Nền trời trên kia vẫn âm u với nhưng cơn gió thu vẫn tiếp tục thổi qua.
Vào lúc này, Uesugi Rei đang đứng trước dinh cơ Saionji, hai tay bế lấy Lily, đằng sau họ là toàn thể gia tộc Saionji. Toàn bộ mọi nẻo đường lúc này đều đã bị quân binh của nhà Imagawa vây kín.
Và trước mặt họ, là gia tộc Hojo cùng Taira Hachiro – người mà chẳng ai biết ý định của y là gì.
“Chị Uesugi…” Lily cất tiếng gọi “Chị” – một hành động đối với cô còn xấu hổ hơn gấp bội phần. Nhưng vì Uesugi Rei đã gọi cô là em đồng thời còn là ân nhân cứu mạng, sao cô lại không xưng hô tử tế với Rei được? Tiếp đó, Lily nói, “Là về Motoshige và Akira, chúng…”
Trước khi cô kịp nói gì, Uesugi Rei đã thẳng thừng đặt ngón tay mình lên môi Lily, chặn lại những lời cô sắp sửa nói thốt lên qua cái miệng nhỏ nhắn ấy. Tuy nhiên, lực đặt vào ngón tay có hơi mạnh làm nó gần như chọt vào trong khiến Lily cũng vì thế mà đỏ ửng mặt không nói nên lời.
“Lily em à, em không cần phải nói gì hết á. Chị đây không hề quan tâm chuyện ai đúng ai sai.” Uesugi lớn tiếng nói điều này trước mặt những kẻ trong gia tộc Hojo. Nhưng rõ ràng là cô ấy đang tuyên bố điều ấy cho mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy, “Hojo, thằng em trai xấu số cùng lão võ tăng sa đọa Daidouji Akira đó của mi chẳng hề tốt lành gì. Đằng nào thì kẻ chết cũng đã chết rồi. Có gì mà nhặng xị lên vậy?”
“Cái gì!?” Hojo Dijon và các Samurai của hắn đều thấy sửng sốt lẫn tức giận!
Ngay cả Imagawa Yoshitada cùng đoán quân của hắn cũng há hốc mồm mà chết sững ở đấy trong một thoáng.
Cái logic gì đang nằm trong đầu Uesugi Rei vậy?
Cô ta chẳng hề quan tâm đến chuyện tìm ra người đúng kẻ sai. Em trai cùng chư hầu của nhà Hojo đã bị sát hại. Sao lại có người có thể nói năng kiểu đấy được chứ?
Gương mặt của Dijon cau có lại, liên tục giật giật mí mắt. Hắn sắp sửa lên tiếng chất vấn cô nhưng Uesugi Rei bất thình lình quay lại nhìn Lily mà lớn giọng đáp, “Còn về thỏi Tamahagane và hồn yêu, do em tôi thích chúng thì con bé lấy thôi. Chẳng phải mấy thứ đó đều được dùng để tạo ra một thanh Nguyền kiếm không chỉ đẹp mắt mà còn mạnh mẽ này sao? Bộ nó không phù hợp hả? Sao mấy người cứ làm to chuyện vậy?”
“Hả!?” Mọi người đầy cứng họng vì sốc. Thay vì hỏi ai là người có lỗi trong chuyện này, sao trên đời là có người nói ra mấy câu bất hợp lý đến vậy được?
“Uesugi Rei! Đừng có khinh thường nhà Hojo bọn ta quá mức như thế!” Yagyuu Munesaki, Kensei độc nhãn đứng đằng sau Dijon, không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Lão bước lên và vang giọng nói: “Gia tộc Hojo bọn ta đã dành nhiều tiền bạc lẫn công sức để truy vết con Qủy khuyển suốt mấy năm. Bọn ta thậm chí còn phải hi sinh nhiều Samurai để có thể hạ được nói. Nhưng kết cục, mọi chiến lợi phẩm đều bị con đi*m đó giật mất. Sao cô có thể bỏ qua chuyện đó dễ như không thế hả?! Cô đường đường cũng xuất thân từ một dòng tộc danh giá, sao lại ăn nói vô lý vậy?!”
“Lão già thối, nếu lão dám xúc phạm đến em gái ta một lần nữa, thì coi chừng ta sẽ xóa xổ cái tên Yagyuu ra khỏi mặt đất này đấy!” Tâm trạng bình thường của Uesugi Rei ngay lập tức hóa giận dữ khi có ai đó trách mắng Lily.
“Chuyện… chuyện này không phải là vấn đề! Đứa thường dân này… người phụ nữ đó đã giết người của nhà Hojo và còn cướp lấy báu vật của họ nữa. Đó là lý do chúng tôi mới săn lùng cô ta. Hơn nữa, vụ này can hệ gì tới cô? Sao lại bảo vệ cô ta? Gia tộc Hojo bọn tôi xưa nay chưa từng có hiềm khích nào với gia tộc Uesugi cả. Vì cớ gì cô lại đứng ra đối đầu với nhà Hojo thế?” Yagyuu đổ mồ hôi hột nhễ nhại trên trán. Gia tộc Hojo với hàng ngàn binh lính có thể không sợ gì Uesugi, nhưng Yagyuu không muốn chọc giận người phụ nữ khủng khiếp này bởi nó có khả năng dẫn đến sự hủy diệt cho dòng họ lão.
Uesugi Rei nhẹ nhàng đảo mắt nhìn quanh đám đông. Đôi môi hồng của cô hé mở khi cất tiếng, “Lý do tôi bảo vệ bé Lily ấy hả?”
“Đó là vì…”
Uesugi Rei quay sang rồi nâng cằm Lily lên, và hôn lấy đôi môi ẩm nước của cô.
“Tôi thích em ấy!”
“Hả?” Dijon nhìn Uesugi Rei một cách kì lạ rồi hắn sa sầm nét mặt: “Cô đang lấy ta làm trò cười, phải không hả? Con ả Lily ấy đã hạ sát em trai ta rồi còn cướp kho báu của ta ra khỏi tay ta. Thôi làm mấy trò ngốc nghếch ấy đi! Đằng nào thì ta và cô đều là Lục Kiếm Đông Quốc, phải nể mặt nhau tí chứ. Đừng ép ta trở mặt mà xé bỏ lớp kiêu căng ấy trên cô!”
“Haha…!” Uesugi Rei vùi Lily vào ngực mình mà nói, “Lục Kiếm Đông Quốc là cái quỷ gì chứ. Chỉ toàn là mấy thứ vớ vẩn do bọn lười chảy thây, chẳng biết làm gì ngồi nghĩ ra cả. Bộ ông anh không thấy xấu hổ khi cứ nhắc đi nhắc lại thứ đấy sao? Ta đây chưa bao giờ thừa nhận bản thân mình cùng đẳng cấp với tên ngu xuẩn nhà ngươi! Bé Lily, mặc kệ mấy tên đần này đi. Về thị trấn Takeshita với chị nào.”
Cô thuyết phục Lily lên ngựa.
“Uesugi Rei! Sao mi dám khinh thường ta!!!” Tuy Dijon chẳng muốn trở thành kẻ thù của Rei lẫn dòng tộc Uesugi hẫu thuẫn đằng sau, chẳng có Samurai nào có thể chịu đựng được sự nhục nhã đến thế cả. Thêm nữa, hắn là người đứng đầu trong thế hệ trẻ phía Đông. Hắn là Hojo Dijon với sự tàn bạo mà ai cũng biết.
Dijon không thể nhẫn nhịn được nữa và linh lực trong người hắn bùng nổ ra bên ngoài. Do cơn giận của mình, hắn chẳng màng quan tâm đến hiểm họa từ nhà Uesugi. Tốc độ của gã đột ngột tăng chóng mặt rồi Dijon lao về phía trước, vung thanh Tachi khổng lồ trong tay về phía Rei!
Tuy Uesugi Rei có dáng người cao ráo, trông cô vẫn rất mỏng manh trước thân hình như hộ pháp của Dijon cùng thanh kiếm của hắn.
Cơn gió mang áp lực khủng khiếp làm Lily co rúm lại mà hét lên: “Cẩn thận đấy, chị ơi!”
Trước tình cảnh đó, Uesugi Rei chẳng hề quay đầu lại. Cô lẳng lặng nắm lấy thanh Tachi dài đeo sau lưng mình và rút nó ra trong một khắc!
“Keng—!!”
Một chấn động vang vọng khắp không gian!
Uesugi Rei, chỉ với một tay đặt trên chuôi kiếm, đã đỡ được nhát chém toàn lực của gã Samurai khổng lồ trong sự ngỡ ngàng của mọi người!
Mấy phiến đá dưới chân cô vụn vỡ vài lần, nhưng bản thân Uesugi Rei vẫn giữ vẻ vô cảm trên mặt trong khi ngay cả Lily, vốn đang được cô bảo vệ, chỉ còn biết khẽ run lên nhè nhẹ.
Hojo Dijon đang sôi sục trong giận dữ, ánh mắt hắn nhìn Rei trừng trừng như một con quỷ! Tuy nhiên, Uesugi Rei quay đầu lại và nhìn khóe miệng Hojo Dijon kèm theo một nụ cười lạnh lùng.
Cổ tay cô gồng lại với những đường gân cơ mảnh khanh khi Rei đột nhiên sử dụng sức manh của mình. Chẳng cần có thế hay đà, cô thẳng thừng vung thanh Tachi với một tay và đẩy lùi Hojo Dijon về phía sau.
Sau khi đã ngã lăn ra đất, ý chí đồ sát trong Hojo càng mãnh liệt, hắn bắt đầu tích tụ thứ linh lực sắc xanh khủng khiếp vào trong thanh kiếm của mình. Không khí xung quanh cùng bị ảnh hưởng từ dòng chảy ấy mà quy tụ lại, tạo thành một cơn gió mạnh.
Uesugi Rei nắm lấy đai lưng của Lily rồi đẩy cô lại đằng sau, nói rằng, “Nioh, bảo vệ bé Lily cùng gia tộc Saionji!”
Nioh tiến đến từ phía sau, và dùng miệng của mình nhấc bổng Lily lên mà ném lên lưng mình.
“Eee yaaaaaa ~” Lily thốt ra một tiếng hét dễ thương khi bị quẳng lên tấm lưng dày và rộng của con ngựa.
Kế đó Nioh phi nước đại về phía dinh cơ Saionji cùng với Lily rồi dừng ngay trước mặt Kotoka và Nanako.
Trong khi đó, một tên Samurai cầm thương nhà Hojo cố gắng tiếp cận Lily từ phía sau Nioh. Bất thình lình, Nioh tung ra một cú đá hậu.
“Khụ!” Tên Samurai bị đá bay đi với tốc độ cao, khiến hắn chẳng nhận biết được chuyện gì vừa mới xảy ra trước khi tông cái rầm vào một thân cây già lớn ở góc đường!
Thấy vậy, các Samurai còn lại cùng với quân lính nhà Imagawa đều sợ hãi rút lui, chẳng dám đến gần con ngựa hung dữ Nioh đấy nửa bước.
Chứng kiến một Samurai Thượng đẳng nữa bị hạ gục, Dijon cũng thấy tức tối trong người. Lượng linh lực trên thanh kiếm một lần nữa bùng cháy khi Dijon lao về phía Uesugi Rei, lần này, với toàn bộ sức mạnh của mình.
P/S: Kyaa Reiii~.!))~