Mãn cấp xuyên không tại sao tôi lại thành tiểu thư mục sư chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

380 1463

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

257 5155

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

21 44

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

48 454

Tập 05 Khúc ca của thần thánh - Chương 107: Hoa bỉ ngạn đỏ lại nở

"Có vẻ như vậy... Nghĩ lại thì, trước đây ta đã bị hiểu lầm vì trò nghịch ngợm của các ngươi..."

Bên dưới chiếc mặt nạ cáo trắng tinh nghịch, tiếng lẩm bẩm có chút bất mãn của cô gái vang lên.

Sau đó, cô ấy giơ ngón tay lên và búng nhẹ một cái.

*Tách~*

Trong khoảnh khắc trước khi âm thanh lan truyền, ánh sáng bạc lóe lên, và tất cả các hộ vệ của Thương hội Linh Ẩn, bao gồm Amy, ba thành viên của tiểu đội Lưỡi hái Tử thần và những người khác, đều biến mất khỏi chiến trường trong nháy mắt và bọn họ xuất hiện bên cạnh lão thầy bói. Tất cả đều lộ vẻ ngạc nhiên và bối rối.

Phải đến lúc này, tiếng búng tay còn sót lại mới lan tỏa trong không khí.

Những hoa văn như tơ lụa trải dài khắp con phố, một khoảng không tĩnh lặng bao trùm toàn bộ chiến trường. Trong sự im lặng đó, chỉ có tiếng cười trong trẻo của cô gái đang vang vọng trong không khí.

"Ông già kia phản ứng cũng nhanh thật, nhưng dù ông không làm gì thì ta cũng không có ý định làm hại họ. Đây không phải là ma pháp kỳ quái gì đâu~"

*Tách*

Vòng tròn ma thuật hình hoa văn lại biến mất. Giống như một bộ phim đột nhiên dừng lại rồi lại tiếp tục, cho phép tất cả mặt nạ và quái vật lơ lửng trên không trung đều có thể di chuyển lần nữa.

Nhưng bọn chúng tựa hồ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ là thuận theo ý chí tối cao, tiếp tục hành động, phát ra tiếng gầm rú điên cuồng.

“Tìm kiếm…Tìm kiếm ánh sáng…”

“Vì chủ nhân…”

“Hãy dâng lên chủ nhân…!”

Nghe thấy giọng nói này, cô gái cáo trắng hơi nhướng mày, nhẹ giọng nói, có chút thích thú.

"Các ngươi không phải thật sự muốn bắt Nữ thần Ánh sáng sao? Làm ơn, đừng nói rằng Cô ấy không thể ở đây. Cho dù Cô ấy thực sự xuất hiện, thì một đám cặn bã như các ngươi làm sao có thể chống lại một vị thần thực sự?"

Tuy nhiên, những Người Vô Diện điên rồ đó không hề đáp lại lời trêu chọc của cô.

“Hì hì........ Người ngăn cản......... Giết chết, chuyển hóa!”

"Ài………."

Nhìn những bóng người kỳ dị đang tiến lại gần, Willis thở dài bất lực.

Cô ấy không hề bận tâm đến kẻ thù của mình.

"Nhắc mới nhớ... tại sao kỹ năng của Mặt nạ Ngự Hồ lại kỳ quái thế này? Còn cơ chế xác định mục tiêu này... ừm, nếu là người chết thì vẫn là người chết... nói gì thì nói."

Không chút nghĩ ngợi, cô gái lại giơ tay lên, một chiếc chuông nhỏ tinh xảo tự nhiên xuất hiện trong tay cô, đối mặt với đám quái vật đang tụ tập đồng loạt tấn công, cô liền rung chuông, rồi tiến lên một bước, nhẹ giọng hát.

*Đinh linh ~ Đinh linh ~*

“Tam Đồ hoa nở ~”

“Tam Đồ hoa nở ~”

“Bỉ ngạn bên cạnh bờ kia ~”

“Trăng đỏ ~ Yêu dã như máu ~” 

“Trăm năm ~ Ngàn năm ~ Luân Hồi không biến ~”

*Đinh linh ~ Đinh linh ~*

“Tuyệt vọng thành tín hừng hực ~”

“Không hề thay đổi dung mạo tang thương ~”

 “Vãng sinh ~ Vãng sinh ~ Hồn liên Tiễn táng ~”

*Đinh linh ~ Đinh linh ~*

Cô gái rung chiếc chuông nhỏ và cất lời hát nhẹ nhàng, âm thanh du dương trong trẻo lan tỏa trong không khí.

Khi cô gái quay người lại và ngoảnh đầu, những bước nhảy của cô đã tạo nên những gợn sóng tuyệt đẹp khi cô gái được bao quanh bởi tiếng hát vang lên tận chân trời.

Trên mặt đất khắc họa những hoa văn cổ xưa và hiện thực hóa. Đó là một con cáo trắng như tuyết có chín cái đuôi. Nó xuất hiện như một cái bóng mờ ảo, bao quanh cô nàng vu nữ đang nhảy múa với những bước chân nhỏ nhắn như hoa sen, như thể nó đang bảo vệ hoặc đang nhảy cùng cô gái này.

Tựa như bị ám ảnh bởi điệu nhảy cổ xưa và lộng lẫy này của bên kia, động tác của đám Người Vô Diện dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn. Thậm chí tên gần nhất chỉ cách bóng người đang nhảy múa nhẹ nhàng vài mét, nhưng dường như cái tên đó đã bị bóng của con cáo trắng chặn lại, để lại đủ không gian cho cô gái tự do di chuyển, mà không ảnh hưởng chút nào đến điệu nhảy của cô.

“Nhân sinh như một giấc mơ, quay đầu lại chỉ trống rỗng ~ Chỉ có tâm trí và ký ức là nhiều đến mức không đếm xuể ~”

“Tam Đồ hoa nở ~”

“Tam Đồ hoa nở ~”

“Tam Đồ hoa lại mở ~”

“Trở lại nơi này ~ Không hận thù không hối hận ~ Tam Đồ đã hết ~”

*Đinh linh ~ Đinh linh ~*

Biểu cảm khuôn mặt kỳ dị và kinh dị của đám Người Vô Diện cứng nhắc bắt đầu thay đổi.

Những kẻ đang cười, những kẻ đang khao khát, những kẻ điên rồ...tất cả đều đang khóc.

Từ dưới lớp mặt nạ, những tiếng kêu “A…a…” rên rỉ vang lên như thể người ta vừa mới tỉnh dậy sau một giấc mơ, nhưng tất cả không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh nào.

Mọi thứ về họ đều dâng trào trong bài hát giống như tiếng kêu của loài chim đỗ quyên, nhưng lại nhẹ nhàng và du dương.

Cảm giác này như thể bọn họ đã thấy được thiên đường.

*Đinh linh ~ Đinh linh ~*

Giữa tiếng chuông ngân vang du dương, trong trẻo, một tiếng “tách” nhẹ đột nhiên vang lên, nhưng tiếng động này lại không hề gây mất hòa âm, như thể sự xuất hiện của nó đã là một phần của khúc nhạc.

*Rắc…Rắc…*

Tiếng nứt vỡ liên tiếp xảy ra, mặt nạ khóc lóc màu đen trắng mang theo bầu không khí kinh dị bắt đầu vỡ vụn.

Nhưng những mảnh vỡ của chúng không rơi xuống, mà nó lại bay lên, biến thành những điểm sáng không màu, bay lên trời, tụ lại thành biển sao ánh sáng.

Dưới những chiếc mặt nạ là những khuôn mặt bình thường với đôi mắt đã nhắm từ lâu, nhưng vẫn thanh thản và tĩnh lặng, như thể họ đã được cứu rỗi.

“Hãy đi đến kiếp sau, hỡi những linh hồn không có nơi nào để thuộc về…”

Khi cô gái thực hiện điệu nhảy cuối cùng, chiếc chuông bạc trong tay cô cũng biến thành một điểm sáng và nhẹ nhàng trôi đi. Cùng lúc đó, vô số bóng người xung quanh cô đã rơi mặt nạ xuống dất, tất cả đều ngã xuống như thể kiệt sức, hoặc cúi đầu như những người hành hương ngoan đạo. Trong khoảnh khắc cuối cùng của linh hồn, bọn họ đã dành lời ca ngợi và lòng biết ơn chân thành của mình cho vu nữ được bao bọc trong ánh sáng và bóng tối của con cáo trắng.

*Răng … rắc*

Vòng tròn ma pháp trận hệ không gian bao phủ khắp đường phố đã tan biến.

Lão Thầy bói chạy ra khỏi đội hình, bước ra khỏi trung tâm của trận pháp. Người lái đò phía sau vội vàng đỡ lấy ông lão, nhưng lão già này cũng không để ý đến các câu hỏi căng thẳng của người sau, ông ấy chỉ nhìn cô gái cáo trắng đang đứng trên con phố vừa mới hoàn thành vũ điệu cứu rỗi được con cáo chín đuôi bảo vệ. Đôi mắt ông ta thấm đẫm mồ hôi, lẩm bẩm vài câu chỉ có mình ông nghe được.

[Tam Đồ hà thượng hành, Bỉ Ngạn hoa tái khai]… Đây… chính là sức mạnh chân chính của [Vu nữ Linh Hồ] trong truyền thuyết sao? Nghĩ đến việc cô ấy thực sự có khả năng vượt qua sinh tử luân hồi … Nếu như lúc đó, cô ấy vẫn ở…”

“Phù…”

Chìm đắm trong tâm trạng đặc biệt chưa từng có, cô gái không nghe thấy tiếng thì thầm của lão già. Cô ấy đã tiễn đưa những linh hồn đang bay lên, gửi đến đại dương linh hồn đang dâng trào, tiểu thư bạch hồ từ từ mở đôi mắt xanh bạc dưới lớp mặt nạ, khóe môi khẽ hiện lên một nụ cười ẩn giấu.

"Là ngươi... Để ta xem bây giờ ngươi có thể trốn được thế nào."

Cô gái cáo trắng quay lại, trong tiếng reo hò vội vã của mọi người vừa mới thoát khỏi cảnh tượng khó tin kia. Cô ấy lại bay lên trời, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Khoảng mười phút sau.

Mặt đất rung chuyển, vô số Thánh kỵ sĩ của Thần Điện trong quân phục chỉnh tề phi nước đại từ xa chạy đến, bao vây hoàn toàn con phố vốn đã từng là chiến trường.

Thánh nữ Minh Quang, Yuna Summerfield được một nhóm Thánh kỵ sĩ vây quanh cô ấy vội vã bước ra khỏi trận hình của đội quân. Bọn họ nhìn lên trời và bốn phía xung quanh, nhưng họ thấy rằng đường phố vẫn chưa được giải tán. Đây vẫn là một cảnh tượng kỳ lạ giống như một cuộc hành hương của đám đông người dân. Ngay cả với người luôn có tâm trí bình tĩnh như Thánh nữ điện hạ, cô ấy cũng không thể không kinh ngạc trong giây lát.

Cô ấy ngay lập tức phát hiện ra một lão già tóc trắng đang đứng cạnh thi thể của một Người Vô Diện vừa được giải thoát, đang lặng lẽ quan sát con phố. Ngay lập tức, cô ấy nhanh chóng dẫn các Thánh kỵ sĩ tiến về phía trước.

"Tiên sinh, thật xin lỗi. Ta nghe nói ở Thương hội Linh Ấn đã xảy ra chuyện. Ta định dẫn quân đi hỗ trợ mọi người sớm nhất có thể, nhưng ở Thần Điện lại xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn, nên ta bị chậm trễ một thời gian. Nơi này đã có chuyện gì xảy ra vậy? Những người vô tội bị nhập này sao lại..."

Ông già quay lại và mỉm cười với chút cảm xúc.

"Đúng vậy, bọn họ đều đã được cứu rỗi, linh hồn của bọn họ đã thoát khỏi xiềng xích, trở về với trời đất. Đáng tiếc là điện hạ Yuna đã đến muộn một bước, không được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó. Thật sự là đáng tiếc..."

"Sự cứu rỗi...? Người này là ai...?"

Lão thầy bói quét "con mắt" của mình qua rất nhiều Thánh kỵ sĩ phía sau Thánh nữ. Giống như Yuna trước đó, ông ta tự nhiên không thể tỏ ra thân thiết với cô như khi ở riêng trước mặt người ngoài.

Ông lão chỉ khẽ lắc đầu nói. 

"Đây là một câu chuyện dài. Nếu Thánh nữ điện hạ không phiền, hay là chúng ta vào trong nói chuyện nhé? Vừa hay trận chiến vừa kết thúc và chúng ta cần một thời gian để dọn dẹp đường phố. Tôi xin lỗi vì lại làm phiền các người rồi, các kỵ sĩ của Thần Điện."

Vì hai người đã qua nhiều lần hợp tác lâu dài, Yuna tự nhiên hiểu ngay ý tứ của lão già. Cô gái cố ý tỏ ra do dự một lát, rồi mới gật đầu nói.

"Được rồi, vậy thì hậu quả sẽ do Thánh kỵ sĩ Thần Điện của chúng ta tới xử lý ngay lập tức. Pedrick, ngươi sẽ phụ trách việc sắp xếp bên ngoài nhé."

Phía sau Thánh nữ, vị Trọng tài tóc vàng với hai thanh kiếm lớn sau lưng lập tức cúi đầu im lặng và tôn kính nói.

"Vâng, thưa điện hạ."

"Xin mời điện hạ hãy theo tôi."

"Mời, lão Thầy bói."

The flowers bloom on the Sanzu River/ Ba con đường nở hoa = Tam Đồ hoa khai = 三途花开 On the other side = Bỉ Ngạn biên = 彼岸边 The red moon~ as bewitching as blood~ = Hồng Nguyệt ~ Yêu Dã Như Huyết = 红月 ~ 妖冶如血 One hundred years~ a thousand years~ the cycle of reincarnation never changes~ = Bách Niên ~ Thiên Niên ~ Luân Hồi Vô Biến = 百年 ~ 千年 ~ 轮回无变 Fervent despair and devoutness = Tuyệt Vọng Kiền Thành Sí Liệt = 绝望虔诚的炽烈 Do not alter the weathered face = Bất Cải Thương Tang Dung Nhan = 不改沧桑的容颜 Rebirth~ rebirth~ all transformed into soul lotuses = Vãng Sinh ~ Vãng Sinh ~ Tẫn Hóa Hồn Liên = 往生 ~ 往生 ~ 尽化魂莲 Sinh nhi như mộng Chuyển đầu không ~ Duy tâm duy ức bất kham số = 生而如梦转头空 ~ 唯心唯忆不堪数 Tam đồ hoa hựu Khai = 三途花又开 Quy Khứ Lai Hề ~ Vô Hận Vô Hối ~ Tam Đồ Dĩ Tẫn = 归去来兮 ~ 无恨无悔 ~ 三途已尽 Đi trên sông Tam Đồ, hoa bỉ ngạn đỏ bên kia bờ lại nở rộ