Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
Rei tiến lên một bước, động tác tự nhiên nhưng không hề có chút nào thừa thãi.
Chỉ trong khắc tiếp theo, thân ảnh của hắn bất chợt xuất hiện ngay trước mắt ta.
“...........Fuh………!!”
Linh thần nhân kiếm ánh lên.
Ánh sáng thần thánh chói lòa đến nỗi làm mờ cả ma nhãn của ta đi trong giây lát.
Bóng dáng của Rei như thể đã hoà tan, biến mất vào trong luồng ánh sáng hư ảo.
Ta cảm nhận thấy sát khí từ góc chết.
Nhân lúc mắt ta còn chưa bắt kịp, thanh thánh kiếm được chém ngay xuống như một đòn thiểm kích chí mạng.
“Chỗ này”
Ta thi triển Tường Bích Tứ Giới<Beno Yeven>, ngưng tụ lại rồi quấn quanh cánh tay trái.
Dùng nó như một tấm khiên, ta hất văng đòn kiếm kích kia đi.
Dammnnnn—tiếng nổ do va chạm ma lực như muốn đâm xuyên cả màng nhĩ, Tường Bích Tứ Giới bao bọc quanh tay trái ta cũng vì xung kích kia mà nát vụn.
“Khả năng quan sát vẫn tuyệt vời như mọi khi nhỉ.”
“Vì ta đã mượn tạm mắt của ngươi mà.”
Ma pháp tuyến kết nối Quân Đội Quỷ Vương<Guys> bị cắt đứt khi nãy đã được ta tái thiết lập.
Thông qua đó, ta có thể nhìn thấy thứ mà chính đôi mắt của Rei thấy được.
“..................”
Rei dùng Linh thần nhân kiếm chém đứt ma pháp tuyến kết nối hai bọn ta.
Tuy nhiên, vừa đứt xong, nó lại được tái tạo lại ngay như cũ. Một khi đã thành lập liên kết Quân Đội Quỷ Vương, ở khoảng cách như thế này thì chỉ duy nhất trường hợp mà ta muốn giải thể, còn không thì cứ đứt bao nhiêu hồi bấy nhiêu lần.
“Ngươi bây giờ còn không có chúc phúc của Thánh Vực<Asuk> bên mình. Cho dù cơ thể quỷ nhân đó có mạnh mẽ cỡ nào, phần thắng của ngươi cũng chỉ là con số không tròn trĩnh mà thôi”
“Dù có nói thế, thì ngay cả căn nguyên của cậu, 2000 năm trước cũng đã từng bị thanh kiếm này xuyên qua rồi đúng không. Dù rằng mục đích lúc đó là để rót thánh lực vào trong cơ thể cậu, nhưng đây vẫn là thánh kiếm được tạo ra để tiêu diệt Bạo nghịch Quỷ vương cơ mà. Đến giờ có lẽ căn nguyên của cậu vẫn còn đang bị tổn thương chứ gì?”
“Thế thì, cứ thử xem rồi biết”
Ta vẽ ra một ma pháp trận, đồng thời thi triển Căn Nguyên Sát Tử<Vebuzd>.
Nhúng một phần bàn tay phải vào trong nó, đầu ngón ngay của ta nhuộm một màu đen tuyền.
Ta vận ma nhãn lên và nhìn vào tận sâu thẳm bên trong Rei, hắn lúc này đang sở hữu 7 căn nguyên.
Nếu không dùng Căn Nguyên Sát Tử thì khó lòng mà gây dame được.
“Ma Nham Truỵ Tinh Đạn<Gear Gleas>”
Một vòng ma pháp trận cực lớn được vẽ lên bầu trời.
Thứ xuất hiện sau nó là những tảng ma thạch đen kịt hắc ám cực kỳ hoành tráng.
Tựa như cả bầu trời sao đang rơi theo chiều trọng lực, vô số những viên ma thạch đen nhắm thẳng vào Rei mà bắn xuống.
“............HAhhh……!!”
Rei vung Evansmana chém sạch tất cả những chùm sao băng đang cực tốc lao thẳng về phía mình.
Dù có nói đó là một thanh thánh kiếm mạnh mẽ, nhưng quả thật vẫn phải công nhận dùng kiếm như thế mà có thể chém bay những ngôi sao như thế cũng đáng nể phết đấy. Tuy nhiên, giờ thì cả hai tay của hắn không thể tự do hành động được nữa rồi.
“Ngục Thuỷ-Tiêu Diệt Thác<Rio Edram>”
Ma pháp khổng lồ lần này thì lại bao trùm lấy toàn bộ vùng thảo nguyên, thứ nước tràn ra từ nó hình thành nên một cái ao nông đen ngòm.
Tiếp sau đó, phần nước dưới chỗ chân của Rei bất chợt phun trào, trông giống như một ngọn thác đen hung dữ, bỏ qua trọng lực mà bật thẳng lên đến tận trời.
“.........Sheaaaaa…..!!”
Rei giơ Linh thần nhân kiếm và toàn lực chém xuống con ao đen ngòm kia. Cùng với dòng thác ngược lưu đen kịt, cả cái ao chỉ trong một khắc đã bị chẻ ra làm đôi.
Chẳng cần dùng lấy một nhịp nghỉ, Rei luồn lách để tránh đi đợt Ma Nham Truỵ Tinh Đạn tiếp theo đang tơi thẳng xuống đầu.
“Chậm quá đấy”
Để ngăn cản bước di chuyển của hắn, ta bắn đi 20 phát Ngục Viêm – Huỷ DIệt Pháo <Geo Grays> cùng lúc. Với chừng ấy đòn công kích dồn dập, quả nhiên Rei không thể nào tránh né hết nổi, quả hắc đạn tựa mặt trời nhỏ màu đen bao trọn lấy cơ thể gã và bùng cháy lên ngọn lửa đen tuyền.
“Hahhh!!”
Nhờ sự chúc phúc của Linh thần nhân kiếm cộng thêm phản ma pháp của bản thân, hắn dễ dàng phủi bay ngọn hắc hỏa đi. Và rồi cũng đúng khoảnh khắc ấy, lúc Rei dừng bước lại, cánh tay phải của ta đã xuyên thủng trái tim của hắn.
“..........Guuhhh………………….”
“Xong một cái”
Ta bóp nát một căn nguyên của Rei bằng Căn Nguyên Sát Tử.
Chỉ cần còn sót lại một căn nguyên thì những căn nguyên còn lại có thể hồi sinh đến vô tận, tuy nhiên dù sao cũng cần phải có thời gian. Ta mà nghiền nát cả 6 căn nguyên của hắn thì lúc đó cũng hết đường chống cự thôi.
“Bỏ cuộc đi. 2000 năm trước, ngươi chưa từng thắng được ta dù chỉ một lần”
“Quả đúng thật, tôi đã không thể đánh bại được cậu”
Rei vung Evansmana nhắm vào cánh tay phải của ta trước khi một căn nguyên nào khác bị phá huỷ. Nhân lúc ta bao bọc tay trái bằng Tường Bích Tứ Giới và hất đòn chém đi, Rei đạp thật mạnh xuống đất và kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Cho dù tôi có chiến đấu bao nhiêu lần, có đứng dậy bao nhiêu lần đi chăng nữa…”
Rei tiếp tục giậm mạnh một bước đà rồi lao thẳng về phía ta.
“Fumu. Tinh thần sẵn sàng hy sinh cả tính mạng à. Vậy thì ta không khách sáo mà lấy luôn vậy”
Ta dùng bàn tay đã được niệm Căn Nguyên Sát Tử xuyên thủng lồng ngực của Rei thêm lần nữa.
Căn nguyên thứ hai bị nghiền nát.
Nếu là một tên nhân loại bình thường, đáng nhẽ ra khi lãnh chịu sự đau đớn vượt qua giới hạn xác thịt thế này thì đã không thể nào mà đứng dậy được rồi.
Thế nhưng, hắn vẫn cố gắng vung Linh thần nhân kiếm chém vào mỏm vai của ta.
“..........Haahhh………!!”
Vẫn như khi nãy, ta lấy tay trái bọc Tường Bích Tứ Giới phẩy nhẹ đòn kiếm kích đi.
Âm thanh ma lực xung đột Biikingggghgg vang lên chói tai.
“Cái thứ 3”
Cánh tay của ta vẫn còn đang cắm trong người của Rei, cứ vậy mà bóp nát thêm một căn nguyên nữa.
Cứ nghĩ hắn sẽ chùn bước, thế nhưng Rei lại càng cố thu hẹp lại khoảng cách với ta.
Cánh tay của ta cũng vì thế mà đâm trượt xuống khoang bụng.
Thế này thì không nắm lấy căn nguyên được.
“.........Haaahhhhhhhhhhhh!!”
Lại một lần nữa lặp lại, đòn kiếm kích của thánh kiếm bị Tường Bích Tứ Giới đánh bật ra.
Tường Bích Tứ Giới bên tay trái của ta vỡ nát, còn Evansmana cũng bị xung kích kia hất ngược về sau.
Thế nhưng, quỹ đạo của thanh thánh kiếm thay đổi mượt mà, Rei như lợi dụng lực phản hồi ấy mà tung một đòn phản kích, nhắm vào bả vai của ta mà chém tới.
Nhanh——
Tay trái của ta vẫn kịp vào thế đỡ, nhưng nó lại không đủ thời gian để mà tích tụ Tường Bích Tứ Giới.
Ta vận <Ma nhãn huỷ diệt> lườm chằm chằm vào đòn kiếm kích một cách dữ dội, triệt tiêu dần uy lực của nó.
“.............Fuuh!!!”
Tuy nhiên Linh thần nhân kiếm vẫn đủ sức vượt qua cả <Ma nhãn huỷ diệt> đồng thời xuyên phá phản ma pháp của ta, cắm sâu vào trong bả vai.
Máu tươi trào ra, miệng vết thương hình thành vài vết thánh.
Thế nhưng——
“Cái thứ 4”
Ta rút tay phải ra khỏi vết đâm khi nãy, lần này thì chuyển sang nhắm và đâm thủng lồng ngực phải của hắn.
Mặc cho đau đớn, Rei vẫn không hề run sợ, cố gồng sức đẩy Linh thần nhân kiếm vào sâu bên trong ta.
“Mấy chiêu trò của ngươi ta nắm rõ như lòng bàn tay rồi”
Tường Bích Tứ Giới đã được tái lập và bao bọc quanh cánh tay trái, ta nắm lấy lưỡi kiếm đang ăn sâu trong bả vai của mình.
Rei vận hết sức bình sinh vào đôi bàn tay. Cả sức mạnh thể chất và lượng ma lực khổng lồ kia dồn lên khiến cho cỏ cây hoa lá trên thảo nguyên bị thổi bay đi, cây cối xung quanh cũng bị sóng xung kích kia đánh cho đổ rạp.
Thế nhưng chừng ấy vẫn không làm lung lay nổi cánh tay trái của ta hiện đang giữ chặt lưỡi kiếm kia.
“Ngươi nghĩ rằng có thể đọ sức với ta trong cái cơ thể quỷ nhân đó hay sao”
“.............Gu,haaaaaa………!”
Bàn tay phải của ta xoắn lại và bóp nát căn nguyên thứ 5.
“Chỉ còn lại 2 cái. Ngươi không còn đường lui nữa đâu”
“.......Tôi đã luôn thua cậu suốt từ đó đến giờ…...Nhưng dẫu cho có thua cũng chẳng sao cả…….Tôi nghĩ rằng mình cứ liên tục chiến đấu, chỉ cần một lần kỳ tích xảy ra thôi, rồi tôi sẽ chiến thắng……..”
“Sẽ không có bất cứ cái gì gọi là kỳ tích cả.”
Mặc cho Rei có dồn nén bao nhiêu sức lực, Linh thần nhân kiếm cũng chẳng hề suy chuyển lấy một li.
Ma lực của hắn hoàn toàn bị Tường Bích Tứ Giới và <Ma nhãn huỷ diệt> của ta áp đảo trong cự ly cực gần như thế này. Cứ thế này, việc Rei cạn kiệt sức lực sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
“Còn một cái”
Âm thanh tan vỡ của mảnh căn nguyên bị nghiền nát lại một lần nữa vang lên.
Máu rỉ ra từ khoé miệng của Rei.
“Rút lui đi. Ngươi đâu phải một gã ngốc mà tiếp tục chiến đấu vô vọng trong cái tình thế như này”
Mỗi lần bị đánh cho chỉ còn sót lại một căn nguyên, Kanon đều chọn cách chạy trốn để bảo toàn lực lượng.
Ngay lúc ấy không thể làm gì được, thì trong tương lai sẽ vẫn còn hy vọng.
Hắn hiểu rằng bản thân mình chính là ánh sáng hy vọng của cả nhân loại, tuyệt đối không thể chết đi một cách dễ dàng.
“..........Nguyện ước của tôi là một ngày nào đó có thể khiến cho thế giới hòa bình…….Nhưng bản thân lại chọn cách chạy trốn khỏi chiến trường. Bởi tôi luôn tin tưởng rằng, cho dù có ở kèo thua suốt như thế, nhưng chỉ cần thắng một lần là đủ. Niềm tin ấy đã theo cùng tôi suốt bao nhiêu năm tháng”
Rei thì thầm nói nhỏ.
Đôi mắt ấy nhìn thẳng về phía ta.
“Nhưng mọi chuyện hoàn toàn không phải thế. Tôi chẳng qua là không có đủ dũng khí. Giờ đây, có người đang cần sự cứu giúp ở ngay trước mắt tôi. Không thể cứ thế trốn đi mà đợi đến một ngày nào đó được. Tôi muốn cứu. Ngay bây giờ, kể cả chỉ duy nhất một người thôi, nếu họ đang đau khổ, tôi cũng muốn cứu. Nếu không thể suy nghĩ được như vậy, thì chắc chắn một ngày khi cơ hội đến, tôi cũng chẳng thể đem tính mạng mình ra mà đặt cược được!”
Hình như trước đây ta đã từng nghe những lời này ở đâu rồi thì phải.
Có lẽ, đó là những câu từ khiến cho hắn hạ quyết tâm cuối cùng của mình xuống.
Quyết tâm đón nhận sự kết thúc của chính mình, dẫu cho bản thân là kẻ sở hữu đến 7 căn nguyên vĩnh cửu.
“Kể cả phép màu có không xảy đến đi chăng nữa, thì hôm nay tôi cũng sẽ không thua đâu…..! Nếu tôi thua tại đây, cậu sẽ vì dập tắt tàn lửa chiến tranh mà rồi một lúc nào đó sẽ lại xuống tay giết người mất…..!”
Giết thiểu số để cứu lấy đa số.
Đây là điều cơ bản và cũng rất đúng đắn. Ta cũng luôn đi theo tư tưởng này từ trước đến giờ.
Chứ nếu không, thân là Bạo nghịch Quỷ vương mà không ra tay huỷ diệt những thứ cần huỷ diệt, chắc chắn sẽ không bảo vệ được những thứ cần bảo vệ.
Rei buông tay khỏi Linh thần nhân kiếm.
“......Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép…….không cho phép một người yêu quý và mong muốn hoà bình hơn bất cứ ai như cậu lại phải xuống tay làm những chuyện ấy”
Tại nơi mà cánh tay trái của Rei đang hướng tới, không gian như bị bóp méo lại. Bóng hình của Nhất ý kiếm Sigshesta hiện ra tựa như ảo mộng.
Cả thanh ma kiếm phát ra thứ ánh sáng tím ma mị.
Nhất ý kiếm tụ lại nguồn ‘ma’ dày đặc vô tận đúng theo nghĩa đen.
“Haaaahhh!!!”
Rei vung mạnh Nhất ý kiếm Sigsheta xuống, như thể chủ ý muốn chạm trán với Linh thần nhân kiếm Evansmana.
‘Ma’ và ‘thánh’, hai nguồn năng lượng tương khắc đụng độ lẫn nhau, tạo ra một vụ nổ ánh sáng kinh thiên động địa.
Cây cối xung quanh hầu như đã bị thổi bay mất xác hết, còn cơ thể của ta chưa kịp định hình thì cũng đã bị đẩy lùi đi một đoạn rất xa.
“Fumu. Thứ ma lực ghê gớm đấy”
Rei chậm rãi bước từng bước hướng về phía ta.
Tay phải cầm Evansmana chói lọi ánh sáng thần thánh, tay trái thủ Sigshesta ánh lên hào quang ma mị.
Hai luồng ánh sáng tương khắc pha trộn lẫn vào nhau, dù có xảy ra phản ứng đào thải nhưng trông có vẻ vẫn kiểm soát được ở một mức độ nào đó. Sức mạnh của gã khi cầm cả thánh kiếm lẫn ma kiếm tăng lên gấp mấy lần.
“Không thể tin được nó có thể đạt được tới cảnh giới kia cơ đấy”
Lần đầu tiên ta thấy trình độ người kiếm đồng nhất mà có thể làm cho Nhất ý kiếm phát huy ra toàn bộ sức mạnh thực sự của nó như vậy.
Linh thần nhân kiếm, thánh kiếm chỉ chấp nhận một chủ nhân sở hữu trái tim thuần khiết thanh tịnh, không có lấy một vết bẩn đục nào trong tâm hồn.
Rei vừa phải lấp đầy ‘ma’ vào trái tim để có thể vung được Nhất ý kiếm, đồng thời cũng điểu khiển Linh thần nhân kiếm một cách hoàn hảo, thứ vốn được tạo ra để tiêu diệt ‘ma’.
‘Ma’ và ‘thánh’, nhìn qua thì có thể thấy chủ nhân đang phải ôm luồng cảm xúc trái chiều mâu thuẫn trong đầu, tuy nhiên thì có lẽ bản thân hắn lại không phải như vậy.
Kiếp sống với thân phận một anh hùng, kiếp sống với thân phận một quỷ nhân, cả hai cùng tồn tại bên trong Rei. ‘Ma’ và ‘thánh’ không đối nghịch nhau. Không, chắc chắn nó không phải thứ gì phức tạp như thế.
Nhân tộc và quỷ tộc hoàn toàn có thể chung sống được với nhau. Đó chính là ý chí của hắn.
Chính vì ý chí cao thượng như thế, hắn mới được cả thánh kiếm lẫn ma kiếm chấp nhận.
“Giờ ta lại càng không để cho ngươi chết được”
Hai tay ta kết tụ Tường Bích Tứ Giới lại.
Ma pháp khởi nguyên, Ma Hắc Lôi Đế<Girasd> cũng đã được niệm chồng lên nó.
Luồng cực quang đen tuyền bao phủ trọn lấy đòn hắc lôi cường đại, tạo nên một ma pháp công thủ toàn diện.
“Đến đây. Ta sẽ giải thoát cho ngươi khỏi lời nguyền mang tên Anh hùng”
Chân của Rei lún mạnh xuống đất, sẵn sàng tư thế tiến công.
“........Tôi tới đấy, Arnos”
Cả hai cùng xông vào trực diện từ hai phía đối nghịch nhau.
Song kiếm của Rei va chạm mạnh với ma pháp của ta, để lại dư chất cuốn tung mọi thứ xung quanh.
Vừa chạy dọc cánh rừng, Evansmana cùng với Sigshesta, Tường Bích Tứ Giới và Ma Hắc Lôi Đế vừa luân phiên giao đấu.
Cảm tưởng như cả khu rừng đại ngàn Tohra đang phải phải gào thét rung chuyển cả đất trời vì không thể chịu đựng nổi trận đấu giữa Bạo nghịch Quỷ vương và Anh hùng huyền thoại vậy.
…
Không biết là trải qua bao nhiêu lần giao chiêu rồi.
Sigshesta đánh bật Ma Hắc Lôi Đế khỏi quỹ đạo, còn Linh thần nhân kiếm thì xuyên thủng cả <Ma nhãn hủy diệt> lẫn Tường Bích Tứ Giới.
Evansmana giờ đây, đang đâm xuyên qua lồng ngực của ta——
“.........................................Tại…………...sao………..?”
Rei không thể kiềm được giọng kinh ngạc, thốt lên trong rên rỉ.
“Cậu đã tránh được nó rồi mà……..Kể cả không phải thì tôi cũng đâu nhắm vào căn nguyên đâu……”
Ta bật cười.
Bởi vì chính ta đã cố ý nhận lấy kiếm kích của Linh thần nhân kiếm.
Thánh kiếm huỷ diệt Quỷ vương, cho nó đâm thẳng vào căn nguyên này.
Tất cả đều theo như chủ đích của ta.
“Nhìn xung quanh xem.”
Rei đánh tầm mắt sang bên cạnh.
Ở một vị trí cách đó khá xa, tuy nhiên vẫn có thể quan sát được bằng mắt thường, chính là bóng dáng của quân đòan chinh phạt quỷ vương Gairadiyte. Bọn chúng đang chăm chú cảnh giác, thăm dò tình hình ở bên này.
Ta vừa chiến đấu, vừa dẫn dụ Rei từng chút từng chút một qua địa điểm này.
“Anh hùng Kanon hồi sinh đã tiêu diệt được Bạo nghịch Quỷ vương. Đây đúng theo như kịch bản mà ngươi đã sắp đặt, rồi mai này thù hận của con người cũng sẽ được hóa giải”
Ta với tay qua cái mặt nạ của Rei, gỡ nó ra và đeo nó lên mặt.
“Hỡi đồng bào của ta”
Ta niệm Thần Giao Cách Cảm<Leaks> chen vào mạng lưới thông tin của toàn quân Dilhayd và gọi cho chúng.
Thông qua công hiệu của chiếc mặt nạ, giọng nói của ta biến đổi giống y hệt như của Avos Dirhevia.
Tiếp theo, ta tạo một bộ quần áo tương tự Rei bằng Sáng Tạo Kiến Trúc<Ibis> và khoác nó lên người.
Ngược lại, trang phục Rei đang mặc thì được đổi thành y phục của Anh hùng từ 2000 năm trước.
Xong xuôi, ta gửi hình ảnh được chiếu tại đây đến cho quân Dilhayd bằng Viễn Cách Thấu Thị<Lim Net>.
Bọn chúng giờ chắc đã thấy cảnh Avos Dirhevia bị đánh bại rồi.
“..........Toàn quân, hãy rút về Dilhayd đi. Cho đến khi ta được hồi sinh lại trên mảnh đất này một lần nữa, tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện trả thù Azeshion. Sống tiếp đi. Chờ đến ngày, Quỷ vương, quay lại…..”
Rei dự định sẽ để quân đoàn chinh phạt quỷ vương Gairadiyte đánh bại. Và sau đó, chắc hắn cũng tính sẽ nói mấy câu như giờ ta đang làm đây.
Có lẽ bên kia sẽ tới kiểm tra ta sống chết ra sao, nhưng đây là lệnh của Bạo nghịch Quỷ vương. Lũ hoàng tộc phái chắc chắn sẽ tuân theo lời cuối cùng mà ta đã nói. Tin rằng chắc chắn ta rồi sẽ hồi sinh lại.
“........Linh thần nhân kiếm là thánh kiếm được tạo ra để tiêu diệt Bạo nghịch Quỷ vương……..Căn nguyên của cậu giờ…...đã không còn thể…….”
Đúng quả thực là Linh thần nhân kiếm Evansmana đã đâm xuyên qua cơ thể và đang ăn mòn căn nguyên của ta.
Không thể nào giả vờ như đã chết để lấp liến mọi chuyện được.
Được như thế thì Rei đã không cần phải mạo hiểm tính mạng của bản thân để thực hiện kế hoạch này.
Cần phải cho cả bên nhân tộc lẫn quỷ tộc xem cảnh Bạo nghịch Quỷ vương tan biến.
“.........Arn——”
Ta đưa ngón tay nhuốm đầy máu lên khẽ chạm vào bờ môi của Rei trước khi hắn gọi tên ta.
“Sao vậy? Anh hùng Kanon? Ngươi đã đánh bại được ta rồi đấy. Hãy lấy làm tự hào đi”
Rei nhìn ta chằm chằm với gương mặt sắc bén.
Quân đoàn chinh phạt quỷ vương Gairadiyte đang hành quân tiến lại phía này.
Giờ thì chúng đã thấy rõ cảnh Linh thần nhân kiếm đang cắm chặt trên người Quỷ vương rồi.
Tại đây, ta cần phải thể hiện ra một chút thực lực.
Như một bằng chứng chứng minh ta là Bạo nghịch Quỷ vương.
“Hỡi đám nhân loại ngu xuẩn!!”
Ta xướng giọng thật lớn nói với cả quân đoàn chinh phạt quỷ vương Gairadiyte kia.
Thật đúng là cái trò hề nhàm chán. Tuy nhiên nếu như nó đem lại hoà bình cho thế giới, thì diễn hề một chút cũng được thôi.
Giống như gã đàn ông này vậy.
“Ta sẽ không chết một cách lãng xẹt vậy đâu”
Ta đổ một lượng ma lực lớn chưa từng có từ nãy đến giờ, thi triển Ma Nham Truỵ Tinh Đạn.
Một vòng ma pháp trận khổng lồ nổi lên bầu trời, từ đó, những tảng ma thạch khổng lồ xuất hiện.
Cộng thêm việc có Ma Hắc Lôi Đế chồng chéo lên mình, hình thành vô vàn những ma thạch bao bọc bởi ngọn hắc lôi hung hãn.
Uy lực của nó đủ để thổi bay màu cả mấy vạn quân cùng một lúc.
Dù chúng có dựng mấy cái kết giới ma pháp lên, thế nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Ta sẽ kéo theo cả vùng đất này vào hư vô”
Ma Nham Truỵ Tinh Đạn cùng Ma Hắc Lôi Đế đồng loạt rơi xuống.
Bên quân đoàn chinh phạt quỷ vương giăng ra bao nhiêu là kết giới ma pháp đa trọng thức, tuy nhiên trông chỗ ma thạch đang đổ xuống kia cứ như bóng tối sâu thẳm đang ập tới nuốt chửng tất cả vậy.
DOOOGGAAAAAAAAAAAAaaaaaaaaa——một cái hố to đùng xuất hiện trên cả mặt đất rộng lớn. Nó sâu tới nỗi chẳng thể nhìn thấy đáy, bóng tối cứ như xuyên suốt xuống vực thẳm.
Tưởng chừng như cơn rung chuyển huỷ diệt cả thế giới, đòn tấn công kéo tất cả mọi thứ xung quanh về lại với hư vô.
2 cái, rồi 3 cái, những tảng ma thạch cứ thế nối tiếp nhau khoan lỗ chỗ khắp trên mặt đất.
Vị trí nơi quân đoàn chinh phạt quỷ vương đang đứng vẫn còn cách khá xa khu vực đạn rơi, thế nhưng tất cả những gì chúng có thể làm được lúc này là gồng gánh hết sức để chịu đựng áp lực từ xung chấn toả ra khắp bốn phía.
Trên đầu chúng vẫn còn vài trăm tảng ma thạch nữa, giờ bắt đầu nhắm vào cả quân đoàn. Thứ đó mà rơi xuống thì chỉ có bay màu. Bất cứ ai cũng có thể khẳng định điều đó.
Đoán được ý đồ của ta, Rei chạy qua phía quân đoàn chinh phạt quỷ vương.
“Quỷ vương Avos Dirhevia, ta sẽ không cho phép ngươi được toại nguyện đâu!”
Hắn quay sang kêu gọi quân đoàn chinh phạt.
“Mọi người, làm ơn, hãy cho tôi mượn sức mạnh. Tôi chính là Anh hùng Kanon đây! Hãy cùng nhau ra đòn kết liễu tên Quỷ vương tàn bạo ấy thôi!!”
Rei thi triển Thánh Vực và Quân Binh Anh Hùng<Asura>.
Hình ảnh người đàn ông mạnh mẽ giương cao thánh kiếm, bao trùm ánh sáng thần thánh, chém đứt mọi sự tuyệt vọng và thống khổ, quả thật chính là Anh hùng chính hiệu.
Ai đó nói.
“................Đó là, Anh hùng Kanon ư………..?”
“............Không biết nữa…..Nhưng mà…...nhưng mà cái hình dáng được ánh sáng thần thánh bao trùm ấy sẽ…….? Bảo vệ chúng ta……”
Ai đó lại nói.
“Anh ấy đã chiến đấu với Bạo nghịch Quỷ vương. Giành lại thánh kiếm đã bị cướp…….chỉ có một mình…..”
Biết bao nhiêu người nhìn thấy hy vọng từ hình bóng của cậu ta.
Sự hấp dẫn và lôi cuốn con tim quần chúng ấy, chỉ Kanon mới có.
Ai đó lại tiếp tục.
“...........Kanon, đã tới rồi………”
Những lời ấy đồng loạt lan đi khắp cả quân đoàn chinh phạt quỷ vương Gairadiyte , những kẻ đang tuyệt vọng nhìn lên những tảng ma thạch trên bầu trời.
“Để cứu vớt chúng ta, Anh hùng huyền thoại đã hồi sinh!”
“Kanon!!”
“Hãy trao cho Anh hùng Kanon toàn bộ sức mạnh!”
“Tiêu diệt Quỷ vương đi!!”
“Ngay lần này, hãy mang lại hoà bình cho thế giới!!”
Ma lực và cảm xúc từ những con người trong quân đoàn chinh phạt truyền đến cho Rei.
Sự chúc phúc của Linh thần nhân kiếm được cường hoá lên gấp mấy chục lần.
“....................”
Ta nghe thấy một giọng nói.
——Tôi đã luôn bị chỉ trích——
Thông qua Quân Đội Quỷ Vương, thứ cảm xúc không thể thể hiện ra thành lời của Rei được truyền tải thẳng vào tâm trí ta.
——Bổn phận của một Anh hùng.
——Nghĩa vụ của một Anh hùng.
——Tôi chỉ là một chàng trai thôn quê thích được vung kiếm.
——Thật sự tôi không muốn phải giết ai cả.
——Thật sự tôi không muốn phải ra chiến trường.
——Thế nhưng ai đó nói với tôi, nếu ngươi không chiến đấu, sẽ còn rất nhiều người khác sẽ phải nằm xuống.
——Anh hùng gì chứ, chỉ là ảo mộng mà thôi.
——Kẻ không mạnh mẽ cũng không đúng đắn như tôi, làm gì có sức mạnh để cứu giúp mọi người cơ chứ.
——Những sinh mạng tuột khỏi tầm tay của tôi thì luôn lớn hơn rất nhiều số lượng sinh mạng mà mình níu kéo được.
——Bị đánh lừa bởi những lời lẽ vô cảm, bị số phận trêu đùa, ma tôi phải đi ngược về xuôi nơi chiến trường máu lửa.
——Trong tôi không tồn tại thứ gì gọi là dũng khí cả. Có chăng chắc chỉ là nỗi sợ hãi khi con người phải chết mà thôi.
——Và chính vì bị nó đe doạ, run sợ trước nó, mà tôi buộc phải làm thế.
——Tuy vậy.
——Tôi phải là Anh hùng.
——Tôi phải diễn cái vai Anh hùng này đến suốt đời.
——Cho dù có phải hy sinh bản thân mình, cũng phải đáp lại kỳ vọng của nhân loại.
——Bản thân là hy vọng của toàn thể nhân loại, và lại phải tiếp tục duy trì điều đó.
——Những kẻ không có sức mạnh bảo tôi hãy giết đi.
——Những kẻ yếu ớt nhì nhèo bảo tôi hãy chết đi.
——Những điều đó cũng phải chịu thôi. Con người cần phải có hy vọng.
——Nếu phải đứng nhìn người khác đau khổ, tôi thà vứt bỏ tính mạng này, gánh vác định mệnh kia trên lưng rồi lẳng lặng chết đi.
——Cứ thế chết rồi lại chết,
——Và cứ thế, hồi sinh rồi lại hồi sinh,
——Và rồi tôi trở nên chỉ biết chiến đấu vì con người.
——Bỗng một lúc, tôi chợt nhận ra.
——Thế rốt cuộc hy vọng của tôi là gì?
——Bọn họ thì có Anh hùng cho mình, thế nhưng còn tôi thì không mang lấy bất cứ hy vọng nhỏ bé nào cho bản thân mình cả.
——Nó thường như vậy, đúng thế, nó thường sẽ là một kịch bản đau buồn như vậy.
——Aa, tuy nhiên cả bây giờ lẫn ngày xưa,
——Người cuối cùng đưa cánh tay ra với về phía tôi, lại là kẻ địch truyền kiếp, Bạo nghịch Quỷ vương.
——Arnos, là cậu đó.
——Chính cậu, là người anh hùng duy nhất trong lòng tôi.
----------------------------------------------------------
Tác note:
Rồi cuối cùng Quỷ vương bị Linh thần nhân kiếm đâm xuyên qua căn nguyên sẽ ra sao đây.
Còn chiến tranh sẽ thật sự kết thúc như thế này?
NIT note:
Biết là đằng nào r main cũng sống, nhưng thực sự đau lòng quá
Và cũng tội nghiệp rei thật sự
Và cũng nể bác tác thật sự, viết đoạn tâm tình thấu tận tâm can
Nếu xét về mặt nội dung, chắc đây là chương hay nhất trước giờ rồi, mà drama nồng nặc -_-
Cơ mà công nhận 1 điều, rằng số lượng a hùng thua xa lũ a khùng, nhưng mà tụi a hùng ít ỏi đấy luôn phải chịu bi kịch, để r cuối cùng lại tự hỏi ước muốn bản thân là gì.
Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ nha, chương này dài thật sự luôn, edit 2 ngày mới xong, nên bù lại mọi người nhớ cày view nhiệt tình nhá, cmt trao đổi thì tầm 400 đc ròi. Ai muốn donate thì nhiệt tình luôn nha =))
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link: https://ln.hako.re/truyen/3601-maou-gakuin-no-futekigousha
(NIT: cái này để t điều chỉnh lại, chương trước có nhắc rei sợ main nhìn thấu mình chỉ còn 1 căn nguyên, đó là lúc hắn còn điều khiển thất ma hoàng lão, còn giờ đã thu thập đầy đủ trở lại) (Sinhsieusao: ( ͡° ͜ʖ ͡°)=ε✄bình tĩnh nha không ai được manh động) (NIT: gọi là buff niềm tin à) (Sinhsieusao: Rei nói y hệt thoại Misa trước đây từng nói)