Maiasa No Tsuugaku Densha De Gakkou Ichi No Bishoujo Ga Tonari Ni Suwatte Kurundaga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

54 116

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

208 5218

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

11 75

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

13 85

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

6 18

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

18 32

Web novel - Chương 46

“Echizen-chan, Setsu-kun vừa mới đi đó.”

Tôi đang cúi người xuống trong bộ đồng phục đi làm của mình khi nghe thấy tiếng gọi của chủ quán từ phía ngoài phòng thay đồ. Sau khoảng mười giây, tôi từ từ bước ra.

“Có ổn không không đấy? Hai đứa chẳng nói năng gì với nhau cả.”

“…”

“Cho dù con lại muốn cậu ta ở lại đây và làm việc?”

Chủ quán nói như đang quở trách.

“… Không sao đâu ạ.”

“…”

Tôi đáp lại, nhưng có vẻ như vẫn chẳng thể thuyết phục được chủ quán. Đúng hơn, ông ấy dường như đang có điều muốn nói. Và rồi, ông đưa một chiếc gương tay hướng về phía tôi.

“Trả lời bằng cái bộ dạng đấy thì chả đáng tin tẹo nào đâu.”

“!!!”

Hình ảnh của tôi qua gương trông khá yếu ớt. Đó là một khuôn mặt như sắp khóc tới nơi.

“Mặc dù bản thân bác cũng đã có vài trải nghiệm khác nhau, nhưng cứ mỗi lần bác không nói ra, thì bác sẽ rất là hối tiếc đấy.”

Chủ quán nhẹ nhàng bảo tôi. Mặc dù tôi chưa bao giờ kể chuyện đó ra, nhưng dường như chủ quán đã nhận ra rằng tôi thích Setsu-kun. Chà, chắc là ai cũng sẽ nhận ra mà thôi.

“Thôi nào, đuổi theo Setsu-kun đi.”

“… Dạ được rồi mà…”

“… Hà ~”

Nhìn thấy tôi cúi mặt xuống như thế, chủ quán thở một hơi thật dài.

“Đó chỉ là những gì con nói mà thôi, Echizen-chan à, nhưng tại sao con lại đến làm việc vào đúng ngày hôm nay? Chẳng phải đó là vì con muốn nói với Setsu-kun thứ gì đó sao?”

Có một chút giận dữ trong tông giọng của chủ quán. Đó chỉ là những gì ông ấy tưởng mà thôi, tôi còn chẳng có ý định tỏ tình ngay từ đầu. Tôi đi làm hôm nay là vì tôi đã quyết tâm từ bỏ.

“Sẽ như thế nào nếu người bạn trong game là người cậu biết ngoài đời?”

Nếu Setsu-kun nằm trong tình huống đó, thì điều gì sẽ xảy ra? Chính tình huống oái ăm ấy đã khiến tôi đổ người ta. Vậy nên, tôi đã từng có ý định từ chối tình cảm của mình dành cho Setsu-kun.

“Không phải là tôi đột nhiên thích cậu hay gì đâu” là những gì mà tôi muốn nói.

Nhưng sau cùng, những lời nói đó lại trở thành “Có lẽ tôi đã thực sự thích cậu đấy.”

Nếu tôi nói những lời đó ra thì sao nhỉ, và nó đã khiến hi vọng trong tôi tràn trề. Đó là lí do tại sao tôi lại ở trong phòng thay đồ. Nếu tôi thấy Setsu-kun một lần nữa, cảm xúc trong tôi sẽ bùng cháy, và tôi sẽ thổ lộ mất.

“Không, mọi chuyện không phải là như thế đâu ạ.”

Tôi trả lời chủ quán, và tôi lại bước vào phòng thay đồ một lần nữa. Rồi tôi nhanh chóng thay đồ và rời phòng.

“Con về đây. Bác vất vả rồi.”

“… Con cũng vất vả rồi.”

Dường như chủ quán có vẻ tức giận khi tôi rời đi. Có lẽ chính là vì nó, cái bản tính tử tế đó của ông ấy, ông ấy không muốn tôi phải hối hận. Song, tôi không thể chấp nhận lời khuyên của chủ quán được, tôi cảm thấy có chút tội lỗi trong lòng.

Sau này, có lẽ tôi sẽ hối hận rất nhiều. Vì tôi đã không thổ lộ… Tôi đã không thể nào nói lên cảm xúc của tôi cho người tôi thực sự thích.

Có lẽ tôi sẽ hối tiếc mãi về sau. Lẽ ra tôi nên tỏ tình vào lúc đó. Nhưng tôi đã không làm thế. Bởi, chừng nào mà Setsu-kun còn hạnh phúc, tôi vẫn sẽ ổn mà thôi.

Tôi không muốn cậu ấy phải đau khổ vì lời tỏ tình của tôi. Khi Kawachi-kun tỏ tình với tôi, tôi đã cực kì đau đớn. Tôi rất vui khi có ai đó thích mình, nhưng phải khước từ những tình cảm đó còn đau hơn gấp bội. Vài ngày sau đó, tôi đã cảm thấy tội lỗi đến mức không thể để tâm vào bất cứ chuyện gì.

Tôi không muốn Setsu-kun phải chịu khổ vì những gì tôi làm.

Nếu thổ lộ ra, có cơ may chúng tôi sẽ thành một cặp, nhưng khả năng để chuyện đó xảy ra là cực kì nhỏ. Đó là lí do tại sao tôi đã không làm chuyện đó. Mặc dù tôi vẫn cực kì tin tưởng vào khả năng này, nhưng những gì mà Setsu-kun nói đã khiến tôi phải tự hỏi lại bản thân.

Nếu tôi nói rằng tôi chính là bạn trong game của Setsu-kun, thì cậu ta sẽ phản ứng ra sao. Có lẽ, cậu ấy và tôi sẽ thành đôi. Mang cái hi vọng nhỏ nhoi đó trong lòng, nên tôi đã không thể từ biệt cậu ta. Tôi thấy hối hận, nhưng mà ổn thôi, chuyện đó đâu có quan trọng mấy.

Cho đến giờ, tôi vẫn mừng vì tôi chưa để lộ tình cảm của mình ra. Thật lòng mà nói thì, nói chuyện về game với cậu ta trong lúc làm việc là một quãng thời gian tồi tệ. Lúc nào tôi cũng mém tỏ tình hết.

Nhìn thấy nụ cười ấy của Setsu-kun, nghe thấy giọng nói của Setsu-kun, đã chẳng còn một suy nghĩ thông suốt nào trong đầu tôi lúc ấy nữa rồi. Cả cơ thể tôi, cả tâm trí tôi, đều khao khát được nói ra tất cả.

Aa~ Thật sự may mắn đấy, vì tôi đã không nói ra bất kì điều gì cả. May là tôi đã không làm Setsu-kun tổn thương. Là những gì tôi tự nhủ trong lúc đi về một mình vào ban đêm trên cung đường quen thuộc.

Và rồi, những giọt nước mắt nặng trĩu bắt đầu tuôn ra từ khoé mi. Song, tôi lại không lau nó đi. Tôi đã biết rõ lí do nó rơi rồi. Tôi đã hiểu được cảm xúc thật của bản thân rồi. Nhưng, tôi lại không thể nào hướng về nó được. Tôi sẽ không thể nào ngưng lại được mất. Đó là lí do tại sao tôi ngoảnh mặt đi trong tuyệt vọng. Cho tới cái ngày những cảm xúc đó biến mất, tôi sẽ không để tâm đến thứ “tình cảm” này nữa. Thế rồi, tôi đã đưa ra quyết định, nhưng…

“…”

Những cảm xúc trong lồng ngực đang giãy giụa như một con rồng bị nhốt, và tôi không thể nào ngó lơ nó được nữa.

… Đó là lí do tại sao, chỉ lần này thôi. Chỉ trong cái thời khắc cuối cùng này mà thôi, liệu có sao không khi để nó tuôn trào? Tôi củng chẳng rõ mình đặt câu hỏi đó cho ai. Và rồi, tôi thét lên.

“Tôi thích cậu, thực sự đấy, tôi thực sự thích cậu.”

Đó là những lời mà tôi dành cho cậu ta, nó tuôn ra tự miệng tôi mà không cần thông qua suy nghĩ. Vì hiện trên con đường tăm tối nay chẳng còn ai, nên tôi chẳng có gì phải xấu hổ cả.

Sau khi nói xong, cái thứ cảm xúc đang vượt quá tầm kiểm soát của tôi lúc trước, cuối cùng cũng đã dịu lại. Mặc dù vậy, tôi nghĩ rằng, một khi đã khơi mào, thì tôi sẽ không thể nào ngưng cái cảm xúc này tiếp diễn được. Nhưng đó không phải là vấn đề.

Trong tim tôi, ngự trị cảm xúc dành cho Setsu-kun. Đến giờ phút này, tôi vẫn có thể khẳng định rằng tôi thích cậu ta rất nhiều. Còn có rất nhiều nhân tố khác ngoài tôi ra trong cái cảm xúc đó nữa. Giờ thì, tôi tin rằng, tôi đã chính thức từ bỏ được rồi.

Có lẽ tôi sẽ không còn gặp lại Setsu-kun nữa. Nếu có, thì chắc cũng chỉ là một cuộc nói chuyện nhẹ nhàng mà thôi. Cả hai chúng tôi đều sẽ không còn là một thứ gì đó quan trọng trong cuộc đời đối phương nữa.

Song, tôi mong rằng. Tôi mong rằng Setsu-kun sẽ được hạnh phúc.

Tôi yêu cậu.

Tạm biệt câu.

Lần tới, hãy gặp nhau như những người bạn trong game nhé.