Leicester hét lớn, chàng pháp sư trẻ tuổi im lặng, cô cung thủ cao lớn cúi đầu, còn cô gái chữa bệnh thì khóc nức nở không ngừng.
Willis thật sự không chịu nổi bầu không khí rùng rợn xung quanh mình. Dù sao thì cô cũng định dùng người bị thương này để thử xem kỹ năng của cô trong [Huyễn thế] có thể ảnh hưởng đến cư dân của thế giới này đến mức nào, nên cô cố tình để Leon một mình cho đến tận bây giờ.
Vết thương càng nghiêm trọng thì ta càng có thể thấy rõ sự khác biệt về hiệu quả giữa các kỹ năng khác nhau.
Theo thuật ngữ của các trò chơi trực tuyến , nhân vật của Willis được xây dựng theo hướng một mục sư, nhưng có bổ sung thêm nhiều khả năng hỗ trợ và phòng thủ. Nhưng dù sao thì kỹ năng của cô cũng dùng để hồi phục HP trong trò chơi và Willis không chắc rằng liệu nó có thể hồi phục ngoài đời thực hay không.
Để giải thích về việc có nhân đạo hay không khi cô cố tình để vết thương của Leon nặng hơn. Trước hết, anh ta sẽ không chết ngay, và bản thân Willis cũng không phải là loại người thánh thiện.
Hơn nữa, là một người mới đến, hiện tại Willis không có bất kỳ sự đồng cảm mạnh mẽ nào đối với cư dân của những thế giới khác nhau này. Ngoài ra, sau khi trở thành [Willis], một điều gì đó đặc biệt đã tác động nhất định đến cô ấy, cuối cùng dẫn đến quyết định này
Cô nhẹ nhàng đẩy Leicester ra, Willis khom người xuống, cẩn thận nghiên cứu vết thương lớn trên người Leon.
Không còn nghi ngờ gì nữa, vết thương này là do móng vuốt của Hắc Dạ Hổ gây ra, thậm chí rất nhiều nội tạng bên trong đã vỡ . Kết hợp với tình trạng chảy máu liên tục, đây quả thực là tình huống nguy hiểm đến tính mạng.
Trong [Huyễn thế], khi người chơi và quái vật bị thương, điều đó sẽ được hiển thị trực tiếp vào thanh HP của họ. Ngay cả khi vết thương thực sự được mô phỏng một cách chân thực, chúng sẽ được điều chỉnh đến mức độ tương đối dễ chấp nhận đối với mọi người.
Vậy nên, thực ra đây là lần đầu tiên Willis chứng kiến một chấn thương thực sự và kinh hoàng như vậy. Như đã đề cập trước đó, ngoại trừ cảm thấy hơi buồn nôn, cô gái không cảm thấy quá khó chịu, điều này thực sự hữu ích.
Ông chú Leicester bị Willis đẩy ra, sửng sốt một lát rồi mở miệng định nói gì đó, nhưng ông chú nhớ lại sức mạnh khủng khiếp của cô gái tóc vàng kia. Có vẻ như đã đạt đến cấp độ Huyền Thoại, Ông cũng để ý thấy chiếc áo choàng trắng và cây trượng kỳ lạ trên người Willis. Cuối cùng, ông chỉ có thể nghiến răng và quyết định giữ im lặng.
Là một mạo hiểm giả với nhiều năm kinh nghiệm, tự nhiên ông chú biết vết thương của Leon nghiêm trọng đến mức nào. Không nói đến việc trở về thành phố, đứa trẻ này có lẽ sẽ chết trước khi rời khỏi khu rừng. Nhưng bây giờ, ông chỉ có thể thử vận may của mình, hy vọng cô gái tóc đen sở hữu khí chất tuyệt vời này có thể tạo nên phép màu.
Willis không quan tâm người khác nghĩ gì. Đây là cơ hội hoàn hảo cho một cuộc thử nghiệm, và cô ấy sẽ không bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào.
Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu với những điều cơ bản.
"Trị liệu thuật."
Cô gái cố ý không dùng bất kỳ vũ khí nào, chỉ đơn giản là duỗi tay phải ra. Một quả cầu ánh sáng vàng tinh khiết nở rộ trong lòng bàn tay, sau đó trực tiếp chìm vào sâu trong vết thương của thanh niên.
“…Hả?”
“C-cái gì cơ? Làm sao có thể như vậy được…!”
"Ca ngợi Nữ thần ở trên cao..."
Willis ngạc nhiên, Leicester cùng những người khác ở đây, ngoại trừ tiểu long nữ, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc trên mặt, nhưng dường như... không phải cùng một lý do.
Khi quả cầu ánh sáng vàng xuyên vào cơ thể Leon, chỉ trong vài giây, vết thương khủng khiếp gần như xé toạc nửa người anh ta đã lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Như thể thời gian đã quay ngược lại một cách kỳ diệu, và nó đã phục hồi như trước. Ngay cả các cơ quan nội tạng và da cũng đã mọc lại nguyên vẹn!
Không, tôi thực sự đã thực hiện thuật Trị Liệu đơn giản nhất. Đây là một kỹ năng cơ bản có thể thành thạo ở cấp độ 1. Mặc dù có phần thưởng cho cấp độ và thuộc tính, nhưng tôi thậm chí còn cố tình không sử dụng vũ khí để làm suy yếu sức mạnh. Ban đầu, tôi dự định sẽ quan sát hiệu quả từng bước một...Chuyện này, có đơn giản như vậy sao?
Cẩn thận cái mông ấy!!!! Chẳng phải vết thương đã được chữa khỏi hoàn toàn rồi sao?
Người đàn ông trước mặt cô đang thở đều. Ngoại trừ việc trông anh ta nhợt nhạt vì không đủ thời gian kích thích bổ sung máu. Về cơ bản, Leon vẫn ổn. Nói theo thuật ngũ trong game thì HP của anh ta như đã được hồi phục hoàn toàn…
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Có thể là các kỹ năng trong [Huyễn thế] có lợi cho việc sống ở thế giới này không? Hay là... thanh máu của tên này quá ngắn, nên ngay cả phép trị liệu cơ bản bị suy yếu cũng có thể trực tiếp hồi phục hoàn toàn thanh HP?!
Thật vậy, nếu tôi nhìn nhận nó hoàn toàn theo tiêu chuẩn trong trò chơi, thì bây giờ tôi đang ở cấp độ 110, đó là cấp độ tối đa. Ngay cả khi tôi sử dụng kỹ năng này một cách tùy tiện, thì nó cũng đủ để hồi phục thanh máu hoàn toàn cho các mục tiêu có có sự chênh lệch cấp độ đáng kể. Từ đó...
Xét theo kết quả trận chiến trước đó và cách xử lý này, nếu tôi sử dụng tiêu chuẩn chung trong [Huyễn thế], cấp độ của con người do Leicester dẫn đầu hẳn không quá cao, nhiều nhất là cấp 20?
Quá yếu, cực kỳ yếu so với Willis và Tiểu Quang. Nếu so với người thường trên Trái Đất, ông chú có thể được gọi là siêu nhân, nhưng so với [Huyễn thế] ông chú chỉ có thể ngang bằng với trình độ của một tân thủ mới vào nghề.
Willis không muốn giống như các nhân vật trong một số tiểu thuyết và phim hoạt hình, nơi cô phải đấu tranh với trí tuệ và lòng dũng cảm với không khí mỗi ngày, và thận trọng quá mức mặc dù cô rõ ràng rất mạnh. Nhưng hiện tại, cô không có bất kỳ thông tin rõ ràng nào để đánh giá mức độ thực lực của mình trong thế giới này. Chỉ dựa vào sức mạnh của sinh vật mà cô nhìn thấy lần đầu tiên là không đủ.
Có lẽ việc thận trọng hơn nhìn có vẻ nực cười trong tương lai, nhưng vẫn tốt hơn là phải hối hận sau khi bị tổn thương. Suy cho cùng, chính cô là người đã xuyên không, và không ai muốn đem mạng sống của mình ra đùa giỡn cả.
Nghĩ đến đây, Willis thu hồi bàn tay nhỏ màu trắng đang thả ra kỹ năng, và lùi về phía sau một bước. Mặc dù thí nghiệm không được như ý muốn, nhưng vẫn có một ít thu hoạch.
"Cô gái, cô... không, Chẳng lẽ người là một trong những Thánh nữ của Thánh quốc sao? Nhưng Thánh nữ phải canh giữ Thánh quốc quanh năm, không được rời đi, đúng không? Tại sao…?”
"Hả?"
Không, dù nghĩ thế nào đi nữa thì tôi đoán là ông chú đã nhận nhầm người rồi...
"Xin lỗi, tôi không biết ông đang nói đến ai, nhưng tên tôi là Willis, và tôi chỉ là một... ừm, một lữ khách lang thang."
"À? Thế thì cô và người này..."
Willis xua tay một cách sốt ruột, ngắt lời suy đoán vô căn cứ của Leicester, "Dù sao thì tôi cũng không phải là người mà ông nói. Tin hay không thì tùy, giờ tôi đã giúp ông đánh bại quái vật và cứu được người, ông có thể trả lời một số câu hỏi cho tôi không?"
"Vâng, ngài cứ hỏi"
"Các ông.. có căn cứ nào gần đây không? Ý tôi là, có nơi tụ tập nào của con người không?"
"Cách đây khoảng mười cây số. Cô gái, cô có cần chúng tôi về thị trấn trước không? Đúng rồi, con Dạ Hổ này đã bị đồng bọn của cô đánh bại rồi. Hay là thưởng cho bọn cô 82 điểm? Xin lỗi, lần này chúng tôi thật sự..."
"Cứ gọi tôi là Willis. Tôi muốn đến thăm thị trấn mà ông vừa nhắc đến. Còn phần thưởng thì nhóm của ông có thể chia cho nhau. Tôi không cần."
Willis đang lo lắng vì không tìm được người dẫn đường ra thế giới bên ngoài, nghe Leicester nói như vậy, tự nhiên cô rất vui mừng. Với sự chênh lệch sức mạnh mà đối phương thể hiện, cô cũng không lo lắng những người này có ý đồ xấu, cho nên cô lập tức đồng ý.
Còn về phần thưởng mà ông chú vừa nói, xét theo vẻ ngoài tồi tàn của những người này cùng sức mạnh của con hổ lớn, đoán chừng cũng không cao lắm, vậy thì cứ giúp một việc đi.
Sau khi thu dọn hành lý, ra đòn kết liễu con hổ đen tội nghiệp đang hấp hối và lấy đi cái gọi là chiến lợi phẩm, Willis dẫn cô gái rồng cưng của mình đi theo Leicester và Leon, đám người đã cảm ơn họ đến thị trấn mà họ đã nhắc đến.
Phép chữa lành Đây là lời cầu nguyện theo tín ngưỡng chung của Nguyên địa