Phần 1
Trên sân vận động của Học viện, hàng tá khán thính giả đang đứng quanh sân bóng. Về việc này, Hoshikaze-senpai giải thích.
“Trong đại hội thể thao, các học sinh không đăng kí tham gia và những khán giả không thuộc học viện sẽ đến đây để xem những trận đấu.”
“Vậy đó là đại hội thể thao của học viện này à.”
“Đ, Đúng vậy. T, Từ trước hè…… hoàn thành một khán đài xa hoa thế này cũng rất quan trọng.”
Cứ nói chuyện với Kazuki, Hoshikaze-senpai đều mất bình tĩnh khi nhìn vào mắt cậu.
“Dù sao, Giải đấu giữa các khoa cũng diễn ra ở trên sân vận động này. Và khán đài này cũng được mở rộng để người dân vào xem.” “Mời khán giả từ bên ngoài sao?”
Trước câu hỏi của Kazuki, Kaguya đáp lại.
“Giải đấu giữa các khoa không phải là sự kiện gì đặc biệt lắm. Đó chỉ là sự kiện để Hội học sinh Khoa kiếm thuật và Khoa ma thuật có điều kiện so tài thôi. Và vì các giáo viên luôn truyền đạt lại rằng “Đây chẳng qua chỉ là cơ hội tốt để cho mọi người thấy rằng Phép triệu hồi mạnh hơn Kiếm thuật thôi”, nên dần dần sự kiện này cho phép các khán giả từ bên ngoài vào xem.”
Kaguya-senpai có vẻ bối rối. Chắc do cô ấy thấy ngại khi đề cập đến nó trước Kazuki.
“Cuộc đấu này tổ chức cũng chỉ để cho thấy Khoa ma thuật luôn dành chiến thắng tuyệt đối, còn Khoa kiếm thuật thì bị mọi người coi thường. Tệ hại thật đấy……”
“Mặc dù mình cũng từng đề cập, nhưng xem ra các giáo viên Khoa ma thuật đều dạy cho các học sinh ngạo mạn hơn và coi thường các kiếm sĩ.”
Dù Liz Liza-sensei có vẻ khác, nhưng điều này thể hiện rất rõ trong những buổi học môn Nguyên lí Tác chiến. ——Các Pháp sư cứ mặc nhiên niệm chú, chẳng đoái hoài gì những kiếm sĩ dang gặp nguy hiểm.
“Các giáo viên đang cố duy trì vị trí <Nhà giáo Anh hùng>. Và sau khi <Các kị sĩ Đầu tiên> thanh trừng các Ngụy Pháp sư phá hủy Tokyo, Chính phủ Nhật Bản đã trấn tĩnh người dân qua việc truyền bá lòng dũng cảm của họ. Nên đến giờ, ý kiến cho rằng các Thánh tích Pháp sư phải được coi trọng là không thể bị xóa bỏ…… Cách tư duy như vậy hoàn toàn không liên quan đến thực lực trong thực chiến.”
Kaguya-senpai luôn đề cao giá trị của kiếm sĩ không chỉ vì những luân lí đạo đức. Đó là vì cô nhận thức được rằng các chiến thuật tác chiến sẽ cải thiện nếu Kiếm sĩ và Thánh tích Pháp sư hiểu nhau hơn.
“Mmm, bỏ qua ý kiến của Kaguya nào. Căn bản, đây không phải sự kiện lớn. Dù địa điểm cũng được chuẩn bị kĩ càng song cũng không chiếm nhiều diện tích. Sau cùng, đây vẫn là giải đấu không chính thức.”
Hoshikaze-senpai đưa ra kết luận. Đã là sáng thứ 7——ngày giải đấu bắt đầu.
“Nếu khán giả đến xem há chẳng phải họ sẽ bị thương bởi ma thuật như La Toàn Hoa sao? Sẽ có chuyện không hay xảy ra khi Tấm chắn của những người có Pháp lực yếu bị phá hủy đấy.”
“Về việc này, đã có một tấm chắn Ma pháp được rào quanh khán đài rồi, nên không có chuyện Phép triệu hồi ảnh hưởng đến họ đâu. Thật ra, những rào chắn tầm xa như vậy không ai làm được đâu, đó chỉ là những rào chắn được học sinh tạo ra bằng Pháp lực để tránh những đường đạn lạc thôi. Nên, những người chịu trách nhiệm sẽ phải làm việc hết công suất, ahaha.”
Hoshikaze-senpai cười một cách thân mật. Cô ấy cứ thế cười, rồi đột nhiên nụ cười ấy khép lại.
“Hay thiệt đó, lúc này, mình đang cố coi cậu như một cô gái khi đang nói chuyện với cậu.”
“Senpai không nên nói ra thì hay hơn.”
Khi thấy Kazuki và Hoshikaze-senpai nói chuyện với nhau, Kaguya-senpai cau mày lại.
“……vì đây không phải sự kiện chính thức của học viện nên việc chuẩn bị đều do học sinh hết. Nhưng dùng Ma thuật triệu hồi như một cách để quảng bá, rồi mời người dân vào xem nữa……Những điều như thế, <Ý TỐT> của các giáo viên có lẽ đi quá xa rồi. Mình thấy nếu để các công dân vào xem, nó sẽ giống như Ngày khai giảng. Để bảo vệ tốt nhất, sẽ cần đến các thành viên của Kị sĩ đoàn. Chúng ta phải làm gì nếu những tên Thợ săn Thánh tích xuất hiện? Họ thật thiếu thận trọng.”
“Kaguya cả nghĩ quá rồi. Bọn Ngụy Pháp sư đều là những kẻ có tâm trí bất ổn. Chọn sự kiện này làm mục tiêu và giả làm người dân để trà trộn vào……chúng không rảnh để làm vậy đâu. Với đầu óc bất ổn như vậy, chúng chẳng tập hợp được với nhau đâu. Nếu có 1 tên lọt vào, chúng ta sẽ dễ dàng xử lí.”
“Đó là vì Hikaru nghĩ quá đơn giản, hay nói những điều lạc quan thôi.”
“Ahaha, vì Kaguya là người bi quan mà, hoặc lạc quan thái quá, nên cậu hay thấy bất an là phải. Nếu cậu cứ cả nghĩ như vậy, cậu sẽ chẳng bao giờ thấy vui đâu.”
“Nói về sự bất an……thì vẫn là về Otouto-kun.”
Kaguya-senpai trông có vẻ phiền muộn như đó là trách nhiệm của mình.
“Chị đâu có làm gì sai.”
“Nhưng mình vẫn là thầy của Otouto-kun ……”
“Không vấn đề gì mà. Em có thể dùng La Toàn Hoa, nên em sẽ có cách để đối phó mà.”
“Thực sự không vấn đề gì sao? Nếu Otouto-kun thua thì sẽ phải rời khỏi khoa này đó……”
“So với cái nhìn lo lắng thế này, em nghĩ nếu chị cổ vũ em bằng một nụ cười thì em sẽ vui hơn đó.”
“Ý Hayashizaki là Kaguya quá bi quan đó.” Hoshikaze-senpai cũng trêu Kaguya.
“……Thật á! Được rồi. Ít nhất mình sẽ dùng toàn bộ sức lực để cổ vụ cho cậu!”
Dù mức độ tình cảm đã đủ cao, cậu chẳng thể sử dụng thêm được Ma pháp nào ngoài La Toàn Hoa.
Tuy vậy, Kazuki không để lộ vẻ lo lắng ra ngoài mà khoác lên mình vẻ lạc quan.
Sau đó, trên quảng trường, dù Hội học sinh tổ chức, Liz Liza-sensei vẫn đến để thị sát. Các học sinh năm hai trong Hội học sinh Khoa kiếm thuật chịu trách nhiệm thiết lập tấm chắn cũng như điều hướng các khan giả.
Các công dân đều đã được phân phát vé. Đây là thứ khó mà có được. Họ không có nhiều cơ hội được thấy tận mắt Ma thuật Triệu hồi như thế.
Kazuki đang đợi cho đến cuộc đấu trong phòng chờ của Khoa ma thuật. Vào lúc đó, một nam sinh đến bắt chuyện với cậu.
“Này, em trai hội trưởng……tôi gọi cậu là kouhai được chứ?”
“À vâng, anh là……một trong những thành viên trong Hội học sinh của Kanae.”
Tên vị senpai này là Torazou, cái tên rất phù hợp với một kiếm sĩ trẻ cường tráng như vậy.
“Tên tôi là Yamada Torazou. Là người đại diện đầu tiên cho Khoa kiếm thuật, tôi sẽ đấu với hội phó khoa cậu……Thôi thì, dù biết là sẽ thua, tôi vẫn muốn nói chuyện với cậu trước khi đấu.”
Torazou-senpai, có vẻ bối rối mà gãi đầu gãi tai khi nói những lời như vậy:
“Cậu đã dùng kiếm để hạ gục một Thánh tích Pháp sư……trận đấu đó tôi đã xem. Nói thế nào nhỉ…….cậu tuyệt lắm. Tôi luôn nghĩ chỉ có chị cậu mới làm được thế, nhưng khi thấy cậu làm được điều đó, tôi đã thay đổi quan điểm. Tôi đã nghĩ mình khó mà đấu lại được Ma thuật triệu hồi. Có lẽ nếu tôi quyết tâm hơn, tôi có khả năng thắng cuộc.”
Đôi mắt Torazou bừng sáng khi nhìn vào Kazuki. Kazuki cũng có chút bối rối. Hai người nhìn nhau, tạo ra một khoảng không lung linh huyền ảo.
“Thấy bảo cậu sẽ chỉ dùng Phép triệu hồi trong trận đấu lần này. Thú vị thật đó! Dù một người trong Khoa kiếm thuật như tôi không nên nói những điều này, nhưng hãy cố gắng nhé! Tôi cũng phần nào nghĩ mình không thể thắng, nhưng chỉ hôm nay, tôi đã cúi mình xin làm đệ tử của chị cậu. Tôi sẽ làm hết sức. Có vẻ hơi đường đột, nhưng hãy dõi theo trận đấu của tôi!”
Torazou-senpai bắt tay Kazuki và lắc mạnh.
“——Sau đây, Giải đấu thường niên giữa các khoa của Học viện Kị sĩ xin được bắt đầu.”
Koyuki, MC cũng như trọng tài của giải đấu, vừa tuyên bố bắt đầu cho sự kiện này.
Khán giả hò reo cổ vũ nồng nhiệt. Rồi, Hoshikaze-senpai của Khoa ma thuật và Torazou-senpai, với khuôn mặt lo lắng tột độ bước ra từ phía Khoa kiếm thuật, xuất hiện ở giữa đấu trường.
Theo luật, hai người đối mặt với nhau và cách nhau 50 mét.
“Ta biết tên ngươi……Ngươi là Baal-Zebub[1]. Mọi sự độc ác được sinh ra từ lời nói. Vị thần mùa màng sa ngã, nghe theo lệnh ta và giành lại vinh quang đi!”
Hoshikaze-senpai niệm chú, lấp ló sau vầng sáng vàng, bộ đồ của cô ấy hóa thành Ma trang.
“Baal, một kẻ luôn sử dụng ma thuật từ thời tiết và các ngôi sao, Vị thần mùa màng, là một Diva rất mạnh. Hắn còn được biết đến như Chúa tể loài Ruồi, Beelzebub ……Dẫu sao thì, dù Diva không hay nặng lời với con người, nhưng nếu cậu gọi Baal là Beelzebub ở Astrum, hắn sẽ tức điên đến nỗi khiến cậu không dám hé nửa lời.”
Kaguya-senpai thầm thì bên cạnh Kazuki.
“Thực sự có ai đần đến nỗi nói những điều như thế không? Hắn tức điên là phải rồi.”
“……Một lần Hikaru đã bất tuân và thử làm điều đó. Cô “Hoàng tử” đó nhiều khi cũng ngây thơ và thuần khiết lắm……Rồi, cô ấy bị sạc một trận trong 30 phút Astrum.”
Ở trong Astrum đã khó rồi, đằng này chị ấy còn bị ăn hành trong 30 phút……
“Bắt đầu nào!”
BIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII! Koyuki thổi còi.
Torazou-senpai lập tức lao đến đối phương ngay lúc trận đấu bắt đầu. Tuy nhiên, vì quá tập trung quan sát cử chỉ của Hoshikaze-senpai, tốc độ của cậu chỉ ở mức trung.
Trái lại, Hoshikaze-senpai nhanh chóng hoàn thành thần chú và tức tốc hành động.
“Ước nguyện của Chúa cuốn lấy bầu trời! Hãy hiện hữu trên tay ta và ban cho ta quyền phán xét! Hỡi ánh sáng thần thánh của Đức Vương, hãy trở thành chiếc cung rực sáng! Lôi năng (Lôi Thần cung)!”
Một chiếc cung tên rực vàng lộng lẫy hiện lên trên tay phải cô. Còn tay trái thì được bao bởi những tia sét.
“Phép triệu hồi cấp 1 của Baal. So với La Toàn Hoa, Lôi năng có vẻ yếu hơn, nhưng chiếc cung đó có thể bắn liên tục đến khi tia sáng bên tay trái mất màu. Đó là loại Ma pháp tấn công hiệu quả một cách đáng ghen tị.”
Đúng như Kaguya-senpai vừa nói, hễ khi tay trái Hoshikaze-senpai kéo dây cung, những tia sáng đó chuyển thành sét và bắn ra liên tục.
“DOSEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE!”
Thế nhưng, Torazou-senpai căn chuẩn và tránh được những tia sét ấy.
“!” Hoshikaze-senpai có vẻ khá sốc.
“Cậu ta cũng học Kiếm kĩ Hayashizaki à?” Kaguya-senpai hỏi Kazuki với ánh mắt kinh ngạc.
“Không, học Kiếm kĩ Hayashizaki không phải là ngày một ngày hai mà được. Nhưng đòn này khác với La Toàn Hoa. Vì đòn này luôn phải kéo dây cung, nên các kiếm sĩ tránh được dễ hơn.”
Torazou-senpai đang là người xếp thứ 3 trong Khoa kiếm thuật, nên không thể coi thường sức mạnh của anh ta được.
Đột nhiên, một cảm giác kì lạ xuất hiện. Torazou sử dụng Kiếm kĩ của Kị sĩ đoàn chứ không dùng Iaijutsu. Dù vậy, anh ta không hề rút kiếm mà luôn để trong bao trong lúc chiến đấu.
Anh ta đang đợi cái gì nhỉ—— Kazuki tự hỏi. Hoshikaze-senpai không quan tâm đến mà cứ bắn tên liên hồi, loạt thứ hai, rồi loạt thứ ba. Torazou-senpai dù tránh đòn một cách liều lĩnh và thiếu uyển chuyển nhưng vẫn rút ngắn dần khoảng cách với Hoshikaze-senpai.
Khi Torazou-senpai tiến sát Hoshikaze-senpai, tiếng hò reo vang khắp đấu trường.
“Nhưng mà, điều đặc biệt nhất của Lôi năng là cậu có thể niệm một thần chú khác trong khi phóng tiễn liên hồi!”
Như Kaguya-senpai đã nói, Hoshikaze-senpai hoàn thành một thần chú khác từ trước.
“Dòng chảy của khí quyển, hãy hội tụ vào cơ thể này và trở thành cơn cuồng phong cuốn bay kẻ địch! Con mắt của cơn lốc này là ngai vàng của ngươi! Lôi Thần Kết giới!”
Ma pháp phòng ngự của Hoshikaze. Những cơn tố lốc thổi xung quanh Hoshikaze-senpai. “WOAHHHHHHHHHHHHHHHH!” Torazou-senpai có vẻ bị cuốn lên tận trời cao.
Cơn lốc cứ xoáy vô tận, Torazou-senpai giờ chỉ như cái bao cát trên không trung.
“……Bị bay lên trời thế này thì không thoát nổi rồi, chiếu tướng!”
Hoshikaze-senpai ngắm vào Torazou-senpai và phóng tiễn.
“……Vậy là xong rồi. Hikaru định dùng cùng lúc 3 mũi tên cuối cùng. Không thể tránh khỏi cùng lúc ba lần tấn công đồng nghĩa với việc pháp lực của cậu ấy sẽ bị giảm đáng kể.”
“……Không! Nhìn vào ánh mắt của Torazou-senpai thì có vẻ anh ta chưa gục đâu!”
“Này này, Otouto-kun cổ vũ cho bên nào đấy?”
Torazou-senpai, khồng hề có ánh mắt của kẻ sắp bị hạ gục cho dù có bị thổi bay lên tận không.
Nó giống như là——ánh mắt của một chú hổ đang đợi vồ lấy con mồi của mình.
Bằng chứng là……Dù đang lềnh bềnh trên không, tay anh ta vẫn đặt vào thanh kiếm trên thắt lưng của mình.
Lôi tiễn đã được phóng ra——Torazou-senpai lợi dụng điều đó, rút kiếm và ném thẳng về phía Hoshikaze-senpai.
“——Thu lôi sao?” Kazuki nhận ra được chủ ý này và nói vọng ra.
<Lưỡi gươm sắc> và <Đầu nhọn của tia sét> cộng hưởng. Lượng lớn sức mạnh của tia sét quay ra lao về phía lưỡi gươm. <Tia sét> đi vào hướng mà Hoshikaze-senpai không thể ngờ được.
Tia sét đã đổi hướng. Nó không hướng đến Torazou-senpai, nhưng cũng làm thanh kiếm thành than.
Torazou-senpai, không những không bị thương mà còn tiếp đất đẹp mắt, anh ta rút bao kiếm ra và phóng mạnh về phía trước.
“TORAZOU SMASHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!”
Nhanh chóng tiến tới, rồi vung chiếc bao kiếm——Tất cả nằm trong kế hoạch của anh ta.
Đòn tấn công dữ dội ấy buộc Hoshikaze-senpai phải bay lên. Torazou-senpai không bỏ lỡ cơ hội tấn công liên hoàn này, anh ta liên tục dùng bao kiếm để tấn công Hoshikaze-senpai. Ánh sáng xanh từ kết giới của Hoshikaze-senpai tóe ra liên tục.
“Cứ thế này……Chẳng phải anh ta thắng luôn rồi sao?”
“Không, điểm mạnh của Hikaru là khả năng tập trung niệm chú……cho dù bị thương rất nặng……”
“Hãy để tia sét truyền vào cơ thể ta và ban cho ta tốc độ siêu thanh……Đánh thức con sư tử đang ngủ say! Lôi Thần Thuấn Thân[2]”.
Trong khi bị tấn công liên hoàn——Hội phó Hội học sinh Khoa ma thuật đã niệm chú xong.
“Đủ rồi đó! Việc này không thể tha thứ đượcccccccccccc!”
Những tia sét bao quanh chân tay Hoshikaze-senpai. Rồi nhanh như chớp, cử chỉ của Hoshikaze-senpai trở nên thần tốc. Với phản xạ phi thường, Hoshikaze-senpai né đòn và phản công.
“Cậu đã đẩy tôi tới giới hạn chịu đựng rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”
“WAHHHH!”
Hoshikaze đấm túi bụi vào người Torazou. Torazou-senpai, sau khi mất thủ thế, chỉ có thể lùi lại. Thế nhưng, Hoshikaze-senpai lập tức rượt theo như những đứa trẻ đang chơi đuổi bắt và thụi anh ta liên tục.
“Truyền dòng chảy Ma pháp lên cơ bắp và các dây thần kinh, quả là một Ma thuật Tăng cường mạnh mẽ khi cần dùng vũ lực trong những thời điểm quan trọng.”
Kaguya-senpai tiếp tục giải thích. Kazuki hồi tưởng lại về Ngày khai giảng, lúc Hoshikaze-senpai mang chiếc lồng nhốt con rồng đến.
Giây phút Thánh tích Pháp sư hạ kiếm sĩ khiến khán giả reo hò lớn hơn.
“Tất cả số mệnh bao trùm bán cầu này……Gắn kết tinh tú, chế ngự thiên thời! Ngưng đọng Hoàng Đạo (Star Gauze Sky Prison)!”
Trong khi điên cuồng đánh gục đối thủ, Hoshikaze-senpai tiếp tục niệm chú. Hàng tỉ đốm sáng vây quanh Torazou-senpai, xoay tròn thành những vòng dây và trói chặt anh ta——Đây là loại Ma pháp Trói buộc đã chế ngự con rồng vào hôm Khai giảng.
“Cái quái gì vậy?”
Torazou-senpai bi trói chặt và la ó. Những cú đấm cứ thụi liên tục một cách tàn nhẫn.
Torazou-senpai, không những không thể thoát ra, mà còn bị coi là cái bao tập đấm.
“Tiếng gầm từ ngọn lửa của một Vị Thần trong cơn thịnh nộ! Những tiếng rền vang ngút trời quy tụ vào tay ta, mang đến đây cây búa phá tan thế giới! Tiêu hủy thế giới này!Thiên Cổ Bách Lôi Chùy < Yagrush>[3] (Sky Drum Pressing Lightning Hammer)!”.
“Đây là……Phép triệu hồi cấp 8 của Baal! Nhưng sức mạnh này không nên dùng để đấu với người thường……”
Kaguya-senpai vội lao vào sân đấu, nhưng đã quá muộn.
Một lượng lớn Ánh sáng Ma thuật lóe lên, một chiếc búa lớn hiện ra trên tay Hoshikaze-senpai.
“Thử né đi con!”
“Cậu ta né thế quái nào được! Kết thúc rồi!’
Hoshikaze-senpai gục xuống do sự can thiệp của Koyuki. Chiếc búa lớn vung lên trời và biến mất. Không hiểu sẽ có chuyện gì nếu có ai bị dính đòn.
BIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII! Koyuki thổi còi.
“……Senpai, chị làm cái gì đấy? Dùng Phép triệu hồi như thế trên đối thủ đang gần cạn Pháp lực như vậy có thể cho họ chầu ông bà luôn đấy. Chị có bị đần không thế?”
Sau khi Kết giới ma pháp hoàn toàn bị phá hủy, sẽ chỉ còn xác thịt trước Ma thuật huyền thoại.
“……Xin nhỗi……Chị hơi mất kiểm soát tí……”
Hoshikaze-senpai cuối cùng cũng tỉnh và có vẻ lo lắng.
“Đúng là khó có cơ mà?........Cho dù, mình nghĩ rằng mình có thể thắng..........”
“Người chiến thắng là đấu thủ đầu tiên của Hội học sinh Khoa ma thuật, Hoshikaze Hikaru!”
Trên sân đấu, thay vì chúc mừng người thắng cuộc, những tiếng vỗ tay ấy lại hướng vào nỗ lực của người thua cuộc. Giữa vũ đài, Hikaru-senpai với đôi vai trũng xuống lê bước tiến tới chỗ nghỉ.
“Lượt tiếp là lượt của anh đấy.”
Mio gọi Kazuki với vẻ đầy lo lắng. Phải rồi.........lượt đấu tiếp theo là của mình mà.
Kazuki nhìn lên chiếc nhẫn. Vì trận này phải dùng Phép triệu hồi, nên trên hông cậu không đeo kiếm, điều này làm cậu cảm thấy cô đơn.
“Đột nhiên tôi nhớ ra, Kazuki không cần Truy nhập tới Astrum trước nhỉ?”
Trọng tài Koyuki đưa ra câu hỏi.
“Ma trang của tớ luôn cố định trên tay tớ dưới dạng chiếc nhẫn mà. Có vẻ như tớ luôn liên kết với Leme.”
“Vậy hả. Theo một cách nào đó thế này là không đúng luật đâu. Thôi thì, bắt đầu luôn nào.”
“Ah, đợi mình chút! Tim mình vẫn đập nhanh quá! Hauu!”
Kamiizumi-senpai hít sâu, và sau khi thở mạnh ra, cô trấn tĩnh lại và dường như trở thành một người khác.
Học trò của kiếm sĩ hàng đầu tập trung cao độ rất nhanh. Nhưng cô vẫn cúi mặt.
“Kazuki-dono, lúc trước Kana-shishou đã cho mình biết tiếng tăm của cậu. Con gái cả của nhà Kamiizumi, Iori, với lòng tôn kính tôi đặt mọi ước nguyện vào trận đấu này!”
“Vậy thì, có vẻ chuẩn bị xong cả rồi nhỉ. ..........Bắt đầu!”
Ngay khi Koyuki vừa thổi còi, Jakin! Kamiizumi-senpai rút kiếm.
“Tôi đến đây!”
Kết quả của trận đấu này sẽ quyết định liệu tôi có được ở lại Khoa ma thuật hay không.
“...... <La Toàn Hoa >!”, Kazuki đã niệm Phép triệu hồi từ trước.
Nhưng Kamiizumi-senpai tiến lên thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói từ những phát hỏa đạn bị né. Cô ấy không hề giảm tốc. Kazuki thấy được khả năng của bước chuyển động đó, từ bỏ việc bắn trực diện bằng La Toàn Hoa. Loạt La Toàn Hoa không còn, mở đường cho Kamiizumi-senpai tiếp cận trực diện.
“Tới đây!” thanh đoản kiếm được vung lên nhanh chóng.
Kazuki đọc được nhịp thở và tốc độ của đối phương, cậu cúi lưng xuống khiến thanh kiếm chệch hướng.
“Đúng là anh trai Kana-shishou có khác!”
Kazuki trong khi cúi ngược ra sau cậu ra đòn đá trực diện. Trước đòn tấn công ngoài dự đoán, Kamiizumi-senpai lộ vẻ kinh ngạc. Tất nhiên trước sức mạnh của ma thuật phòng thủ, một cú đá trực diện trong tư thế mất thăng bằng cũng không gây tổn hại gì.
Chân Kazuki bị bật ra bởi phản lực từ ma thuật phòng thủ.
Tận dụng phản ứng đó, Kazuki bật nhảy ra sau một khoảng cách xa.
“Nếu chỉ với phản lực từ ma pháp phòng ngự của mình, khoảng cách dường như......!?”
Tránh sự truy đuổi bằng cách bật nhảy ra, Kazuki sử dụng khả năng tăng cường thể chất và tạo ra một khoảng cách an toàn.
“......Tốt lắm!” Kamiizumi-senpai thốt lên trong sự ngưỡng mộ và đối mặt với Kazuki, cô ấy tiến tới.
Kazuki tung ra La Toàn Hoa nhưng, Kamiizumi-senpai lại tránh được và vung kiếm tiến tới.
Tấn công tiệm cận không chỉ vận dụng kiếm kĩ! Cậu ta vẫn tránh được!
Kazuki chán nản khi cứ phải vật lộn với những nhát chém của Iori, thực hiện đá bay và rồi trốn chạy.
Để tạo khoảng trống cho cả công lẫn thủ, mình đã phóng La Toàn Hoa. Nhưng lại trượt......!
Trước sức ép từ cuộc rượt đuổi trong trận đấu, khán đài nhộn nhịp hơn cả. Nhìn qua thì có thể thấy trận đấu này là cân bằng.
“Sao Triệu hồi sư cứ lẩn trốn mãi vậy!”
Nếu cứ kéo dài trận đấu này, mình sẽ sớm cạn pháp lực mất!
“......Otouto-kun! Dùng Phép triệu hồi của mình đi! Dùng nó cậu sẽ thắng đó!! ......Độ tương thích của mình với Otouto-kun, mình nghĩ cũng không tệ mà!!”
Kaguya la lên từ phía gần sân đấu.
Một cách vô tình Kazuki bị phân tâm trước đối thủ. Cậu nhìn về phía Kaguya-senpai. Senpai giờ đây vừa bồn chồn vừa lo âu. Y hệt người mẹ trong buổi họp phụ huynh. Dẫu cho mình chẳng có chút kí ức nào về mẹ cả.
Trước mắt tôi là biểu đồ hiển thị mức độ tình cảm và Kaguya đã đạt ngưỡng [68]. Dù vậy, nhưng đó chắc là tình cảm sâu đậm với đàn em của mình. Đó là những gì cô ấy nói, nên chắc hẳn phải vậy.
Cho dù là vậy——Mình muốn tin là senpai thích mình. Mình muốn tin vào điều đó.
Mình muốn senpai thích mình hơn nữa.
Trong lúc ý nghĩ đó nảy ra trong đầu cậu, thần chú của Asmodeus hiện ra.
Mình có thể niệm chú được sao!? Phép triệu hồi của Senpai!
Kamiizumi-senpai tiến lên tấn công. Kazuki, để niệm chú của senpai, cậu lùi bước để tạo thêm khoảng cách.
“Ham muốn lẩn sâu trong trái tim biển cả, vượt qua mọi tội lỗi và dang rộng vòng tay! Hiện thân của sự xâm phạm, cuộn lấy những ham muốn ấy! <Black Tentacle>!”
Thánh tích của Kazuki hiện lên ánh sáng tím, kukuku......Điệu cười của Asmodeus vang vọng ra khỏi <Astrum>. Cùng lúc, dưới chân Kamiizumi-senpai hiện ra một khe hở. Một sinh vật biển khổng lồ với những chiếc xúc tu quanh co nổi lên từng cái một. Phép triệu hồi cấp 1 của Asmodeus, Ma pháp xúc tu.
Kamiizumi-senpai tránh đòn bằng khả năng phán đoán. Nhưng, những chiếc xúc tu không ngừng đuổi theo Kamiizumi-senpai. Một trong số chúng cuốn vào chân cô ấy, chạm lên những điểm nhạy cảm, Kamiizumi-senpai kêu lên [hii].
Thanh đoản kiếm cắt xẻ xúc tu thành từng miếng nhưng, hàng tá xúc tu vẫn lao vun vút vào Kamiizumi-senpai.
Thực sự thì, một kiếm sĩ tận dụng tốc độ như cô ấy, đây là kẻ thù tự nhiên.
“.......Phép triệu hồi từ Diva của mình, thứ này đúng là khủng khiếp mà, xin lỗi nhé.”
Phía ngoài đấu trường, Kaguya-senpai đang tự thấy ghê tởm bản thân.
Tình cảm của người đó dành cho mình, nếu mình không tin tưởng bằng cả trái tim, thì cũng chẳng được gì.
Những con số này thể hiện mức độ tình cảm dành cho nhau.
Kazuki thoáng nhìn sang Mio. Gì thế? – Cô ấy như muốn nói thế khi bắt gặp ánh mắt đó.
Dù lúc nào cũng có thái độ ngang ngạnh như vậy, nhưng với Kazuki như thế lại rất dễ thương.
Cô ấy, với một người như tôi, luôn cho tôi thấy thiện cảm ——!
Cùng với ý nghĩ đó, trong đầu cậu, Thần chú của Phenex hiện hữu.
Thần chú đó, niệm đi. Gần sân đấu, Kanae ngay từ đầu đã cảm thấy có gì đó không ổn.
“Ii-chan, đừng để những xúc tu đó đánh lạc hướng! Anh ấy đang niệm chú đó!”
Trong khi cố thoát khỏi đống xúc tu, Kamiizumi-senpai mới ngớ người ra và cuối cùng cô để ý đến Kazuki.
Kanae cảm nhận được một lượng lớn ma lực, la lên.
Kamiizumi-san lộ rõ vẻ mất bình tĩnh, nhanh chóng áp sát. Gần đến lúc rồi. Trong khi Kazuki đang niệm chú, Kamiizumi-senpai đã vung kiếm quá đầu ——ngay lúc ấy, những chiếc xúc tu từ phía sau cuốn vào chân Kamiizumi-senpai. ...... Không! Cô ấy đã quá chậm. Thánh tích của Kazuki bừng sáng mạnh mẽ hơn bao giờ hết ——Pháp lực đang trào dâng.
“Chú chim bất tử sải cánh từ hoàng hôn đến bình minh, hãy ban cho ta đôi cánh ước vọng! Tiêu hủy tất cả để được tái sinh, nơi đây......! <Đôi cánh trở về từ cát bụi> (Blazing Wings)!”
Phép triệu hồi mạnh nhất mà cậu dùng được lúc này với mức độ tình cảm ở ngưỡng 100——Cấp độ 5.
Hơi thở từ phía sau Kazuki bừng lên đến nóng cả người, uốn lại thành hình vòng cung. Thân thể ấy như hỏa tiễn phóng lên trời. Nhát chém của Kamiizumi-senpai cứ thế trôi vào hư không. Kazuki nhìn cảnh tượng đó từ trên cao.
Thanh kiếm rời khỏi Kamiizumi-senpai và cô biết rằng giờ mình đã bất lực. Cứ như thế, cô chỉ còn biết nhìn mọi việc xảy ra trong sự kinh ngạc.
Đây là......ma pháp mượn sức mạnh từ đôi cánh của Phenex.
Và mình sẽ dùng nó theo cách của một kiếm sĩ!!
“Tiến lên!” Kazuki vỗ cánh như một chú chim sà xuống bắt con mồi. Với tất cả sức mạnh, cánh mạn phải bao bọc mạn trái——Giống như tra kiếm vào bao.
Đôi cánh này, chính là thanh kiếm. Mình vừa là <Thánh tích Pháp sư>, vừa là một kiếm sĩ.
Và chiếc cánh được bao bọc chính là——tung ra trong một nhịp!
“Uooooooooooooooooooo!”
Đây là đòn tấn công với đôi cánh hỏa diệm từ khoảng cách 10 mét——Iainuki
“Kiểu tấn công này dù có thấy trước được cũng........!”
Tiếng xé gió từ Iainuki này, không thể so với thanh katana dưới 1 mét được——Gou! Cùng với âm thanh mạnh mẽ ấy, Kamiizumi-senpai ngã xuống đất.
Ngọn lửa theo quỹ đạo lập thành một khối bán cầu ngăn cản mọi sự trốn chạy của Kamiizumi-senpai. Ánh sáng xanh từ ma pháp phòng ngự vỡ tung.
“Kết thúc!”
Đắm chìm trong ma thuật, phát hiện nghi vấn hạ sát, Koyuki la lớn trong cơn hoảng hốt.
“Kyaaaaaaaaaaaaa!!”
Vì không thể thoát khỏi những đợt sóng lửa, pháp lực của Kamiizumi-senpai bị giảm trầm trọng. Tiếng thét vang lên, Kazuki trở nên quá bối rối....... Sức mạnh được tăng lên đến kinh ngạc vậy sao!?
Trong cơn hoảng loảng, đôi cánh lửa biến mất, Kazuki khuỵu xuống đất. Koyuki như chết điếng người, nhưng vẫn bình tĩnh thổi còi. Tiếng vỗ tay hò reo vang dền như sấm.
——Thắng cuộc. Cho dù trước đấy mình nghĩ rằng mình không có cơ để thắng.
Chiến thắng này......Là nhờ mối liên kết bền chặt với mọi người.
" Kamiizumi-senpai ổn chứ?"
"Fuee......, đồng phục của mình cháy hết cả rồi. Mình sắp không lấy chồng được rồi đó——"
Kazuki đưa tay về phía Kamiizumi-senpai. Lúc Kamiizumi-senpai nắm lấy bàn tay đó và đứng lên, bộ đồng phục rơi ẵm xuống, nát vụn vì bị cháy.
"Fu, FUEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE!?"
Kamiizumi-senpai khum người lại và hét toáng lên. Kazuki hốt hoảng đưa cô ấy chiếc áo khoác.
"......Đúng là một quý ông......Không phải. Anh của Kana-chan thật galăng quá đi mà......"
Trọng tài Koyuki nhìn xuống một cách lạnh lùng.
"Kazuki......ma pháp của cậu đạt đến ngưỡng nào rồi vậy? Sao thứ ma thuật này chỉ đốt cháy quần áo người ta......Ma thuật gốc....."
"Cậu biết là mình không đủ trình làm thế mà!? Mình chỉ không rõ sức công phá của thứ này thôi!"
Sau khi Kamiizumi-senpai cúi đầu một cách lịch sự, cô ấy chạy như bay khỏi sân đấu.
"Chúc mừng, Kazuki. ......Có vẻ mọi thứ đều suôn sẻ nhỉ. Cho dù em nghĩ là cách chiến thắng khá là lạ."
Mio tiến tới được nửa đường, ngắm nhìn Kazuki với nụ cười nhiệt thành đầy hiếm hoi.
Một cảm giác mãn nguyện và thành công trào ra từ lồng ngực. Từ giờ, với mọi người mình có thể——
"Nii-sama......"
Kanae ủ rũ bước ra với vẻ không mấy hài lòng.
"Nii-sama với đôi cánh hỏa diệm dang rộng, Hình ảnh về Thiên sứ Nii-sama trông thật tuyệt......"
"Nghe ghê quá đấy"
"Em khó mà chấp thuận nhưng mà......nếu Phép triệu hồi của anh đã mạnh như vậy, chắc em đành phải nhịn keo này thôi."
Kanae đành chấp thuận trong khi vẫn còn phụng phịu.
"Kanae, anh sẽ ở lại Khoa ma thuật."
Người như mình thì có đáng nhận được những điều tốt đẹp này không nhỉ?
Sao mình lại cảm thấy mọi thứ sẽ biến mất khi mình tỉnh mộng theo một cách nào đó.
"Cả Hội học sinh Khoa ma thuật nữa, với anh nơi đó cũng rất quan trọng."
"Onii-chan đã bỏ em lại để đổi lấy một nơi quan trọng sao, em sẽ tiêu hủy nó."
——Một giọng nói lạ, vọng ra. Đó không phải là những lời của Kanae nói với mình.
Khi quay về phía giọng nói, trên khán đài——cô gái tóc bạc đó, là Kaya.
"Thật tàn nhẫn, dù em đã cố gắng chịu đựng thế này. Dù cho em muốn thời gian đó quay trở lại......tại sao Onii-chan lại gắn kết với những kẻ này và sử dụng pháp thuật của chúng chứ?"
Cô ta——Kaya, cô ta có thể thấy năng lượng của Leme sao!?
Với đôi môi dễ thương đó, Kaya lạnh lùng bước tới và nói như một cái máy.
"Vì thế em không thể chịu được nữa. ......Onii-chan bỏ em để đổi lấy một nơi quan trọng, em sẽ tiêu hủy tất cả. ......<Tà Long Giáng Thế> (Dragon Invite)!"
Cô ấy dùng ma pháp mà không cần niệm chú. Tiếng động mặt đất vỡ nát ra vang rền.
Phần 2
"BIKIBIKIBIKI!" Những tiếng động lạ đến chói tai, bầu trời xuất hiện một vết rạn nứt. Phía kia vết nứt là một thế giới đen ngòm tồn tại song song.
Từ vết nứt, thoát ra 2 luồng khí đen. Chúng uốn lượn và cuộn lại trên không và biến thành hai con rồng, vỗ những đôi cánh khổng lồ tưởng chừng che cả bầu trời.
"<Níðhöggr>[4]! < Fáfnir >[5]! Phá hủy những rào chắn này đi! Và tiêu diệt tất cả những kẻ phiền toái xung quanh Onii-chan! TIÊU DIỆT CHÚNG!"
Khuôn mặt đang la hét của Kaya được bao bọc bởi ánh sáng. Bộ quần áo rách nát của cô giờ cũng vậy——biến đổi thành Ma đạo Lễ trang. Phía đỉnh đầu của cô mọc ra một cái sừng trông giống của những con Quái thú.
Đáng ra những con rồng phải coi việc tấn công con người là ưu tiên hàng đầu——nhưng chúng không ngó ngàng gì đến khán giả và chúng nhanh chóng sà xuống những tấm rào chắn theo lời Kaya.
Vì cho rằng không có cuộc tấn công trực tiếp nào nên các tấm chắn đều rất mỏng, và rồi chúng bị phá hủy bằng cách đâm sầm vào.
Các học sinh chịu trách nhiệm về những tấm chắn này đang cố gắng khắc phục trong cơn hoảng loạn.
"......Đây không phải diễn tập! Tất cả khán giả hãy sơ tán ngay lập tức!"
Liz Liza hét lớn. Chính vì lẽ đó, mọi người đều suy xét lại những gì họ đang thấy——và rồi nhận ra họ đang thực sự bị các ngụy pháp sư tấn công và nhanh chóng chạy ra cổng trường.
Tấm chắn bị phá hủy, các học sinh chịu trách nhiệm rơi vào hiện tượng say ma thuật sau cuộc tấn công.
"Này Hội học sinh, chặn lại đi chứ! ——Hai bên hãy hợp sức lại đi!"
Ở đây, những kiếm sĩ và Thánh tích Pháp sư có thể chống trả là——các thành viên trong Hội học sinh.
Trong khi Liz Liza tức tối gắt gỏng, cô ấy chạy ra phía đài phun nước ở sân vườn và đưa hai tay vào trong đó.
Cô ấy làm thay đổi <Phần tử nguyên gốc> bằng Ma thuật Tâm vận rồi biến đổi nước thành làn sương trắng. Làn sương được tao ra theo sự điều khiển của Liz Liza-sensei xối thẳng vào đầu những con rồng.
Bị che mất tầm nhìn, 2 con rồng đâm sầm vào nhau.
"Không hiểu rõ tình hình lắm nhưng......không cần thiết phải hợp sức chỉ vì mấy con rồng đâu!"
Hanashizaki Kanae dường như muốn giải quyết Níðhöggr.
"Nếu vậy chúng tôi sẽ lo phần con rồng xanh!"
Hoshikaze Hikaru đáp lại và <Truy nhập> tới Baal!
"Này, mấy đứa đần à......" Liz Liza thẳng thừng mắng hai người của hai Hội học sinh.
Thật đột ngột——giải đấu giữa các khoa giờ đã trở thành một trận thực chiến.
"Kaya!? Em, sao em có thể sử dụng loại ma thuật cấm như thế này......!"
"Onii-chan! Được Onii-chan gọi tên, em vui lắm......vui đến mức muốn giết chóc!"
Kaya hét lên một cách lạ thường, những biểu hiện khóc và cười của cô hoàn toàn méo mó.
"<Thánh Vật Hạ Thế> (Weapon Invite)!"
Xung quanh bàn tay cô ta, một tiếng "BIKIBIKIBIKI!", vết nứt không gian thực thể hóa và lại một là khói tỏa ra, lần này nó chuyển hóa thành ma pháp kiếm với màu xanh nhạt. Cô ta giơ thanh kiếm đó lên quá đỉnh đầu.
"Em cũng đã có rồi! ......Sức mạnh giống như Onii-chan và Mio-chan!"
Kaya vung thanh kiếm khổng lồ đó trước mặt Kazuki.
"!?" Kazuki không dám tin vào mắt mình cho dù cậu đã dùng khả năng phán đoán.
Cái quái gì vậy......Nhịp thở và các cơ trên người con bé, không có chút ý thức nào cả!
Kaya không nghĩ gì cả! Dường như thanh kiếm có ý thức riêng và tự chuyển động!!
Kazuki lộn người xuống để trốn. Cái cách cậu trốn chạy như một tên nghiệp dư.
"Nii-sama!" Kanae đột nhiên hét lên và quăng một thanh đoản đao qua chỗ Kazuki. Kazuki bắt được nó và tuốt gươm.
Không một phút chậm trễ, lần vung kiếm thứ hai và lần tấn công thứ ba của thanh kiếm khổng lồ cứ thế tới, nhưng tất cả đều bị chặn lại bởi thanh đoản kiếm.
“Xem này, Onii-chan! Em cũng muốn mạnh lên đấy chứ! Con người bị bỏ rơi này trở nên giống Onii-chan và Mio-chan rồi đó!!"
"Vì thế mà......em chấp thuận một khế ước phi pháp sao!?"
Kaya không còn chút do dự nào nữa......ai đó đá khống chế cô ấy rồi!
"Sau tất cả, chỉ có Diva này......người duy nhất luôn luôn động viên em!"
Kaya chưa hề được đào tạo về kiếm kĩ; thế nhưng cái cách mà thanh kiếm di chuyển, dường như có một linh hồn ẩn sâu trong nó vậy. Ngay cả với Kazuki, kiếm kĩ mạnh đến nỗi nó khiến cậu phải run sợ.
"Kazuki! Sao anh cứ đứng như trời trồng khi mà đối thủ cũng dùng kiếm như thế chứ!"
Mio vừa niệm chú vừa trách mắng Kazuki——
"......<La Toàn Hoa>!"
Tuy nhiên Kaya xoáy tay lại với một sức lực kinh hoàng và chém La Toàn Hoa làm đôi.
"Thanh kiếm này sẽ xé đứt mọi đường đạn!"
Đó hoàn toàn không phải là kỹ năng và phản xạ của con người.
"Đó chẳng lẽ là, <Thánh Vật>!?"
Thú vật bị hút vào ma thuật sẽ trở thành quái thú, con người bị ma thuật hóa thành Tiên, khoảng không bình thường sẽ chuyển thành vùng đất hắc ám, và tương tự, vũ khí hay vật dụng bị ma thuật biến đổi là có tồn tại. Những thứ bản thân sinh ra từ Thánh Vật, đến mức giả kim thuật cũng không sao chép nổi, là báu vật khó mà kiếm được trong những vùng đất hắc ám được những con quái thú canh giữ.
Kaya chắc đã niệm chú để lôi những con quái thú và Thánh Vật từ một nơi nào đó ra.
Cô ta lập khế ước với Diva nào vậy!?
"Đây chính là sức mạnh của < sự hỗn mang > mà em nhận được đó! Nếu Mio-chan cũng tham gia thì....tôi sẽ giết cả chị! < Hỏa ngục > ( Muspelheim Invite )!"
Kaya ở giữa, "BIKIBIKIBIKI!" hàng tá vết nứt xuất hiện trên mặt đất với sức mạnh kinh hoàng như muốn nuốt chửng Kazuki và Mio.
Kazuki cảm nhận được dòng chảy ma thuật——và chợt nhận khó mà thoát được.
Kể cả với sự hỗ trợ của Ma thuật phòng thủ cũng không đủ thời gian để niệm chú.
Ma thuật thiêu hủy tầm xa. Phép triệu hồi từ địa ngục. Thứ ma thuật này có thể tự thay đổi không gian!
Thế giới như bị phá hủy từ những vết nứt. Khoảng không mà Kazuki và mọi người đang đứng tự biến thành một chiều không gian tối đen. Bóng tối xung quanh thình lình hóa thành nơi địa ngục.
Khoảng không được tạo ra giờ tràn ngập những ngọn lửa như trong thần thoại Bắc Âu. Giống như bị giam cầm trong cái lò vi ba, chẳng ai có thể làm gì ngoài chấp nhận cái chết. Nhưng mà——
"Hỡi giọng hát của mỹ nhân ngư, mang đến sự băng giá cho muôn vật. Đau thương trở nên giá lạnh, cô đơn hóa những bông tuyết bao phủ thế giới hư vô lạnh giá này......<White Album>!
Cùng với giọng hát đầy nguồn cảm hứng, vô vàn những bông tuyết và pha lê nước rập rình trong không gian rực lửa.
Lửa và băng chạm trán, triệt tiêu nhau, thế giới lần nữa bị phá vỡ và tách rời.
Không gian đó bị tiêu hủy và cảnh vật trở lại như ban đầu.
Người phá vỡ Ma thuật phá hủy tầm xa bằng chính Ma thuật phá hủy tầm xa của mình là Koyuki.
Vepar, nhân ngư trong 72 Trụ cột tỏa ra ánh sáng xanh rực rỡ bên cạnh cô ấy.
"Koyuki! ......dù cậu cũng chỉ là năm nhất, nhưng với ma thuật có thể tự dịch chuyển không gian thế này......!"
"......Hãy thể hiện tinh thần chiến đầu và sống sót đi! Không thì cậu sẽ chết đó!!"
Vì lời khiển trach của Koyuki, Kazuki và Mio nhanh chóng niệm chú.
"Tà Long Giáng Thế!"
Không gian bên cạnh Kaya phân tác, lúc này hai con rồng nhỏ bay ra.
""La Toàn Hoa!""
Trước khi hai con rồng nhảy tới với hàm răng nanh để trần, hai viên hỏa đạn hạ chúng.
Kazuki sử dụng nghệ thuật rút kiếm và tiến gần Kaya——lần này cậu đã quyết định tấn công.
Rút cạn pháp lực của cô ta và khiến cô ta vô dụng!
"Tàn nhẫn vậy! Tại sao Onii-chan lại chĩa kiếm vào em.....em sẽ giết anh!!"
Thanh kiếm xanh của Kaya tự động di chuyển và chặn nhát chém của Kazuki, "GIN!" âm thanh vang vọng cả đất trời.
Kanae sau khi đưa kiếm cho Kazuki, cô không thể sử dụng kiếm kỹ song kiếm để đấu với con rồng nữa mà chỉ có thể sử dụng thanh đoản kiếm còn lại.
Níðhöggr con rồng bất tử. Trong thần thoại Bắc Âu, đó là tên con rồng đã gặm nhấm rễ <Cây Thế Giới>. Một con rồng nổi danh trong thần thoại.
"Thú vị ghê! Nếu chỉ giết rồng theo cách thông thường thì chẳng có gì đặc sắc cả!"
Kanae đấu với Níðhöggr. Vũ Miêu không sử dụng Iai. Với thế mạnh là một thân thể linh hoạt, cách tấn công áp đảo của Kanae dồn đối phương vào chân tường.
Con rồng cứ ngoe nguẩy móng vuốt vì bị sương mù che mặt. Sau cùng thì nó cũng chỉ là một con thú nên Kanae dễ dàng thoát khỏi đòn tấn công dữ dội và với thanh kiếm của mình, một lớp vảvayrhai lớp vảy bị cắt xẻ thành từng miếng.
Nhưng với lớp da dày như vậy "GIN! GIN!" các đòn tấn công liên tiếp đều bị bật lại.
Fáfnir cào tới cào lui đến nỗi chẳng thể cảm nhận được cuộc tấn công. So với bị muỗi đốt, cuộc tấn công cũng chẳng là gì.
Kanae thoát được trong gang tấc——lần này cô nhắm vào phần cổ và vung thanh katana lên.
Ngay cả những đòn tấn công mang tầm hiểu biết về sinh vật học, "GIN!" tất cả đều bị lớp da cứng đẩy lùi.
Kanae "Chih" chép miệng.
......Sức lực bị cạn cũng không thể hồi lại bằng ma thuật tăng cường được, cũng không thể nói là do sự thiếu sót của cô ấy.
Sương mù che phủ những con rồng tan dần. Trong tầm mắt của Kanae, "Mấy đứa đần này......Liên hợp với nhau mà chiến đấu chứ......" bóng dáng của Liz Liza-sensei người gần như gục xuống trong khi cố thốt lên những lời gay gắt khi đang bị say ma thuật lọt vào tầm mắt cô.
Vị giáo viên <Khoa ma thuật> này tạo ra sương mù với ma thuật thông thường với lượng pháp lực rất ít và cứu các khán giả.
Trước hình bóng đó, Kanae thấy có chút hối hận vì đã đấu với con rồng một mình.
Nếu đã thành ra thế này, dù là sức mạnh ý chí, mình phải tự tay xử con rồng này!
Lấy lại tầm nhìn, con rồng bất tử hướng mắt sang cô.
Kể từ lúc đó, không còn những đòn tấn công bừa nữa, thay vào đó là những cú cào chính xác và dữ dội.
Trước những đòn cào liên tiếp bằng hai tay và khua đuôi mãnh liệt, Kanae tập trung cao độ và sử dụng khả năng đoán trước để tránh đòn. Lần này Níðhöggr mở cái miệng khổng lồ ra và cố nuốt chửng Kanae.
"Ta chỉ chờ có thế!"
Cái miệng khổng lồ của Níðhöggr đối đầu với Kanae "GABUM!" ngoạm lại, nhưng Kanae lùi bước và tránh được nó.
Rồi cô nhảy lên mũi Níðhöggr. Rồi từ đó cô nhảy xa hơn tiến về mắt con rồng.
"Trước tiên là con mắt!"
Bằng toàn bộ sức lực, cô đâm nát con mắt của con rồng. So với lớp da, nhãn cầu mỏng manh "DOSU!" bị đâm thủng bởi lưỡi kiếm.
Khi thấy thanh kiếm đã đâm xuyên vào sâu trong hốc mắt, cô bỏ thanh katana lại.
Níðhöggr vật lộn điên cuồng vì bị thanh katana đâm vào mắt. Kanae hạ xuống mũi Níðhöggr, và nhảy uyển chuyển như một vũ công.
"——Bây giờ thì nát óc nha con!"
Bằng những chuyển động linh hoạt, Kanae đạp vào tay cầm của thanh katana đang cắm sâu vào nhãn cầu Níðhöggr và khiến nó đâm sâu hơn. Với động tác uyển chuyển lực được nhân lên mạnh hơn, cảm giác như đang đóng đinh vậy.
"BAGIN!" phần xương sâu trong hốc mắt <Xương bướm> gẫy nát. Ngay cả các sinh vật lạ, nếu chúng có nhãn cầu thì cấu trúc bên trong hốc mắc cũng tương đương nhau. Dù là thể sống nào, thì cấu trúc xương này đóng vai trò quan trọng trong việc liên kết nhãn cầu đến bộ não, không phải là thứ quá cứng. Lưỡi kiếm cứ thế đâm vào não.
"——NGỎM CỦ TỎI ĐÊ!"
Kanae đạp vào tay cầm của katana theo đường chéo bằng một chân. Lưỡi kiếm từ não giờ dữ dội phá nát hộp sọ của Níðhöggr. Mô não của nó chấn động còn toàn thân thì co giật.
Thân thể Níðhöggr "DOOON!" đổ rầm, trong khi Kanae tiếp đất nhẹ nhàng như một chú mèo.
"Nào, Thấy chưa! ......Đù, lãng xẹt quá đi. Mình phí sức quá rồi. ......Nii-sama sao rồi nhỉ!?"
Trong lúc lau thanh kiếm bị bao phủ bởi máu và chất xám bằng Tâm vận, Kanae ngoái sang hướng Kazuki.
Lúc này Kanae chứng kiến một cô gái đang la lớn "Onii-chan!" trong khi vung thanh kiếm khổng lồ.
Cách di chuyển còn non lắm nhưng những nhát chém thì mạnh đến lạ thường.
"Nii-sama là......Chị đây là em gái duy nhất của Nii-sama thôi nhá!"
Kanae công kích cô gái từ phía sau.
Đòn tấn công khó có thể nhận biết đấy lại hoàn toàn bị thanh kiếm xanh đó chặn lại.
"C......con này thuộc dạng nào vậy!? Đây là chuyển động của người à!?"
"KANAE!?" Kazuki hướng mắt về Kanae với niềm hân hoan cùng với chút ngạc nhiên.
"Nii-sama Nii-sama, em xử đẹp con rồng trước cả <Khoa ma thuật> và đến đây để giúp anh đó!"
"Đần vừa thôi cô, đừng có bất cẩn!"
Như những gì Kazuki nói——mặt Kanae trắng bệch.
Cô Ngụy Pháp sư này có khả năng đấu lại với Kazuki và Kanae cùng lúc chỉ với một thanh kiếm khổng lồ. Hơn nữa với sự kích hoạt tốc độ cao của Ma thuật Kí sinh, cô ta đủ mạnh để chống đỡ được Phép triệu hồi của hai người trong Hội học sinh Khoa ma thuật.
"Cô ta là ma quỷ phương nào vậy!?"
Ngụy Pháp sư——cô ta còn mạnh hơn cả <Thánh tích Pháp sư> sao!
Quả nhiên không thể đem so sức mạnh của cô ta với Thánh tích Pháp sư được, cô ta có lẽ là kẻ mà chúng ta khó có cơ hạ được.
"Hội trưởng, coi chừng! Con rồng đó chưa chết đâu!!"
Giọng nói vọng lại từ phía sau——Níðhöggr đáng lẽ đã chết rồi, giờ lại hồi phục bình thường "BUKUBUKU!" phì phò trong khi đứng lên và dơ móng vuốt hướng về phía Kanae. Sao có thể vô lí thế được......
"TORAZOU SMAAAAAAAAASH!!"
Ngay tức thì, một vài người vây lấy con rồng và gắng hết sức hạ gục nó lần nữa.
Móng vuốt đụng độ lưỡi kiếm, âm thanh đó——Torazou bị đánh bật nhưng cũng đã chặn được móng vuốt.
"Torazou!? ......Được cậu cứu......khó chịu thật đấy."
"Hội trưởng, đừng cố chấp nữa mà hãy liên kết với Khoa ma thuật đi! Mình sẽ cầm chân con rồng này nên Hội trưởng à, cậu đi giúp Hội học sinh Khoa ma thuật đi!"
"Gì cơ!? Đùa tôi à......Tôi......làm thế nào mà liên kết với bọn họ đây!"
"Ngoài việc dựa vào <Hợp xướng Ma pháp> của họ để hạ gục nó hoàn toàn, không còn cách khác đâu! ......Chúng ta ngang bằng mà. Để những người đó niệm chú xong, chúng ta phải kìm chân con rồng lại! Phải vậy không, Hội trưởng!?"
"!? Ngay cả Torazou, cũng có lúc tranh cãi xấc xược đến vậy......!"
Do ảnh hưởng của Nii-sama sao......Đùa chứ, ngay cả với mình lúc này, cách của Torazou vẫn là ổn nhất!
"......Torazou, mấy người này cậu lo nhé! Mà đừng có ngoẻo sớm đấy!!"
"Ou! Tớ sẽ khổ lắm nếu cậu cứ coi tớ như một kẻ thảm hại đấy, tớ sẽ cho cậu thấy Hội trưởng, cả cậu nữa Hayashizaki Kazuki! UOOOOOOOOOOO!"
Phía bên kia chiến tuyến——Kanae chạy tới nơi con rồng xanh đang đối mặt với Hội học sinh Khoa ma thuật.
Rồng phun độc Fáfnir. Con rồng ẩn chứa sức mạnh có độc tính cực cao trong thần thoại Bắc Âu. Nó có 6 cánh tay dị dạng, trông cực kì khó coi. Trên mỗi cánh tay đều là những vuốt độc.
"......<Lôi Thần Thuấn Thân>!"
Hikaru người thu hút sự chú ý của Fáfnir qua đòn tấn công <Lôi năng> bằng một tay. Trong khi đó Kaguya niệm chú cấp cao. Chiến thuật là vậy. <Lửa địa ngục>——Nó sẽ chết nhanh thôi!
Tuy nhiên Hikaru không thể chỉ một mình chống đỡ với sáu cánh tay cứ ra đòn liên tục, và rồi cô mất thăng bằng. Nguy hiểm đó! Khỉ thật......chẳng giúp được gì cả!
Lập tức Kaguya ngừng niệm chú cấp cao mà chuyển sang ma thuật cấp 2.
"Tâm trí ta đầy lời nguyền hiểm độc, mang đến sự khổ đau......Đừng hổ thẹn vì những suy nghĩ độc địa! <Hoa Tàn Phục Hận> (Feel Pain)!"
Những viên đạn nguyền rủa bắn trúng Fáfnir và đưa nó vào một ảo giác đầy đau đớn.
Nhưng ma thuật này chỉ làm đối phương đau đớn và ngừng tấn công——mà không gấy sát thương đến thân thể.
Tận dụng cơ hội đó, Hikaru lấy lại cân bằng. ......Cuộc chiến về sự chịu đựng kéo dài quá lâu rồi.
"Để sử dụng ma pháp cấp cao của Asmodeus mình phải tập trung cao độ, vậy mà Hiraku thần thánh chẳng câu được tí thời gian nào giúp mình cả! Hikaru đần!!"
"Dù mình có mạnh thế nào thì mình không thể đấu với một cái gì khó nhằn như thế này! Kaguya đần à!!"
Trong khi cả hai đang cãi nhau, vẻ mặt Kaguya phờ phạc dần.
"Kị sĩ đoàn có lẽ đã được thông báo nhưng......nếu cứ tiếp diễn thế này thì sớm hay muộn thì một trong những trận chiến trên chiến trường này sẽ vượt quá tầm kiểm soát......"
"BARIRI" Tia sét cuối cùng phân ra, Lôi Thần Thuấn Thân của Hikaru đã hết công hiệu.
"Không biết niệm chú tiếp có ổn không? Mình đã niệm chú 4 lần trong hôm nay rồi đó......"
"Đừng có nói mấy điều vớ vẩn thế, thưa nàng công chúa vô tích sự!"
Pháp lực của Hikaru đã cạn kiệt trong cuộc đấu trước đó. Trước mặt cô gái đang ngập tràn dòng suy nghĩ mình không thể dùng Phép triệu hồi nữa, móng vuốt của Fáfnir bổ xuống.
Đúng lúc đó, một người đã chặn đòn đánh với tốc độ nhanh như bão.
......<Vũ miêu>.
"Hai người tạm rút đi! Tôi sẽ giúp đỡ với vai trò tiên phong!"
"Kana-chan!? ......Cậu đến giúp bọn mình sao!?"
Kanae thoáng nhìn lại và "Fun" cô ấy khịt mũi.
"......Tạm thời liên kết thôi. Tôi sẽ chặn nó để mấy người chú tâm vào dùng Hợp xướng Ma pháp. Con rồng đó trông có vẻ bằng con cá thôi, nhưng dùng kiếm chẳng gây tổn hại gì cho nó cả."
Fáfnir nhìn xuống xem xét kẻ nào đã ngăn cản nó.
Kanae đưa ra kế hoạch cho 2 người kia trong khi cố gắng dùng đoản kiếm của mình để đâm con rồng.
Hợp xướng Ma pháp——Nếu như không thể chống trả cho tới khi Kị sĩ đoàn đến, thì chẳng có cách nào ngoài cách này.
Hợp xướng Ma pháp là hình thức niệm chú bằng cách liên kết nhiều Thánh tích Pháp sư lại bằng Tâm thức và và kết nối các bước sóng ma thuật lại, tạo ra một lượng pháp lực khổng lồ và thực thể hóa Phép triệu hồi cấp 10.
Lượng pháp lực để sử dụng Phép triệu hồi cấp 10 là quá lớn, một người khó mà có thể sử dụng được.
Nhưng Hợp xướng Ma pháp cần rất nhiều sự tập trung và các Thánh tích Pháp sư lúc đó đều không thể phòng ngự. Chiến thuật này dễ dàng bị phá hủy nếu như tiên phong không thể bảo vệ các pháp sư.
"Không dùng tôi được à?"
"......Không, nếu cả hai Hội học sinh kết hợp lại thì chúng ta sẽ bất bại đó. Tớ mong thời khắc này lâu lắm rồi! Hikaru, chưa đủ người đâu nên cậu gọi Koyuki-chan tới đây nhé!"
Từ năm ngoái Koyuki đã học được kỹ thuật căn bản trong việc liên kết bước sóng ma thuật.
Năm nay, sau khi hoàn thành khế ước với Diva, số người trong Hợp xướng Ma pháp sẽ đủ nếu Koyuki có mặt.
Được Hội học sinh Khoa kiếm thuật bảo vệ——Hội học sinh Khoa ma thuật có thể sử dụng nước cờ cuối cùng của mình rồi!
Vuốt của Fáfnir liên tục tấn công Kanae. Sáu cánh tay gần như không chạm nổi tới Kanae người luôn tự hào về sự linh hoạt thần thánh của mình.
Kanae rất yếu trong những trận chiến về khả năng chịu đựng. Cho dù chỉ dính vài đòn của đối phương, kết giới Kanae tạo ra sẽ hoàn toàn bị phá hủy, hơn nữa, chất độc sẽ ngăn chặn những bước chuyển động của cô.
Nhưng......Otonashi Kaguya đang dõi theo ở phía sau. Kanae không thể cho cô ta thấy một trận đấu đáng hổ thẹn được.
Có lẽ mình là người duy nhất biết rõ về sức mạnh của Kaguya.
Vì muốn thắng Kaguya, từ lâu Kanae đã tìm điểm yếu của cô ấy và luyện tập các cách thức đối phó.
Otonashi Kaguya rất mạnh. Kanae khó có cơ thắng nếu như đấu trực diện.
Vì lẽ đó, dù có phật ý thế nào nhưng.........cũng phải tin tưởng giao phó cho cô ấy thôi.
"Tôi tin tưởng vào cô đấy, <Thánh tích Pháp sư>! ......Và hãy xem đây, đây chính là kiếm pháp phái Hayashizaki!!"
Kazuki nhìn vào pháp lực của Kaya, nhận thấy rằng nó đã sụt giảm.
Nghĩ lại lúc đầu khi cô ta triệu hồi con rồng, quy mô của ma pháp mà Kaya niệm chú cứ thế nhỏ dần. Tuy nhiên bên cạnh việc thường xuyên phát động ma thuật, có vẻ như ngay cả điều khiển thanh kiếm khổng lồ đó cũng khiến pháp lực cô ta suy yếu. Kazuki đã thấy giới hạn của Kaya.
Quả là gánh nặng khi Koyuki bị các senpai triệu tập nhưng tình hình cũng đã khả quan hơn.
"Đừng mà....." tiếng thầm thì của Kaya vọng ra.
"Thế này là quá đủ rồi......dù ta yêu anh ấy, dù đó là những kí ức quý giá...... Sao ta lại muốn giết họ chứ......? Nếu như vậy, ta sẽ lại cô đơn......hãy dừng lại đi......"
Dù vậy, cô ta vẫn vung kiếm chém Kazuki.
”Vậy em hãy dừng lại đi!"
"Em không thể dừng lại được! Onii-chan, cứu em với!"
Dù có nói thế......nhưng không có cách nào ngoài việc rút hết pháp lực của cô ấy cho đến khi cô ấy mất đi toàn bộ sức mạnh.
Nhìn về phía kia "DOWAA!" Torazou-san bị Níðhöggr đánh gục.
Cho dù Kaya có dừng lại, hai con rồng được triệu hồi ra khó mà biến mất được.
Đúng là không dễ gì mà. Lúc này các senpai đã——?
"""Ngươi, Asmodeus! Với sức mạnh toàn năng của dục vọng, nhân danh người lập khế ước, ta nguyện dùng thân xác này để ngươi có thể phát ra sức mạnh khổng lồ đó!!"""
Pháp lực của cả ba người cùng nhau <Truy nhập> vào <Astrum>——Các Diva được thực thể hóa ở thế giới thực tại.
Cùng với ánh sáng tím, các phù thủy đã cùng thực thể hóa ở hình dạng thực.
Sau đó Kaguya-senpai hạ lệnh cho Asmodeus......! Có lẽ sức mạnh đó đủ nướng thịt hai con rồng, các senpai có đủ sức làm vậy.
Tất cả pháp lực đều bị Asmodeus hút vào cho đến khi cạn kiệt, Hoshikaze-senpai và Koyuki khuỵu xuống.
Kiếm của Kazuki và La Toàn Hoa của Mio tấn công Kaya liên tục.
"Cứu em......Onii-chan......"
......Kaya, chỉ vì anh không ở Nanohana nên em mới thế sao? Trong Kazuki lại ngập tràn cảm giác tội lỗi.
Mình, nếu mình không cứu cô ấy......
"Ngươi là ta, ta là ngươi! .....Hòa vào tâm trí ta, Tai ương, Tội lỗi, ta khẩn cầu, đưa tất cả kẻ thù của ta ra đây và mở cánh cổng địa ngục đi!"
Kaguya-senpai tiếp tục niệm chú với lượng pháp lực cực lớn.
"Kukukukuku! Náo nhiệt thế này được một lúc rồi nhỉ, Kaguya! Ta đang vui nên ta sẽ theo lời cô vậy! Kaguya, mong muốn của cô lúc này, cô ước gì nào?"
"Mong muốn của ta tượng trưng cho địa ngục! Đưa những kẻ đó xuống âm phủ đi! Cho chúng thấy cơn ác mộng!"
"Được lắm! Điều cô muốn là điều ta muốn!"
Ma pháp tối thượng của Asmodeus đã được Kaguya khởi động.
"<Tầng địa ngục thứ bảy>!!"
Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên nhạt nhòa báo hiệu một thứ gì đó khủng khiếp.
Chuyện gì xảy ra vậy? ——Kazuki theo phản xạ nhìn ra phía Kaguya-senpai.
Theo lệnh Kaguya-senpai, Asmodeus giơ tay quá đầu. Sau lưng Asmodeus, một màu tím khổng lồ [Cánh cổng] dâng lên từ lòng đất. Cùng với tiếng cười lớn của Asmodeus, cánh cổng mở ra, ngập tràn những lời nguyền rủa với những hơi độc tím trào ra.
Hơi độc tránh Kazuki cùng những người khác, chỉ trừ kẻ địch mà Kaguya-senpai nguyền rủa là bị bao phủ.
Asmodeus chỉ thẳng tay về phía kẻ thù và thét lên "PACHIN!", hơi độc màu tím ấy biến thành ngọn lửa địa ngục hắc huyết.
Kaya và hai con rồng bị chôn vùi vào trong ngọn lửa đến nối không thấy nổi cả một sợi tóc.
Ngọn lửa này, nó giống như ngọn lửa vào hôm khai giảng, Lửa địa ngục.
Tầng địa ngục thứ bảy này có khả năng——[Nhận biết Ta hay Địch – Ma thuật Kết liễu Diện rộng].
Ngọn lửa địa ngục này không phải là đòn tấn công nhiệt hay đại loại thế, mà nó khiến đối phương chết dần chết mòn.
"Kaya!"
Ngọn lửa địa ngục của Kaguya nuốt gọn tất cả kẻ địch của cô, cả Kaya. Phía kia của ngọn lửa hắc huyết, Ma thuật Phòng ngự màu xanh của Kaya hiện lên lờ mờ.
"Kaguya-senpai, dừng lại đi!"
Kazuki khẩn thiết hét lớn tới Kaguya-senpai.
Kaguya-senpai vì không hiểu mối liên hệ giữa Kazuki và Kaya nên rất bối rối trước phản ứng của Kazuki.
"Phép triệu hồi này, nó sẽ giết cô ấy mất!"
"Otouto-kun......Xin lỗi, chính mình cũng không thể khống chế được ngọn lửa này sau khi kêu gọi nó. Cho dù chỉ có chút ít lòng hận thù, kẻ địch sẽ khó mà trốn thoát và bị tiêu diệt. Nhưng với việc triệu hồi hai con quái thú xuống, mình càng không thể dung thứ cho ngụy pháp sư đó. Với lại mọi người đều đã kiệt sức cả rồi!"
Nhìn về tứ phía, Torazou-san đã kiệt lực và gục xuống. Kanae bị trúng độc từ những móng vuốt và cũng đang quằn quại. Hoshikaze-senpai và Koyuki nữa vì Hợp xướng Ma pháp, pháp lực của họ bị rút cạn đến tận xương tủy và cũng gục xuống vì say ma thuật.
Chỉ có Kazuki và Mio, cả Kaguya-senpai nữa, chỉ ba người họ là còn có thể đứng dậy.
"Nhưng, nó......"
Nếu pháp thuật của Kaguya-senpai bị gián đoạn, hai con rồng——Fáfnir đang bị thương nên có thể xử trí được, nhưng để phá hủy khả năng phục hồi của Níðhöggr thì quả là hết cách.
Nhưng nếu ma thuật cứ thế được tung ra, Kaya sẽ bị thiêu cháy trước cả hai con rồng.
"Cứu em, Onii-chan!"
Bên trong ngọn lửa hắc huyết, Kaya cầu khẩn được cứu giúp khi mà ma thuật phòng thủ của cô ấy đã dần bị phá hủy.
"Otouto-kun......nếu cô ta trốn thoát thì nó sẽ trở thành đại họa đấy. Mình sẽ không do dự như lúc gặp Thổ Xà nữa. Mình không thể do dự. Bởi vì mình là pháp sư mạnh nhất học viện này!"
Với đôi mắt tràn đầy trách nhiệm, Kaguya-senpai hét lên. Trong lúc đó cô cung cấp sức mạnh cho Asmodeus. Asmodeus "KUKUKUKUKU!" cười một cách điên loạn trong khi liên tục thiêu cháy kẻ địch bằng ngọn lửa địa ngục.
Lời hối tiếc của Kaguya-senpai với biểu hiện đen tối "mình phải giết hắn." về Thổ Xà hiện lên trong tâm trí Kazuki. Nhưng lúc đó senpai đang đau khổ. Chị ấy là một senpai đáng tin cậy, mình biết là chị ấy luôn cố gắng làm mọi điều tốt nhất cho tất cả dù đôi khi nó hơi vô lý. Những giọt lệ của senpai, mình sẽ luôn ghi dấu trong tim.
......Mình biết là senpai nói đúng. Nhưng liệu thế có ổn không.......!?
Nếu senpai giết Kaya......liệu chị ấy có đau đớn, có hối tiếc không!?
Chuyện này, sao mình có thể bằng lòng được......!
"Dừng lại! Ta không muốn chết! Ta không muốn phải chết trong đơn độc! Dừng lại đi!! Giúp ta với——Loki! Sức mạnh......hãy cho ta thêm sức mạnh!!"
—— Khoảnh khắc cái tên [Loki] được hét lên, ma pháp phòng ngự màu xanh của Kaya trở lại.
Dòng suy nghĩ bị chặn đứng, Kazuki cũng không thể tin vào mắt mình.
......Khả năng phục hồi đó không phải ở cấp độ 'trở lại như cũ'. Ánh sáng xanh ấy mạnh hơn lúc trước và bao phủ hoàn toàn Kaya, đồng thời đẩy lui ngọn lửa địa ngục.
Kết giới đó đã phá vỡ quy luật về [Cái chết được định đoạt bởi người cai quản địa].
"!? ......Thứ đó, không thể nào. Pháp lực này......không phải của con người!"
Lời thì thầm của Kaguya-senpai khiến mọi người đều rùng mình run sợ.
Hai con rồng bị thiêu rụi đến không còn chút tro tàn, thế nhưng Kaya lúc này vẫn tỏa ra ánh sáng xanh——
"......U, aaa......ta không muốn......Dừng lại đi Loki, đầu ta! Trong đầu ta không còn là chính ta nữa......aaaa.......Iyaaaaaaaaaaaaaaa!"
——Kaya dù đã thoát khỏi cái chết, nhưng vẫn điên cuồng là hét khản họng ở bên trong kết giới.
Mình vẫn không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra vậy.
.......Kazuki, cô ta đã bị xâm chiếm rồi.
Sau sự tĩnh lặng đến khó chịu, giọng của Leme vang vọng trong đầu Kazuki.
"......Bị xâm chiếm, là sao......"
Sao mọi chuyện lại trở thành thế này, nó ý hệt một cơn ác mộng vậy.
Không, không thể nào——có lẽ mọi niềm vui ấy, cũng chỉ là một giấc mơ thoảng qua.
Kết giới màu xanh và ngọn lửa địa ngục ấy đang tiêu hủy lẫn nhau, Kazuki ngây người ra chứng kiến.
Khi Diva xâm chiếm được một người, thân thể người đó sẽ biến dạng và trở thành dạng Diva. Sự biến dạng đó cứ liên tục diễn ra, từng chút từng chút một, chủ thể sẽ bị biến đổi. Kết quả là cô gái đó trở nên điên loạn.
Leme trả lời. Ngọn lửa cứ dần dần tiêu tàn . Kaguya-senpai đã gần như đến giới hạn.
Hình bóng Asmodeus "Ê này, kết thúc chưa thế?" mờ nhạt dần.
Phía kia của ngọn lửa yếu ớt cùng với ánh sáng, một bóng người xuất hiện——đó không phải bóng của con gái. Nếu Kaya đã bị xâm chiếm......vậy kẻ đó là ai......?
Tâm trí của người lập khế ước đã bị can thiệp và lu mờ dần, và rồi Diva sẽ chiếm đoạt thể xác người đó. Lúc này thân xác sẽ biến thành hình dạng của Diva——Diva đó thực thể hóa hoàn toàn trong thế giới này luôn.
Trước đây, đã từng có tin về việc một Diva đầy nguy hiểm thực thể hóa khiến Tokyo bị hủy diệt. Có rất nhiều trẻ mồ côi - được sinh ra trong sự kiện đó - sống ở Trại trẻ Nanohana.
Bởi vì Kị sĩ đoàn được thành lập nên mọi người mau chóng quên đi sự kiện khiếp đảm đó.
Cuối cùng lửa và ánh sáng cũng tan biến.
Kẻ đứng đó không hề giống với Kaya. Một người đàn ông với mái tóc dài và thân hình cao ráo.
Mái tóc ấy có màu xanh và trong suốt như đá quý. Khuôn mặt thon gọn và đẹp mã, đi cùng với nó là một nụ cười nham hiểm. Bên tay phải của hắn, đó vẫn là thanh kiếm khổng lồ màu xanh.
"Fufufu......hahaha......" Vẻ mặt hắn thật dị thường cùng với nụ cười nhếch mép.
"HAHAHAHAHA! Cuối cùng ta đã có một thân xác trên thế gian này! Cho dù Kị sĩ đoàn đã cản trở ta, há chăng ta là người đầu tiên đạt được thành công rực rỡ này? .....Hahahahaha, ta quá bá mà! Hahahahahaa!"
"......Ngươi, ngươi là ai?"
Kazuki nắm chặt thanh katana và hỏi cái kẻ đang cười trong điên dại kia.
"Hahaha! ......Sao thế nhóc. Sao ta phải cho ngươi biết nhỉ, ngươi chưa từng thấy sự kiện nào vui như thế này sao? Nếu thế để ta gửi lời chào tới cái thế giới này nhé!"
Kẻ đó cười nói với điệu bộ vô cùng cao ngạo khiến mọi người đều tức tối cho dù chỉ mới nhìn hắn.
"Tên ta là Loki! Thần Loki trong thần thoại Bắc Âu! Hahaha, lịch sử nhân loại sẽ sớm kết thúc thôi! Từ giờ kỷ nguyên của các vị thần sẽ bắt đầu! Loki ta sẽ mang đến nhân loại này sự hỗn loạn......Khi đã dần dần vén màn cho thời đại của các vị thần, ta sẽ là người đem đến......Ragnarok! Đó là sứ mệnh của ta!!" Tên khỉ gió này là ai vậy......Kaya đã bắt tay với một kẻ thế này sao!?
Bên cạnh Kazuki đang chằm chằm nhìn Loki, Mio và Kaguya-senpai đều không thể đứng nổi nữa, chứng kiến mọi việc trong sự tuyệt vọng. Chỉ có Kazuki là vẫn đứng yên, nắm chặt thanh katana và để mắt đến những người khác.
"Hm? ......Ngươi không hẳn là người thường phải không? Kẻ bên trong ngươi......Lemegeton trong thần thoại của Solomon à? Đã hiểu, đã hiểu......Cả lúc này 72 Con Quỷ của Solomon vẫn giúp đỡ con người được à? Thằng nhóc này chính là [Vua] kế vị phải không? Và chắc ngươi sẽ là tên cản trở ta nhỉ?"
"Thằng chó, mày đã làm gì Kaya rồi!?"
"Ta đã làm gì à? Ngươi thấy rồi mà. Phá hoại tâm trí con bé, và hấp thụ cơ thể nó. Cảm ơn vì bữa ăn nhé. Ta đã có được một thành công rực rỡ rồi! Ngươi không thấy là ta đã hạ gục cô ta nhanh gọn nhẹ à!? Nếu ta ngay lập tức cướp tâm trí, cô ta sẽ nổi điên và bị Kị sĩ đoàn bắt giữ ,nên ta đã chơi đùa với bộ não đó coi như điều chỉnh từng chút một. Trong khi đang dần dần ăn mòn cô ta, ta đã hướng cô ta đến ý muốn rời bỏ tâm thức của mình, là vậy đó. Và rồi ta nảy ra một ý tưởng, [biến cô ta thành kẻ muốn giết chết người mình yêu], ta đã biến cô ta thành vậy đó. Từ đây ta đã thu được kết quả tốt nhất, tuyệt thật đấy. Ý tưởng tuyệt vời đáng dành giải Noble về lĩnh vực lừa lọc con người nhỉ! Dừng lại đi, ta không muốn như vậy~~ cô ta cứ khóc lóc và kêu lên thế đó, tiềm thức của cô ta giờ thuộc về ta rồi!! ......hahaha, quá hay luôn!! Từ lâu lắm rồi, ta có khả năng điều khiển mọi cảm xúc của con người! Giời ạ, ta cứ muốn làm thế liên tục ý~"
"......Mày, thằng khốn nạn."
"Gì thế cưng, một đứa như chú muốn trừng phạt Loki-sama à? Đúng là, chú em chán sống rồi."
"Otouto-kun......Cậu biết là không thể được mà!"
Kazuki bỏ mặc sự ngăn cản của Kaguya-senpai và tiến tới.
"......Thú vị quá! Chú mày muốn đấu với kiếm kỹ đạt trình thần thánh à!? Thằng nhóc con!!"
Loki vung kiếm chặn đòn Iainuki của Kazuki một cách thoải mái, nhưng,
"U, oo......?" Loki chịu sức ép từ trọng lượng của nhát chém.
Trước một Loki đang rùng mình và không cách nào chống đỡ được, Kazuki tung nhát chém thứ hai.
"Kiếm kĩ gì thế này!? Ta chưa từng gặp kiếm kĩ thế này bao giờ!?"
Loki chặn nhát chém đó với thanh kiếm khổng lồ, thế nhưng hắn loạng choạng lui bước.
"UOOOOOOOOOOOOO!"
Kazuki không dùng khả năng đoán trước nữa, cậu cứ liều mình vung kiếm, cuồng nộ tấn công.
"Thằng khốn nạn!"
Loki vung kiếm chống trả trong khi đang chửi rủa; tuy nhiên, Kazuki đánh bật thanh kiếm đó ra và tung đòn từ khoảng cách xa. "BACHIN!" Ma pháp phòng thủ của Loki bạo vệ hắn khỏi katana của Kazuki.
......Cái [bề dày] lúc này là sao nhỉ.
——Với đòn tấn công đó, dần dần Kazuki hạ hỏa và cảm nhận pháp lực.
......Vài trăm, không, vài nghìn nhát chém, liệu có đủ phá hủy cái rào chắn này không?
Nếu như kết giới của những người khác là một bức màn, thì kết giới của tên này rõ ràng như một bức tường rồi.
"Uoo......từ từ đã con zai, từ từ đã! Ngươi là thể loại gì vậy! Sao kiếm kĩ của con người có thể đạt đến trình này được!? Đùa bố à! Thằng đốn mạt!!"
Loki hét lên đầy tức giận trọng khi đang loạng choạng lùi bước.
Nhưng tên này không hề thực sự nghiêm túc. Kazuki thừa hiểu điều đó.
"Khốn nạn thật, đừng cố gắng thế nhóc! Lần này để bố cho mày thấy ma thuật thực sự!!"
Cùng với sự phẫn nộ, ma thuật của Loki bừng lên. [Thanh kiếm xanh khổng lồ] trên tay hắn nhanh chóng tiếp nhận pháp lực—— pháp lực hội tụ vào lưỡi kiếm khiến nó lớn hơn.
Lúc này mình không ở trong tầm kiếm của hắn.
Dù vậy——có một cái gì đó xảy ra! Kazuki sử dụng khả tiên đoán thấy ma thuật——và bỗng chốc hụt hẫng.
"......Hãy cho ta thấy sức mạnh khủng khiếp của ngươi, thánh kiếm!! Lævateinn[6][7]!!"
——Dù ở khoảng cách rất xa, Loki vẫn cứ vung thanh kiếm đó.
Đó không phải là cách vung kiếm khi luyện tập.
"ZUBAAAAAAAAA!" Cùng với tiếng xé gió như xẻ đôi cả thế giới, lượng ma pháp dày đặc đó hình thành nên một đường kiếm khí sắc bén lao tới Kazuki.
Kazuki thoát được nhờ sử dụng khả năng đoán trước. Thế nhưng, đường kiếm khí đó lại có thể cảm nhận sự chuyển động của đối phương và tự động chuyển hướng một cách chuẩn xác. Lẽ nào không thể tránh được!
Chắc chắn Kazuki sẽ không thể chịu được đòn này với lượng ma pháp ít ỏi còn lại.
Mình sẽ rơi vào vô thức trong ma thuật. Không, với sức mạnh hủy diệt này—— hắn định <Hạ sát>.
Trước cái chết trong gang tấc——thời gian gần như trôi chậm lại.
Ngay lúc ấy, một cái bóng lao về phía Kazuki trong khi đang niệm chú.
"......<Hỏa Giáp>!"
Mio trong bộ áo giáp lửa nhảy ra trước Kazuki.
Thế nhưng bộ giáp dễ dàng bị kiếm khí phá hủy, và rồi cứ thế "GARIGARIGARI!" đâm thủng Ma thuật Phòng thủ ——máu của Mio ứa ra.
Máu tươi, đỏ rực đến nỗi nó trông như ảo ảnh vậy.
Mio chắn đòn cho Kazuki rồi yếu ớt ngã vào lòng cậu.
Thân thể cô ấy, từ ngực cho đến dạ dày, từ lá phổi cho đến ruột, tất cả bị cắt xẻ bằng một đường thẳng.
Đó rõ ràng đó là một vết thương chí tử. Cả người cô tái nhợt đi vì một sự thật phũ phàng rằng cái chết đã cận kề.
"Mio!? Tại sao…..sao em lại!?”
"Với pháp lực hiện giờ của anh, dính đòn tấn công đó, anh chắc chắn sẽ chết, phải không......Bảo vệ Hạng E, là nghĩa vụ của Hạng A, phải không......?"
Vì phổi đã bị xé rách, "hyuu--hyuu" Mio thở một cách yếu ớt.
"Eh, khỉ gió? Á đù, mình giết phải đứa khác rồi. Khốn kiếp."
Loki lại cay cú vì đã thất bại. Nhưng nhận thấy vẻ mặt Kazuki hắn cười mãn nguyện hơn bao giờ hết.
"Hm? Sao trông cưng buồn thế? Hiểu rồi, nhờ Kaya, phần nào ta hiểu hai người rồi......Mio-chan là gấu ngươi à? Hehhehhe"
Chúng tôi chưa phải một cặp. Nhưng mà....... NHƯNG MÀ......!
Đầu cậu như trống rỗng. Mọi thứ xung quanh nhạt nhòa dần cùng với xúc cảm đang dâng trào trong cậu.
Dối trá......tất cả đều là giả dối! Tại sao tất cả mọi chuyện lại thành ra như thế này!?
Thậm chí chẳng vì một lí do nào. Thằng đó, nó đã dày xéo những người thân yêu nhất của mình......!
"HAHAHAHAHA! Đẹp mặt đó nhóc con! ......Quý hóa ghê, vậy đừng quên ngày hôm nay nhé, ngày mà anh để chú phải sống sót đơn độc ý. Anh sẽ để chú khóc thương suốt phần đời còn lại! Hãy nhớ tới ngày tái ngộ của chúng mình nhé, Onii-chan♪ HAHAHAHAHH!"
"Thằng chó chết......TAO GIẾT MÀY!"
"Với pháp lực thế thì chưa đủ trình đâu con! Hay để ta dạy ngươi vài bài chém giết nhé! Không kìm lòng được à!?"
......Tôi......tôi cóc cần quan tâm thân thể tôi ra sao. Cái mạng này, tôi sẽ dùng nó để xử thằng cha đấy!
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra trong Kazuki ngập tràn ý muốn giết chóc thế, cùng với sự điên cuồng ấy, cậu niệm chú.
"Thiêu rụi mọi thứ nó chạm vào……Ngọn lửa cháy lên phủ định vạn vật! <Hỏa Giáp>!"
Với chút ít pháp lực còn lại, Kazuki bao phủ thân thể bằng bộ giáp lửa và chuẩn bị sử dụng Iai.
"Lý do đấy, chẳng phải ta đã bảo sẽ dạy ngươi vài bài chém giết sao? Katana của ngươi làm sao mà phá vỡ ma pháp của ta được, ngươi vẫn chưa thông hả!?"
Kazuki bật nhảy từ nền đất. Với thằng này thì không thể dung thứ được.
Đó là lí do vì sao tôi phải tung hết sức!
"Với lại, tại sao đang hừng hực tức tối như vậy, thay vì tấn công, ngươi lại niệm phép phòng thủ, sợ chết thế à!? Đúng là thằng nhóc đáng khinh!"
"...... Tao cũng chẳng thiết sống đâu! Tao sẽ giết mày bằng bất cứ giá nào, cho dù cả hai bên có đâm chết nhau cũng được!!"
Kazuki chém bằng Iai trong khi hét lên. Cùng lúc đó——bằng cách sử dụng tâm vận [Điều khiến chất lỏng], ngọn lửa đang bao bọc cậu ngưng tụ vào trong lưỡi kiếm.
"UOAAAAAAAAAAAA!"
""Gì cơ!?" Trước đôi mắt trợn tròn của Loki, nhát hỏa trảm sử dụng Battōjutsu (Bạt đao thuật) chém trúng ngực hắn.
Kết giới dày đó chắn được đòn kiếm.
Thế nhưng lưỡi gươm bao phủ bởi lửa đã khiến nó nứt ra một đường mỏng như sợi chỉ.
Kazuki thay đổi cách nắm thanh katana——đòn tấn công thực sự của Iai.
Kazuki nghĩ rằng chỉ còn cách sử dụng kiếm kĩ này thôi. Nếu thằng đó nói sẽ dạy mình, mình sẽ dạy nó kiếm kĩ của con người là thế nào.
Từ khi ma thuật được tạo ra ở thế giới này, cha nuôi đánh bóng tên tuổi của mình qua những trận chiến đấu với Triệu hồi sư.
Bên trong kiếm pháp Hayashizaki được dùi mài bởi cha, tồn tại một tuyệt kĩ Iai mà ông hằng đeo đuổi.
Mộng kiếm Hayashizaki——[Đôi Tích].
Tại sao nó là mộng kiếm ư, vì chính cha cũng không thể giác ngộ được kiếm kĩ này. Điều này nghĩa là đó là một kiếm kĩ vô thực.
Nhát kiếm đầu tiên tạo nên một vết nứt trên Ma thuật phòng thủ của hắn. Chỗ nứt đó, trước khi được pháp lực mới khôi phục lại, nhát chém thứ hai giáng mạnh đúng vào chỗ đó. Nhát chém ấy sẽ phá vỡ được kết giới.
Pháp lực của đối phương còn bao nhiêu không quan trọng, nhưng chắc chắn sẽ bị giết chết bởi đòn tất sát của Iai.
Nhưng thời gian trước lúc vết nứt được khôi phục lại bằng pháp lực mới chỉ là trong nháy mắt. Trong trường hợp đó, nhát kiếm thứ hai phải chồng lên đúng với quỹ đạo của nhát kiếm thứ nhất một cách hoàn hảo, chính thế mà nó được gọi là mộng kiếm.
Dù gì, với Kazuki vào lúc này, mọi thứ như chuyển động chậm lại.
Sử dụng <Ma thuật Tăng cường Cảm nhận> để cảm nhận của mình rõ ràng hơn, Kazuki nhận thức được vết nứt trên kết giới ma pháp.
Kazuki tự động viên mình. Hét lớn và sử dụng <Ma thuật Tăng cường Thể chất> ở vùng trung tâm, Kazuki kích ứng cơ bắp của mình khiến toàn bộ cơ bắp trên người phình ra vì ý chí khôn nguôi muốn vượt lên cả giới hạn tốc độ của mình. Dù vậy, hậu quả có thể nào cũng không quan trọng!
Thân thể đã vượt quá giới hạn cho phép của ma pháp...... Mình sẽ giết thằng đó dù chuyện gì xảy ra!
Tất cả mọi thứ mà Kazuki trau dồi——Phép triệu hồi rồi ma pháp căn bản, rồi kiếm kĩ——kết hợp tất cả vào trong hai nhát kiếm. Tất cả mảnh ghép đều hợp lại vào trong đòn tấn công này.
Lưỡi kiếm trám đúng vào nơi kết giới nứt ra, đục thủng và xé toạc nó ra.
——Kazuki lao tới với tất cả sức mạnh thực sự của bản thân và vung kiếm. Rõ ràng là có tiếng xé nát da thịt. Trước mắt cậu, "BAT!" máu tươi phun trào ra như bông hoa mới nở.
"......Ra đây là kiếm kĩ của con người......"
Dù vậy Loki vẫn không chết. ......Hắn nhận một đòn khốc liệt như vậy nhưng không hề có tí viết thương chí mạng nào.
Kazuki hiểu ra từ phản lực của nhát chém. Chưa đủ chiều sâu, chỉ cần sâu hơn một thốn [8] nữa thôi.
Kazuki hoàn toàn kiệt lực, thanh đoản kiếm rơi xuống đất.
......Nếu như mình không dùng đoản kiếm, thì thằng đó chết chắc rồi!
"Đừng đùa với ta!"
Loki kẻ mà bị chém một nhát giữa ngực tung ra cú đá vào Kazuki khi mà cậu ta đã kiệt sức và gục xuống đất.
Thân xác yếu ớt của Kazuki lúc này giống như một con búp bê bị bỏ lại vậy.
"Nhưng…..ơn trời", đột nhiên Kazuki nghĩ lại. Nếu mình thực sự giết hắn——Kaya hẳn cũng phải chết. Nếu Kaya không được cứu thì......
Sức lực, sức lực của mình đang yếu dần......Đã từ lâu rồi, mình từng nghĩ mình không nên ao ước có được sức mạnh......
"Chó má thật, bất cẩn quá......đúng là rõ ngu mà......thân thể mà iem hằng mong ước bấy lâu nay...!"
"Tránh xa Otouto-kun ra! Ta sẽ giết chết ngươi!"
Loki ngẩng đầu lên trong khi còn đang tự trách mình. Kaguya-senpai dùng hết chút sức lực của mình, niệm chú từng từ từng từ, và rồi Asmodeus lại hiện ra trong thế giới thực.
"Con nhỏ pháp sư này, trong hoàn cảnh đó sao nó có thể giữ được phép triệu hồi toàn diện của Diva nhỉ!?"
"Oioi, cố lên nào, Kaguyaaa.....Ồ, tên này khó nhằn đây, xử hắn luôn thôi nhỉ!"
Asmodeus "Kukuku" khúc khích cười, dù cho senpai đang cố gắng giữ tỉnh táo trong tuyệt vọng.
"Tầng địa ngục thứ bẩy, hiện ra......!" Tiếng nói ấy vắt kiệt ma thuật cô.
"Địa ngục đấy sao! Trông khiếp quá đi! Dừng nó lại cái!!"
Khi Loki bắt đầu hét lên, một khe nứt hiện ra dưới chân hắn.
Từ dưới đó một con rắn xổ lên. Chỉ có cái đầu con rắn "gunyagunya" biến thành cái đầu người——nó đối diện với Loki và cười một cách hiểm độc.
Tên Ngụy Pháp sư đó là Thổ Xà. Vì quá bất ngờ, Kaguya-senpai hoàn toàn mất tập trung.
"Ngươi là......<Mãng Xà trần gian> [9][10]. Hiểu rồi, con cũng đã thực thể hóa ở đây hở?".
Loki ngoác miệng cười, và bám vào thân thể con mãng xà.
"Đang định chơi với các ngươi, tiếc là ta không có thời gian cho chuyện đó, bị thương thì tệ lắm......Đi nào con trai ta!"
"......<Thổ thuật – Thổ thú>!"
"Khỉ gió, ta sẽ nhớ ngày hôm nay, thằng nhóc loài người......à không, Vua Solomon! Ta công nhận ngươi đó! Ta cũng sẽ khiến ngươi được [Vui vẻ] ở <Ragnarok> !"
Trước khi Kaguya-senpai niệm chú xong, cả hai đã chui xuống lòng đất. Thấy Kaguya-senpai gục xuống, Kazuki dù đã theo dõi mọi chuyện nhưng vẫn không thể gượng dậy.
——Thế giới đang bị thần thoại xâm lấn.
<Tai ương> tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt tôi.
Sau cuộc chiến có sự liên kết giữa kiếm thuật, ma pháp và Diva——mặt đất vỡ nát, cát bay tứ tung, khán đài cũng bị phá hủy, trông nó y hệt một vùng đất bị bỏ hoang.
Tất cả đều được nhuộm đỏ bởi ánh nắng mặt trời. Kazuki ngây người đứng dậy.
Đây đáng lẽ ra là trận chiến để bảo vệ cho nơi quan trọng mà tôi thuộc về.
Cuối cùng lại thành ra thế này.
Dưới chân Kazuki ướt đẫm dòng chất lỏng đỏ ngầu. Mio nằm đó, với bộ đồng phục đầy máu.
Máu chảy nhiều vô kể. Mọi thứ đâu phải bị nhuốm đỏ bởi ánh nắng mặt trời chứ.
Tiếng còi báo hiệu kị sĩ đoàn đến tiếp viện lọt vào tai cậu ấy.
Kazuki khuỵu gối xuống cạnh cô gái và ôm lấy cơ thể cô.
Chỉ còn lại vẻ thẫn thờ trong đôi mắt lim dim của Mio. Hơi thở "hyuu-hyuu" của cô đang mất dần.
Màu [Đỏ] cứ chảy từ trên xuống dưới thân thể Amasaki Mio.
"Vì một “thứ”[11] như anh...... Em luôn nói em là cô chủ, còn anh chỉ là một tên nô lệ. ......Vậy thì, TẠI SAO......"
Kazuki thầm thì trong vô vọng nhưng, bên trong đôi mắt lờ mờ của Mio dường như lại tràn đầy sức lực, cô ấy mỉm cười.
"......vì, anh thấy đó"
Dù hơi thở ấy đầy đau đớn, đôi môi tái nhợt của cô khẽ rung.
"Thành thật nhé......em đã rất vui vì gặp được anh"
Trước những câu chữ ấy, cảm giác tội lỗi lại trào dâng trong cậu, bỗng chốc trở thành một tiếng thét trong nghẹn ngào. Thật đau đớn. Đôi mắt cậu nóng bừng. Đầu cậu trống rỗng.
Điều đó——ANH BIẾT CHỨ!
"......Món gà rán ý, nó ngon lắm"
Anh biết mà, nét mặt của em đã thể hiện quá rõ rồi mà!
"......Anh đã đến khi em chỉ biết hờn dỗi trong phòng, em vui lắm......bị các bạn cùng lớp trêu nhé, em cũng rất vui......khi họ bảo chúng mình giống một cặp mới cưới, rồi hẹn hò nữa......em rất hạnh phúc. Rồi chúng mình cùng ăn càri ngọt nữa......"
Anh biết......anh hiểu hết cảm xúc của em, và, anh quá YẾU ĐUỐI để tin vào điều ấy.
"Em ý, em là người luôn nói những điều trái với suy nghĩ mà, xin lỗi anh......"
Tại sao em phải xin lỗi chứ. Những cảm xúc của em đâu cần đến ma pháp của Leme để hiểu chứ.
"......Bánh pho mát ý......sẽ thật tuyệt nếu em viết từ [Love] lên đó......"
Mắt Mio nhắm nghiền lại, cô nhẹ nhàng trút hơi thở cuối cùng, và rồi ngưng thở.
"......Em muốn......hôn lên bờ môi......anh....."
Đó là những lời cuối của cô ấy.
Sự ra đi của Mio đã để lại trong Kazuki một sự mất mát lớn. Cậu không thể kìm nén và bật khóc với đôi mắt đẫm lệ.
Tất cả......tất cả những lời mà giờ em mới nói, ANH ĐÃ BIẾT HẾT RỒI......!!
"UAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Mình không thể bảo vệ cô ấy ......Mình còn chẳng có sức mạnh để bảo vệ cô ấy.
Một người đã đem lòng yêu tôi, tôi quá yếu để bảo vệ cô ấy.
Vì sự hèn nhát của tôi, vì tôi chỉ biết hạ mình, tôi chẳng có đủ dũng khí để tin nữa......!
Dằn vặt đến cùng cực, ánh sáng hỏa ảnh phản chiếu lên đôi mắt lờ mờ đẫm lệ ấy——trên cổ Mio, sợi dây chuyển giống như chiếc của tôi được ánh sáng phản chiếu. Chiếc dây chuyền hình lông vũ——Phenex.
Biểu tượng của sự hủy diệt và sự tái sinh, thần điểu phá bỏ mọi quy luật của đất trời. Phép triệu hồi toàn diện.......
Leme từng nói có một [thủ thuật].
Kazuki mơ hồ đánh cược với điều đó. Cậu nâng thân xác của Mio lên——
Không chút do dự, cậu hôn lên bờ môi ấy.
Một vị máu tanh. Cùng lúc đó, Thánh tích tỏa ra nhiệt lượng.
Nhiệt lượng ấy biến đổi thành một mối liên kết chặt chẽ và câu thần chú của Mio hiện lên trong đầu cậu.
Ma pháp tối thượng của Phenex——vượt lên số mệnh, nguồn sức mạnh có thể lấy lại những gì đã mất.
"......Hỡi thần điểu với những lời lẽ đầy mê hoặc. ......Hỡi thi sĩ làm thay đổi vận mệnh. ......Hóa vị thi sĩ thành pháp sư. Mọi thứ ta có, trở thành những lời thơ của ngươi......"
......Với thể trạng của người lúc này thì pháp lực ấy là không đủ đâu.
Xung quanh sáng rực ánh sáng cam. Màu cam ấy, màu của Mio.
Đằng sau Kazuki, Phenex dang rộng cánh và thực thể hóa.
Thần điểu khẽ khàng đưa ra lời cảnh báo. Giống như thần thoại về Phenex, ma thuật ấy sẽ thiêu rụi một thân xác không linh hồn cho đến khi chỉ còn lại tàn tro, từ tro tàn con người đó sẽ được tái sinh và sống lần nữa. Nhưng pháp lực của pháp sư triệu hồi hoàn toàn bị tiêu thụ.
Sự tồn tại, rồi số mệnh của pháp sư sẽ bị thay đổi, kêu gọi một lượng ma pháp tái tạo cực lớn. Lúc này vẫn còn đủ thời gian.
Với thể trạng hiện giờ của Kazuki mà sử dụng lượng ma pháp khổng lồ như vậy, cậu sẽ hoàn toàn đắm chìm vào ma thuật. Tâm trí cậu sẽ bị đưa vào <Astrum>, ranh giới giữa Astrum với tiềm thức mỏng manh và tâm trí của thế giới thực tại sẽ bị phá vỡ, hòa lẫn vào nhau, khiến việc từ Astrum trở về thế giới thực tại là điều không thể. Tâm trí cậu sẽ bị tiêu hủy hoàn toàn.
"Tâm trí của ta à——Ta chẳng quan tâm đâu. Ta chẳng quan tâm đến điều gì sẽ xảy ra với mình cả."
"Nếu đã vậy, thì......Hỡi Vua Solomon. Hãy ca vang thi đoạn của ta."
"Thân thể ta hòa vào ngàn câu chữ, tái thiết thế giới bằng thứ ảo mộng ấy......<TÁI SINH>!!"
Ngay khi kết thúc niệm chú, pháp lực, tâm trí, linh hồn, cậu cảm nhận được như mọi thứ đều bị hút vào.
Thế giới quan của cậu méo mó dần. Dù mọi chuyện sau đó ra sao, Kazuki cũng chẳng nhận thức được nữa.
——Rồi Mio từ từ mở mắt ra.
Chú thích
↑ Bael là thần mùa màng của người Xê-mít, nhưng sau này bị thiên chúa giáo sát nhập và biến thành Baalzebu (Hay Bael, Beelzebub), và trở thành một trong 7 tội ác, tội tham ăn. Theo Thiên Chúa giáo, hắn có sức mạnh ngang ngửa Satan. Chủ nhân của 66 vùng quỷ địa, có khả năng làm khiến người trở nên vô hình, chia sẻ trí tuệ và điều khiển thời tiết
↑ Lôi Thần Thuấn Thân = thân thể nhanh như thần sấm
↑ Yagrush là 1 trong 2 cây chùy của Baal (Cây còn lại là Ayamur), đc Kothar rèn cho Baal để đánh bại Yam
↑ http://thanthoaibacau.info/nhan-vat/quai-vat/nidhoggr/
↑ http://thanthoaibacau.info/nhan-vat/quai-vat/fafnir/
↑ https://en.wikipedia.org/wiki/L%C3%A6vateinn
↑ Lævateinn là thanh kiếm của Freyr, có skill cực kì bá đạo là ném ra 1 cái tự động đánh đến khi tiêu diệt được đối thủ rồi quay về với chủ
↑ đơn vị đo cổ, bằng 3.33cm
↑ Jörmungandr – con của Loki, http://thanthoaibacau.info/nhan-vat/quai-vat/jormungandr/
↑ Trong thần thoại Bắc Âu, Midgardsormr là con rắn khổng lồ, lớn đến mức có thể cuốn quanh thế giới một vòng. Nó là đối thủ của thần Thor trong trận Ragnarok, sau khi thần Thor giết nó, chính thần cũng bị chất độc của nó phun ra giết chết. Nó là 1 trong 3 đứa con của Loki, hai đứa còn lại là con sói khổng lồ Fenrir và chúa tể địa ngục Hel
↑ theo bên Baka-tsuki thì từ này có ý nghĩa riêng nên mình không thay đổi