Chương 15: Tấm vải
“Satsuki, được gặp cô ở đây quả là tuyệt thật. Có phiền nếu lên phòng tôi một chút không?”
“Hả…?”
Sau khi quay trở về từ nhiệm vụ tiêu diệt Goblin, khoảng trưa ngày hôm sau.
Từ chỗ ngủ của mình ở tầng 2, tôi thử bước xuống chỗ ăn uống để xem xem liệu có ai ở quanh đây không, và ngay đấy, tôi đã bắt gặp một Satsuki đang ngồi ăn bánh ngọt.
Bằng một chiếc dĩa, cô nàng đưa một miếng bánh kếp cùng chút hoa quả và mật ong vào miệng mình, vừa liếc mắt nhìn tôi vừa ngấu nghiến món bánh thật ngon lành.
“Ồ, nếu cô đang ăn thì để sau cũng được. Tôi cần cô đi với tôi.”
Tôi ngồi xuống ngay bên cạnh Satsuki đang ngồi ăn bánh kếp ở chỗ quầy tính tiền.
Rồi thì, tôi cũng đưa một đồng cho ông chủ quầy, và gọi ra một cốc sữa.
“*Khụ*, *Khụ*. Hử? Ban nãy cậu vừa mới nói cái gì vậy?”
“Tôi muốn đưa cô ra ngoài hẹn hò.”
“Gì?” ”……Gì cơ?” ”Ý cậu là sao vậy hả?……”
“Mà dù sao thì, tôi cũng chỉ đùa thôi.”
Satsuki rũ vai xuống.
“Ừm, …đúng như tôi nghĩ, cậu sẽ nói vậy mà…”
“Nhưng tôi không có đùa vụ tôi muốn cô cùng đi với tôi đâu. Satsuki, có chuyện tôi muốn nhờ cô đấy.”
“Hả... Mà thôi được rồi, sao cũng được, tôi sẽ ra ngoài cùng cậu.”
Suy cho cùng thì tôi cũng chỉ đùa một chút thôi mà.
Sau khi đã nốc cạn hết cốc sữa, tôi đưa Satsuki - cô nàng cũng đã ăn xong món bánh kếp - lên phòng của mình ở tầng 2.
Thế rồi, lúc đã tiến tới sát cửa, mặt Satsuki bắt đầu đỏ bừng lên.
“Này Will. Cậu có biết việc một tên đàn ông gọi một người phụ nữ đến phòng mình có ý nghĩa như thế nào không vậy?”
“……?” “Cô thực sự nghĩ rằng tôi là cái thể loại đàn ông đưa gái vào phòng lúc ban trưa rồi đi dở trò đồi bại ấy ư? Đây chính là cái hiểu lầm to tổ chảng mà tôi thực lòng rất muốn giải quyết cho xong càng nhanh càng tốt đấy.”
“À, đúng rồi nhỉ, xin lỗi. Là tôi sai rồi.”
Satsuki xin lỗi, khuôn mặt ánh lên vẻ nghiêm túc. Mừng là cô hiểu chuyện.
Đúng lúc ấy, tôi ngay lập tức mở cánh cửa phòng mình. Cùng với sự chỉ dẫn của mình, cô cố gắng tiến vào phía bên trong.
“Toàn bộ đống này là sao vậy?!”
Satsuki la toáng lên ngay tại lối vào của căn phòng.
Cô nàng gần như bị choáng ngợp bởi cái đống ở bên trong căn phòng.
Bên trong đấy, chỗ vải mà tôi đã tạo ra từ thuật Tạo tác vải chất đống thành chồng.
Thay vì là cái thảm như thường lệ, từ lối vào cho tới giường, tất cả đều là vải vóc chất ngổn ngang thành đống, khiến cho việc đi vào căn phòng trở nên khó khăn hơn.
“Ừm. Đây chính là cái mà tôi muốn nhờ Satsuki đó.”
“Hể, chỗ vải này thì làm sao vậy, cậu định làm gì với chúng?”
“Tôi đã tạo ra chúng bằng pháp thuật đấy. Việc của cô là mang đống vải tới chỗ của thợ may. Tiền công tôi sẽ trả. Chỉ là tôi không thể bê hết chỗ này một mình được thôi.”
“Hả… à không, được thôi.”
Và thế là, Satsuki và tôi cùng rời khỏi giường và đi khỏi quán trọ Kokutei Ngủ say, tay mỗi đứa vác đống vải tới chỗ thợ may.
Một mảnh vải như vậy là đã đủ rộng để tạo ra một cái áo vét tông hoặc một chiếc quần dài rồi, tổng cộng ở đây là 100 tấm tất cả.
Chúng tôi mang chúng tới chỗ cửa hàng của người thợ may, và nhận lại 4 đồng vàng tiền bù.
Tôi đưa 3 đồng vàng tiền lao công cho Satsuki vì đã mang giùm tôi chỗ vải đó.
“Ế, thế này có ổn không vậy? Tôi chỉ mang có tí thôi mà.”
“À, vì tôi nhờ cô có hơi đột xuất một chút, thế nên mới tôi trả thêm đấy.”
Satsuki có vẻ như khá giỏi trong khoản điều khiển dòng “hào quang”, và cô có thể dễ dàng bê vác chỗ vải đấy hơn một tên đàn ông bình thường dựa vào việc cải thiện khả năng thể chất của mình. Tôi có nghe qua được rằng, cái khả năng kiểm soát dòng “hào quang” này chính là một kỹ năng cần thiết và bắt buộc phải học của những chiến binh cấp cao, nhưng Satsuki thì đã sở hữu nó từ trước rồi.
“Hí hí, may quá đi♪” “Nhưng một pháp sư liệu thật sự có thể tạo ra ngần ấy vải sao? Sự thực là người thợ may đã mua có hơi nhiều, thế nên chỗ ấy sẽ được sử dụng trong một thời gian. Làm pháp sư quả là thú vị thật.”
“À, vải này được bện bởi những sợi làm từ nguyên tố pháp thuật (năng lượng), nhưng một khi đã hiện nguyên hình, nó sẽ ổn định lại và trở thành một thực thể, không thể bị phân tách ngay cả khi có sử dụng thuật Tiêu tán đi chăng nữa. Satsuki liệu có biết tới cuộc “cách mạng trang phục” xảy ra khoảng 120 năm về trước không nhỉ?”
“120 năm về trước ư? Không biết. Tôi mới được 16 tuổi thôi. Ngay cả vào lúc ấy bà tôi còn chưa được sinh ra nữa là.”
Ra vậy. Chắc là cô nàng này không có thích đọc sách lắm nhỉ.
“Khoảng 120 năm trước, việc phát hiện ra thuật Tạo tác vải từ những di tích khảo cổ học lâu đời đã cách mạng hóa nền văn minh trang phục của loài người. Cho tới lúc đó, mọi loại vải đều được dệt tay hết, và những bộ quần áo được may bằng loại vải dệt tay ấy là một thứ gì đó mà nếu muốn mua, cô sẽ phải bỏ ra hàng tá đồng vàng, nhưng giờ thì khác, chỉ cần vài đồng bạc lẻ là đã đủ mua được một lượng quần áo tối thiểu đủ để dùng rồi, tất cả là nhờ việc thứ thuật thức này được khám phá ra đấy. ”
Trong trường hợp là vải dệt tay thì, chi phí vật liệu thường sẽ là một vấn đề, nhưng trên tất cả, đấy là nguồn nhân lực cần thiết để buộc cho người ta phải tính thêm cả tiền nhân công vào giá cả hàng hóa nữa.
Thí dụ, để một người thợ thủ công truyền thống có thể kiếm được hai đồng vàng tiền trợ cấp, một mảnh vải dệt tay trong khoảng 10 ngày sẽ được giao cho một người thợ may với giá ít nhất là 20 đồng vàng, cộng thêm phí vật liệu phải bỏ ra nữa. Xét tới cả chi phí lao động của người thợ thủ công trong quá trình dệt và những người thương nhân phụ trách việc phân phối và bày bán, mức giá cuối cùng của những bộ quần áo được dệt tay chắc chắn sẽ là 50 đồng vàng, không hơn không kém.
Tuy nhiên, việc tìm ra thuật Tạo tác vải thực sự đã xoay chuyển hoàn toàn tình thế. Với thuật thức này, các Pháp sư có thể sản xuất từ hàng chục cho tới hàng trăm tấm vải chỉ trong một ngày.
Hiện tại thì tiền trợ cấp của một pháp sư có khả năng sử dụng được thuật Tạo tác vải là từ 2 đến 5 đồng vàng. Vậy có nghĩa là có thể bán ra được rất nhiều vải.
Điều này đã khiến cho việc giảm mạnh mức giá bán quần áo trở nên khả thi hơn bao giờ hết.
“… Hể. Tôi không biết như vậy là thế nào, nhưng thuật này quả đúng là tuyệt vời nhỉ.”
“Ừm, thuật này thực sự rất có giá trị. Bộ kimono mà Satsuki đang mặc… hửm, đợi chút, bộ đồ này trông tự nhiên thật, là dệt tay sao?”
Về cơ bản thì, hầu như các sản phẩm may mặc trên thị trường hiện nay đều được sản xuất từ vải làm bởi các thầy phù thủy sử dụng thuật Tạo tác vải.
Thế nhưng, cũng đã có lần tôi từng được nhìn thấy và chạm thử vào loại vải cotton tự nhiên rồi, và khi nhìn kỹ thì bề ngoài của bộ y phục mà Satsuki đang mặc thực sự giống với loại vải mà tôi đã từng được thấy hồi đó.
“Ồ, tôi không biết đấy. Hồi trước tôi từng bảo rằng không bao giờ được phép làm thất lạc nó cùng với thanh gươm của mình.”
“Nếu có gì bất kính thì cho tôi xin lỗi nhé.”
Tôi tiến sát lại gần bộ y phục của Satsuki, và thử ngửi chúng.
Kết quả là, mùi hương từ bộ đồ đã thuyết phục được tôi rằng đây chính là mùi vải tự nhiên mà mình đã từng được ngửi.
“Cái, aa… Cậu làm gì vậy hả?”
Lúc tôi làm vậy, khuôn mặt của Satsuki bỗng dưng đỏ ửng lên, có lẽ là cô nàng nghĩ rằng tôi đang hít hà cái cơ thể ngọc ngà của mình.
“À không, tôi không có ý gì khác đâu. Đây đúng là vải dệt tay thật. Thứ này đắt đỏ lắm đó, nhớ phải trân trọng đấy.”
“Cậu có ý gì nữa hả tên ngốc kia!”
Satsuki đang thực sự rất tức giận.
Nhưng ngay lập tức cô nàng lại nghĩ về một thứ gì đó khác, và rồi hỏi tôi một câu.
“Hử? Chẳng biết làm công việc đấy có thể giúp cho mình đủ ăn mà không phải làm cái công việc mạo hiểm gia vừa nguy hiểm lại vừa xấu xí này không vậy?”
Câu hỏi này thực sự rất chân tình.
Tôi cố lựa lời cho hợp và giải thích những suy nghĩ của mình cho cô ấy hiểu.
“Hừm……Tôi nghĩ là mình sẽ không từ chối cái cách sống ấy đâu, nhưng về cá nhân thì, chỉ ngồi làm rồi bán vải không thì cuộc sống còn gì là thú vị nữa cơ chứ.”
“Cuộc sống mà, Will, cậu luôn luôn thích làm việc theo cách khó khăn nhỉ.”
Cô ấy không có ý định nói theo hướng tiêu cực.
Cô nàng này chính là kiểu người nghĩ rằng sẽ tốt hơn khi nghĩ về một cuộc sống dễ thở hơn, dù chỉ một chút.