Shimizu lờ đờ rảo bước trong cánh rừng tăm tối với thanh Shizukana Take bao phủ sương đen trong tay, thứ đang phản chiếu lốm đốm vài ánh trăng sao rọi qua các kẽ lá.
Vào lúc này, ở hai bên con đường núi, vô vàn cặp mắt sáng rực đang ẩn náu ở bên trong bóng đêm hiện lên, theo dõi từng nhất cử nhất động của cô. Cảm nhận được chúng, Shimizu đi chậm lại rồi dừng hẳn, theo sau đó là tiếng lá cây sột soạt vang lên khi khoảng chục con yêu quái thuộc nhiều chủng loại tiến ra từ đám cây rừng mà bao vây lấy cô.
Bọn chúng gồm Rokurokubi, Ōkubi, Tsuchigumo, Hebi-onna, Yamawarawa (Qủy núi) khổng lồ cùng nhiều loài khác…
Trong số chúng, có loài Yamawarawa già nua có mái tóc trắng cùng nước da xanh. Nó sỡ hữu chiều cao lên đến ba mét, đến từ bầy đàn mạnh nhất trong đám quỷ núi. Sức mạnh của nó đã đạt đến đẳng Thượng từ lâu, và hiện giờ, đang có vài con trong số chúng hiện diện tại nơi này.
Đám yêu quái còn lại – những con sinh sống trong núi Yoshino nằm kề cạnh Vô Tận Sơn, cũng không phải dạng yếu kém gì khi chúng hoặc là thuộc hàng Thượng Trung hoặc là cấp Hạ Thượng.
Cứ như thế, lũ quái vật này nhìn chằm chằm Shimizu với vẻ thèm thuồng ra mặt.
“Con người, là một con người…”
“Và còn là con gái nữa. Lâu lắm rồi tao chưa được nếm thịt con gái loài người…”
“Nhìn kìa, nó có mang kiếm. Coi bộ nó là một ả Samurai!”
“Một ả Samurai thì càng ngon…”
Mặc dù đám quái vật hung dữ và mạnh mẽ này đã bao vây lấy mình, gương mặt của Shimizu vẫn cúi gầm xuống đất, để mặc cho phần tóc mái xanh đậm che khuất đôi mắt. Trong khi đó, đôi môi hồng hào của cô uốn thành một nụ cười duyên dáng mà rằng.
“Ngon sao? Phải… ngon lắm đấy!”
Ngay tức khắc, từ cơ thể Shimizu, một luồng oán niệm mạnh mẽ cùng với màn sương đen xộc thẳng ra ngoài và trải dài ra khắp bốn phương tám hướng. Chỉ trong chớp mắt, một vùng núi rừng rộng độ mấy chục thước xung quanh Shimizu đều đã bị bóng đêm bao trùm!
Đó là bóng tối thực sự, đen tựa mực tàu, không hề có lấy một chút ánh sáng. Ngay cả cặp mắt sáng rực của đám yêu quái cùng bị chính thứ bóng tối này nuốt chửng!
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao chung quanh tối thế?”
“Dẫu có là ban đêm, tao vẫn có thể thấy rõ mà, nhưng sao giờ tao chả thấy gì cả!”
“Bóng đêm này là sao?”
Tiếng nói đầy báo động của lũ quái vật vang vọng bên trong màn sương đen đặc.
Và rồi — một ánh bạc bất chợt lóe lên, xuyên qua lớp sương đen!
“ARGH!” – kéo theo đó là tiếng hét thất thanh của con quái.
“Cái gì thế?”
“Cái gì đang diễn — ARGH!”
“GRARH!”
“Tha mạng! Không!”
Cứ như vậy, những tia sáng bạc lần lượt lóe lên trong phút chốc rồi lại lìm tắt bên trong màn sương, đằng sau từng nhát đều để lại sự chết chóc dưới chân! Còn về phần đám yêu quái, chúng chỉ có thể đáp lại bằng những tiếng thét gào người không ra người, gợm không ra gợm!
“Phực! Phực! Phực!”
Hàng loạt tiếng la hét khủng khiếp vang lên trong bóng đêm sương mù, lâu lâu lại kèm theo tiếng máu bắn cùng tiếng va đập bình bịch của tứ chi bị chém bay ra ngoài, nhuộm đỏ máu cây cối do va chạm trước khi rơi uỵch xuống nền đất…
Không ai có thể thấy những gì đang diễn ra bên trong bóng đêm đó, nhưng thứ mà người ta có thể cảm nhận được, là mùi máu tanh tưởi cùng thứ oán niệm cực kì mạnh mẽ lẫn lượng yêu khí bùng nổ từ nơi ấy.
Dần dà, tiếng rên la kêu thét bên trong màn đêm trùng xuống rồi im bặt, và đám sương đen sau đó cũng mau chóng tan đi.
Shimizu đứng đấy, vẫn là vẻ bình thản trên khuôn mặt, như thể vừa rồi chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Nếu có gì đó khác, thì đó là đám yêu quái vây quanh cô hồi nãy, giờ đây đã biến thành những đống thịt mỡ trong khi linh hồn phát sáng của chúng – thứ gọi là hồn yêu, đang lơ lửng trên không.
Shimizu nhìn đám hồn yêu với vẻ ửng hồng hiếm có trên mặt. Bỗng chốc, toàn thân cô run rẩy hết cả lên và từ sâu thẳm con người cô, một cảm giác thèm thuồng, ham muốn đám hồn yêu đó bắt đầu trỗi dậy.
“Ngh…” – Shimizu kêu lên một tiếng lúc cô vung thanh Shizukana Take khi những ấn kiếm đẹp đẽ đầy yêu khí của nó đang nhuốm đầy những máu.
Dẫu không muốn, đám hồn yêu đó vẫn chẳng thể kháng cự được lực hút mạnh liệt từ Shizukana Take và bay thẳng đến đó, chấp nhận cảnh bị những ấn kiếm đen tuyền đầy yêu khí trên lưỡi thép ấy hấp thụ mà truyền sang cơ thể Shimizu.
“Ngh… Haahh… V-Vậy ra, đây là vị của hồn yêu? Nó thật… thật sảng khoái!”
Đám hồn yêu này bị hút vào trong không gian thần bí bên trong bụng Shimizu và được mảnh ngọc Magatama hiện diện ở đó xử lý, tinh chế và hóa thành thứ tinh hoa vô cùng có lợi cho cơ thể, thấm vào mọi phần trên thân xác Shimizu.
Chúng tái tạo lại cơ thể cô, cường hóa từng chút từng chút một!
Một nguồn sức mạnh dồi dào chưa từng thấy ngập tràn trong người Shimizu khiến cho không chỉ cơn co thắt ở tim mà cả cơn bạo bệnh làm cô sầu não và thường xuyên ho khan suốt bao năm nay, tất cả đều đã được nguồn linh lực u tối kia giải quyết, đào thải ra khỏi thân xác cô.
Mặc dù nước da Shimizu vẫn còn nhợt nhạt, nhưng căn bệnh đã được chữa khỏi vào cái lúc cô hấp thụ đống hồn yêu ấy .
Cô đã trở nên khỏe mạnh rồi.
“Thánh thần ơi! Vậy ra đây là cảm giác khỏe mạnh sao? Cảm giác trẻ trung, tràn đầy sức sống đây sao?”
“Hít thở không còn đau nữa!”
“Không còn nỗi lo bị thổ huyết mỗi khi gió đêm trở lạnh nữa, không cần phải lo cơn đau nhói bất chợt trong tim nữa. Các khớp xương cũng không còn đau khi lang thang trong cánh rừng ẩm ướt thế này nữa… Thật tuyệt khi được ngao du, thám hiểm như vầy…”
“Đúng như mình nghĩ, chỉ có một cơ thể khỏe mạnh mới có thể hiểu được cảm giác thích ai đó nó ra sao, mới có thể trải nghiệm tình yêu là gì… nhưng mà… người con gái ta yêu, chính tay ta đã đẩy em ấy xuống vực, chính ta đã hại chết em ấy!”
“ARGH!”
Bất thình lình, Shimizu ho ra một bụng đầy máu cùng với tiếng rên la thảm thiết. Đó không phải là vì cơn bạo bệnh mà đúng hơn là vì sự đau buồn và hối hận trú ngụ trong lòng cô. Kế đó, cô lấy tay áo lau đi vết máu trên miệng rồi quỳ xuống đất, nước mắt không ngừng tuông rơi, không hề biết rằng nỗi đau trong người cô đang khiến lớp sương đen trên thanh kiếm mạnh thế hơn trước.
Truyền thuyết nói rằng, Nguyền Kiếm Cơ đầu tiên của Đế quốc Heian vốn dĩ chỉ là một nữ nhi tầm thường.
Và chính lúc này, thanh Shizukana Take của Shimizu đang hấp thụ toàn bộ oán niệm tích tụ bên trong cô từ thuở lọt lòng để rồi bùng nổ trong thời khắc tuyệt vọng này mà tái tạo, rèn mới lại lưỡi kiếm!
Vậy là, vào ngày hôm ấy, một thanh Nguyền kiếm nữa đã xuất hiện trên mảnh đất Đông quốc!
Thấy vậy, Shimizu ngước nhìn thanh Nguyền kiếm của mình, trên khuôn mặt nở ra vẻ hớn hở, yêu thích lần đầu tiên trong đời. Đó là sự mong mỏi và lệ thuộc mà các Nguyền Kiếm Cơ dành cho thanh Nguyền Kiếm của họ.
“Ta tưởng đời mình đã tận rồi, nhưng nào ai có ngờ đây lại là một khởi đầu mới cơ chứ?” – Ánh mắt Shimizu tối sầm lại, vẻ mặt kiều diễm, nhưng làn da vốn đã nhợt nhạt nay lại còn lạnh lẽo như băng.
Nghĩ thế rồi, cô lại thấy đau khổ lần nữa, “Nhưng, liệu ta có còn là nữ Samurai thiên tài, người đã vất vả nỗ lực để đạt được sự công nhận của người đời lẫn gia tộc Minamoto, những kẻ hầu như không hề ủng hộ ta đó chăng? Nếu không phải vậy, thì ta là ai và phải đi đâu bây giờ?”
“Lily, em gái ta đã chết, vậy việc ta nay có cuộc sống mới còn có nghĩa lý gì chứ?”
Đôi mắt nơi Shimizu chẳng ánh lên bất cứ thứ gì và cứ như thế, cô tiếp tục lang thang bước đi trong cánh rừng tối tăm vô tận trong lúc kéo theo thanh Nguyền Kiếm không bao với ống tay áo đen bay phấp phới trong gió đêm.
*****
Và trong lúc ấy, Hojo Dijon và Yuki Mayumi cuối cùng cũng đã đặt chân đến trước Vạn Trượng Vực sau khi lần theo dấu vết được đám nhẫn giả Hannya điều tra kỹ càng.
Hai người bọn chúng đứng trên vách đá, trông về những dãy núi khiến người xem lạnh tóc gáy của Vô Tận Sơn – nơi mà đối với Yuki Mayumi, là mảnh đất mà cô ta thân thuộc hơn cả.
“Đại nhân Mimori, Đại nhân Dijon, vết tích của ả Kagami Onna tên Lily đó biến mất ở đây. Tuy vậy, dấu vết của hai đứa môn đồ không danh tính kia thì hướng lên trên đồi.” – Một tên nhẫn giả mặt nạ Hannya đỏ lên tiếng báo cáo.
“Không cần bận tâm đến mấy đứa môn đồ vô danh tiểu tốt ấy!” - Mayumi nói, “Ngươi phải tìm cho bằng được dấu vết của ả Kagami Onna đó! Kiểm tra kĩ càng cho ta!”
“Tuân lệnh!” – Gã nhẫn giả mau mắn làm theo.
Không lâu sau đó, một tên nhẫn giả Hannya cúi người xuống vách đá khám xét kêu lên, “Có dấu hiệu ẩu đả ở đây. Coi bộ đã có kẻ rơi xuống Vạn Trượng Vực.”
“Cái gì?” - Dijon cau mày, “Sao lại có dấu ẩu đả khi chúng ta còn chưa đến chứ? Không lẽ Kagami Lily, nó đã ngã xuống Vạn Trượng Vực? Nếu thế thì nó chết chắc rồi. Hahahaha!”
“Nhưng mà sao chuyện này lại xảy ra?” – Nghĩ vậy, Dijon ngừng cười vì bối rối, “Bộ chúng bị kẻ thù hùng mạnh nào đó tấn công sao?”
Yuki Mayumi lắc đầu, “Tôi không biết, nhưng chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng chúng cố tình tạo ra vết tích như vậy rồi dùng cách thức đào thoát nào đấy mà không để lại dấu vết. Dù sao đi nữa, ả đàn bà đó cũng là một kẻ lắm mưu nhiều kế.”
“Đúng thế! Con ả đó khá tinh ranh!” – Từ kinh nghiệm cá nhân, Dijon hiểu rõ điều này hơn hẳn, “Đã có lần cô ta thậm chí còn giả bộ theo hầu ta, rồi nhân lúc chiến trận hỗn loạn mà ra tay cướp lấy thỏi Tamahagane quý báu lần hồn yêu con Qủy khuyển của ta! Chưa dừng tại đó, con ả đó còn mặt dày lấy chúng làm vật liệu rèn thanh Nguyền Kiếm của nó nữa chứ! Qủa đúng là hạng đáng ghê tởm! Ả đàn bà này quá ranh ma quỷ quyệt, chúng ta tuyệt đối không được mắc bẫy nó!”
Chính lúc này, vài con chó mặt người may mắn sống sót khỏi bờ vực dốc, loạng choạng bò lên vách đá.
“Dưới… Kagami… Onna… Ở… Dưới…” – Đám chó mặt người cất tiếng.
“Cái gì?! Ở dưới sao?” – Nghe vậy, cả Dijon lẫn Yuki đều sững sờ rồi tiến lên trước nhìn xuống Vạn Trượng Vực mù sương.
P/S: Thi cử nên chap sẽ ra hơi chậm.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại