Mãn cấp xuyên không tại sao tôi lại thành tiểu thư mục sư chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

330 1306

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

45 412

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

7 15

Tập 04 Tìm kiếm dấu vết Vạn Ma - Chương 197: Trăm mưu ngàn kế vẫn có kế cao hơn một bậc

Phía trên bầu trời và giữa những đám mây đang cháy.

Ma kiếm và trường thái đao mảnh khảnh giản dị không màu mè va chạm với nhau vài lần trên không trung với tốc độ ánh sáng, khuấy động một bản giao hưởng hùng tráng của những cuộc giao tranh dữ dội. Sau đó, hai bóng người lại tách ra, đứng đối diện nhau, mỗi phía tay cầm đao và kiếm.

Ánh mắt Eileen lạnh lùng nhìn người đàn ông khí chất xuất trần phiêu dật mặc thường áo vải trước mặt, cô thốt lên một âm thanh gần như đang chất vấn.

"Sao ngươi lại ở đây? Ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này. Ngươi đã tuân thủ chức trách của mình suốt 300 năm qua, tại sao lại bỏ bê nó vào thời khắc quan trọng như thế này? Mẫn Trần, ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không? Ngươi đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng!"

Hắn gật đầu, cơn gió mạnh thổi bay mái tóc bạc của thanh niên, đôi mắt rám nắng của hắn tràn đầy cảm xúc và hắn dường như đang tự nói chuyện với chính mình.

"Sai lầm lớn... Phải, ta đã phạm quá nhiều sai lầm trong đời. Bạn bè đã chết vì sự kiêu ngạo của ta, người vô tội đã phải bỏ chạy vì sự ngu ngốc của ta. Thế giới sắp sụp đổ và ta tràn ngập tội lỗi. Vì vậy, ta đã tự nhốt mình trong cánh cổng 300 năm để chuộc lại tội lỗi này."

"Nhưng giờ thì có vẻ như việc chuộc lỗi tự cho mình là đúng của ta chỉ gây ra thêm đau khổ và hận thù... Haha, thật là một sự ngạo mạn lố bịch! Cuối cùng, ta vẫn chưa thực sự học được bài học của mình."

Mẫn Trần giơ tay lên, vũ khí biến mất trong ánh sáng không còn tăm tích. Hắn quay lại nhìn cô gái với vẻ mặt lạnh lùng. Tuy tuổi tác ngang nhau, nhưng ánh mắt của thanh niên lại giống như một ông lão hiền từ đang nhìn con cháu của mình.

“Eileen, đây là tên của con đúng không? Ta đã nghe nói về hoàn cảnh của con rồi. Là do ta đã cân nhắc không chu toàn, ta có lỗi với con. Mẫn Trần ta là một nam nhi bảy thước…chỉ có một thân toàn sức mạnh cơ bắp. Xem ra ta không phải là người lớn đáng để tôn trọng.”

“Hài tử, con....... Con đã phải chịu khổ rồi.”

“Vù!”

Ánh kiếm chém tới, nhưng Mẫn Trần không hề nhúc nhích. Tay phải cầm đao của hắn lập tức vung lên trời. Hắn chỉ mỉm cười yếu ớt nhìn cô gái đã chặt đứt một cánh tay của hắn, như thể máu tươi phun ra khắp bầu trời không phải từ cơ thể hắn mà ra.

Nhưng ánh mắt Eileen vẫn lạnh lùng, cô vung thanh ma kiếm trong tay, nói với giọng căm hận.

"Ngươi nghĩ rằng chỉ vài lời giả vờ như vậy là có thể chuộc lại hết lỗi lầm của ngươi sao? Người ngươi nên xin lỗi không phải ta, mà là Syl và mẹ cô ấy, người đã từng tự hào về ngươi trước khi mất, vậy mà bà ấy vẫn nhớ ngươi! Nếu không phải đã ta cố tình giữ mạng của ngươi để dẫn ngươi đích thân xin lỗi bà ấy, thì ta đã dùng kiếm này chém bay đầu của ngươi ngay lúc này rồi!"

"Ngươi có biết nàng ấy đã chịu đựng bao nhiêu gian khổ và hy sinh không, nàng ấy đã chịu đựng như thế nào, nàng ấy đã hy sinh ra sao, và làm thế nào nàng ấy có thể gặp được ngươi, đánh bại ngươi. Cuối cùng chỉ để giải thích cho mẹ nàng không? Nàng ấy đã vượt qua cả hơn trăm năm qua như thế nào?!"

"Ngươi không biết một chút gì cả! Ngươi chỉ sống trong cái xác rùa đen không thấy ánh mặt trời của ngươi mà tận hưởng cuộc sống yên bình, làm một cái tên gác cổng khốn kiếp đó!!!"

Đến cuối cùng, tiếng gầm thét của Eileen thậm chí còn biến thành tiếng hét tới khàn cả giọng. Ma lực dâng trào, khiến mái tóc bạc của cô, vốn đã dài ra nhờ thần hóa, tùy ý bay phấp phới.

Mẫn trần trầm mặc gật đầu.

"Con nói không sai, Eileen. Ta đúng là một tên khốn nạn. Ta đã phạm nhiều sai lầm và ta không có ý định bào chữa. Nhưng có một điều ta phải uốn nắn cho con."

Cánh tay trái duy nhất còn lại của chàng trai trẻ giơ lên không trung, một thanh trường kiếm khác, hoàn toàn khác với thanh mà anh ta dùng trước đó, từ từ rút ra như thể xuất hiện từ hư không vô tận, mang theo luồng khí sắc bén, nặng nề và mạnh mẽ.

"Ta không trở thành người giữ cửa chỉ để có một cuộc sống thoải mái. Chính trong chuyến thám hiểm thất bại đó, ta đã chứng kiến sự kinh hoàng của Huyễn giới và đối mặt với sức mạnh thần giống như thần linh thực sự. Chỉ khi đó ta mới hiểu được thảm họa sẽ giáng xuống vô số sinh mạng trên khắp thế giới này nếu nơi này sụp đổ. Vì vậy, ta đã chấp nhận lời mời của Tiyelu để canh gác cánh cổng thay cô ấy."

"Đây chính là chuyện đại nghĩa. Đây là chuyện duy nhất Mẫn Trần ta không thẹn với lương tâm. Cho dù có làm lại lần nữa, ta cũng sẽ vẫn lựa chọn như vậy."

Thanh niên mặc áo vải đứng trên bầu trời, tay cầm trường đao. Vừa dứt lời, một cánh tay quỷ dị mảnh khảnh nhưng hung dữ, phủ đầy gai nhọn như ác ma xuất hiện từ bàn tay phải đã bị chặt đứt. Ánh mắt tang thương biến mất, biến thành quyết tâm và tinh thần chiến đấu kiên định.

“Cho nên hài tử à, ta sẽ ngăn cản các ngươi.”

Eileen cũng giơ thanh ma kiếm của cô lên.

“…Nếu làm được thì hãy đến đây.”

“Bán Ma Nhân Mẫn Trần, xin chỉ giáo.”

………………………………………………

"Vậy ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ngươi không có cơ hội nào để trốn thoát được đâu. Cho dù ngươi có vội vã đi tìm Mẫn Trần để trả thù mối thù cũ, thì hắn ta chắc cũng không còn ở ngoài kia nữa."

Việc trao đổi chiêu thức với quy mô lớn giờ đã biến thành một trận cận chiến quy mô nhỏ khi ma lực của Hoán Ma giả đã bị tiêu hao đáng kể. Tuy tiểu thư mục sư không giỏi lắm trong những trận chiến như vậy, nhưng nó cũng chỉ giới hạn ở những cuộc đấu sinh tử giữa những người cùng cấp.

Với tấm khiên thánh ngưng tụ trên cẳng tay, cô một lần nữa chặn lại ma kiếm đang chém tới của Sylvester. Willis đánh trả bằng cây pháp trượng của mình. Cùng lúc đó, Hóa thân ánh sáng phía sau cô đâm vào kẻ thù bằng cây thánh thương nhanh như tia chớp.

Hoán Ma giả vội vàng né tránh mũi thương không thể đỡ được, nhưng không thể né tránh thêm một đòn nữa. Hắn chỉ có thể vội vàng lấy tay che mặt. Tuy nhiên, Thánh khí [Quyền trượng Vĩnh Hằng·Thế Giới chi tâm] ẩn chứa lực phá hoại mạnh mẽ và đặc tính bất hoại. Mặc dù không phải vũ khí cận chiến, nhưng chắc chắn không phải thứ có thể chọi cứng được chỉ bằng thân thể.

"Rắc~!"

Tiếng xương gãy giòn tan vang lên liên tiếp, cánh tay vừa chạm vào cây trượng của Sylvester lập tức cong vào trong theo một góc kỳ lạ. Tuy nhiên, hắn cũng nhân cơ hội này nhanh chóng lùi lại và giữ khoảng cách với Willis.

“…………..”

Như thể lười biếng không muốn tốn nước bọt để nói thêm lời nào nữa, Hoán Ma giả i lặng lẽ nhìn cánh tay gãy. Một luồng sáng kỳ lạ lóe lên trên đó và chẳng mấy chốc, cánh tay cong queo kia tự động trở lại hình dạng ban đầu.

Sau đó, như thể cảm nhận được điều gì đó, Sylvester lại ngước nhìn bầu trời, lẩm bẩm một mình khi nhìn những vết nứt đáng sợ đã lan rộng gần một nửa bầu trời và đang hấp thụ những mảng lớn của cơn bão ma lực.

“Chúng ta… đã đến giới hạn rồi sao? Eileen…”

Từ xa, giọng nói bình tĩnh khác thường của một cô gái trẻ vang lên.

"Nếu ngươi đang chờ Huyễn giới bị hủy diệt hoàn toàn và định lợi dụng sự nhiễu loạn không gian để loại bỏ ta, thì hãy để ta nói lại cho ngươi biết..."

Willis một tay cầm pháp trượng, thiếu nữ được tạo thành bởi ánh sáng màu vàng phía sau lặng lẽ bay lượn như thần hộ mệnh. Thiếu nữ cũng không vội vã đuổi đánh tới cùng, chỉ thản nhiên chỉ lên bầu trời như thể đã đoán trước được điều gì.

"Ta đã nói với ngươi rồi, Huyễn giới sẽ không sụp đổ trong hôm nay đâu, Sylvester. Ngay từ đầu, ngươi đã phải chịu số phận thất bại rồi."

Như để đáp lại lời tuyên bố đầy tự tin của cô gái, vết nứt không gian đang mở rộng trên bầu trời đột nhiên dừng lại!

Sau đó, nó bắt đầu co lại nhanh chóng với tốc độ đáng kinh ngạc!

"!?"

Đồng tử dưới mặt nạ giãn ra ngay lập tức.

Sylvester im lặng hồi lâu. Khác với vẻ thản nhiên thường ngày, giọng nói của hắn cuối cùng cũng lộ ra chút bối rối và miễn cưỡng chấp nhận thất bại, nhưng hắn không hề tỏ ra tức giận. Hắn chỉ nhìn về phía cô gái mặc áo trắng trước mặt, rõ ràng là cô ta đã biết điều gì đó.

"Tại sao lại thế này? Rõ ràng Eileen và ta đã hấp thụ gần hết sức mạnh từ Nguồn ma lực rồi mà, phần còn lại đã bị phá hủy trong cuộc tranh chấp với ngươi. Giờ Huyễn giới này đã mất đi nguồn gốc và không thể đứng vững, nó không thể tiếp tục tồn tại được nữa... Chẳng lẽ ngươi chính là người chống đỡ thế giới này sao?"

Nghe vậy, tiểu thư mục sư chỉ lắc đầu nhẹ, giống như thể cô đang có chút bất đắc dĩ. Tiếp đó, cô đã lật ra lá bài tẩy cuối cùng của mình.

"Ta cũng chẳng làm được gì nhiều đâu, Sylvester Bulwer. Ta chưa bao giờ là đối thủ duy nhất của ngươi. Ngươi...nghĩ rằng quả cầu trông giống như Thần cách mà ta đã đập thành vụn trước đó, thứ được tích trữ ở cuối chặng đường dài tiến tới Thần vị. Thực sự là bản thể của Nguồn Ma lực sao?"

Note: Quan hệ của Sil, Eileen và Mẫn Trần thì đã rõ ràng nên để cách xưng hô như vậy