Nơi gọi là thị trấn thực ra là một khu định cư nhỏ được xây dựng trong rừng rậm tối tăm và dựa vào tài nguyên trong rừng để sinh tồn. Qua việc quan sát từ ánh sáng mà Willis nhìn thấy từ nơi cao khi cô đến đây, dân số thị trấn có khoảng một nghìn người.
Nếu tính theo giờ trên Trái Đất, đã khoảng hai giờ kể từ khi màn đêm buông xuống, tức là khoảng 8 giờ tối. Leicester và những người khác dẫn Willis đi qua những người lính canh thị trấn một cách quen thuộc và đi dọc theo con đường lát đá cuội đến một ngôi nhà bằng đá có biển hiệu bằng gỗ với cánh cửa trước mở một nửa.
Đây là nơi có ánh đèn sáng nhất trong toàn bộ thị trấn mà Willis từng quan sát trước đây. Từ mùi rượu thoang thoảng và âm thanh ồn ào phát ra từ bên trong, nơi này hẳn là một nơi giống như quán rượu về đêm.
Leicester gật đầu với cô gái tóc đen và con thú cưng nhỏ của cô, sau đó dẫn đồng đội vào phòng. Sau khi suy nghĩ một lúc, Willis cũng đi theo.
Nơi đây rất náo nhiệt và ồn ào như một khu chợ.
Tiếng cười lớn, tiếng va chạm của những chiếc ly rượu bằng gỗ, tiếng hét lên vì thất vọng về điều gì đó, tiếng đập bàn và những cuộc trò chuyện. Tất cả âm thanh này giống như bản nhạc ấm áp tràn vào tai Willis. Có vẻ như bên trong và bên ngoài quán rượu là hai thế giới khác nhau.
“…………”
Sự xuất hiện của Leicester và những người khác làm quán rượu đột nhiên rơi vào sự im lặng ngắn ngủi. Đặc biệt là khi Leon đi theo phía sau đặt hai chiếc răng sắc nhọn bị đánh bật ra khỏi miệng con Dạ Hổ, một hàng móng vuốt sắc nhọn và một hòn đá tròn được bọc trong vải đen lên quầy. Willis cảm thấy bầu không khí trong quán rượu đã trở nên thay đổi.
Một lát sau, sự ồn ào lại tiếp tục, nhưng lần này âm thanh rõ ràng nhỏ hơn trước rất nhiều. Đặc biệt là có rất nhiều người đều nhìn về phía đám người Leicester, trong lòng kính sợ cùng cảm kích, cho thấy việc săn đuổi con hổ lớn của họ không phải là bí mật ở thị trấn này.
Chủ quán rượu là một cô gái rất dịu dàng và xinh đẹp, trông khoảng hai mươi tuổi. Cô mặc một chiếc váy dài của nông dân làm bằng vải thô và mái tóc dài màu nâu của cô được buộc thành một búi sau lưng. Mặc dù cô không có vẻ ngoài lộng lẫy, nhưng cô trông sạch sẽ và gọn gàng, và khá đáng yêu.
"Đây là... ngài Leicester, ngài đã hoàn thành công việc nhanh như vậy sao? Không phải ngài đã nói hôm nay đội của ngài chỉ đi thăm dò động tĩnh của con ác thú thôi sao?"
Bà chủ dùng đôi tay không được mịn màng của mình để lau sạch những vết máu vẫn còn dính trên chiếc răng nanh và móng vuốt. Sau đó nhấc tấm vải đen lên và lấy ra một dụng cụ nhỏ từ dưới quầy để xác định viên đá đen bên trong. Sau đó, cô gái nhìn lên và gật đầu với Leicester và nhóm của ông chú với nụ cười pha lẫn giữa lòng biết ơn và sự hoài nghi.
"Có vẻ đây là hàng thật. Đúng như mong đợi từ một mạo hiểm gia đến từ thành Tây Nhĩ, ngài đã nhanh chóng đánh bại con ác thú đang hoành hành cho ngôi làng. Tôi thực sự biết ơn! À, nhân tiện... Đây là giấy ủy quyền của ngài. Tôi sẽ đóng dấu cho ngài..."
"Ừm... đó là kế hoạch ban đầu của tôi, nhưng tôi gặp phải rất nhiều chuyện khó giải thích... Vì nhiệm vụ đã hoàn thành, cô Lily, cô có thể cung cấp cho chúng tôi một phòng riêng không? Có một số việc chúng tôi cần thảo luận."
Leicester cười khổ, đem cuộn giấy da có khắc dấu ấn đặc biệt đặt vào trong ngực. Ông chú bí mật liếc nhìn Willis cùng người kia, thấy bọn họ không có phản đối, liền dừng lại, chỉ vào đám người ồn ào trong quán rượu hướng về phía bà chủ Lily nói. Ý tứ rất rõ ràng.
"Ồ, tất nhiên rồi. Mặc dù quán rượu hôm nay đông khách, nhưng tôi vẫn giữ phòng cho ngài nghỉ ngơi. Đây là chìa khóa, hãy cầm lấy!"
"Cảm ơn rất nhiều."
Sau khi đóng gói và cất những chiến lợi phẩm lấy được từ con hổ đen, Leicester cầm lấy chiếc chìa khóa sắt nhỏ mà cô Lily đưa cho và đi thẳng lên tầng hai cùng Willis và những người khác.
Có lẽ ông chú rất nổi tiếng ở đây. Mặc dù bà chủ Lily và khách hàng chú ý đến hai mỹ nhân xa lạ, Willis và Tiểu Quang, nhưng vì sự có mặt của Leicester, họ không ai dám gây rắc rối.
Bước vào căn phòng trong cùng trên lầu, Leicester và những người khác không đặt hành lý xuống. Ông chú rất khéo léo, trực tiếp ra lệnh cho những người còn lại trong đội xuống lầu ăn một chút gì đó. Trong phòng chỉ còn lại ông và Willis, ông chú mới khóa cửa lại và ngồi xuống đối diện Willis.
"Tất cả đã an toàn. Thánh nữ cứu rỗi... Ừm, cô Willis và cô gái này... mọi người đến Dạ Lâm để thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt nào đó đúng không?"
Leicester liếc nhìn cô gái tóc vàng đứng sau Willis như một cô hầu gái, khóe miệng giật giật, tự tát vào mặt mình như thể đột nhiên nhận ra điều gì đó.
"Ồ! Nếu không tiện thì đừng nói nữa. Tôi chỉ tiện miệng nhắc đến thôi. Bây giờ, hai người hẳn có chuyện muốn hỏi tôi chứ?"
“………..”
Tôi luôn cảm thấy ông chú này vẫn coi mình là Thánh nữ.
Thôi kệ đi. Willis lười giải thích đi giải thích lại. Dù sao thì trông ông ấy cũng có vẻ như đang nói "Tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật này!", nên bất kỳ điều gì cô ấy nói thêm sẽ được cho là đang trốn tránh vấn đề.
Willis vuốt mái tóc và gật đầu, "Được rồi, ông Leicester, trước hết, tôi muốn biết..."
Mặc dù Leicester rất tò mò tại sao hai người trước mặt ông, những người được cho là Thánh nữ cứu rỗi và người giám hộ của cô, lại hỏi về nhiều điều phổ biến mà mọi người trên lục địa đều biết. Ông vẫn nói với Willis tất cả thông tin mà ông chú biết như đã hứa.
Trước hết, lục địa này không có tên, và nhiều người, bao gồm cả Leicester ngồi trước mặt cô, đều không có khái niệm về "hành tinh, đất liền và đại dương".
Theo lời ông nói, vùng đất rộng lớn này trải dài vô tận. Lấy Liên hiệp Vương quốc Nhân loại - là nơi hiện tại bọn họ đang ở làm căn cứ, xung quanh đó còn có hơn chục quốc gia lớn nhỏ của các chủng tộc khác nhau như Thánh quốc, Thú nhân quốc, Vũ quốc, Đế quốc,....
Nếu ước tính dựa trên những gì Leicester đã nói, thời gian để đi bằng xe ngựa từ điểm cực nam đến điểm cực bắc rồi từ điểm cực đông đến điểm cực tây, sẽ mất khoảng thời gian tương đương với việc đi vòng quanh năm hoặc sáu lục địa có kích thước bằng lục địa Á-Âu trên Trái Đất. Đây vốn đã là một khu vực cực kỳ rộng lớn.
Còn về lý do tại sao ông ta lại nhắc đến “một vùng đất có sự sống”…
Theo Leicester, có những nhà thám hiểm vẫn tiếp tục tiến về phía trước từ biên giới quốc gia ở phía nam, phía tây và phía bắc, cố gắng khám phá rìa thế giới. Nhưng dù họ có đi xa đến đâu, tất cả những gì họ nhìn thấy chỉ là vùng đất cằn cỗi không có sự sống và không có dấu vết của con người.
Không có nước, không có thức ăn, thậm chí không có hơi thở của sinh vật sống. Chỉ còn lại chu kỳ bất biến của ngày và đêm cùng tiếng gió rít.
Những người thông minh đã trốn thoát được, nhưng những người kiên trì khám phá và quyết tâm tiến về phía trước, cuối cùng họ đã biến mất mãi mãi trong vùng đất hoang vu xa xôi.
Vì vậy, hầu hết mọi người trên thế giới đều đồng ý rằng "Vùng đất này không có mức tận cùng" và chỉ có sự im lặng vĩnh hằng cùng cái chết ở nơi xa.
Nhân tiện, phần phía đông của lục địa thực ra nằm bên cạnh đại dương. Nhưng vì ở ba hướng còn lại của vùng đất không thể khám phá hết được nên con người trên thế giới này không thể hiểu được sự thật rằng vùng đất mà họ đang sống là một hòn đảo biệt lập được bao quanh bởi một vùng biển vô tận.
Đây được gọi là thuyết địa tâm.
Giải thích đơn giản thì Đây là lý thuyết mà con người cho rằng vùng đất họ đang sống nằm ở trung tâm vũ trụ, các hành tinh bao gồm cả mặt trời. đều bay xung quanh Trái Đất.