Làm thế nào để tiếp cận thành công các thế lực khác?
──Kazuki cho rằng đây là điểm mấu chốt nhất trong cuộc chiến thần thoại này.
Trước mắt là cả một vùng "thế giới khác", độc đáo hơn bất kỳ Ma cảnh nào từng thấy từ trước đến nay.
Đón chờ Kazuki và những người khác là vùng đất cầu vồng và khu rừng cầu vồng.
Dưới ánh nắng mặt trời, mỗi góc độ đều phản chiếu một màu sắc hoàn toàn khác biệt, mọi nơi trong tầm mắt đều tỏa sáng rực rỡ sắc màu cầu vồng. Cảnh sắc nơi đây không chỉ là mộng ảo, mà còn có thể gọi là mê hoặc.
"Đây cũng là ma lực của người quản lý sao…?"
"Trông giống như 'Địa hình Đan Hà Trương Dịch' vậy."
Shouko thì thầm.
"Trương Dịch…?"
"Bí cảnh vừa nhắc đến nằm ở Trung Quốc. Nơi đó không phải Ma cảnh, mà là do tự nhiên hình thành, các lớp đá trên mặt đất được cấu tạo từ các khoáng chất có khả năng phản xạ ánh sáng khác nhau, khi ánh sáng chiếu vào sẽ phát ra bảy sắc cầu vồng rực rỡ… đó là một nơi giống như kỳ quan của tự nhiên."
"Em từng nghe nói Mauritius cũng có nơi như vậy."
Akane-senpai vừa gật đầu, vừa bốc một nắm đất dưới chân.
"Không mang ma lực… những hạt đất này không phải vật chất của Ma cảnh, mà là sản phẩm tự nhiên nguyên thủy. Dường như là oxit sắt hoặc lưu huỳnh."
Sau đó, cô ấy chuyển ánh mắt quan sát sâu sắc sang những cây cối trong rừng.
"Loại cây này… hẳn là cây bạch đàn cầu vồng."
"Cầu vồng… đó là thứ gì?"
Kazuki vừa ngưỡng mộ lượng kiến thức của Akane-senpai, vừa chớp mắt.
"Đây là một loại cây khuynh diệp, khi vỏ cây bong tróc ra, phần thân cây lộ ra sẽ có nhiều màu sắc khác nhau tùy thuộc vào thời điểm vỏ cây bong tróc. Nguyên lý giống như lá phong đỏ vậy."
Nói cách khác, cảnh tượng kỳ vĩ này tuyệt đối không phải là điều bí ẩn không thể giải thích.
Lúc này, tiếng "sột soạt" vang lên, một chú chim nhỏ vỗ cánh bay lên từ cây khuynh diệp cầu vồng.
Có vẻ như thứ sinh sống ở đây không phải Ma thú, mà là loài chim bình thường.
Đây không phải Ma cảnh. Nghĩ kỹ lại, nếu có Ma thú, chúng sẽ gây cản trở trận quyết chiến. Sân khấu mà Basileon chuẩn bị chắc chắn sẽ không có sơ suất như vậy. Thay vào đó, nơi đây giống như một hộp châu báu, được ông ta lấp đầy những cảnh sắc kỳ ảo tồn tại trong thế giới hiện thực.
"Con người thời cổ đại chính là sau khi chứng kiến cảnh tượng như vậy mới bắt đầu tưởng tượng ra sự tồn tại thần bí trên thế giới. Thần thoại được sinh ra từ nơi này… ảo ảnh căn nguyên… nói cách khác, có thể gọi là nguyên mẫu của thần thoại."
──Nơi khởi nguồn của thần thoại. Là nơi bắt đầu của mọi thứ, và cũng sẽ là nơi kết thúc.
Quả thật là một nơi thích hợp để làm sân khấu quyết chiến.
Ngay khi Kazuki vừa nhận ra điều này, mặt đất liền rung chuyển dữ dội.
"Động đất!" Vừa nghĩ vậy, tôi liền nhìn quanh, phát hiện mặt biển và con thuyền đều không ngừng chìm xuống.
Không đúng, không phải biển cả và con thuyền đang chìm xuống.
Mà là vùng đất chúng tôi đang đứng đang từ từ dâng lên.
Nhìn xuống, tôi thấy một bóng đen khổng lồ hiện lên trên mặt biển; ngước nhìn bầu trời, tôi thấy những đám mây ngày càng gần. Gió "vù vù" mạnh lên.
Atlantis thoát khỏi xiềng xích của biển cả và đất liền, hướng về một nơi nào đó.
Những bức tường thép vô dụng, sau khi bị ánh sáng cầu vồng phân giải thì dần dần biến mất.
Khi bay lên không trung, những đám mây xung quanh cũng bắt đầu mang sắc màu cầu vồng. Mây cầu vồng──đây cũng là một hiện tượng tự nhiên.
"Lục địa trên bầu trời à… lại là một ý tưởng đáng kinh ngạc nữa nhỉ…"
Cứ như vậy, có thể nói Atlantis lại càng cô lập hơn nữa khỏi những sự can thiệp từ bên ngoài.
Các quốc gia khác chắc hẳn cũng đã đặt chân lên nơi này rồi.
…Và giờ vấn đề là làm thế nào để tiếp cận các thế lực khác.
Lại nhìn quanh một lần nữa, lúc nãy tôi chỉ chú ý đến những cây cối và vùng đất cầu vồng, nhưng thực ra xung quanh đều bị bao phủ bởi những đám mây ma lực màu xanh nhạt, không thể nhìn thấy quá xa.
Rốt cuộc khu rừng này rộng lớn đến mức nào?
Từ xa, lờ mờ nhìn thấy những đường lượn của núi hiện ra.
Núi──theo lẽ thường, nếu có núi trên chiến trường, thì nên ưu tiên chiếm giữ nơi đó trước tiên.
Nhưng hiện tại xung quanh bị bao phủ bởi những đám mây ma lực dày đặc như vậy, ngay cả khi nhìn từ trên núi xuống, chắc hẳn cũng không thể tìm ra các thế lực khác, hay thi triển phép thuật tấn công từ trên núi. Trên Atlantis này, núi dường như không có giá trị chiến thuật nào.
Trước tiên, vấn đề làm thế nào để hành động, tất nhiên chúng tôi đã thảo luận từ trước rồi.
"Điều cơ bản trong đại hỗn chiến là chạy trốn khắp nơi, để kẻ địch tự tàn sát lẫn nhau"… Mặc dù có người đưa ra ý kiến này, nhưng cuộc chiến này không hoàn toàn là đại hỗn chiến, trong đó tồn tại mối quan hệ đồng minh.
Nếu Nhật Bản cứ chạy trốn khắp nơi, chỉ riêng điều đó thôi cũng đã bất lợi cho các quốc gia thuộc phe Trật Tự khác. Giả sử kết quả của việc Nhật Bản chạy trốn khắp nơi là chỉ có các thế lực phe Hỗn Mang sống sót, thì đó sẽ là một thảm kịch vô cùng bi thảm.
Cái gọi là liên tục chạy trốn, cũng có nghĩa là bản thân sẽ luôn là một thế lực đơn lẻ. Nếu phe ta ở trạng thái thế lực đơn lẻ, mà gặp phải kẻ địch với hơn hai thế lực đã hợp nhất thành công, thì hoàn toàn không thể có cơ hội chiến thắng.
Ngược lại, việc nhanh chóng tiếp cận các thế lực khác mới là thượng sách. Nếu thế lực đầu tiên tiếp xúc là đồng minh thì không còn gì tốt hơn, ngay cả khi gặp phải thế lực địch, cũng có thể là một trận chiến một chọi một cân sức.
Mặc dù không rõ thông tin chi tiết, nhưng Atlantis khá rộng lớn, việc di chuyển lung tung khắp nơi chắc hẳn cũng không dễ dàng tiếp cận được các thế lực khác. Cần một loại phép thuật nào đó.
"Fuuka-senpai, nhờ chị nhé."
Kazuki nhờ một trong những nữ kỵ sĩ cấp trên sử dụng phép thuật.
"Ừm…" Fuuka-senpai khẽ gật đầu.
Yamashita Fuuka, cô ấy không phải là học sinh cấp trên của Học viện Kỵ sĩ, mà là một kỵ sĩ đương nhiệm đang làm việc trong Kỵ sĩ đoàn, là một người chị lớn khoảng hai mươi tuổi. Với mái tóc bob ngắn màu đen, cử chỉ điềm đạm, dáng vẻ trong bộ pháp sư lễ phục choàng đen, cô ấy luôn toát ra khí chất giống như một pháp sư bói toán.
"…Ngọn lửa chập chờn ơi, sợi dây chòm sao ơi, xin hãy dẫn lối ta đến thứ ta đang tìm kiếm…"
Phía sau Fuuka-senpai, Thần Ma "Purson" với dung mạo sư tử hiện ra.
"Bia chỉ đường của Phù thủy (Toctini Witch)."
Fuuka-senpai nhanh chóng chỉ vào Kazuki, kết quả là ngón áp út ở bàn tay trái của Kazuki tỏa ra ánh sáng đỏ.
Ánh sáng đỏ kéo theo một vệt dài, bay về phía bên kia khu rừng.
Vệt sáng hiện lên trong không gian như một sợi chỉ đỏ và lưu lại.
"Cứ đi theo vệt sáng này là được rồi, đúng không ạ?"
Fuuka-senpai gật đầu lia lịa.
"Thần Ma Purson này sẽ giúp đỡ người thi triển phép thuật tìm thấy những gì họ đang tìm kiếm. 'Bia chỉ đường của Phù thủy' sẽ hiển thị vị trí của thứ mà em muốn tìm nhất hiện tại."
"Em còn tưởng bia chỉ đường chắc chắn sẽ dẫn đến chỗ em chứ~~"
Miori lộ ra vẻ mặt đắc ý.
"…Phép thuật này sẽ không hiển thị vị trí của những thứ đã đạt được."
"Hì hì, vì em đã là người của Kazuki rồi mà~~" Miori vui vẻ lắc lư người.
"Đã ở chiến trường quyết chiến rồi mà đầu óc thật sự không biết đang chứa cái gì nữa." Koyuki lạnh lùng lẩm bẩm với vẻ khinh thường. Koyuki thực sự rất lạnh lùng khi không ở riêng với tôi.
"Vị trí của thứ tôi muốn tìm nhất bây giờ à… chắc là một trong hai nước Anh hoặc Đức nhỉ."
Không phải Anh của Arthur, thì là Đức của Beatrix.
Hoặc là… Thần Chiến Binh Đoàn của Shana.
Theo lý thuyết thì nên hội quân với phe đồng minh trước… nhưng tôi luôn cảm thấy bản năng mình muốn tìm kiếm nhất là một sự kết thúc với Loki và những người đó.
“Tâm trạng của bản thân là thứ mà ngay cả mình cũng không thể nắm rõ được. Thế nên phải đích thân đi một chuyến mới biết mục tiêu mà phép thuật này hiển thị là gì… Hơn nữa, kết quả phán đoán của phép thuật cũng sẽ lẫn vào chút ý thức chủ quan của Buson. Có lần, tôi vì muốn ăn mì ramen ngon nên đã dùng phép thuật này, nhưng không hiểu sao, cuối cùng lại đi đến quán thịt heo cốt lết chiên.”
“Phép thuật này không có vấn đề gì chứ…”
Dù nói vậy, điều này vẫn tốt hơn nhiều so với việc lang thang vô định.
Thật may mắn khi phe mình có thần ma có thể sử dụng loại phép thuật này.
“Vậy thì, tiếp theo sẽ làm phiền Yuka-senpai rồi.”
Itsuki bắt chuyện với senpai ấy.
Người này mặc một bộ ma đạo lễ trang đầy lông chim, giống như Karasu Tengu.
“Bệ hạ là Vua, nên không cần gọi tôi là senpai đâu!”
“Tôi vẫn chưa đủ dũng khí để không dùng kính ngữ với người lớn tuổi hơn mình.”
“Đúng là một vị Vua khiêm tốn… Mặc dù nói vậy, nhưng trong cuộc tuyển cử chiến đấu, cậu đã đánh bại tôi tan tác.”
Itsuki nở một nụ cười gượng gạo đầy ngượng nghịu. Nagasaka Yuka-senpai là học sinh năm hai đã đối đầu trong trận đầu tiên của cuộc tuyển cử chiến đấu.
Cô ấy cũng là một trong số một trăm “Cận Vệ Kỵ Sĩ” được tuyển chọn từ Học Viện Kỵ Sĩ.
Có thể thấy cô ấy đã nâng cao thực lực đáng kể trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ sau cuộc tuyển cử chiến đấu đến nay.
“Bắt đầu thôi nào, Vali!”
Yuka-senpai đã khiến hư ảnh của thần ma “Vali” trong hình thái chim chóc hiện hữu trên đời.
“Nhìn thấu ngàn dặm đường, khiến ma quỷ ẩn mình trong bóng tối hiện hình tại đây… Trí Tuệ Kẻ Nhát Gan (Detected Ambush)!”
Đôi mắt của Yuka-senpai lóe lên ánh sáng ma lực mạnh mẽ. “Thấy rồi!” Senpai hét lên.
“Vali là thần ma hình chim được bọn trộm yêu thích từ xa xưa, phép thuật này giúp người ta có được siêu cảm giác về động tĩnh của phe ta và phe địch… Ừm, đám mây ma lực quá dày đặc sẽ ảnh hưởng đôi chút đến hiệu quả, nhưng về cơ bản thì không có vấn đề gì, có thể cảm ứng được những nơi cách xa khoảng mười kilômét. Tôi sẽ đảm nhiệm vai trò trinh sát, ngay cả tiếng bước chân cũng sẽ không bỏ qua đâu.”
Trinh sát – nhiệm vụ là rời khỏi đội hình chính, đi trước để trinh sát tình hình xung quanh tuyến đường di chuyển.
“Xin đừng cố quá, hãy ở trong phạm vi mà tôi có thể cảm ứng được vị trí của senpai.”
“Bệ hạ có thể cảm ứng được tôi trong phạm vi khoảng bao xa? Độ thiện cảm của tôi có khoảng bao nhiêu?”
“…58. Với độ thiện cảm như vậy trong đám mây ma lực này, phạm vi chắc chắn sẽ không quá rộng.”
“Chỉ có phạm vi ở mức độ đó thôi ư.”
Yuka-senpai thể hiện rõ sự không hài lòng trên nét mặt. Do không thể rời xa đội hình chính quá xa, nên dù khả năng trinh sát có cao đến mấy, cô ấy cũng không thể phát huy hết năng lực của mình.
“Cái đó… đây đã là một con số rất cao rồi đấy. Thành thật mà nói, trước khi kiểm tra tôi còn khá lo lắng.”
“Ý cậu là, với mối quan hệ mà chúng ta chưa nói chuyện với nhau được mấy câu từ trước đến nay, con số như vậy được gọi là cao sao?”
Yuka-senpai nói như thể đã nhìn thấu nội tâm của Itsuki.
Itsuki giật mình, vì cậu ấy quả thực đã nghĩ như vậy, còn cảm thấy khó hiểu.
“Tôi đây này, sau khi thua cậu trong cuộc tuyển cử chiến đấu, nhìn thấy sự năng nổ của cậu trong cuộc chiến Đông Tây, tôi đã rất ngưỡng mộ cậu, bản thân cũng muốn trở nên mạnh hơn. Chính cậu đã dạy chúng tôi, những ứng cử viên này, ý nghĩa của việc chiến đấu với tư cách một kỵ sĩ. Cuộc đời chúng tôi được cậu ban tặng ý nghĩa thật sự đấy. Việc cậu được những người không mấy quen biết yêu thích, rồi có thể dùng số liệu để xem xét độ thiện cảm của người đó, kết quả có lẽ sẽ khiến cậu thấy hơi đáng sợ… nhưng việc chúng tôi thích cậu, cũng không phải là điều gì đó quá phi tự nhiên đâu.”
Suy nghĩ kỹ thì nhận ra… chỉ cần tưởng tượng, những cảm xúc đó quả thực là điều hiển nhiên.
Con số 58 này, tuyệt đối không phải là sản phẩm của cảm xúc thái quá.
“Hơn nữa đối phương lại là một chàng trai đẹp trai nhỏ tuổi hơn mình, càng khiến người ta say mê hơn.”
Yuka-senpai bổ sung thêm câu này với đôi má hơi ửng hồng.
“Tôi cũng một lòng muốn giúp ích trong thực chiến, thế nên cho đến tận hôm nay vẫn luôn luyện tập đặc biệt, rồi cuối cùng đã trở thành người mạnh nhất trong số những khế ước giả của Vali như thế này. Hơn nữa, tôi nghĩ bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để Vali thể hiện sức mạnh. Trong chiến trường mà chỉ cần tiến thêm một bước là tình hình đã không rõ ràng như thế này, trinh sát là một phần vô cùng quan trọng đấy.”
“…Tôi cũng nghĩ cách tiếp cận các thế lực khác sẽ là phần mấu chốt nhất.”
Nếu phe ta phát hiện kẻ địch trước, thì có thể thực hiện bất kỳ hành động nào, dù là phục kích hay tấn công bất ngờ đều không thành vấn đề.
Nếu phe địch cũng phái trinh sát viên, thì phải tìm ra và loại bỏ họ trước.
“Tôi nghĩ khoảnh khắc hiện tại chính là ý nghĩa tồn tại của tôi.”
Yuka-senpai đang tuyên bố rằng “Tôi đã sẵn sàng chấp nhận”.
Vậy nên dù quá trình có đôi chút hiểm nguy, cô ấy vẫn định mạo hiểm đi sao?
“Không được, hiện tại chúng ta hoàn toàn không thể biết được liệu sẽ có loại phép thuật không rõ nguồn gốc nào xuất hiện, nên tôi không cho phép senpai rời xa tôi quá. Hơn nữa, tôi cho rằng điểm mạnh của Nhật Bản nằm ở sự hợp tác ăn ý dựa trên sức mạnh của sợi dây gắn kết, nếu lạc mất điều này, chúng ta sẽ không thể thắng được trận chiến này.”
“…Nhưng tôi rất tự tin vào năng lực của Vali…”
Yuka-senpai vẫn tiếp tục lẩm bẩm, nhưng sau khi Itsuki mạnh mẽ nháy mắt ra hiệu, cô ấy đành miễn cưỡng gật đầu.
“Senpai hãy vừa xác nhận vị trí của chúng ta vừa tiến về phía trước. Khi khoảng cách giữa tôi và senpai đạt đến rìa phạm vi hiệu lực của sức mạnh sợi dây gắn kết, tôi sẽ giơ tay phải ra hiệu. Phạm vi có thể trinh sát sẽ giới hạn đến nơi senpai đang ở vào lúc đó, xin senpai đừng đi xa hơn nữa.”
Sau khi Yuka-senpai gật đầu, cô ấy lao nhanh về phía khu rừng theo hướng di chuyển. Cô ấy lật những chiếc lông chim ra sau lưng, cái bóng lưng mang đặc trưng như vậy chẳng mấy chốc đã chìm vào đám mây ma lực bao phủ khu rừng bảy sắc, biến mất không dấu vết.
Itsuki dù không nhìn thấy, vẫn có thể cảm ứng được động tĩnh của Yuka-senpai. Độ thiện cảm hóa thành sợi dây gắn kết, liên kết với nhau trong thế giới tinh thần, Itsuki có thể lần theo sợi dây này để truy tìm tung tích.
Sợi dây liên kết này dần dần trở nên mảnh hơn. Trong tình trạng khoảng cách kéo dài và đám mây ma lực che khuất, việc cảm nhận động tĩnh của Yuka-senpai ngày càng khó khăn. Itsuki khi gần đạt đến giới hạn, đã giơ tay phải lên.
Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, Itsuki đã cảm thấy thất vọng.
Động tĩnh của Yuka-senpai dừng lại một khoảnh khắc tại chỗ, nhưng cô ấy – ngay lập tức lại bắt đầu tiến lên, cuối cùng vẫn biến mất khỏi phạm vi cảm ứng của sợi dây gắn kết.
†
Yuka, vào khoảnh khắc “Bệ hạ” giơ tay phải lên, đã cảm thấy thất vọng.
“…Sao lại chỉ có khoảng cách ngắn vậy! Trinh sát với khoảng cách như thế này hoàn toàn vô nghĩa!”
Hoàn toàn không thể phát huy hết sức mạnh của Vali… không thể phát huy hết ý nghĩa tồn tại của bản thân!
Kazuki chắc hẳn đã không còn thấy được bóng dáng mình nữa rồi. Thế nhưng trong mắt Yuika, bóng dáng Kazuki trông vẫn như ở ngay cạnh, thậm chí dường như còn cảm nhận được cả hơi thở.
Hai bên có sự chênh lệch lớn về cảm nhận, nên Yuika mới tự nhiên bước thêm một bước về phía trước.
Cô ấy cũng có cơ sở, cảm thấy dù vậy cũng không thành vấn đề. Ma thuật của Valefor – “Bước Chân Kẻ Hèn Nhát”, tuy không thể sử dụng liên tục, nhưng lại là một loại ma thuật đặc biệt gần như không cần niệm chú, có thể thực hiện “nhảy không gian” lên tới năm cây số.
Trên đường dù có gặp phải “thứ gì”, cô cũng có thể lập tức quay về phạm vi cảm ứng của sự ràng buộc.
Vốn dĩ chẳng có việc gì cần anh ấy phải lo lắng.
Bị coi thường… Đối với Yuika, người đã nỗ lực hết mình để được chọn làm Kỵ sĩ Cận vệ, đây là một điều đau buồn đến mức nội tâm cô ấy gần như sụp đổ. Cô ấy muốn đạt được… điên cuồng muốn đạt được sự tin cậy xứng đáng với nỗ lực của mình.
Thế nên sau khi nhìn thấy Kazuki giơ tay phải lên, cô ấy vẫn tiến thêm vài bước.
Thế nhưng sau khi tiến vài bước thì phát hiện, chuyện mình lại tiến thêm vài bước nữa đã bị lộ, phía Kazuki đã biết được, thế nên sẽ lập tức có người đuổi tới mắng mình một trận.
Làm vậy chẳng có ý nghĩa gì. Vài bước chân vô lý này, chỉ là kết quả do tâm trạng hỗn loạn mà ra.
Cô ấy lập tức nhận ra quay về chỗ cũ thì tốt hơn. Nhưng──
"Cô bé tại sao chỉ có một mình vậy?"
──Phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh.
Là kẻ địch sao? Không ngờ lại gặp phải nhanh đến vậy!
Sau khi nhanh chóng quay đầu lại, cô thấy phía sau sừng sững một bà lão khổng lồ như một ngọn núi.
Bà ấy tuy to lớn, nhưng lại ở trong trạng thái bán đồng hóa, dường như chồng lấp với khu rừng xung quanh── đó là một hư ảnh chưa hóa thành thực thể.
Đôi mắt đỏ rực của bà ta trợn tròn như mắt cá, nhìn thẳng xuống Yuika. Đó là một bà lão kỳ dị. Mái tóc trắng còn sót lại ít ỏi của bà rũ xuống như võ sĩ thất thế, trên làn da đầy vết nứt còn nổi lên những khối u lớn nhỏ. Khuôn mặt hung ác không thể liên tưởng đến thần ma ấy, hệt như yêu quái.
"Thật đáng thương, cô bé bị bỏ rơi rồi sao? Vậy thì, hãy đến ‘nhà’ ta đi…"
Bà lão vừa phát ra tiếng cười ghê tởm, vừa duỗi đôi cánh tay quấn giẻ rách về phía Yuika.
Đây là thần thoại nước nào vậy? Yuika như bị bật ra mà thi triển ma thuật.
"Hỡi Thần Hộ Mệnh của Kẻ Trộm, hãy mở ra con đường nối từ nơi này đến nơi khác! Bước Chân Kẻ Hèn Nhát!"
Không gian phía sau Yuika biến mất không dấu vết, cô ấy cả người nhảy về phía xa xăm đằng sau. Zero giây cách xa năm cây số── đối phương dù tốc độ có nhanh đến mấy, trên tính chất vật lý cũng không thể đuổi kịp hành động của cô.
…Yuika đáng lẽ đã khẩn cấp thoát thân rồi, thế nhưng bà lão vẫn cười ở trước mặt cô.
Bà lão không hề rời đi một khắc, hệt như ác linh nhập thể.
Cuối cùng đây là ma thuật gì? Không phải loại vật lý, mà là một khái niệm trừu tượng hơn…!
Ví dụ như chỉ cần phù hợp với điều kiện nào đó là sẽ phát động, không cần suy nghĩ nhiều, chính là loại tuyệt đối không thể thoát khỏi…!
Cánh tay của bà lão ôm chặt lấy Yuika. Bà ấy rõ ràng không có thực thể, thật sự khiến người ta lạnh sống lưng.
Đã hoàn toàn đánh mất tâm trạng giao chiến với kẻ địch.
"Đến ‘nhà’ ta đi, đến ‘nhà’ ta đi… Cô bé có thể không cần quay về bất cứ nơi nào nữa…"
"Oái!"
Yuika trong trạng thái bị ôm chặt, bóng dáng cô cùng với bà lão bắt đầu mờ đi từ hai chân, cảm giác cũng dần mất đi. Từ chân lên đến eo, ngực, cảm giác và cơ thể cô đang dần biến mất.
Cô ấy sắp bị đưa đến một nơi nào đó không phải ở đây rồi.
Cô ấy phải phản kháng thôi… Trên đời không có ma thuật nào không thể chống cự, chỉ cần nắm bắt được hiện tượng đang xảy ra với mình, rồi kích hoạt hiện tượng đối lập với nó là được…
…Thế nhưng không làm được. Không thể nắm bắt mạch lạc, không thể hiểu. Đồ dối trá, dối trá dối trá! Mình sắp bị loại rồi sao?
“Đây là ý nghĩa tồn tại của mình”, câu nói này không hề dối trá. So với sự an nguy của tính mạng, nỗi sợ hãi khi bản thân mình chưa làm được bất cứ điều gì cho thế giới mà đã sắp bị loại, nỗi sợ này in sâu vào trong lòng.
"Tôi, tôi không muốnnnnnnnnnnnnn!"
Chỉ cần kéo dài thêm một chút thời gian, mọi người sẽ đến cứu tôi! Thế nhưng sau khi Yuika hét lớn thì nhận ra một chuyện.
Bà lão vừa nãy là xuất hiện ở phía sau, thế nên bản thân tôi đã thi triển ma thuật thoát hiểm… là nhảy đến vị trí cách đội ngũ chính năm cây số về phía ngược lại! Giờ thì… sẽ không có ai đến cứu tôi nữa rồi!
"Cô bé không cần quay về bất cứ nơi nào nữa…"
Yuika mang theo tuyệt vọng biến mất không dấu vết.
Kazuki toàn tốc lao đi, nhưng ở đâu cũng không tìm thấy bóng dáng Yuika-senpai.
Lạ thật, có nghĩ thế nào cũng không thấy senpai sẽ dùng hết sức, di chuyển về phía trước với tốc độ mà tôi không thể đuổi kịp.
Xem ra là khoảnh khắc cô ấy rời khỏi phạm vi cảm ứng của sự ràng buộc, đã có chuyện gì xảy ra?
Kẻ địch ra tay rồi sao? Ở khoảng cách cực gần có kẻ địch sao? Yuika-senpai không hề nhận ra chuyện này mà bị bắt đi rồi sao?
Lúc kẻ địch tấn công đã nắm bắt hoàn hảo phạm vi cảm ứng của sự ràng buộc sao?
Nhanh thế này đã có kẻ địch rồi sao? Cổng chuyên dụng của các quốc gia hẳn phải cách nhau một khoảng cách đều đặn…
"Fuuka-senpai, xin chị hãy sử dụng lại ma thuật vừa rồi."
Chỉ cần dùng thêm một lần nữa, lần này hẳn sẽ hiển thị phương vị Yuika-senpai đang ở.
"Ừm, không thành vấn đề, thế nhưng đường vòng sẽ có rủi ro, chúng ta có khả năng chỉ là bị lừa đến đây. Ngoài ra, ma thuật của Buson không hề khách quan, cũng sẽ bị cảm xúc chi phối. Nếu trong lòng cậu tồn tại sự tức giận kiểu như ‘Dám xem thường mệnh lệnh!’, hoặc cảm giác không tin tưởng như ‘Chỉ là một trong trăm kỵ sĩ, đi cứu rất nguy hiểm’, thì chắc chắn sẽ không bói ra được vị trí của Yuika đâu."
"Tôi tuyệt đối không có những suy nghĩ đó."
"…Tôi hiểu rồi. Nếu không có niềm tin hết sức kiên định, thì không thể quả quyết tâm tư của mình như vậy. Cậu đúng là một vị vương giả tốt… Chỉ Lộ Phù Thủy!"
Fuuka-senpai vừa từ trên người bắn ra những biểu tượng trái tim nhỏ, vừa niệm lại ma thuật.
Những đường sáng đỏ chỉ ra phương vị mục tiêu hoàn toàn mới.
Tuy không thể biết khoảng cách bao xa, nhưng Yuika-senpai hẳn là đang ở phía bên kia.
Do đã không còn trinh sát, thế nên lần này Kazuki và các kiếm sĩ hợp thành đội tiền phong tiến lên phía trước.
Trên đường đương nhiên có khả năng tiếp xúc với những kẻ địch khác, cũng có khả năng gặp phải cạm bẫy lớn hơn.
Tình thế tuy khẩn cấp, nhưng vẫn phải vừa cảnh giác vừa tiến lên.
Kazuki cho rằng khả năng Yuika-senpai bình an vô sự là năm mươi năm mươi. Nếu thành công bắt được một kẻ địch, bản thân anh ấy sẽ xử trí thế nào? Giết ngay lập tức? Hay là dùng làm quân cờ trao đổi…?
Nếu đối thủ biết Kazuki là người coi trọng đồng đội hơn bất cứ thứ gì, có lẽ sẽ chọn dùng tù binh làm quân cờ trao đổi. Giả sử đối phương đưa ra yêu cầu vô lý nào đó, để đổi lấy tự do của senpai…
Bản thân là một vị vương giả, thế nên phải chuẩn bị tinh thần, những chuyện cần từ chối thì phải từ chối.
Dù sao đi nữa, nếu đặt thứ quan trọng đủ để quyết định kết quả trận quyết chiến này, và tính mạng của Kesshou tiền bối lên bàn cân, thì tôi không thể không đành lòng khoanh tay đứng nhìn.
Cho dù trước mắt có xảy ra chuyện thảm khốc đến đâu, tôi cũng không thể ra tay cứu giúp…
Ngay cả khi phát hiện suối nước có rêu bảy sắc, hay loài bướm quý hiếm vỗ cánh bay ngang qua, tôi cũng không liếc nhìn, chỉ liên tục tiến về phía trước.
Mỗi bước tiến về phía trước, cảm giác bất an lại bao trùm trái tim tôi.
Rồi thì──
"…Tôi không động đến cô gái đó, một sợi tóc cũng không chạm."
Chỉ thấy Kesshou tiền bối đang bị giam cầm.
Đó là một căn nhà nhỏ được tạo thành từ ma lực, hơi trong suốt, trông cũng giống như một chiếc lồng chim.
Có thể thấy bóng dáng Kesshou tiền bối đang nằm trên giường từ bên trong, cảm giác như cô ấy đã bất tỉnh.
Nữ hoàng bạc và đoàn kỵ sĩ dưới trướng của cô ta, đang ở ngay cạnh căn nhà nhỏ đó.
Trong rừng là một khung cảnh đẹp như cổ tích.
"Tôi không làm gì cô ấy cả." Tên đó lại nói thêm lần nữa.
Là Illya-Ailya Muromets!
Cô ta là đối thủ mà trong lòng tôi trước đây không muốn đụng độ nhất.
Đoàn kỵ sĩ do Illya-Ailya dẫn dắt, tám phần mười là những người phụ nữ mặc ma đạo lễ trang, hai phần mười còn lại thì mặc áo khoác và quần dài màu xám đậm, có lẽ là đồng phục kỵ sĩ Nga, và còn đội mũ quân đội.
Có vẻ như một trăm người đó không chỉ đơn thuần được tạo thành từ các Thánh Ngân pháp sư.
Trang phục ít trang trí, nói là kỵ sĩ, thực chất lại giống quân phục hơn.
Sau khi lần theo ma lực từ căn nhà nhỏ giam giữ Kesshou tiền bối, tôi kết nối được với Thánh Ngân pháp sư đang đứng cạnh Illya-Ailya.
Phía sau người phụ nữ đó, hiện ra hư ảnh của một bà lão khổng lồ.
Đó là một bà lão với dung mạo cực kỳ quái dị, nhìn thế nào cũng không giống một Thần Ma đại diện cho trật tự.
"Chúng tôi không có ý tấn công các bạn. Để chứng minh điều đó, tôi sẽ giới thiệu cô ấy."
Illya-Ailya nói với giọng điệu bình tĩnh, thong thả.
"Tên cô ấy là Isolda, Thần Ma giao ước là tinh linh rừng tên Baba Yaga, tuy nhiên nếu miêu tả là yêu quái rừng thì có lẽ sẽ gần gũi hơn với cảm nhận của người Nhật."
"Cô nói không có ý tấn công chúng tôi sao…?"
Tôi không dám lơ là, vừa giữ tư thế sẵn sàng chiến đấu vừa hỏi lại.
Bà lão rừng "Baba Yaga", tôi, người đã tra cứu thần thoại trước trận quyết chiến, đương nhiên biết nhân vật này.
Bà ta cũng nổi tiếng trong các truyền thuyết dân gian Nga, hẳn là một trong những tồn tại mà người dân địa phương rất sợ hãi.
"Tôi đã dùng phép thuật của Baba Yaga này… 'Home Sweet Home' để đưa đồng đội của bạn đến làm khách một chút.
Phép thuật này có thể dẫn dụ những cô gái lang thang một mình trong rừng đến chỗ chúng tôi.
Trừ khi phóng ra sức kháng cự cao hoặc ma lực mạnh mẽ, nếu không thì không thể chống cự.
Mỗi lần có thể bắt tối đa một người, nhưng mục tiêu càng xa thì ma lực tiêu hao càng nhiều."
Lang thang một mình… Hóa ra khoảnh khắc Kesshou tiền bối bước ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của lực liên kết của tôi, cô ấy đã đáp ứng điều kiện "một mình" mà không hề hay biết.
Đó là một phép thuật bắt cóc sẽ kích hoạt ngay lập tức khi đáp ứng điều kiện, hoàn toàn không bị giới hạn khoảng cách.
Ngay cả khi Kesshou tiền bối đã nhìn thấy được vài kilômét nhờ sức mạnh của Walif, cô ấy cũng không thể đề phòng được.
Hóa ra… có loại phép thuật mà phía chúng tôi không thể tưởng tượng được.
Lợi thế đã bị đối phương chiếm lấy, khởi đầu là kẻ địch chiếm ưu thế hơn.
Nhưng… họ cũng không có yêu cầu gì sao? Tại sao lại còn giải thích chi tiết phép thuật?
"Tại sao các bạn không ra tay với cô ấy? Có phải định làm giao dịch gì không?"
"Tôi muốn để các bạn yên tâm."
Làm sao có thể yên tâm được.
"Tôi suy đoán từ đầu đuôi câu chuyện trận chiến giữa bạn và Regina trước đây, rằng nhóm người các bạn có thể cảm nhận vị trí của đồng đội lẫn nhau.
Vì vậy khi thấy cô gái bắt được là người Nhật, tôi liền nghĩ dù bạn có mạo hiểm cũng sẽ đến cứu cô ấy."
Suy đoán này hoàn toàn chính xác, ngược lại, tôi cũng rất sợ phải tiếp tục nghe.
"Thực ra chúng tôi cũng có thể giết cô gái này rồi rời khỏi đây.
Khi đó, các bạn tìm đến đây sẽ chỉ có thể gặp lại thi thể…
Chúng tôi cũng có đủ thời gian để làm điều đó.
Sở dĩ không ra tay sát hại, là vì tôi muốn thiết lập lại mối quan hệ hữu hảo với các bạn.
Để chứng minh thiện ý của chúng tôi, nên chúng tôi không động đến một sợi tóc của cô ấy."
"Cô nói không phải là giao dịch, mà là muốn thiết lập mối quan hệ hữu hảo sao?"
Illya-Ailya mỉm cười mím môi.
Nữ hoàng băng giá thường ngày không hề cười, giờ đây như một cỗ máy, vặn vẹo cơ má, lộ ra một nụ cười gượng gạo.
"Nước Nga mới chúng tôi hy vọng sẽ thiết lập đồng minh mới với các bạn."
Tôi, với tâm trạng khó hiểu, chìm vào im lặng.
Illya-Ailya vẫn giữ nụ cười gượng gạo chờ đợi câu trả lời.
Kẻ thù──ngay trước mắt đây chính là kẻ địch khó nhằn nhất trong trận chiến ban đầu mà tôi đã dự liệu.
"Những đối tác đồng minh của cô sao rồi? Trung Quốc, Loki và bọn họ tuyệt đối không đội trời chung với chúng tôi."
Illya-Ailya như đã biết trước sẽ bị hỏi như vậy, trả lời một cách trôi chảy:
"Tôi thấy không thể hợp tác được với họ nữa, quan hệ đồng minh với họ đã chỉ còn là hình thức, hoàn toàn vô dụng.
Hơn nữa, điều quan trọng hơn là phải tránh khai chiến với thế lực đầu tiên tiếp xúc.
Dù sao mỗi thế lực đều ngang tài ngang sức, nếu khai chiến vội vàng, dù có thắng cũng không thể trụ được lâu."
"Vậy là cô đã quyết định ngay từ đầu, sẽ đề nghị liên minh với thế lực nào gặp đầu tiên, bất kể đối phương là ai sao?"
"May mắn thay, người đầu tiên tôi gặp là các bạn, vì các bạn là đối tượng dễ giao tiếp nhất.
Lập trường của tôi thực ra rất giống các bạn, không thuộc về trật tự cũng không thuộc về hỗn loạn."
"Tôi không nghĩ bên nào cũng được. Cô vì chiến thắng nên thấy phe nào cũng không khác gì nhau, còn tôi thì muốn đạt được kết quả hoàn hảo, vì vậy cô và tôi nhìn có vẻ giống nhau, nhưng thực chất lại khác biệt."
"Nếu bạn muốn kết quả hoàn hảo, thì cũng cần phải thắng.
Nếu mục tiêu là chiến thắng… thì ít nhất đến giữa chừng, mục tiêu của tôi và bạn đều nhất quán.
Một người biết ứng biến linh hoạt hơn các Vương khác như bạn, hẳn phải biết đề nghị của tôi rất hợp lý."
Tôi không nói một lời nào, chìm vào suy nghĩ, cho rằng cần phải giả định tất cả các trường hợp có thể xảy ra liên quan đến việc hợp tác với Illya-Ailya tại đây.
Chỉ có một điểm rất bất thường, đó là những gì cô ta nói không hợp lý.
Cô ta hẳn phải có cách tốt hơn để phát huy tối đa thế mạnh của bản thân.
Nếu chỉ là cô ta tự không nhận ra thì tốt, dù sao cũng không phải kẻ địch nào cũng xảo quyệt như Clark.
Tuy nhiên, nếu không phải như vậy…
Xem ra chúng tôi đã bị năng lực của Baba Yaga dẫn dụ đến đây, bị lôi kéo vào tình huống đáng sợ nhất có thể đoán trước được.
Trong giai đoạn đầu của cuộc chiến Atlantis, kẻ thù đáng cảnh giác nhất, đáng sợ nhất không phải Loki, cũng không phải Fuzi, mà chính là cô ta. Bởi vì – trong cuộc hỗn chiến này, cô ta là người nhanh nhất.
Thế nên việc cô ta cứ đứng yên tại chỗ như bây giờ khiến người ta cảm thấy có gì đó không ổn.
"Hơn nữa, tôi từng lập liên minh với họ, nên tôi biết Fuzi của Trung Quốc mạnh đến mức đáng sợ."
Kazuki cũng từng nghe Shouka nói rằng, người đó "là một sự tồn tại phi lý".
"Ngay cả khi liên thủ với Fuzi của Trung Quốc để đánh bại các thế lực khác, thì cuối cùng vẫn sẽ bại dưới tay Fuzi. Trước hết, liên thủ với các thế lực khác để đánh bại Fuzi của Trung Quốc... Tôi cho rằng đối với tất cả các thế lực khác, đây mới là hành động hợp lý nhất. Bởi vì Fuzi mạnh đến mức độ đó."
"Thì ra là vậy."
Nghe qua thì có lẽ sẽ thấy rất có lý.
Nhưng cho dù vậy, vẫn không thể xóa bỏ những nghi ngờ trong lòng Kazuki.
Tuy nhiên, Kazuki đã học được từ trận chiến với Mỹ rằng, những chuyện như vậy không cần phải quá thật thà mà truy hỏi đến cùng. Lúc này, mồ hôi lạnh chảy ròng trên lưng cậu.
"Tôi hiểu rồi. Tôi cũng muốn tránh ngay lập tức khai chiến tiêu hao thực lực, chúng ta hợp tác đi."
Kazuki đưa tay ra.
Ilya Ariya trầm tư một lát, mới như nhớ ra rằng "nhân tiện, trên đời này có thói quen bắt tay" mà nắm lấy tay Kazuki. Lòng bàn tay cô ta khá lạnh.
『...Mọi người.』
Kazuki dùng niệm thoại gọi Mio, Koyuki và Kaguya-senpai, những sủng thiếp của cậu.
『Chúng ta chỉ tạm thời giả vờ lập liên minh, trong lúc moi thông tin, nếu cảm thấy có gì đó không ổn... thì tất cả hãy nắm bắt thời cơ cùng lúc tấn công. Cô ta chắc vẫn chưa biết chúng ta có thể điều phối thời điểm hành động qua niệm thoại.』
Sau khi căn nhà nhỏ bán trong suốt biến mất, Yuuka-senpai, người vốn bị giam cầm trong đó, lập tức tỉnh lại.
Cô ấy ngồi dậy, nhìn quanh, sau khi tìm thấy Kazuki, liền chạy ùa tới với vẻ mặt sắp khóc.
"Em xin lỗi, em xin lỗi, cái bước chân em đã bước ra lúc đó...!"
Đó là một bước chân đã rời khỏi phạm vi cảm ứng gắn kết của Kazuki. Bước chân đó chắc chắn không phải là kết luận lý trí, mà là một sự bốc đồng không thể kiềm chế. Bất cứ ai trên đời này cũng sẽ có những khoảnh khắc như vậy.
"Em đừng để bụng. Vừa nãy có người đã kích hoạt ma thuật bỏ qua khoảng cách, chuyện xảy ra là điều mà cả anh và senpai đều không lường trước được, chỉ có thế thôi."
Đây là lời nói từ tận đáy lòng, nhưng senpai vẫn thất vọng rũ đầu xuống.
Nếu chỉ vì một lần thất bại mà suy sụp không gượng dậy nổi, thì không hay chút nào.
"Không sao đâu, mọi chuyện không diễn biến theo chiều hướng xấu."
Kazuki đặt tay lên vai đang rũ xuống của senpai, rồi nắm nhẹ. Yuuka-senpai khẽ rụt vai, rồi ngẩng khuôn mặt ửng hồng lên.
"Ilya Ariya chỉ là muốn tìm chúng ta tới đây, nên mới dùng ma thuật vừa rồi. Nhật Bản và Nga đã quyết định tạm thời liên thủ chiến đấu rồi."
"Với Nga... có ổn không ạ?"
Yuuka-senpai nhìn Ilya Ariya với ánh mắt bất an.
"Lợi ích của chúng ta nhất quán."
Nữ hoàng Băng giá lại nở một nụ cười gượng gạo.
"Xét về kết quả, ít nhất thì về điểm 'tiếp xúc với các thế lực khác' mà chúng ta sợ hãi nhất, chúng ta đã vững vàng bước ra bước đầu tiên rồi."
Cậu nói vậy là để động viên Yuuka-senpai rằng chuyện này đáng mừng, đồng thời cũng là để Ilya Ariya nghe thấy.
Mặc dù chỉ là có ý định tạm thời giả vờ lập liên minh, nhưng trước mặt Ilya Ariya, lại không thể trực tiếp nói cho Yuuka-senpai biết điều đó, nên trước tiên phải khiến Yuuka-senpai chấp nhận chuyện này từ tận đáy lòng.
Không chỉ Yuuka-senpai, mà tất cả những đồng đội khác không thể giao tiếp bằng niệm thoại cũng đều bồn chồn lo lắng, để lộ vẻ mặt hoang mang không biết phải làm sao. Vì vậy, phải khiến mọi người yên tâm.
Yuuka-senpai thu lại vẻ mặt sắp khóc, nhìn quanh.
Con mắt trinh sát có thể tìm kiếm trong phạm vi mười km xung quanh, đã quét qua khu vực lân cận.
"Em hiểu rồi... nhưng em đã không tuân lệnh, thật sự xin lỗi anh."
Điều này có nghĩa là xung quanh không có mai phục. Thật sự cảm ơn sự lanh trí của cô ấy.
Nếu không có mai phục, vấn đề chỉ còn lại một trăm người trước mắt... cũng không biết có thật sự là một trăm người hay không.
"Vậy chúng ta sẽ tiến lên như thế nào?" Ilya Ariya hỏi.
"Bên chúng tôi có người biết ma thuật bói toán, mặc dù điều này không có nghĩa là có thể biết được vị trí đến chính xác."
Thật ra là nhờ có ma thuật này, mới biết được vị trí của Yuuka-senpai.
"Thì ra là vậy, bên chúng tôi không có loại ma thuật dẫn đường như thế. Vậy thì chúng tôi sẽ đi theo các bạn, bởi vì tôi tin rằng, đối với chúng ta những người có lợi ích nhất quán, đây là con đường tốt nhất."
Sau khi Ilya Ariya ra lệnh, đoàn Kỵ sĩ Nga liền dàn hàng ngang ở phía bên trái đội hình chúng tôi, tiến sát theo đội hình.
Kazuki thông qua niệm thoại, bí mật lên tiếng với tất cả những người có độ thiện cảm trên 150:
『Khi đội hình xuyên qua rừng tự nhiên sẽ bị xáo trộn, nên lúc đó mọi người hãy nhân lúc hỗn loạn kéo tay các Thánh Ngân ma pháp sư xung quanh, âm thầm cùng nhau di chuyển sang phía bên phải. Sau khi Thánh Ngân ma pháp sư rời xa đoàn Kỵ sĩ Nga, thì các kiếm sĩ sẽ ùa lên chiếm lấy vị trí đó. Nói một cách đơn giản, là phải tự nhiên bố trí 'thiên địa trận' hướng về phía bên trái, sẵn sàng chiến đấu với Nga bất cứ lúc nào.』
Các thành viên có thể liên lạc bằng niệm thoại với Kazuki, nếu không nói một lời nào mà thực hiện hành động nào đó, thì điều đó tương đương với mệnh lệnh của Kazuki. Tất cả mọi người đều đã hiểu rõ điều này từ trước, vì vậy sẽ không phát sinh sự hỗn loạn.
"Vậy thì, nhờ Fuka-senpai nhé."
"Ừm, Dấu Hiệu của Phù Thủy!"
Đường ánh sáng đỏ lại tiếp tục kéo dài về phía bên kia rừng, hướng đi lại hơi khác so với lần đầu kích hoạt. Là đã đổi mục tiêu? Hay mục tiêu đã di chuyển? Câu trả lời này thì không thể biết được.
"Yuuka-senpai, em có thể làm nhiệm vụ trinh sát được không?"
"...Vâng! Lần này em sẽ không vượt quá phạm vi nữa!"
Yuuka-senpai lại một lần nữa đi trước Kazuki và những người khác.
"Thì ra là trinh sát. Trong thần thoại của chúng tôi không có thần ma nào thích hợp cho việc trinh sát, thế nên mới vừa mong may mắn đủ tốt, ma thuật của Baba Yaga có thể thành công, vừa đi lại khắp nơi một cách vô định."
Không có nhân tài thích hợp làm trinh sát ư?
Làm sao có chuyện đó được. Kazuki nghi ngờ sâu sắc, dù muốn chất vấn đến cùng, nhưng cậu rất rõ rằng làm như vậy sẽ trở thành ngòi nổ.
Cũng giống như Clarke lúc đó, giờ đây cả hai bên đều đang tính toán khi nào là thời điểm thích hợp để phản bội đối phương.
Không biết Ilya Ariya đang chờ đợi điều gì.
Hiện tại, đoàn Kỵ sĩ Nhật Bản lần lượt bắt đầu tiến lên, còn đoàn Kỵ sĩ Nga thì chạy song song bên cạnh họ.
Khi xuyên qua rừng cây, những cây cối chắn đường đã làm xáo trộn đội hình của đoàn kỵ sĩ một cách không đều. Các đồng đội của Kazuki nhân lúc sự hỗn loạn này, âm thầm thay đổi trận hình.
Đoàn Kỵ Sĩ Nga đang tiến về phía trước theo hàng ngang ở bên trái, cách đó chỉ vài mét, và giờ là lúc phải triển khai Thiên Địa Trận chống lại họ.
"Trước khi hành động với tư cách là đồng minh, tôi muốn hỏi một chuyện đã. Nếu cô có được 『Ảo Tưởng Tối Thượng』, cô sẽ định làm gì?"
Itsuki muốn dùng cuộc trò chuyện để phân tán sự chú ý của cô ta.
Illyaaliya đáp: "Những thần thoại Slav cổ xưa đã bị xóa bỏ sự tồn tại, chúng tôi chiến đấu là để phục sinh các vị thiên thần, tinh linh và yêu quái mộc mạc của những thần thoại đó."
"Bị xóa bỏ sự tồn tại ư?"
"Chắc hẳn cậu đã biết chuyện về ba thần thoại lớn rồi. Các vị thần của dân tộc Slav, sau khi bại trận trong Đại chiến Thần thoại, đã bị phong ấn trong một thời gian dài do sự đàn áp mà cuộc chiến đó gây ra. Chúng tôi chiến đấu là để báo thù đó."
Báo thù... là một hành động vô ích.
Nếu đó là cảm xúc cá nhân thì còn có thể chấp nhận được, nhưng không nên để cả quốc gia phải gánh chịu.
"Báo thù xong rồi thì cô định làm gì?"
"Chúng tôi không phải là trật tự cũng không phải là hỗn loạn. Thần thoại của chúng tôi đã bị hao mòn và tiêu hao trong lịch sử lâu dài, không để lại giáo lý nào để dẫn dắt nhân loại. Chúng tôi không có lý tưởng, chỉ có thể không ngừng giành chiến thắng, vừa hấp thụ giáo lý của những thần thoại bại trận, vừa đứng trên đỉnh cao. Chúng tôi chỉ có thể làm được bấy nhiêu đó."
Biểu cảm của Illyaaliya không để lộ một chút cảm xúc nào, cô ta chỉ nhìn thẳng về phía trước và nói vậy.
Những lời nói này thật trống rỗng. Cô ta không phải để thực hiện lý tưởng, không phải có điều muốn làm, mà việc đứng trên đỉnh cao cũng chỉ là vì muốn đứng lên đó thôi. Cứ như một khát vọng quyền lực chỉ muốn trở nên cao quý và quyền uy.
Cô ta không nói chuyện với vẻ mặt đầy tham vọng, mà là thản nhiên kể lại một cách vô cảm.
"Thế thì có ý nghĩa gì chứ?"
"Ý nghĩa ư? Nếu tôn kính một vị thần, đương nhiên sẽ mong muốn vị thần đó đứng trên đỉnh cao, xét cho cùng chúng tôi từng vô cùng tôn kính các vị thần của thần thoại Slav."
"Từng ư?"
Illyaaliya khẽ mở to mắt, cứ như đang ngạc nhiên với lời nói của chính mình.
"Từng... vô cùng tôn kính... sẽ không sai đâu, bởi vì hiện tại tôi đã đánh mất cảm xúc rồi."
Một nỗi đau không tên chợt lan tỏa trong lòng Itsuki.
"Hiện tại cô trống rỗng từ bên trong..."
Thiên thần trống rỗng từ bên trong, còn tín đồ thì tôn kính vị thiên thần như vậy, vì muốn thần chiến thắng mà tự mình đánh mất bản chất bên trong. Dù là trật tự hay hỗn loạn, dù giáo lý là gì, chỉ cần là thần thoại Slav là được...
Đây đã không còn là tín ngưỡng, mà chỉ là một vòng tuần hoàn hoàn toàn thất bại và suy tàn.
"Nói tôi trống rỗng ư. Có lẽ đúng là như vậy, nhưng khi có người một lần nữa chỉ ra điều này, tôi lại có một cảm giác kỳ lạ. Tuy nhiên, tư tưởng đốn ngộ lưu truyền ở Tou-Eien cũng là như vậy mà."
Đốn ngộ, là trạng thái vô cảm khi được giải thoát khỏi chấp ngã, là cảnh giới của hư không.
Trái tim của người này không hề rung động, hành động dựa vào tính tự động hóa (Automatism) đã trở thành thói quen.
Vì thế tốc độ của người này mới nhanh đến vậy.
"Lời nói của cậu rất sâu sắc." Illyaaliya nói với Itsuki.
"Cậu nói thật lòng, nên những lời đó mới vang vọng trong lòng tôi, hoàn toàn khác với những gì Loki và đám người đó nói. Không biết từ khi nào, tôi đã muốn có một cơ hội được trò chuyện với cậu như thế này. Cuối cùng thì vẫn phải đánh với cậu thôi. Nhưng... tôi nghĩ cuộc trò chuyện vừa rồi rất có ý nghĩa, không nghi ngờ gì cả."
"Một con người muốn đánh mất cảm xúc của mình, liệu có cảm giác như vậy không?"
"Cậu và tôi hoàn toàn đối lập, nếu tôi giao du với một người như cậu rồi sau đó đánh bại cậu, tôi sẽ trở nên trong suốt hơn nữa."
Có vẻ cô ta vẫn chưa đạt đến trạng thái lý tưởng, cảm xúc vẫn chưa hoàn toàn trống rỗng.
Nói cách khác, người này... càng trống rỗng thì sức mạnh càng trở nên cường đại!
Đó là sức mạnh của thần thoại Slav, cũng là quyền năng của Illyaaliya với tư cách là một vị vua.
"Đối thủ duy nhất có thể khiến tôi có cảm giác này, chỉ có cậu thôi."
Illyaaliya quay đầu đối mặt với tôi rồi nói vậy.
Ánh mắt tôi chạm vào đôi mắt cô ta. Đó là đôi mắt trong suốt như bảo thạch, toát lên vẻ trống rỗng, cùng sát ý tự nhiên lan tỏa.
Nhưng Illyaaliya lại say mê trò chuyện, dồn hết sự tập trung vào cuộc đối thoại với Itsuki. Cô ta nói rằng sẽ cố gắng hết sức để hiểu Itsuki, và sau khi đánh bại Itsuki, bản thân sẽ trở nên hoàn toàn trong suốt.
Mặc dù cô ta trông không có chút cảm xúc nào, nhưng những lời này đối với cô ta, giống như lời tỏ tình, đã là một cuộc trò chuyện đầy nhiệt huyết.
Itsuki cảm nhận được sự nhiệt tình đó rồi, liền đưa ra quyết định.
"Mọi người! Chính là bây giờ, khai chiến!"
Khoảnh khắc tiếp theo, Itsuki và các sủng cơ của cậu như một sinh vật thống nhất, triển khai một loạt hành động.
Đối mặt với ma lực bùng nổ chỉ trong chớp mắt, Illyaaliya bỗng mở to mắt. Ngay cả cô ta, người có thể ngay lập tức đưa ra phán đoán hợp lý cho mọi việc, cũng cứng đờ tại chỗ, đứng bất động.
"Bất Tử Điểu Lễ Trang!"
Itsuki rót ma lực vào Ấn Solomon, lập tức phát động ma pháp tấn công đối thủ ngay trước mắt.
"Hỡi Bất Tử Điểu luân chuyển giữa sinh tử! Giải phóng ngọn lửa cuối cùng, hóa thành mặt trời trên mặt đất... Nhật Luân Chấm Dứt (Imitation Flare)!"
Một con hỏa điểu khổng lồ xuất hiện từ cánh tay giơ cao của Itsuki, rồi vỗ cánh bay về phía Illyaaliya. Hỏa điểu giải phóng tất cả ngọn lửa sinh mệnh trú ngụ trong mình, phình to thành một quả cầu lửa giống như mặt trời.
Dưới ánh lửa mặt trời khổng lồ, không chỉ Illyaaliya, mà cả các Kỵ Sĩ Nga đi theo sau cũng đều bị nuốt chửng.
Ma pháp cấp 8 của Phoenix— Itsuki không hề giữ lại, những đồng đội khác cũng liên tiếp ra chiêu.
"Từ lòng đất xòe cánh bay tán loạn, cuộn lên cơn gió xoáy, hóa thành viên đạn thể hiện sự phẫn nộ của vì sao! Tấn công bằng cánh, va chạm nghiền nát! Dung Nham Loa Toàn Hoa (Volcanic Pallet)!"
"Hỡi ý chí Thiên Thần xoáy trên bầu trời, ta là người đại diện cho cơn thịnh nộ của Thiên Thần! Hỡi ánh sáng Thần ban vương quyền, hãy hóa thành bão tố rực rỡ chói mắt! Bão Thần Cung (Arrow Storm)!"
Mio và Hikari-senpai liên tục kích hoạt ma pháp cấp 1 có tốc độ nhanh nhất. Sau khi trở thành sủng cơ pháp sư, "Loa Toàn Hoa (Bullet)" và "Bão Thần Cung" đều có thêm thuộc tính liên xạ, do đó có thể liên tục phát động như một cơn bão.
Ma pháp phòng ngự của Illyaaliya không kịp chống đỡ, cô ta bị ghim chặt tại chỗ dưới những đợt xung kích ma thuật vỡ vụn.
"Hỡi dục niệm điên cuồng sâu thẳm, hãy nở rộ đóa hoa cấm kỵ nơi đây! Những thứ đẹp đẽ tham lam vô tận! Vô Gian Hắc Xúc Thủ (Infinite Tentacles)!"
Kaguya-senpai triệu hồi những xúc tu màu tím trơn tuột từ dưới lòng đất, quấn chặt lấy Illyaaliya. Số lượng xúc tu kinh người, không hề có kẽ hở siết chặt Illyaaliya, như thể muốn xé nát tứ chi trắng nõn mảnh khảnh của cô ta.
"Hỡi giọt nước mắt nàng tiên cá! Hãy hiển hiện nỗi đau trong lòng ra thế gian. Trong thế giới băng giá, hãy triệu hồi chiếc ghế trống bên cạnh không có người ấy, triệu hồi khoảng trống trong cuốn album... Tịch Mịch Băng Bạch (Solitary White Album)!"
Koyuki nắm lấy cơ hội thi triển ma pháp cấp 5. Bên trong nhà tù xúc tu đó──trong không gian cực kỳ chật hẹp, cô ấy nén năng lượng tấn công, tạo ra một thế giới cực hàn.
Các ma pháp sư chia nhau cấp độ, có trật tự thi triển ma pháp tấn công.
"Liên minh là lời nói dối để đánh úp! Đội kiếm sĩ chúng ta cũng xông lên!"
Ding, người duy nhất trong số các kiếm sĩ có thể nhận niệm thoại của Kazuki, đã ra lệnh cho đội kiếm sĩ.
Các kiếm sĩ Nhật Bản đề cao chủ nghĩa thực lực, không chút do dự nghe theo chỉ huy của Ding, như những đợt sóng dữ ập đến đoàn kỵ sĩ Nga.
Các kỵ sĩ Nga tuy hoảng loạn, nhưng cũng đã kháng cự. Các ma pháp sư Stigma của Nga vừa vội vàng lùi lại, vừa bắt đầu niệm chú.
"Lũ khốn kiếp các ngươi!"
Các kỵ sĩ Nga trong bộ đồng phục lớn tiếng chửi rủa. Họ không cầm vũ khí, tay chân đều mặc giáp sắt, sau đó dùng hơi thở và động tác độc đáo để hóa giải những đường chém của kiếm Nhật. Đó là võ thuật Nga──Systema (Система). Sử dụng phương pháp hít thở độc đáo để thư giãn cơ thể, từ đó ngược lại phán đoán sự thay đổi của nhịp điệu (tension) thể chất hoặc ma lực của đối thủ, thi triển những đòn tấn công và né tránh mượt mà.
Sự khó nắm bắt pha trộn giữa bí ẩn và hợp lý, có nét tương đồng với quyền pháp Trung Quốc.
"Tường phòng thủ Systema" đã thành công ngăn chặn đợt tấn công của đội kiếm sĩ.
Kazuki định lại lần nữa rót ma lực vào Ấn Solomon. Nhưng trước đó, anh ấy đã nhận ra Ilia Areia, người đang bị mắc kẹt trong nhà tù xúc tu, sắp hành động.
"…Hãy bùng cháy lên, vạn vật tĩnh lặng biến chuyển. Ngọn lửa Sáng Tạo (огонь Ковалев)."
Ilia Areia thi triển ma pháp ngay lập tức. Những xúc tu đan xen vào nhau không ngừng trương phồng, sau đó từ các kẽ hở tràn ra những ngọn lửa bạc. Phần đuôi của ngọn lửa bạc vừa lay động vừa cứng lại, cuối cùng hóa thành lưỡi kiếm.
"Kiếm hóa (медь)."
Sau khi lưỡi kiếm bạc "xoẹt xoẹt xoẹt!" vạch vài vòng, các xúc tu đã bị xé nát thành từng mảnh.
"Khiên hóa (щит)."
Ilia Areia, người đã lấy lại tự do, cảnh giác với việc đột nhiên có người tấn công thêm, và biến ngọn lửa bạc thành tấm khiên. Ngọn lửa bạc này có thể tự do thay đổi hình thái, hóa thành mọi loại kim loại.
Nếu Kazuki vừa quyết định tấn công bằng ma pháp triệu hồi, thì giờ hẳn đã bị tấm khiên bạc đó bật ngược lại rồi. Tuy nhiên Kazuki không thi triển ma pháp, mà rút Thiên Tùng Vân Kiếm lao tới.
Khi chiến đấu với Ilia Areia, nếu phán đoán trước động tác vẫn sẽ phản ứng quá chậm, phải phán đoán trước "sát khí" phát ra trước khi hành động──khi ý niệm muốn bắt đầu hành động được sinh ra, dòng chảy ma lực này cũng sẽ đồng thời được tạo thành, đó là một loại tiên cơ trong thế giới tinh thần. Đây là điều anh ấy đã học được trong những trận chiến trước đây.
"Uốn lượn đi, Thiên Tùng Vân Kiếm! Rút đao giải hồn──Xà Xuyên Thái Đao!"
Kazuki giải phóng sức mạnh ẩn chứa trong Thiên Tùng Vân Kiếm về phía Ilia Areia.
Tuy nhiên Ilia Areia không phải là sau khi hoàn toàn hiểu rõ tình hình mới giơ cao tấm khiên, mà chỉ là vừa thoát khỏi xúc tu, lập tức bất chấp mọi thứ giơ khiên lên mà thôi.
Nếu chỉ là ma pháp tấn công bay tới đơn thuần, thì cách cô ấy đối phó như vậy hẳn là đủ lắm rồi. Nhưng Thiên Tùng Vân Vân Kiếm mà Kazuki vung ra như một con rắn, uốn lượn thân kiếm vòng qua tấm khiên, từ trong bóng tối tấn công Ilia Areia.
Nhát kiếm tựa rắn này không thể dùng khiên phòng ngự──Một cảm giác ma lực phòng ngự vỡ vụn truyền đến từ bàn tay.
Ilia Areia tạo ra một thanh kiếm ở tay phải, như thể phủi đi mà gạt bật Xà Chi Kiếm ra. Tuy nhiên Xà Chi Kiếm dù bị gạt bật vẫn không giảm uy thế, vẫn ngoan cường, lại lần nữa uốn lượn tấn công Ilia Areia.
Về tốc độ, Ilia Areia có ưu thế tuyệt đối. Thanh kiếm ở tay phải, tấm khiên ở tay trái của cô ấy phản ứng với tốc độ hoa mắt, chặn đứng những đòn tấn công của rắn. Kazuki vừa phán đoán trước động tác phòng thủ của cô ấy, vừa uốn lượn Thiên Tùng Vân Kiếm, muốn xuyên qua. Đôi khi bị chặn lại, nhưng đôi khi cũng thành công đánh trúng, nhờ đó làm vỡ tan ma lực của Ilia Areia hai, ba lần.
"Hãy rơi xuống, Thiên Chi Trảm Thiểm. Tinh Trần Bay Đến (Brieje Zvezda)."
Từ trên trời giáng xuống. Kazuki đã sớm nhận ra sẽ có tấn công từ trên trời, và né tránh khỏi quỹ đạo dự đoán. Những thiên thạch nhỏ sắc bén, xiên xiên đổ ập xuống. Tạo ra vô số lỗ thủng trên mặt đất với tiếng "bóc bóc bóc!".
"Hãy chạy loạn lên đi, hỏa tinh nghịch ngợm."
Ngoài việc điều khiển kiếm và khiên, Ilia Areia còn tiếp tục ra chiêu, lần này, những quả cầu lửa nhỏ xuất hiện bên cạnh cô ấy. Quả cầu lửa tuy nhỏ, nhưng đó là ngọn lửa nén đáng để cảnh giác.
Nhưng tất cả đều là những ma pháp đã từng chứng kiến khi chiến đấu ở Rừng Aokigahara. Có vẻ Ilia Areia không định tiếp tục tung ra những lá bài trong tay nữa, mà chỉ định dùng những ma pháp Kazuki đã từng thấy để ứng chiến.
"Đừng có khinh người! …Sự từ chối của độ không tuyệt đối, hãy hóa thành bộ giáp cô độc bảo vệ thân ta! Kết Giới Băng Lao (Freeze Barrier)!"
Trước khi những quả cầu lửa bắt đầu hoành hành, Kazuki chuyển Veper vào Ấn Solomon và giương lên lá chắn đóng băng. Quả cầu lửa và lá chắn đóng băng va chạm vào nhau, triệt tiêu lẫn nhau.
Đối mặt với đòn tấn công nhanh của đối thủ, Kazuki hóa giải bằng phản ứng gần như đồng thời, sau đó tiếp tục vung Xà Chi Nhẫn.
"Mặc dù tôi cũng là một võ sĩ Systema, muốn phán đoán những thay đổi nhịp điệu của cô… xem ra võ thuật rốt cuộc vẫn không đủ sức."
Ilia Areia sắc bén vung kiếm và khiên, đồng thời lên tiếng nói:
"…Mà nói đi thì cũng phải nói lại, ý của cậu bây giờ là sao? Chẳng phải chúng ta đã nói là sẽ hợp tác sao?"
"Cô hỏi tôi có ý gì? …Đối với cô mà nói, mọi thứ trong liên minh này đều quá tiện lợi rồi."
Kazuki vừa muốn dùng Xà Chi Nhẫn xuyên qua kiếm và khiên bạc, vừa trả lời.
"Sau khi tôi hành động cùng cô… nếu tiếp theo gặp phải thế lực hỗn loạn, cô sẽ làm gì? Hẳn là cô sẽ tái lập liên minh với thế lực hỗn loạn ngay trước mặt tôi, rồi ra tay với chúng tôi phải không? Tại sao cô lại có thể khẳng định mình sẽ không làm thế?"
"…Cậu không tin tôi à, thật đáng tiếc. Cậu đang đa nghi đấy."
"Nếu cô muốn tôi tin tưởng cô, thì đừng có mở mắt nói dối. Nói rằng bên cô không ai có thể làm trinh sát, thật là thích đùa. Cô chính là trinh sát mạnh nhất thế giới đấy, Ilia Areia!"
Tên này hẳn đã kết thúc hành động rồi chứ──Đây chính là mối nghi ngờ của Kazuki.
Nếu tên này vừa đặt chân lên đất liền đã lập tức bay lượn quanh Atlantis một mình với tốc độ nhanh nhất thì…
Cô ấy đã hành động thêm một vòng so với chúng tôi rồi.
Trinh sát bình thường sẽ di chuyển thận trọng, không đi quá xa khỏi quân chủ lực.
Tuy nhiên, nếu đó là một vị vua tự phụ về tốc độ nhanh nhất, thì lại là một chuyện khác.
Dù sao, người như vậy dù gặp địch cũng có tự tin thoát thân an toàn; dù gặp sự cố bất ngờ cũng có sức chiến đấu đủ để tự mình giải quyết vấn đề.
Kessha-senpai mặc dù cũng đã lập khế ước với thần ma thích hợp nhất cho việc trinh sát, nhưng cấp độ của Ilia Alia thì hoàn toàn khác.
Rốt cuộc, vị vua nhanh nhất là trinh sát duy nhất có thể tự do bay lượn một mình quanh Atlantis theo ý muốn.
Tên này đã làm gì với tốc độ đó...?
"Ngươi đã sớm tiếp xúc với thế lực bên ngoài chúng ta rồi phải không?"
Cái sự thật này đáng sợ đến mức khi nói ra, môi tôi như run rẩy.
"Ngươi đã tiếp xúc với các đối tượng đồng minh, hơn nữa còn tìm được một hai chiến lực, đưa về phe của mình rồi phải không?"
Sự tập trung và phân tán lực lượng, đây là khái niệm căn bản nhất của chiến thuật.
Trong khu rừng này, khi một trăm người biến thành một trăm lẻ một người, thật khó để nhận ra.
Chỉ là một người thôi. Thế nhưng trên đời này có người dù chỉ một mình cũng có thể thay đổi cục diện chiến trường.
Ilia Alia không trả lời nửa lời, vì vậy Itsuki tiếp tục nói:
"Trong số những người của các ngươi đã trà trộn Loki hoặc một vị Vua."
Loki tuy cũng khó đối phó, nhưng kẻ khó nhằn hơn hắn sẽ là một vị Vua.
Trong số bảy vị vua thì cũng là vị vua khó đối phó nhất...
"Mọi thứ đều như ngươi suy đoán." Một giọng nói vang lên từ hiện trường.
Bốn phía đã trở thành chiến trường, các pháp sư Thánh Ấn của hai bên đang phóng ma pháp triệu hồi lẫn nhau, kiếm sĩ và võ giả Systema cũng đang xung đột kịch liệt.
Rõ ràng là vậy, nhưng có một kỵ sĩ vẫn ở hàng sau của đoàn Kỵ Sĩ Nga, hoàn toàn không tham chiến.
Người đó rõ ràng không mặc lễ phục ma đạo, mà là đồng phục của đoàn kỵ sĩ, nhưng lại không hề có ý định đứng ra phía trước để làm lá chắn cho pháp sư Thánh Ấn, chỉ đội mũ đồng phục rất thấp, bàng quan theo dõi tình hình phát triển.
Lúc này, bộ đồng phục của người đó vừa phát sáng vừa phân giải thành ánh sáng ma lực──dần dần hóa thành lễ phục ma đạo.
Itsuki trợn tròn mắt, kèm theo run rẩy.
"Đối với Trẫm, việc ẩn mình như thế này cũng không phải ý muốn ban đầu."
Sau khi bộ đồng phục biến mất, hiện ra là hình dáng một cô gái nhỏ nhắn, nhưng sau lưng nàng lơ lửng một vầng sáng chói lọi, tứ chi đều được bao phủ bởi lớp vảy rồng màu tím thạch anh, còn ngực và eo thì được che bằng trang phục có màu sắc dành riêng cho hoàng gia.
Đúng rồi, người mà tôi chưa từng gặp qua, chỉ có kẻ này.
Dù vậy, chỉ cần nhìn một cái là đủ biết kẻ này là ai.
Phỏng đoán tệ nhất đã trở thành sự thật, Ilia Alia quả nhiên đã nói dối một lời nói dối động trời.
"Trẫm là Phổ Tử, 『Tái Hoàng Đế』 của Trung Hoa Đạo Quốc."
Cô gái hoàng đế mang mệnh Thiên Long đã xưng danh.
Một trăm người chỉ có một vị Vua, và một trăm người có hai vị Vua tồn tại sự khác biệt cực kỳ lớn.
Loại chuyện này tôi không thể nào rõ hơn được nữa──sự hiểu biết tuyệt vọng như vậy đã giáng một đòn mạnh vào tâm trí Itsuki.
"Ilia Alia à, ngươi có phải nên làm theo lời Trẫm nói không? Khi đã có ưu thế tuyệt đối về lực lượng, thì không cần phải dùng lời ngon tiếng ngọt về đồng minh làm gì, vừa gặp mặt liền giết chúng không còn mảnh giáp."
Phổ Tử lộ ra vẻ mặt ung dung, vừa nói vừa nhìn Ilia Alia đang chiến đấu từ xa.
"Bởi vì tôi muốn nói chuyện trước rồi mới khai chiến, dù sao đây cũng là trận chiến giữa Vua và Vua, làm như vậy sẽ có ý nghĩa."
Ilia Alia lên tiếng trả lời, không một chút xấu hổ. Itsuki phát động tấn công bất ngờ là phán đoán chính xác.
Nhưng việc đưa ra phán đoán chính xác cũng không nhất định mang lại hy vọng, tấn công bất ngờ thành công gây ra một số tổn thất cho đối phương thì có ích gì?
Hiện giờ đã là cuộc tiếp xúc (mở đầu) tồi tệ nhất rồi.
Lúc này Itsuki cảm nhận được động tĩnh của một luồng ma lực đang đến gần, vì vậy cậu quay đầu kiểm tra.
Ilia Alia và Phổ Tử cũng đều lần lượt quay đầu.
Một con thuyền khổng lồ như đang luồn lách qua các khe hở giữa những hàng cây, bay tới từ phía bên kia khu rừng.
Đó là một con thuyền bay trên không. Theo lý mà nói, thứ đó hoàn toàn không thể bay qua giữa những rừng cây dày đặc, nhưng con thuyền đó vừa phát ra ánh sáng, vừa nghiêng mình, vừa gập thân thuyền lại, không hề bị cản trở mà chui qua.
Nói là chiến hạm thì không bằng nói nó giống một con rồng hơn, nhưng khi đến gần mới phát hiện ra, vật thể này quả nhiên là một con thuyền──một chiến thuyền rồng của người Viking.
"Ra là vậy, vội vàng tới xem xét, hóa ra đã là tình trạng này rồi. Không ngờ Ilia Alia lại tận dụng tốc độ của mình, nhanh chóng mang đồng bạn tới, hơn nữa còn đã giao chiến với Hayashizaki Itsuki rồi. Nhưng không phải chỉ có ngươi tự tin vào tốc độ đâu. Ta có lẽ chậm hơn một chút, nhưng vẫn chưa quá muộn đâu nhỉ."
Đó là siêu thần khí của thần thoại Bắc Âu mà Itsuki từng thấy ở Mỹ, Chiến thuyền không gian biến hình hình học (Skíeblaenir). Có lẽ do ảnh hưởng của đám mây ma lực, nên không thể bay lên trên cao, nhưng vẫn cứ uốn lượn trôi nổi giữa cành lá rậm rạp của những cây bạch đàn cầu vồng.
Nữ hoàng Viking thì đang ung dung cúi đầu nhìn xuống từ mũi thuyền.
Bà ấy là Roswita Leggedrama, khế ước giả của chúa tể Odin nổi tiếng.
"Hơn nữa trên thuyền của ta còn có những dũng sĩ tinh nhuệ đồng hành."
Phía sau nữ hoàng xếp hàng mười bóng đen, trong số đó cũng có một luồng khí tức mà Itsuki quen thuộc.
"Đi thôi, Beatrix, cuộc chiến hoan lạc (Ragnarok) đã bắt đầu rồi."