Chương 8: Phù thủy
“… Nào, William.”
“Sao vậy, Satsuki?”
“Cậu không có đang bắt nạt tôi đâu, đúng chứ?”
Chúng tôi tiến sâu vào trong hang hơn và lại tìm thấy một căn phòng thứ hai nữa. Trước một không gian có phần rộng hơn căn phòng trước, Satsuki đứng bất động, chẳng hề nhúc nhích với thanh kiếm đang cầm trên tay. Lại lần nữa à. Tôi không hiểu tại sao cả, nhưng Satsuki trông có vẻ sắp khóc tới nơi rồi.
“Ờ, tôi không hiểu sao cậu lại nghĩ thế nữa. Tôi ghét bắt nạt, và tôi không có ghét Satsuki. Chẳng có cớ gì để tôi bắt nạt Satsuki cả.
“Ừm, chắc chắn rồi… Tôi không có ghét cậu… KHÔNG. Thế này là đủ lắm rồi!”
Satsuki nói vậy, trong khi hướng vào cái tình cảnh bên trong căn phòng.
Có một đám Goblin đang nằm cuộn tròn trên nền đất, đánh giấc ngon lành hệt như ở căn phòng đầu tiên vậy.
Lần này thì có 8 tên tất cả.
Mii và Cyril thì đang đâm đám Goblin, từng tên một.
“Gì vậy? Không phải tôi có giải thích lý do rồi à? Lẽ nào Satsuki lại là thể loại người điên khùng muốn tận hưởng một cuộc sống toàn đấu tranh và đổ máu sao?”
“Không, không, không, không! Thế thì cực đoan quá! Xem nè. Cậu cảm thấy thế nào về những chuyến phiêu lưu đẫm máu và hình thành những mối liên kết thông qua những trận chiến đưa người ta vào thế hiểm nghèo vậy?”
“Tôi nghĩ là, việc cố gắng hết sức nhằm tăng cơ hội sinh tồn là rất quan trọng đấy.”
“Đúng rồi — ”
Ngay cả Cyril cũng đồng ý với tôi.
Khiến cho người khác hiểu được ý nghĩ của mình có thể đau đớn thật.
“— thế nhưng, không quan trọng bao nhiêu đi chăng nữa, thì cái kết quả này cũng thật là khác thường.”
Cyril, sau khi đã tiêu diệt sau đám Goblin đang ngủ, cô trở lại với cây trượng trong tay dính đầy máu. Tấm áo chàng Linh mục màu trắng của cô giờ đây cũng đã nhuộm một màu đỏ của máu, nhỏ từng giọt xuống thớ vải.
“Xin lỗi, tớ đã để Cyril và Mii với một vai trò không hề dễ chịu rồi. Tớ ước là mình có thể giúp, nhưng tó lại không giỏi vụ điều khiển vũ khí cho lắm. Tớ không chắc là mình có thể giải quyết đám Goblin ra trò không nữa.”
“Ơ, em…”
“Tớ không phiền đâu, Satsuki đừng bận tâm làm gì. Nhưng mà, tớ có đôi chút bối rối về cái tình huống này đấy. Tôi muốn một lời giải thích.”
Cyril nói vậy trong khi nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói gì nữa.
“Ừm… Tôi phải giải thích cái gì vậy?”
“Tới giờ là 15 tên. 15 tên Goblin lăn quay ra ngủ mà chẳng có lấy một tên kháng cự lại thuật chú. Tình huống này chả hề ăn khớp một chút nào với những câu chuyện mà tôi từng được nghe từ những mạo hiểm gia lão làng cả.”
…Hừmm.
Tôi vẫn chẳng thể hiểu nổi mô tê cái vấn đề là gì, thế nên tôi thúc giục Cyril tiếp tục.
Cyril thở dài và tiếp tục nói.
“Chắc chắn, thuật Ru ngủ là một thuật chú mà ai cũng biết trong số các Pháp sư, nhưng hầu hết các Pháp sư niệm thuật Ru ngủ trên một lũ Goblin và coi việc một đến hai tên gục xuống đã là tốt lắm rồi. Pháp thuật mà cậu đang sử dụng quả thực hoàn toàn ở một đẳng cấp khác rồi.”
“Em cũng đã tự hỏi về điều đó. Chưa lần nào em được nghe tới một Pháp sư nào có khả năng như vậy khi ở trong Bang hội Đạo tặc cả.”
Cô nhóc Mii, người còn đang lượm lặt lại những cái tai của bọn Goblin như là bằng chứng của sự khuất phục, quay lại và nói những lời như vậy.
Thế ra đó là vấn đề à.
Mình nghĩ là mình hiểu chuyện rồi đấy.
Với suy nghĩ đó ở trong đầu, tôi bắt đầu giải thích.
“Có lẽ, những thuật chú mà Cyril và Mii đã được nghe qua từ những bậc lão làng chỉ đơn thuần là những thuật Ru ngủ được niệm bởi những Pháp sư thiếu kinh nghiệm mà thôi. Tôi đang sử dụng đúng chính xác cái thuật Ru ngủ như vậy, thế nhưng, trình độ kỹ năng của tôi lại cao hơn bọn họ nhiều.”
Cùng một thuật chú, được niệm bởi những Pháp sư ở những trình độ kỹ năng khác nhau, sẽ tạo ra những kết quả khác nhau. Nếu so sánh pháp thuật mà tôi sử dụng với lũ tay mơ mới chỉ bắt đầu học pháp thuật cơ bản thì, việc tạo ra những kết quả khác nhau âu cũng là lẽ đương nhiên.
Cũng có cả yếu tố may mắn ở đây nữa.
Mặc dù mục tiêu chỉ là những tên Goblin đơn giản, thế nhưng cơ hội kháng cự lại thuật chú không phải lúc nào cũng bằng 0. Luôn có một cơ hội nhỏ là cả đám đều sẽ có thể kháng cự lại được thuật Ru ngủ.
Thế nhưng, tôi không nghĩ rằng mình cần phải đi sâu vào chi tiết để làm gì cả, thế nên tôi chỉ nói ra vậy thôi.
“Vậy, William, có thể cậu không chỉ là một Pháp sư Tập sự không thôi, mà là một Pháp sư Bậc thầy, đúng chứ?”
Có vẻ như Cyril đã xâu chuỗi lại mọi chuyện một cách rất hợp lý.
Cô nàng có một con mắt thật sắc bén, với khả năng tìm cách nhằm xác định được trọng tâm của vấn đề.
Thế nhưng, muốn trả lời câu hỏi đó thì lại hơi khó khăn đấy.
“Ừm. Tôi đoán là điều đó phù thuộc vào cách cậu định nghĩa từ ‘Bậc thầy’ nữa. Tôi nghĩ, danh hiệu chính xác nhất dành cho mình sẽ là ‘Phù thủy’. Cái danh đó có thể biểu thị như là sự thực cụ thể vậy.”
“Hả? Cậu là Phù thủy ư!?”
Đôi mắt của Cyril mở to tròn trong sự kinh ngạc. Satsuki, người còn quan sát từ phía bên cạnh, cất tiếng hỏi cô nàng Linh mục một câu đột ngột.
“Phù thủy? Cái danh hiệu ấy tốt không?”
“Thật tuyệt vời! Giống như thể một Tư tế ở trong Chức Thánh vậy!”
Vốn từ của cô nàng Cyril này đúng là tệ hại thật.
Tôi có nghe được rằng, Cyril ám chỉ Tư tế là “chủ đền” của một cái đền thành phố hoặc tương tự vậy, thế nên tôi cho rằng đó là một thứ hạng tương đương với cái danh Phù thủy tôi đang mang.
Việc một vị Tư tế được nhượng lại ngôi đền và một người được trao danh Tư tế nhượng lại ngôi đền thực sự có hơi mơ hồ một chút. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, vị Tư tế cũng có đủ ảnh hưởng để hạ lệnh hàng tá những Linh mục dưới quyền ở trong một ngôi đền.
Ngay từ đầu, danh hiệu Giáo sĩ Thánh chỉ được trao cho những người có khả năng sử dụng được thần thuật. Chỉ những người giỏi nhất trong số bọn họ mới được trở thành những vị Tư tế, thế nên, nếu dùng cái danh hiệu này đem đi so sánh với danh hiệu Phù thủy thì cũng không phải là quá tồi.
“Phù thủy à… Nó chắc chắn sẽ giải thích được lý tại sao thuật chú cậu sử dụng lại mạnh hơn những người khác rồi. Ừm thì, cũng có nghĩa lý đấy, nhưng tại sao một Phù thủy lại phải là một mạo hiểm gia hạng F cơ chứ? Và cậu lại ở đây, thay vì là ở những nơi khác ư? Đây là một trò đùa sao? Nếu vậy thì không có vui đâu.”
Cyril trông vô cùng bối rối, cứ tưởng là cô nàng đang làm tốt cơ chứ.
Mặc dù có vẻ như tôi sẽ cần phải giải thích lại lựa chọn nghề nghiệp của mình … một lần nữa.
“Không phải điên. Tôi nào phải một thằng nô lệ chỉ biết làm việc đầu tắt mặt tối đâu, tôi cũng có quyền tự do chọn nghề chứ. Sử dụng cái quyền tự do đó để trở thành một mạo hiểm gia chẳng phá luật một tí nào cả đúng không.”
“Ừ-ừm… Thì, vậy cũng đúng… Nhưng mà… Ừm thì… Cậu nói phải. Chắc chắn là điều đó không có phá luật rồi, nhưng vấn đề không phải vậy… ”
“Việc tôi được xếp hạng F cũng đâu có gì là lạ, đằng nào thì cũng mới chỉ đăng ký làm mạo hiểm gia mới ngày hôm qua mà. Và bởi vì tôi thực sự kém kinh nghiệm trong việc làm mạo hiểm gia, nên có lẽ đánh giá như vậy cũng không phải là không chính xác lắm đâu.”
“…Ừm, thì, tôi cho là đúng như cậu nói thật… Tôi hiểu mà. Ổn thôi.”
Cyril trông có vẻ còn hoài nghi hơn, nhưng ít nhất cô nàng cũng hiểu được phần nào. Từ phía bên cạnh, Satsuki đưa ra ý kiến của mình.
“Ừm, được rồi. Làm Phù thủy thực sự tuyệt đến vậy à, William?”
“...Xin lỗi nhé, Satsuki. Cậu im lặng một lúc được không? Đầu tôi hơi đau chút.”
“Ơ.”
Mặc kệ những cuộc trao đổi giống y xì như nhau giữa Satsuki và Cyril, chuyến thám hiểm hang động nói chung là vẫn đang thành công.