Cùng thời điểm Lily tiến vào chân đỉnh núi chính cùng toán quân của Dijon, Yagyuu Shiu cuối cùng cũng đã đặt chân đến Thành phố Kamakura City cách đó khoảng vài trăm dặm. Cô, vốn là một người có hơi đãng trí, giờ đây lại cực kì bình tĩnh và tập trung. Shiu đã an toàn đến được địa điểm của mình và hiện đang ở khu Bắc của thành Kamakura.
Sau khi tìm kiếm một hồi, Shiu tìm thấy một dinh cơ hẻo lánh nằm ở một khu cắt cỏ rộng, chắc chỉ thua kém mỗi thửa đất đặt công phủ của thành phố.
“Một hình tròn có hai đường kẻ ngang, đúng là nơi này rồi,” Shiu nói, vừa nhìn về huy hiệu gia tộc được vẽ trước cổng.
Vì sự an nguy của chủ nhân mình, Shiu sẽ làm bất cứ thứ gì để hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc bấy giờ trời đã tối, nên cổng vào dinh thư đương nhiên đã đóng kín, nhưng chuyện đó chẳng có nghĩa lý gì đối với một Ninja.
Shiu nhảy lên tường rào và chạy dọc theo nó trước khi nhảy sang một mái nhà bên cạnh.
Hiện tại, trong gian chính của tòa dinh cơ này, Ashikaga Kiyoshi đang tiếp chuyện, uống trà với một người nữ đồng thời cũng là bạn bè.
Ashikaga Kiyoshi vửa đẹp trai lại nam tính. Anh là hình mẫu cho người đàn ông tài sắc với những phẩm chất cao cả của một đấng nam nhi đại trượng phu trong thời trung cổ. Tuy vậy, khiếm khuyết duy nhất của anh là không được cao ráo mấy.
Cô gái với mái tóc bạc dài chạm đất vốn đang ngồi đối diện anh thảnh thơi uống trà , thực chất, còn cao hơn Kiyoshi một chút.
Ở gần đấy, tựa vào cây cột gỗ là một thanh tachi lớn đáng sợ.
“Ashikaga,” Uesugi Rei uống cạn tách trà trong một ngụm rồi nói, “Là nhánh lớn nhất của gia tộc Seiwa Genji, bộ cậu chỉ tính ngồi đây và để cho nhà Hojo mở rộng lãnh thổ của mình sao?”
“Hehe, Tiểu thư Uesugi, gốc gác của nhà Ashikaga chúng tôi đã đặt ở tỉnh Mikawa suốt bao nhiêu thế hệ rồi. Chúng tôi không có nhiều tiếng nói ở vùng Kanagawa này, thêm nữa là cuộc bành trướng của họ không có ảnh hưởng đến bất cứ thứ gì trong vùng đất của nhà Ashikaga cả, thành thử gia tộc tôi cũng không có lý do nào để đả động đến. Dạo gần đây, nhà Hojo đúng là có thế mạnh hơn trước, nhưng đường đường là Nữ thần chiến tranh của Tuyết quốc thích những cuộc đấu tay đôi hơn là chiếm cứ lãnh địa, sao cô lại quan tâm đến số lãnh thổ nhà Hojo đã thâu tóm được chứ?” Ashikaga đáp bằng vẻ mặt bình tĩnh sắc sảo, thật khó để biết được anh ta đang nghĩ gì trong đầu.
“Kỵ binh nữ của gia tộc Uesugi tôi là vô địch, nhưng họ chỉ giỏi trong việc tập kích trực diện, bọn tôi không có đủ nhân lực để bảo vệ nhiều lãnh địa hơn đâ… hửm?” – Đôi mắt tím nhạt của Uesugi Rei liếc nhìn về phía mái nhà và mỉm cươi nói, “Ashikaga, coi bộ cậu có khách kìa.”
“Phải… giờ Tiểu thư Uesugi nhắc đến, tôi cũng đã nhận ra rồi.”
Ashikaga ngẩng đầu nhìn lên trần nhà và lớn tiếng nói, “Vị bằng hữu trên mái nhà kia, nếu có chuyện cần bàn với ta, sao không xuống đây mà xưng danh đi.”
Sau đó, mái nhà phát ra tiếng động chứa đầy sự hoảng hốt.
Và không lâu sau đó, một tấm mái được âm thầm lấy ra.
“Bụp!” Một quả bom khói rơi xuống từ trần nhà trước khi nữ ninja với mái tóc tím nhảy ra từ lỗ hổng. Tuy nhiên, nếu không có nhãn quan tinh tường, thì cô cứ như thể vừa mới xuất hiện từ khoảng không nào đó.
Uesugi Rei chỉ liếc nhìn nữ nhẫn giả một chút trước khi tiếp tục uống trà.
“Ai gửi cô tới đây? Mục đích là gì?” Kiyoshi hỏi.
“Tôi, ừm… có thể cho tôi biết đây là đâu được không?” Khi Shiu nhìn thấy mỹ nhân tóc bạc sỡ hữu sắc đẹp trông còn lộng lẫy hơn chủ nhân của mình, cô có hơi đỏ mặt và choáng ngợp trong một lúc.
“Hả? Cô đến đây mà không biết gì sao? Đây là dinh cơ Ashikaga.” Kiyoshi nghĩ sự thành thật của cô gái này có phần dễ thương, và do Shiu không có bất cứ ác ý nào, nên anh vẫn từ tốn giảng giải, bỏ qua mọi sơ suất trước đấy của cô.
“Dinh cơ Ashikaga? Vậy gia huy của Ngài là một hình tròn có hai đường kẻ ngang sao?” Shiu hỏi với đội mắt lấp lánh.
“Ờ… đ-đúng vậy …” Kiyoshi cũng chẳng biết phải đối phó với kiểu con gái này như thế nào. Trong khi đó, Uesugi Rei chỉ ngồi tại chỗ mà mỉm cười trước cuộc đối thoại này .
Sau khi đã xác nhận, Shiu bèn lấy ra lá thư rồi nói, “C-Cô chủ của tôi hiện đang gặp nguy hiểm! Tiểu thư Sakiko của võ đường Genji nhờ tôi gửi lá thư này cho chủ nhân của dinh cơ này!”
“Từ tiểu thư Sakiko sao?” Nghe thấy cái tên đó, Kiyoshi đứng dậy với vẻ mặt nghiêm nghị và đích thân cầm lấy lá thư. Kế đó, anh trở lại chỗ ngồi để mở nó ra, vừa tiện thể hỏi tiếp, “Chủ của cô là…”
“Cô chủ của tôi rất trong sáng, cực kì xin đẹp, vô cùng quý phái lại có tấm lòng bao la… nhưng, N-Ngài có lẽ chưa nghe đến tên của cô chủ, cô ấy chỉ mới trở thành Samurai và môn đồ của võ đường Genji dạ gần đây thôi. Tiểu thư Kagami Lily là người mà tôi phục vụ,” Gương mặt của Shiu đỏ hết cả lên khi cô nhớ lại ngoại hình của Lily.
“Sao cơ?! Bé Kagami đó à?” – Nghe thấy vậy, Uesugi Rei, mới lúc nãy còn đang thanh tao uống trà, đột nhiên có hứng thú và giật lấy lá thư từ tay Kiyoshi.
“Cái đó… Tiểu thư Uesugi, đ-đó là lá thư của Sakiko viết cho tôi mà…” Kiyoshi nhỏ giọng nhắc.
Sau khi đọc xong lá thư trong chưa đầy mười giây, Rei ném nó đi và vội vàng đứng dây. Một vẻ nghiêm túc hiếm thấy xuất hiện trên gương mặt Uesugi khi cô cầm lấy thanh Tachi đang dựa vào cột nhà mà nói, “Ashikaga, cậu không cần phải dính líu tới vụ này làm gì, đích thân tôi sẽ giải quyết nó.”
“Hả?” Kiyoshi vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa từ tốn nhặt lại lá thư.
Tuy nhiên, Rei chẳng đợi Kiyoshi đọc xong nó, cô ngay lập tức bước ra khỏi dinh thự với đôi chân trắng nõn vốn còn đầy đằn và thon dài hơn cả Lily. Mái tóc bạc dài mượt mà đằng sau lưng cô đong đưa qua lại, phất cong như một cái móc như thể đang muốn lôi kéo người khác vậy.
“Nioh!” Rei lớn tiếng gọi.
Với một tiếng hí hùng tráng cùng tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm động, con ngựa đen cao hơn cả những mái nhà xung quanh ấy xuất hiện trong bóng đêm. Rei chẳng cần đợi nó dừng lại, chỉ dang rộng hai chân và canh thời gian nhảy tót lên lưng nó. Cô thắt chặt lại dây cương trước khi hét lớn, “Nioh—! Tới Sugura”
“Rumble!” Phần móng dày cộp của Nioh đạp bay đất cỏ ở sân trước của dinh cơ Ashikaga khi nó phóng về trước làm khói bụi cứ thể mà theo sau đường chạy của con ngựa. Với một cú nhảy, con hắc mã thẳng bước nhảy vọt qua cổng chính của dinh thự.
Hợp cùng với ánh trăng tròn ở đằng sau, hình bóng một cô gái cưỡi trên lưng một con ngựa chiến không lồ khi nó phi nước đại quả là một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
“À thì… cô Ninja kia, hay là cô nghỉ ngơi tại dinh cơ nhỏ nhoi của tôi một lúc đi nhỉ. Tôi sẽ kêu vợ chuẩn bị phòng cho,” Ashikaga Kiyoshi nói với nụ cười gượng gạo.
“Hửm? A… chuyện đó, ừm… chị gái vừa rồi là ai thế ạ? Còn về vấn đế liên quan đến chủ nhân của tiểu nữ?” Shiu lúng túng hỏi.
“Vụ đấy ấy hả… thành thật mà nói, tôi cũng đang khá hoang mang đây…”