Có lẽ mình và Shimizu khác với những khách quen của Kabukicho.
Rốt cuộc đã có bao nhiêu gương mặt bị con phố mờ ảo, hoan lạc, đẫy rấy bóng khách quen với thói ăn chơi phóng đãng, làm hư hỏng trong hàng lệ rồi?
Lily chăm chú nhìn người phụ nữ ngực trần đó lẫn nữa, người có lẽ đã không nước mắt để rơi nữa sau quãng đời dài làm gái bán hoa. Trên gương mặt khô ráp của mình, cô ta khoác lên nụ cười đậm chất nghề nghiệp và cố thể hiện sự quyến rũ của mình. Tuy nhiên, không ai trong số những người khách quen đi ngang qua tỏ ra đồng cảm với cô ấy. Một người phụ nữ đã vứt bỏ mọi nhục nhã trong lòng. Đây không phải là sự phản kháng đối với thế giới tàn nhẫn này sao?
Đột nhiên, ánh mắt của Lily tập trung vào một hẻm tối ở góc phố. Cô kéo Shimizu và bước tới đó.
Trong con ngõ vắng vẻ và tối tăm này, có một cô gái với bộ quần áo đỏ thẫm trên người đang nằm gục dưới đất. Ánh mắt trống rỗng của cô nhìn lên nền trời, quần áo bị xé rách, nhuộm đầy màu máu rỉ ra từ vết thương lớn trên ngực. Máu đã khô, ngụ ý rằng cô ấy đã không còn chút sinh mệnh nào trong người.
Shimizu cúi xuống để kiểm tra và nói, “Cô ấy không bị xâm hại, nhưng có rất nhiều vết bầm tím trên cơ thể. Có vẻ như quần áo của cô ấy bị xé một cách mạnh bạo, nhưng có vẻ không phải vụ tấn công vì tình dục, nó giống một vụ cướp tàn nhẫn hơn.”
“Túi tiền vẫn ở đây, mặc dù không nhiều nhưng hung thủ lại không lấy xu nào. Cho dù chúng đã lấy gì đi nữa, chúng vẫn giết cô ấy”, Shimizu tiếp tục, “Vết thương nằm ở ngay tim. Rốt cuộc bọn này đã dùng thứ gì để gây ra được vết thương trầm trọng như vậy chứ?”
Lily nói, “Em biết chúng đã lấy gì từ cô ấy rồi… Đó là trái tim.”
Nước da của Shimizu tái đi sau khi nghe thấy điều này, “Không phải hãm hiếp hay cướp của. Chúng dùng vũ lực lôi một người phụ nữ đến góc này, ngay ở khu trung tâm sầm uất như vậy, và khoét lấy tim của cô ấy. Chuyện này có vẻ như không phải dạng tội ác mà con người có thể gây ra.”
“Một con quỷ,” Lily cũng đi đến kết luận như vậy.
“Móng vuốt của loài quỷ đã chạm tới Kamakura ư?” Vẻ mặt của Shimizu trở nên nghiêm trọng.
Gần đó, các Samurai nhà Ashikaga đang tiến lại gần họ.
“Đi nào. Sẽ rất khó để giải thích mọi thứ ở đây cho họ.”
Nói rồi, Lily và Shimizu rời khỏi đó.
“Người phụ nữ đó chỉ vừa chết được khoảng vài giờ thôi. Con quỷ có lẽ vẫn đang quanh quẩn ở gần khu Kabukicho”, Shimizu lẩm bẩm.
"Nhưng có hàng ngàn người ở đây, làm thế nào chúng ta sẽ tìm thấy nó?"
“Không cần vội đâu. Có hai điều cần nghĩ kĩ lại. Đầu tiên, tại sao con quỷ này lại đến Kabukicho, nơi được bảo vệ bởi những Samurai rất mạnh, chỉ để giết một cô gái? Thứ hai, nếu nó muốn có một trái tim con người, thì tại sao trái tim đó lại phải là của một cô gái? ” Shimizu cân nhắc.
Họ đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ gần đó.
Trước mặt họ, một ông già bị hai người đàn ông ném ra khỏi lối vào của một tòa nhà lộng lẫy.
“Yuuko! Trả lại Yuuko của tôi! ” Không chịu bỏ cuộc, ông lão vừa bò vừa run, nhất định phải vào bên trong tòa nhà đó ngay cả khi có phải bò vào.
Nhưng ông ta bị đánh giữa chừng. Một vài người có lòng tốt đã kéo ông đến một góc đường gần đó.
Shimizu bước về phía trước và nhìn vào ông già bị đánh đập, người vẫn không ngừng lẩm bẩm cái tên ‘Yuuko’ ngay cả khi miệng đang chảy máu. Cô hỏi ông, “Bác ơi, Yuuko là ai? Họ đã làm gì Yuuko? ”
“Yuuko…” Ông già run giọng, “Yuuko là cháu gái của tôi. Cha mẹ nó qua đời từ rất sớm, vì vậy tôi đã nuôi dưỡng con bé, nhưng tôi chỉ là một lão nông bình thường… Con bé muốn thoát khỏi cuộc sống nghèo khó, vì vậy nó đã đến Kamakura để học làm Geisha. Dù tôi đã rất cố gắng ngăn cản nhưng con bé không nghe lời tôi.”
“Khụ…” Ông lão vừa nói vừa ho ra máu.
Shimizu trút một ít linh lực vào ngực ông lão để giảm bớt đau đớn cho ông ấy. Thấy đỡ hơn, ông tiếp tục nói, “Yuuko là một cô gái tốt, nhưng cái tuổi này của con bé không muốn sống một cuộc đời tẻ nhạt. Nó muốn mua quần áo đẹp, trang sức đẹp và khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn. Vì vậy, nó đã rời làng và đến đây để trở thành một geisha. Ba ngày trước, tôi thậm chí còn nhận được một bức thư từ con bé, nhưng khi tôi đến đây để tìm theo địa chỉ mà nó ghi, họ nói với tôi rằng không có ai ở đây như vậy cả! Tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng tôi không thể tìm thấy Yuuko! Tôi khăng khăng muốn vào trong để tìm con bé, nhưng họ đã đánh tôi. Yuuko… Cháu đã đi đâu vậy?!”
Shimizu lấy ra một đồng bạc và nói, “Ông ơi, cầm lấy cái này và về nhà cái đã. Nếu chúng cháu tìm thấy Yuuko, chúng cháu sẽ bảo cô ấy đi tìm ông”.
“Cháu có thể giúp ông cứu Yuuko không?”
“Việc đó khó nói trước được. Nhưng ông cũng đã nói rồi đúng không, rằng Yuuko tự lòng mong muốn trở thành một Geisha? Nếu đây là giấc mơ của cô ấy, thì cô ấy hẳn rất hy vọng nghe thấy lời chấp thuận của ông. Cô ấy chắc chắn sẽ quay lại gặp ông nếu vẫn còn… ”.
Shimizu không nói hết lời. Sau khi đưa đồng bạc cho ông lão, cô rời đi cùng với Lily.
Họ đến trước tòa nhà lộng lẫy đấy nhưng lại nhìn thấy một thông báo ở đó có dòng chữ ‘Bán nhà’ trên đó.
Shimizu bước tới, cúi nhẹ và hỏi người đàn ông đứng ở lối vào, “Xin thứ lỗi, có phải nơi này đang rao bán đúng không?”
Người đàn ông dò xét Shimizu, rồi nhìn qua Lily. Mắt anh ta dán chặt vào người Lily một lúc lâu, không rời khỏi người cô một tấc nào. Nhưng khi nhìn thấy biểu hiện khó chịu của Shimizu, anh ta dời ánh mắt đi, “Nếu ngài hỏi về vấn đề này, hãy đợi tôi một chút để tôi vào thông báo cho chủ nhân của mình.”
Ngay sau đó, chủ nhân của nhà geisha, một người đàn ông thấp bé và mập mạp với lớp ria mỏng, trên người mặc quần áo sang trọng bước ra khỏi tòa nhà, “Đại nhân nào muốn mua tòa nhà này vậy?”
Shimizu tiến lên phía trước, “Xin chào, tôi đến từ tỉnh Mutsu và muốn kinh doanh ở Kamakura. Tôi cảm thấy tòa nhà ở khu phồn hoa này mang trong mình sự thanh tao, sang trọng và cũng nằm ở vị trí thuận lợi, vì vậy tôi muốn hỏi về nó.”
Chủ nhân của ngôi nhà geisha đã nhìn thấy vô số người. Chỉ cần nhìn làn da mịn màng và trang phục lộng lẫy trên quần áo của Shimizu và Lily đã khiến ông ta biết rằng hai người này không phải hạng bình thường. Do đó, ông ấy mỉm cười, thân thiện nói với họ, “Mời vào, chúng ta hãy bàn bạc ở bên trong!”
Shimizu và Lily bước vào trong. Từ sàn nhà, bức trướng cho đến đồ trang trí ở đây đều thuộc hàng thượng phẩm khiến cho nội thất trở nên thật tráng lệ.
Thấy người chủ vẫn còn nghi ngờ phần nào, Shimizu lấy ra một đồng tiền vàng và nói, “Tôi không vội gì trong vụ mua lại tòa nhà này. Đây là chuyến đi đầu tiên của tôi đến Kamakura, vì vậy tôi khá thích thú với màn trình diễn của các geisha nơi này. Tôi muốn ngài sắp xếp phòng tốt nhất cho bọn tôi. Với lại, chén rượu mở đầu câu chuyện mà, sau khi chúng ta đã uống vài chén rồi thì lúc đấy nói chuyện cũng chưa muộn. Ngoài ra, tôi cũng muốn mua lại tất cả các Geisha và những người hầu ở đây cùng với tòa nhà.”
Một đồng tiền vàng bằng một trăm kwan! Mặc dù nơi này là một trong những nơi đắt đỏ nhất ở Kabukicho, nhưng việc chi một trăm kwan chỉ cho một chuyến thăm bình thường là quá phô trương! Việc họ có thực sự đến mua tòa nhà hay không đã không còn quan trọng nữa.
Mặc dù chủ nhân của ngôi nhà geisha là một thương nhân giàu có, nhưng ông ta vẫn tròn mắt khi đối mặt với số tiền khủng như vậy. Chủ nhà tự hỏi chúa công Shimizu của gia tộc hùng mạnh nào. Ông ta vốn đã nghe nói rằng tỉnh Mutsu luôn có lượng trữ vàng cực kỳ dồi dào. ‘Anh ta có phải là thành viên của gia tộc Fujiwara không?’
Chủ nhà bố trí ngay phòng to nhất, sang trọng nhất rồi cho mời Shimizu và Lily vào trong. Sau đó, ông ta bảo người giúp việc phục vụ đồ uống và món tráng miệng ngon nhất của nhà, đồng thời chỉ đạo các Geisha chuẩn bị.
“Thưa ngài, mạn phép cho tôi hỏi quý danh của ngài là gì ạ?”
“Kitabatake Shin,” Shimizu đáp.
“Ra vậy, ngài là một lãnh chúa từ gia tộc Kitabatake nổi tiếng của Mutsu! Chả trách tại sao ngài lại có những lý tưởng cao cả như thế. Và cô gái giống như nữ thần này là… ”
Shimizu liếc nhìn Lily, “Em không định giới thiệu bản thân à?”
“Hở?” Lily sững người. ‘Shimizu, chị thật xấu tính. Chị muốn em tự nói luôn à. Chị ấy thì ngon rồi, được tôn trọng khi nói mình là thành viên của một gia tộc lớn. Trong khi đó, mình bị mắc kẹt với danh phận geisha giả tạo này.’
“Tôi tên là Lynne,” Lily đáp lại ngắn gọn.
Shimizu nói thêm, “Lynne là geisha mà tôi đào tạo và cũng là người phụ nữ của tôi. Nếu tôi mua tòa nhà này, cô ấy sẽ trở thành geisha đứng đầu ở đây và cũng là chủ sở hữu của nó.”
“Hả?” Lily thấy hoang mang, “Bà chủ và geisha đứng đầu nào? Ngài đang khen hay mỉa mai em vậy”
Chủ nhân của ngôi nhà geisha cũng dành những lời khen ngợi dành cho Lily, “Tiểu thư Lynne sở hữu nhan sắc tựa người thiên giới hạ phàm. Nếu tiểu thư Lynne đây nhận mình đứng thứ hai, thì sẽ không có geisha nào ở Đế chế Heian dám tuyên bố họ là người đứng đầu, chứ đừng nói đến ngôi nhà này.”
“Hehe. Thưa ông, tôi không xứng đáng với lời khen của ông, ”Lily bất lực mỉm cười.
Không lâu sau đó, sáu đến bảy phụ nữ mặc đủ loại kimono lộng lẫy bước lên sân khấu, từng người trong số họ đều có khuôn mặt trắng và chấm đỏ bên cạnh vòm lông mày. Trên quan điểm phái đẹp, lối trang điểm như vậy thường không thu hút được phái mạnh, nhưng điều này thể hiện sự sang trọng cùng nét nghệ thuật độc đáo.
Là người của nhà geisha tuyệt nhất vùng Kamakura, mỗi người trong số họ đều có những tài năng đặc biệt như ca hát, nhảy múa, chơi đàn hạc, đàn tranh, đàn nguyệt, trống phụ,...
Một vài người biểu diễn cho Lily và Shimizu, trong khi geisha xinh đẹp nhất bước ra để rót rượu sake cho Shimizu. Cô ấy được rèn luyện đặc biệt chỉ để phục vụ rượu sake.
Shimizu hỏi, “Thưa ông. Trước khi đến đây, tôi nghe nói có một geisha trẻ tên là Yuuko ở đây. Không biết rằng liệu cô ấy có mặt trong số những người phụ nữ này không? ”
Nghe thấy cái tên Yuuko, chủ nhà chết sững. Nhưng ông ta che đậy biểu cảm của mình và lảng tránh chủ đề, “Yuuko chỉ là một người học việc, vì vậy cô ấy không đủ tiêu chuẩn để biểu diễn trên sân khấu. Ngoài ra, cô ấy đã biến mất hai ngày trước.”
“Biến mất?”
“Chúng tôi cũng đã cử người đi tìm cô ấy và báo cho quan phủ của Ashikaga. Nhưng cho tới giờ vẫn chưa có tin tức nào cả”, người chủ cũng tỏ ra thực sự bận tâm về điều đó. Có vẻ như ông ta cũng đang lo lắng cho Yuuko.
Lúc này một người hầu đi vào và thì thầm với người chủ nhà.
Nhưng các giác quan nhạy bén của Lily và Shimizu vẫn có thể nghe được bình thường, “Thưa ngài Touzou, Đại nhân Onigumo đã đến…”
Mặt chủ nhà biến sắc khi nghe đến cái tên 'Onigumo.' Ông ta liếc nhìn Shimizu và Lily một cách e ngại và nói với giọng run rẩy, “Đại nhân Kitabatake, xin hãy thưởng thức màn trình diễn ở đây. Tôi sẽ quay lại ngay.”
“Onigumo?” Lily và Shimizu nhìn nhau. Họ cũng đã từng nghe đến cái tên đó, và dù có trông như nào đi chăng nữa, đây có vẻ không phải là một cái tên thường xuất hiện ở Kamakura. Ngoài ra, tiếng xì xào càng khiến nó trở nên đáng ngờ.
Sau khi người chủ nhà rời đi, Lily và Shimizu tiếp tục thưởng thức màn biểu diễn.
“Lynne, em có muốn một chén không?” Có lẽ Shimizu vẫn đang giả vờ, nhưng điều đó đã đặt Lily vào thế bí. Nếu cô ấy từ chối sẽ khiến những người khác nghi ngờ mối quan hệ của họ. Vì vậy, cô ấy đã nhấc chén sake lên và uống cạn trong một hơi.
Nhưng sau một chén này, Lily không thể dừng lại được nữa. Cô liên tiếp uống thêm vài cốc nữa, và không lâu sau, toàn bộ khuôn mặt cô đã đỏ bừng.
Lời hát và điệu nhảy vẫn không dứt, hơi thở của Lily càng gấp gáp hơn. Tầm nhìn của cô mờ đi chút ít, và trước khi cô nhận ra, Lily trông thấy Shimizu ngày càng xinh đẹp hơn trước.
Vào lúc này, không một tiếng gõ cửa, cánh cửa bị đạp toang ra một cách không thương tiếc.
Đây là một hành động thiếu tôn trọng đối với một khách hàng hào phóng như Shimizu.
Một người đàn ông cao to với chiều cao gần bằng cánh cửa đứng ở lối vào. Hắn mặc trang phục của samurai và đeo một thanh kiếm thẳng Chokuto ở bên hông. Bề ngoài của bộ đồ cũng có thêu một con nhện. Một vài samurai có vẻ ngoài hung dữ theo sau hắn ta, và tất cả họ đều sở hữu những thanh kiếm thẳng. Về phần người chủ nhà, ông ta đứng ở góc với vầng trán đầy mồ hôi, “Đại nhân, tôi đã nói rồi mà? Ở đây đã có khách rồi”.
Người đàn ông khổng lồ đó nhìn vào trong phòng. Ánh mắt của hắn hướng về Shimizu và sau đó là Lily. Sau đó, gã thẳng thừng bước vào bên trong và vừa nhìn Shimizu - người đang uống rượu sake, với ánh mắt khinh thị vừa ngồi xuống và hỏi bằng một giọng trầm và thô, "Ngươi là ai?"
Người chủ chạy vào giải thích, “Đại nhân Onigumo, đây là ngài Mutsu…”
“Câm mồm! Ta muốn hắn tự nói điều đó”, Onigumo trừng mắt nhìn chủ nhà. Cặp mắt của hắn có lúc trông như của con người, nhưng đâu đó ẩn chứa vẻ vô hồn của quỷ.
“Tôi là Kitabatake Shin của gia đình Kitabatake,” Shimizu đáp mà không hề ngẩng đầu lên.
Nghe có vẻ như đó không phải gia tộc ở Đông Quốc. Khi thấy Shimizu trông có vẻ yếu đuối như thế, Onigumo chỉ về phía Lily và nói, “Bọn ta muốn căn phòng này. Bỏ lại con đàn bà rồi cút!”
P/S: Onigumo, bay mới từ Inuyasha qua à.
Candy: Lưu ý! Nhớ kĩ cái này nhé vì chap sau có điều hay lắm :3