Ngay khi cô Marino và chị Yukine trở về, chúng tôi cùng nhau dùng bữa tối. Chị Yukine (Sempai) ở đây thì cũng chẳng còn là điều gì lạ lẫm nữa. Ăn xong, tôi trở về phòng và lôi ra số hạt giống triển vọng.
Tôi không chỉ lấy được một hạt giống.
Tùy thuộc vào địa điểm, có thể sẽ chỉ lấy được một hạt giống duy nhất. Nhưng đối với nơi có độ khó cao dành cho người chơi lại lần hai, hoàn toàn có thể lấy được nhiều hơn.
Nhiệm vụ chinh phục solo hầm ngục học viện được khuyến khích dành cho những người chơi lần hai, đó là nơi chắc chắn giúp bạn thu thập được nhiều hạt giống triển vọng.
Số lượng tôi thu thập được là năm hạt, đủ cho một tổ đội.
Tất nhiên tôi sẽ giữ một hạt cho bản thân. Nhưng làm gì với bốn hạt còn lại đây?
Tôi sẽ kiếm được rất nhiều vật phẩm bằng cách đổi chúng sang điểm Tsukuyomi và tùy vào trường hợp, đó cũng là một lựa chọn sáng suốt.
Nhưng liệu như vậy có ổn không?
“…Được rồi”
Tôi quyết định được mình phải làm gì và ngay lập tức thực hiện.
-----
“Tình vụng trộm ạ? Xin đợi em một chút”
(transnote: tra yobai trên google để hiểu về phong tục Nhật Bản nha)
Nanami liền nói điều đó khi tôi vừa bước vào phòng cô… Vậy mà tôi lại định đi nói chuyện nghiêm túc với cô ấy.
“Đó là thứ đầu tiên em nghĩ tới ư? Vì nó chẳng liên quan gì cả.”
Tôi ngồi lên chiếc sofa mà Nanami ép tôi ngồi và bắt đầu câu chuyện.
“Trước đây ta có nói với em về thứ mình nhắm tới đúng chứ?”
“À, trở thành diễn viên hài ấy hả?”
“Trò đùa cổ lỗ quá đấy”
“Vâng, và tên nghệ danh của đôi ta được thống nhất là [Hội chứng Nanami] đúng không?”
“Không bao giờ, và cái tên đó sẽ khiến fan bị nhiễm bệnh nên là thôi đi.”
Thà gọi tên giống võ sĩ còn hơn, chứ thế này cả thành phố tràn ngập zombie luôn mất. Nhưng nếu mọi người thích cái tên đó thì chắc cũng thú vị.
“Vậy thì bệnh nhân đầu tiên sẽ là cậu chủ!!”
“Ta là bạn diễn của em nên…, có vẻ ta sẽ là thằng đầu tiên nhiễm bệnh thật”
“Vậy là fanclub NNN (Nanami, Nante, Nanamin – Nanami thật là Nanamin) được thành lập… Mình cậu chủ làm thành viên là đủ rồi, nên em sẽ ngừng diễn luôn sau đó.”
“Fanclub là tập hợp một nhóm người mà… Nếu như em nói thì ta chỉ là một người hâm mộ thôi chứ?”
“Ngài không cần quan tâm tới tiểu tiết làm chi. À, em sẽ cấp thẻ thành viên cho ngài sau”
“Yê, thành công rồi. Mình là thành viên duy nhất!!”
Thế quái nào mình lại lạc đề mất tiêu…
“Nanami, ta có thể vào việc chính luôn không?”
“Thôi được, mời ngài”
“Chả hiểu ai mới là chủ nhân nữa. Được rồi, trước tiên hãy nhìn vào thứ này”
Dứt lời tôi lấy ra đống hạt giống.
Một, hai, ba, bốn, năm. Tôi đưa cho cô xem năm hạt giống vàng lấy từ hầm ngục. Thấy chúng, Nanami hít một hơi nhẹ.
Vẻ mặt hồn nhiên của cô chuyển sang nghiêm nghị.
“…Lý do ngài nhất quyết một mình chinh phục tầng 40 trong tuần lễ là”
“Phải, là vì chúng”
Quả nhiên là Maid Knight (hiệp sĩ hầu gái) có mục tiêu phục vụ các quản ngục (dungeon master).
Ngay khi nhìn thấy số hạt giống, dường như cô liền hiểu ra điều gì đó. Mặc dù cô mới chỉ đưa ra phỏng đoán, và khoảng thời gian một tuần lễ là chi tiết không liên quan, nhưng cũng chẳng thành vấn đề cho dù tôi không xác nhận lại.
“Ngài đã lấy được một thứ vô cùng mạnh mẽ. Không rõ thứ này mang bao nhiêu DP nữa… Đây không phải thứ một dungeon master dễ dàng kiếm được đâu”
“Thật sao?”
“Vâng. Xét tới việc ngài thu thập được thứ này. Quả đúng là cậu chủ. Có điều,… phiền ngài quỳ xuống ở kia cho em”
Vừa dứt câu, Nanami cười toe toét rồi chỉ tay xuống sàn.
Tôi đá mắt xuống rồi quay lại nhìn Nanami lần nữa.
Nanami rụt tay lại rồi tiếp tục chỉ về chỗ cô hướng mắt về.
“Vì, vì sao?”
“Không sao đâu, cậu chủ cứ quỳ đi”
Nanami xem ra có phần hơn nổi nóng nên tôi lập tức quỳ dập đầu.
“Cậu chủ nè. Em nghĩ ngài đã biết những chiếc hạt này là vật phẩm khá quý hiếm. Đủ hiếm để khiến em kinh ngạc”
“Vâng”
“Nếu ngài đã một mình chinh phục lên tầng 40, chắc chắn ngài vốn đã biết cách lấy vật phẩm này từ trước phải không? Em rất tò mò làm thế nào ngài biết, nhưng em sẽ không cố tìm hiểu sâu hơn. Có điều”
“Có điều?”
“Vì nó mà ngài đã liều mạng. Em không thể cho qua chuyện đó được”
Nanami đáng số phải cười, nhưng rõ ràng đó không phải biểu cảm mà tôi thấy. Không, có phần tươi cười nhưng lại có cảm giác phẫn nộ toát ra từ cơ thể cô ấy.
“Ta, ta không liều mạng. Nó không khó như em nghĩ đâu”
Giờ tôi hiểu tại sao cô ấy lại bắt tôi quỳ. Dù tôi có cố che đậy việc này ra sao thì nó cũng chẳng có mấy ý nghĩa.
“Lấy thử ví dụ, ngài nghĩ ngân hàng cất số tiền quý giá của họ ở đâu?”
“Ờ thì, chắc là két sắt với bảo mật kiên cố chăng?”
“Hầm ngục (dungeon) cũng vận hành theo logic tương tự. Để tăng giá trị dungeon, họ sẽ để [hạt giống triển vọng] ở trong. Nhưng bên dungeon master cũng không hề muốn mất vật quý giá như vậy. Thế nên người đó sẽ bố trí nó thế nào trong hầm ngục của mình?”
Hóa ra có tồn tại thứ gọi là giá trị dungeon… Dù sao, ý cô ấy là đừng bao giờ chọc vào tổ kiến lửa. Tôi cũng không hề muốn nghe được điều gì có thể lôi mình vào rắc rối. Nên tốt nhất là không hỏi gì thêm.
“Um, umm người đó sẽ tăng cường bảo vệ?”
“Đúng vậy. Em đã tìm hiểu sơ qua về hầm ngục học viện. Thành thật, em đã nghĩ 30 tầng đầu sẽ thích hợp cho cậu chủ và những tầng về sau sẽ hơi khó khăn một chút cho ngài. Nhưng…”
“Nhưng?”
“Đồng thời, em cũng nghĩ tới phương pháp cụ thể để ngài chinh phục hầm ngục đó”
Nanami nhìn thẳng vào tôi.
“Không bao giờ ngài có thể làm chuyện đó dễ dàng như vậy”
Đúng như Nanami nói. Mặc dù tôi đã có khoảng thời gian xuất thần khai thác điểm yếu và đánh bại được hắn, nhưng Icarus đáng số không được xuất hiện ở tầng đó. Do ngọn lửa khiến hắn suy yếu và mất kiểm soát, nên tôi đã hạ gục hắn. Nhưng ban đầu, hắn vốn là một con quái vật xuất hiện ở tầng 70 hoặc 80.
“Cậu chủ hiểu chưa nào? Đó là một điều không tưởng, thứ vật phẩm đó không thể kiếm được nếu ngài không làm được gì đấy phi thường. Nếu em không nhầm, phải có tầng mê cung cấp độ khó, tầng bẫy và tầng trùm cấp cao đúng chứ? Chắc chắn đó là những thứ không thể thiếu.”
“…”
Mô tả của Nanami quá chính xác, tôi không biết trả lời ra sao.
“Tại sao cậu chủ không quay lại? Cậu chủ có duy nhất một mạng thôi đấy, xin hãy quan tâm tới bản thân nhiều hơn… nếu cậu chủ buộc phải đi bằng bất cứ giá nào, vậy xin ngài hãy cho em đi cùng… Em xin ngài đấy.”
“Kể từ giờ ta sẽ ưu tiên an toàn và dẫn mọi người theo…”
“Em van xin cậu chủ… Thật sự nếu ngài chết, ngài sẽ để lại một hầu gái vô chủ mất. Xin hãy hiểu điều đó.”
Sẽ ổn thôi nếu cô ấy tìm một người chủ khác, nhưng tôi không cho phép bản thân mình nói vậy. Tôi cảm thấy đó là một thứ tuyệt đối không được nói ra. Nhận thấy tôi im lặng, Nanami ngồi bên ghế sofa rồi lặng cúi đầu.
“Được rồi, Umm, nếu cậu chủ đã hiểu thì em sẽ tha thứ cho ngài. Và em xin lỗi, em đã nhiều lời rồi… em biết mình đã xúc phạm tới cậu chủ. Nếu có hình phạt nào được đưa ra, em xin hứng chịu tất cả.”
Nhìn Nanami như vậy, tôi cười gượng.
“…Tại sao ta phải phạt em vì em đã lo lắng cho ta chứ?”
“Dù vậy, em vẫn là một maid knight cấp thấp. Em vốn sẽ không được tha thứ khi đã có hành vi như thế”
Đúng là cô ấy bắt tôi dập đầu tạ tội. Nhưng thành thật, tôi chấp nhận điều đó.
“Thế thì ta cho phép em... Từ nay trở đi em có thể thẳng thắn nêu lên những suy nghĩ của mình.”
“…Thật sự ngu ngốc khi để miệng em vận hành theo cách như vậy, công ty chắc chắn sẽ tiêu hủy em mất. Chưa kể đó là hành vi tồi tệ nhất đối với một hầu gái”
“Được rồi, thế này nhé, ta rất vui và cảm ơn em khi đã lo lắng và nói những điều đó với ta. Từ phía công ty, đó có thể là ngu ngốc, nhưng em đã nói ra điều tuyệt vời nhất mà ta có thể đòi hỏi, em là hầu gái tuyệt vời nhất dành cho ta. Tạm thời chưa có cơ hội gặp họ, nhưng khi gặp mặt công ty em, ta sẽ nói với họ như vậy”
Nghe lời tôi bộc bạch, cô hơi hạ thấp tầm mắt, bẽn lẽn nở nụ cười trìu mến.
“Thật là, cứ để điểm cậu chủ tăng lên như vậy, nếu không phải là em thì nguy to. Quả đúng là thình thịch tim em đập loạn nhịp. Chẳng hiểu sao em mới chỉ hoàn toàn đổ cậu chủ thôi đó.”
“Thế là em bình tâm rồi hả!? À mà, điểm sao lại tăng thêm rồi…? Thế giờ là bao nhiêu?”
“Đúng rùi, hiện tại là 720 tỷ điểm”
“Ra là 720 tỷ điểm, 720 TỶ!? Vậy là gấp hơn 10 lần còn gì? Làm sao mới trong thời gian ngắn đã thành ra như vậy?!”
“Hatsumi-sama tăng điểm của mình lên 1 tỷ, em không nghĩ mình chấp nhận thua nên đã tăng lên vài chục tỷ điểm ấy mà”
“Eeh… tăng quá độ rồi đấy…”
Nanami đặt tay lên miệng khúc khích cười. Thấy cô gái trước mặt mình như vậy, tôi chẳng kìm lòng mà cười theo.