Khi ngọn giónổi lên và lướt ngang vài nhánh cây, mái tóc của Lily cũng vì thế mà tung bay theo hướng đi của nó. Trong khi đấy, Dijon đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt cao ngạo đầy mãnh liệt.
Dĩ nhiên, với cương vị là một trong sáu người thuộc Lục kiếm Đông quốc đồng thời là trưởng nam gia tộc Hojo trứ danh, vào cái lúc Dijon nói điều đó với Lily, hắn đã không chấp nhận sự từ chối rồi.
Và Lily thầm nghĩ rằng bản thân cô chắc chắn phải che dấu sức mạnh của mình, nhằm làm những người này tin rằng cô thật sự chỉ là một Samurai mới vào nghề bình thường. Nếu làm như vậy, thì ngay cả khi bọn chúng cuối cùng cũng nhận được hung tin về cái chết của Motoshige và Akira, không ai lại có thể móc nối vu việc đó với cô được miễn là những người sống sót không đến giáp mặt với Lily.
Bộ cô thực sự đã quá ngây thơ khi để những Samurai đó chạy thoát sao?
Tuy nhiên, Lily không hề hối hận với hành động của mình. Những người đó không có lỗi gì cả. Nếu họ không tấn công, thì cô chẳng có lý do gì để xuống tay cả! Dẫu bản thân Lily lúc trước cũng đoán được điều này có thể xảy ra, nhưng giả sử được chọn lại, cô vẫn sẽ làm vậy.
Còn vào lúc này, nếu Lily tiếp tục chối từ thì Dijon không những sẽ chẳng thả cô đi mà hành vi đó thậm chí còn có thể làm hắn sinh nghi. Bởi nhằm đáp lại yêu cầu cáo lui của Lily lúc trước, Dijon đã đưa ra một lời để nghị hết sức hợp lý, cô chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Như thế, Lily đã ra quyết định.
Với vẻ mặt có hơi căng thẳng, cô thưa, “Lily không dám làm phiền Chúa Công. Chúa Công ra trận hẳn là để đánh dẹp một con quái vật tầm cỡ, tiểu nữ đây chỉ là kẻ mới vào hàng ngũ, lại còn là phụ nữ, chỉ sợ bản thân sẽ trở thành gánh nặng cho đội quân của ngài.”
Lily hành xử như thế này là vì cô đã quyết định không cương quyết ra đi. Nhưng nếu đã chấp nhận, cô cũng phải làm nó trông thật tự nhiên giống như phái nữ thường làm. Nếu không, nó cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ. Thật kỳ lạ khi một nhóm đàn ông mời một cô gái đi cùng mình mà người đó lại dễ dàng đồng ý.
Mặc dù nhìn bên ngoài Lily trông cứ như đang từ chối, đa phần người bình thường sẽ nói rằng cô chỉ đang lịch sự và cẩn trọng. Do đó, Dijon vẫn bình thản và tiếp tục thúc ép, “Tiểu thư Kagami không cần phải từ chối làm gì. Do cô hiện đang được võ đường Genji kỳ vọng, vậy càng có lý do để đi cùng bọn ta nhằm tự mình thu thập kinh nghiệm của một cuộc săn quái thực sự, phải không!”
Một trong số Samurai của nhà Hojo cau có, “Chúa Công đã hỏi cô hết lần này đến lần khác rồi, thế mà vẫn còn muốn từ chối sao, bộ tính bất kính với Chúa Công Hojo à?”
“Nagasaki, không được vô lễ!” Dijon mắng.
Khi Lily nhìn xung quanh, tất cả các Samurai ngoại trừ nhóm của Matsuda đều đang trừng mắt nhìn cô như hổ. Do đó, cô tỏ vẻ hơi ngượng ngịu mà nói, “Vì Chúa Công đã có nhã ý mời tiểu nữ đi cùng, sao Lily dám chối từ chứ? Bẩm Chúa Công, và toàn thể các Samurai đi trước, mong được chỉ giáo.”
Lily nhân tình huống này mà bái người cúi chào như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Nhận thấy mọi chuyện đã được giải quyết, vẻ mặt Dijon cuối cùng cũng thoải mái trở lại và gật đầu hài lòng.
Vào lúc này, Matsuda Nagahide vội chạy về phía trước Lily mà nói, “Thưa Chúa Công! Do tiểu thư Kagami là phụ nữ, việc di chuyển cùng một nhóm khác giới có thể gây bất tiện cho cô ấy. Hơn nữa, tiểu thư Kagami cũng có phần được coi là học trò của thần, vì vậy, xin hãy để hạ thần đảm nhận trách nhiệm đồng hành cùng tiểu thư lẫn cho cô ấy một vài lời khuyên, cốt để không ảnh hưởng đến cuộc hành trình của Chúa Công.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Ngài cứ an tâm giao phó cô ấy cho chúng thần!” Kimura và Kanzaki cũng tiến lên đừng giữa Lily và Dijon. Tuy giọng của họ có hơn run rẩy.
Đứng trước cảnh này, Lily cảm thấy ấm áp trong lòng. Từ ánh mắt của Dijon, cô biết rằng hắn ta đang định làm gì đó xấu xa với mình, nhưng nhà Matsuda đã ra mặt cố gắng bảo vệ cô! Trong thế giới nguy hiểm này, nơi sức mạnh chính là lẽ phải, tuy là một dòng tộc không có tài năng hay hậu thuẫn, gia tộc Matsuda qua là những Samurai với tinh thần đáng trân quý!
Dijon không vui ra mặt khi nghe đề nghị của Nagahide. Tuy nhiên, do nhà Matsuda là một trong số các chư hầu đã từng đồng cam cộng khổ, vượt núi lội sông cùng cha hắn, thành thử Dijon không muốn hành xử quá gay gắt với ông. Hơn nữa, lời Nagahide nói nghe qua cũng rất thuyết phục.
Những Samurai khác của nhà Hojo cùng không có gì để nói.
Trong lúc đó, Dijon rủa thầm trong lòng, “Thằng khốn Motoshige đó biến đi mất rồi!?”
Dijon luôn để Motoshige giải quyết các việc làm dơ bẩn, do bản thân hắn là trưởng tộc tương lại của nhà Hojo, hắn cần phải để ý đến danh tiếng của mình bởi lời đồn một khi đã truyền đi thì nó lan con hơn cả cháy rừng. Và vì mọi việc xấu xa đều do tay Motoshige làm, nên khi không có em trai hắn ở quanh, Dijon không thể hành xử quá lộ liệu ở đây được. Tuy nhiên, hắn chắc chắn sẽ nhớ đến mối thâm thù này với Nagahide và cho lão già đó một bài họ trong tương lại.
“Ừm, điều mà Chú Matsuda nói rất có ly, vậy xin phiền Chú Matsuda chăm sóc cô tiểu thư này thay cho ta,” Khi Dijon nói điều đó, khóe miệng của hắn giật giật. Con trong lòng thì liên tục buông lời rủa xả tên già lẩm cẩm thích xen vào chuyện người khác.
Lực lượng săn lùng của Hojo quyết định ở lại cái hang qua đêm. Trong lúc những người khác không để ý, Lily nhân cơ hội thu lại hết toàn bộ số quần áo lẫn nội y đang hong khô của mình, vừa cảm thấy vô cùng ngượng ngùng khi nghĩ đến sự bất tiện mà một cô gái phải chịu khi ngủ ngoài trời cùng một nhóm đàn ông trưởng thành!
Lily và nhóm của Matsuda ngồi đằng trước một tảng đá lớn cao vài mét nằm dọc tường hang. Kimura mở lời “Tiểu thư Kagami, nếu cô thấy bất tiện, thì xin cứ nghỉ ngơi đằng sau tảng đá. Kanzaki và tôi sẽ canh giữ xung quanh cho! Chúng tôi sẽ không cho bất cứ tên nào có ý định đồi bại lại gần đâu!”
“C-Cảm ơn rất nhiều…” Lily thấy vô cùng biết ơn hai người họ. Trong khi cô ngồi trên những chiếc lá khô, những người khác đều đang ngồi trên đất. Cô bèn lên tiếng hỏi Nagahide vốn đang tưa lưng vào tảng đá, “Thầy Matsuda, Chúa Công đang định săn thứ gì với một nhóm lớn thế này vậy?”
Vẻ mặt nghiêm nghị của Matsuda ánh lên chút tôn trọng khi ông ấy đáp, “Chúa Công đang trên đường đi chinh phục một con Qủy Khuyển xuất hiện trên khắp vùng Kanto này.”
“Qủy khuyển?”
Nagahide gật đầu trước khi tiếp tục với vẻ hơi đau lòng “Con Qủy khuyển này được báo cáo là một quái vật cấp Chuẩn Thượng đang trong thời kì xung mãn nhất của nó. Yêu khí rất mạnh. Ngay cả khi bọn tôi cử cả một đội từ gia tộc Hojo, thì vẫn không dễ gì giành chiến thắng. Tuy nhiên, con Qủy Khuyển này đã bi thương vào thời điểm nó bước vào lãnh địa Kanto từ phía Tây. Với những tấn công không ngừng của hai nhà Taira và Hojo, lúc này nó hẳn phải kiệt sức lắm rồi, nhưng bằng cách nào đó vẫn trốn thoát được hết lần này đến lần khác! Dẫu vậy, lần này, chúng tôi đã biết được cái tổ cũ của nó nằm ở Núi Aoame, đồng thời cũng là nơi nó dưỡng thương hiện giờ. Đây là thời cơ tốt nhất để đánh hạ con quái đó!”
Qủy Khuyển từ phía Tây à…
Dạng đỉnh cao của Chuẩn Thượng, hơn cả đủ để giết Lily trong chớp mắt!
Yêu quái Chuẩn Thượng, những loài có sức mạnh tương đương với những cao thủ thực sự trong đế chế Heian. Chúng là bọn quái vật nằm ngang hàng với các Kensei! Ngay cả những gia tộc trứ danh cũng không dám làm mất lòng đến những Kensei, họ được đối xử như là những vị khách quý hay các nhân vật quan trọng trong bộ máy chính phủ ở bất cứ đâu nơi đâu có dấu chân của họ.
Và những quái vật Chuẩn Thượng tương đương với Kensei Thượng đẳng! Hơn nữa, những con quái vật cổ đại này thường mạnh mẽ hơn một Kensei cùng cấp gấp nhiều lần!
Nếu con người không nuôi dưỡng linh lực của bản thân, Samurai Thượng đẳng là giới hạn của bọn họ. Một phần nhỏ trong số đó, với cơ thể cực kì cứng rắn có thể đạt đến bậc Kengo Sơ đẳng, nhưng đó thực sự là giới hạn lớn nhất của con người rồi.
Để có thể tiến xa hơn, người đó phải bắt đầu quá trình luyện Linh lực!
Giới hạn trên về lực xuyên tâm của một Samurai Thượng là 800 kwan.
Và lực xuyên tâm của một Kengo Sơ đẳng nằm giữa hai khoảng 1,000 và 1,500 kwan.
Kengo Trung đẳng: 2,000 đến 4,000 kan.
Kengo Thượng đẳng: 5,000 đến 8,000 kan!
Còn về các Kensei thì nó lại nhảy đến một đẳng cấp hoàn toàn khác. Những người đó đã vượt xa cảnh giới của một con người bình thường!
Có những báo cáo cho rằng lực xuyên tâm của một Kensei Sơ đẳng có thể đạt đến con số từ 10,000 ~ 15,000 kwan! Với chừng ấy lực, họ có thể dễ dàng chẻ đôi một ngọn núi hoặc san bằng cả một thành phố!
Kensei Trung đẳng: 20,000 đến 40,000 kan!
Và Kensei Thượng đẳng còn có thể chạm mốc 60,000 ~ 100,000 kwan!
Tính theo như vậy thì con Qủy Khuyển Chuẩn Thượng kia —vốn đã có sức mạnh vật lý lớn hơn hẳn một Kensei cùng cấp— hẳn phài sở hữu lực đánh vượt hơn mốc 100,000 kwan!
Vào cái lúc Lily nghĩ bản thân vốn đã mạnh lắm rồi, nhưng ngay cả khi có vận đủ thứ năng lực thì lực xuyên tâm của cô chỉ có 2,000 kwan – một con số thấp thảm hại so với những cột mốc kể trên……
Rõ ràng, nếu Dijon dám thách thức con quái đó, hẳn ta ít nhất phải sở hữu sức mạnh tượng đương với một Kensei!
Lấy số đông bao vây con Qủy Khuyển là chuyện vô nghĩa. Nếu Dijon không có đủ sức để giết con quái, họ chỉ đang quẳng đi mạng sống của mình mà thôi!
May mắn là Lily không cố gắng chạy trốn trong vô vọng trước Hojo Dijon. Đó là một đối thủ mà cô không đáng để đem ra so sánh! Cô tuyệt đối không được để cho con người đó biết cô chính là hung thủ đã sát hại em trai hắn, Motoshige. Nếu không, Lily sẽ cầm chắc án tử !
Ngay cả khi Motoshige và Akira mới là những người liên tục gài bẫy và buộc cô phải xuống tay, Dijon dường như không mảy may quan tâm đến chuyện đấy chút nào. Từ hai tên khốn nạn đấy, người ta có thể nói rằng Gia tộc Hojo không phải là dạng chịu nghe lý lẽ. Và cảm giác ngột ngạt Lily thấy được từ Dijon thậm chí còn lớn hơn hai kẻ đó.
Cô nhất định phải tìm cơ hội để chạy trốn!
P/S: Sao toàn one punch man trá hình thế này, Rei và Shimizu đánh nhau là nát mẹ cái lục địa rồi.