Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
“Hahaha”
Buông một tràng cười khô khan, Nousgalia từ từ vực cơ thể mình ngồi dậy.
“Nếm mùi sợ hãi? Từ ai cơ? Ngươi á, ngươi sẽ cho một vị thần như ta nếm mùi sợ hãi cơ á?”
Ánh mắt của hắn lạnh lùng ghim chặt vào ta.
“Arnos Voldigod à. Những lời mà ngươi vừa nói nghe mới thật vô nghĩa, vô giá trị, và cũng vô dụng làm sao.”
Nousgalia thản nhiên bước đi, cứ y như rằng cú đấm vừa rồi của ta chẳng hề gây được chút sát thương nào lên trên người hắn vậy.
“Thần linh là các trật tự, là những tồn tại tuyệt đối trên thế giới này, siêu việt hơn hẳn quỷ tộc, con người, tinh linh và muôn vàn những sinh vật khác. Bọn ta chính là luân lý của thế giới này. Sinh mệnh của các ngươi ngay từ đầu được hình thành là dựa vào trật tự, sống cả một đời rồi chết đi cũng là tuân theo trật tự nốt. Tỏ ra bức xúc với những vị thần đã là việc vô nghĩa lắm rồi, vậy mà đằng này ngươi còn muốn cho ta nếm mùi sợ hãi ư? Đúng là tận cùng của sự ngu xuẩn.”
Nousgalia lên mặt kêu ngạo, hai tay dang rộng đầy tự tin.
“Để ta ban tri thức này cho kẻ ngu muội nhà ngươi. Rằng thần linh chúng ta không hề có cho mình định nghĩa ‘là ai’. Không tức giận, không đau buồn. Những vị thần chỉ đơn giản là thể thức bất diệt, do đó cũng không thể xếp vào hàng những ‘sinh vật sống’. Đã hiểu chưa nào? Trong từ điển của thần linh không hề có hai từ sợ hãi, bọn ta mãi mãi là luân lý duy trì sự tồn tại của thế giới này.”
“Fumu. Thì ra là vậy. Lũ thần tộc còn đần độn đến nỗi thiếu thốn khả năng nghe hiểu lời nói của người khác luôn cơ à.”
Ta cao giọng trịch thượng nói với Thiên phụ thần, kẻ đang giương oai tự đắc như tên hề trước mặt.
“Ta đang nói là ta sẽ không tha thứ cho ngươi đấy.”
“Vẫn cố chấp muốn thần linh ta đây phải run sợ ư? Điều mà ngươi đang nói chẳng khác nào bảo sự đốt cháy có nghĩa là vật chất phải đông đặc và co rúm lại vậy. Nó vốn đã là luân lý bất diệt dù có thế nào cũng không thể thay đổi được rồi.”
“Đúng rồi đấy. Ở trước mặt ta, lửa có bùng lên thì cũng không được cháy khi chưa có sự cho phép. Phương châm sống của ta là khắc sâu nỗi sợ hãi vào trong tâm trí của kẻ khác, mặc kệ ngươi có là thần linh hay luân lý gì gì đó.”
“Hahaha”
Điệu cười thô kệch của Nousgalia lại vang lên thêm lần nữa.
“Hỡi tên ngốc chỉ giỏi tự vả vào mặt mình. Ngươi phải nhận được hình phạt thích đáng vì dám chống lại trật tự của thế giới. Mở to mắt ra và chiêm ngưỡng hình dáng uy quyền của thần linh đi.”
Âm giọng của Nousgalia chuyển hóa thành những ngôn từ chứa đựng kỳ tích của thần linh, điều mà hắn đã từng làm trước mặt ta trong quá khứ.
Cả cơ thể của gã được bao bọc trong những chùm sáng chói loà, ma lực cứ thế gia tăng chóng mặt như không có điểm dừng.
Thân xác quỷ nhân của Eldemade mà Nousgalia đang chiếm hữu dần dần biến đổi.
Mái tóc dần chuyển sang sắc vàng kim và cặp ma nhãn đỏ rực như bốc hỏa.
Phía sau lưng gã, vô số những hạt phân tử ma lực bốc lên và cấu thành một đôi cánh ánh sáng lấp lánh huyền ảo.
‘DOOGOOGOOOGOOOoooooooooo’, Mặt đất rung chuyển dữ dội, cả Quỷ vương thành Delzogade như chuẩn bị sụp đổ đến nơi.
Một nguồn ma lực khổng lồ mãnh liệt tuôn trào ra từ sâu trong cơ thể Nousgalia.
Chỉ riêng sự tồn tại của hắn thôi cũng đủ khiến cho cả tòa lâu đài phải rung lên như rùng mình sợ hãi, dòng khí lưu xung quanh bị xáo trộn liên hồi.
Thoạt trông qua thì có vẻ khá giống với ma pháp thể của Jerga khi trước, thế nhưng rõ ràng tồn tại của tên này nằm ở một đẳng cấp khác biệt hoàn toàn.
Nguồn ma lực khổng lồ của hắn thậm chí còn rất đậm đặc về cả mặt chất lượng nữa, nó dần dần kiến tạo nên thần thể hoàn chỉnh cho Nousgalia.
“Avos Dirhevia vẫn chưa hoàn tất quá trình chiếm đoạt Venus Donoa. Tuy nhiên, hơn một nửa thuật thức của ma pháp trận lập thể được khắc trên Delzogade này đã bị viết đè lại rồi. Tức là bây giờ nó cũng không còn nằm trong tay của ngươi nữa. Hiểu rồi chứ? Không có sức mạnh của Thần hủy diệt thì ngươi còn lâu mới giết chết được thần linh ta đây.”
Nousgalia làm dịu bản thân lại, hắn đứng đó và hướng cặp ma nhãn đỏ rực về phía ta.
“Giác ngộ đi, Arnos Voldigod. Đứng trước trật tự, tất cả mọi sự cố gắng của ngươi đều chỉ như dã tràng xe cát mà thôi.”
“Ngươi đang lảm nhảm gì vậy?”
Lời ta vừa dứt, Shin liền bước lên trước mặt ta.
“Thần linh? Trật tự? Chẳng khác gì mớ luật lệ phiền phức của một trò chơi nhàm chán vậy. Muốn làm đối thủ của ta ư, Nousgalia? Ngươi còn chẳng đủ để gãi ngứa cho cánh tay phải của ta nữa ấy chứ.”
Shin đưa tay lên và vẽ ra một vòng ma pháp trận giữa không trung.
Lượng ma lực tà ác cuộn lại thành một vòng xoáy dữ dội, cậu rút từ trong đó ra thanh Trảm thần kiếm Gneodros.
“Chủ nhân đáng kính của tôi, ngài thật rộng lượng làm sao.”
Shin thủ thanh Gneodros trong tay với một tâm trạng thoải mái không vương chút bi ai.
“Cảm ơn ngài vì đã trao cho tôi cơ hội được trả thù cho người vợ quá cố”
“Cứ thỏa sức mà đánh. Giết hắn luôn cũng được, không cần bận tâm về mấy chuyện sau này đâu.”
Shin cầm thanh ma kiếm bằng một tay và chĩa thẳng nó về phía Nousgalia.
“Tuân lệnh.”
Có hai việc chính cần phải giải quyết ngay bây giờ.
Tiêu diệt Thiên phụ thần Nousgalia mà không gây ảnh hưởng gì tới trật tự của thế giới.
Loại bỏ Avos Dirhevia mà vẫn cứu được Misa.
Ở phía sau, Rei và Avos vẫn đang giao tranh ác liệt.
Tuy nhiên, ta không hề có ý định phụ cậu ấy một tay. Thay vào đó, ta tập trung ma nhãn của mình để soi thấu bản chất vực thẳm bên trong Nousgalia.
Sâu thật sâu, tỉ mỉ từng ngóc ngách ẩn trong căn nguyên của hắn.
“Tên Quỷ vương ngu muội và thanh Ác kiếm sát thần, ta tuyên bố.”
Nousgalia huyên hoang nói với một tông giọng kênh kiệu.
“Ban cho lũ kiêu ngạo các ngươi sự hủy diệt của thần linh.”
Giọng nói chứa đựng kỳ tích ập tới tấn công bọn ta.
Shin nhanh chóng triệu hồi thanh Tước đoạt kiếm Gilinojes, nắm chặt lấy nó bằng tay trái và chém đứt ngôn từ của thần linh. Âm thanh lan truyền thậm chí còn chậm hơn cả tốc độ vung kiếm của cậu.
Hình bóng của Shin sau khi vừa mới dậm chân lấy đà đã chuyển ngay sang trước mặt của Nousgalia. Tất cả chỉ diễn ra trong đúng một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Cơ bản là Nousgalia chưa kịp nói thêm được gì thì trái tim của hắn đã bị Trảm thần kiếm xuyên thủng mất rồi.
Tuy nhiên, gã không hề mảy may bận tâm về điều đó. Không hề có bất cứ giọt máu nào chảy ra từ người hắn cả.
“Cơ thể của thần linh là tuyệt đối.”
Ở khoảnh khắc tiếp theo, ma lực của Shin đã trở về với hư vô.
“Trảm thần kiếm—Bí kỹ số 2<Tử thần—Shinigami>”
Đây là lưỡi kiếm có thể tàn sát thần linh và phá hủy trật tự của thế giới.
Những hạt phân tử ma lực tích tụ lại thành đường sóng lượn. Lưỡi kiếm được nhuộm hai màu đỏ đen của Trảm thần kiếm cắm sâu và trong ngực trái của Nousgalia.
“............Khự, khặc……….”
Máu tươi trào ra khỏi tim của Nousgalia, căn nguyên của hắn bị <Tử thần> đào khoét một cách tàn bạo không thương xót.
“............Ác kiếm sát thần……….Gã đàn ông ngu ngốc……….Thanh ma kiếm bất hạnh………….”
Sàn nhà thấm đẫm máu từ trên người của Nousgalia chảy xuống.
Đột nhiên, chúng bỗng phát ra ánh sáng hoàng kim rực rỡ.
Không, phải nói là chúng bốc cháy mới đúng.
Một ngọn lửa ánh sắc vàng kim bùng cháy dữ dội, như thể nó lấy vũng máu trên sàn làm nhiên liệu vậy.
“Hãy để ngọn lửa của thần linh phán xét ngươi.”
Vài cột lửa phun trào thẳng lên trên. Cơ thể của Shin bị hoàn toàn bị đám cháy bao trùm.
Mặc dù cơ thể đã được phủ qua một lớp phản ma pháp, song nó vẫn không thể chống đỡ lại sức thiêu đốt của ngọn lửa thần thánh kia. Chiếc áo giáp đen tuyền trên người Shin dần dần bị thứ nhiệt lượng khổng lồ nung đến tan chảy.
Cậu rút Trảm thần kiếm Gneodros khỏi ngực Nousgalia và chém tan ngọn lửa hoàng kim đang lăm le thiêu rụi cơ thể mình.
Xong xuôi đâu đấy, Shin lại một lần nữa vung thanh Gneodros đi và nhắm vào tên thần linh ngay trước mặt. Tuy nhiên thì thứ cậu cắt được lần này lại chỉ là không khí vô tri.
Nousgalia xuất hiện tại một vị trí khác cách cậu khá xa, cứ như thể hắn vừa mới sử dụng dịch chuyển tức thời vậy.
“Chết đi.”
Cặp đồng tử đỏ rực của Nousgalia khẽ phát sáng. Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể của Shin bất ngờ bùng cháy dữ dội.
Một ngọn lửa ánh lên màu trắng bạc xuất hiện và khuấy động không gian. Gương mặt của Shin hơi nhăn lại một chút.
“Ngọn lửa của thần linh sẽ khiến cho tội nhân phải nếm trải tất cả nỗi thống khổ trên cõi đời. Thức tỉnh và sám hối đi. Đây là ngọn lửa nhân từ sẽ giúp ngươi nhận ra lỗi lầm không thể dung thứ của bản thân mình. Sự đau đớn cứ thế gia tăng sau mỗi giây, qua một phút thì án phạt sẽ tự động kết thúc. Thứ đang đợi ngươi ở đó chính là sự hủy hoại hoàn toàn của căn nguyên, hay nói cách khác, sự cứu rỗi.”
“Fumu. Ra là vậy, một dạng lời nguyền nhỉ. Ngọn lửa của thần sẽ duy trì liên tục miễn là đối tượng vẫn còn nằm trong tầm quan sát của cặp ma nhãn kia. Mất tầm khoảng một phút cho đến khi lời nguyền chính thức hoàn tất, và ngươi gọi nó là án phạt? Khéo mồm khéo miệng thật đấy.”
Mặc cho toàn thân đang bị ngọn lửa sắc bạch kim thiêu đốt dữ dội, Shin vẫn phóng thẳng về phía trước và áp sát Nousgalia chỉ trong nháy mắt. Tước đoạt kiếm Gilinojes vung lên tựa như một tia chớp, đích đến của nó là cặp ma nhãn của Nousgalia. Chỉ cần chém trúng thì thị lực của hắn sẽ bị cướp đi ngay lập tức.
Tuy nhiên đường kiếm của cậu đã bị chặn lại. Ngọn lửa hoàng kim bùng lên tạo thành một tấm lá chắn bảo vệ cho Nousgalia.
Shin cố tiến lên thêm một bước nữa. Cậu định lấy khuỷu tay phải huých mạnh vào lưng của Nousgalia một cú, thế nhưng nó cũng bị phòng thủ lại trước bức tường lửa kia. Cơ mà cũng chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, Shin đã thành công tiến vào điểm mù của Nousgalia, cứ như thể mọi thứ đã nằm hết trong sự tính toán ban đầu của cậu vậy.
Tưởng chừng kế hoạch đã được thực hiện trót lọt, nhưng không, ngọn lửa bạch kim trên người cậu vẫn chưa hề biến mất.
“Ma nhãn của thần linh làm gì có góc chết. Án phạt dành cho ngươi là tuyệt đối.”
Ngọn lửa hoàng kim tụ tập lại quanh cánh tay của Nousgalia như thể hắn muốn thiêu đốt Shin thành tro bụi.
Nó dần hội tụ lại, thành hình một thanh kiếm.
“Hãy nhận lấy phán xét của Thần kiếm Roadyuie. Ác kiếm sát thần, ngươi được người đời ca tụng là kiếm sĩ mạnh nhất của quỷ tộc. Tuy nhiên, kiếm pháp của ngươi chẳng khác gì trò trẻ con khi đứng trước lưỡi kiếm của thần linh.”
Thần kiếm Roadyuie, dạng chuyển hóa của ngọn lửa mang ánh hoàng kim chói loà.
Bộ giáp đen tuyền Shin mang trên người dễ dàng bị cắt ngọt, may sao cậu đã kịp thời thu mình lại trong gang tấc và tránh được đường kiếm kích chết chóc kia.
Cùng với chút máu tóe ra từ vết xước trên da, một mảnh giấy rơi xuống từ vị trí nơi giáp trụ của Shin bị phá hủy.
Đó chính là trang giấy ghi chép về yêu tinh tình yêu Flan mà 2000 năm trước Reno đã trao cho cậu.
Shin vứt ngay thanh Trảm thần kiếm đang cầm đi và với tay ra về phía nó.
Thần kiếm Roadyuie cắm thẳng từ trên xuống, xiên qua tay của Shin và ghim chặt vào mặt sàn.
“............Kuu……….”
Mu bàn tay của cậu bắt đầu rỉ máu.
“Hahaha”
Nousgalia đánh mắt qua mảnh giấy kia và buông một điệu cười thô kệch.
“Ôi, Ác kiếm ngu xuẩn ơi. Ngươi khao khát tình yêu tới mức đó luôn sao? Đáng thương thay, tình yêu của ngươi thực chất được sinh ra là nhờ vào kỳ tích của thần linh cả đấy. Thời khắc mà Avos Dirhevia chào đời, nhiệm vụ của thứ tình yêu giả tạo đó cũng đã kết thúc. ”
Nousgalia ngạo nghễ hướng cặp ma nhãn đỏ rực của hắn xuống Shin với thái độ khinh miệt.
“Án phạt dành cho ngươi cũng sắp xong rồi. Ngoan ngoãn sám hối và chết đi nhé, Ác kiếm sát thần. Tội của ngươi chính là đã không biết ơn tình yêu mà thần linh ta trao tặng.”
Vài giây cuối cùng.
Ngọn lửa trắng bạc đã như gần thiêu rụi hoàn toàn căn nguyên của Shin——
——Thì đột ngột tắt ngún.
Cậu dễ dàng thoát khỏi chiếc gông cùm mang tên Roadyuie đang cắm chặt bàn tay xuống mặt sàn.
“——Anh ấy không phải kẻ ngu xuẩn”
Giọng nói bất ngờ vang vọng khắp không gian.
Nousgalia từ từ chuyển ánh nhìn của hắn sang phía phát ra âm thanh, để rồi nhận ra một bóng hình mà hắn đã từng được gặp .Ngay tại cửa ra vào của chiến trường mang tên phòng ngai vàng này, một thiếu nữ choàng mũ kín đầu đang hiên ngang đứng đó.
Vừa thoát khỏi khống chế, Shin đã vội vàng tiến đến bên cô.
Cậu thất thần đứng nhìn hình bóng của cô gái ấy, với đôi môi như bất lực không nói nên lời.
“Đó không phải kỳ tích hay phép màu gì cả. Cuối cùng thì em cũng đã hiểu ra rồi”
Tận sâu bên trong chiếc mũ choàng, đôi mắt của cô ánh lên màu hổ phách tuyệt đẹp.
Thật quen thuộc làm sao, giống hệt như một đại tinh linh cổ xưa nào đó.
“Chồng của tôi là cánh tay phải của Quỷ vương. Thanh kiếm mà anh ấy nắm trong tay chưa một lần chém hụt những lời ông nói. Tất cả những ngôn từ ấy không thể chạm tới Shin được đâu. Chưa bao giờ, chưa bao giờ anh ấy nghe theo lời nói của thần linh cả!”
Ánh sáng xanh nhạt thoáng bao trùm xung quanh người thiếu nữ. Làn gió nhẹ thổi qua khiến chiếc mũ trùm đầu phất tung lên.
Mái tóc tuyệt đẹp trong veo như dòng suối tinh khôi, cộng thêm nét sắc sảo đến từ 6 chiếc cánh lung linh đằng sau lưng nữa. Không có bất cứ ngôn từ gì trên đời có thể lột tả hết vẻ đẹp hoàn mỹ của bức tranh nghệ thuật này.
Khoác lên mình chiếc váy tinh khiết màu phỉ thúy, và lưu truyền của cô ấy vẫn còn được kể lại cho đến tận ngày hôm nay. Đức mẫu Đại tinh linh——
Reno.
“Tình yêu của Shin vốn dĩ luôn nằm trong trái tim của anh ấy. Thứ mà cả hai chúng tôi cùng vun đắp, tình yêu mà tôi đã dạy cho anh, nó hoàn toàn không bị phép màu của thần linh làm cho vấy bẩn. Kẻ sai là ông đó. Chẳng có phép màu hay kỳ tích gì ở đây cả!”
Nousgalia lườm chằm chằm về phía Reno.
Tuy miệng thì nói rằng mình không có cảm xúc tức giận hay buồn bã gì cả, thế nhưng đâu đó sâu trong cặp đồng tử đỏ rực kia, một thứ ánh sáng đen tối đang bùng lên dữ dội.
Shin tiến lên đứng chắn trước mặt Reno để bảo vệ cô khỏi luồng sát khí chết chóc kia.
“................Reno………….”
Shin thoáng ngoảnh mặt ngó lại phía sau một chút. Vẫn là nụ cười tràn đầy vẻ hồn nhiên tươi sáng năm xưa, người phụ nữ của cậu thực sự đang đứng đó.
“...............Em tới để bảo vệ lời hứa giữa hai ta đây, Shin. Xin lỗi nhé, đã bắt anh chờ suốt 2000 năm rồi…………”
Shin khẽ lắc đầu, tay cậu vẫn thủ chắc thanh Tước đoạt kiếm.
“Hãy cùng nhau mang đứa bé trở về. Misa không phải đứa con của thần linh.”
Shin mỉm cười và đáp lời cô.
“Nó là con của chúng ta.”
Reno hạnh phúc gật đầu.
Và như đã nhận được hiệu lệnh, Shin dậm chân thật mạnh xuống đất để lấy đà, còn cô thì giơ hai tay lên và kiến tạo vòng ma pháp trận.
2000 năm trôi qua, và giờ đây, đại tinh linh đã hồi sinh trở lại để có thể truyền đạt được tình yêu của mình.
Sánh bước bên cô là người bạn đời đáng tin cậy, vị vua của muôn vàn tinh linh.
Không hề đắn đo, chẳng hề sợ hãi. Ý chí của cả hai người cùng hòa quyện vào nhau và hướng thẳng tới tấn bi kịch đang hiện hữu ở trước mặt.
Họ quyết dùng chính đôi tay của mình để giành lại bằng được người con yêu dấu đã bị thần linh cướp mất năm xưa——
———————————————————-
Tác note:
Không phải là phép màu, cũng chẳng phải là kỳ tích. Tuy nhiên ý nghĩa của nó không còn giống như lúc đó nữa.
NIT note:
Dù là 1 cú drift của bác Shuu ngay trong thời khắc trọng đại, thời khắc bón hành Nousgalia như thế này mà t vẫn thoả mãn tột độ.
Tấm bi kịch được vén lên trước cả Avos Dirhevia, và là 1 cái kết có hậu, cái kết mà ae ta vẫn luôn mong chờ.
Đọc tên chương là đã ngờ ngợ rồi, và cuối chương đúng làm ta phê~, rất cảm ơn bác Shuu vì đã không ôm của ngay tại nơi quan trọng như cái hint Leina kia.
Sau cùng thì lại hóng tiếp màn bón hành nào, chưa xong mà, hóng trong sự thoả mãn.
Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ nha, nhớ cmt và cày view nhiệt tình luôn nè.
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link: https://ln.hako.re/truyen/3601-maou-gakuin-no-futekigousha
(NIT: bạo nghịch quỷ vương phải như này nè, trước giờ a tôi hơi phèn) (NIT: đáng thương thay phận làm nền cho nhân vật chính -_-) (Sinhsieusao: Gatom không phải dịch chuyển tức thời nhé//NIT: quả flash này range hơi xa) (NIT: xưng hô này, ngữ điệu này…)