Ryuichi về tới chung cư khi mặt trời đã lặn.
Chẳng hề nói quá khi đây là chốn thư giãn nhất dành cho anh, một chung cư được cho là không quá cũ nhưng nó cũng đã tồn tại lâu năm. Chỉ là hôm nay nó có phần hơi khác.
“Thì ra đây là chung cư Shishido-kun sống.”
“………..”
Shizuna ngước nhìn lên tòa chung cư, còn Ryuichi thì đứng thở một hơi thật dài.
Thế rồi Shizuna bám lấy Ryuichi tới tận căn hộ. Cô quàng tay anh thật chặt, nhất định không chịu buông. Dĩ nhiên Ryuichi chỉ có thể cố gạt tay cô ra, nhưng không nỡ làm gì quá thô bạo. Và đó là cách Shizuna ghé thăm nhà anh, mặc dù một nửa trong đó là anh bị ép buộc.
(….Cô ấy, vẫn luôn hấp tấp như thế này nhỉ.)
Một viễn cảnh thường nhật của Ryuichi đã không còn chỉ dừng lại trong những trang truyện, khi mà Shizuna đã ghé qua căn hộ của Ryuichi trước cả khi mạch truyện chính diễn ra, điều mà anh chưa bao giờ ngờ tới. Dù cho dạo gần đây cô đã trò chuyện với anh thường xuyên hơn, song điều đó là chưa đủ để rũ bỏ hết cảnh giác tới nhà con trai một mình như thế này. Một hành động đáng báo động khiến Ryuichi bận lòng lo lắng cho cô ấy.
“… Cậu nên về nhà thì hơn. Để tôi đưa cậu về.”
“Tớ đã mất công tới tận đây rồi, nên là không. Tớ không muốn về đâu.”
“Tha cho tôi đi mà…”
“… Ưmmm… Cậu không muốn tớ ở đây đến thế à?”
Ryuichi lại thở dài. Rốt cuộc đây chẳng phải lần đầu anh dẫn gái về phòng. Rất nhiều cô gái, bao gồm cả Chisa đã từng tới đây.
Cuối cùng, Ryuichi đành coi Shizuna chỉ là một trong số họ.
“Xin lỗi vì phòng hơi bừa bộn.”
Dứt lời, Ryuichi mở cửa. Ngay khi vừa mở, một đống túi rác đổ rạp xuống trước mặt hai người. Chúng không tới mức chất đống một phòng, nhưng dẫu vậy, dưới góc nhìn của một cô gái như Shizuna thì cảnh tượng này thật sốc.
“…… Bẩn khiếp.”
“Thì tôi cảnh báo trước rồi còn gì.”
“Như này mà là "hơi" à!?”
“So với trước đây thì thế này còn sạch chán”, Ryuichi gãi đầu nói.
Nói xong hai người bước thẳng vào trong phòng. Điều đầu tiên họ làm tất nhiên là dọn dẹp.
“Cái này để ở kia, cái đó ở kia.”
“Được.”
“Còn cái này… vứt đi.”
“Hiểu rồi.”
Cứ như một tên hầu nghe theo sự chỉ đạo của Shizuna, Ryuichi ngoan ngoãn và nhanh nhẹn làm theo từng yêu cầu của cô ấy. Không hề có vẻ gợi tình trong hành động của họ. Cả hai chỉ đơn thuần là tập trung vào việc dọn dẹp. Xong xuôi, căn phòng trở nên sạch đẹp tới mức khó lòng nhận ra đây chính là căn phòng lúc trước.
"Ôô, trông cứ như căn hộ cao cấp ấy nhờ.”
“Đúng vậy mà, tại trước nó bị bẩn quá thôi.”
Lần này, Shizuna lại là người thở dài đứng nhìn Ryuichi trong khi anh đang trầm trồ trước căn phòng bóng loáng. Cô rời mắt khỏi anh rồi lấy ra những nguyên liệu đã mua trước đó. Vốn dĩ số nguyên liệu này dùng cho bữa tối của Shizuna, nhưng xem ra cô sẽ dùng chúng để nấu cho Ryuichi.
“Vậy cũng được à?”
“Không sao đâu. Tớ báo với mẹ mình sẽ nấu ăn nhanh ở nhà bạn rồi."
“… Như thế có sao không đấy."
“Yên tâm. Giờ thì nấu bữa tối nào.”
Thật mới lạ khi chứng kiến ai đó không phải Ryuichi đứng trong gian bếp sạch sẽ này. Ryuichi thất thần dán mắt về phía cô ấy, song trong lòng anh cảm thấy đôi chút không thoải mái khi chân tay quá rảnh rỗi.
“... Ờm. Ê, tôi giúp gì được không?”
“Shishido-kun rõ ràng không biết nấu ăn mà. Ra kia ngồi chờ tớ đi.”
“… Được thôi.”
Cơ thể Ryuichi rõ ràng lực lưỡng hơn rất nhiều so với bọn cùng trang lứa, thế mà nhắc đến việc nấu ăn thì lại phải bất lực. Shizuna mới bảo anh im lặng chờ đợi là anh liền nghe theo ngồi xuống đầy ủ rũ.
“Hừ ~ Hứ ~ Hưm♪”
Ryuichi chăm chú nhìn Shizuna ngâm nga giai điệu lúc nấu ăn. Ánh mắt họ chạm nhau đôi lần, mỗi lẫn như thế, Shizuna lại mỉm cười rồi tiếp tục việc nấu nướng. Chẳng mấy chốc, một bữa ăn tại gia mà đã rất lâu rồi Ryuichi mới có dịp tận hưởng được bày ra trước mắt anh.
“Ồ!”
“Của cậu đây. Tớ nấu cũng đơn giản thôi, nhưng hy vọng cậu thích.”
Để nấu một bữa ăn đủ món sẽ mất rất nhiều thời gian, nên Shizuna quyết định nấu nikujaga, một món khoai tây hầm với thịt bò. Bụng Ryuichi réo lên inh ỏi trước mùi thơm hấp dẫn tới ngào ngạt cả mũi của món ăn. Đi kèm với món thịt hầm là cơm trắng cùng súp miso, bấy nhiêu đã đủ thịnh soạn với Ryuichi lắm rồi.
“…. Itadakimasu.”
Anh chắp hai tay vào một cách chỉn chu rồi nhanh nhảu cho đầu đũa vào món thịt hầm, gắp lên miếng khoai tây và từ từ đưa vào miệng, vị ngọt của khoai tây lập tức lan tỏa, cặp mắt Ryuichi sáng bừng rồi anh bắt đầu cặm cụi ăn không ngừng miệng.
“Ăn nhanh như vậy cậu sẽ bị nghẹn đấy?”
“Khỏi lo… Ự. Ọe, ọe?!”
“Thấy chưa, tớ nói rồi mà.”
Shizuna ngán ngẩm đưa cho anh cốc nước, Ryuichi vội vã nốc cạn một hơi. Lúc cô xoa lưng cho anh, anh ho sặc sụa rồi thở gấp vài lần. Mới đó thôi cô còn tỏ ra chán nản, vậy mà nhanh chóng má cô đã thả lỏng bên cạnh nụ cười.
“Nó ngon đến vậy sao?”
“Cực kỳ ngon luôn ấy chứ. Nhiều năm rồi tôi mới được ăn ngon tới vậy.”
Vẻ mặt của Ryuichi đã nói lên tất cả, bữa ăn này quả thực tuyệt vời. Shizuna bắt đầu cùng anh dùng bữa, trong nháy mắt, cơm trắng lẫn súp miso, cùng thịt hầm và khoai tây đã hết sạch. Mặc dù người ăn gần hết món thịt hầm là Ryuichi, song Shizuna chẳng hề bận tâm, thậm chí còn tươi cười suốt cả buổi, có lẽ bởi nhìn anh ăn quá ngon miệng.
“Đã quá đi… Hee, tôi bắt đầu ghen tị ai lấy được Rindou Shizuna rồi đây.”
“Ơ kìa, tự dưng cậu nói gì vậy chứ…”
Nhìn vẻ mặt gượng đỏ của Shizuna, Ryuichi nảy sinh chút ý đồ nghịch ngợm. Anh rướn lên, tóm lấy cánh tay cô rồi kéo về phía mình.
“Kyaa?!”
Anh giữ lấy cơ thể Shizuna trong vòng tay cứng cáp. Với Ryuichi, hắn dẫn gái về phòng thì chỉ có một mục đích duy nhất, đó là cơ thể họ. Tuy nhiên, anh làm thế này với Shizuna không phải với suy nghĩ đó, tất cả chỉ dừng lại ở chơi khăm.
“Có lẽ thứ tôi ăn tiếp theo sẽ là cậu. Lặn lội tới đây, chắc hẳn cậu biết rõ mọi người bàn tán cái gì về tôi rồi đúng không? Không trách nếu tôi đè cậu xuống ngay bây giờ chứ?”
“…A~a~…♪”
(Cái phản ứng gì đây? Sao khác với những gì mình mong đợi thế này?), anh thầm nghĩ. Giờ nhớ lại, phản ứng này của Shizuna giống hệt với một cô gái anh từng ngủ cùng trước đây. Nghĩ mãi không thông cái phản ứng vừa rồi của cô ấy nên anh đành buông cô ra.
“Này Rindou, cậu biết đấy, tôi qua lại với rất nhiều phụ nữ.”
“… Thì ra đó là sự thật.”
“Phải. Hiện tại tôi chỉ đang hẹn hò với một người thôi, nhưng mà… dù sao, tôi cũng là loại người như vậy đấy.”
Anh đang cố cảnh báo Shizuna, chính vì sự tốt bụng đến cố chấp của cô ấy.
“Thịt hầm khoai tây rất ngon, tôi rất cảm kích. Cơ mà cậu không nên vô tư đến nhà đàn ông như vậy, đặc biệt với người sống một mình. Mặc dù nghe hơi lạ, nhưng may cho cậu lần này đó là tôi đấy… Tóm lại, có kha khá bọn con trai đang dòm ngó cậu đó, nên mất cảnh giác một cái, là tụi nó xơi tái cậu luôn đấy."
Shizuna sợ giật nảy cả người.
Thấy vậy, Ryichi gượng cười rồi rút tiền ra từ trong ví.
“Tôi trả tiền số nguyên liệu cậu đã dùng. Cấm được từ chối, làm vậy khiến tôi áy náy lắm.”
“… Hì hì, được rồi. Tớ nhận.”
Dù dưới bất kì hình thức nào, sòng phẳng về những khoản vay nợ trước khi quên vẫn là điều nên làm. Dẫu cho chỉ là nấu một bữa ăn, nhưng Ryuichi không chấp nhận để một bạn gái cùng lớp bỏ tiền ra cho mình.
“Nói gì thì nói, cậu khiến tôi ngạc nhiên thật đấy? Tôi không ngờ cậu là người hấp tấp trong việc tới nhà người khác như vậy. Bình thường cậu đâu có thế.”
“Phải… nhưng tại tớ không muốn để mặc cậu như vậy. Dĩ nhiên, nó có thể hơi phiền toái cho Shishido-kun, nhưng... à không, tớ xin lỗi. Tất cả tại tớ ích kỉ thôi.”
“Cậu quá tốt để có lỗi. Cứ đà này cậu nhất định sẽ bị lừa cho xem.”
“Tớ, tớ không ngốc tới mức đó nhé?!”
Nét mặt Shizuna cứ thay đổi liên tục, quả nhiên những gì ta cảm nhận được từ một nữ chính đích thực như cô ấy đó là vẻ mĩ miều cho đến nét thân thiện dễ gần.
Họ tán gẫu với nhau đôi chút trước khi Ryuichi quyết định đưa Shizuna về nhà.
“Cậu không cần phải làm vậy đâu.”
“Đã bảo không nói về chuyện này nữa mà. Nào, đi thôi.”
Ryuichi rời khỏi căn hộ trước, Shizuna cũng hổi hả theo sau, nhanh chóng bắt kịp rồi sánh bước cùng anh.
“Shishido-kun này…”
“Không, cậu không được tới chỗ tôi nữa.”
Shizuna phồng to má vì lời rào trước đầy bỗ bã của Ryuichi. Hiển nhiên là cô ấy định xin ý kiến anh cho phép mình tới chơi lần nữa. Đúng là Ryuichi rất muốn được nếm thêm nhiều món ăn của cô ấy, bao gồm cả món thịt hầm khoai tây vừa rồi… Song anh vẫn cho rằng mình cần vạch ra giới hạn, đó là cả hai cùng quên chuyện ngày hôm nay và trở lại như bình thường. Anh cố để thuyết phục Shizuna đó là điều nên làm.
“… Cậu lúc nãy còn cưỡng ôm tớ đó.”
“Này, nói linh tinh gì đấy?”
“Tớ nói sai chắc?”
“……….”
Shizuna nói có lý. Đúng là cô ấy không kháng cự, nhưng cánh tay to dày của Ryuichi quả nhiên đã quấn lấy eo Shizuna.
“Tớ kể với mọi người ở trường thì sẽ thế nào nhỉ?”
“Cậu có biết mình rất cứng đầu không?”
“Fufu… Vậy… có nghĩa là tớ được phép quay lại hở?”
“Chuyện này mà lộ ra khiến cậu mang tiếng xấu là tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé?”
“Biết rồi!♪”
“Có thật là biết không đó…”
Lần này lại đến lượt Ryuichi nhìn Shizuna với vẻ ngán ngẩm.
Dưới ánh trăng đêm, Ryuichi thoáng chốc đê mê trước nụ cười lung linh của cô ấy. Thì ra đây là lý do khiến anh muốn được cướp lấy cô từ tay kẻ khác, Ryuichi trộm nghĩ trong lòng.
“… Rindou.”
“Ơi?”
“…. Hẹn gặp cậu sau.”
“!.... Ừ hứ.”