Kì nghỉ hè vừa “êm đềm” đi qua và trường học sẽ bắt đầu mở lại vào ngày hôm nay.
Không phải là tôi ghét trường hay gì nhưng mà thức dậy sớm vào mỗi buổi sáng quả là một việc đầy khó khăn.
Hơn nữa, nếu tôi đến trường, tôi sẽ lại chạm mặt Mamiko.
Sau một khoảng thời gian dài, tôi cuối cùng cũng vượt qua những quãng thời gian khó khăn đau khổ khi chia tay cô ấy, nhưng chuyện gặp nhau ngoài đời thì vẫn mang lại một cảm giác ngượng ngùng khó tả.
… Tôi không muốn tới trường. Dòng suy nghĩ đó chạy quanh trong đầu trong lúc tôi nằm dài trên giường, nhưng tôi lại là học sinh nghiêm túc, thật khó để tôi có thể nghỉ học mà chả có lí do gì. Với những cảm xúc phức tạp như thế, tôi đạp xe tới ga tàu.
Khi tôi tới ga tàu, mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường. Vì hôm nay cũng là lễ khai giảng ở các trường khác nên cũng có nhiều người ở đây hơn, nhưng ngoài họ ra, những người mà tôi thấy toàn là những khuôn mặt mà tôi đã quá đỗi quen thuộc.
Tôi đi đến toa thứ hai như tôi vẫn hay làm, nhưng rồi tôi lại nhớ rằng khi mình tới toa hai như thường lệ, tôi sẽ lại gặp Mamiko. Đúng thế, tôi chắc chắn sẽ lại chạm mặt cô ấy. Ít ra thì tôi cũng muốn né chuyện đó ra. Chuyện đó sẽ rất xấu hổ và khó xử cho cả hai chúng tôi.
Nghĩ thế, tôi quyết định lên toa đầu và di chuyển tới bậc thềm phía trước.
7:52 và chiếc tàu hai toa đã cập ga. Tôi lên tàu và nhìn quanh để tìm ghế trống.
“Ah…”
Và rồi, tôi nhận ra. Mamiko đang đứng đó và tựa mình vào thành tàu trong lúc nắm lấy tay cầm. Tại sao cô ấy lại ở toa một chứ? Chẳng phải cô ấy luôn ở toa hai sao?
Tôi gào thét những lời đó trong tim.
Chà, dù sao thì, bây giờ củng nên lấy việc tránh mặt Mamiko làm ưu tiên. May thay, cô ấy chưa nhận ra tôi, nên tôi nhanh chóng giữ khoảng cách giữa hai người. Tuy nhiên, trong lúc tôi nhìn quanh tàu, chỗ trống duy nhất lại tập trung ngay gần chỗ Mamiko?
Thôi rồi, không còn cách nào khác. Sau cùng thì chỗ trống duy nhất lại nằm gần Mamiko. (sao nó méo đứng luôn đi??)
Tôi chầm chậm bước tới cách Mamiko tầm ba mét và đặt tay mình lên thanh vịn. Mamiko cuối cùng cũng nhận ra tôi và để lộ một tiếng “Eh…” đầy bối rối, nhưng tôi ngó lơ nó. Không còn lựa chọn nào khác, không còn chỗ nào ngoài nơi mà tôi đang đứng. Trong khi tự nhủ với bản thân, tôi liếc nhanh về phía Mamiko.
“!!”
“!!”
Và rồi, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, Mamiko cũng đang nhìn tôi. Tôi nhanh chóng đảo mắt đi, nhưng khuôn mặt của cô ấy vẫn cứ ám lấy tâm trí tôi. Khuôn mặt đó có chút đỏ ửng, và trông có vẻ hạnh phúc.
Gì thế này… chả công bằng tí nào? Nếu cô ấy tỏ vẻ như thế, tâm hồn tôi cũng sẽ lên tiên mất.
Khoảng cách giữa Mamiko và tôi vào khoảng ba mét. Nó xa hơn rất nhiều so với việc ngày nào cũng dính lấy nhau mà chúng tôi có trước kì nghỉ hè, nhưng tôi lại có cảm giác như thể mình vẫn đang trò chuyện với cô ấy hệt như lúc trước, như lúc chúng tôi vẫn là người yêu.
Đó là lí do tại sao mà, một nụ cười lại nở rộ trên mặt tôi.
Và rồi, tôi lại tiếp tục suy nghĩ. Tôi muốn đến gần hơn. Trong suy nghĩ của tôi, tôi lại muốn đồng hành cùng với Mamiko thêm một lần nữa.
Khi tôi tới trường, lớp học trông có vẻ ồn ào hơn mọi khi. Và ở nơi đó, như thường lệ, người bạn thân Sagami của tôi chính là người đầu tiên bắt chuyện với tôi vào mỗi buổi sáng.
“Ê, Setsu. Nghỉ hè vui không?”
Thật là tuyệt khi thấy cậu ta tràn trề năng lượng đến vậy.
“Tao đã có thể tận hưởng nó.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi, tốt đấy.”
Ừm ừm, Sagami mỉm cười gật gù. Sau đó, ở khoảnh khắc kế tiếp, cậu ta vùi khuôn mặt của mình vào tai tôi và nói với giọng nhỏ nhẹ để những người khác không thể nào nghe thấy.
“Và, Kii-san và ông tiến tới đâu rồi? Chắc là hai người đã làm vài chuyện… này kia kia nọ rồi nhỉ?”
“Tụi tạo chả làm gì cả. Và quan trọng hơn hết, chúng tao chia tay rồi.”
“…”
Mắt của Sagami trố ra trước những lời của tôi. Tuy nhiên, cậu ta nhanh chóng lấy lại cái năng lượng thường ngày.
“Ừ-ừ, hiểu rồi! Chào mừng quay trở lại nhá, người anh em!”
Cậu ta cuối cùng lại nói ra mấy lời đó với tông giọng cực kì vui vẻ.
“Tất nhiên là vậy rồi. Mày và Kii-san chưa bao giờ hợp nhau cả. Để cho mày vui hơn thì tí nữa đi bowling đi!!”
Cậu ta vẫn tăng động một cách không tưởng cho dù mới là sáng sớm.
Rốt cuộc việc tôi chia tay khiến tên đó vui tới mức nào vậy? Dù vậy, khi mà cậu ta oang oang chuyện đó ra, tôi lại không hề bực bội. Dù gì thì tôi cũng đang rất sốc sau vụ chia tay này mà.
Chà, sau cùng thì đó cũng là điều khiến Sagami trông thật tràn trề năng lượng. Tôi thật sự rất muốn đi bowling với Sagami, nhưng tôi lại có hẹn sau giờ học mất rồi.
“Xin lỗi. Tao có việc phải làm hôm nay nên không đi được.”
“Hiểu rồi hiểu rồi. Tao hiểu mà, chúng ta có thể đi vào hôm khác, nhớ đấy nhé.”
Sagami vừa cười, vừa quay lại chỗ ngồi của mình đúng lúc giáo viên chủ nhiệm bước vào và bắt đầu tiết chủ nhiệm.
Vì hôm nay có lễ khai giảng, chúng tôi về nhà sớm hơn. Tan học, Sagami và vài người khác có rủ rẻ tôi đi chơi, nhưng tôi từ chối tất. Đó là vì bố đã hẹn gặp tôi vào ngày hôm nay. Chắc là tính hỏi về bộ manga của ông ấy đây mà.
Vì tôi thích nòi chuyện về những thứ đó, nên tôi thật sự trông mong tới buổi nói chuyện. Tôi rời phòng học với một tâm thế nhạ nhàng. Tuy nhiên, vào thời khắc đó, tôi lại thấy Mamiko đi cùng với một cậu trai khác (cắm sừng =))), nên tôi có chút tổn thương trong lòng.
“Được rồi, con tới đúng lúc lắm.”
Khi tôi tới phòng làm việc, bố tôi đang làm việc trên sofa như thường lệ, cùng với một người phụ nữ mặc đồ công sở đeo kính. Đây là lần đầu tôi thấy cô, trông cô ấy cũng khá dễ thương đấy chứ.
“Còn cô đây chính là người phụ trách của bố, Itou.”
“Ah, vậy ạ. Hân hạnh được gặp cô.”
“Rất vui được gặp con. Yoshiki-kun, phải không?”
“Dạ, đúng rồi ạ.”
“Cảm ơn cháu.”
“… Dạ, cháu cảm ơn.”
Hể, cô ấy cảm ơn tôi vì chuyện gì thế? Câu hỏi đó hiện lên trong đầu tôi, nhưng tôi chẳng nói gì cả. Sau cùng thì, sẽ thật thô lỗ nếu cứ đưa ra câu hỏi cho một người mà bạn mới gặp lần đầu. Cứ như thế, màn chào hỏi giữa tôi và Itou-san kết thúc và tôi quay về phía bố mình.
“Vậy thì, chúng ta sẽ làm gì hôm nay thế? Bố lại đi vào ngõ cụt nữa rồi à?”
“Không không, không phải như thế. Bữa nay, Itou-san nói là có hứng thú với con.”
“Eh, vậy à?”
Một lần nữa tôi lại quay mặt về phía Itou-san. Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng trong lúc vẫy tay với tôi. Itou-san đang phụ trách bố tôi, đúng chứ? Tại sao một người như thế lại có hứng thú với tôi? Trong lúc suy nghĩ về chuyện đó, Itou-san di chuyển gần về chỗ tôi hơn.
Cô tiếp tục trưng ra một nụ cưởi nhẹ nhàng hướng về tôi.
Tôi có chút gì đó khiến bản thân sợ hãi. Có lẽ, cô ấy sẽ làm một chuyện gì đó kì cục. Hể, đáng sợ quá đi, chuyện gì thế này, tôi nên làm gì đây? Trong lúc tôi đang khó chịu như thế, Itou-san vẫn cứ sấn tới chỗ tôi. Và rồi, cô ngừng di chuyện tới khi chỉ còn cách tôi một mét.
“… C-Có chuyện gì thế ạ…?”
Tôi hỏi trong lúc tỏ rõ sự bối rối của mình, Tuy nhiên, biểu cảm của Itou-san vẫn không đổi. Sau đó, cô từ từ mở miệng.
“Yoshiki-kun này, con có thích làm manga không?”
…
“Gì cơ ạạạạạ?”
Khoảnh khắc đó có lẽ là thứ bất ngờ nhì, có lẽ là bất ngờ nhất, từng xảy ra với tôi.