừa nữa. Dùng một trò hai lần không hiệu quả đâu, chẳng có chút sáng tạo gì cả.」
「Nực cười. Bọn ta là rồng đấy. Dù ở trong dạng người thì tầm nhìn vẫn không thay đổi đâu.」
「….Eh…Mình đã làm vậy sao?」
「Chắc chắn luôn.」
Marion chốt ngắn gọn.
「Punipuni」
Punigami cũng nói 「Nước bọt của chị trở thành máu và một phần cơ thể em.」
Trông em ấy khá tự hào vì lí do nào đó.
Có thể do em ấy được hấp thụ nước dãi của con gái quỷ vương chăng?
「Wa, xấu hổ quá…mọi thứ đã trở nên như vậy thì mình chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tìm nơi hẻo lánh mà sống thôi.」
「Không được đâu, Iris-sama. Nếu người làm vậy, con sẽ không cho người tí khoai tây nào đâu. Nhìn xem, nó rất tươi ngon vì vừa được thu hoạch, ngay trên cánh đồng ~~」
Sheryl nói trong khi lấy khoai tây từ giỏ ra.
Nó vẫn còn chưa bóc vỏ. Nó còn to nữa. Thật sự ấn tượng với một củ khoai tây như vậy
Dù vậy, nó vẫn còn chút hơi nước bốc lên. Chỉ nhiêu đó thôi là đủ kích thích sự thèm ăn của người khác rồi.
「Achacha!」
Người vừa chạm vào củ khoai đang bốc hơi nước với tay trần, Sheryl, hét lên một tiếng.
Củ khoai đã chờ từ lâu ấy rơi xuống cỏ.
Và nó lăn xuống đồi ngay khi vừa chạm đất.
「Ah, đợi đã.」
Sheryl nhanh chóng đuổi theo củ khoai tây.
「…Đúng là một bá tước ngu ngốc.」
Iris nói đầy thất vọng sau lưng Sheryl còn Marion nghiêng đầu tò mò.
「Lúc đầu nó có nóng vậy đâu. Ai cũng có thể cầm nó bằng tay trần mà.」
「Đúng rồi, với loài rồng chúng ta thì nó chỉ hơi ấm chút thôi mà.」
Vừa nói, hai người vừa lấy mấy củ trong túi ra và lột vỏ nó.
「Đánh giá tôi theo quan điểm của loài rồng là hoàn toàn không hợp lí chút nào hết. Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối thôi. Phải không, Iris-sama?」
Sheryl, vừa trở lại từ dưới đồi, phản đối Jessica và Marion.
Dù vậy, hối tiếc thay, Iris không đồng tình với cô chút nào.
「Xin lỗi, em cũng có thể cầm nó bằng tay trần mà.」
「Mumu, nhắc lại thì, Iris-sama là thần mà nhỉ. Trời ạ, vậy chỉ có mình tôi là người thường ở đây à?」
Iris cảm thấy một con ngốc như Sheryl cũng bất bình thường nốt.
Bên cạnh đó, Iris không phải thần mà là con gái quỷ vương.
Mà cũng phải nói là, dù có nói vậy đi nữa thì Sheryl cũng chẳng tin. Iris cũng dần nản và chẳng buồn nói lại nữa.
「Puni」
「Hiển nhiên là vẫn còn cho Punigami đây.」
Iris bóc vỏ một quả và ấn thẳng vào người Punigami.
「Punii!」
「Ah, xin lỗi, nó vẫn quá nóng phải không? Fuu, fuu (thổi).」
Punigami nhảy dựng lên, vậy nên cô tách củ khoai ra và làm nó nguội hơn trước khi đưa lại cho em ấy.
「Punini」
「Thế này thì sẽ ổn hơn phải không. Nó có ngon không?」
「Puni!」
Có vẻ nó rất ngon.
Mọi người, trừ Iris, đều đang ăn giữa chừng.
Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt họ.
Iris cảm thấy thất bại ít nhiều.
「Wafu wafu...hiya, ngon quá! Và nó chỉ cần hấp thôi mà tại sao lại ngon đến thế này!?」
Không quá cứng mà cũng không quá mềm. Quá ngon.
Nó có vị bùi và ngọt.
Nó khiến người khác chỉ muốn lấp đầy bụng bằng nó thôi!
「Chắc chắn chuyện này là do ma lực của Iris-sama tràn ngập trong đất.」
「Nói cách khác, mặc dù không đúng lắm, chúng ta đang “ăn” Iris-chan.」
「Nếu mọi người nghĩ vậy thì nghe có hơi đáng sợ đấy....」
Marion nhìn chằm chằm vào củ khoai và dài mặt.
「Thô lỗ thật, ma lực của tôi luôn ở trạng thái rò rỉ nên mọi người cũng bị nó thấm vào. Nó không chỉ dừng lại với mớ khoai tây này đâu!」
Như Iris phản đối, 「Giờ nghĩ lại thì―」 Sheryl nhận ra.
「Con nhớ đã nói rằng trong số những người di cư từ thủ đô ấy, có một vài người lính đánh thuê rồi nhỉ. Họ nói vết thương cũ của họ luôn đau nhức nhưng từ khi đến đây thì họ cảm thất tốt hơn trông thấy. Sự thay đổi này cũng là do ma lực của Iris-sama luôn phải không?」
「Eh, không thể nào. Em không nghĩ ma lực của em lại có hiệu quả đó đâu…」
Iris phủ nhận nó. Dù vậy, trên thực tế, cô chưa bao giờ nghiên cứu kĩ lưỡng về ma lực của cô nên cô không thể tự tin tuyệt đối mà phủ nhận được.
Liệu khuôn mặt của Quỷ vương sẽ như thế nào khi biết rằng Iris, người được tạo ra với mục đích duy nhất là hủy diệt loài người, lại đang dành thời gian bơm ma lực vào khoai tây?
Từ khi cô rời capsule, cô chỉ sống nửa tháng trên lục địa Kurifot.
Mối quan hệ giữa cô với Quỷ vương cũng không thực sự sâu lắm.
Cô không biết gì nhiều về ông ta cả.
Dù vậy, đó vẫn là cha cô.
Từ trong tâm trí, cô không muốn làm ông ấy buồn.
Cũng phải nói là, cô không có ý định hủy diệt loài người nên giờ cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chờ đợi Quỷ vương từ bỏ.
Cho đến lúc đó, cô sẽ sống sung sướng ở đây như một NEET.