Việc đó suôn sẻ hơn tôi dự kiến.
Không, có lẽ đơn giản chỉ vì Claris chẳng thể ngờ tới. Ăn sáng xong, tôi thở phào nhẹ nhõm khi tiếp tục cuộc sống bất biến thường ngày.
Người có cùng quan điểm không chỉ có tôi và Ludi. Thú vị thay khi chị Hatsumi và Nanami cũng nghĩ tương tự. Tiền bối có hơi miễn cưỡng, nhưng sau cùng vẫn bị thuyết phục rằng điều đó là không thể tránh khỏi.
Mọi người ai nấy đều nhốn nhào chuẩn bị. Đặc biệt là cô Marino, chắc chắn đang pha trò nửa đùa nửa thật. Tuy nhiên, điều khiến việc này thành công đến vậy cũng là nhờ cô Marino hoàn thành xuất sắc vai trò quan trọng nhất.
“Khi mọi thứ diễn ra trơn tru như vậy, lại khiến mình cảm thấy lo lắng…”
Lúc tôi thầm nhủ như thế, Ludi hơi ngả đầu sang một hướng.
“Điều này tớ đã đoán được từ trước rồi, Takioto-san ạ”
Đúng vậy, tôi cảm nhận được có gì đó sai sai từ giọng điệu của cô ấy.
Do tôi đã vắng mặt khỏi học viện được một thời gian, Chế độ ‘tiểu thư Ludi’ được bật lên có lẽ là điều khiến tôi lo âu tới vậy.
“Nhưng cậu sẽ nghĩ gì nếu nó thực sự xảy đến với cậu? Chẳng phải cậu sẽ cảm thấy bực mình hay sao?”
“Còn tùy thuộc vào thời điểm và hoàn cảnh nữa chứ? Tớ nghĩ đã đến lúc cậu được tán dương rồi”
“Em cũng đồng ý với Ludi-sama” Nanami nói khi đi chéo đằng sau chúng tôi.
“Dựa trên những thông tin em kiếm được, xem ra họ cảm thấy sốt ruột trước tốc độ tiến bộ rất nhanh của cậu chủ và tiểu thư Ludi”
“Tớ chưa từng nghe có chuyện đó”
Ludi cau mày tỏ ra không hài lòng.
Hừm, nếu Ludi thực sự lo về chuyện đó, thì tôi cũng không nghĩ cô ấy lại giãi bày ra như vậy, mà sẽ giấu chặt trong lòng mới phải. Với cả, làm thế nào Nanami lại hóng được mấy cái thông tin đó nhỉ?
Cả vụ chiếu tatami của tiền bối cũng thế, nguồn thông tin của Nanami quả là bí ẩn.
“Em lấy mấy cái thông tin đó ở đâu vậy….?”
“À, Em chuốc người có liên quan say mèm bằng rượu trái cây rồi ép khai hết mọi thứ ra chỉ trong một đòn”
Ra vậy, cô ấy đã chuốc họ say bằng rượu trái cây ư. Cái đoạn [mọi thứ] với [một đòn] nghe hơi quan ngại, nhưng thôi, cứ lờ nó đi càng xa càng tốt.
“Nếu là chỉ để họ nói ra thì được nhưng đừng làm gì thái quá đấy nhé”
Dạo gần đây Nanami hoàn thành công việc của mình rất xuất sắc nhưng đồng thời cũng làm một số việc kỳ quặc chẳng kém.
“Xin ngài cứ bình tĩnh. Em lấy được tuýp đàn ông của cô ta với cả số đo ba vòng rồi”
---------Mình phải thưởng cho Nanami mới được. Hầu gái đâu mà đỉnh thế chẳng biết. Tìm khắp năm châu cũng không tìm ra được hầu gái nào tuyệt vời hơn Nanami cả……….
“Tốt…..”
“Takioto-san, chúng mình sắp tới nơi rồi đấy”
“Ừ ha…….”
Quý cô Ludi. Đùa thôi mà nên đừng huých cùi chỏ vào bụng tôi như vậy.
---------------------------------------
“Takioto đi học, chắc mai có bão tuyết cũng nên”
Cam nhìn tôi nghiêm nghị rồi nói vậy.
“Ê, Ê, nói thế là có ý gì thằng kia?”
“À thì, tại dạo gần đây tao có thấy mày đi học bao giờ đâu?”
“Đúng là tao không gặp mày trong lớp… nhưng thỉnh thoảng tao với mày vẫn ăn trưa cùng nhau đấy thôi”
Chà, chính xác là như thế. Tôi bùng học kể từ khi kỳ thi bắt đầu và kể cả trước khi kỳ thi diễn ra. Ngay cả khi đến trường, tôi cũng chỉ đến để ăn trưa hoặc lao vào hầm ngục.
Nếu không có kế hoạch gì cho chiều nay, chắc có lẽ tôi đã lại vào hầm ngục mà không ghé qua đây rồi.
“Mấy cậu không cần phải nhìn tôi như nhìn thấy ma thế đâu”
Tôi lên giọng nói câu đó khi nhìn về phía trước theo hướng chéo. Cô nàng cắt tóc bob lắc đầu lia lịa vẫy tay xin lỗi tôi.
Thật ra, tôi biết ơn về việc đó.
Để tôi có thể duy trì lối sống thường ngày đầy tẻ nhạt như thế, chắc chắn là nhờ ơn của Ludi và Iori. Ngoài ở lớp tôi ra, từ lâu bản thân tôi đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Nếu đi quanh cái học viện này, đám năm nhất sẽ tránh mặt tôi, trong khi đàn anh, đàn chị khóa trên năm hai và năm ba sẽ luôn mồm nói rằng [Là thằng kia ấy hả?], và rồi cả những kẻ trông giống như thuộc một phần của hội LLL, chĩa những ánh mắt tổ hợp của sự đố kỵ, sợ hãi và ganh ghét về phía chỗ tôi.
Ngoài ra…
Tôi quay sang Nanami. Cô gái với khuôn mặt lãnh cảm ấy đang đứng kế bên Ludi, khi nhận ra ánh mắt tôi, cô nháy mắt một cái. Rõ ràng cô ấy đang quan tâm tới tôi. Lúc tôi tám chuyện với lũ con trai, cô liền tách khỏi vị trí mọi khi của mình.
Sau đó, không rõ tự khi nào, nhưng Nanami không chỉ trở nên thân thiết với Ludi, mà giờ cô đã bắt đầu trò chuyện tự nhiên với Katrina và các nữ chính Magiero khác trong lớp.
Thấy cô nàng như vậy, tôi tự nhủ có khi Nanami đã có người hâm mộ của riêng mình.
Trên đường tới đây, tôi nhìn thấy một nam sinh đang tỏ ra trầm trồ thán phục khi nhìn Nanami.
Quả thật, Nanami vô cùng xinh xắn. Một số người còn cho rằng mái tóc bạch kim của cô thậm chí còn đẹp hơn cả của Ludi. Tuy không to bằng của chị Hatsumi, nhưng vòng 1 của cô vừa săn chắc mà lại căng tròn, rồi còn sở hữu một phong cách miễn chê, và vòng eo cân đối nữa chứ.
Điều tối quan trọng đó là cô ấy mặc đồ hầu gái. Nhờ bộ đồng phục người hầu ấy mà nét quyến rũ của cô tăng lên gấp bội.
Hèn chi đôi mắt họ bị cô cuốn hút. Và cũng chẳng trách họ nhìn chủ nhân của cô ấy, hay nói cách khác là tôi đây, bằng ánh mắt đầy ghen tị. Nếu những ánh mắt phiền toái đó tiếp diễn cả ở trong lớp học, thì chắc chắn nó sẽ gây ảnh hưởng tới tôi. Tôi có thể lờ chúng đi ở mức độ nào đó, nhưng tôi không muốn nghĩ tới việc phải chịu đựng chúng trong một không gian chật hẹp như là lớp học. Ludi có nói rằng tôi sẽ quen với nó thôi, có điều tới khi nào tôi mới đạt được tới ngưỡng độ ấy được cơ chứ.
“À, Takioto-kun. Nhân tiện, tớ có hơi tò mò…”
Là cô nàng cắt tóc bob lúc nãy.
“Gì thế?”
“Takioto-kun, về việc cậu có liên quan đến hiệu trưởng Hanamura… là thật à?”
“A, em cũng tò mò về chuyện đó nữa!”
Tôi hơi giật mình, quay sang nhìn thẳng vào cô gái mới nhảy vào cuộc trò chuyện.
Em kế của Iori, Hijiri Yuika.
Mái tóc nâu xoăn cùng cặp mắt long lanh. Ngực em ở mức trung bình và có cá tính dễ thương như một loài vật bé nhỏ.
Nhưng cá nhân tôi thấy, điều nổi bật nhất về cô bé là nụ cười tỏa nắng trên khuôn trăng ấy.
Các nhân viên bán hàng trên khắp thế giới nên lấy nụ cười của em làm gương. Tới độ em có thể trở thành diễn viên với nó cũng không chừng.
“Ơ, Yuika?”
“Nii-san cũng tò mò đúng không?”
À, ừ. Iori nói rồi cười gượng.
“Về gia đình Hanamura. Thực ra tôi không chủ định giấu giếm gì cả. Mẹ tôi là em họ của cô Marino. Nên chị, à nhầm, cô Hatsumi là chị họ tôi”
Yuika nhìn cực khoái với cặp mắt giãn nở tỏ ra muốn nói gì đó như kiểu [Thật á!]
“Chị?.... mày thực sự là tiểu công tử nhà giàu rồi”
Thằng Cam nhìn tôi đầy ghen tị, trong khi Yuika vẫn tung hô [Tuyệt vời, tuyệt vời].
Sau khi nghe gia cảnh tôi, dường như họ đang nghĩ tôi là một công tử bột được nuôi nấng trong sự bao bọc. Nhưng khác với Ludi, tiểu thư cành vàng lá ngọc, cả cuộc đời của Takioto chỉ toàn là giông bão. Mặc dù tôi không thật sự cảm nhận được việc đó.
Nhưng tôi không cần phải cố gắng giải thích chuyện đấy làm gì. Chẳng việc gì tôi phải kể lể về cái chết của cha mẹ hay sự thật về việc cô Marino hiện tại là giám hộ của mình, tùy thuộc vào cách tôi kể, họ cũng có thể phát hiện ra chuyện tôi đang sống cùng Ludi nữa.
“Này, Takioto. Đãi tụi tớ gì đó đi” tóc bob nói.
Tôi lắc đầu.
“Thôi đi, tự thân vận động mà vào hầm ngục đi… Tôi có thể cho cậu lời khuyên bổ ích đấy”
“Thật sao? Thế cũng được, tớ vui lắm!”
Hẳn cô ấy nghĩ tôi sẽ chẳng bao giờ chia sẻ thứ gì, nên mới ngạc nhiên đến thế.
“Vậy nói cho tôi biết cậu muốn cải thiện bản thân theo hướng nào, tôi còn có thể đưa cậu thời khóa biểu luyện tập luôn. Mặc dù nó sẽ rất vất vả đấy!”
“Nè, Em cũng muốn!” Yuika lên tiếng.
Em nở nụ cười tỏa nắng ôm chầm lấy cánh tay tôi. “Hai quả” ấy chạm vào rồi kìa, thật sự chạm vào rồi, mà thôi chạm vào thêm tý cũng được.
“Được mà đúng hôn?”
“À, ừ được chứ”
Dĩ nhiên là được rồi.
Nhưng đồng thời tôi cũng có chút thắc mắc.
Tại sao em lại cố gắng tiếp cận tôi đến vậy?
Đúng là Yuika đối xử với Takioto tốt hơn các nữ chính khác trong game. Nhưng em ấy có phải nhân vật tiếp cận anh ta thế này đâu?
Nguyên nhân là gì? Do sự khác biệt giữa tôi và Takioto ở trong game sao…? Quả nhiên có rất nhiều điều khác biệt.
Có phải vì tôi giành hạng nhất và có mối quan hệ với gia đình Hanamura? Nếu tôi bao gồm những thứ đó thì hành xử của em có thể hiểu được.
“Bọn mình cũng đã được cậu ấy chỉ dạy rất nhiều mà nhỉ…”
“Phải đó, hầm ngục chúng ta vào lần trước là do Kousuke giới thiệu mà đúng không?”
“À, thế nó ra sao? Chắc dễ lắm…”
“Nó quá trời đã luôn á!”
Iori phấn khởi nói với đôi mắt lấp la lấp lánh.
“Vậy, vậy sao”
Mới chỉ giới thiệu cho cái hầm ngục thôi mà đã vui đến thế, cậu ta khiến tôi ngại đỏ mặt mất thôi. Lần sau nhất định tôi sẽ giới thiệu cho cậu hầm ngục còn tuyệt vời hơn nữa.
“Phải rồi, chiều nay mày có kế hoạch gì không? Tao có chuyện muốn trao đổi với mày chút” Cam nói.
Phải chăng nó cũng quan tâm về việc cải thiện sức mạnh? Mặc dù tôi không phiền nghe câu chuyện của nó.
“À, xin lỗi nhé. Chiều nay tao phải tới một nơi”
“Thật sao, mày đi dâu?”
“Nguyệt cung điện”
Đúng như dự đoán của tôi, Cam biết về nơi đó.
Ngoại trừ một người, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, chắc hẳn họ đều đã đoán ra rồi.
Tôi đã lường trước tới viễn cảnh này nhưng… tốt hơn là nên chuẩn bị luôn ngay từ bây giờ.
“Ơ, Nguyệt cung điện là gì thế?”
Duy nhất mình Yuika không hiểu, ẻm bèn nghiêng đầu thắc mắc, mặc dù trông hành xử của cô nàng giống như là đang cố tình.
“Yuika, em biết trong học viện có ba nhóm hội nắm giữ quyền lực rất lớn mà. Hội học sinh, ban kỷ luật với ban lễ nghi” Iori liền đáp.
“Tam hội, họ chiêu mộ thành viên thông qua tài năng xuất chúng của từng cá nhân học sinh”
“Ồ, ra là vậy”
“Ừ, với cả…”
Iori đảo mắt quanh đám bạn đang tụ tập.
“Nguyệt cung điện là căn cứ của tam hội. Nơi học sinh bình thường không thể vào trong”
--
Tác giả lưu bút: Cam (tôi vẫn chưa nghĩ ra tên để đặt cho cậu ta) vừa mới tạo ra một event flag!