“Nanako…” - Shimizu nhìn Nanako với vẻ mặt bàng hoàng không lời lẽ nào tả nổi.
Nanako giữ lấy chiếc gương, toàn thân run rẩy cả ra, “C-Cô…”
Thấy vậy, Shimizu cổ tỏ ra thân thiện, nhưng nụ cười của cô trông cực kỳ khác thường, “Nanako, nghe chị này. Đấy chỉ là tai nạn thôi, nghe chị, là một tai nạn thôi em à.”
Vừa nói, Shimizu vừa định đứng dậy.
“Đừng có lại gần đây!” - Nanako cảnh giac lùi lại rồi trừng mắt nhìn Shimizu như thể trước mắt cô là một con quỷ.
Thế rồi, ánh mắt Shimizu chuyển xuống tấm gương, “Nanako, chị sẽ từ từ giải thích cho em, nên trước hết trả chị tấm gương đã nhé? Chị không còn gì nữa rồi và cũng chẳng thể sống nếu thiếu tấm gương. Trả nó lại cho chị, được chứ?”
Nghe vậy, ánh mắt Nanako hóa lạnh lùng, “Cứ mơ đi! Nếu không phải vì sức tôi yếu, tôi đã giết cô ngay luôn rồi!”
“Em nói thế là sao?! Chị đã nói đó là chuyện ngoài ý muốn rồi mà, có đúng không?! Đó chỉ là tai nạn! Là tai nạn thôi, ngươi nghe chưa?!” - Shimizu cầm lấy lưỡi kiếm ngập tràn oán niệm đen tối rồi buông lời đe dọa, “Đưa tấm gương đây cho ta! Trả nó lại đây! Đó là đồ của em gái ta! Lý do cuối cùng để ta có thể sống tiếp! Trả lại đây, nếu không thì…”
“Nếu không thì cô cũng giết tôi luôn phải không?” - Nanako lạnh lùng đáp lại.
Nghe những lời ấy, Shimizu toàn thân run rẩy làm đôi tay cầm kiếm cũng vì thế mà run lên bần bật, và ở đôi mắt u tối kia của cô chỉ còn mỗi sự đau buồn dằn vặt bên trong.
“Chị ấy sẽ không chết đâu, mà nếu chị ấy có chết thật, Nanako này cũng không muốn sống trong cô độc đâu,” - Ánh mắt Nanako nhòe lệ khi kiên quyết cất những lời này.
Và rồi, Nanako nhắm mắt lại, để mặc cho thân xác mình rơi xuống vực sâu, không hề có lấy một chút sợ hãi hay do dự.
“Nanako!” - Shimizu vội nhảy đến trước để đỡ lấy con bé, nhưng đã quá muộn - Nanako đã biến mất trong vực sâu từ thuở nào rồi.
Chứng kiến những việc ấy, như con rối đứt dây, Shimizu bất lực ngồi sụp xuống trong ngây dại làm mái tóc xanh đậm cứ thế được đà mà xõa thõng xuống, và tia sáng cuối cùng nơi đôi mắt cô cũng tự mình vụt tắt.
“Tại sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra… Không phải tại ta. Ta không cố tình đẩy Lily em ta xuống vực, ta không cố tình buông lỏng tay ra và cũng đâu có ép Nanako gieo mình xuống đó… Không phải ta…. Không phải ta… KHÔNG PHẢI TẠI TA MÀ!!!”
Vào lúc ấy, từ cơ thể Shimizu, một màn sương đen mạnh mẽ bắt đầu trào ra, bốc cao đến tận trời đêm.
“Hehehehehehehehehehehehe….” – Bất thình lình, Shimizu cất một tràng cười khúc khích đầy kỳ dị và những vệt đen lúc trước vươn dài ra trên Shizukana Take, tạo ra những ấn kiếm đen tuyền trên lưỡi kiếm thẳng chứa đầy oán niệm đó của cô!
Chính thời khắc đấy, ở bên trong cơ thể Shimizu, tại phần bụng dưới, một không gian bí ẩn đột ngột thành hình, kết tụ làn sương đen đang bộc phát kia lại thành một mảnh ngọc Magatama đen như mực nơi không gian đó.
Shimizu bỗng dưng cảm thấy một cơn đói ghê gớm phát xuất từ sâu trong người, đi kèm với đó là nỗi thém khát linh lực, một sự thèm khát mà bản thân cô chưa từng trải qua trước đây. Cơn đói, cơn khát này đã khiến dục vọng nơi Shimizu kiểm soát hoàn toàn tâm trí.
Thế rồi, cô chầm chậm đứng dậy và cất bước tiến thẳng vào núi rừng phủ sương không mục đích trong bộ Kimono đen rách rưới và thanh Shizukana Take kéo lê phía sau– thứ hiện đang sỡ hữu những ấn kiếm đen kịt màu máu trên nó…
“ahaha….ahahahahahaha…ahahahahahahahaha…..Ahahahahahahahahahahaha….”
***
Trong khi ấy, Nanako cầm chặt tấm gương cổ với một tay đang khi rơi tự do vào trong màn sương dày đặc chứa đầy gió mạnh rồi từ từ lấy cây dù Sakura ở sau lưng ra .
“Mở ra nào!”
“Bưng!” – Dù Sakura bung ra và làm giảm tốc độ rơi của Nanako, cho phép cô nhẹ nhàng hạ cánh như tinh linh rơi vào thung lũng mù sương.
“Nanako, sang bên trái. Tôi có thể cảm nhận được khí của cô chủ ở đó,” - Sakura lên tiếng.
Nghe vậy, Nanako khéo léo lèo lái Sakura trôi trên mạn trái của thung lũng. Không lâu sau đó, một khe núi nằm trong hẻm núi sâu ngàn thước dần dần lộ diện trước tầm mắt cô. Nó là một khe núi tương đối lớn với độ rộng lớn nhất vào tầm hai mươi đến ba mươi mét, trải dài trong một vùng rộng khoảng trăm mét.
Cây dù Sakura là một báu vật đặc biệt. Nanako chẳng cần phải tốn chút sức lực nào, nhưng vẫn lượn đến ngay trên khe nứt đó, và bên trong nó, cô phát hiện ra một bóng hình màu đỏ đang bất lực nằm dưới đấy.
Nanako gấp dù lại rồi hạ cánh xuống khe nứt. Vạn Trượng Vực vô tận nằm phía sau vách núi, thỉnh thoảng lại tỏa ra thứ yêu khí đáng sợ trông không khác gì khí đến từ địa ngục. Tuy nhiên, vùng đất nằm phía trên khe nứt lại có cây cối xanh tươi với nhiều bông hoa dại rực rỡ khoe sắc dưới tán của một cây đại thụ, và ở đó, dẫu là trong một đêm tối trời thế này, Nanako vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu của côn trùng mùa hạ. Một khung cảnh đẹp mắt thế này lại tồn tại trên một khe nứt trong Vạn Trượng Vực, thật khiến cho cô không khỏi bất ngờ.
“Chị ơi!”
Nanako phóng tới chỗ Lily sau khi đáp xuống đất và trông thấy cô yếu ớt nằm đấy với ngoại trang tơi tả và mái tóc rối bù. Có vẻ như cô ấy đã ngất đi rồi.
“Chị ơi! Chị!” - Nanako lo lắng lay người Lily nhưng chẳng hề có hồi đáp gì.
Thấy vậy, Nanako vươn tay về phía vòng một Lily và ấn chặt lấy bầu ngực trái của cô. Do bàn tay nhỏ, thành thử cô chẳng thể nắm hết lấy nó được, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tiếng mạch đập từ bầu sữa mềm mại mà ấm áp đấy.
Chỉ tới lúc đó Nanako mới thở phào nhẹ nhõm
“Cô chủ… vẫn còn sống, nhưng hiện giờ thể trạng rất yếu, linh lực cũng đã tiêu tốn gần hết rồi,” - Sakura cất tiếng.
Nanako quan sát cơ thể Lily và trông qua, có vẻ như Lily đã sử dụng chút sức lực còn lại để thi triển linh giáp vào khoảnh khắc cô sắp sửa chạm đất. Tuy nó giúp cô không bị thương nặng, nhưng chấn động mạnh ấy vẫn khiến Lily bất tỉnh mà chìm vào hôn mê sâu, tạm thời không thể tỉnh lại.
“Tuy cô chủ không bị thương, nhưng toàn bộ linh lực coi như đã cạn. Việc này chẳng ổn chút nào! Cơ thể cô chủ khác với người thường, nên nếu đã hôn mê sâu mà lại không có linh lực thì sẽ rất nguy hiểm!” – Sakura lo lắng nói.
“V-Vậy chúng ta phải làm gì đây?” - Nanako cũng bồn chồn không yên.
“Hừmm. Dẫu linh lực của cô khá yếu, nhưng còn hơn là không có gì. Bản thân tôi hiện cũng đang trữ một lượng hồn yêu. Nếu chúng ta có thể đánh thức cổ, cô chủ sẽ mau chóng hồi phục với chừng đấy linh khí thôi,” – Sakura từ tốn giải thích.
“Được rồi! Linh lực tôi có bị lấy cũng không thành vấn đề! Nhưng làm sao để truyền nó cho chị ấy đây?” - Nanako hỏi.
“Hừmm. Cách thức thì… rắc rối lắm, nên cô không thể học ngay được đâu. Tôi thì không có kỹ thuật bí truyền nào, nhưng cách đơn giản thì biết …”
“Là gì…”
Vào lúc này, một âm thanh nặng nề và chậm chạp vang lên từ cây đại thụ tối tăm đằng sau Nanako và Lily. Từ nơi đó, một luồng yêu khí mạnh hơn Nanako rất nhiều tiến ra và dưới ánh sáng soi chiếu của vầng trăng, thân hình của một Samurai ngoại trang xanh đậm hiện lên, phủ bóng trên hai người.
Thấy vậy, Nanako quay lại và rút dao ra khỏi vỏ, “Là kẻ nào?!”
Trước mặt mình lúc này, Nanako trông thấy một Samurai đeo mặt nạ đáng kinh sợ, trên mình trang bị giáp chiến đã sờn cũ đi kèm với chiếc mũ chiến rộng gắn sừng vàng đen, từng bước tiến đến chỗ cô và Lily trong khi lôi theo một thanh Tachi bị hư hại nặng nề.
Gã Samurai đó phủ trên mình luồng khí chẳng hề giống người và dường như đang cố gào lên bằng chất giọng, khàn khàn không rõ tiếng, “Kagami… Lily…”
Nanako run rẩy chĩa con dao găm về phía gã Samurai này rồi cất tiếng hỏi, “N-Ngươi là ai?! Đừng có lại gần đây!”
Tuy nhiên, gã Samurai đấy dường như không nghe thấy lời kêu nài của cô và cứ tiếp tục bước đến gần họ. Chỉ tới lúc này, Nanako mới nhận ra ở phần bụng dưới nằm sau tấm áo giáp của gã, có một vết thương khủng khiếp đã khô quắt từ lâu.
Nanako chẳng dám tấn công gã Samurai này. Nhận thấy tốc độ di chuyển chậm của hắn, cô liền vươn tay ra, xốc vào nách Lily mà kéo về phía bờ hẻm núi. Tại đó, có một hang động, nên cô lui vào đó với Lily đang bất tỉnh.
Về phần gã Samurai, phản ứng của tên đó quá chậm chạp, dường như chỉ còn đọng lại chút ít ý thức, nên nó tiếp tục theo chân hai người bọn họ, miệng không ngừng réo tên Lily đầy kỳ quái.
Khi Nanako đặt chân đến cửa hang, cô trông thấy ở gần đó có một hòn đá khắc những cổ tự đỏ, ghi rằng ‘Núi Yoshino’. Tuy những chữ này được khắc trên một hòn đá rêu xanh tầm thường, nhưng phong thái nó tỏa ra lại cực kỳ phi thường.
Dẫu vậy, Nanako không có thời gian để bận tâm đến nó, nên tiếp tục tiến vào trong hang với đôi tay kéo Lily theo mình.
P/S: "Đây là một câu truyện trong sáng và tích cực."