Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
Note nhẹ đầu chương:
Nhắc nhẹ những ai đã và đang có ý định tích chương.
Bộ này là bộ hiếm hoi của Hako này đăng chương theo lịch cố định, dù có bận đi chăng nữa thì team vẫn cố sắp xếp up chương đúng hẹn cho mọi người, nhiều khi tối bận 2 ae phải chạy chương như chạy deadline luôn ấy. 2 chương cũng không nhiều, đâu đó 6k chữ thôi, v mà hà cớ chi mỗi tuần không bỏ vài phút ra đọc ủng hộ chứ, cứ để đó tích chương thoả mãn bản thân. Đúng là t k có quyền bắt ép chi cả, nhưng mà nghĩ mọi người nghĩ cho team với, team làm "vì đam mê", mà đam mê không ai ủng hộ thì cũng sẽ lụi tàn đấy.
Rồi, mời mọi người đọc truyện....
~~~~~~~~~~~~~~
Khi bọn ta dịch chuyển tới thảo nguyên Rischardis, cả vùng không gian nơi đây đã ngập chìm trong một màn sương trắng xoá.
Vì mặt trời vẫn đang bị che khuất nên tầm nhìn trở nên vô cùng hạn chế, cơ mà ta vẫn có thể cảm nhận được màn sương này chắc hẳn đã toả ra bao trùm hầu hết cả một vùng thảo nguyên rộng lớn rồi.
Thiếu nữ đi cùng bọn ta ngắm nhìn quang cảnh trước mắt với biểu cảm phần nào toát ra vẻ hoài niệm.
“Có lẽ Aharthern nằm đâu đó phía bên kia màn sương này.”
Cô gái nói với giọng nửa ngập ngừng mà cũng nửa khẳng định.
“......Cô không bị làm cho bất ngờ nhỉ”
Không hiểu Sasha muốn ám chỉ điều gì, người thiếu nữ nghiêng đầu thắc mắc.
“Bất ngờ? Về cái gì cơ?”
“Thì Dịch Chuyển<Gatom> vốn là ma pháp đã thất truyền từ lâu rồi mà. Vèo một cái từ thị trấn dịch chuyển đến tận chỗ này luôn, bình thường thì ai cũng sẽ ngạc nhiên lắm chứ nhỉ……?”
“À, là chuyện đó hả. Đúng là thế nhỉ, ma pháp vừa rồi thật sự rất tuyệt vời đấy.”
Trong khi hồi đáp như vậy, biểu cảm của người thiếu nữ bất chợt lộ ra một vẻ trầm ngâm sâu lắng.
Hình như cô ta lại vừa mới nhớ lại được thêm một điều gì đó.
“Nhưng mà không biết tại sao, đâu đó trong tôi lại có cảm giác rằng nó chẳng hề xa lạ với mình. Rằng chẳng có gì phải bất ngờ khi có một ma pháp như vậy thực sự tồn tại cả.”
“.........À mà. Nãy giờ quên chưa hỏi. Tên của cô là gì thế?”
“Leina. Chắc vậy…”
“Cái đó cũng không nhớ luôn hả?”
“Ừm. Thực ra thì không có tên sẽ bất tiện nhiều thứ lắm. Thế nên tôi mới tạm thời lấy cái tên Leina nãy. Dẫu sao cũng chỉ là cảm giác mơ hồ mà thôi…..”
“.........Vậy à. Xin lỗi nhé, tôi đã hỏi chuyện không nên hỏi rồi.”
“Không có gì đâu, đó cũng chỉ là thắc mắc thông thường thôi mà. Rồi sau này tôi sẽ nhớ lại mà thôi.”
Sasha nhìn Leina, một nửa cô cảm thấy cạn lời với cô gái này, nửa kia lại bày tỏ một chút lòng thán phục.
“Bị mất trí nhớ mà cô cũng thảnh thơi quá ha.”
“Ngồi một chỗ mà buồn bã thì cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu. Thay vào đó phải hoạt bát lên và làm những việc mình có thể làm chứ.”
Misha thì không quan tâm tới cuộc nói chuyện của Sasha và Leina cho lắm, cô đang cố gắng nhìn vào sâu thẳm bản chất bên trong của làn sương khói mờ nhân ảnh này.
“Cô có nhìn thấy được gì không?”
“…Có rất nhiều.”
Fumu. Quả đúng là Misha có khác.
Làn sương này đích thị là lối vào dẫn tới Khu rừng của Đại tinh linh Aharthern. Chỉ cần vận động ma nhãn một tí là có thể dễ dàng cảm nhận được sự hiện diện của rất nhiều tinh linh đang ẩn sâu tận bên kia của lớp sương mù dày đặc.
“…Tôi đã liên lạc với mọi người rồi.”
Vậy thì chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ tập trung lại đây thôi.
“Giờ thì thử cái chứ nhỉ. Sasha.”
“Hửm?”
“Cô thử trước đi.”
Sasha bị khựng lại trong giây lát, cô vẫn chưa hiểu ta đang nói về thứ gì.
“Cái gì mới được chứ?”
“Nếu không khiến lũ yêu tinh Titi cười thì chúng ta không thể tiến vào Aharthern được đâu.”
“Aah, phải rồi nhỉ. Mà…...Tại sao lại là tôi cơ chứ?”
“Ta đã suy nghĩ về điều này từ rất lâu rồi.”
‘Ừm’, Sasha gật đầu chăm chú lắng nghe lời ta nói.
“Ta thấy cô rất có tài năng trong lĩnh vực tấu hài đấy.”
“Rốt cuộc cái suy nghĩ quái quỷ gì đang nằm trong đầu cậu thế hả!”
Sasha nổi quạu cao giọng bật lại ngay lập tức.
Ta đưa tay lên chỉ thẳng vào mặt cô ấy.
“Chính nó đó.”
“Nó ở đây là cái khỉ gì hả?”
“Cái tính cách bộp chộp đùng cái thể hiện hết ra bên ngoài của cô, giống hệt như một màn pháo hoa bất chợt đồng loạt được bắn lên trời vậy. Đây là điều mà người khác khó lòng có thể bắt chước được đấy.”
“Cá--, bảo ai là pháo hoa bắn lên trời thế hả!?”
“Rõ chưa, Sasha. Cứ thế mà triển. Nào, đi đi. Hãy khiến cho cả khu rừng ấy nở rộ thành cánh đồng hoa bạt ngàn, ngập tràn trong tiếng cười vui sảng khoái đi nào”
“.........Này nhé……..Tự dưng bảo người ta làm thế thì sao có thể thành công được cơ chứ……..”
Sasha vẫn còn chưa lên tinh thần, dáng vẻ hơi ngần ngại một chút.
“Thật đúng là hết cách. Misha, giúp cô ấy một tay đi.”
Misha nghe vậy liền gật đầu ngay lập tức.
“…Tôi sẽ thử.”
“Thử ư? Em định làm gì mới được?”
Misha và Sasha nhìn nhau và bắt đầu thảo luận.
“…Em có một kế hoạch.”
Khuôn mặt của cô trong lúc này vẫn nghiêm túc hết cỡ, mặc dù là đang bàn luận về một chiến thuật gây cười.
Dẫu vậy, trông cô ấy có vẻ khá tự tin vào kế hoạch đó của mình.
“Thế, cụ thể là phải làm như thế nào đây?”
“…Em sẽ nói điều gì đó thú vị.”
“Ừm.”
Sasha đang hết sức chăm chú lắng nghe.
“…Sasha hãy nhảy vào và bắt bẻ em.”
‘Ừm ừm’, Sasha gật gù, cô vẫn đang chờ xem chiến thuật Misha đề ra rốt cuộc là thứ như thế nào.
“Rồi sao nữa?”
“…Thế là thành một tràng cười.”
“Biết ngay méo phải chiến thuật gì hết mà!!”
Sasha ngán ngẩm nổi cơn giãy nảy cả lên.
“…Thành công chưa?”
Misha ngó nhìn xung quanh một lượt.
Thế nhưng màn sương trắng vẫn vậy, không có chút gì thay đổi so với trước.
Chắc chắn lũ yêu tinh Titi bên kia đang quan sát bọn ta, tuy nhiên không thấy bất cứ phản ứng gì từ bọn chúng cả.
“Fumu. Xem ra là trượt mất rồi. Chúng ta vẫn chưa nhắm trúng vào huyệt cười của lũ Titi. Nhưng đúng là khá ngạc nhiên đấy, ai mà ngờ được chúng lại có thể nhịn cười được với pha vừa rồi cơ chứ.”
“........Tất nhiên là thế rồi……..”
Sasha chán nản lẩm bẩm một mình.
“Ahh, mọi người đang ở đó à~!”
Misa vẫy tay chào bọn ta, cô và Rei đang chạy lại phía này.
“Mà nghĩ cũng lạ, chưa gì sương trắng đã che phủ khắp nơi luôn rồi. Tự nhiên đùng cái lại xuất hiện nhật thực, làm em sợ hết cả hồn.”
“Vậy giờ chúng ta đã có thể tới Aharthern được chưa?”
Rei lên tiếng hỏi.
“Đang bị mắc kẹt ở khúc làm cho lũ yêu tinh bật cười đây. Nhưng mà cũng đúng lúc lắm. Rei, Misa, đã đến lúc tâm hồn hài hước của các ngươi có đất diễn rồi đấy. Hãy làm cho đám tiểu yêu kia cười đến mức không ngồi dậy nổi luôn đi.”
Rei và Misa quay ra nhìn nhau một lượt.
“A, ahaha…...Đùng cái lại đưa ra yêu cầu thế này, nhưng mà cụ thể thì em phải làm gì đây?”
“Maa~, có gì làm được thì cứ thử hết đi xem thế nào.”
“........Vâng. Nãy em nghe Misha-san kể lại rằng chỉ cần làm cái gì hay ho và mới lạ là chúng sẽ cười đúng không nhỉ?”
Ta gật đầu.
“Có vẻ là vậy đấy”
“Thế thì Rei-san, để em thử trước cho”
“Em nghĩ ra được trò gì rồi sao?”
“Vâng. Nhưng mà…..chuyện này có chút……”
“Sao vậy?”
Misa xấu hổ cúi gằm mặt xuống, miệng thì lí nha lí nhí không rõ câu từ.
“C, chuyện em sắp làm có hơi khùng một chút, anh đừng nhìn có được không? Lỡ anh nghĩ em là một đứa ngốc bị hâm hấp xong đâm ra ghét em thì…...Ahaha……”
“Không có chuyện đó đâu.”
Vẻ mặt của Rei rất nghiêm nghị, nhưng âm giọng của cậu phát ra lại mang đầy sự ấm áp và dịu dàng.
“Cho dù em có làm trò gì bẩn bựa chuối đến cỡ nào đi chăng nữa, trong mắt anh nó vẫn sẽ chỉ là một sự đáng yêu vô bờ mà thôi.”
“Rei-san……..”
Hai người bọn họ lại tự xây lên thế giới cho riêng mình từ lúc nào không hay, xong đắm chìm vào đó rồi nhìn nhau thật lâu không chớp mắt.
“Vậy em đi đây. Có gì thì nhớ hốt xác em về đấy nhé…..!”
Rei nhìn cô mà trưng ra một nụ cười khổ sở.
Misa tiến lên vài bước, tựa như dũng cảm đương đầu với làn sương huyền ảo.
Ngay khi đôi chân ngừng lại, vẻ mặt của cô thể hiện rõ sự quyết tâm không chịu thua kém bất cứ ai.
‘Suttttchh’—hít một hơi thật sâu để lấy thêm khí thế.
“C, câu hỏi đây! Một người lúc nào cũng chỉ nghĩ tới mình Rei-san như tôi thì sẽ thích số nào nhất!?”
“......Thế méo nào lại thành hỏi đố vậy chứ…..?”
Sasha chán chẳng muốn hắng giọng mình lên nữa.
“Fumu. Đáp án là gì đây?”
Misha nghiêng đầu một chốc rồi trả lời.
“…0 và 3?”
“Thì ra là vậy. Rei-san nhỉ.” (Note: 0=Rei, 3=san, Rei-san)
“........Haizz. Sao cũng được, tôi cóc thèm quan tâm nữa…….”
Sasha giờ lại buông vẻ ngán ngẩm hơn cả khi nãy, kiểu như cô không biết rốt cuộc mình đang phải đứng đây để chứng kiến cái quái gì.
Màn sương vẫn không có chút động tĩnh gì, ta cũng không nghe thấy tiếng cười nào phát ra từ đám yêu tinh Titi cả.
“........A, ahaha…….Quả nhiên là không được à……..”
“Cũng không hẳn là như vậy đâu.”
Rei nhẹ nhàng nói với cô.
“Ettou, nhưng mà em……?”
Gương mặt của cậu hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
“Kể từ giờ trở đi cặp số mà anh ưa thích sẽ là 3 và 3.”
“A…….ahaha……..”
Lại nữa, một thế giới màu hồng hoàn toàn tách biệt với thực tại lại lần nữa hiện hữu giữa hai người. Rốt cuộc cái nhìn đắm đuối kia của hai người bọn họ có sức mạnh gì vậy.
“Fumu. Giờ thì là Misa à.” (Note: 3 = 三, gần giống ミ = mi, 3 = san, đọc lái nhanh âm gió cuối ん, N sẽ giống sa)
“Hai cái ông bà này không phải chỉ đang hú hí tán tỉnh nhau thôi à…..?”
Hừm, cả Misa lẫn Rei đều thất bại luôn rồi.
Giờ thì phải làm gì tiếp theo đây.
Ngay vào lúc đó, ta thấy bóng hình của Eleonor và Zesia đang chạy tới chỗ này.
“Để mọi người phải chờ rồi. Mất hơi nhiều thời gian hơn là tôi nghĩ.”
“........Em…….xin lỗi……..”
Zesia nhẹ cúi đầu.
“Có gì đâu, nãy giờ bọn ta cũng chỉ mắc kẹt lại giữa một trận quần thảo đầy gian nan này mà thôi. Sương thì phun đầy ra đây rồi, nhưng lại chẳng thể nào khiến cho đám yêu tinh kia cười được. Các ngươi có sáng kiến gì hay ho không?”
“Umm, làm chuyện gì đó thú vị là được hả?”
“Nghe bảo cái gì hay ho và mới mẻ ấy.”
Eleonor vắt óc suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Trước mắt cứ thử xem thế nào đã.”
Eleonor và Zesia bước lên, đối diện với màn sương trắng xoá.
“Zesia, chúng ta thử cái đó đi, cái mà em vẫn thường hay chơi ấy”
“.........Em…...hiểu rồi……..”
Eleonor chỉ ngón tay lên, khuôn mặt chuyển sang chế độ lém lỉnh và vô tư hơn bao giờ hết.
“Giả bộ Arnos-kun.”
“..........Fu,.mu……...Ngươi nghĩ ta là Quỷ vương…...thì sẽ không dịu dàng được hay sao…….”
Vẫn là cái giọng nói lắp bắp và đứt quãng đấy của Zesia, nhưng thay vào đó lại là câu nói theo phong cách của riêng ta.
“Giả bộ Rei-kun”
“...........Fuh…..Anh……..thích Misa……...Misa…….cũng thích anh………”
Không hiểu câu vừa rồi có ẩn chứa ma lực gì không, nhưng trông Misa và Rei ở bên cạnh thật sự như vừa hứng chịu một đòn công kích cực mạnh đâm thẳng xuyên qua tim họ vậy.
“Giả bộ Sasha-chan.”
“...............Tôi yêu……..Quỷ vương của tôi………”
“Bị ngốc đó hả!?”
Thái độ của Sasha lại giống như tràng pháo hoa vừa bắn lên trời rồi.
“Giả bộ Misha-chan.”
“........Misha sẽ cố gắng hết mình…….”
“Ai vậy!?”
Sasha lại tiếp tục hắng giọng lên.
Misha nghiêng đầu, lấy ngón tay tự chỉ vào mình.
“…Tôi?”
“Ừm. Cạn ý tưởng mất rồi”
Eleonor hơi bị chùn lại và toát ra vẻ ngại ngùng một chút.
Màn sương rốt cuộc vẫn chẳng có tí gì gọi là khác với trước kia, đám yêu tinh cũng chẳng thấy ló đầu ra nổi một con nào sất.
“.........Không đủ……..hài hước mất rồi………..”
“Mà này, Eleonor với Zesia bình thường chơi trò gì với nhau thế hả?”
Nghe Sasha hỏi mình, Eleonor tươi cười hồn nhiên đáp lại ngay lập tức.
“Thì là trò bắt chước đóng giả mọi người như vừa rồi đó. Đây cũng là để tập luyện cho bé Zesia có thể nói chuyện lưu loát được nhiều hơn nữa.”
“Tập luyện thì là chuyện tốt, nhưng mà đừng có dạy cho em ấy mấy thứ vớ vẩn như vậy chứ.”
“Tôi có dạy gì đâu. Là trong mắt Zesia nó nhìn thấy hình tượng Sasha-chan như thế mà.”
Sasha cạn kiệt ngôn từ, sống mười mấy năm rồi mà chưa gặp cái trường hợp nào nó như cái trường hợp này cả.
Cô quay phắt người đi và lủi thủi bước qua chỗ khác.
“Khó thật nhỉ. Lúc mới nghe là phải làm cho yêu tinh cười thì thấy cũng bình thường, đến khi làm thử thì lại chẳng nghĩ ra được trò gì cả.”
Misa trầm ngâm suy nghĩ.
“Fumu. Có ai thử tiếp không nào?”
Mọi người trông có vẻ chẳng nghĩ ra được ý tưởng gì hay ho hơn cả.
Muốn tiến vào Aharthern thì nhất định phải khiến cho đám yêu tinh Titi bật cười mới được.
Hừm, không ngờ tất cả chỗ này không ai nghĩ ra được trò gì đủ hay để đáp ứng điều kiện của bọn chúng.
Hay là bây giờ ta thử vẽ một thuật thức ma pháp gây cười nhỉ?
Nhưng mà, cũng không có gì đảm bảo rằng việc gây cười một cách cưỡng chế ấy có thể khiến đám Titi kia xuất hiện cả.
“——A, Arnos-sama, thành thật xin lỗi, em tới hơi trễ!”
Ngoảnh đầu lại nơi phát ra giọng nói của Elen, ta thấy đám Fanunion cuối cùng cũng đã đến.
Vì một lý do nào đó mà cả 8 cô gái đều cầm theo một chiếc gậy trong tay.
“...........Cái đó, để làm gì vậy?”
“A, cái này là…….Bọn em tìm được ở kinh đô Zehenburg ạ, nhỉ mọi người?”
“V, vâng. Cái tên của nó cảm giác mang lại điềm lành, trong lúc bọn em truy tìm dấu vết lời đồn, vì không thắng được lời dụ dỗ ngọt ngào nên đã lỡ mua mất ạ.”
Cái tên mang lại điềm lành?
“Hoh. Thế tên của nó là gì?”
Elen ậm ừ ngần ngại một lúc rồi cuối cùng cũng quyết định nói ra.
“...........G, gậy Anoss……..ạ……..”
“Kyaaaaaa, Kyaaaaaaaaaaaaa! Elen là đồ ecchi. Sao cậu có thể thản nhiên nói ra tên cái gậy Anoss trước mặt Arnos-sama vậy chứ hả? Chết nè!”
Jessica cầm chiếc gậy Anoss đập cho Elen một trận.
“K, không được dùng gậy Anoss làm những chuyện đồi bại thế này!”
“Nói mấy điều đó bằng cái bản mặt phè phỡn như thế hả. Úm ba la xì bùa, có em bé có em bé đê!”
Jessica tiếp tục dùng gậy Anoss quất bem bép vào người Elen.
“K, khoan đã, Arnos-sama đang nhìn đấy. Dừng lại đi mà…”
Elen lấy vũ khí mà cô vẫn đang cầm chặt trên tay chặn đứng đòn tấn công của Jessica.
Hai chiếc gậy Anoss đang trong thế giằng co, tựa như vũ khí của hai kiếm sĩ đang so tài vậy.
Những cô nàng trong Fanunion còn lại nín chặt hơi thở, nuốt từng ngụm nước bọt trong khi mắt không rời khỏi trận so găng nảy lửa này lấy một giây.
‘Kyaaaaa’—không biết là lời sấm truyền từ đâu đánh thẳng vào tâm trí bọn họ, những cô gái hét lên một hơi khí thế và quay sang bắt cặp với nhau. Từng đôi từng đôi một sử dụng gậy Anoss và mở ra một màn giao tranh chanbara ‘khốc liệt’.
Nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy cảnh mấy đứa con gái cầm que vung vẩy vụt qua vụt lại lẫn nhau, thế mà tinh thần cực kỳ tập trung cao độ, liên tục hét lớn những câu như ‘đầu, cổ tay, chân!’
“Sasha, cái trò kia giống đang đấu kiếm chuyên nghiệp lắm hả?”
“A, ai mà biết được, cậu bị ngốc hả!!”
“Sao tự nhiên cô lại phấn khích lên thế?”
“A, ai thèm phấn khích chứ……..!”
Trận đấu ban đầu vẫn đang diễn ra hết sức kịch tính, cả hai đang trong thế giằng co, như bên phía Elen bổng nhiên thất thế, mất đi thăng bằng mà ngã va vào người Sasha.
“E, em xin lỗi. Sasha-sama có sao không ạ?”
“Tôi không sao. Còn cô, không bị thương đấy chứ……….”
Trong lúc đang cố gắng gượng mình đứng dậy, theo lực quán tính, chẳng may cây gậy Anoss mà Elen đang cầm lại chạm vào trán của Sasha.
“Kyaaaaaa, Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
Sasha toá hoả hét ầm cả lên rồi vội vàng chạy đi đâu đó.
Bị làm cho giật mình, Elen bất chợt làm rớt cây gậy Anoss xuống đất.
“Ah…………….”
Ta nhặt nó lên và trao trả lại cho Elen.
“Đã là vật mang lại điềm lành cho bản thân thì đừng bất cẩn làm rơi nó chứ.”
“Vâ, vâng ạ……..”
Nắm chặt chiếc gậy Anoss trong tay, không hiểu vì sao Elen lại chạy thật nhanh về phía những cô gái trong đám Fanunion còn lại.
Và thế rồi, bằng một tông giọng thật lớn, cô hét lên.
“Là hàng thật đấyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!!”
Cả đám lại đồng thanh hò hét ầm ĩ cả lên, tiếp tục chạm trán bằng những cái gậy trong khi hô hào “mũ giáp gián tiếp, tám thanh tám thanh”. Ta chẳng hiểu bọn chúng đang muốn nói về cái gì nữa.
Vào đúng lúc ấy.
——Hihihihi.
Có tiếng cười đâu đó thấp thoáng phía xa từ sau màn sương vọng lại.
Tông giọng rất cao, nghe giống như tiếng cười tinh nghịch của những bé gái.
——Hihihi, hahaha.
——Mũ giáp gián tiếp luôn cơ chứ, mũ giáp gián tiếp.
——Gậy Anoss gậy Anoss, 8 thanh 8 thanh.
——Hihihi, hahaha.
Cứ thế, bóng hình của chúng từ từ thấp thoáng ló hiện ra. Cơ thể bé nhỏ của đám yêu tinh tiên nữ nghịch ngợm, đằng sau lưng có mọc ra hai đôi cánh.
Yêu tinh Titi.
——————————————————
Tác note:
Có thể nói chắc cách gây cười này các bạn đã đoán trước được rồi nhỉ.
Cơ mà không nhờ đám yêu tinh còn hiểu cả “mũ giáp gián tiếp” là gì luôn chứ.
NIT note:
Đọc cái chương gì mà lũ Titi chưa cười mà t đã đau cả ruột rồi, team của nốt tưởng k mặn mà lại mặn không tưởng luôn á =))
Mà quả không gian ngập đường của cặp rei-misa chắc cong ám dài dài đây, nhưng mà ngọt ngào kiểu bựa bựa, t thích :)), hóng a main bắt chước thoi
Còn cái “gậy Anoss”, hi vọng là t hiểu nhầm, chứ nó hổng có lệch lạc v đâu nhỉ =)). Thêm cái “mũ giáp gián tiếp là cái qq gì cơ chứ!??
Mà t đoán k sai nhể, mang đám fanunion tới để tấu hài chứ làm gì còn mục đích nào khác, mà chỉ hơi bất ngờ là chủ đích của nốt k phải v thôi :))
Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ, đọc xong nhớ cmt nhá. Ai rảnh rỗi thì cày view giúp luôn đê, chứ 3 ngày mà view lẹt đẹt có 30k, thảm quá mấy bác ơi, ít gì cũng phải 50k chứ, tích chương hổng vui đâu à :((
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link: https://ln.hako.re/truyen/3601-maou-gakuin-no-futekigousha
(Sinhsieusao: vui hay buồn) (Sinhsieusao: quá đáng vl// NIT: pha dìm gái chất lượng vl)) (Sinhsieusao: ok cử Misha đi tấu hài// NIT: s t có cảm giác là thằng main đang tấu hài trá hình :)) )) (Sinhsieusao: sad hay haha) (Sinhsieusao: tao mệt hai đứa này rồi đấy nhớ//NIT: Lũ titi chưa cười mà t đã sặc cả nước bọt r, sặc từ nốt, misha, sasha, 2 vợ chồng a này r đến cả bác Sinh :)) ) (Sinhsieusao: oh yeah, muốn hàng thật nói ker) (NIT: chơi như anh r ai chơi lại :)) ) (Sinhsieusao: vcl :))))))))))))) // NIT: chương này dài bao nhiêu, thì số lần bác sinh cạn lời cũng nhiều bấy nhiêu :)) ) (Sinhsieusao: Một kiểu hình đấu kiếm ở Nhật) (NIT: quả “có em bé” chắc luôn =)) ) (Sinhsieusao: Nôm na là đấu kiếm cho nó dễ hiểu. Còn ai chưa hiểu thì lên mạng search 兜合わせ chọn phần hình ảnh. Lưu ý, không khuyến khích trẻ em dưới 18+ hoặc đàn ông đang có thai và cho con bú // NIT: nôm na là v, còn chính xác thì "mũ giáp" là đầu ciu đấy, nên mũ giáp gián tiếp là gì chắc ae cũng hiểu rồi =)). Công sức tra cứu nửa tiếng đồng hồ của bác Sinh đấy :)))