Chỉ cần nhìn thấy cô ấy, tôi lại cảm thấy yêu đời.
Dù đúng là những năm tháng sơ trung cũng rất vui và thú vị, nhưng tôi lại chẳng được trải nghiệm chút tình cảm lãng mạn nào như lũ bạn xung quanh. So với mọi người thì tôi đúng là hơi khác biệt. Nhưng rồi, tôi cũng yêu cô ấy ngay từ lần chạm mặt đầu tiên. Chỉ cần quan sát cô ấy, chỉ cần nghĩ về cô ấy thôi đã khiến tôi vui lắm rồi
Nếu tôi gặp cô ấy trong câu lạc bộ, tôi sẽ cố tỏ ra thật ngầu thay vì hành động như một người bình thường. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi sẽ bắt đầu tưởng tượng ra thật nhiều thứ, và tôi sẽ đắn đo đến những bất đồng của hai đứa, dù có nhỏ nhặt đến đâu.
Tôi có cảm giác mình vẫn chỉ như một nam sinh sơ trung, nhưng mà ít ra tôi vui là được. Tôi chưa từng trải qua cảm giác như vậy trước đây.
Và tôi muốn nữa.
Tôi muốn chúng tôi ở gần nhau hơn.
Tôi muốn ở gần cô ấy thêm nữa.
Những cảm xúc này dần trở lên mãnh liệt và thôi thúc tôi đưa ra quyết định.
“Mình sẽ đi tỏ tình.”
“Xin lỗi, Echizen-san, cậu đợi lâu chưa ?”
“Không, không lâu đâu!”
Vào một ngày chủ nhật nửa cuối tháng chín, 10 giờ sáng, khi mà cái vòng lặp nhàm chán kết thúc để nhường chỗ cho kì nghỉ hè. Tôi, Kenji Kawachi, đứng đợi Echizen-san yêu dấu của mình tại ga Toyama.
Cô ấy có mái tóc ngắn màu vàng, đôi mắt giống như hình một hạt hạnh nhân, tất cả đều khiến cho vẻ đẹp của cô ấy thêm hoàn mĩ. Cô ấy sở hữu một khí chất khiến bản thân trông có vẻ già dặn hơn. Thêm nữa, cô ấy vận một chiếc áo blouse màu đen mỏng tôn lên dáng hình thon thả và một chiếc quần cargo màu trắng. Cô thật sự trông giống một người trưởng thành.
“Vậy, chúng ta đi thôi chứ ?”
“Ừm!”
Trống ngực tôi đập liên hồi khi nhìn cô. Chúng tôi đi đến điểm hẹn của ngày hôm nay—rạp chiếu phim.
“Không ngờ là cậu thắng được mấy cái vé này đấy, cậu may mắn ghê luôn á!”
CÔ ẤY bắt chuyện trước á??!
Chúng tôi còn chưa thân tới mức đó. Đúng là cũng có đến buổi thông tin cùng nhau, nhưng mà sau đó chúng tôi lại chẳng nói chuyện với nhau mấy. Chỉ là yêu từ cái nhìn đầu tiên thôi – tôi đã tự nhủ như vậy. Và vì thế, việc cô ấy chủ động bắt chuyện khiến tôi như sững lại.
Tôi cố để kìm lại hết những cảm xúc hiện có rồi bình tĩnh đáp lại.
“Ừ, đúng là may thật ! Tớ thậm chí còn trúng vé phim của đúng bộ mà cậu muốn đi xem nữa, đúng là khó tin thật đấy !”
Đúng thế, lí do mà tôi đi xem phim cùng Echizen-san hôm nay là vì tôi, nói đúng hơn là mẹ tôi, đã thắng được vài cái vé. Thực ra thì tôi chẳng có chút hứng thú nào với nó cả, nhưng lại nghe được rằng Echizen-san muốn đi xem, rồi tôi quyết định hỏi thử, và giờ thì chúng tôi ở đây.
Khi cô ấy nói “đồng ý”, tôi chết ngay lúc đó cũng được. Lúc ấy tôi vô cùng hạnh phúc. Bạn tôi càu nhàu rằng thật phiền phức khi tôi cứ lảm nhảm không ngừng nghỉ về cô ấy lúc mà tâm trạng đang vui vẻ. Thực sự là tôi hạnh phúc tới mức có thể chết ngay lúc đó cũng được, nhưng mà hiện thì tôi vẫn ở đây.
“Hehe, hồi hộp thật đó”“À-”
“Hm ? Có chuyện gì vậy Kawachi-kun ?”
“K-Không có gì”
Tôi tránh ánh mắt của cô ấy và lắp bắp trả lời. Nhưng cái nụ cười lúc nãy…
Tôi liếc mắt nhìn Echizen-san, nhưng dĩ nhiên rồi, chỉ là nhìn lén mà thôi. Echizen-san bình thường vẫn luôn thư thản và thoải mái, nhưng khi cười tinh nghịch như một đứa trẻ, cô ấy thật dễ thương quá mức. Đáng ngạc nhiên là—không, có lẽ là do nụ cười đó—đã làm tôi có chút bối rối, nhưng tôi rồi cũng đã giữ được bình tĩnh. Sau cùng thì, chúng tôi cũng đến được rạp chiếu phim mà không có gì tồi tệ xảy ra.
Và sau khoảng 130 phút cho một bộ phim khoa học viễn tưởng, chúng tôi trở lại ga. Lúc này chỉ mới khoảng 1h chiều và nếu về lúc này thì đúng là hơi sớm.
“Thế, cậu có định đi đâu để giết thời gian cho hết ngày không ?”
“Ừm.. cậu không định về nhà hả ?”
“…”
Echizen-san có lẽ không cố ý nói ra câu đó, nhưng nó vẫn như dao cứa vào tim tôi vậy. Nhưng dù sao thì tôi cũng không phải dạng sẽ dễ bị ảnh hưởng bởi những thứ như thế.
“Không, tại sao chúng ta không đi đâu đó thêm chút nữa? Nhưng nếu cậu bận thì thôi, chỉ là..”
Cô ấy nghĩ ngợi một chút khi tôi đang lắp bắp rồi gật đầu.
“Cũng đúng, tớ không bận gì cả, đi chơi thêm chút nữa đi!”
“Được luôn.”
Tôi nắm chặt tay ăn mừng khi Echizen-san không để ý. Giờ thì chúng tôi nên đi đâu đây? Tôi cũng không biết nữa. Vào đúng lúc ấy, cô ấy hỏi.
“Thế giờ mình đi đâu đây ?”
“…”
Ehhh, chúng tôi nên làm gì bây giờ ? Được ở cùng cô ấy thì thật tốt, nhưng tôi chẳng nghĩ được gì cả. Tôi đúng là một thằng ngu mà. Nguyền rủa sự thiểu năng của mình, tôi tuyệt vọng nhìn xung quanh. Nhất định phải có một nơi nào đó mà chúng tôi có thể chơi thật vui vẻ.
Ah, tôi chợt nhớ ra. Không phải thằng bạn tôi nói ở gần đây có một tiệm café rất tuyệt sao ? Tôi không nhớ nó ở đâu, nhưng sao lại không đến đó nhỉ ? Nếu không nhầm thì tên của nó là..
“Hmm, sao tụi mình không đến Cà phê Dâu Tằm nhỉ ?”
Bằng cách nào đó, tôi đã xoay sở được tình thế.
* * *
“Con có thể nghỉ việc được không ạ?”
Khi đang lấy nĩa và đũa ở gần nhà bếp, tôi nghe thấy những lời đó phát ra từ chính Setsu-kun. Tôi đã sốc đến mức làm rơi cả cái nĩa trong tay, nhưng có vẻ họ không để ý.
Tôi bỏ ra ngoài để thư giãn một chút. Thực ra nếu họ biết tôi đã nghe được cũng không sao, nhưng đặt bản thân tôi vào Setsu-kun, có lẽ tôi cũng không muốn ai nghe được. Vậy nên, tôi muốn hạn chế điều đó hết mức. Chỉ là dù tôi muốn nhanh chóng quay lại chỗ ngồi, chân tôi vẫn không nhúc nhích được một chút nào. Chuyện của Setsu-kun vẫn cứ vang vảng trong đầu tôi. Cậu ấy thực sự sẽ nghỉ việc sao? Tôi không thể ngưng nghĩ về điều đó.”
“Thôi việc ư? Tại sao?”
Trong lúc tôi còn nán lại, chủ quán cất tiếng nói bằng chất giọng như thường lệ.
“Chuyện là, con đã được nhận việc ở nơi con muốn, vậy nên..”
“Hmph! Và con không thể làm đồng thời hai việc một lúc?”
“Điều này e là không được ạ…”
“Hiểu rồi. Nếu đã vậy thì bác không cản nữa, bên bác cũng không thiếu nhân sự…”
“Thật ạ? Cảm ơn bác rất nhiều ! Vậy, để con làm nốt tháng này được không ạ?”
“Dĩ nhiên rồi. Nhưng hãy tiếp tục công việc trong hai tuần cuối cùng này, được chứ ?”
Không thể hiện chút thất vọng nào, Setsu-kun mỉm cười trở về với công việc. Chiếc cốc bóng loáng trên tay phản chiếu phần nào sự vui vẻ của cậu ấy. Có vẻ là cả hai đều thấy ổn với chuyện này, nhưng tôi lại có cảm giác như mình đang bị bỏ lại phía sau. Có gì đó dấy lên trong lòng tôi bên cạnh sự mất bình tĩnh, có lẽ là sự tổn thương.
Tuy vậy, tôi cũng chẳng có cách nào để ngăn mình cảm thấy như vậy. Sự thất vọng trong lòng tôi cứ thế tăng lên.
Không! Tôi không muốn Setsu-kun nghỉ việc! Vẫn còn những thứ tôi chưa có cơ hội nói với cậu ấy. Tôi vẫn muốn tiếp tục được làm việc cùng cậu ấy nữa mà. Tôi sẽ cố để truyền đạt tất cả những tâm tư này cho cậu ấy, nhưng hiện tại, tôi không nghĩ mình đủ dũng khí để đối diện và nói với cậu ấy bất cứ thứ gì.
Trở lại chỗ ngồi, trong lòng tôi lúc tràn ngập sự bất an.