"Cái giá phải trả cho việc biết được thiên cơ ư? Đó là cái gì? Ngươi còn chưa trả lời thẳng vào vấn đề. Nói cho ta biết Minh Lan đã đi đâu."
Ông lão được tự xưng là [Thầy Bói] khẽ mỉm cười. Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng khí chất của ông vẫn toát lên vẻ điềm tĩnh và thanh thoát. Không hiểu sao nhìn qua, Willis mơ hồ cảm nhận được bóng dáng của chàng trai trẻ mặc đồ trắng tự xưng là Văn Khúc ở vùng đất của Ma Thần từ ông già.
Nhưng trước khi cô kịp suy nghĩ kỹ, người kia đã tiếp tục nói.
"Tính tình của tiểu thư Hy hơi nóng nảy... Minh Lan đã tạm thời dẫn theo một số người trong tộc trở về đảo Linh Ẩn để xử lý một số việc. Trước khi đi, hắn ta có kể lại tình hình của tiểu thư Hy cho lão hủ nghe, nhờ ta thay hắn chăm sóc ngài... Ha ha ha, với năng lực của ngài, chắc hẳn cũng không cần lão già lọm khọm như ta chăm sóc đâu."
"Về việc hiểu được thiên cơ là gì, không phải chuyện có thể nói rõ trong vài câu. Trước đó, ta muốn biết hôm nay tiểu thư Hy đến đây là muốn gì ở Thương hội Linh Ẩn của ta?"
"Hả? Cái tên kia chạy nhanh đến thế à? Thực ra thì… ta cũng chẳng có gì gấp gáp đâu."
Cô gái lẩm bẩm vài câu, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng mà Minh Lan đã rời đi rồi, Willis cũng không thể nào chạy đến đảo Linh Ẩn xa xôi ngoài biển khơi để kéo hắn ta trở về.
Dù sao thì lần này tiểu thư mục sư đến Tổng hội của Thương hội Linh Ẩn cũng không có ý định đi tìm Minh Lan, chủ yếu là vì cô ấy muốn thử tiếp xúc với thế lực thần bí có lai lịch sâu xa này. Cô muốn xem có phát hiện ra được điều gì thú vị không.
"Tên ông là [Thầy bói], có đúng không? Ừm... để ta hỏi trước nhé, năm nay ông đã bao nhiêu tuổi rồi?"
Nghe câu hỏi này, khóe miệng lão già dường như hơi giật giật, lộ ra một đường cong nhỏ không ai phát hiện, nhưng có vẻ lão già rất giỏi kiểm soát biểu cảm, rất nhanh ông ấy lại trở về dáng vẻ bình tĩnh ban đầu.
"Tiểu thư Hy, xin hãy yên tâm. Lão hủ ta cũng không có được sự bất tử của Linh Ẩn. Ta chỉ là một con người bình thường mà thôi. Năm nay ta mới 62 tuổi. So với các Trường Sinh Chủng trước mặt thì có thể nói là ta không đáng giá nhắc tới."
"Sao ta lại cảm thấy ông đang ám chỉ điều gì đó nhỉ... Thôi kệ đi. Hiếm khi ta mới có mặt ở đây, ta đang có chuyện muốn hỏi ông. Không biết bây giờ ông có tiện không?"
Như thể đã đoán trước được tiểu thư hồ ly sẽ nói như vậy, Thầy bói cười khúc khích và lắc đầu nói.
"Tiểu thư Hy, ngài đến thật trùng hợp. Như ngài thấy đấy, Thương hội Linh Ẩn chúng ta đang chuẩn bị cho phiên đấu giá các bảo vật quý hiếm. Ngay cả cửa hàng cũng tạm thời đóng cửa. Thân là Hội trưởng, ta thực sự không thể chạy đi đâu được. Tiểu thư Hy, mời ngài cùng ta tới thưởng thức phiên đấu giá này và trò chuyện nhé?"
“Hả…?”
Một cảm giác sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng cô, như thể có một cái bẫy đang chờ cô chui đầu vào. Nhưng Willis nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua, lạnh lùng của lão già Thầy bói hồi lâu, cuối cùng cô vẫn không tìm thấy manh mối nào.
Rốt cuộc thì, đôi mắt của ông già này đang bị che bằng miếng vải đen.
"Đấu giá kho báu sao? Tốt, tốt... Ta nghĩ nó sẽ không nhàm chán, nên ta tham gia cũng được vì không có người có chuyện để nói. Nhưng... lúc đó những người tới để mua đồ thường là những loại người nào?"
Thầy bói mỉm cười rồi quay người mà rời đi.
"Khách khứa khắp nơi trên thế giới đều nên tụ họp ở đây. Thương hội Linh Ẩn của ta vẫn có thể tổ chức buổi trình diễn nho nhỏ này. Ha ha... Tiểu thư Hy, mời ngài đi theo ta. Phòng tiếp khách sớm đã được chuẩn bị xong."
………………………………………………………
Đúng như hai tên lính canh cổng đã nói, phiên đấu giá của Thương hội Linh Ẩn đúng giờ đã bắt đầu là hơn một giờ sau đó, ông già Hội trưởng tự xưng là Thầy bói cũng đến phòng nghỉ, nơi tiểu thư bạch hồ đang đợi trước đó và lại đưa cô đến một nơi khác.
Khi bước vào sảnh trong của Thương hội, Willis, người đã sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi lão Thầy bói một câu hỏi. Dĩ nhiên, cô ấy chắc chắn sẽ không hỏi ngay: "Hội trưởng đời đầu của các người là ai?". Một câu hỏi như vậy rõ ràng sẽ soi mói quá khứ của người khác. Cũng có câu: “cơm còn muốn từng miếng từng miếng một mà ăn ” nên cô cũng phải từ từ tìm hiểu.
"Nói đến chuyện này, sao hai tên gác cổng kia lại không biết nhỉ? Nếu hôm nay không có ông ở đây, ta đã khó mà vào được Thương hội Linh Ẩn rồi. Lão tiểu tử Minh Lan kia đang chơi đùa ta đấy à?"
Ông lão cầm một chiếc bàn tính không rõ công dụng, khuôn mặt già nua nhưng bước chân vẫn rất nhanh nhẹn nhẹ nhàng, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Ông ấy liếc nhìn mặt dây chuyền hình con cáo nhỏ trong tay Willis, rồi mỉm cười, lấy ra một thứ gì đó từ trong tay áo rộng, đưa cho cô gái đang đi bên cạnh.
Tiểu thư bạch hồ liền cầm lấy, rồi phát hiện đó là một tấm thẻ mới tinh, mạ màu vàng đen, như thể nó vừa mới được chế tạo từ nhà máy công nghiệp. Mặt trước của nó là một dãy số không rõ ý nghĩa, mặt sau được chạm khắc tinh xảo có hình một con tiểu hồ ly trông rất quen thuộc nhưng có vài chỗ khác biệt.
Xét về kết cấu, vật này hẳn là được làm từ một loại ma tinh thạch chất lượng cực cao làm nguyên liệu chế tạo. Đây là một tấm thẻ căn cước có chức năng nhận dạng đặc biệt. Chỉ cần có người cầm trên tay, người xung quanh cũng có thể cảm nhận rõ ràng sóng dao động của ma lực mơ hồ mà nó phát ra. Qua đó, rõ ràng là nó có giá cả rất đắt.
Trước khi Willis kịp hỏi, lời giải thích nhẹ nhàng và bình tĩnh của lão thầy bói đã vang lên bên tai cô.
"Vật mà Minh Lan đưa cho ngài là một tín vật quan trọng trong tộc Linh Ẩn. Ngay cả trong Thương hội Linh Ẩn, cũng chỉ có một số ít người ở cấp cao mới có thể nhận ra. Hai người kia chỉ là do Thương Hội thuê... ừm, họ là người ngoài, bọn họ không nhận ra ngài cũng là chuyện bình thường."
"Tiểu thư Hy, Minh Lan tặng ngài thứ này là có ý tốt, nhưng thời gian gấp gáp, chắc là hắn ta chưa giải thích tình hình rõ ràng. Cái [Mặt dây chuyền Ngự Hồ] này đối với tộc Linh Ẩn của ngài rất quan trọng, hơn nữa trong Thương hội Linh Ẩn, nó còn tượng trưng cho địa vị ít nhất là Phó Hội trưởng trở lên. Nó cho phép ngài tùy ý lấy ra hàng tỷ đồng vàng tài sản từ bất kỳ chi nhánh nào. Nếu ngài tùy tiện cầm nó ra ngoài như vậy, ta sợ rằng những người biết đến nó đều sẽ thèm muốn. Lúc đó sẽ gây ra rất phiền phức cho ngài. Thật đáng tiếc."
"Tất nhiên, tiểu thư Hy là một Linh Hồ vu nữ cao quý, được Ngự Hồ Thần ban cho quyền năng to lớn. Kẻ thù bình thường đương nhiên không đáng để ngài để vào trong mắt. Nhưng để tránh phiền phức không đáng có, lúc bình thường thì ngài chỉ cần dùng tấm thẻ này để chứng minh thân phận là đủ."
“Như vậy sao.........?”
Gật đầu hiểu ý, cũng không bàn luận thêm về những chủ đề tương tự, Willis chỉ đơn giản cất tấm thẻ căn cước, rõ ràng là vừa mới làm xong, vào kho đồ rồi tiếp tục đi.
Bởi vì cô không cố ý tránh né, nên khe hở không gian đen kịt mở ra khi cô kết nối kho đồ đã bị lão Thầy bói "nhìn thấy" một cách tự nhiên. Đôi mắt của lão thầy bói được che phủ bởi tấm vải đen, cũng không hề có bất kỳ biến đổi nào, nhưng ông ta chỉ vuốt râu như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Thì ra là vậy. Đây có phải là một trong những năng lực được Ngự Hồ Thần ban tặng không? Nếu nó thực sự kỳ diệu như lời miêu tả là gần như không thể tưởng tượng nổi, vậy thì tiểu thư Hy, để lão hủ nói thêm vài lời. Trong không gian nhỏ bé này của ngài rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu bí ẩn càn khôn trong nó? Nó có thực sự rộng lớn vô biên vô hạn như trong truyền thuyết không?"
"Ừm?"
Vậy nghĩa là sao? Theo lời Thầy bói, chẳng lẽ Linh Hồ vu nữ, tên là Minh Hy kia thực sự cũng có năng lực tương tự như kho đồ không gian sao? Chuyện này... có hơi không hợp lý không nhỉ?
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu cô gái, nhưng tiểu thư bạch hồ vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm và chỉ trả lời một cách thản nhiên.
"Tất nhiên là có giới hạn rồi. Ông cứ nghĩ nó như một đạo cụ lưu trữ đồ vật cỡ lớn hơn đi. Thực ra cũng chẳng có gì ghê gớm đâu."
“Thì ra là thế ~”
Nghe Willis nói sang chuyện khác, cố tình tránh trả lời vào vấn đề chính, lão Thầy bói tự nhiên hiểu cô gái này cũng không muốn nói thêm về chuyện này nữa, nên ông mỉm cười khéo léo, giơ tay dẫn đường.
"Đến nơi rồi, tiểu thư Hy. Cánh cửa này dẫn đến hội trường nơi Thương hội Linh Ẩn sẽ tổ chức buổi đấu giá tối nay. Minh Lan có nói qua rằng trí nhớ của ngài hình như có chút sai lệch, nhưng nhìn cảnh tượng này, không biết tiểu thư Hy có cảm thấy quen thuộc không?"
"Hửm? Đây là...!"
Nhìn những thứ từ từ hiện ra trước mắt theo chỉ dẫn của Thầy bói, đúng như lão nhân dự đoán, trong giọng nói của cô gái quả thực có chút kinh ngạc, nhưng...lý do mà ông ấy nghĩ có thể lại khác.
Willis đã nhận ra thứ này.
Phía trên trận pháp hình tròn, một cánh cửa tinh xảo lơ lửng trên không trung, phát ra ánh sáng màu bạc, truyền tải một sự dao động không gian kỳ ảo quen thuộc nhưng khó tin. Nó cũng giống hệt như cảnh tượng mà cô từng thấy trước đây.
Đây là đạo cụ không gian tiện lợi từ [Huyễn thế] mà cô ấy thường sử dụng - Cổng dịch chuyển không gian vô hình.
Note: đổi xưng hô nhẹ nhàng vì lão già này đáng kính