Phần 1
Những ngày tập luyện vẫn tiếp diễn.
Chúng tôi không chỉ sử dụng súng nước. Mà có rất nhiều chương trình khác nhau.
Ví dụ như, có vài mô đất nổi trên mặt biển. Chúng tôi sẽ phải đánh đấm với nhau trên chúng. Người nào rơi xuống nước thì sẽ thua. Khóa huấn luyện đặc biệt cứ như một thứ gì đó trong một chương trình tạp kỹ vậy.
“Lên nào, quẩy lên!”
Miyabi bẻ ngón tay và nở ra một nụ cười thỏa mãn. Chà, tôi đoán trận đấu tay đôi chính là chiến trường của Miyabi.
Và cứ thế tôi bị ném xuống biển trông rất buồn cười.
Tôi vẫn tiếp tục sử dụng Infinite Lovers, nên phép thuật của tôi sẽ đủ mạnh, nhưng Miyabi đỡ đòn, tránh né, và trả đòn rất điêu luyện. Cô ấy chắc chắn chiếm lợi thế khi lực của tôi yếu đi.
Cũng có vài chỗ đứng không vững. Nó khiến cho tôi không thể vận dụng tối đa sức mạnh. Bên cạnh đó, nhờ sức chứa mana của tôi tăng lên, việc thực hiện phép thuật ngang sức mạnh trở nên khó khăn hơn.
“UOOOOOOOOOOOO......Oh!?”
Cánh tay của Miyabi quấn vào tay tôi để bẫy đòn đấm, sau đó cô ấy quăng người tôi xuống biển một cách rất dễ dàng. Tôi nổi trở lại lên mặt nước và bơi về phía phao mà Miyabi đang đứng.
“Miyabi, cảm giác như cậu đã trở nên khỏe hơn vậy......”
Không chỉ tốc độ phản ứng cùng độ nhạy bén trong chuyển động, cái cách cô ấy sử dụng phép thuật căn bản như Barricade, Armored và Maximize cũng đã trở nên tốt hơn.
Miyabi vừa kéo tôi ra khỏi mặt nước vừa cười tự hào.
“Ehehe, từ khi tớ học được Galactic Striker từ lần đấu với Ibiza, không hiểu sao tớ có cảm giác rằng linh hồn đã được thức tỉnh và kỹ năng của tớ có phần mạnh mẽ hơn vài lần.”
“Tớ hiểu rồi......họ nói từ một sự thúc đẩy có thể sinh ra một sự tiến bộ lớn nhỉ. Đáng khích lệ thật đấy.”
“Thì, tất cả là nhờ Yuuto thôi! Nhưng tớ vẫn sẽ không để Yuuto vượt qua tớ trong võ thuật đâu! Cậu có thể tập luyện với tớ ‘whump’ nhiều bao nhiêu tùy cậu muốn!”
Cô ấy nói thế trong lúc ưỡn ngực lên, khiến cho bộ ngực của cô ấy nảy lên nảy xuống rất dữ dội. Dường như theo phản xạ có điều kiện của một đứa con trai, đôi mắt tôi tự động nhìn theo những cú nảy đó, nên tôi chẳng thể làm gì được.
“Được rồi, muốn đấu trận khác không?”
“Ou, lần này tớ sẽ ném Miyabi xuống biển—”
‘Cảnh báo. Tiếp tục kích hoạt Infinite Lovers sẽ gặp nguy hiểm.’
“Nó nói vậy đấy......mệnh lệnh của bác sĩ dấu ấn.”
Tôi cầm lấy dấu ấn Lovers đang treo trên cổ tôi và nhìn nó. Nó vẫn nằm trong một cái hộp gắn vào dây chuyền như thường, và lần này nó cũng đã được chống nước.
Có lẽ vì tôi đã liều mạng rất nhiều lần trước đây, nên giờ dấu ấn sẽ cảnh báo tôi ngay trước khi tôi chạm ngưỡng giới hạn. Thực sự nó rất chu đáo, khiến cho tôi rất biết ơn.
Dấu ấn đã chọn tôi làm một ứng cử viên Quỷ Vương.
Tôi thực sự vẫn chưa hiểu tại sao dấu ấn lại có ý chí riêng và tại sao nó lại chọn tôi. Hơn nữa, tôi được bảo rằng thông thường các ứng cử viên Quỷ Vương sẽ không thể nghe thấy bất kỳ giọng nói nào từ dấu ấn. Nhưng đối với tôi, tôi không chỉ có thể nghe thấy giọng nói của nó, mà tôi còn cảm thấy ấn tượng về nó như một người quản gia hoặc một người hầu tài giỏi.
“Mà Yuuto, giờ cậu đã có thể sử dụng được nó trong thời gian khá lâu đúng không?”
“Ừm......mặc dù thời gian giới hạn mà tớ có thể sử dụng liên tục vẫn trong khoảng năm mươi giây thôi.”
“Vậy thì, hãy quay trở lại bờ biển nào. Lúc đó......tớ sẽ cho cậu thật nhiều hồi phục.”
Miyabi nói với đôi má đỏ ửng cùng ánh mắt nịnh hót. Khiến cho tôi có chút xấu hổ.
Gần đây vào buổi tối, tôi làm rất nhiều thứ với mọi người, những thứ không thể kể cho người khác về việc thực hiện Healing Lovers, nên bằng cách nào đó......tôi có cảm giác rằng khoảng cách với mọi người đã trở nên thân thiết hơn.
“P-phải rồi nhỉ. Vậy thì, chúng ta hãy đua tới bờ biển nào.”
Tôi đạp lên chiếc phao và nhảy xuống biển.
“Ah! Đợi đã, hyaaaah!”
Miyabi ngã xuống biển vì cái phao rung lắc từ chuyển động đột ngột của tôi. Đó chính là chiến thắng đầu tiên của tôi trong hôm nay.
Phần 2
—Cứ thế, buổi huấn luyện đặc biệt hết sức tàn khốc tiếp tục diễn ra trên bờ biển dưới ánh nắng mặt trời.
Mặc dù từ góc nhìn của người ngoài thì trông chúng tôi chỉ đơn giản là đang chơi đùa......dẫu vậy, thời gian giới hạn của Infinite Lovers vẫn đang dần được tăng lên.
Sau đó là vòng hai sẽ được bắt đầu vào buổi tối. Tối nào chúng tôi cũng chơi vài trò dữ dội để gia tăng sức chứa mana của tôi. Bằng cách nào đó mà tôi có thể gia tăng nó lên đến tận 85000. Nhưng nó vẫn còn xa để đạt được mục tiêu 100000 dù trông rất gần.
Nghĩ lại thì—về Neith, người bỏ chạy sau khi chứng kiến Healing Lovers vào ngày đầu tiên, nhưng cô ấy vẫn tới để đưa cho chúng tôi vài đồ giải khát giữa buổi tập luyện vào ngày hôm sau. Cô ấy chuẩn bị rất nhiều thứ như khăn, đồ uống, đồ nhẹ và bim bim. Cô ấy hệt như quản lý của một câu lạc bộ thể thao nào đó vậy, không, có khi còn hơn thế.
Và giờ cô ấy cuối cùng cũng quan sát được Healing Lovers mà không bỏ chạy nữa. Nhìn thấy cách cô ấy tới hàng ngày như thế, có lẽ cô ấy không phải là không thích đứng nhìn Healing Lovers diễn ra.
Ngoài chuyện đó ra, Neith cũng làm rất nhiều chuyện khác để chăm sóc chúng tôi như dọn dẹp nhà cửa hay chuẩn bị bữa ăn.
Nhưng Neith là chủ nhân của căn nhà nghỉ và trên hết, cô ấy là một con gái của quý tộc. Thật không đúng khi để cô ấy làm hết mọi chuyện cho chúng tôi, nên chúng tôi sẽ tự mình làm nấy—chúng tôi đã bảo cô ấy rất nhiều lần, nhưng lần nào cô ấy cũng lắc đầu và nói rằng “Chị thích làm chuyện này” để từ chối chúng tôi một cách nhẹ nhàng.
Chuyện với Neith là thế đấy. Nhưng—,
Hôm nay cô ấy không có mặt. Thường thì cô ấy sẽ xuất hiện cùng với đồ giải khát vào khoảng giờ này.
Tôi nhìn vào căn nhà tranh đang nổi trên mặt biển.
......Đúng như tôi nghĩ, chắc hẳn cô ấy đang cảm thấy khó xử sau những gì đã diễn ra vào tối qua.
Tối qua, toàn bộ thành viên của đội Lovers tập trung trong phòng tôi và cố thử phá vỡ giới hạn của Healing Lovers nhưng......
Giữa chừng, khi tôi mở cửa phòng để ra ngoài uống nước, thì tôi bước ngang qua Neith đang ngồi trên sàn hành lang. Đôi má cô ấy đỏ lựng, ánh mắt thì say đắm. Tay phải cô ấy đang chạm vào ngực, còn tay trái thì đặt vào giữa hai chân.
Cả hai chúng tôi đờ người ra trong hai ba giây, sau đó Neith hét lên không thành tiếng và bỏ chạy.
Lúc đó cô ấy, chắc chắn đang nhìn trộm chúng tôi......hơn nữa, cô ấy còn đang tự an ủi mình......
Thường thì bất cứ ai đều không muốn bị phát hiện ra trong cái tình trạng đó bất kể thế nào, vậy mà tôi lại bắt quả tang cô ấy. Cú sốc của Neith chắc sẽ lớn lắm đây.
Tôi nghĩ rằng tôi phải giải quyết mọi chuyện với cô ấy nhưng......từ quan điểm của Neith, cô ấy chắc chắn đang cảm thấy khó khăn để ló mặt ra với tôi. Sao tôi có thể giải quyết mọi chuyện với cô ấy mà không làm tổn thương cô ấy chứ?
“Yuuto, có chuyện gì thế?”
Tôi ngạc nhiên lấy lại ý thức khi Lizel-senpai gọi tôi.
Chúng tôi vẫn đang trong quá trình huấn luyện đặc biệt. Tôi đang phục hồi mana và làm nguội mạch phép thuật bằng Healing Lovers. Và phương pháp thực hiện là......tôi vừa ôm Lizel-senpai từ phía sau vừa xoa bóp ngực cô ấy.
Lizel-senpai đang phó mặc cơ thể mình cho tôi bên dưới chiếc dù che nắng. Chúng tôi không thể dính với nhau gần hơn thế này được nữa rồi. Làn da của senpai mà tôi đang cảm nhận ở phía trước còn tuyệt vời hơn cả loại lụa cao cấp nhất. Ngoài ra, mái tóc đen cùng cái cổ của cô ấy đang toát ra một mùi hương rất thơm. Đây đúng là quá trình hồi phục tuyệt vời nhất. Vậy mà tôi lại gật gà gật gù. Đúng là lãng phí, tôi tự cho là vậy.
“Em không nhập tâm gì cả, dù chị đang hào phóng hồi phục cho em bằng ngực chị.”
“E-em xin lỗi......”
Tôi xin lỗi. Dẫu vậy, trong lòng tôi, tôi vẫn đang nghĩ rằng senpai cũng rất dễ thương khi cô ấy hơi hờn dỗi một chút.
Lúc này không có một ai trên bãi biển ngoài senpai và tôi.
Chúng tôi đã hoàn toàn quen với việc Neith mang đồ giải khát cho chúng tôi, nên chúng tôi không có tự mình chuẩn bị bất kỳ đồ uống nào. Miyabi và Reina đang quay trở về căn nhà tranh để tìm đồ uống và bim bim.
“Thực ra thì, về chuyện đã xảy ra tối qua—”
Tôi kể cho Lizel-senpai về chuyện tối qua. Trong lúc mơn trớn bộ ngực của cô ấy.
“Nn♥......chị hiểu rồi. Và thế là......cậu ấy không xuất hiện, vào hôm nay......”
“Em hi vọng là cô ấy không cảm thấy bị tổn thương bởi những gì đã xảy ra......”
“Quả nhiên......đâ-......đây là một cơ hội tốt, ahn♥. Chị sẽ thử nói chuyện với, Neith.”
“Một cơ hội tốt?”
“Ừ, chị đã suy nghĩ được một thời gian rồi, nhưng Neith—”
Ngay lúc đó tôi bỗng cảm thấy một áp lực nhức nhối trên da.
“!?”
Tôi lập tức kích hoạt phép thuật. Tôi nhảy một bước ra phía sau trong khi vẫn ôm chặt lấy Lizel-senpai.
Ngay sau đó, một âm thanh sắc nhọn cắt qua không khí hướng về phía chúng tôi.
Chiếc dù che nắng bị cắt làm hai và bay lên không trung.
Nếu nhìn từ phía trên, sẽ có thể nhìn thấy một làn sóng xung kích lao về phía trước và chia đôi bãi biển thành hai nửa.
—Chuyện quái gì đang diễn ra vậy!?
Tôi tiếp đất và đặt Lizel-senpai xuống.
“......Dường như, đây là tác phẩm của bọn đó.”
Từ hướng làn sóng xung kích bay tới, có bốn người bước ra khỏi khu rừng trải dài về phía núi.
Người đứng đằng trước là một người đàn ông cao gầy. Hắn ta đang mặc một bộ trang phục trông hệt như quân phục. Tay hắn ta đang cầm lấy một thanh katana đã tuốt ra khỏi vỏ. Hắn ta ngẫu hứng vuốt ngược mái tóc đen của mình lên và cười toe toét một cách trơ trẽn.
“Ngươi vừa tránh được đòn của ta......tên khốn nhà người là thằng quái nào?”
Một bầu không khí nguy hiểm đang toát ra từ khắp nơi trên cơ thể hắn ta. Rất có thể hắn ta là một quân bài của ứng cử viên Quỷ Vương nào đó.
“Ahaha, thật hiếm khi Tougou-san chém trượt vào lần đầu tiên đấy.”
Một thanh niên tương đối nhỏ bé hiện ra từ cái bóng của người đàn ông cao lớn kia.
Thanh niên đó có một khuôn mặt trẻ con và dường như là một người hoạt bát. Hắn ta đang đeo một thanh kiếm và mặc quân phục cùng kiểu với người đàn ông kia.
Nhưng tôi chưa bao giờ thấy qua hai người này ở học viện.
“Câm cái mồm đi Koshirae. Chỉ cần nói cho ta biết thôi, hai tên này là bọn quái nào?”
“Ai biết. Tôi gần như không đi học mà.”
“Thằng vô dụng.”
“Tougou-san cũng giống như tôi thôi.”
Hai người họ đang vô tư trò chuyện với nhau, nhưng mana tỏa ra từ họ cho thấy họ không phải là người bình thường. Nhưng, thông tin bị lộ ra từ đâu cơ chứ? Đáng lẽ không có ai biết chúng tôi đang ở đây ngoài Neith và Stella mới phải.
“Chậc, miễn là chúng ta chém phăng bọn chúng thì chẳng còn vấn đề gì nữa. Oi tân binh, ta không ngại trao bọn chúng cho cô đâu nếu như cô muốn giết bọn chúng.”
Đứng phía sau bọn họ là một cô gái rất quen thuộc. Mái tóc màu nâu sáng cùng miếng bịt mắt có ren. Rồi bộ đồng phục màu trắng dành cho nữ giới nữa.
“......”
Đó là Nihondou Swordia sao? Cô ấy đúng ra là một quân bài của Moon mang số II......
Tôi hiểu rồi, Stella đã nói rằng cô ấy đã đánh bại Moon, Kitakami Lunatic. Nên có lẽ cô ấy đã trở thành một quân bài của ứng cử viên Quỷ Vương khác.
Người đàn ông được gọi là Tougou đó tỏ ra cáu tiết vì Swordia vẫn giữ im lặng.
“Tsk, tên lính mới này ít nói quá.”
“Đợi đã Hachimaki.”
Đúng như tôi nghĩ, từ phía sau Swordia, một ứng cử viên Quỷ Vương khác với Moon Kitakami Lunatic xuất hiện. Đó là—,
Strength, Sannou......Rikimaru?
Mái tóc màu đỏ buộc kiểu tóc đuôi ngựa. Đôi mắt màu tím. Khuôn mặt của cô ấy chắc chắn là khuôn mặt của Rikimaru.
Nhưng, cô ấy không mặc áo sơ mi thể thao. Cô ấy ăn mặc cứ như là một hiệp sĩ có áo choàng ngắn trên lưng trong truyện giả tưởng vậy. Trên eo cô ấy cũng có một thanh kiếm đang treo lủng lẳng.
Quả thực cô ấy không mặc giáp toàn thân, nhưng cô ấy vẫn đeo giáp trên ngực và vai, trông cô ấy còn hơn cả hiệp sĩ. Nhưng trang phục của cô ấy rất nữ tính. Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng cặp đùi để trần của cô ấy bên trong chiếc váy nhỏ.
Đó là......Rikimaru đúng không nhỉ?
Không chỉ trang phục rất khác so với lúc trước. Mà còn cả vẻ mặt của cô ấy, hay nói đúng hơn là khí chất của cô ấy hoàn toàn khác.
Khí chất cao hứng và vui tươi lúc trước hoàn toàn biến mất. Phong thái của cô ấy thực sự rất oai nghiêm. Rikimaru khác lạ này nói với người đàn ông cao lớn kia bằng một giọng nói lạnh lùng.
“Hachimaki, anh khinh suất quá rồi đấy.”
“Ý cô là gì, chỉ huy?”
“Nhìn kĩ hơn đi. Đó không phải là con mồi mà chúng ta đang đuổi theo.”
“Aa......chậc, dù sao thì trông chúng cũng rất giống. Một sinh vật sống đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi, nên tôi đã chém theo phản xạ.”
“Cẩn thận hơn một chút đi, Hachimaki Tougou. Bằng không thì anh không thể phụng sự với tư cách là quân Át của tôi.”
Đó là một thái độ đường hoàng không thể tin nổi tới từ Rikimaru. Cứ như cô ấy là một người khác vậy. Bên cạnh đó, thật ngạc nhiên là các quân bài của cô ấy lại không phải là dân tập thể hình.
Lẽ nào Rikimaru đã bị chia đôi tính cách? Hoặc có lẽ là cô ấy thay đổi tính nết tùy theo tâm trạng? Cô gái này cũng là một ứng cử viên Quỷ Vương. Nên ngay cả khi chuyện này thật kỳ lạ, thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi cô ấy có tính tình khác biệt so với người bình thường.
Sau khi khiển trách Hachimaki xong, Rikimaru quay mặt về phía tôi.
“Hai người đằng kia, tôi có chút thắc mắc. Hai người có thấy con thú nào quanh đây không?”
“......Thú?”
“Ừ. Chúng tôi đang đi săn để khởi động một chút trước khi tham gia vào trận Quỷ Vương Chiến. Tuy nhiên, chúng tôi đã bị lạc trong lúc đuổi theo con mồi.”
Eh? Cô gái này quên tôi rồi sao......? Nếu là vậy, thì lại thuận lợi hơn cho chúng tôi. Lúc này tôi vẫn chưa sẵn sàng cho chiến đấu.
“Chúng tôi không nhìn thấy con thú nào. Nếu như cô đang tìm kiếm, chẳng phải nó ở trong ngọn núi kia sao?”
Tôi chỉ tay vào Núi Ngục Tù. Rikimaru cất giọng ngạc nhiên.
“Đây không còn là lãnh thổ của chúng tôi nữa......hơn nữa, chúng tôi đã vượt qua phía bên kia ngọn núi rồi. Mà nơi này là đâu thế?”
Thanh niên có khuôn mặt trẻ thơ được gọi là Koshirae lên tiếng trả lời.
“Aa, tôi nghĩ khu vực quanh đây là lãnh thổ của Chariot đấy.”
Rikimaru trừng mắt nhìn Lizel-senpai và tôi bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Vậy thì hai người là quân bài của Chariot à?”
“Không......chúng tôi không phải.”
Cái cách mà mọi chuyện đang diễn ra bỗng trở nên có chút đáng quan ngại. Có lẽ chúng tôi nên rời đi trước khi họ hỏi về danh tính của bọn tôi. Lizel-senpai dường như cũng nghĩ tương tự và cô nhẹ nhàng cúi đầu.
“Chúng tôi chỉ tới đây cho kỳ nghỉ thôi. Chúng tôi sẽ không cản đường cô nữa, nên thứ lỗi cho chúng tôi.”
Senpai và tôi định bước dọc theo bờ biển để rời đi. Nhưng—,
“Đợi đã.”
Rikimaru gọi chúng tôi dừng lại với ánh mắt nghi ngờ.
“Hai người không phải là người bình thường. Xưng tên và thân phận đi.”
Chết tiệt......chuyện này tệ rồi đây. Cô gái này sắc sảo đến bất ngờ, cô ấy chỉ là Rikimaru thôi mà.
“Haha, chúng tôi không phải là ai đáng để ghi nhớ đâu......”
Tôi cố nặn ra một nụ cười trên mặt mình để hành xử như một kẻ nhỏ mọn. Nhưng,
“Ứng cử viên Quỷ Vương Lovers, Morioka Yuuto, cùng nữ hoàng của hắn ta, Himekami Lizel.”
Nihondou Swordia, người vẫn đứng im như một thứ đồ chơi từ nãy tới giờ đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cô gái này có thể nói chuyện sao!? Với cả, cô ấy có thể nhìn thấy ngay cả với miếng bịt mắt đó sao!?
“......Cô vừa nói gì?”
Đôi mắt Rikimaru bỗng trở nên trang nghiêm. Hachimaki đứng kế bên bắt đầu cười phấn khích.
“Wahahahahahaha! Chết tiệt tuyệt vời quá! Một con mồi thật sự bất thình lình hiện ra như thế này đây!!”
Chết tiệt! Chúng tôi bị phát hiện ra quá dễ dàng! Dù đó là những người xa lạ mà chúng tôi chưa bao giờ gặp qua nữa chứ!
Lizel-senpai và tôi từ từ lùi lại.
“Yossha! Vào việc giết chóc thôi nào!”
Hachimaki chỉ mũi thanh katana vào tôi.
“Đợi đã Hachimaki.”
Tôi cảm thấy có chút an tâm vì Rikimaru đã ngăn hắn ta lại. Sau cùng thì đây là trận đấu giữa các ứng cử viên Quỷ Vương mà. Ngay cả những người khác chắc chắn muốn có sự chuẩn bị trước rồi mới bước vào trận đấu hơn là đột nhiên bước vào trận đấu như thế này.
“Đầu tiên là giới thiệu. Cả hai bên phải giới thiệu bản thân. Đó chính là sự công lý.”
“......Thật phiền phức. Oi, ta là quân Át của Justice, Hachimaki Tougou.”
—Justice?
Tại sao quân Át của Justice lại đi cùng với ứng cử viên Quỷ Vương Strength?
“Ta là kẻ số một trong quỷ giới khi nhắc tới kiếm. Như thế được không, chỉ huy?”
“Rất tốt. Giết.”
Chuyện quái gì thế!?
“Công lý ở chỗ quái nào hả!?”
Tôi châm biếm nói, nhưng dường như nó không lọt tai Rikimaru. Đúng hơn là cô ấy thở dài ra một hơi như đang muốn nói rằng cô cảm thấy mệt mỏi khi phải giải quyết tên ngu ngốc nào đó.
“Ngươi biết gì về công lý?”
C-công lý? Ngay cả khi cô có đột nhiên hỏi tôi như thế......tôi nên nói thế nào nhỉ?
Rikimaru thản nhiên tuyên bố trong khi tôi không biết phải nói gì.
“Ta chính là công lý.”
“Ha?”
“Ngươi không hiểu à? Ta đang nói ta là công lý. Điều ta nghĩ, điều ta nói, điều ta làm, mọi thứ đều là công lý.”
Không, đó không thể gọi là công lý được.
“Do đó, những kẻ dám chống lại ta đều là những kẻ xấu đến tận xương tủy, một tội đồ. Là công lý, ta phải đập tan cái xấu bất kể thế nào. Không quan trọng những kẻ xấu sẽ được đãi ngộ như thế nào. Sau tất cả thì đó chỉ là những cái xứng đáng với bọn chúng mà thôi.”
Đúng là tự cho là mình đúng. Điều như thế không phải là công lý hay gì đó khác.
“Nghĩ lại thì, trước đây cô đã nói rằng sức mạnh là công lý......nhưng cô biết đấy, chuyện như thế không thể nào là công lý đâu! Đó chỉ là cái tôi của cô mà thôi! Strength, Sannou Rikimaru!”
Vẻ mặt lạnh lùng của Rikimaru trở nên nhăn nhó.
“......Ngươi vừa nói gì?”
Sau đó cô ấy trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt tức giận—không, ngọn lửa thịnh nộ mới đúng.
“Ngươi gọi ai là Strength hả!? Thằng hỗn láo!”
—Ha!?
Thái độ điềm tĩnh cho tới giờ của cô ấy bỗng biến đổi hoàn toàn thành cơn phẫn nộ dữ dội.
“Tên ta là Sannou Seigi!! Ứng cử viên Quỷ Vương Justice!”
—Ha!?
Cô ấy nói Justice sao? Nhưng cô ấy trông giống hệt Strength Rikimaru mà......không chỉ trông giống nhau, mà gần như cô ấy là cùng một người. Nhưng mọi thứ trừ vẻ ngoài của cô ấy, như là thái độ, cách ăn nói, và cả khí chất thì lại khác hoàn toàn.
“Sao ngươi dám nhầm lẫn ta với người chị gái ngu xuẩn Rikimaru đó hả......chuyện này thật không thể tha thứ! Lovers!!”
“......Chị gái?”
Tôi hướng ánh mắt nghi vấn về phía Lizel-senpai đứng bên cạnh tôi.
“Đúng là vậy. Strength Sannou Rikimaru và Justice Sannou Seigi là hai chị em sinh đôi.”
Chị em!? Hơn nữa họ còn là sinh đôi!?
“Sao hai người sinh đôi lại có thể trở thành ứng cử viên Quỷ Vương cơ chứ......”
Khi tôi lẩm bẩm thế, một tiếng cười vô tư lự vang lên khắp bãi biển.
“Ahahahahahahahahahh! Đúng là vậậậy!! Cặp chị em mạnh nhất lịch sử! Họ sẽ—”
Chẳng ai biết tới từ nơi nào, cô ấy nhảy múa giữa không trung với ánh mặt trời trên lưng. Cô ấy xoay tròn một vòng rồi hạ chân xuống bãi cát.
“Tạo nên một ấn tượng hào nhoáng! Strength Rikimaru-chan cùng em gái của cô ấy!”
Cô ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi thể thao ngắn tay cùng chiếc quần tập để lộ rốn. Không hiểu sao trông cô ấy như đang tự mãn.
Aa......cái cách tạo ấn tượng ngu ngốc này. Không nghi ngờ gì nữa, người này chắc chắn là Sannou Rikimaru.
Seigi trừng mắt nhìn Rikimaru với một vẻ mặt bực mình đến rõ ràng.
“......Chị ở đây làm gì, người chị gái ngu ngốc. Và đừng có xem em là một người ngoài. Em sẽ chém chị đấy.”
Rikimaru đáp lại bằng một khuôn mặt tươi cười đối lập hoàn toàn với Seigi.
“Ahahaha! Thực ra thì Rikimaru-chan đang tập luyện trên núi để chuẩn bị chiến đấu cho trận Quỷ Vương Chiến! Nhưng mà, trước khi kịp nhận ra thì chị đã bị lạc và ở đây mất rồi!!”
Vì lý do nào đó mà Rikimaru lại giơ lên hai ngón chữ V một cách tự hào sau khi nói thế.
Seigi nhìn chua chát.
Không hiểu sao tôi có thể đoán ra được mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Nhưng, nhìn cái cách họ đồng thời tập luyện để chuẩn bị cho trận Quỷ Vương Chiến, thêm vào đó, họ còn chọn địa điểm giống nhau và bị lạc như nhau, hai người này thực sự là hai chị em sinh đôi. Khi tôi đang nghĩ thế—,
“Rikimaru-sama!!”
Thêm vài bước chân nữa tiến về phía này.
“Hôm nay nhiều khách đấy nhỉ......”
Lizel-senpai chán nản khi thấy có một nhóm người khác tới bãi biển.
Đó là một nhóm người toàn cơ bắp.
Cho dù bạn có nhìn họ thế nào, thì bạn sẽ buộc phải nhận ra rằng họ là những quân bài của Strength.
“Ra ngài đang ở đây à!? Mọi người đang tìm ngài đó!”
Người vừa chạy tới vừa hét lớn—là một cô gái tóc bạc rất xinh đẹp.
Cô ấy cao cỡ Miyabi. So với các quân bài của Strength khác, cô ấy khá mảnh khảnh. Và cô ấy có vóc dáng của một người được rèn giũa qua những trận đấu tay đôi.
Trang phục của cô ấy là một chiếc áo ngực thể thao cùng chiếc quần cộc bó sát. Một bộ trang phục phơi bày ra cơ thể được rèn luyện kỹ lưỡng của cô ấy. Đôi tay chân và cả cơ bụng nữa, trông chúng rất rắn chắc.
Dường như làn da của cô ấy bị rám nắng đi khi mặc trang phục khác. Có một vết rám rất rõ ràng trên bắp tay và đùi của cô ấy trông gợi cảm đến lạ kỳ.
“Oo, Flor!? Mọi người, đây là nữ hoàng của Strength, Ishiwari Flor!!”
Thật ngạc nhiên khi có một cô gái giữa các quân bài của cô ấy.
Còn một người nữa bước đến phía sau bọn họ. Người này toát ra một ấn tượng hệt như những gì bạn đang mong chờ từ một quân bài của Strength. Không—khí chất của anh ta có hơi khác so với toàn bộ dân tập thể hình cho tới giờ. Mana cùng vóc dáng của anh ấy ở một mức độ rất khác.
Thân hình cao trên hai mét, khối cơ bắp phồng lên rất dị thường. Nếu phải miêu tả cái nhìn của anh ấy, thì bức tượng Moai sẽ là phù hợp nhất. Cổ anh ta dày hơn cả cái đầu trông như không có vẻ là nó có thể bị bẻ gãy cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Ngoài ra, thân hình anh ta cũng vạm vỡ không thể tin được. Bờ vai rộng, rồi thì bộ ngực đồ sộ rộng ngang với vai của một người bình thường, và cả cái eo mảnh khảnh tương phản của anh ta nữa. Cơ bắp nổi cuồn cuộn từ mọi nơi trên người anh ta. Và như để tăng thêm tính hăm dọa của cái cơ thể đó, khắp người anh ta đâu cũng thấy hình xăm.
“Anh chàng này là quân Át của ta, Daikyoukin Igor!! Cơ bắp của anh ấy rất tuyệt đúng không!?”
Quả nhiên người này là quân Át. Hơi nóng cùng với mana đang tuôn trào ra từ cơ thể đó. Tôi cảm nhận được rằng mạch phép thuật ẩn giấu trong người anh ta cũng rất mạnh mẽ.
“......”
Anh ta im lặng hệt như bức tượng Moai.
“Thế nào!? Anh ấy có hình dáng rất tuyệt đúng không!? Chỉ cần những khối cơ bắp này thôi là Rikimaru-chan cùng anh em có thể chiến thắng!!”
Không......đúng là những khối cơ bắp đó rất tuyệt vời nhưng......tôi nghĩ có gì đó sai sai ở đây.
Seigi đang trừng mắt nhìn người chị gái Rikimaru của mình với một vẻ mặt bực bội.
“Dừng lại đi. Đừng bôi nhọ dòng dõi Sannou của chúng ta thêm nữa, người chị gái đáng hổ thẹn của em.”
“Em xấu hổ về cái gì hả!? Em gái của chị! Cứ nói cho onee-chan biết nếu như em bị các ứng cử viên Quỷ Vương khác bắt nạt! Chị sẽ trả thù cho em!”
“Để dành mấy lời nói mớ đó cho lúc nào chị đi ngủ đi! Không đời nào em sẽ yêu cầu sự giúp đỡ từ chị cho dù quỷ giới có bị phá hủy đi chăng nữa!”
“Hồi còn nhỏ, chị đã đi trả thù cho em mỗi lần em về nhà khóc vì bị bắt nạt mà!”
Khuôn mặt Seigi bỗng đỏ lên, cô di tay về phía chuôi kiếm.
“Em sẽ giết chị ngay tại đây!!”
“Ahaha! Em đang trong độ tuổi nổi loạn đấy nhỉ! Yoosh, vậy thì onee-chan sẽ chơi với em!! Chị sẽ đánh bại em theo cách thương yêu nhất!”
Lizel-senpai và tôi được đứng nhìn màn tranh luận không hồi kết như thế đấy. Khiến cho chúng tôi tự hỏi liệu có thể quay trở về được không.
“......Chúng ta nên làm gì đây, senpai?”
“Dường như đó hoàn toàn là một sự trùng hợp khi hai người này ở đây......nếu có thể, thực sự sẽ rất có ích nếu như hai chị em họ đánh nhau thay vì chiến đấu với chúng ta.”
Chắc chắn đó là một ý tưởng không tồi. Chúng tôi chưa có sự chuẩn bị gì, và số lượng người cũng thua kém hơn. Thành thực mà nói, sẽ rất khó khăn để chiến đấu với chị em Sannou cùng với toàn bộ quân bài của họ cùng lúc. Tôi mong rằng hai chị em này vẫn có thể tiếp tục cãi nhau như vậy rồi bỏ đi.
Ở phía bên kia, ngoài Rikimaru và Seigi, các quân bài dường như cũng không có gì để làm.
“Errr, ứng cử viên Quỷ Vương Lovers và nữ hoàng nhỉ? Ah, tên tôi là Koshirae Kenji.”
Quân bài có khuôn mặt trẻ con của Justice, cậu ta đang nói với chúng tôi vì không có gì để làm.
“Tại sao hai người lại ở một nơi như thế này vậy? Đừng nói là đi nghỉ đấy nhé?”
“Ừ, kiểu kiểu vậy.”
“Hee, thoải mái nhỉ?”
Sau đó là tới cô gái tóc bạc lực lưỡng—Ishiwari Flor nhìn chúng tôi với vẻ thích thú.
“Vậy thì đây đúng là một sự trùng hợp bất ngờ nhỉ. Sau cùng thì không ai biết Lovers đang ở chỗ nào từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu mà. Ai lại nghĩ là cậu lại ở một nơi như thế này cơ chứ. Lẽ nào......cậu đang đợi chúng tôi à?”
Cô ấy nói thế trong khi hơi nghiêng đầu một chút và nháy mắt.
Vẻ mặt Lizel-senpai trở nên cay đắng.
E, em hiểu cảm giác của chị mà! Em nghĩ rằng chiến thuật của senpai rất tuyệt và có tác dụng rất tốt! Chỉ là chúng ta không may mắn mà thôi......tôi thực sự rất muốn khích lệ cô ấy như thế.
“Yuuto!! Senpai!!”
“Onii-chan!!”
Miyabi và Reina trong bộ đồ bơi đang chạy tới từ căn nhà tranh. Dường như họ đã nhận ra sự kỳ lạ. Flor nở ra một nụ cười hiếu chiến khi nhìn thấy họ.
“Dĩ nhiên là cô ta cũng ở đây rồi......Yuugaoze.”
Cô ấy chạy về phía Miyabi với những hạt cát bốc lên phía sau.
“Eh!? Flor!?”
Miyabi phanh gấp và dừng chân lại. Reina vẫn tiếp tục chạy về phía chúng tôi, thế mà Flor còn chẳng thèm liếc nhìn cô ấy.
“Yuugaoze!!”
Flor tận dụng tốc độ chạy của mình để nhảy về phía Miyabi. Sau đó cô xoay người giữa không trung và tung ra một cú đá xoay chết người. Miyabi di chuyển về phía trước và đưa cánh tay ra chặn lại cú đá đó.
“Kuh......!”
Người Miyabi bị đá bay sang một bên. Tuy nhiên, cô ấy vẫn đập được tay lên mặt cát và xoay người để hạ chân xuống mặt đất. Rồi cô ấy trừng mắt nhìn Flor.
“Cậu đột nhiên làm gì thế hả!? Flor!”
“Ahaha, được mà nhỉ. Chúng ta là đối thủ không phải sao?”
Miyabi nở ra một nụ cười chán nản.
“Mồ......đừng có tự tiện quyết định tôi là đối thủ của cậu nữa đi......mà Flor, quả nhiên cậu đã gia nhập đội Strength đấy nhỉ.”
Cái gì? Họ không phải là kẻ thù mà là bạn bè sao?
Senpai giải thích cho tôi, người không hiểu mối quan hệ của họ là gì.
“Hai người đó quen nhau từ hồi sơ trung. Nhà Ishiwari có thứ hạng bá tước, chỉ hơi dưới Miyabi. Và sau đó cô ta đã đánh nhau với Miyabi để cố đánh bại em ấy......đó là những gì chị được nghe.”
Uwaa......nghe rắc rối đấy.
Flor khịt mũi với một nụ cười tự mãn.
“Ta là nữ hoàng của Strength. Còn ngươi là công chúa của Lovers. Nói cách khác, giờ ta đã đứng trên ngươi! Thấy thế nào? Nhận ra sự thất bại của mình đi!”
“Aa, đáng kinh ngạc đấy......”
Câu trả lời của Miyabi đơn điệu đến rõ ràng. Ngay cả thế mà Flor có vẻ vẫn cảm thấy hài lòng. Cô ấy ưỡn ngực ra và khịt mũi.
“Fufuuun. Tất nhiên rồi. Sau cùng thì cơ thể của ta khác với cơ thể mềm nhũn của ngươi mà. Khối cơ bắp cùng tỷ lệ mỡ của ta vượt xa so với cơ thể của ngươi đấy!”
Flor dồn lực vào bụng và khoe ra cơ bụng sáu múi của mình.
“Đừng có gọi tôi là mềm nhũn! Tôi không có béo!”
“Vậy ngươi có muốn ăn kiêng không? Nếu ngươi giảm béo, thì trông ngươi cũng sẽ có tí cơ bắp mà?”
“Không......tại vì, thế chẳng dễ thương tí nào.”
Rắc. Có cảm giác như có một âm thanh lách tách phát ra từ trán Flor.
“Ngươi đang bảo ta không dễ thương ư!?”
Flor giương nắm đấm lên và thu hẹp khoảng cách với Miyabi.
“Đó không phải là điều tôi đang nó......aaah mồ! Thật hết cách!!”
Miyabi cũng nắm chặt tay lại và vào thế.
Bằng cách nào đó mà họ lại bắt đầu chiến đấu với nhau. Về phía bên kia, Reina, người đang chạy về phía tôi đang nghiêm mặt trừng mắt nhìn Swordia.
“Onii-chan, sao người đó......”
“Có vẻ như cô ấy đã trở thành quân bài của Justice......nghĩ lại thì, trước đây em đã nói như thể cô ấy là người quen của em nhỉ? Em có mối quan hệ gì với cô ấy à?”
“Cô ấy là, sư tỷ của Reina desu desu.”
Sư tỷ?
“Ý em là, trong kiếm thuật à?”
“Desu desu.”
“Cô ấy mạnh không?”
“......Reina chưa từng thắng cô ấy dù chỉ một lần desu.”
Cô gái đó......
“Nhưng, Reina cũng đã mạnh mẽ hơn kể từ khi đó rồi desu.”
Reina tháo dây đeo thanh katana trên lưng ra và rút nó ra khỏi vỏ. Khi Reina vào thế với thanh kiếm dài ngang với chiều cao của cô, thì đó không phải là Swordia mà là Hachimaki, người đang cười toe toét lên tiếng.
“Thật tuyệt khi ngươi dùng kiếm đấy......vậy thì, hãy đấu một trận sinh—ah, oi!”
Swordia phớt lờ Hachimaki và bước về phía trước. Sau đó cô lặng lẽ rút thanh katana ra khỏi vỏ. Có hai cây kiếm đeo trên eo cô ấy. Trên cả hai tay trái và phải của cô đều giữ lấy một thanh kiếm hệt như phái song kiếm.
Hachimaki bị ngó lơ tặc lưỡi vì khó chịu.
“Con điếm, đừng có phớt lờ đàn anh của ngươi vậy chứ!”
Song Koshirae đứng bên cạnh hắn ta lại bắt bẻ lại trong lúc kìm nén tiếng cười.
“Cơ mà, Tougou-san lúc trước nói rằng anh không ngại trao bọn chúng cho cô ấy mà.”
“......Vậy thì cô ta phải nói chứ.”
Hắn ta khoanh tay lại với vẻ mặt rầu rĩ. Dường như hắn ta không có ý định xen vào.
Có vẻ như Swordia không nghe lọt tai cuộc trò chuyện đó. Cô đối mặt với Reina. Miếng bịt mắt của cô ấy đang che đi đôi mắt, nhưng chắc chắn là chúng đang nhìn thẳng về phía Reina. Reina cũng hướng ánh mắt nghiêm nghị về phía Swordia. Ngay lúc này hai người họ không còn nhìn thấy ai khác ngoài người kia.
“Tới đi, Reina.”
“......Đã hiểu.”
Vẻ mặt của một người em gái dễ thương thường ngày của cô ấy đã biến đổi thành vẻ mặt sắc lạnh của một người làm chủ kiếm.
Cát bị bật tung lên. Bóng dáng Reina biến mất khỏi tầm nhìn.
Khoảnh khắc sau đó, những bông hoa lửa tóe ra trước mặt Swordia. Cô ấy đã bắt chéo hai thanh kiếm lại để chặn đứng thanh katana của Reina.
“Nhanh đấy. Sức mạnh của ngươi cũng đã tiến bộ rất nhanh.”
“Reina hiện tại khác với Reina của quá khứ rồi desu desu!”
Hai thanh kiếm của Swordia bị gạt đi và Reina tấn công vào sâu hơn. Nhưng Swordia tránh né với chuyển động rất đẹp mắt và chuyển sang phản đòn.
“......Tsu!”
Với hai thanh kiếm được sử dụng rất điêu luyện, cô ấy đang dồn ép Reina. Reina đỡ hết chúng, sau đó cô ấy lợi dụng kẽ hở nhỏ để vung ra một đòn kiếm đầy uy lực.
Swordia chặn lại thanh kiếm dài đó bằng hai thanh kiếm của mình. Đòn tấn công mạnh tới nỗi hai thanh kiếm trông như sắp bị chém gãy và Swordia hơi lùi lại về phía sau.
Reina đang trong chế độ chiến đấu, đối lập hẳn với vẻ mặt hệt như mặt nạ sắt của Swordia. Đôi mắt có thể nhìn thấy qua miếng bịt mắt, nhưng miệng và đôi gò má của cô ấy không hề thay đổi tí nào. Trông cô ấy thực sự rất giống búp bê.
Thanh kiếm của Reina như một ngọn lửa. Swordia đỡ đòn bằng kiếm thuật lạnh băng và bình tĩnh chém ra một nhát khi thấy kẽ hở nhỏ.
Rikimaru bị kích động trước những chiêu thức trao đổi đó và run người lên.
“Gì thế gì thế!? Mấy người đang bùng cháy đằng kia! Rikimaru-chan cũng muốn tham gia!!”
Rikimaru nhảy cao lên không trung và rơi xuống phía tôi.
“Barricade!!”
“Đừng! Tránh đi!!”
Lizel-senpai hét lên khi thấy tôi đang cố thi triển phép thuật phòng thủ.
Đúng lúc đó, trên người Rikimaru tỏa ra một mana màu vàng.
“Sức mạnh là công lý! Sức mạnh là quyền lực!!”
Không khí xung quanh nắm đấm kéo ra sau của cô ấy bỗng dao động.
‘Cảnh báo. Đòn tấn công đó không thể bị chặn. Đề nghị tránh đòn.’
—Cái gì!?
Giọng nói của dấu ấn vang lên trong đầu tôi.
“Kuh!”
Tôi đạp lên mặt cát để nhảy sang một bên.
Sau đó một làn sóng xung kích bỗng thổi lên lưng tôi giữa lúc tôi đang ở trên không.
“UOOOOOOOOOOOOOOOOO!?”
Tôi lao người xuống phía trước và lăn lộn trên bãi cát. Tôi có thể nhìn thấy bờ biển bị nổ tung qua tầm nhìn đảo lộn. Những hạt cát bốc lên cao phải tới hàng chục mét.
Đó là một vụ nổ va chạm hệt như một tảng thiên thạch vừa rơi xuống.
—Chuyện......gì vừa xảy ra vậy?
Một cái phễu khổng lồ hiện hình trên bãi cát. Sannou Rikimaru đang cúi mình ở chính giữa cái phễu đó. Nắm đấm phải của cô ấy đang lún vào trong nền đá cứng ngắc bên dưới lớp cát.
Tôi cảm nhận được một công thức phép thuật cùng với mana trong người Rikimaru. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy một tí mana nào từ vụ nổ vừa rồi. Như thể đó chỉ là hiện tượng vật lý vậy.
Không—chuyện đó là không thể.
Không sử dụng phép thuật, Rikimaru chỉ là một cô gái dù cô ấy là một ác quỷ. Nên không thể nào cô ấy có thể tung ra một cú đấm với sức mạnh bộc phá như thế được.
Rikimaru đứng lên và tỏ ra tự mãn đến vô cùng.
“Đây là phép thuật độc nhất Strongest của Rikimaru-chan!! Không có gì Rikimaru-chan không thể đập vỡ!”
“Cô nói phép thuật độc nhất sao!?”
Rikimaru chạy về phía tôi, người vừa mới hạ chân xuống đất.
“Yuuto!”
Senpai đứng ở một khoảng cách khá xa so với tôi cũng cố chạy về phía tôi.
Tuy nhiên—một thân hình to lớn bỗng đứng ngáng đường cô ấy. Đó là quân Át của Strength, Igor.
“Ngươi đang cản đường ta đấy! Tránh ra!!”
Nhưng Igor không trả lời. Anh ta đứng tại chỗ giơ nắm đấm to lớn lên để đáp lại. Những ký tự phép thuật trông như hình xăm nổi lên trên nắm đấm đó.
Ngọn lửa và gió lốc dữ dội nổ ra cùng một lúc ngay khi anh ta vung nắm đấm xuống.
“Senpai!?”
Cơn gió lốc nhẹ nhàng nhấc bổng senpai lên.
“Kuh......ngươi có sức mạnh, vậy để ta ban cho ngươi!”
Senpai sử dụng phép thuật để điều chỉnh lại tư thế—đúng lúc đó, nắm đấm khác của Igor đấm thẳng về phía trước.
“......Tsu!!”
Senpai lập tức thi triển Barricade và chặn được nắm đấm đó. Nhưng bằng sức mạnh bộc phá hủy diệt, cú đấm của Igor giáng một đòn không thương tiếc lên cơ thể mảnh mai của senpai.
Senpai cùng với phép thuật phòng thủ của cô ấy bị đánh rớt xuống biển.
Tên đó không chỉ lực lưỡng như những người trước anh ta. Mà còn có thể cảm nhận được lượng mana cùng mạch phép thuật dày đến mức phiền toái từ trong cơ thể to lớn đó.
“Lizel-senpai!!”
Tôi cảm thấy lạnh buốt trong thoáng chốc, nhưng senpai đứng lên ngay lập tức và vuốt tóc lên.
“Em không cần phải lo lắng cho chị! Đừng có hạ thấp cảnh giác!!”
Tôi thực sự rất muốn tới đó để giúp đỡ cô ấy nhưng, kẻ còn nguy hiểm hơn cả Igor đang đứng trước mặt tôi.
—Ứng cử viên Quỷ Vương Strength, Sannou Rikimaru.
“Thôi nào thôi nào!! Sao thế sao thế Lovers!”
Cô ấy còn thấp hơn cả tôi, và có lẽ giữa các cô gái, cô ấy được xếp vào loại nhỏ nhắn. So với các quân bài khoe khoang vóc dáng tráng kiện, thân hình cô ấy quá là bình thường. Cô ấy còn gầy hơn rất nhiều so với Ishiwari Flor.
Nhưng, sức mạnh của cô ấy—.
“FUAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!”
Rikimaru tung ra một cú đấm về phía tôi.
Âm thanh của thứ gì đó cắt qua không khí vang lên như tiếng máy bay phản lực lao vút qua ngay bên cạnh tôi. Thứ gì đó vô hình vừa mới đi qua. Khoét lên mặt cát một cái rãnh rất sâu, cây cối ở đằng xa cũng bị thổi bay đi.
Chỉ với đòn xung kích tạo ra từ nắm đấm của cô ấy thôi đã uy lực đến thế này rồi. Mồ hôi lạnh lẽo nhỏ đầy trán tôi.
Nếu như Seigi và các quân bài của cô ấy cũng tấn công chúng tôi trong tình thế này—,
Tôi liếc nhìn họ để kiểm tra. Ở đó Hachimaki đang bĩu môi vì bất mãn.
“Chỉ huy, chúng ta không tham gia à?”
“Để tên tân binh làm chuyện đó đi. Chúng ta không có phần. Tôi sẽ ói mửa mất nếu như phải chiến đấu cùng với người chị gái của tôi.”
“Vậy ra chúng ta chỉ là khán giả thôi à. Vui đấy.”
Đúng là một ân huệ cứu mạng khi ba người đó sẽ không tham gia. Dù vậy, một mình Rikimaru thôi đã đủ cho tôi bận chân bận tay mất rồi. Chẳng những không thể đánh bại cô ấy, chỉ mỗi việc chịu đựng đòn tấn công của cô ấy thôi đã khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng rồi.
Áp lực của Rikimaru đang ngày một tăng lên. Cô ấy đang đấm vào không khí với những bước chân rất ung dung.
“Thôi nào thôi nào!! Nếu ngươi không phản đòn, cứ thế này ngươi sẽ bị đập cho tới chết đấy! Nhưng cuối cùng ngươi vẫn sẽ chết mà thôi! Sau cùng thì Rikimaru-chan quá mạnh mẽ mà!”
Senpai, Miyabi, và Reina, tất cả bọn họ đều đang chiến đấu.
Tôi cũng phải giải quyết chuyện này bằng chính sức mạnh của mình mới được!
“Ta tới đây! Infinite Lovers!!”
Lúc này chính là lúc tận dụng kết quả của khóa huấn luyện đặc biệt của tôi—mặc dù thời gian giới hạn chỉ khoảng một phút. Nên tôi sẽ chết nếu như tôi không kết thúc chuyện này trong khoảng thời gian đó.
“Fidezenon!!”
Tôi sử dụng phép thuật cao cấp ngay từ đầu.
Nhưng, đây không phải là đối thủ mà tôi có thể lưỡng lự được. Dù chỉ là cô ấy có sức mạnh rất lớn mà thôi, nhưng cô ấy là một con quái vật khi cô ấy sử dụng nó đến cực hạn. Từng cú đấm của Rikimaru chẳng khác gì bom hạt nhân cả.
Tôi không thể để trận đấu này kéo dài hơn được. Tôi cần phải nhanh chóng!!
“LÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊNNNNNNNN!!”
Ngọn lửa tuôn trào ra từ vòng tròn phép thuật cứ như cái ấm địa ngục bị lật đổ vậy. Dòng dung nham phun trào cùng với những đầu đạn sôi sùng sục công kích Rikimaru.
“FUOOOOOO......”
Rikimaru kéo căng nắm đấm ra phía sau.
Đừng nói là......cô ấy định chống lại Fidezenon bằng nắm đấm đấy nhé!?
“HAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!”
Cô ấy làm đúng y như vậy.
Rikimaru đối mặt với ngọn lửa và đấm nó bằng nắm đấm của mình.
Ngọn lửa địa ngục bị chặn lại.
Nắm đấm đầy uy lực đẩy lùi Fidezenon như đang muốn xoay chuyển định luật vật lý.
Fidezenon tôi vừa tung ra đang quay trở lại tấn công lên chính tôi.
“Chết tiệt! Stride!”
Tôi tránh né bằng cách di chuyển dọc theo đường bờ biển. Tôi cần giữ khoảng cách và nghĩ ra biện pháp đối phó!
“Thôi nào thôi nào, phép thuật tiếp theo ngươi sẽ tung ra là gì vậy?”
“Eh!?”
Rikimaru đang chạy ngay bên cạnh tôi.
“......Cái-!!”
“Không cần phải lưỡng lự đâu! Suy cho cùng thì khắp cơ thể Rikimaru-chan đều là vũ khí mà!!”
Tôi không cảm nhận được phép thuật Stride từ Rikimaru. Cô ấy đang chạy hoàn toàn bằng chính sức mạnh đôi chân của mình.
Không, nhầm rồi. Đây là—,
“Nếu ngươi không định tấn công, thì ta sẽ tấn công đấy!”
Rikimaru chặt tay cắt qua không khí.
Ngay khi đó, một ngọn gió thổi qua ngay bên cạnh tôi. Má tôi bị rạch một đường.
“Guou!?”
Tôi vấp chân vào cát và ngã xuống ngay tại chỗ.
Đây cũng là Strongest của Rikimaru sao......?
Hãy nói cho tôi biết đi, dấu ấn!
‘Phân tích. Phép thuật độc nhất Strongest của Sannou Rikimaru là một phép thuật vận dụng động năng để vật chất hóa những hiện tượng vật lý mà về mặt thực tế nó không thể xảy ra. Tuy nhiên, hiệu ứng không phải là do phép thuật. Hiệu ứng hoàn toàn được thực hiện như một hiện tượng vật lý.’
Nói cách khác, toàn bộ đều là một mớ vật lý hỗn độn!
Tôi đứng lên trở lại và lập tức tung ra chiêu tiếp theo. Tôi bao phủ cơ thể mình bằng Armored và đồng thời kích hoạt phép thuật bộc phá. Không giống như phép thuật hệ lửa, nếu như bằng thứ phép thuật này mà có thể gây ra một vụ nổ ngay tại điểm được chỉ định, thì cô ấy sẽ không thể đấm ngược nó trở lại.
“Destructshear!!”
Đây là phép thuật bộc phá phiên bản cao cấp mà tôi đã học được từ trại huấn luyện.
Ngọn lửa lan rộng bên dưới chân Rikimaru—nhưng, tầm nhìn của tôi bỗng bị lộn ngược xuống ngay trước khi nó kịp nổ.
“Cái......”
“Chậm, quá chậm! Chuyển động của Rikimaru-chan còn nhanh hơn cả tốc độ kích hoạt phép thuật của ngươi đấy!”
Cơ thể tôi bị Rikimaru đánh bay đi và lăn lộn trên bãi cát.
Destructshear nổ tung bốc lên cao ở phía sau Rikimaru trông có vẻ rất hoan hỉ.
Chết tiệt......!
Không có tác dụng.
Dù đó là phép thuật cao cấp mới mà tôi học được nhờ kết quả của trại huấn luyện này.
Nhưng nó vô dụng trước Strongest của Rikimaru.
Tôi cần nhiều sức mạnh hơn.
Giá như tôi có một cách tấn công mạnh mẽ mà không thể thua Strongest!
Tôi nghiến răng.
Ngừng phàn nàn đi, Morioka Yuuto.
Tôi chỉ có thể cố gắng sử dụng những gì có trong tay ngay lúc này thôi.
Tôi vẫn còn cách khác! Nếu tôi có thể ngăn chặn được chuyển động của cô ấy bằng cách sử dụng phép thuật hệ băng—,
‘Cảnh báo. Sử dụng Infinite Lovers liên tục lâu hơn nữa sẽ gặp nguy hiểm.’
Bất thình lình nguồn mana cung cấp bị cắt ngang. Mana sản sinh ra bởi Infinite Lovers trong người tôi đã biến mất. Khắp người tôi ngập ngụa trong cơn mệt mỏi và đau đầu dữ dội.
“Ch......chết tiệt!! Đã hết thời gian rồi sao......tsu!?”
Đầu gối tôi mất sức và quỳ sụp xuống. Rikimaru bắt đầu cười khi thấy thế.
“Ahahahahaha! Gì thếếế, ngươi đâu phải là một vấn đề lớn đâu! Mặc dù ta đã nghe rằng ngươi đã đánh bại Devel với Tower. Nhưng đây chỉ là vì Rikimaru-chan quá mạnh mà thôi!”
Rikimaru đi tới ngay trước mắt tôi và ưỡn ngực lên cùng với cái nhìn cực kỳ tự mãn.
“Suy cho cùng, Quỷ Vương đương nhiệm là một ứng cử viên Quỷ Vương Strength mà! Đó là lý do tại sao đây chỉ là kết quả tự nhiên mà thôi khi lần này Rikimaru-chan cũng sẽ là người chiến thắng!”
“......Cô vừa nói gì?”
Hiệu trưởng Gandou Barbatos là một ứng cử viên Quỷ Vương Strength ư......?
Nếu là vậy thì thật là thuyết phục khi nói rằng Strength là ứng cử viên sáng giá để trở thành Quỷ Vương kế vị. Mặt khác, tôi là ứng cử viên Quỷ Vương Lovers được xem là kẻ yếu nhất.
Vì thế, cũng sẽ là điều tự nhiên rằng tôi không thể chiến thắng—,
“Yuuto!!”
Tôi có thể nghe thấy giọng nói sầu não của Lizel-senpai.
Tôi nhìn về phía giọng nói đó với tâm trí mơ hồ. Ở đó, tôi nhìn thấy Lizel-senpai đang đứng trong nước cao tới đùi đối đầu với Igor, người to con hơn vài lần so với cô ấy.
Igor đang đứng trên bờ biển đợi senpai bước ra khỏi nước biển. Dường như cô ấy không thể tới đây giúp tôi dù rất muốn.
Senpai cắn môi. Đôi mắt cô ấy ánh lên sắc xanh và nhìn vào thân hình Igor.
“—Ta không có thời gian để chơi với ngươi.”
Cô ấy giơ tay trái ra phía trước.
Tôi nghĩ cô ấy chuẩn bị bắn ra một phép thuật nào đó. Nhưng, thay vì thi triển vòng tròn phép thuật công kích, thì các ký tự phép thuật lại chảy ra uốn lượn quấn lấy tay trái của Lizel-senpai. Sau đó cô ấy nắm chặt tay lại để nắm lấy những ký tự đó.
Các ký tự phép thuật chạy dọc lên và hình thành nên một hình dạng vật chất.
Đó là......?
—Một cây cung.
Đó là một cây cung màu trắng với hình dáng rất đẹp.
Nó cao siêu tới nỗi đó không còn là một vũ khí của một ác quỷ nữa rồi, trông nó còn giống một vũ khí được thần thánh ban tặng cho hơn nhiều.
Tay trái của Lizel-senpai cầm cây cung.
Còn tay phải thì cầm lấy một mũi tên.
Igor dường như nhận thức được nguy hiểm. Anh ta bắt đầu chạy về phía senpai. Anh ta lao thẳng về phía trước mà không thèm để tâm tới nước biển.
Nhưng vẻ mặt senpai không hề thay đổi,
Cô ấy đặt mũi tên lên,
Kéo dây cung,
.
Và mũi tên đó—
.
Bắn xuyên qua người Igor.
Một cơn gió thổi qua giữa tôi và Rikimaru.
Một âm thanh của kim loại đi ngang qua.
Mớ tóc trước trán Rikimaru đung đưa.
Mái tóc bị chém đứt bị cơn gió thổi bay.
—Nó chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc.
Mũi tên quá nhanh, tôi không thể nhìn thấy nó.
Không còn là mũi tên nữa rồi, nó hệt như một tia sáng.
Đôi mắt Rikimaru tròn như cái đĩa, mặt cô ấy đang giật giật.
“Hyaa......thứ này, thật đáng kinh ngạc.”
Cổ cô ấy trở nên cứng ngắc hệt như một chiếc máy không được bôi dầu. Cô ấy nhìn thẳng về hướng mũi tên vừa bắn ra.
Ngay lúc đó Igor ngã xuống khiến nước bắn tung tóe lên. Thân hình to lớn đó đang chìm vào những cơn sóng.
Ở phía trước, Lizel-senpai đang nhìn qua đây bằng đôi mắt tựa như diều hâu.
Cô ấy đã lắp mũi tên và kéo dây cung rồi.
Tôi nuốt nước bọt.
Thật đáng tin cậy—nhưng tôi cảm thấy còn đáng sợ hơn thế.
Tôi rùng mình trước sức mạnh có thể đánh bại quân Át của Strength chỉ với một đòn.
Hơn nữa, chỉ cần gần hơn một chút thôi là mũi tên đó sẽ bay xuyên qua đầu Rikimaru rồi.
Tôi không biết Lizel-senpai có thể sử dụng được một thứ như cây cung ấy.
Thêm vào đó, sức mạnh ấy không thể đùa được.
Cây cung đó là cái quái gì vậy?
“Hee, ta đã nghe đồn rồi, ra đó là phép thuật huyết thống Cupid của nhà Himekami à.”
“Mũi tên tiếp theo sẽ bay xuyên qua đầu ngươi.”
“Ahaha, xuyên qua đầu Rikimaru-chan ư? Ngươi nghĩ ngươi có thể làm được chuyện như thế saao?”
“Dễ lắm.”
“......”
Quả nhiên, ngay cả thái độ vô tư lự của Rikimaru cũng biến mất. Cô ấy đang lạnh lùng nhìn senpai.
“Sannou Rikimaru, ngươi cũng không muốn kết thúc trò chơi ở đây nhỉ? Rút lui ngay đi nếu ngươi không ngu ngốc.”
Rikimaru nheo mắt lại và cười toe toét.
“Nhưng, ta đã dồn ép hắn tới mức này rồi......thì đâu có sao chứ.”
Cô ấy hướng ánh mắt trở lại về phía tôi, khi đó tôi có cảm giác rằng đôi mắt của Rikimaru nhắm lên Seigi chỉ trong thoáng chốc.
Ánh sáng vàng tụ lại trên nắm đấm của Rikimaru.
“Đầu Lovers, là của ta!!”
Nắm đấm vung xuống tôi.
Mũi tên bắn ra khỏi cây cung của senpai.
Seigi rút kiếm ra.
Ai sẽ là người đến trước,
Nắm đấm của Rikimaru ở ngay phía trước mắt tôi,
Thứ ánh sáng vàng đó choán hết tầm nhìn của tôi—,
.
......Eh?
.
Rikimaru đang đứng trước mặt tôi với nắm đấm đang giơ lên.
Cô ấy trông có vẻ ngạc nhiên, như thể cô ấy không hiểu chuyện gì đang diễn ra vậy.
Và cả Lizel-senpai cũng chết lặng với mũi tên vẫn còn được lắp trên cây cung.
Khi tôi nhìn quanh, Seigi, Miyabi và Flor, Reina và Swordia, các quân bài của Justice, các quân bài của Strength, tất cả bọn họ đều đang hoang mang.
Chuyện này, đừng nói là—,
“Đúng là rắc rối. Mọi người cứ thích gì làm nấy thôi à.”
Có một thanh niên đang bước đi trên bờ biển lên tiếng cứ như thể hắn ta đang khiển trách những người bạn cùng lớp nghịch ngợm của mình vậy.
—Tên đó,
Hắn ta đang mặc một chiếc áo khoác đen có mũ trùm đầu. Bên dưới chiếc mũ là mái tóc màu đỏ cùng với một khuôn mặt đang nở ra một nụ cười nhẹ.
Joudogahama Lost. Và—,
Đi theo sau hắn là ứng cử viên Quỷ Vương Wheel of Fortune, Shimokadzuma Rinne. Dòng máu đỏ đang nhỏ giọt xuống trên cánh tay cô ấy.
Đúng như tôi nghĩ, dường như họ đã tua lại thời gian.
......Đừng nói là, họ cứu tôi đấy nhé?
Seigi cau mày.
“Ngươi mới là người thích gì làm nấy đấy. Dù trong một phần của người chị gái ngu ngốc của ta đã hành động hấp tấp, nhưng đây vẫn là một trận đấu của Quỷ Vương Chiến. Ý đồ của ngươi là gì khi đảo lộn mọi thứ một cách trắng trợn thế này? Tùy theo câu trả lời của ngươi—”
Seigi một lần nữa đặt tay lên chuôi kiếm. Lost cười nhăn nhó khi thấy vậy.
“Ngươi thấy đấy, đó là một bài học cho tương lai. Sẽ có một ngày tất cả mọi người trong liên minh chiến đấu với nhau, nhưng lúc này chúng ta cần phải hợp lực với những suy nghĩ nhất quán. Điều ta đã làm lúc nãy là để tất cả các ngươi khắc sâu bài học đó vào trong con tim đấy.”
“Không thể chấp nhận được.”
Seigi rút kiếm ra.
Và cả Rikimaru cũng bỏ tôi để bước về phía Lost.
“Oh? Hai người có vấn đề gì thế? Đáng sợ quá.”
Lost đảo nhanh ánh mắt giữa hai người bọn họ.
“Nghĩ lại thì, ngươi vẫn chưa cho chúng ta xem sức mạnh thực sự của ngươi......”
“Đúng thếếế. Ngươi luôn luôn trốn phía sau Rinne. Lẽ nào ngươi rất yếu?”
Rinne, người đang đứng phía sau Lost lặng lẽ tiến về phía trước.
Rikimaru và Rinne trừng mắt nhìn nhau.
“Hm? Cái gì thế? Ngươi có phàn nàn gì với Rikimaru-chan à?”
Vẻ mặt Rinne không hề thay đổi. Cô ấy vẫn cười như thường ngày.
Tuy nhiên—cô ấy đang tức giận.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Cục diện bỗng thay đổi với sự xuất hiện của Lost. Có cảm giác như lần này những kẻ bất hòa khác sẽ bắt đầu bắt cặp với nhau.
“......Trời ạ. Thật hết cách.”
Lost bất chợt lên tiếng để phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Lùi lại đi Rinne. Ta sẽ làm chuyện này.”
Rinne dường như muốn nói gì đó, nhưng cô ấy lại ngoan ngoãn nghe theo lời hắn ta.
“Ta thực sự không muốn làm chuyện này......nhưng, cứ thoải mái giết ta đi nếu làm thế có thể thuyết phục được các ngươi.”
Tới đi, cứ thử làm xem. Lost dang rộng hai tay ra không chút phòng vệ như đang muốn nói vậy.
Rikimaru và Seigi trao đổi ánh mắt với nhau trong thoáng chốc, sau đó họ nghiêm túc thu hẹp khoảng cách lại với Lost.
Sau đó—,
Họ tấn công cùng lúc.
Chuyển động của họ hoàn toàn đồng bộ với nhau.
Một sự kết hợp rất tuyệt vời, như thể họ đã tập luyện rất nhiều để đạt tới mức độ phối hợp đó vậy.
Nắm đấm của Rikimaru chọc thủng ngực trái của Lost, trong khi kiếm của Seigi đâm vào ngực phải của hắn ta.
Lost,
—Đã thua.
Thật dễ dàng.
Dịch mủ màu đen trào ra từ hai cái lỗ mở rộng trên người hắn ta.
Một ứng cử viên Quỷ Vương sẽ bị đầm lầy đen nuốt chửng và gửi tới nơi luyện ngục. Đầm lầy đen chính là dấu hiệu của cái chết. Ngay cả một ác quỷ cũng không thể thoát được.
Đáng lẽ chuyện sẽ là như vậy,
Nhưng—,
Lost vẫn mỉm cười điềm tĩnh. Thật ghê rợn.
Và cả Rikimaru và Seigi đáng lẽ là hai người chiến thắng lại trông có vẻ ảm đạm.
Rikimaru và Seigi nhảy lùi lại và tạo khoảng cách với Lost.
“N-nè, Seigi-chan. Vừa rồi chị không cảm nhận được một tííí phản ứng nào.”
“Ừm......cơ thể tên này là cái quái gì vậy—”
Dịch mủ màu đen trông như sắp nuốt lấy cơ thể Lost bỗng tấn công Rikimaru và Seigi.
“Cái gì!?”
Hai người họ nhảy lùi ra xa hơn.
“C-cái quái gì thế!? Sao nó lại cố nuốt chửng chúng ta!?”
“Em không biết......sao nó lại cố nuốt chửng chúng ta thay vì xác chết chứ!?”
Lost cười toe toét.
“Eh? Hai người các ngươi không giết được ta à? Mặc dù ta có hơi hi vọng ở đây đấyy.”
Đầm lầy đen chính là dấu hiệu của cái chết sẽ gửi các ác quỷ tới thế giới của cái chết.
—Thần chết.
Đừng nói là.
Seigi cầm kiếm vào thế khác.
“Ta không biết đó là thủ đoạn gì nhưng......không có gì mà kiếm của ta không thể cắt!!”
Cô ấy tấn công thêm một lần nữa.
Lần này cô di chuyển nhanh hơn. Bước chân của cô ấy không thể theo kịp bằng mắt thường. Và cô ấy xẻ đầu Lost làm đôi.
—Chuyện chính là như vậy.
“Cái......”
Tay phải của Lost bắt lấy thanh kiếm của Seigi.
Bàn tay đó được bọc trong một lớp giáp đen tuyền.
Cánh tay đó đang toát ra một cảm giác rất đáng quan ngại—thực sự rất giống với lớp giáp của thần chết.
“Tên khốn......từ khi nào ngươi.”
Chỉ mới phút trước thôi hắn vẫn còn tay không.
Nhưng, tôi đã nhìn thấy nó—chỉ trong một khoảnh khắc. Đầm lầy đen đã bám lên cánh tay Lost.
Một thứ được tạo ra từ đầm lầy đen đó có thể hóa cứng sao?
Lost mỉm cười nhẹ nhàng.
“Đây là phép thuật độc nhất Dreaming của ta, ngươi biết đấy.”
Seigi cau mày và dồn thêm lực vào chuôi kiếm. Lost nhìn Seigi với một nụ cười an ủi.
“Ngươi vẫn muốn tiếp tục à?”
“Ngươi vừa nói gì?”
“Tại vì, ngươi muốn thấy sức mạnh thật sự của ta đúng không? Vậy thì ngươi đã hoàn thành mục tiêu rồi đấy.”
“......Có lẽ vậy. Nhưng, ta cũng khá khó chịu khi bị cho là yếu hơn ngươi.”
Seigi đạp lên mặt cát và nhảy lùi lại để tạo khoảng cách thêm một lần nữa.
“Ta cũng sẽ đánh nghiêm túc.”
Mana tôi cảm nhận được từ Seigi bỗng biến đổi. Nó đang trở nên mạnh mẽ hơn như thể cô ấy là một người khác so với lúc trước vậy.
Cô ấy chỉ mũi kiếm về phía Lost.
“Ngươi nên thấy tự hào trong thế giới đó đi. Vì đây là một niềm vinh dự khi ngươi có thể được chìm vào sự quên lãng dưới phép thuật độc nhất của ta.”
Đột nhiên từ bên dưới lớp cát có những thanh kiếm trồi lên.
Một, hai, cái này tới cái khác, những mũi kiếm cứ thế đâm ra khỏi mặt đất cho tới khi không thể đếm được số lượng nữa.
Lost ngay tức khắc bị cô lập giữa ngọn núi kim châm đó.
“Hãy đón nhận phép thuật độc nhất của ta bằng cơ thể ngươi đi.”
Mặt đất rung chuyển, những hạt cát bắt đầu nhảy múa. Mana của Seigi đang dần dần tăng lên. Sức mạnh cùng sự đáng sợ của nó bỗng trỗi dậy cứ như thể cô ấy là một người hoàn toàn khác vậy.
“Hee......ra đây là phép thuật độc nhất của Justice à.”
Lost không tỏ ra dấu hiệu gì là hoảng loạn. Hắn ta đang nhìn quanh những thanh kiếm thẳng tắp cứ như thể hắn ta đang thưởng thức phong cảnh vậy.
“Ăn đi này! Sixers!!”
Khi Seigi hét lên—,
.
“Fuaaaaa......aaaaa~”
.
Một tiếng ngáp thảnh thơi bỗng vang lên. Trong tình thế này thì cái tiếng đó thực sự không đúng chỗ tí nào.
Có một cái giường nằm bãi biển được đặt ở một khoảng cách khá xa. Và có ai đó đang nằm trên nó.
......Nó ở đó từ khi nào vậy?
“Trời ạ, mấy thanh niên năng động thật đấy......cứ thế này ta không thể chợp mắt nổi.”
Người thức dậy khỏi chiếc giường đó đang mặc một chiếc áo phông kiểu Hawaii cùng một chiếc quần soóc. Ông ta tháo kính ra và khuôn mặt vừa hiện ra chính là—,
“Hiệu trưởng!?”
Đó là hiệu trưởng của Học viện Quỷ Vương, Gandou Barbatos.
“Yo, Yuuto. Cậu vẫn nổi tiếng như thường lệ đấy nhỉ.”
“Heh? Kh-không ạ, em có cảm giác rằng ba cái chết đang chồng chất lên nhau thì đúng hơn đấy ạ......”
Tôi lúng túng đáp lại. Hiệu trưởng cười lớn wahahaha.
“Ta ghen tị đấy! Không đùa đâu! Thậm chí ta còn cảm thấy ghen ghét cậu đấy!!”
Ông ta vỗ nhiệt tình lên lưng tôi. Mắt ông ấy trông rất nghiêm túc khi nói thế, khiến cho tôi có chút sợ hãi.
“Bỏ qua một bên đi......”
Hiệu trưởng hướng ánh mắt về phía Lost.
“Cậu là ứng cử viên Quỷ Vương Death à.”
Ông ấy bất chợt tiến về phía Lost với đôi chân xỏ đôi xăng đan đi biển.
Lần đầu tiên khuôn mặt luôn có một nụ cười điềm tĩnh của Lost pha trộn với sắc màu của sự lo lắng.
Hiệu trưởng đứng lại trước mặt hắn ta. Sau đó ông ấy vừa vuốt râu vừa nhìn đánh giá Lost.
“Ta đã mong rằng cậu sẽ ló mặt ra ít nhất là một lần. Tại sao cậu không tới học viện?”
Lost phớt lờ câu hỏi đó và cười toe toét mà không hề sợ hãi.
“Bất ngờ thật đấy......tôi chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ có thể gặp Quỷ Vương đương nhiệm ở đây.”
“Hahaha, cậu sẽ có thể gặp ta bất cứ lúc nào nếu như cậu nhập học Học viện Quỷ Vương mà!”
“Tôi không hứng thú với cái học viện kiểu đó.”
“Hou?”
“Thứ như thế chỉ là một ngôi nhà của các quân bài. Ngày nào đó nó sẽ sụp đổ thôi. Không, tôi sẽ là người lật đổ nó.”
“Gì gì cơ? Bạo lực học đường à? Những chuyện như thế, sensei—”
Hiệu trưởng cười nhăn nhở.
“Rất thích đấy.”
Một cơn rùng mình bỗng chạy qua lưng tôi.
Hiệu trưởng không hề tỏa ra một tí mana nào hay sử dụng phép thuật gì.
Nhưng, ngay khi đó tôi cảm thấy hiệu trưởng cực kỳ đáng sợ.
Lost nở ra một nụ cười khiêu khích mà không hề sợ hãi trước mặt hiệu trưởng như thế.
“......Tôi sẽ đập tan cái Học viện Quỷ Vương đó. Kể cả ông.”
“Hou, thật đáng mong chờ đấy.”
“Ông chỉ có thể làm bộ mặt đấy vào lúc này thôi.”
“Thế ààà? Trông ta thế này thôi, chứ sensei ta cũng khá mạnh đấy cậu biết chứ?”
“Trong quá khứ thôi nhỉ?”
Lost nở ra một nụ cười giễu cợt rồi quay người lại.
“Thời của ông đã kết thúc rồi.”
Sau đó hắn ta biến mất vào trong khu rừng mà không nhìn lại. Rinne cũng theo sau hắn và biến mất.
Chúng tôi chết lặng bởi cái kết cục của tình thế đầy bất ngờ này.
“Oi oi, mấy người nữa! Đừng có cản trở giấc ngủ trưa của sensei. Giải tán, giải tán đi!”
Hiệu trưởng vỗ tay và đuổi đám học sinh đi.
Mọi người cảm thấy bất mãn và hoài nghi, nhưng Quỷ Vương và hiệu trưởng đang nói thế với họ, nên họ chỉ có thể nghe theo.
“......Đi thôi.”
Seigi ra lệnh với giọng điệu bực bội, nên Hachimaki cùng Koshirae đi theo cô ấy trở lại hướng mà họ đã xuất hiện.
“Được rồi, Rikimaru-chan cũng về nhà đây!! Flor, đi thôi nàooo!”
Nữ hoàng của Strength, Ishiwari Flor cũng miễn cưỡng hạ nắm đấm xuống.
“Yuugaoze! Lần tới ta cũng sẽ dạy ngươi rằng ta đã đứng trên ngươi! Nên chuẩn bị tinh thần đi!”
Miyabi thở dài ra một hơi mệt mỏi.
“Ừ ừ. Dù sao thì cả hai chúng ta đều đang trong trận Quỷ Vương Chiến. Tôi sẽ chăm sóc cậu.”
Sau đó là, Reina và Swordia—,
Hai người họ vẫn đang trừng mắt nhìn nhau với những thanh kiếm giương cao.
Nhưng sau đó, Swordia tra hai thanh kiếm trở lại vào vỏ, nên Reina cũng an tâm hạ thấp thanh katana xuống.
Swordia lại tuốt kiếm ra khỏi vỏ một lần nữa.
“Reina-!!”
Lưỡi kiếm lạnh lẽo đang trỏ vào cổ họng Reina.
“......Tsu!?”
Reina không thể cử động. Lưỡi kiếm sẽ đâm thủng cổ họng cô nếu di chuyển dù chỉ một chút.
Swordia lên tiếng với một giọng điệu không cảm xúc.
“Reina, đây không phải là một trận đấu. Đừng hạ thấp cảnh giác chỉ vì đối thủ đã tra kiếm vào bao.”
“......Ừ, ừm.”
Reina nuốt nước bọt. Mồ hôi đang nhỏ giọt xuống mũi thanh kiếm ấy.
Sau đó Swordia thu kiếm về. Lần này cô ấy thực sự tra kiếm vào vỏ và quay lưng về phía Reina trước khi chạy đi.
“Reina! Em không sao chứ?”
Khi tôi chạy về phía cô ấy, Reina đang nhíu mày cười.
“Reina, lại thua rồi......”
“Không đâu......anh mừng vì em vẫn an toàn đấy.”
Tôi ôm lấy đôi vai Reina để khích lệ cô ấy.
Lúc này......Reina, senpai, Miyabi, và tôi, tất cả đều đã an toàn.
—Mặc dù vậy, mọi chuyện thực sự rất hiểm nguy. Sau khi trải qua chuyện đó rồi thì bầu không khí chẳng thể vui lên một tí nào.
“Nn? Yuuto, sao các cậu không quay trở về vậy?”
Hiệu trưởng nghi hoặc nhìn chúng tôi, những người vẫn còn ở lại.
“Không ạ, bọn em đang mượn nơi này từ Neith. Nên bọn em đang ở một căn nhà nghỉ gần đây.”
“Aa! Ra là thế à!”
Hiệu trưởng cười tươi tỉnh như thể cuộc trao đổi sắp sửa rút ngắn tuổi thọ của tôi vừa nãy chưa bao giờ xảy ra vậy.
“Nơi này có một bãi biển rất đẹp mà! Rất hoàn hảo cho việc đi nghỉ mát mà không để lộ tung tích!”
......Có nghĩa là, hiệu trưởng cũng vậy sao?
“Lẽ nào, hiệu trưởng cũng đã nhờ Neith để đi nghỉ ở đây à?”
“Không, sensei đang xâm phạm chỗ này đấy!”
Eeeeh!?
Không đúng, chà......dù sao thì ông ta cũng là Quỷ Vương, nên làm lớn đến vậy có lẽ vẫn sẽ được tha thứ.
Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng khi ông ấy thấy Neith tới,
“Chết! Nghe kỹ này, giữ bí mật rằng sensei đang tới đây chơi mà không được phép nhé!”
Thì ông ta hoảng sợ bỏ chạy.
Khi tôi nghĩ rằng ông ta là một Quỷ Vương, nó khiến cho tôi cảm thấy hơi rắc rối.