Thật kỳ lạ, không, cái này thực sự rất kỳ lạ.
Tại sao mình lại nhận ra một kiểu văn tự mà mình chưa từng thấy trước đây?
Trước hết, đây chắc chắn không phải là văn tự từ Trái Đất, cũng không phải là một trò hề do những người xuyên không để lại cho thế hệ tương lai. Nó ghi lại một câu chuyện cũ bằng một phong cách viết tao nhã, trang trọng, nghiêm túc và lãng mạn.
Hay đúng hơn, nó là một lời cảnh báo.
[Ký ức dù bi thảm và khó quên đến đâu cũng sẽ bị lãng quên theo thời gian và năm tháng. Vì vậy, ta đã để lại một dòng chữ khắc ở nơi được phong ấn này để cảnh báo tới các thế hệ tương lai.
Người đến kia, những gì nằm trước mắt ngươi là một lỗi lầm được che đậy bởi vô số lỗi lầm khác, một quá khứ không nên và không thể mở ra được.
Sức mạnh và sắc đẹp của nàng đủ sức khiến bầu trời sụp đổ, mặt đất vang lên tiếng phục hồi, nhưng nàng cũng chính là nguồn gốc của mọi tai họa, mang đến sự tà ác cho thế giới, biến những thứ đẹp đẽ thành chất độc chết người.
Than thở, than thở...
Vì thế, ta đã đem nó phong ấn.
Cuộc chiến hoàng hôn sắp đến, ta cũng sẽ bước vào chiến trường nơi vạn vật sụp đổ. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng ta hít thở bầu không khí của mặt đất này. Điều duy nhất khiến ta lo lắng chỉ có nàng ấy.
Quay đầu lại, bây giờ quay đầu còn kịp. Thứ đang chờ đợi ngươi chắc chắn không phải là một vị thần có thể thực hiện ước nguyện, mà là ác quỷ của Vực sâu mang đến sự hủy diệt và than khóc cho mặt đất.
——Lời khuyên cuối cùng đến từ một người bị thế giới cự tuyệt]
"Một người nào đó... bị thế giới cự tuyệt..."
Willis im lặng hồi lâu.
Không hiểu sao, dòng chữ khắc bằng ngôn ngữ đặc biệt này lại không miêu tả chi tiết những gì đã xảy ra lúc bấy giờ, nó cũng không giải thích rõ danh tính của vật bị phong ấn và thân phận của người đã phong ấn, mà chỉ dùng một cách khó hiểu nào đó để cảnh báo những người đến sau phải rời đi ngay lập tức.
Nếu là người bình thường, cho dù có may mắn giải mã được dòng chữ trên bệ đá, có lẽ họ cũng chỉ cảm thấy bối rối và khó hiểu trước thông điệp mơ hồ này.
Nhưng nghĩ lại về [Nam tai], Uyên thú, mảnh vỡ của Sif trong Nhuyễn Trùng Vực sâu, và mảnh vỡ từ bản nguyên của Đại Địa mẫu thần được lấy trong Vô Tự Chi Thư mà cô vô tình có được tại cuộc đấu giá. Thậm chí cả lời cảnh báo của Siflin trước khi cô ấy ngủ say.
Những thứ cô ấy nhìn thấy và gặp phải trong chuỗi hành trình này đều chỉ ra ba sự tồn tại có mối quan hệ với nhau: Minerva, Nữ thần của Bầu trời, Sif, Đại Địa mẫu thần, và Vực sâu.
Willis có đủ lý do để nghi ngờ rằng bàn thờ trong linh thất trên Đảo Omo này, được nhiều thế hệ của Hạt điểu tộc canh giữ, cũng chứa đựng một mảnh vụn thần cách của Đại Địa mẫu thần.
Nếu đúng là như vậy, thì mục đích chính từ hành động của Vực sâu và kẻ bí ẩn kia thực chất là để thu thập những mảnh vỡ rải rác của Sif đã bị phong ấn?
Liệu nó có làm mất đi thần cách trong cuốn Vô Tự Chi Thư này không?
Nhưng mối quan hệ của nó với Vực sâu là gì, mục đích hay thái độ của nó đối với những mảnh vỡ này là gì?
Nó muốn hồi sinh một vị thần sao? Hay chỉ sử dụng chúng như một công cụ tiện lợi, chẳng hạn như tạo ra Nhuyễn Trùng Vực sâu?
Hơn nữa, ai đã khắc dòng chữ này? Có phải là Minerva, Nữ thần của Bầu trời không? Cảm giác rất giống, nhưng lại không hoàn toàn giống. Tại sao mình có thể hiểu được loại văn tự hoàn toàn xa lạ như vậy?
Có quá nhiều nghi vấn ở đây.
Tất nhiên, cũng có khả năng thứ được cất giữ trong bàn thờ gỗ này thực chất không phải là thứ Willis mong đợi, mà thực chất là một "Đại ác ma" tời từ Vực sâu như được miêu tả trong truyền thừa của Hạt điểu tộc.
Xem ra, chìa khóa để giải quyết nghi vấn ở đây vẫn phải là tìm ra thân phận của kẻ đã đến chỗ này, kẻ rõ ràng không có "chìa khóa" nhưng lại có thể đi vào linh thất và lấy đi thứ được phong ấn trong bàn thờ.
Những manh mối hiện tại của cô ấy có thể đã bị gián đoạn, nhưng điều đó không quan trọng. Vực sâu sẽ không bao giờ dừng tấn công lại như thế này. Bọn chúng chắc chắn sẽ lại tấn công thêm lần nữa. Sớm muộn gì cả hai bên cũng sẽ lại đụng bộ với nhau.
Willis rất mong chờ khoảnh khắc đó. Lần sau, cô sẽ không bao giờ để đối phương chạy thoát nữa.
Trong căn linh thất làm bằng Dạ Minh Thạch này không có giá trị gì khác ngoài bệ đá và bàn thờ từng phong ấn một thứ gì đó. Tuy Dạ Minh Thạch rất có giá trị, nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì với những người có mặt, đặc biệt là Willis.
Sau khi ở lại cấm địa của Hạt điểu tộc một thời gian, mọi người đều rời đi.
Gugasha không chạy loạn theo họ. Số lượng cá thể của Hạt điểu tộc trên đảo Omo, cũng giống như ma thú và ma vật thuộc nhiều chủng tộc khác, đều chịu tổn thất nặng nề trong cuộc tấn công này. Là thủ lĩnh, cô vẫn còn rất nhiều việc quan trọng phải giải quyết.
Lúc này, rất nhiều ma thú và ma vật từ các đảo xung quanh cuối cùng cũng kéo đến hỗ trợ. Willis cũng xác nhận từ miệng họ rằng tín hiệu cấp cứu thực sự đã bị một sức mạnh đặc biệt nào đó chặn lại.
Có lẽ, chính vì việc trước đó, tồn tại bí ẩn này đã rời đi mà trở ngại này cuối cùng cũng biến mất.
Vì tình hình vẫn chưa rõ ràng, Sigrid không chắc liệu các Uyên thú có thể quay trở lại hay không, vì vậy sau khi sắp xếp lại đội ngũ, họ ở lại Đảo Omo thêm một đêm nữa với Willis và những người khác.
Đến rạng sáng, một lượng lớn quân chính quy của Dực nhân, được điều động khẩn cấp từ các khu vực lân cận theo lệnh của Vũ Hoàng, đã đến hòn đảo nổi. Không có sinh vật vực sâu mới nào xuất hiện ở gần đó nữa. Chỉ khi đó, vị đội trưởng đội hộ vệ mới dần cảm thấy yên lòng.
Sau khi giải thích tình hình ở đây với vị tướng của Dực nhân phụ trách quân đội, Sigrid và nhóm của cô liền rời đi. Dù sao thì họ cũng chỉ tình cờ đi ngang qua đây, nên thời gian theo kế hoạch của cuộc hành trình này cũng không được dư dả cho lắm.
Trong trận chiến bảo vệ đảo Omo, rất nhiều chiến binh Dực nhân của Sigrid đã hy sinh. Mặc dù cô đã mang theo các binh lính tinh nhuệ để giảm thiểu thương vong, nhưng thương vong vẫn khá nặng nề do nhiều tai nạn khác nhau. Chẳng hạn như cả đội tự nhiên bị rơi từ trên cao xuống. Trong số hơn 300 người, đã có 1/5 trong đó đã vĩnh viễn nằm lại trên chiến trường.
May mắn thay, nhờ sự can thiệp của Willis khi cả đội tự nhiên bị rơi từ trên cao xuống, họ vẫn chưa phải phân tán ra. Một số lượng lớn các thành viên vẫn giữ được đội hình sau khi hạ cánh. Nếu không, những người không giỏi chiến đấu đơn độc, đặc biệt là các Ma pháp sư Ngân vũ và các Dực nhân chuyên tấn công tầm xa đã bị mất khả năng cơ động do chấn thương ở cánh, sẽ khó mà sống sót.
Sau khi báo cáo mọi chi tiết về chuyến đi cho Vũ Hoàng đang ở xa tại thành Thiên Không, Sigrid lại tiếp tục hộ tống sứ đoàn lên đường.
………………………………………….
Thủ đô của Vương quốc Thiên Thanh, Thiên Không chi thành hay Thiên Không chi đảo, là hòn đảo nổi cao nhất và lớn nhất thế giới nằm ở phía nam đất nước này, với chiều cao lên tới khoảng hơn 6.000 mét.
Dựa trên vị trí hiện tại của sứ đoàn và tốc độ bay trung bình từ Đứa con của Leviathan, chỉ sợ rằng họ sẽ phải mất ít nhất nửa năm mới đến nơi.
Xét cho cùng, diện tích tổng thể của 100.000 hòn đảo nổi ở Vương quốc Thiên Thanh không hề nhỏ hơn toàn bộ lãnh thổ của Liên hiệp Vương quốc Nhân loại. Chưa kể hầu hết những hòn đảo nổi này đều nằm rải rác trên không phận và khoảng cách giữa các hòn đảo thường lớn hơn diện tích của chúng.
Nếu phải nói, Vương quốc Thiên Thanh có lẽ là quốc gia có lãnh thổ lớn nhất thế giới. Diện tích không phận của nó gần gấp nhiều lần mức trung bình của một số quốc gia lớn khác.
Do đó, ngoài các chuyến bay tầm trung và tầm ngắn, còn có các phương tiện tương ứng cho các hành trình tầm xa đòi hỏi phải có thủ đoạn vượt qua khoảng cách rộng lớn này.
Họ gọi đây là Bước nhảy không gian.
đây là âm thanh thở dài cự tuyệt = ruồng bỏ = từ chối Sau này, sẽ gọi tắt thành “thành Thiên Không” và “đảo Thiên Không” có thể dịch là Dịch chuyển không gian