Ký ức ấy đối với Ryuichi cứ ngỡ như còn mới.
Nó xảy ra trước khi anh lấy lại trí nhớ. Lúc đó, Ryuichi đang lang thang trên phố vào ban đêm thì bắt gặp một mỹ nhân. Thấy cô chỉ có một mình với đôi mắt u buồn, Ryuichi tiếp cận bắt chuyện.
“Yo, tại sao người đẹp lại cô đơn dạo bước một mình vào ban đêm thế này?”
“Cậu là….”
Đó đơn giản chỉ là một lời tán tỉnh.
Với Ryuichi, đêm đẹp trời là đêm có thể bắt gặp được gái xinh và say đắm trên giường cùng họ. Tối đó, Ryuichi đang tìm kiếm một cô gái sẵn sàng làm bạn tình của hắn.
“Em có muốn tâm sự với anh trong quán đằng kia không?”
“… Fufu, cũng được. Tôi sẽ tâm sự với người điển trai như cậu vì đã tới bắt chuyện tôi vào đêm tẻ nhạt này.”
Người phụ nữ biết rằng nghe cô tâm sự chỉ là cái cớ của hắn, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.
Ryuichi dẫn cô ấy tới quán bar ưa thích của mình, một nơi được điều hành bởi chủ quán sẵn sàng cho Ryuichi nghịch ngợm theo ý mình thích, mặc dù hắn mới chỉ là học sinh cấp 3.
Quán bar không chỉ có khu vực phục vụ khách phía trước, ngoài ra còn có một phòng riêng phía sau dùng cho những mục đích riêng tư mà Ryuichi đã sử dụng rất nhiều lần.
“Chào ông chủ. Cho mỹ nhân ngồi kế tôi đây một ly đi nào.”
“Lại cô khác à? Này cô. Tôi khuyên cô nên rời khỏi đây ngay đi. Tất cả những gì thằng nhóc này muốn là phang cô đấy.”
“Fufu, cảm ơn vì anh đã quan tâm. Nhưng hôm nay tôi sẽ để hơi ấm của chàng trai này giải tỏa cho mình.”
“… Thế hở? Vậy coi như tôi chưa nói gì đi.”
Chủ quán dường như nhận thấy điều gì đó từ người phụ nữ, ông quyết định để mặc Ryuichi làm điều hắn muốn.
Ryuichi còn tuổi vị thành niên, nên hắn chưa được phép uống rượu. Nhưng bất chấp điều đó, hắn vừa định làm hớp thì nhận ra người đẹp bên cạnh đã nốc cạn vài ly. Khi thấy cô đã cao hứng, Ryuchi đưa cô ra phòng phía sau.
“… A~ a…♪”
Ryuichi ôm lấy người phụ nữ quyến rũ rồi bế cô lên tay. Ban đầu cô có hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng cô chạm vào tay anh với tiếng thở dài buồn bã.
“Chồng tôi đã qua đời cách đây nhiều năm… Nên thỉnh thoảng tôi lại có những đêm cô đơn khó tả. Tôi có một đứa con gái, cứ mỗi khi nó về nhà là nỗi cô đơn ấy biến mất. Chỉ là hôm nay, nó ở nhà bạn nó.”
“Ra vậy. Vì thế em mới cô đơn và dạo phố vào buổi tối.”
“Nhưng tôi không hề có ý định ra ngoài kiếm bạn tình đâu nhé. Chỉ định uống một chén rồi về. Thế nào cậu lại tìm thấy tôi♪”
Vừa nói xong, người phụ nữ quay đầu lại hôn Ryuichi. Hắn đã quá quen với việc hôn, nhưng bị hôn đột ngột như vậy không khỏi khiến hắn bất ngờ. Có điều, bị hôn mãi thì còn gì thú vị, Ryuichi cũng bắt đầu quấn lấy lưỡi nàng ta.
“Cậu hôn giỏi nhỉ.”
“Chắc vậy. Anh khá tự tin trong việc đối xử với phụ nữ nên em cứ yên tâm, đêm nay sẽ là đêm tuyệt vời dành cho em.”
Họ tiếp tục hôn nhau say đắm, cho đến khi Ryuichi ẩn cô xuống giường. Cơ thể người phụ nữ nóng bỏng không thua kém bất kì nữ sinh đại học nào Ryuichi từng quan hệ. Dù vậy, chắc hẳn cô đã ngoài ba mươi khi đã có riêng một người con gái.
“Thật bình yên khi ở trong vòng tay cậu. Cậu thô kệch, thậm chí có phần hơi bạo lực, nhưng chả hiểu sao cơ thể tôi cứ muốn cậu khuấy đảo nó lên.”
“Anh sẽ coi đó là lời khen. Giờ thì… À quên. Sao chúng ta không giới thiệu tên của nhau ha? Em dùng tên giả cũng không sao đâu.”
“… Đúng nhỉ.”
“Chắc em nghe ông chủ nói rồi, nhưng tên anh là Ryuichi. Còn em?”
“Sakie.”
“Được rồi Sakie, cùng lấp đầy nhau đêm nay nào.”
“Ừ~♪”
-----------------------------------
“… Chẹp.”
“Có chịu dậy không thằng Ryuichi này?”
“… Makoto?”
Ryuichi mở mắt trong tiếng rên rỉ. Anh nhìn xung quanh thì nhận ra mình đang ở trong lớp học tại trường với rất nhiều học sinh khác. Hiển nhiên là họ đang trong giờ giải lao.
“… Tao ngủ gật à?”
“Chứ còn gì? Ngủ say như chết. Giáo viên còn chẳng buồn gọi mày.”
“… Vậy à. Thế là tao sai rồi.”
Không rõ Ryuichi của trước đây có nói thế không, nhưng rõ ràng Ryuichi hiện tại chẳng khác nào cậu bé biết tự kiểm điểm mình. Thấy vậy, Makoto ngơ ngác nhìn Ryuichi như kiểu không rõ trời đất ra sao. Ryuichi hiểu bộ mặt Makoto có ý gì, liền khịt mũi tỏ vẻ khó chịu.
“Mày khác thật rồi đấy biết không? Kiểu mày giỏi đến mức giáo viên còn phải bó tay, xong bài kiểm tra cứ đạt điểm cao là thái độ lồi lõm của mày trong lớp được bỏ qua nữa chứ.”
“Thì mày cũng thế còn gì?”
“Ít nhất tao không ngủ gật!”
“… Hừ.”
Makoto nói có lý khi cậu ta chưa từng ngủ gật trong lớp, cũng như chưa bao giờ mang tiếng xấu bởi Makoto luôn cặp kè với con gái trong bí mật.
“… Tao vừa có một giấc mơ hoài niệm.”
Đó là ký ức về buổi tối ướt át bên một góa phụ xinh đẹp tự xưng là Sakie, người Ryuichi tình cờ gặp được khi dạo phố lúc muộn. Từ hồi đó Ryuichi đã không gặp lại cô, song một người đẹp như trong tranh thế giờ chắc hẳn đã tái hôn và xây dựng một tổ ấm hạnh phúc.
“… A, nhớ ra rồi. Người trông na ná Rindou ấy tên Sakie.”
Shizuna và Sakie đều có phản ứng thích thú khi anh ôm họ, chưa kể dáng điệu họ khi đó cũng na ná nhau. Giờ anh mới để ý, ngoại hình họ cũng khá tương đồng… Lẽ nào họ là mẹ con? Ryuchi gạt ngay suy nghĩ ấy ra khỏi đầu khi nghĩ bụng không đời nào có chuyện đó xảy ra.
“Cậu ngủ ngon quá nhỉ Shishido-kun?”
“À cũng… AAAAAAA…?”
“Gì vậy? Gặp tớ thôi có cần mồm to thế không?”
Dĩ nhiên vì đó là Shizuna nên Ryuichi mới bị như vậy. Trừ khi Ryuichi vẫn còn mơ ngủ, chứ Shizuna không hề ở đó khi anh nói chuyện với Makoto. Thế có nghĩa là Shizuna đã ở bên cạnh Ryuichi từ lúc nào đó trong khi anh không để ý… điều này làm Ryuichi dịch ghế ra xa một chút để giữ khoảng cách với cô nàng.
“… Tớ biết mình sai khi lẳng lặng lại gần cậu, nhưng nhất thiết phải sợ tớ ra mặt vậy à?”
“Sợ gì đâu. Tôi chỉ thấy cậu ghê ghê thế nào ấy.”
“Như vậy còn tệ hơn kìa!”
Giọng to tiếng của Shizuna làm Ryuichi cau mày khi nó đánh tan cơn ngái ngủ của anh.
“Thiệt là, giữa hai đứa có chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại thân nhau thế?”
“Phải ha, tớ với cậu ấy xảy ra nhiều chuyện lắm.”
“Nhiều chuyện là những chuyện gì mới được?”
“Phiền quá đấy. Không phải chuyện của mày.”
Ryuichi xua tay đuổi Makoto trong lúc cậu ta nhe răng cười rời khỏi chỗ đó.
Một đứa thích hóng hớt như Makoto quả nhiên gây phiền toái cho Ryuichi khi cậu ta rất tò mò về việc Ryuichi thay đổi. Ryuichi cũng vô cùng cảnh giác với cô nàng đứng cạnh mình, bởi chẳng biết khi nào cô ấy sẽ tiết lộ điều gì.
“Rồi sao? Cần tôi có việc gì à?”
“… Cũng không hẳn là vậy. Tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi. Không được à?”
“… Đâu có.”
Muốn tránh phiền phức thì Ryuichi chỉ cần từ chối Shizuna là xong, nhưng anh lại không muốn làm tổn thương cô ấy, đồng thời cũng không muốn bất kỳ ai xem anh là kẻ thô lỗ. Ryuichi nghĩ có lẽ do việc khôi phục trí nhớ đã làm anh trở nên phần nào yếu đuối, hoặc có khi đơn giản là do tâm tính anh thay đổi.
“Lẽ nào cậu lo người khác bàn tán về tụi mình à?”
“Cậu thì không chắc?”
“Ưm, bọn tớ thì vô tư… phải không các cậu?”
Dứt lời, Shizuna quay sang nhìn mấy đứa con gái mà Ryuichi có dịp trò chuyện xã giao hôm trên đường đi vệ sinh về. Họ vẫy tay hào hứng với Ryuichi khi anh nhìn họ. Chứng tỏ cuộc gặp gỡ lần trước đã để lại tác động tích cực.
“….?”
Đột nhiên, Ryuichi hướng về phía ánh mắt anh cảm nhận được từ Sohei, bạn thuở nhỏ của Shizuna đang nhìn anh chằm chằm. Đến khi hai người chạm mắt nhau thì Sohei vội quay đi. Dường như việc anh nói chuyện với Shizuna khiến cậu ta để bụng.
“… A, là Sohei-kun sao?”
“Phải. Xem ra cậu ta không mấy vui vẻ khi thấy cậu nói chuyện với tôi đâu.”
“… Sao lại thế nhỉ. Tớ chỉ đang nói chuyện bình thường với cậu thôi mà.”
Như vậy là từ giờ sẽ có người không chấp nhận được cái gọi là bình thường đấy.
Dù thế, khi Ryuichi lén nhìn khuôn mặt Shizuna. Anh nhớ ra trong manga cô ấy luôn tươi cười mỗi khi nhìn Sohei. Vậy mà giờ vẻ mặt cô lúc này giống như pha trộn giữa cảm giác bất lực và thất vọng.
“… À phải rồi Shishido-kun.”
“Gì?”
“Cậu trao đổi số liên lạc với tớ được không?”
Trong khi đó, Shizuna đã tiến thêm một bước gần hơn với Ryuichi.