Vào cái lúc Lily bận chìm sâu trong suy nghĩ với vẻ mặt lúng túng, thì từ phía sau, một bóng hình thấp bé đang đang liếc nhìn tấm lưng gợi cảm của Lily từ một góc tối của đội hình mà lén lút tiếp cận cô .
Chẳng nói chẳng rằng, hình bóng nhỏ nhắn ấy lao về phía cô với tốc độ đáng kinh ngạc!
Lúc bấy giờ, để không lộ ra sức mạnh thật sự, Lily đã không sử dụng linh lực do thám xung quanh. Thành thử khi nhận ra được nguy hiểm đang lao xồng xộc đến từ đằng sau, bóng dáng con quái đó đã tiến đến rất gần rồi.
Không hề có ai chú ý đến nó. Trong chốc lát, diện mạo của hình bóng đấy hiện rõ trên lưỡi kiếm của Lily. Đó là một con quỷ nhỏ mập mạp với làn da nhợt nhạt và vẻ mặt kinh tởm. Cái đầu của nó mang hình dáng của một đứa trẻ sơ sinh lớn quá khổ đi kèm với một cái sừng mọc ra trên đỉnh. Theo Lily nhớ được, đây là Nghịch quỷ, loài yêu quái sỡ hữu sức mạnh thể chất đáng chú ý nhưng thay vì làm hại con người, chúng thường thích chêu chọc họ hơn.
Con quỷ nghịch ngợm đó khá nhanh, nhưng Lily vẫn có cơ hội tránh được ngay cả khi không dùng đến linh lực!
‘Mình có nên tránh không? Rồi phản đòn? … Không, với sức mạnh của nó, con Nghịch quỷ chẳng thể nào giết mình được. Thêm nữa, bọn này rất hiếm khi hại người… Có lẽ mình nên giả vờ không thấy nó và diễn kịch chút xem sao!’ Lily ngay lập tức quyết định.
Với suy nghĩ như vậy, cô đứng yên tại chỗ làm bộ như mình không hề để ý con quỷ đang xông đến.
“Phạch phạch—!” Từ đằng sau, con Nghịch quỷ nhanh chóng thọc hai tay của mình xuống dưới rồi lật váy Lily lên.
“Kyaaaah—!” Và Lily theo bản năng hét lên một tiếng.
Trước tiếng hét ấy, Hojo Dijon buộc phải nhìn về phía cô với vẻ tò mò.
Lily vô thức dùng cả hai tay để đẩy váy vào giữa hai chân. Kế đó, với vài động tác nhỏ ở đôi tay cùng một chút xoay vặn tại phần eo, cô thầm canh chính góc độ để cho phần váy bị lật hướng về tấm vải vuông - nơi Hojo Dijon và các Samurai chủ chốt khác đang trấn giữ. Tất cả những gì họ thấy là một con Nghịch quỷ đang nhấc váy cô lên, nhưng vẫn chưa đủ để làm lộ những thứ bên trong. Đó là bởi Lily không muốn người khác nhìn thấy cơ thể của tiền bối, dù vậy cô cần cơ hội này để khắc họa bản thân là một cô gái “nhỏ nhắn và yếu ớt”, nhằm giảm sự nghi ngờ của Dijon.
Màn kịch này diễn ra gần như hoàn hảo, ngay cả Dijon cũng không hề nghĩ rằng cô thực chất đang đóng kịch.
Tuy nhiên, con Nghịch quỷ kia vẫn chưa muốn từ bỏ. Nó đột nhiên nhảy lên và đẩy Lily xuống đất.
“Tiểu thư Kagami!” Kimura và Kanzaki vung kiếm về phía con quỷ. Tuy nhiên họ không ngờ rằng con yêu quái đấy lại là một quái thú cấp Thượng Hạ, nên chỉ trong một nhoáng, nó đã lấy lòng bàn tay đánh bay cả hai người, kèm với thanh kiếm lẫn trang bị của họ trước khi chạy về phía trước Lily và kéo tóc cô.
Bình thường, Lily đã dùng linh lực mà chém chết nó rồi, nhưng vào lúc này cô cần diễn tròn vai một cô gái bất lực chẳng thể làm được gì một khi tóc đã bị nắm. Vì lẽ đó, Lily kêu lên và lấy tay trần để kháng cự, thả luôn thanh Tachi xuống đất.
“Giết!” - Vào lúc này, bốn hay năm Samurai mạnh mẽ nhà Hojo xông đến với ngọn giáo trong tay. Chỉ tới lúc đó con Nghịch quỷ mới nhảy đi, đáp thẳng vào tấm vải vuông mà cướp lấy một lá cờ rồi biến mất vào màn đêm. Nhưng dĩ nhiên, trước đó nó vẫn không quên quay lại lè lưỡi, làm mặt hề chế giễu một Lily với tóc tai bù xù đang nằm trên đất.
Vài mũi tên bắn theo, nhưng chẳng có phát nào dính mục tiêu.
Cuối cùng, Lily đứng dậy với khuôn mặt vừa xấu hỗ lẫn buồn bã, trông có vẻ như sắp khóc tới nơi. Kế đó, cô nhẹ nhàng vuốt phẳng váy rồi mới cúi xuống nhặt kiếm. Trên chiến trường, ai cũng biết vũ khí mới là thứ được ưu tiên hàng đầu trong tình huống ấy, nhưng hành đồng đó Lily đã thể hiện mình là một đứa con gái rất dễ gây sai phạm trong thời điểm then chốt. Không hề có chút gì là khí phách của một cao thủ cả.
Dijon —vốn quan sát từ đầu đến cuối— mang vẻ mặt thất vọng, trán lấm tấm mồ hôi. Hắn nghĩ mình có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều, Lily chẳng có gì hơn ngoài một cô gái mỏng manh sỡ hữu ngoài hình thu hút cả.
Tuy có thể rất mạnh, nhưng Dijon sau cùng vẫn là một người đàn ông cục mịch, thiếu tinh tế. Không đời nào hắn lại có thể biết được hành động của Lily là thật hay giả cả.
Dù vậy, thứ đáng nói đến là tuy Lily mang trong mình linh hồn của một người con trai, nhưng màn kịch vừa rồi cùng thái độ xấu hổ, bẽn lẽn xen lẫn hoảng hốt của cô cũng sẽ khiến nhiều thiếu nữ khác thấy mặc cảm do thiếu nữ tính hơn cả Lily. Có lẽ đây là thứ mà họ gọi là ‘Cái khó ló cái khôn’. Tuy vậy, trong thâm tâm Lily vẫn khá là nam tính, thật đấy không đùa đâu!
“Tiền bối, tuy trước đây đã nói rồi, nhưng em sẽ nói lại lần nữa; Lily này sẵn sàng làm mọi thứ vị chị; ngay cả khi có phải đóng vai một con nhỏ yếu đuối bánh bèo mà em cực kì chán ghét!” Lily nhủ thầm với bản thân, “Quyết tâm của mình có vẻ đã đủ mạnh, nhưng Lily vẫn còn yếu kém quá. Hừm, nhưng trước hết phải sống cái đã rồi mới có cơ hội phát triển sức mạnh…”
“Lily không hề hối hận vì màn kịch ngày hôm nay, tuy nhiên, khi tính mạng đã được đảm bảo, Lily sẽ hành xử cho phải phép…. Phấn đấu nào! Mình sẽ cố gắng nhiều hơn để có thể tự hào ngẩng cao đầu. Ngay cả khi là con gái, mình cũng không muốn phải dựa dẫm vào sự bảo vệ của người khác!”
Các Samurai tinh nhuệ của nhà Hojo quả thực đã được tập huấn kĩ càng. Một số lớn Sói Ma đã bị giết trong cuộc hỗn chiến, khiến cho đám còn lại phải vội vàng rút lui. Cánh rừng núi tạm thời trở lại vẻ yên bình như lúc ban đầu. Tuy nhiên, số thương vong của đoàn quân đã chiếm đến một phần năm lực lượng ban đầu.
Vào lúc đó, gió đột ngột chuyển hướng, mang theo mình yêu khí dày đặc. Kế đó, một tiếng hú mạnh mẽ xen lẫn vẻ đau đớn vang vọng khắp cánh rừng. Toàn bộ Samurai hiện diện nơi đây cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Nó đến đấy!” Dijon hét lên. Hắn đã hoàn toàn quên đi Lily và tập trung toàn bộ tâm trí về phía hình bóng nguy hiểm sắp hiện ra.
Bất thình lình, họ nghe thấy tiếng lá kêu xào xạc dưới những bước chân nặng trịch từ cánh rừng trước mặt.