Chương 2: Đội
Các mạo hiểm gia đều được đánh giá bằng một chỉ số được gọi là “thứ hạng”. Vị chi 7 thứ hạng tất cả: F, E, D, C, B, A, và S. Vì mới chỉ đăng ký làm mạo hiểm gia, thế nên tôi mới được xếp vào thứ bậc thấp nhất, đó là thứ bậc F.
Thứ hạng F được gọi là cấp độ “khởi đầu”. Để tăng lên thứ hạng E, một mạo hiểm gia thứ hạng F phải hoàn thành nhiệm vụ đồng cấp bậc như vậy 3 lần.
Tuy nhiên, tới được thứ hạng E vẫn chưa phải là thoát khỏi cái vòng nghiệp dư. Từ thứ hạng D trở đi thì người ta mới có thể thoải mái mà tự xưng mình là một mạo hiểm gia đích thực. Nghe đâu rằng thứ hạng này chính là nơi tụ hội nhiều mạo hiểm gia nhất.
Thứ hạng C cao hơn thì tập trung hướng tới những mạo hiểm gia lành nghề, xứng đáng để được gọi là các chuyên gia. Mặc dù có thể không phải là người phi thường hay đặc biệt gì cả, thế nhưng họ là những mạo hiểm gia hàng đầu mà cả kĩ nãng lẫn thành tựu của họ đều đã giúp họ được công nhận. Người ta nói rằng, những mạo hiểm gia thứ hạng C chiếm 10-20% trong toàn bộ những mạo hiểm gia.
Ở trên thứ hạng C đấy là thứ hạng B, một thế giới mà chỉ có một số ít là các mạo hiểm gia ưu tú. Không thể phủ nhận được rằng đấy là một thứ hạng thật siêu phàm.
Một mạo hiểm gia ở thành phố Atlatia sẽ biết tới chỉ duy nhất hai mạo hiểm gia có khả năng cạnh tranh được thứ hạng B, trong tổng số một trăm mạo hiểm gia.
Ở Atlatia không có mạo hiểm gia thứ hạng A.
Dù sao đi nữa thì, đã đến lúc dừng mơ mộng rồi. Hiện tại thì tôi mới chỉ là mạo hiểm gia thứ hạng F, thế nên tốt nhất là phải tập trung vào mục tiêu ở trong tầm tay của mình: tiến lên thứ hạng E.
“Trử khử Goblin — Nhiệm vụ hạng E ư?”
Tôi đứng trước cái bảng thông báo và giật lấy một tờ áp phích ra, kiểm tra nội dung được viết trên mặt giấy.
*****
Trừ khử Goblin (Thứ hạng nhiệm vụ: E)
Tiền thưởng: 20 đồng vàng
Nội dung: Thị trưởng làng Mito.
Một đám goblin đã định cư ở một cái hang gần ngôi làng mà chúng tôi hiện đang sinh sống. Chúng đến vào lúc nửa đêm và tàn phá, thiêu hủy hết đồng ruộng, không chỉ cắp trộm vật nuôi mà chúng còn giết hại cả thợ săn làng Mort! Chúng tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, hãy giết hết tất cả chúng đi!
*****
Tôi nhìn vào tờ giấy, tay chống cằm suy ngẫm về những gì được viết ra trên đó.
Trừ khử Goblin xem ra có vẻ là một nhiệm vụ kinh điển dành cho các mạo hiểm gia tập sự thực hiện. Đối với người không có kinh nghiệm làm mạo hiểm gia như tôi thì, tích lũy kinh nghiệm bằng những nhiệm vụ chính thống cũng chẳng phải là ý kiến tồi.
Lượng tiền thưởng được giao cũng khá là phải chăng, dựa trên nội dung của nhiệm vụ. Tiền công nhật mà một người lao động chân tay kiếm được từ sáng tới tối là một đồng vàng — vừa đủ để cư trú ở một cái khách sạn trong một vài ngày.
Nhiệm vụ tiêu diệt Goblin có thể sẽ mất 2 hoặc 3 ngày, bao gồm cả khoảng thời gian di chuyển khứ hồi tới ngôi làng đã đưa ra yêu cầu. Hai mươi đồng vàng là một lượng tiền khá nhiều, vì rằng đấy là một nhiệm vụ để cho những mạo hiểm gia non nớt, thiếu kinh nghiệm nhận và cả gánh nặng đè lên vai của những dân làng, những người cần phải chuẩn bị khoản tiền thưởng nữa.
Nhưng cái nhiệm vụ này lại có một vấn đề lớn.
Thứ hạng cần thiết cho nhiệm vụ “Trừ khử Goblin” này là “E”. Chỉ một đội gồm ít nhất là bốn mạo hiểm gia thứ bậc F thì mới có thể được nhận một nhiệm vụ thứ bậc E mà thôi.
Để được nhận những nhiệm vụ thứ hạng E, bạn phải cần tới tổng cộng là 4 điểm 'kĩ năng' tất cả. Bởi lẽ giá trị kĩ năng của mạo hiểm gia thứ hạng F được coi là một điểm, thế nên việc một mạo hiểm gia thứ hạng F lập đội với ba hay nhiều người nữa để nhận nhiệm vụ thứ hạng E là khá cần thiết.
Ngoài ra, giá trị kĩ năng của một mạo hiểm gia tăng lên gấp đôi khi thứ hạng của họ tăng lên. Hai điểm cho một mạo hiểm gia hạng E tăng lên thành bốn cho một mạo hiểm gia hạng D, và tám điểm cho một mạo hiểm gia hạng C, vân vân.
Do đấy, theo giả thuyết thì một mạo hiểm gia thứ hạng D hoặc cao hơn có thể tự mình nhận nhiệm vụ diệt Goblin. Còn việc liệu một mạo hiểm gia thứ hạng D có thể đánh lại được cả một cái hang toàn là Goblin hay không thì lại là vấn đề khác.
Bất kể thế nào đi chăng nữa, việc một mạo hiểm gia hạng F như tôi nhận nhiệm vụ này mà không có đội là điều không thể. Tôi trả tờ áp phích lại và ngoảnh lại nhìn cái bảng thông báo.
“Đội à...”
Ngay lúc tôi còn đang tự lẩm bẩm với chính mình thì, có một ai đấy, từ đâu đó, cất tiếng lên hỏi:
“Anh đang tìm kiếm thành viên đội đấy sao?”