Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

255 782

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

へぶん99

Tuy nhiên, hình như phe tôi chỉ toàn một lũ điên, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giành chiến thắng.

7 11

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

44 465

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

sajerak (사제락)

Còn hiện tại thì tất cả những gì tôi muốn làm là nghỉ ngơi.

4 49

Vol.1 - Chap 5

Nguyện vọng “Muốn thay đổi” biến thành ý chí “Phải thay đổi” không mất quá nhiều thời gian. Chẳng phải tôi đang làm màu đâu.

Chỉ là, càng nghĩ sâu về mối quan hệ với Kyoko, càng nhìn nhận bản thân một cách khách quan, thì sự vô dụng của bản thân lại càng lộ rõ, và tôi tự nhiên bị thúc đẩy bởi cảm giác sốt ruột rằng không thể tiếp tục thế này được nữa.

Về các mối quan hệ, tôi hầu như chưa bao giờ tự mình chủ động thay đổi bất cứ điều gì.

Đặc biệt là với Mizuki và Rin, xu hướng đó càng mạnh mẽ, dù có bất tiện gì tôi cũng chỉ ngoan ngoãn chấp nhận, cứ thế buông xuôi theo dòng chảy, tiếp tục đè nén bản thân mình.

Ấy thế mà tôi vẫn luôn miệng phàn nàn, than vãn với Seiya và Kyoko, chỉ toàn gây phiền phức cho người khác.

Thật sự, quá vô vọng rồi. Một chuyện hiển nhiên như vậy, mà đến tận bây giờ tôi mới nhận ra. Tôi nghĩ cách sống đó cũng chẳng sao cả, nhưng...

Vì tôi ghét chính bản thân mình khi sống như vậy.

Có lẽ, tôi đã tỉnh ngộ rồi. Nhờ có Kyoko làm động lực.

Vì vậy, không phải là "muốn thay đổi". Mà là "phải thay đổi".

Trong lúc liều mạng né tránh sự quyến rũ của Mizuki, tôi đã bình an vô sự đón chào buổi sáng Chủ Nhật.

Sau khi bị Rin bắt giả gái như mọi khi và bị chụp cả đống ảnh.

Tôi ngồi trên ghế ở phòng ăn, giải bài tập Hóa học.

Lần giả gái hôm nay không có cảm giác cosplay, mà là giả gái cực kỳ bình thường.

Tôi nghĩ nó đủ bình thường để lỡ có đi ra ngoài cũng không bị chú ý quá mức.

Dù vậy, tôi cũng chẳng thể thấy tốt được, nhưng ít nhất đây chắc chắn là bộ đỡ tệ nhất trong mấy tuần gần đây. 

Rin, người bắt tôi giả gái, giờ đang ở phòng khách. Chị ấy ngồi ở mép sofa nghịch điện thoại của mình. Chắc là đang xem Twitter bằng tài khoản của chị ấy. Vì mới nãy, chị ấy vừa dùng điện thoại của tôi để đăng ảnh giả gái. Thật là nhiệt tình.

Mẹ cũng ở trên sofa... ngồi ở đầu bên kia đối diện Rin, vẫn xem TV như thường lệ. Bố thì đi đánh golf với đối tác nên không có nhà.

Một cảnh tượng sáng Chủ Nhật hết sức bình thường.

Khi tôi đang đau đầu với bài tập Hóa nâng cao, chống cằm trên bàn ăn tính toán số lượng liên kết phân tử, thì điện thoại cố định trong phòng ăn reo lên. Nó đang phát ra âm thanh điện tử trên bệ đặt điện thoại, bên cạnh cánh cửa thông ra hành lang. Tôi gấp sách giáo khoa lại, nhìn về phía phòng khách. Hai người trên sofa hoàn toàn không có phản ứng.

Chắc là vì tôi ở gần điện thoại nhất.

Bõ công tôi cố tình ngồi chờ sẵn ở bàn ăn.

Tôi đi về phía điện thoại, trên màn hình hiển thị số của Kyoko mà tôi đã thuộc lòng.

“Vâng, nhà Morisaki xin nghe.”

Tôi nhấc máy con lên, nói bằng giọng khách sáo.

“Mamoru? Là chị, Kyoko đây.”

Từ điện thoại, ngoài giọng của Kyoko, tôi còn nghe thấy cả tạp âm. Có vẻ chị ấy đang ở ngoài. Vì nghe thấy tiếng như xe đang chạy, nên có thể chị ấy đang đi bộ bên ngoài.

“Vâng. Đúng rồi.”

Để ngầm ra hiệu Rin đang ở gần, tôi vẫn giữ cách nói chuyện cứng nhắc và gật đầu.

“May quá. Em bắt máy rồi.”

Vừa mong chị ấy hiểu, tôi vừa đáp lại “Vâng” một lần nữa.

“...Chẳng lẽ, Rin đang ở gần đó à?” May quá. Chị ấy hiểu rồi.

“Vâng.”

“Ừm, ra thế. Vậy thì khó nói chuyện nhỉ... Tạm thời thì, một tuần trôi qua rồi, em có chịu đựng được sự quyến rũ của Mizuki-chan không?”

“Vâng.”

Dù thấy thật bực bội, nhưng tôi không thể trả lời khác được.

Rõ ràng tôi có bao nhiêu chuyện muốn nói với Kyoko.

“Tốt lắm. Em đã cố gắng rồi... Haa. Dù chỉ một chút thôi, giá mà chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp.”

“Đúng vậy nhỉ.”

“Rốt cuộc, em vẫn không làm gì được Rin đúng không?”

Bị hỏi với giọng điệu không mấy kỳ vọng, tôi cảm thấy thật áy náy.

Nhưng...

“............... Em sẽ làm gì đó.”

Tôi hạ giọng nói.

Bên kia máy con, Kyoko kêu lên “Eh?” đầy ngạc nhiên.

“Vì em muốn gặp mặt nói chuyện... nên em sẽ sớm làm gì đó. Giờ chị đang làm gì thế?” Tôi vẫn hỏi bằng giọng thì thầm.

Tôi cũng để ý sau lưng, nhưng Rin vẫn chưa có vẻ gì là di chuyển.

“Eh, à, ừm... Chị đang trên đường đến điểm hẹn gặp Mizuki-chan ở quán cà phê chỗ bến xe buýt.”

“Lại gặp nữa ạ? Sao vậy?”

“Bí mật. Là buổi tụ tập của con gái mà. Nhưng sau đó thì chị không có việc gì cả.”

“Vậy à. Hiểu rồi. Vậy, chị gọi lại cho em vào khoảng trưa được không?”

“Eh? ...À, rõ rồi. Chắc là khoảng một giờ, có ổn không?”

“Ổn ạ. Vậy em cúp máy nhé.”

“Ừ ừ. Gặp lại sau nhé.”

Nghe câu trả lời đó, tôi ngắt cuộc gọi. Tốt. Đã giải quyết xong nhanh gọn.

Giờ chỉ cần đợi đến trưa, kiếm cớ nào đó rồi lảng vảng gần bàn ăn là được. Nghĩ vậy, tôi quay người lại.

Rin đang đứng ngay sau lưng tôi.

Cơ thể tôi run lên, như thể có thứ gì đó lạnh toát vừa rót vào tim mình.

“Em vừa gọi điện cho ai?” Rin nói bằng giọng trầm thấp.

Đừng hoảng, tôi tự nhủ với lòng mình.

“...Không. Là bạn, ở trường thôi. Em không có điện thoại, nên bảo nếu có việc thì gọi vào máy nhà. Em không muốn bị nghe lén nên mới nói nhỏ.”

Tôi tự mắng chửi bản thân trong lòng, kẻ mà chỉ cần lơ là một chút là sợ hãi ngay, và cố sống cố chết nhìn thẳng vào mắt Rin.

Rin “Hừm...” một tiếng rồi gật đầu với vẻ mặt không rõ cảm xúc.

Rồi chị ấy vươn tay tới điện thoại cố định, nhấn nút lịch sử cuộc gọi. Một dãy mười một chữ số hiện lên trên màn hình phát sáng màu cam.

“Số điện thoại di động à...” Rin chậm rãi lẩm bẩm dãy số.

Số điện thoại của Kyoko. 

Tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn. Có lẽ, không hay rồi...

Rin liếc nhìn tôi, rồi im lặng rời phòng ăn đi ra hành lang.

Nơi chị ấy đến... là phòng của mình. Tôi nhận ra.

Điện thoại của tôi đang ở đó... chị ấy định kiểm tra. Kiểm tra số điện thoại trong danh bạ.

Trong đầu tôi, sự hoảng loạn, sốt ruột, và nỗi sợ hãi tăng lên trong nháy mắt.

Nguy rồi. Cứ đà này, ngay cả điện thoại nhà tôi cũng không được đụng vào nữa...

Nếu vậy, phương thức liên lạc với Kyoko...

Không chỉ vậy, có khi tôi thật sự không được phép làm bất cứ điều gì nữa.

“...!”

Mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa.

Ngay khoảnh khắc hiểu ra điều đó, tôi đã lao ra khỏi phòng ăn.

Nhìn thấy cánh cửa phòng Rin hé mở, xác nhận chị ấy đang ở trong phòng...

Tôi vội vàng đi ra huyền quan, xỏ giày vào. Đôi giày sneaker trắng của trường mà tôi hay dùng để đi học.

Tôi mở tung cửa chính, vẫn trong bộ dạng giả gái, không chút do dự lao ra ngoài.

Tôi chạy đến thang máy, nhấn nút đi xuống. Đèn sáng lên. Buồng thang máy đang dừng ở tầng một bắt đầu đi lên.

Lâu quá. Con số hiển thị tầng mãi không tăng lên. Mất bao lâu nữa mới lên đến đây, tầng mười? Tôi nhìn về phía căn nhà. Rin mà nhận ra tôi đã ra ngoài thì có thể lao ra bất cứ lúc nào.

Hơi thở của tôi trở nên nông và gấp gáp.

Tôi nhấn nút đi xuống một lần nữa một cách vô nghĩa... và tiếng cửa chính mở ra vang lên. Khi tôi quay mặt lại, tôi chạm mắt với Rin vừa xuất hiện.

Tôi tưởng tim mình ngừng đập.

Gần như cùng lúc, cửa thang máy mở ra.

Tôi lao vào, nhấn nút tầng một, rồi ấn mạnh nút đóng cửa. Cánh cửa từ từ đóng lại.

Tôi lẩm bẩm “Nhanh lên, nhanh lên” như đang cầu nguyện.

“Mamoru! Em đi đâu đấy... Đứng lại!”

Giọng nói và tiếng bước chân chạy vội vã... đã bị cánh cửa đóng kín hoàn toàn chặn lại, và nhanh chóng không còn nghe thấy nữa. Thang máy đi xuống.

“Haa... haa...”

Tôi buông tay khỏi bảng điều khiển, dựa vào tường, tựa lưng vào đó. Hơi thở vừa nông, vừa nhanh, vừa gấp gáp. Cảm xúc dâng trào... Tôi đang, phấn khích.

“Ha, haha...”

Tiếng cười bật ra nghe thật khô khốc.

Mấy đầu ngón tay được Rin làm móng cho đang run lên bần bật.

“M, mình bỏ nhà, đi rồi... chống lại, Rin... haha...!”

Vừa nghĩ đến việc không thể nói chuyện với Kyoko được nữa, cơ thể tôi đã tự động hành động.

Mình lỡ làm rồi. Có lẽ tôi sẽ không còn chỗ đứng trong nhà nữa. Ít nhất thì, chắc chắn tôi sẽ bị Rin đánh cho thừa sống thiếu chết.

“............... Mà, kệ đi.”

Nhưng, thật kỳ lạ, tâm trạng tôi lại vô cùng sảng khoái.

Cảm giác khoan khoái như thể... vừa mới bò ra khỏi được vũng bùn lầy.

Tới tầng một, cửa thang máy mở ra. Tôi bước ra sảnh chính.

“Hít... thở...”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cố gắng bình tĩnh lại.

Dù cảm thấy thật tự do, nhưng tôi không thể thong thả được. Chắc chắn Rin sẽ đuổi theo. Phải trốn đi trước khi bị bắt kịp.

Nhưng, đi đâu bây giờ?

Một nơi mà tôi, không ví không điện thoại, có thể đến... Bất chợt, hình ảnh Kyoko hiện lên.

Phải rồi. Có một nơi tôi có thể nghĩ đến.

Quán cà phê nơi Kyoko đang hẹn gặp Mizuki.

Chỉ có thể đến đó thôi.

Hơn nữa, trên hết... bây giờ, tôi chỉ muốn nói chuyện với Kyoko.

Tôi đến quán cà phê trước giờ hẹn mười một giờ khá lâu. Tôi cố tình đến sớm. 

Tôi muốn có thời gian một mình để bình ổn lại tâm trạng trước khi tranh cãi với Mizuki-chan.

Tôi nhận ly café au lait đã gọi ở quầy thu ngân rồi tìm chỗ trống trong quán cà phê đông đúc. 

Ghế bành... cả bốn chỗ đều kín rồi. Mà bàn thường cũng lấp đầy gần bảy phần, xem ra không kén chọn được. Đành chịu thôi, tôi đành chọn một chỗ bàn tròn nhỏ gần cửa sổ.

Hơi thoáng đãng quá để nói chuyện nghiêm túc, nhưng ít ra hai bên vẫn còn trống. 

Mà, với tình trạng đông đúc này chắc cũng sớm bị lấp đầy thôi. 

Tôi ngồi xuống, nhấp một ngụm café au lait, khẽ đảo mắt nhìn quanh quán. 

Dù khách đông nhưng nhờ cải trang nên có vẻ không ai nhận ra thân phận của tôi. 

Tôi thò tay vào túi, đầu ngón tay chạm phải một vật gì đó cứng, lạnh, hình trụ. 

Là máy ghi âm. 

Tôi mang nó theo để moi móc lời hớ của Mizuki-chan, ghi âm lại và cho Mamoru nghe. 

À không, tôi cũng không muốn bị nghĩ là loại con gái nguy hiểm lén ghi âm cuộc trò chuyện của người khác, nên nếu được, tôi sẽ cố dùng miệng mình để truyền đạt sự nguy hiểm của Mizuki-chan. Thế nên chỉ dùng đến đoạn ghi âm khi thuyết phục thất bại mà thôi. 

Nói cách khác, đây là biện pháp cuối cùng. Một liệu pháp sốc để chấm dứt mối tương tư nhiều năm. 

Tôi dịu dàng vuốt ve nút nguồn lồi lõm của máy ghi âm. 

Cảm giác lành lạnh của nó không hiểu sao lại khiến tôi liên tưởng đến súng lục hay dao găm. 

Tâm hồn mình chai sạn quá rồi. Trạng thái tinh thần này chắc là không ổn.

...Phải kết thúc nhanh cái chuyện chẳng có gì hay ho này thôi. 

Tôi cũng đã hứa sẽ gọi cho Mamoru vào buổi trưa, nên đằng nào cũng không thể kéo dài được.

Đang mải nghĩ ngợi thì một bóng người có vẻ giống bước vào quán.

Vóc người nhỏ nhắn, ngực lớn... là Mizuki-chan. Dù ở xa tôi vẫn nhận ra ngay.

Có vẻ vì tôi cải trang nên Mizuki-chan không tìm thấy. 

Con bé đang nhìn quanh quẩn khắp quán. Tôi giơ tay ra hiệu, Mizuki-chan nhận ra rồi sải bước dài đi thẳng tới. 

“...Chào chị.”

Rồi, con bé đứng bên cạnh, nhìn xuống tôi. 

Vẻ mặt vô cảm, không chút thân thiện đến mức buồn cười.

“Chào em. Em đi mua đồ uống đi?”

 Tôi mỉm cười chỉ về phía quầy thu ngân. 

Chiếm dụng bàn chỉ với một ly nước thì phiền cho quán quá.

Nhưng Mizuki-chan nói “Không cần đâu ạ” rồi ngồi xuống đối diện tôi.

 “Em không định nói chuyện lâu đâu. Thế, chị tìm em có việc gì thế~?” 

Uầy. Khó chịu thật.

Nhưng mà, ra là vậy. Hiểu rồi. Hoàn toàn hiểu rồi. Tức là thái độ này đây.

Có nghĩa là tôi không cần phải khách sáo nữa nhỉ. 

A~, biết ơn đến phát khóc. Đùa thôi. Lòng tôi đang sôi sùng sục. Tất nhiên là vì giận.

Nhưng tôi sẽ không để cơn giận lấn át. Tôi nắm chặt đùi mình dưới gầm bàn, tự nhủ phải bình tĩnh, điều chỉnh lại hơi thở và cảm xúc. Tiện thể, tôi bật luôn công tắc máy ghi âm. 

“...Cảm ơn em đã cất công đến đây nhé.”

Một khi đã bắt đầu ghi âm thì không thể la hét thảm hại hay chửi rủa vô nghĩa được nữa. 

“Hôm nay chị có chuyện muốn nói với Mizuki-chan.” 

“Chuyện đó thì chị nhắn qua Line là được rồi mà~. Với lại, chị lén lút điều tra người khác, định làm gì thế~? Ghê tởm quá đấy.” 

“Xin lỗi nhé. Nhưng chị nghe nói Mizuki-chan đang ve vãn bạn trai chị, nên chị muốn xác nhận thôi. Này, mấy trò đó phiền phức thật đấy, em dừng lại được không?” 

Tôi biết chuyện này qua Uno-kun, dạo gần đây Mizuki-chan hình như đang ve vãn Mamoru thật. 

Thái độ mập mờ, tỏ vẻ như nếu tỏ tình sẽ đồng ý, rồi bám dính lấy... 

Mà, tôi cũng đoán trước rồi. Rằng con bé sẽ làm mấy trò đó. Nhưng khi thật sự bị làm vậy, tôi tức đến mức muốn nghiến nát răng.

“Hả~?” Mizuki-chan cất giọng khó chịu, nghiêng đầu. 

“Ve vãn...? Chuyện gì thế ạ~? Ừm. Vì học chung lớp nên ngày nào cũng nói chuyện... thế nhưng mà~...” 

Hoàn toàn không có vẻ gì là hối lỗi. 

Không phải là quá trơ trẽn sao? 

“...Hửm, vậy à. Nhưng chị nghe từ Uno-kun đấy. Rằng Mizuki-chan đang làm chuyện xấu. Uno-kun thì có vẻ nghe từ Mamoru... thế này thì, có nghĩa là ai đó đang nói dối, nhỉ?”

Khi tôi xoáy vào, Mizuki-chan nheo mắt lại.

“Chị nói thế thì em biết làm sao~. Ừm... A! Em bị Uno-kun ghét đấy ạ! Nên chắc chắn là Uno-kun muốn biến em thành người xấu nên mới nói bậy bạ đấy ạ~!” 

“Đừng giả vờ nữa.” 

“Hả? Lời của Uno-kun thì chị tin, sao lại không tin em thế~?” 

“Không không. Chẳng phải hiển nhiên là chị không thể tin một con nhỏ vô duyên vô cớ bảo người ta chia tay à.” 

“A, phải rồi! Kyoko-san, mau chia tay với Ma-chan đi!”

Mizuki-chan hét lên với vẻ mặt giận dữ. Đùa à.

Nổi khùng ngược lại vào lúc này thì đúng là mặt dày quá rồi đấy.

“Không, chị không chia tay... Này. Đừng có đánh trống lảng. Bây giờ chị đang nói dở chuyện Mizuki-chan đừng có động vào bạn trai chị, đúng chứ? Chị đang tức giận vì em quyến rũ Mamoru đấy.” 

“Sao chị lại tức giận thế~?” 

Quá bất ngờ, tôi thật sự không hiểu con bé đang nói gì. 

Tôi nhìn chằm chằm Mizuki-chan, kiểu như "Hả?". 

“Em đang nói cái gì vậy...?” 

“Em nghĩ thế này~. Dù em có quyến rũ Ma-chan thì cũng đâu có vấn đề gì, đúng không~?”

“Có đấy. Quá có vấn đề luôn. Em không có thường thức à?” 

“Eeh~? Nhưng mà~... nếu hai người thật lòng yêu nhau, thì dù em có quyến rũ, Ma-chan cũng đâu có xiêu lòng, đúng không~.” 

“Hả?” 

“Là Kyoko-san không tự tin mình được Ma-chan yêu. Nên mới tức tối vì một chuyện vớ vẩn thế này. Tức là, người xấu không phải em, mà là Kyoko-san, người không tin tưởng bạn trai mình mà cứ ra vẻ bạn gái đấy ạ~. Thiệt tình... đừng có nổi khùng ngược lại thế chứ~.”

...Hả, khoan đã.

Cái lý lẽ này nó ở chiều không gian khác rồi… Gì đây? Sợ ghê.

“...Em tỉnh táo không đấy? Em nói nghiêm túc à?” 

“Nghiêm túc đấy ạ~. Vì Ma-chan chẳng được bạn gái tin tưởng chút nào, thật đáng thương.”

Con nhỏ này... Không, bình tĩnh. Đừng kích động…

Tôi xoa bề mặt máy ghi âm, cố gắng tự kiềm chế.

Đúng rồi. Phải bình tĩnh... Tôi tự nhủ, hít một hơi thật sâu và trấn an tinh thần. 

“..., tại sao Mizuki-chan lại cố sống cố chết bắt bọn chị chia tay? Gần đây đột nhiên ve vãn Mamoru cũng là để bọn chị chia tay, đúng không?”

Mizuki-chan lại cất cái giọng khó chịu “Hả~?”

“Hoàn toàn khác mà~? Chị bị hoang tưởng bị hại rồi đấy~.” 

“Vậy thì chị càng không hiểu suy nghĩ của em. Từ trước đến giờ em có coi Mamoru ra gì đâu, vậy mà ngay khi bọn chị bắt đầu hẹn hò thì em lại ra tay là có ý gì.” 

“Em có ra tay gì đâu.” 

“Em nói năng lộn xộn lắm đấy, em có nhận ra không?” 

“Không có lộn xộn.” 

“Rồi, sao cũng được, nhưng ít nhất hãy trả lời tại sao em lại muốn chúng tôi chia tay.”

 Mizuki-chan bĩu môi, như thể đang áp đặt cảm giác bất mãn của mình lên tôi. 

“Lý do thì hôm trước em nói rồi mà~... Hai người là anh em họ, Ma-chan đang bối rối...” 

“Đó là nói đùa đấy à?” 

“Là thật mà. Từ nãy đến giờ chị cứ quy chụp em nói dối, quá đáng thật. Tính cách xấu xa quá đấy.” 

Hả? Người có tính cách xấu xa là cô chứ không phải tôi... 

Tôi muốn nói vậy. Nhưng tôi kìm lại.

“...Mamoru, trông chẳng có vẻ gì là bối rối cả?” 

“Ma-chan tốt bụng mà. Chỉ là cậu ấy đang giữ kẽ thôi. Chị không hiểu à? Vả lại, anh em họ hẹn hò với nhau đúng là kỳ cục. Ghê tởm quá đi~.”

Lì lợm thật. 

“Tất cả những điều đó đều là cảm nhận cá nhân của Mizuki-chan thôi hả?” 

“Đúng thế. Nhưng mà yêu người thân trong họ hàng là không bình thường, đúng không?”

“Không có gì kỳ cục cả. Khi yêu một người, thân phận đâu có liên quan.” 

“Có chứ. Có liên quan đấy. Nó kỳ cục chỉ sau việc yêu anh em ruột thôi.”

Thế này thì chỉ thành cãi cùn "bình thường" với "không bình thường" thôi.

Biết làm sao bây giờ... Chết tiệt. Đành chịu. 

Đến nước này, chỉ còn cách nói ra tôi yêu Mamoru thế nào, lái câu chuyện theo hướng "đã yêu là yêu, biết làm sao được" để bắt con bé chấp nhận… Ah. 

Không... bây giờ tôi đâu còn yêu Mamoru nữa nhỉ? Chỉ là đối tượng trả thù, không hơn không kém. Nghiêm túc đấy. 

Vì mục đích đó, tôi mới đang cố gắng thế này... Nhưng mà, dù không muốn thừa nhận, sự thật là ngày xưa tôi đã từng yêu. Nên tôi có thể nói ra cảm xúc lúc đó chứ?

Nên là, ừm, đành vậy. 

“...Bởi vì. Mamoru, dễ thương mà.”

Tôi hơi gồng mặt để không lộ vẻ xấu hổ. Mizuki-chan nhìn tôi “Hả?”.

“...Tự nhiên chị nói gì thế~?” 

“Chị nói là Mamoru quá dễ thương, nên dù là anh em họ mà lỡ yêu thì cũng đành chịu thôi.” 

“Eh?”

Con bé làm vẻ mặt như không thể tin nổi. 

“Không... Eh?” 

“Em có ý kiến gì à?”

Mizuki-chan đang ngẩn người ra, vội vàng trừng mắt sắc lẹm trở lại. 

“A... Có chứ ạ! Đàn ông dễ thương thì tìm đâu chẳng có! Nếu đến mức phải hẹn hò với họ hàng thì chị tìm ai đó trong giới giải trí mà bắt lấy đi!”

“Em chẳng hiểu gì cả.” 

“Hả?” 

“Chỉ ngoại hình dễ thương thôi thì không đủ. Bản thân sự tồn tại cũng phải dễ thương... Em không hiểu à~?” 

“Eh~?” 

“Tất nhiên khuôn mặt đẹp cũng quan trọng. Mà cái mặt đó đúng là gu của chị. Nhưng không chỉ vậy... cái tính cách đáng yêu, dù thảm hại nhưng vẫn cố tỏ ra ngầu trước mặt chị, cũng quan trọng không kém. Với cả cử chỉ nữa, Mamoru hay có mấy cử động nhỏ loanh quanh ấy. Cái đó cũng đáng yêu như động vật nhỏ vậy. Giọng nói cũng trong trẻo, thánh thót... Đại loại là thế.” 

Mizuki-chan không nói gì. Con bé im lặng nhìn tôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc…

Ể, đây là bảo tôi nói tiếp à? ...Thì, tôi sẽ nói tiếp.

“...Mamoru ấy, bị đối xử như trẻ con là sẽ hơi dỗi ấy nhé? Khen vẻ ngoài dễ thương là sẽ tỏ vẻ khó chịu, đúng không? Mấy cái đó, sao nhỉ, không phải là đáng yêu chết đi được à? Rồi hôm nọ lúc hôn, em ấy đỏ bừng mặt rồi đơ ra, cái đó cũng làm chị rung động... Lúc hẹn hò, em ấy đột nhiên cố dẫn dắt chị một sao cho tính cũng làm chị thấy xao xuyến... Mà không cần phải là mấy điểm lớn lao đó, cái thói quen để dành món yêu thích lại ăn sau cùng, hay lúc nắm tay là nhất định sẽ nắm chặt lại, cũng là điểm dễ thương ngầm. Lúc chơi game thì cơ thể cũng cử động theo nhân vật, uống nước có ga thì nấc cụt khó hiểu, mấy cái đó chị có thể nhìn mãi không chán... Giọng nói khi gọi tên chị cũng hay nữa. Như cún con vậy. Nên là, à, tóm lại, ngay cả những cử chỉ nhỏ nhặt mà người khác làm thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng Mamoru làm thì chị lại thấy đáng yêu không thể tin nổi, ‘sự tồn tại dễ thương’ chính là ý đó đấy. Chỉ khuôn mặt hay chỉ nội tâm thôi thì không đủ. Tất cả, mọi thứ kết hợp lại, mới trở nên dễ thương tột bậc. Tóm lại, đó là một kỳ tích. Đối với chị, sự tồn tại của em ấy là một kỳ tích.” 

Tôi vừa nói vừa nhớ lại những cảm xúc mà ngày xưa tôi đã tự vấn và xác nhận lại không biết bao nhiêu lần. Không phải là “thích ở điểm nào”.

Nếu là Mamoru thì gần như tất cả tôi đều thích.

Dù có dùng bao nhiêu từ ngữ cũng không thể truyền đạt trọn vẹn cảm xúc này. Dù vậy, tôi vẫn nói ra hết vì không muốn tình cảm này bị coi nhẹ hay hiểu lầm. Tôi thật sự... thật sự đã từng yêu Mamoru. Rất yêu. 

Yêu, yêu, yêu vô cùng, đến mức không thể chịu nổi. 

Chính vì vậy, việc Mamoru lại say mê một người như Mizuki-chan khiến tôi cay đắng và đau buồn từ tận đáy lòng. 

Tôi đã tự tin rằng mình yêu cậu ta hơn bất cứ ai. Luôn luôn quan tâm đến cậu ta. Nếu tôi không được chọn... thì ít nhất tôi cũng mong cậu ta hẹn hò với một người trân trọng cậu ta như tôi. 

Vậy mà kết quả lại thế này đây.

Tại sao Mamoru lại chọn một con khốn như Mizuki-chan? 

 Ít nhất nếu là một người như thánh nữ thì tôi còn có thể từ bỏ... à, chắc là cũng không từ bỏ được.

Nhưng ít nhất không thể là Mizuki-chan. Tuyệt đối không.

Cậu ta lại chọn một con nhỏ thế này, tôi không tài nào chấp nhận được. Không thể nào. Thà là tôi còn hơn... Không, phải là tôi mới đúng! Tôi biết mình đang nói những lời ích kỷ... rất ích kỷ! Tôi biết, nhưng mà, dù vậy... Aaa, chết tiệt! 

Tôi nuốt ngược cảm xúc đang trào dâng, và nói tiếp “Thế nên”.

“Chị biết quan hệ họ hàng là một điểm trừ. Nên chị đã nỗ lực để bù đắp cho điều đó. Chị đã cố gắng để Mamoru ngoảnh lại nhìn mình. Ngay cả việc làm idol, thật ra cũng là vì mục đích đó... Tự nói ra thì hơi kỳ, nhưng chị đã liều mạng cố gắng đấy.” 

“...Ghê tởm.” 

Con bé phun ra một câu. 

Tôi không hiểu vẻ mặt cứng đờ đó của Mizuki-chan đang biểu lộ cảm xúc gì.

Chỉ là, tôi thấy bực mình. Một cảm xúc đen tối, sền sệt cuộn lên trong lồng ngực. 

“Ghê tởm, á... Chị đã dốc hết ruột gan ra mà cảm nhận của em chỉ có thế thôi à?” 

“Xin lỗi nha~. Nhưng một đứa con gái vì đàn ông mà đến mức làm idol, không đáng sợ sao~?” 

Một cảm xúc đen ngòm không thể tả nổi dâng lên đến cổ họng. 

Bị một con nhỏ được Mamoru thích chỉ vì hợp gu khinh bỉ, tôi thấy nhục nhã đến đau đớn. Tôi muốn dùng những lời lẽ xấu xí nhất có thể nghĩ ra để chửi lại. 

Nhưng tôi liên tục xác nhận lại cảm giác lạnh lẽo của máy ghi âm, cố gắng níu giữ bình tĩnh. 

“...Em muốn nghĩ gì về tình cảm của chị cũng tùy. Nhưng em hiểu rồi chứ? Quan hệ anh em họ, thứ đó, không thể là lý do lật đổ được tình cảm hay nỗ lực của chị. Bởi vì... chị đã yêu đến mức này rồi, đành chịu thôi. Dù gì cũng đâu phải anh em ruột hay cha con...” Gần như là ép buộc. 

Mizuki-chan méo miệng. 

“...Kyoko-san yêu Ma-chan thế nào thì em hiểu rõ rồi~.” 

“Thế thì tốt. Vậy, lý do Mizuki-chan muốn bọn chị chia tay cũng không còn nữa nhỉ.” 

“Eh!? K-Không, khác chứ... K-Khi hẹn hò với Kyoko-san, Ma-chan sẽ bối rối! Nên không được đâu~!” 

“Không sao. Nếu có lỡ làm em ấy bối rối, chị sẽ làm em ấy hạnh phúc hơn thế.” 

Mizuki-chan trợn tròn mắt, miệng đớp đớp. 

Trông như cạn lời rồi. Tốt. Cứ thế này.

“Nè, Mizuki-chan. Hôm trước em nói đúng không? Rằng người Mamoru thích không phải chị, nên việc Mamoru hẹn hò với chị là kỳ cục… Lý do thật sự em muốn chúng tôi chia tay là đây, đúng chứ?” 

“...Em không có nói thế.” 

Mizuki-chan trả lời với vẻ hờn dỗi ra mặt. 

Hừm. 

“Em có nói. Chắc chắn đấy. Chị nhớ mà. Vậy, người Mamoru thích là ai?” 

“Em không biết.” 

“Lại nói dối nữa rồi. Mizuki-chan đúng là kẻ nói dối từ trong trứng.” 

“...Không phải nói dối. Em không có nói dối. Chị bị gì vậy?”

Mizuki-chan bắt đầu run rẩy. 

Nhìn kiểu gì cũng thấy đang bực bội. Trông cực kỳ căng thẳng. 

“Cứ nói xấu người khác vô căn cứ... Chị thấy làm người như thế có được không...” 

“Chị có căn cứ đấy. Này. Chị không nói xấu người khác vô căn cứ đâu.” 

“...Hả?” 

“Mizuki-chan, hồi năm ba sơ trung, em đã tỏ tình với Uno-kun, đúng chứ.”

Cơ thể đang run rẩy của Mizuki-chan cứng đờ lại. 

“...Không có.” 

Giọng nói phủ nhận đó nhỏ đến mức tôi tưởng mình nghe nhầm. 

“Vậy à? Nhưng Uno-kun nói đấy? Rằng bị Mizuki-chan tỏ tình, và đó là nguyên nhân khiến quan hệ cả hai xấu đi. Nếu Mizuki-chan không tỏ tình, tại sao hai đứa lại bất hòa? Trước khi chị lên thủ đô, hai đứa đâu có ghét nhau? Tại sao?”

Mizuki-chan im bặt. 

Rồi con bé lườm tôi đầy căm tức. 

“Không cãi lại được à? Nào nào. Sao lại tỏ tình? Em thích Uno-kun à?” Tôi thử chờ câu trả lời, nhưng dĩ nhiên là con bé vẫn im lặng. 

“...Không phải, đúng không? Mizuki-chan chỉ là muốn biết, nếu mình hẹn hò với Uno-kun thì Mamoru sẽ phản ứng thế nào thôi, đúng chứ? Vì chính em đã giải thích với Uno-kun như vậy mà?” 

“Không có.” 

“Vậy, sao lại tỏ tình? Hay là em thích Uno-kun thật?” 

“..., em không có tỏ tình.” 

“Vậy, lý do em bất hòa với Uno-kun là gì?”

Mizuki-chan nghiến răng. 

Gương mặt méo mó vặn vẹo như quỷ. Buồn cười thật.

“...Lý do à, em không nhớ!” 

“Đấy. Lại nói dối. Thiệt tình... Mizuki-chan, em biết mình được Mamoru thích, đúng chứ? Em nhận ra Mamoru đang đơn phương em, đúng không?” Mizuki-chan không trả lời... nhưng mà?

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt oán hận đó, dù không nói ra, tôi cũng biết câu trả lời rồi. Thật đáng tiếc khi không thể chụp lại cái biểu cảm dữ dội này. 

“Mizuki-chan đã thử Mamoru. Thay bạn trai như thay áo để xem Mamoru, người đang yêu thầm mình, sẽ phản ứng thế nào. Vì mục đích hẹn hò là như vậy nên em chẳng bao giờ bền lâu với bạn trai, chia tay ngay. Uno-kun cũng biết điều đó, nên mới ghét Mizuki-chan và quan hệ cả hai xấu đi.”

Khi tôi nói ra phần cốt lõi, Mizuki-chan thì thầm “Vừa phải thôi...” Rõ ràng là con bé đang bực bội hơn. 

Nhờ vậy tôi càng tin là mình không sai. 

“Eh? Chị vừa nói gì à?” 

“Đã bảo vừa phải thôi!”

Tôi hỏi lại với chút ý xấu, Mizuki-chan đấm xuống bàn. 

Một tiếng động khô khốc vang lên. Tiếng ồn xung quanh im bặt trong giây lát. 

...Ồ, đáng sợ. Làm thế thì thu hút ánh nhìn mất... 

Từ lúc nào mà bàn bên cạnh đã có một cô gái ngồi, cô ấy cũng đang nhìn sang đây với vẻ mặt ngạc nhiên…

“Này. Không được trút giận lên đồ vật chứ.” 

“...Giả sử, nhé... Giả sử, em nhận ra tình cảm của Ma-chan đi... thì tại sao em lại phải làm thế chứ~? Lý do là gì? Tại sao em phải quan sát phản ứng của Ma-chan? ...Em không hiểu~.” 

“Đó là điều chị muốn hỏi đấy... Nhưng mà, chị đoán là có thể dự đoán được. Chẳng phải Mizuki-chan muốn biết Mamoru sẽ tha thứ cho em đến mức nào sao?” Mizuki-chan không trả lời.

Tôi bắt đầu hiểu ra rồi. 

Đứa trẻ này, hễ bị vạch trần bí mật bất lợi cho mình là sẽ im lặng. Chắc là không thể phủ nhận ngay lập tức? 

Một đứa trẻ dễ đoán. Đi một vòng lại thấy con bé đáng yêu. Tất nhiên là đùa thôi.

“...Mamoru chung tình nhỉ. Cứ đơn phương Mizuki-chan mãi. Từ hồi tiểu học, cứ thế mãi.” 

Tôi nhận ra Mamoru đơn phương là vào lúc tôi lên sơ trung... tức là bảy năm trước. Từ lúc đó, Mamoru đã liên tục đơn phương Mizuki-chan. 

Thật sự có vấn đề. Chung tình đến mức đáng sợ. 

“Mizuki-chan này. Em đã ngộ nhận, đúng không? Rằng Mamoru, dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ yêu em... Nên, để chứng minh điều đó... hay là, để có được sự chắc chắn nhỉ? Em đã hẹn hò với những thằng con trai khác để xem phản ứng.” 

“...Tại sao. Em lại phải làm thế chứ~?” 

“Đó là vì Mizuki-chan luôn đa nghi với tình cảm mà người khác dành cho mình.” 

“Hả...?” 

“Nghe nói từ nhỏ, em không được bố mẹ quan tâm lắm nhỉ.” 

Ngay lúc tôi nói ra, Mizuki-chan nhe răng. 

“Chết đi!” 

“Uầy. Độc mồm thật.” 

“Aaaggh, chị bị điên à!? Ch-Chuyện gia đình người khác mà cũng xía vào!” Giận rồi. Siêu giận.

Đem chuyện gia đình ra nói, có lẽ là tôi đã đi quá xa rồi chăng? 

...Nhưng người sai là Mizuki-chan. Vả lại tôi cũng không hiền lành đến mức nương tay cho kẻ thù. 

Dù sao thì, phản ứng rõ ràng thế này. Chắc chắn là trúng tim đen rồi. 

“Xin lỗi nha~. Chị cũng đang liều mạng vì không muốn mất Mamoru... Nhưng, quả nhiên là vậy à.” 

“Cái gì!?” 

“Mizuki-chan đã nghĩ về Mamoru như thế này. Là một cái bao cát, dù mình có làm gì cũng sẽ yêu mình, cũng sẽ tha thứ cho mình.” 

“...!”

Mizuki-chan lại đấm xuống bàn. 

“Dừng lại. Đã bảo đừng trút giận lên đồ vật mà. Em là thú vật à?” Tôi mạnh giọng.

Nhưng Mizuki-chan chỉ lườm tôi với vẻ mặt đầy thù hận, không chút hối lỗi. 

“...Coi là vậy, đi. Thì có gì, sai sao~? Coi Ma-chan là như vậy thì...” Hử? Đây là, tự thú à...? 

“Tất nhiên là sai. Vì em chỉ nghĩ cho bản thân, không coi Mamoru là một con người.” 

“Ma-chan, dù có chuyện gì, cũng sẽ yêu em.” Ể. Hình như nói chuyện không thông?

Mà sao cũng được.

“Kyoko-san dù có nỗ lực bao nhiêu cũng vô ích thôi. Vì Ma-chan yêu em.” 

“Vậy à~. Nhưng mà, giờ em ấy đang hẹn hò với chị đấy.” 

“...Chị đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu. Người Ma-chan yêu là em... Trả lại đây. Chia tay đi.” 

“Không. Chị từ chối. Mà chị không hiểu lắm, Mizuki-chan yêu Mamoru à?” 

“Không phải. Là Ma-chan yêu em.” 

“Cái sự cố chấp vô nghĩa gì vậy... Vậy, Mizuki-chan không yêu Mamoru, đúng chứ?” 

“Đã bảo là Ma-chan yêu em mà.” 

“Rồi rồi. Này nhé, chị nói lại lần nữa, Mamoru đang hẹn hò với chị. Với chị. Em hiểu không?” 

“Nhưng Ma-chan không yêu Kyoko-san!” 

“...Ừm, đúng là thế. Hiện tại là vậy. Nhưng mà, Mamoru đã hứa với chị rồi. Rằng em ấy sẽ sớm yêu chị thật lòng. Rằng sẽ yêu chị hơn Mizuki-chan... Em hiểu ý nghĩa của câu này chứ?” 

Mizuki-chan, lần thứ ba, đấm xuống bàn.

So với trước, một tiếng động lớn khác thường vang lên, cái bàn nghiêng hẳn đi. 

Ly nước rung lắc dữ dội. Tôi vội giữ lấy bàn nhưng không kịp, ly café au lait đổ lênh láng, thứ chất lỏng màu nâu cùng vô số viên đá nhỏ trượt trên mặt bàn. 

Tệ thật. 

“...Vô học quá. Khỉ còn khôn hơn một chút đấy.” Đúng như dự đoán, mọi ánh mắt trong quán đều đổ dồn về đây.

Bị nhân viên nhắc nhở lúc nào cũng không lạ... Mà, đến giờ vẫn chưa bị nhắc nhở đúng là kỳ tích. 

“Đó chỉ là lời nói đãi bôi của Ma-chan thôi. Chị ngốc à?” 

“Ồ. Giọng điệu rõ ràng rành mạch rồi nhỉ~. Không giả nai nữa à?” 

“...Không phải thế.” 

“Hửm.” 

Chắc là đủ rồi. 

Tôi thọc tay vào túi, tắt công tắc máy ghi âm. 

Đã thu thập đủ bằng chứng cần thiết. Không cần ghi âm thêm nữa... Hay nói đúng hơn, phần sau đây là những lời không thể để Mamoru nghe được.

“...Này. Mizuki-chan, em đang nổi giận khó hiểu thật... nhưng chị còn giận hơn thế nữa đấy.” 

Tôi không nhịn nữa. 

 Tôi lườm Mizuki-chan, con bé đang làm vẻ mặt ngơ ngác “Hả?”. 

Tôi nhớ lại ngày tái ngộ Mamoru. Mamoru đã bị Mizuki-chan đùa bỡn, bị dồn vào đường cùng... Cơn giận, cảm xúc, sôi sùng sục. 

Trái tim tôi gào thét. Không thể tha thứ. 

Thật ra, nếu Mizuki-chan không nhận ra tình cảm của Mamoru, thì đã chẳng có vấn đề gì. Nếu Mizuki-chan không biết gì, thì đó chỉ là vấn đề về sự yếu đuối của Mamoru. Nhưng, Mizuki-chan biết tất cả, và vẫn đùa bỡn Mamoru. 

Biết mình được Mamoru yêu, con bé vẫn cố tình phô trương, làm tổn thương cậu ta.

Tất nhiên, dù vậy, việc cậu ta định nhảy lầu... cũng chỉ vì Mamoru ngốc nghếch. Nhưng! 

Mizuki-chan còn ngốc hơn, còn khốn nạn hơn. 

Tuyệt đối, tuyệt đối không tha thứ.

Cơn giận không thể kìm nén khiến cơ thể tôi cử động. 

Tôi rướn người về phía trước, túm lấy ngực áo Mizuki-chan, dùng hết sức kéo con bé lại. 

Vì quán tính, trán chúng tôi đập vào nhau, nhưng tôi mặc kệ. Tôi cứ thế ấn đầu mình vào. 

“Chỉ vì muốn được ai đó yêu thương mà mày dám đùa bỡn, làm tổn thương Mamoru...!”

Ở khoảng cách mũi chạm mũi, tôi gầm gừ với Mizuki-chan đang cứng đờ. 

Thật khó khăn để kiềm chế không la hét, không đánh người. 

Làm chuyện này ở nơi công cộng, với tư cách là người lớn, thật sự không được. 

Tôi cũng biết bản thân mình, người đang cố làm Mamoru yêu rồi đá cậu ta, không có tư cách nói những lời này. Tôi cũng biết... hành động này chỉ là trút giận lên con nhỏ mà người đàn ông mình từng yêu đơn phương... Nhưng... Dù vậy! 

Gạt hết mọi thứ sang một bên, bây giờ tôi phải trút hết cơn giận đã dồn nén bấy lâu! 

“Tao, tuyệt đối, sẽ không tha thứ cho mày...!”

Mizuki-chan nín thở. Con bé nhìn tôi với vẻ mặt tập hợp đủ mọi cảm xúc tiêu cực... sợ hãi, kinh hoàng, ghê tởm.

“...Kh-Không... không được tha thứ, cũng được...” 

Che giấu vẻ mặt sợ hãi, Mizuki-chan run rẩy nói. 

“Bởi vì, dù Kyoko-san có giận đến đâu, người Ma-chan yêu, là em...”

Bựt, có thứ gì đó đứt phựt trong đầu tôi.

“...Hả?” 

“Gi-Giận như thế, cũng vô ích thôi... Kyoko-san đáng thương... Vì là chị họ, nên không được Ma-chan yêu, đáng thương... Không thể trở thành em, đáng thương...!” Con nhỏ này, vừa phải thôi... 

Ngay lúc tôi sắp hét lên.

“Mizuki. Dừng lại đi.” Một giọng nam vang lên. 

Phản xạ nhanh hơn cả nhận thức. 

Tôi vội buông tay đang túm Mizuki-chan ra, ngoắt đầu lại.

Rồi tôi chạm mắt với một mỹ thiếu nữ đang đứng ngay bên cạnh, eh? Đầu óc tôi hỗn loạn.

Rõ ràng nghe thấy giọng nam mà, ah.

Mặt tôi tái mét. Phải rồi. Hôm nay là Chủ nhật, nên là, giả gái... Uầy... Thật á. Hoàn toàn không nhận ra. Mà, từ lúc nào đã ở đây…

“Eh, ai vậy?” Mizuki-chan có vẻ vẫn chưa nhận ra.

“...Là Morisaki Mamoru đây. Dù tớ đang trong bộ dạng này.”

Cô gái đó, Mamoru, lên tiếng.

Rồi cậu ta mỉm cười tự giễu, một tay nắm lấy mép váy. 

Mizuki-chan kêu lên một tiếng “Eh” trống rỗng, nhìn chằm chằm vào mặt Mamoru... Không. 

Phản ứng của Mizuki-chan giờ sao cũng được. Quan trọng hơn là. 

“Từ lúc nào, à, không, mà, t-tại sao em lại ở đây!?” 

Tôi bối rối hỏi, Mamoru nở một nụ cười gượng gạo.

“Sao em lại ở đây!?”

Bị Kyoko hỏi, dù không phải lúc nhưng tôi vẫn hơi buồn cười. 

Vì bộ dạng bối rối đến mức này của Kyoko, nói chung là rất hiếm thấy, và cũng rất thú vị. 

Bởi vì nói đến Kyoko, ngay cả lúc tôi giả vờ tự sát trên sân thượng, chị ấy vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn mang hình ảnh của một “người phụ nữ thép”. 

Hơn hết là dạo gần đây, tôi toàn bị Kyoko xoay như chong chóng. 

Thế nên, dù không thể diễn tả rõ được, nhưng việc có thể khiến Kyoko lộ ra vẻ mặt đó làm tôi thấy hơi vui vui. 

“Em bỏ nhà đi... ờm, đến để gặp Kyoko.”

Khi tôi trả lời câu hỏi, Kyoko lặp lại như một con vẹt, “Bỏ nhà đi?” 

“Ừ. Rin phát hiện ra chuyện em gọi điện thoại rồi. Thế nên, vì nghĩ là sắp không được nói chuyện với Kyoko nữa, em đã dứt khoát bỏ trốn. Em còn không kịp lấy ví nên chỉ mặc đúng bộ đồ trên người thôi...”

Tôi nhìn xuống cơ thể đang giả gái của mình. 

Bộ đồ giả gái hôm nay tương đối đơn giản. Phải nói thế nào nhỉ. Thực sự, chỉ là giả gái đơn thuần. Không có cảm giác cosplay, và dù đi giữa phố cũng không có gì là không ổn cả. 

Mà, cái lúc đi ra ngoài với bộ dạng giả gái thì bản thân nó đã là một đòn chí mạng rồi. Dù có loè loẹt hay giản dị, giả gái vẫn là giả gái. 

Thực tế, Mizuki đã chết lặng, miệng há hốc nhìn tôi chằm chằm.

Vẻ mặt đó như thể hiện hữu hóa của cảm xúc gọi là "không thể hiểu nổi"... quả nhiên không phải là thứ gì dễ chịu cho lắm. Dù cũng đành chịu thôi. Bạn bè mà đột nhiên xuất hiện với bộ dạng giả gái nghiêm túc như thế này, thì có phản ứng đó cũng là bình thường.

...Mà, sao cũng được. 

Việc quan trọng bây giờ là phải trấn tĩnh hai người họ lại. Dòng chảy câu chuyện, dù chỉ là mơ hồ, nhưng tôi đã nắm được. 

Vì nội dung câu chuyện là thế, nên tôi đã phân vân không biết có nên xen vào hay không, hay là nên vờ như không nghe thấy gì thì tốt hơn... nhưng nếu cứ để mặc mà họ lao vào đánh nhau thì đúng là không thể nhìn nổi. 

“Mizuki.”

Khi tôi gọi tên, tiêu cự trong mắt Mizuki chợt định hình lại như vừa bừng tỉnh. 

“Ma-chan... Eh... c-có lẽ nào... cậu đã nghe thấy chuyện...?” 

“Ừ. Tớ ngồi ở bàn bên cạnh từ nãy rồi.”

Lúc tôi vào quán cà phê thì hai người đã đang nói chuyện, nên tôi không nghe được toàn bộ. Cụ thể là, tôi nghe được... từ đoạn Kyoko đang thao thao bất tuyệt về việc chị ấy thích điểm nào ở tôi... 

Ah, tôi không có ý định nghe lén đâu. Nhưng tôi không tài nào xen vào được, và dù biết là không hay, tôi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc nín thở ngồi xuống bàn bên cạnh và dỏng tai lên nghe. 

“Tớ cũng nghe rõ đoạn Mizuki nhận ra tình cảm của tớ và đã 'thử' tớ.” 

Vẻ mặt Mizuki cứng đờ. 

“C-cái đó, là do...”

Thật tình, tôi đã khá sốc. Vừa xấu hổ, vừa đau buồn, vừa oán hận... 

Nói chung, tôi bị đủ loại cảm xúc dằn vặt, đến mức có thể cảm nhận rõ ràng cái câu “tình yêu trăm năm cũng nguội lạnh” là như thế nào.

Thế nhưng, sốc thì sốc thật, nhưng trong tôi cũng có một phần con người khác đang bình tĩnh chấp nhận sự thật đó. Có lẽ, song song với nỗi buồn và sự tức giận, cảm giác “thì ra là vậy” cũng rất lớn.

Nghe câu chuyện, rồi nhớ lại những trao đổi từ trước đến nay, tôi lại có thể chấp nhận được. À, ra thế. Vì có suy nghĩ đó, nên Mizuki mới có những hành động như vậy. 

Tất nhiên, tôi không thể phủ nhận khả năng là do cú sốc quá lớn, cảm giác của tôi bị tê liệt, khiến tôi chưa thể sắp xếp lại cảm xúc của mình một cách thông suốt. Nên có thể sau này khi bình tĩnh lại, tôi sẽ phải đau khổ. Nhưng, bây giờ thì tôi vẫn ổn. 

“Tớ nói thẳng nhé, tớ không thể đáp lại kỳ vọng đó của Mizuki được nữa.”

Suốt một tuần qua, tôi đã luôn nghĩ về Kyoko. 

Ngay cả khi không có chuyện này, tôi cũng đã quyết định sẽ nghiêm túc đối diện với Kyoko. Tôi đã định sẽ cắt đứt sự lưu luyến của mình với Mizuki. 

Thế nên, nếu nghĩ theo một cách nào đó, sự việc lần này ngược lại cũng đáng biết ơn. Bởi vì dù muốn hay không, tôi cũng buộc phải đưa ra quyết định cuối cùng. 

“Kh-không phải đâu, cái đó là, chỉ là lời qua tiếng lại thôi mà...!”

Mizuki cố gắng hòa giải bằng một nụ cười xã giao lộ liễu. 

Tôi lắc đầu, như để cắt đứt sự yếu lòng đang chực bị lay động. 

“Ngay cả khi ý thật của Mizuki không phải vậy, tớ cũng không thể làm Kyoko buồn được.” 

“...Nhưng, Ma-chan... cậu đã từng thích tớ mà, đúng không...?” 

“Đúng vậy. Tớ đã luôn thích cậu.” 

“...Vậy thì, nếu cậu tỏ tình với tớ bây giờ, tớ sẽ đồng ý đấy...? Nhé? Cho nên...” 

Tôi cảm thấy thật khó tả. Dĩ nhiên, trong mớ cảm xúc khó tả đó, không hề lẫn một chút gì tích cực. 

Có lẽ, cảm xúc đậm đặc nhất chính là đau buồn.

“Mizuki. Cảm ơn cậu. Tớ xin lỗi. Không được đâu. Thực sự là không thể được nữa rồi.” 

Tôi nói rõ ràng, rành rọt từng từ một, như để xóa đi mọi kẽ hở có thể chen vào. 

Vẻ mặt Mizuki dần dần vặn vẹo như sắp vỡ ra. 

Rồi cậu ấy cúi gằm mặt... bất động vài giây. 

Và đột ngột đứng dậy với một lực mạnh đến mức làm cái ghế suýt ngã. 

Với đôi mắt hơi ngấn nước, cậu ấy lườm tôi. 

“Sao cũng được. Tớ cũng đâu có biết Ma-chan là... cái đồ kinh tởm thích giả gái như thế. Biết vậy rồi, thì ngay từ đầu tớ đã chẳng thèm để ý đến Ma-chan...”

 Đó là những lời lẽ cay nghiệt. 

Vẻ mặt Kyoko trở nên đanh lại trước phát ngôn đó. 

Chắc chắn là chị ấy đang giận thay cho tôi. 

Chị ấy còn tỏa ra một bầu không khí như thể sắp hét lên đến nơi. 

Nhưng... dù tôi thực sự rất vui, nhưng nếu chị ấy xen vào thì phiền lắm.

Chuyện này, tôi phải tự mình giải quyết cho đến cùng. 

“...Vậy à? Nhưng mà hợp lắm đúng không?” 

Tôi dang hai tay ra, gượng cười. 

“Tự nói thì hơi kỳ, nhưng quả nhiên là tớ dễ thương hơn nhỉ... hơn cả Mizuki.”

Tôi nhớ lại cuộc trao đổi trong buổi học nhóm lần nào đó, rồi nói. Mizuki mím chặt môi. 

Rồi cậu ấy lườm tôi như kẻ thù không đội trời chung... chúng tôi nhìn nhau. 

“Đủ rồi. Đồ ngốc.”

Mizuki hằn học. Cậu ấy quay lưng lại với chúng tôi, rời khỏi quán cà phê. Với những sải bước dài, cậu ấy biến mất trong nháy mắt... Aah.

Hết thật rồi. Mình đã làm cậu ấy tổn thương. 

Mình đã từng thích cậu ấy đến thế. 

 Nhưng, mà... cũng đành chịu thôi. 

Tôi thở dài một hơi, nhìn sang Kyoko thì thấy ánh mắt chúng tôi chạm nhau. 

Chị ấy đang mang một vẻ mặt phức tạp. 

Tôi đáp lại bằng một nụ cười gượng, rồi bất giác nhìn quanh. Chúng tôi đang thu hút sự chú ý. Cũng phải thôi. 

Mizuki thì đập bàn liên tục, còn đá văng cả ghế... Kyoko thì túm lấy ngực áo Mizuki, tạo ra một bầu không khí căng như dây đàn. Cả hai đều lớn tiếng. Tính cả tôi vào, chúng tôi thực sự đúng là một đám khách phiền phức. 

Các nhân viên cũng đang nhìn về phía này, như thể đang thăm dò tình hình. 

Họ đang thì thầm gì đó, có lẽ đang bàn tính chuyện đuổi chúng tôi ra ngoài. 

“Kyoko. Tạm thời, chúng ta ra ngoài nhé?” 

Tôi vừa đề nghị, vừa dựng lại chiếc ghế Mizuki làm đổ.

“Chúng ta, đang bị chú ý lắm đấy.” 

“A, ừm... đúng, nhỉ.”

 Kyoko gật đầu ngượng nghịu, rồi dùng khăn giấy lau chỗ cà phê sữa bị đổ loang trên bàn.

Rồi chị ấy cầm ly đứng dậy. 

Cứ thế, chị ấy mang ly đến quầy trả đồ, rồi cả hai chúng tôi cùng nhau ra khỏi quán.

“Không ngờ Mamoru lại có can đảm bỏ nhà đi như vậy đấy.”

Bên trong phòng chờ rộng lớn của bến xe buýt, rất nhiều hàng ghế được xếp ngay ngắn. 

Vài ba hành khách đang xem bảng hướng dẫn và bảng điện tử gắn trên tường. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, như thể đang mượn tạm hai chiếc ghế ở góc phòng. 

Bên kia bức tường hoàn toàn bằng kính, trời quang đãng đến mức không thể tin nổi đây là mùa mưa.

Bầu trời không một gợn mây.

Nếu ra ngoài và nhìn thẳng lên, trời trong xanh đến độ tưởng như có thể bị hút vào trong đó.

“Đáng lẽ em nên cãi lại là bỏ nhà đi thôi mà làm gì nghiêm trọng thế... nhưng mà, đúng là vậy thật,” tôi tựa lưng vào ghế, duỗi thẳng tay chân và cười. 

Cảm giác được giải thoát thật tuyệt vời. 

Bởi vì ở đây không có Rin, cũng không có Mizuki. 

Ngay cả trong tâm trí tôi cũng không có hình bóng của họ. 

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời. Một cảm giác nhẹ nhõm, không hề tệ.

“A, nhẹ cả người. Cứ như được tái sinh vậy. Dù chẳng có vấn đề nào được giải quyết cả.” 

Nghe tôi nói với vẻ tự giễu, Kyoko bật cười.

“Ít nhất thì, em cũng đã cắt đứt được lưu luyến với Mizuki-chan rồi, đúng không?” 

“Chắc vậy. Ừ. Cuối cùng em cũng đã làm được điều tối thiểu để có thể đường đường chính chính hẹn hò với Kyoko rồi.”

Kyoko nhìn tôi. 

“Em đã nghĩ đến chuyện đó à.”

“Cũng kha khá. Trong suốt thời gian không gặp nhau, em lúc nào cũng nghĩ về chuyện đó.” 

Nghe tôi nói, Kyoko mỉm cười. Gương mặt chị ấy thật đẹp. 

Dù cô ấy đang cải trang bằng kính râm và mũ sụp vành, tôi vẫn thấy vậy. 

Mà, nói về ngoại hình thì tôi cũng chẳng thể nói người khác được. Vì đằng này đang mặc đồ con gái mà.

“Nè, Mamoru?” Kyoko gọi, tôi đáp “Un”.

“Nhân tiện thế này, lúc xe buýt đến, chúng ta cứ thế đi Fukuoka chơi luôn không?” 

“Eh?” 

“Tuần trước, buổi hẹn hò bị hỏng bét vì Rin đúng không? Chị muốn em đền bù cho chị.” 

Hiện tại, chúng tôi đang ở bến xe buýt... nhưng không hề có dự định bắt xe đi đâu cả.

Chỉ là vì nó ở ngay gần quán cà phê, lại là nơi thích hợp để ngồi nói chuyện, nên chúng tôi mượn tạm thôi. 

Nhưng mà, ừm. 

Tôi nhìn lên bảng điện tử, chuyến xe buýt đi Fukuoka còn khoảng mười phút nữa là đến. 

“Bây giờ em không có ví, nếu chị cho em mượn tiền vé xe buýt thì cũng được thôi.” 

Tôi vừa trả lời, Kyoko liền tròn mắt kêu “Eh”.

Tôi không hiểu vì sao chị ấy lại phản ứng như vậy, liền hỏi “Gì thế?”. 

 Kyoko cười gượng “Ah, không...”.

“Vì Mamoru đang mặc đồ con gái. Chị cứ nghĩ là em sẽ không muốn đi Fukuoka trong bộ dạng này cơ.” 

“À... Ừm, đúng là không thoải mái lắm. Nhưng mà nè... Trông hợp lắm đúng không?” Tôi bông đùa, Kyoko bật cười “Fufu”.

“Ừ. Hợp lắm. Đáng yêu hơn Mizuki-chan nhiều.” 

“Cảm ơn chị.” 

“Sao thế? Em thông suốt rồi à?”

“Không biết nữa. Mấy ngày nay, em đã suy nghĩ rất nhiều... Em nhận ra, không liên quan đến việc còn vương vấn Mizuki hay không, em vẫn hoàn toàn không thích bản thân mình không nam tính, cũng không thích việc giả gái... Nhưng mà, vì Kyoko nói là cũng thích em cả khi em mặc đồ con gái, nên em nghĩ, nếu chỉ có hai chúng ta, thì giả gái cũng không sao.” 

Nghe tôi giải thích tóm tắt, Kyoko gật đầu “Ra vậy”. 

“...Em nghĩ là, mình phải thay đổi. Nên em quyết định sẽ bắt đầu từ việc học cách yêu bản thân mình. Dù là bộc phát, nhưng có lẽ em bỏ nhà đi được cũng là vì tâm trạng đã thay đổi như thế.” 

 “Hể. Nhưng em định làm gì đây? Bỏ nhà đi mà không có ví hay điện thoại. Đến chiều tối lại về à?” Tôi nghẹn họng. 

“............... Ừm, đúng là thế thật. Em không muốn về. Mà, thật sự, biết làm sao đây...” 

Ngay khi bị chỉ ra vấn đề thực tế, tôi lập tức thấy mình thật thảm hại. Đúng là thảm hại mà. 

Con người quả nhiên không thể thay đổi ngay lập tức được. Cũng phải thôi. Mấy từ như “tái sinh” có lẽ chỉ là ảo tưởng.

Rốt cuộc, chỉ có cách tự ý thức và thay đổi bản thân từng chút một mà thôi. 

Dù cảm thấy được giải thoát, nhưng các vấn đề thực tế vẫn chưa được giải quyết, Rin vẫn đáng sợ như trước, còn tôi chỉ là một đứa trẻ ngu ngốc liều lĩnh bỏ nhà đi mà không mang theo bất cứ thứ gì.

“...Hay là Mamoru cũng đến ở nhờ nhà bà chị giống chị đi?” Kyoko nói.

Eh? Tôi nhìn Kyoko, chị ấy nheo mắt “Nhé?”.

“Ở luôn thì chắc là không được... nhưng nếu nhờ vả, bà sẽ cho em ở lại vài ngày, đúng không? Dù gì cũng là họ hàng mà.” 

“...Đúng thật. Ah, ý đó hay đấy. Hay là em thử nhờ thật xem sao...” 

“Nếu suôn sẻ thì chúng ta sẽ sống chung đấy,” Kyoko cười toe toét. 

Tôi bất giác cười đáp lại “Ừ nhỉ”... Một cảm giác ấm áp từ từ lan tỏa sâu trong lồng ngực.

“...Kyoko này.” 

“Gì?” 

“Cảm ơn chị, vì đã nổi giận vì em.” 

Tôi nhớ lại khoảnh khắc Kyoko túm lấy cổ áo Mizuki. 

Thú thật, hành động bạo lực đó không đáng được khen ngợi. 

Nhưng dù vậy, việc Kyoko nghĩ cho tôi và nổi giận đến mức đó khiến tôi vui từ tận đáy lòng.

“Ah... Haha. Đối với chị thì, đó là cảnh tượng chị không muốn bị nhìn thấy chút nào... Thật đấy.” 

“Vậy à? Em thì thấy may mà được nhìn. Thật lòng mà nói, lúc đó em đã rung động cực kỳ luôn.” 

“Hả!? ...À, ừm... Vậy thì, ừ. Kết quả tốt là được nhỉ.”

Thấy Kyoko bối rối ra mặt, tôi thoáng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng mà, kệ đi. Quan trọng hơn... nếu phải nói, thì chính là lúc này. 

Tôi cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra theo hướng đó. 

...Ừm.

“Này, Kyoko. Em có chuyện muốn nói với chị──”

“Này, Kyoko” 

Ngay khoảnh khắc Mamoru gọi tên tôi.

Tôi cảm thấy không khí đã thay đổi.

Đó chắc chắn là vì Mamoru, vốn đang có biểu cảm bỗng trở nên dịu dàng, đột nhiên lại nghiêm túc.

“Em có chuyện muốn nói với chị.”

Bị cậu ta nhìn thẳng vào mắt và nói như vậy, tôi có chút đề phòng, chuyện gì thế? Về phần mình, tôi hoàn toàn không biết cậu ta định nói gì. 

Thế nhưng, lồng ngực lại tự dưng đập thình thịch. 

“Chuyện gì?”

Tôi lờ đi nhịp tim tăng vọt vô cớ, giả vờ thản nhiên hỏi lại, Mamoru nuốt nước bọt. 

Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, thẳng băng như muốn xuyên thủng... c-cái gì thế này?

“Một lần nữa, à thì, trong khoảng thời gian không gặp, em đã suy nghĩ về Kyoko. Rồi, cả chuyện hôm nay nữa…” 

Với vẻ mặt căng thẳng, Mamoru chậm rãi bắt đầu nói.

Không khí vô cùng nghiêm túc. Cứ như thể, đây là… Hả? Không, không lẽ nào, đây là, cái đó? Phải vậy không? Đây là…! 

“Em cảm thấy, cách em nhìn Kyoko, đã dần thay đổi.”

…Chắc chắn là vậy rồi!

Không, cái này… Chắc chắn là nó! Ng, nguy rồi… tới rồi! 

Tim tôi lập tức đập như điên. Chết mất. Thế này chết mất. Nhưng nó tới rồi, là cái đó! Tỏ tình…!

 Tên này… định tỏ tình lại với mình! 

“Sau đó, em có nói là, nếu em thích chị, em sẽ tỏ tình lại từ đầu, đúng không…?” 

Đấy! Thấy chưa!! Đấy! Đấy đấy! Tên này định tỏ tình với mình thật! 

Aahh, nhưng mà gấp quá, tại sao, tại sao lại là bây giờ… Ah, khi nãy cậu ta nói rung động, là thật hả!? Nhờ cái đó sao!? Tr, trời ơi! 

Nhưng mà khoan, ah, bình tĩnh chút đã… không! Không được!

Thế này thì làm sao! 

 Cơ hội trả thù cuối cùng cũng tới… mối hận thù bấy lâu! Mối hận! Cơ hội để rửa hận!

Từ chối… Nhất định, phải từ chối! Mình sẽ thực hiện nó ngay tại đây! Trả thù…! Mình đã cố gắng đến tận đây vì điều đó, mình, đã vun đắp vì nó!

“Ừm. Đúng là, có nói vậy…” 

Tôi cố sống cố chết kìm nén cảm xúc đang bùng nổ, gượng cười, và gật đầu ra vẻ ngoan ngoãn. 

Nhưng mà thật sự đầu óc tôi đang hoảng loạn. 

Từ chối, từ chối từ chối, nhất định từ chối, chắc chắn từ chối, chết cũng từ chối, mình sẽ từ chối dứt khoát! Mình sẽ khiến cậu ta nếm trải cảm giác giống hệt mình, cứ chờ đấy Mamoru! 

Cứ thế, mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát. 

“Kyoko” Mamoru hít một hơi thật sâu.

“Em đã thích chị, với tư cách là một người khác giới” Tới… 

“Một lần nữa, hãy hẹn hò với em nhé…!” Tới rồi…!

Tới rồi, tới rồi, tới rồi, tới rồi! Yeah! 

Từ chối! Tạm thời, cứ từ chối đi! Yeah, yeah!

Hít một hơi thật sâu… Và, tôi nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể. 

Tôi nhìn thẳng vào Mamoru, cũng đang nín thở nhìn tôi. 

Được rồi, từ chối…

“Cảm ơn em. Chị thật sự, thật sự, rất vui…! Chị mới là người mong được em chiếu cố…?” 

E…Eh? 

Tôi, eh, vừa rồi mình… Eh…?