Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

255 782

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

へぶん99

Tuy nhiên, hình như phe tôi chỉ toàn một lũ điên, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giành chiến thắng.

7 11

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

44 465

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

sajerak (사제락)

Còn hiện tại thì tất cả những gì tôi muốn làm là nghỉ ngơi.

4 49

Vol.1 - Epilogue

“Thế là, chị đã đồng ý lời tỏ tình của cậu bồ hả. Ra là vậy à.” 

Giọng của Keika vọng ra từ chiếc điện thoại bị quẳng lên giường, nghe đã hoàn toàn cạn lời. 

Tôi đang nằm sấp, tưởng tượng ra khuôn mặt của Keika ở đầu dây bên kia. Ừ. Dù không nhìn thấy, tôi cũng biết thừa là em ấy đang cười nhếch mép.

“Kyoko. Em nói một câu được không?” 

“Không được. Đừng nói gì hết.”

“Ngốc. Đồ ngốcccc. Thật ra chị vốn dĩ chẳng có ý định trả thù gì đâu nhỉ.”

Đấy, y như rằng.

Phản ứng y hệt như tôi tưởng tượng. Thiệt tình.

Lúc nào cũng suy nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế.

“Không phải mà.” 

Tôi bật dậy, ngồi bên mép giường, vừa xoa xoa ấn đường đang nhăn lại vừa cãi. 

Đây là phòng của tôi. 

Và hiện tại, tôi đang báo cáo cho Keika về sự việc ngày hôm nay. Cụ thể là, tôi vừa kể xong toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, từ lúc nói chuyện với Mizuki-chan ở quán cà phê, cho đến khi được Mamoru tỏ tình ở bến xe buýt.

“Chị hiểu vì sao Keika nghĩ vậy, nhưng thật sự không phải mà.” Căn phòng vẫn y như lúc tôi mới chuyển đến.

Chỉ có thùng các-tông và một cái giường, vẫn y như một xà lim đang giam giữ tù nhân. 

“Có gì mà không phải. Rốt cuộc là chị vẫn thích Mamoru-kun chứ gì. Chứ nếu không thì...” 

“Nghe chị nói hết đã.”

Tôi dứt khoát ngắt lời Keika.

“Đúng là lúc đó chị đã đồng ý lời tỏ tình trong vô thức. Chính chị cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế... Cho nên, lúc nãy, khi đang hẹn hò với Mamoru ở Tenjin, chị đã suy nghĩ suốt.” 

“Hẹn hò? Đừng nói là, chị đã đi hẹn hò với Mamoru-kun trong bộ dạng con gái đấy nhé?” 

“Ừ, đúng rồi. Sao?” 

“...Không sao? Chỉ là em nghĩ vậy khá hợp để ngụy trang thôi.” 

“Chắc vậy. Tóm lại là, chị đã suy nghĩ suốt... và chị hiểu ra rồi.” 

“Lý do chị chấp nhận lời tỏ tình á?”

“Phải. Chị vẫn chưa được Mamoru thích nhiều như Mizuki-chan, đúng không? Chắc chắn là trong vô thức, chị đã vướng bận điều đó. Vì vậy, chị mới chấp nhận lời tỏ tình.” 

“Hả?” 

“Đành chịu thôi. Để được cậu ta thích nhiều như Mizuki-chan, thì vẫn cần một khoảng thời gian nhất định...” 

“Chờ đã, chờ đã.” Keika lại ngắt lời tôi.

“Gì?” tôi hỏi lại. 

“Nghĩa là sao? Tức là chị sẽ tiếp tục cái trò chơi tình nhân với Mamoru-kun... cho đến khi chị cảm thấy mình được yêu thích ngang bằng với Asayama Mizuki? Đến mức đó rồi chị mới đá cậu ta?” 

“Gì mà trò chơi.” 

“Chẳng phải là trò chơi à. Vì Kyoko có nghiêm túc hẹn hò đâu.” 

“Ừ thì, cũng đúng... nhưng mà này. Chị nghĩ rồi, chỉ từ chối lời tỏ tình không thôi thì có vẻ hơi nhẹ nhàng cho một kế hoạch trả thù ấy nhỉ? Kiểu như nửa vời, hay là yếu ớt quá.”

“...Hảảả?” 

“Đấy. Phải khiến cậu ta lún sâu vào vũng lầy phụ thuộc rồi mới đá, nếu không thì sao khiến cậu ta tuyệt vọng được... Phải làm đến mức đó, thì mới gọi là trả thù chứ, nhỉ? ...Chị vừa nhận ra điều đó đấy.” 

Keika im lặng. Từ chiếc điện thoại, chỉ còn nghe thấy sự im lặng dường như đâm vào tai. 

“...Ơ, sao thế? Chị nói gì sai à?” 

“Rốt cuộc là chị chẳng có ý định trả thù gì, đúng không.” 

“Có mà.” Tôi cãi lại ngay lập tức, và rồi em ấy “Haaaaa...” một tiếng, cố tình thở dài. 

Gì chứ. Bực mình thật đấy.

“Nếu có gì muốn nói thì nói thẳng ra xem nào?”

“...Lúc đầu là, nếu được tỏ tình thì sẽ từ chối, đúng không? Tiếp theo là, nếu được tỏ tình lại lần nữa thì sẽ từ chối. Và lần này là, nếu được yêu thích ngang bằng Asayama thì sẽ từ chối. Vậy lần sau là gì? Bị cầu hôn thì sẽ từ chối à?” 

“Đây là lần cuối cùng thật mà.”

Tôi bực bội nói, Keika liền “Hừm...” một tiếng đầy nghi ngờ. 

“Được yêu thích ngang bằng Asayama, nghe cảm tính quá đấy. Chẳng phải là do chị tự quyết định thôi sao.” 

“Chị sẽ phán đoán khách quan, được chưa?” 

“Khách quan á? ...Thôi, sao cũng được. Chị muốn làm gì thì làm.” 

Tôi muốn cãi lại, nhưng vì đã thay đổi mục tiêu đến hai lần nên không thể mạnh miệng được. Khỉ thật. 

“...À phải rồi, hôm trước em có lên chương trình đố vui nhỉ.” 

Cứ tiếp tục thế này thì chỉ tổ bực mình thêm, nên tôi đổi chủ đề. Keika “À” một tiếng vui vẻ. 

 “Chị xem à.” 

“Ừ. Cố gắng ra phết còn gì.” 

“Cũng tàm tạm. Mà, lịch tháng sau của em trống huơ trống hoác.” 

Keika cười khan một tiếng, khiến tôi cảm thấy thật khó xử. 

“V-Vậy à.” 

 “...Mà, em sẽ cố gắng dần dần. Quan trọng hơn là, Asayama ổn thật chưa đấy?” 

“Vụ gì?” 

“Chỉ là không biết con bé có còn léng phéng với cậu bồ nữa không.” 

“Chắc là ổn rồi, không phải sao? Trông có vẻ đã dứt khoát hoàn toàn rồi mà.” 

“Vậy à. Hê...”

Thái độ có vẻ đầy ẩn ý của Keika khiến tôi thấy hơi là lạ.

Gì vậy nhỉ, tôi định hỏi thì có tiếng gõ cửa phòng.

Là Mamoru đây mà. Nếu là bà thì bà đã vừa nói vọng vào vừa mở cửa chứ không gõ.

“Xin lỗi. Chị có chút việc. Cúp máy nhé.” 

“Eh, này.” 

Tôi nghe thấy tiếng Keika, nhưng vẫn nhẫn tâm ngắt cuộc gọi. 

“Khụ, khụ... Vâng! Mời vào!”

Tôi vui vẻ đáp lại, cánh cửa từ từ mở ra, và Mamoru ló mặt vào. Rồi cậu ta mỉm cười e thẹn với tôi.

Mamoru vừa tắm xong, tóc vẫn còn ẩm và lớp trang điểm đã trôi sạch. Cậu ta đang mặc bộ đồng phục thể dục thời cấp ba của tôi. Dù biết rồi nhưng tôi vẫn thấy hơi lấn cấn vì nó vừa vặn với cậu ta.

Mà không, không phải tôi mập, mà là do Mamoru ốm quá thôi. 

Dù sao thì, Mamoru sau khi tắm xong, vẻ đẹp trên khuôn mặt càng thêm nổi bật, đúng là một mỹ nhân. 

“Em tắm xong rồi... Chị tắm tiếp nhé?” 

“Ừ, chắc chị đi luôn đây.”

Tối nay, Mamoru sẽ ở lại nhà này... nhà của bà tôi. 

Khi tôi kể với bà chuyện cậu ấy cãi nhau với Rin và bỏ nhà đi, bà đã nói “Nếu thấy khó xử như vậy thì tối nay ở lại đây đi!”, nên có vẻ cậu ta đã ngoan ngoãn nhận lời. Tất nhiên là còn phải đi học, nên bà cũng bảo sáng mai là phải về đấy nhé.

 Mà, nếu được thì cậu ta cứ ở luôn đây có phải tốt không... à, không, chắc là không được rồi. Chuyện đâu có đơn giản thế.

Haa. Nếu Mamoru về nhà, chắc lại khó liên lạc đây. Vẫn là bất tiện quá. 

...Tiếp theo là Rin. Phải làm gì đó với con nhỏ đó mới được. Thật là, chướng mắt quá. 

Vừa nghĩ vậy, tôi định ra khỏi phòng, nhưng Mamoru đứng ở cửa lại không di chuyển. 

Ngay lúc tôi nói “Xin lỗi. Chị không ra được.”

Mamoru đột nhiên ôm chầm lấy tôi.

e6072551-48af-4c1e-9721-734ecf3b8f4c.jpg

Mùi dầu gội thoang thoảng bay tới, và đầu óc tôi quay cuồng. Hả? 

“Ơ... Ơ!? Này...” 

Trong lúc tôi còn đang bối rối, cậu ta càng siết chặt cơ thể hơn. 

“Fuee!?”

Không, không ổn, cái này... ! 

Trong lúc tôi còn đang cứng đờ người không biết phải làm sao, Mamoru đã buông ra. Rồi, cậu ta lùi lại một bước, và lại mỉm cười e thẹn. 

“T-Tự nhiên, em muốn ôm chị... Không được, ạ?” Là do vừa tắm xong, hay là đang xấu hổ?

Tôi không biết là vế nào, nhưng trái tim tôi đã đập thình thịch trước khuôn mặt đỏ bừng của Mamoru. Dễ thương quá... 

Nhưng tôi không thể gục ngã trước hành động đó lúc này được, nên tôi cắn vào má trong để kìm nén.

Tôi túm gáy để kiềm nén cảm xúc đang gào thét, và giả vờ bình tĩnh.

 

“Vấn đề gì đâu. Sao lại không chứ. Chị vui lắm............... Vậy, chị đi tắm đây.” 

“Ah, un.”

Lần này Mamoru đã chịu tránh sang một bên, tôi thong thả bước ra khỏi phòng. 

Và rồi, khi bước từng bước, từng bước xuống cầu thang như thể đang dậm chân... 

Tôi siết chặt lồng ngực để cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập dữ dội. Không ổn rồi... 

Uuuuuuuu...! 

 Chỉ cần lơ là một chút thôi là ngay lập tức tôi sẽ dậm chân đùng đùng rồi lăn lộn ra sàn mất. Tôi biết bản thân mình như thế là dễ dãi quá... nhưng mà không ổn thì vẫn là không ổn, biết sao giờ. 

Tôi cắn chặt môi, phát ra những tiếng “Uuuuu~~!” không thành lời.

Tôi đã thấm thía rồi.

Trở ngại lớn nhất cho kế hoạch trả thù của tôi, không phải là Mizuki-chan hay Rin... mà chính là Mamoru. 

Đó là một điều hiển nhiên, nhưng từ trước đến giờ tôi cứ mải để ý đến kẻ thù bên ngoài, à không, đến Mizuki-chan, mà hoàn toàn không nhận ra. 

Cái này... có lẽ sẽ là một trận chiến cam go đây.

Tồi tệ và kinh khủng, cảm giác như địa ngục. 

Trong cả cuộc đời, tôi chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ đến thế này. Mấy ngày nay, ăn gì tôi cũng thấy nhạt nhẽo. 

Thứ âm nhạc tôi vốn yêu thích giờ cũng chỉ nghe như tạp âm. 

Đọc bộ manga yêu thích cũng chẳng thể khiến tâm trạng khá lên. Nói chung là thê thảm, như thể bị đẩy thẳng xuống đáy vực.

Tôi và Ma-chan, kể từ dạo đó, không hề nói chuyện với nhau. Cả hai đều không cố gắng lại gần đối phương. Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. 

Cay đắng, buồn bã, và đau khổ. 

Tôi không hiểu tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này.

Tôi… tôi đâu có làm gì sai. Tôi chẳng làm gì xấu cả. Vậy mà, tại sao tôi lại phải chịu đựng một chuyện tàn nhẫn như thế này chứ?

Tôi không hiểu gì hết… Tại sao, lại…

Nhưng, có một điều tôi biết chắc, đó là ai sai. 

Là Yoigamine Kyoko. Là tại con ả đó. Chỉ điều đó là không thể nhầm lẫn.

Chỉ cần ả đàn bà đó không tồn tại… 

…Tôi sẽ không tha thứ. 

Nhất định tôi sẽ trả thù. 

Trả thù ả đàn bà đã cướp Ma-chan từ tay tôi…! Nhất định… Nhất định!

“Em là Asayama Mizuki-chan, phải không?”

Và rồi, vào một ngày nọ, khi lòng hận thù của tôi đang chất chồng. 

Lúc tôi đang đi bộ bên ngoài sau giờ học, tôi đột nhiên bị gọi. Tôi giật nảy mình. 

Vì người phụ nữ đó ăn mặc loè loẹt, theo kiểu mà tôi chưa từng thấy ở khu này bao giờ.

Chắc là phong cách punk… bộ đồ đen, rườm rà, gắn đầy đinh tán, huy hiệu, dây xích, nói chung là lủng lẳng vô số thứ trang sức vô nghĩa. 

Cô ta trang điểm cũng đậm, đôi môi tô son đen, và quầng thâm dưới mắt thì đậm tới quá đáng.

Đương nhiên là tôi không quen người này. Đây cũng không phải kiểu người tôi muốn lại gần. Nhưng, giọng nói đó, lại có cảm giác hơi quen quen…

“……Chị là ai ạ?”

“Kitagawa Keika, nói vậy em có hiểu không? À thì. Chị là người nổi tiếng…”

“Eh? ……Ah”

Nghe cô ta nói, cảm giác kỳ quặc biến mất. Phải rồi, giọng nói này, là của Keika-chan… Eh.

Giỡn hả.

À, mà hình như, trong một bài phỏng vấn nào đó, cô ấy có nói là lúc riêng tư thì ăn mặc rất dữ dội… 

Eh.

Vậy thì, thật sự… người này, là Keika-chan…?

“Giỡn hả!?”

Khi đã hiểu ra, tôi lại càng thấy khó hiểu hơn. Tại sao, và vì sao, vô số câu hỏi chất đống trong đầu tôi.

“Ồ. Em biết tôi à?”

“Tại sao!?”

Thấy giọng tôi lạc đi, Keika-chan cười nhạt.

“Vì tôi đã nghe Kyoko kể.”

Trong thoáng chốc, cảm xúc của tôi nguội lạnh. 

…Ra vậy. Keika-chan và Kyoko… là bạn thân mà. Thế nên, cô ta nghe Kyoko kể về tôi, có nghĩa là… 

Vậy thì, người này, đối với tôi… có thể là, kẻ thù. Cảm xúc bối rối của tôi cứng lại, biến thành địch ý.

“……À. Ra thế à. Vậy, chị tìm tôi có chuyện gì ạ?”

Thế nhưng, Keika-chan mỉm cười với tôi, bất chấp sự cảnh giác của tôi.

“Làm bạn không?” cô ta nói. Tôi không hiểu cô ta đang nói gì.

 

“……Bạn bè… ủa, sao chứ? …Chị đang trêu tôi à?”

“Không phải. Tôi muốn hợp tác với em. Cùng tôi đè bẹp ả đàn bà đó không? …Yoigamine Kyoko ấy.”

“Hả?”

Tôi thật sự không hiểu gì hết. Thấy tôi như vậy, Keika-chan nói tiếp.

“Em hận ả ta, đúng chứ? Ả đàn bà đã cướp Mamoru-kun ấy. Thật ra, tôi cũng vậy. Tôi cũng hận ả ta. Ả đàn bà đó. Nên tôi đến đây nói chuyện, xem chúng ta có thể hợp tác với nhau không.”

Keika-chan, hận Kyoko…? 

Hoàn toàn, không, hiểu, gì cả. Không hiểu, nhưng. 

Nếu như, những gì Keika-chan nói, là thật… Thì tôi──