Magical★Explorer (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3532

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Chương 2: Khả năng cầu toàn của nhân vật bạn thân

Sau khi quyết định sẽ tận hưởng cuộc sống mới này, tôi bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình nhưng tình hình thực tế của Kousuke Takioto khá rối rắm. Quá khứ và hiện tại mà cậu ta đang phải gánh chịu có hơi bi thảm.

“Coi nào... Bố mẹ của Kousuke Takioto đều đã qua đời vào năm ngoái, ông nội cậu ta cũng mất khá lâu rồi. Vì họ hàng bên ngoại đều xa lạ nên bà nội đã trở thành người thân ruột thịt duy nhất đồng thời là người giám hộ của cậu, nhưng hiện bà đang phải điều trị trong bệnh viện. Căn bệnh khiến cho trí nhớ của bà trở nên trầm trọng hơn nên không thể chăm sóc cho cậu ấy nữa.”

Cuộc sống của Kousuke Takioto thực sự vô cùng khó khăn, vượt quá cả mức mà nhân vật chính có thể chịu đựng được. Mặc dù tôi cũng không thể nói về cuộc đời cậu ấy như thể nó không liên quan đến tôi vậy.

“Nhưng chẳng phải hoàn cảnh của anh chàng này cực kỳ nghiệt ngã hay sao? Ý mình là nếu cậu ta có xuất thân ảm đạm đến vậy, sao họ lại nỡ biến cậu ta thành một nhân vật để pha trò cơ chứ?”

...Tôi bỗng nhớ lại và nhận ra rằng khi một trong các nữ chính kể về hoàn cảnh gia đình, khuôn mặt của Kousuke có hơi thoáng buồn trong giây lát. Song cậu ta lập tức quay lại với nụ cười toe toét quen thuộc nên tôi chỉ nghĩ đó là lỗi hiển thị hay gì mà thôi, nhưng quả thực nó có thể liên quan đến cốt truyện ẩn đằng sau của anh chàng này.

Giờ thì tôi phải làm gì cơ chứ? Trước hết, tuy thế giới này có giống Nhật Bản nhưng nó hoàn toàn không phải vậy. Tôi phải liên hệ với ai đây? Chẳng nhẽ là cảnh sát? Tòa thị chính? Hay là Học viện?

May mắn là tôi đã đậu bài kiểm tra đầu vào của Học viện, nhưng tôi không chắc liệu mình có đủ sức để chi trả học phí hay không. Mà quên vụ học phí đi, cứ thế này tôi sẽ chết đói ở cái xó xỉnh nào đó mất.

“Mình phải làm gì bây giờ...?”

Tôi đang ngẩn ngơ đứng đó thì có tiếng chuông cửa vang lên. Chắc có khách đang đợi trước cửa nhưng thực sự tôi không có tâm trạng để trả lời. Có lẽ lúc này mình nên đến gặp cảnh sát. Hay là tìm kiếm nơi cần đến trên Internet nhỉ?

Tôi đang mải nghiền ngẫm những câu hỏi này thì tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi thở dài đứng dậy rồi đi đến chỗ cửa ra vào.

“Đây đây, tôi có thể giúp gì—ối chà?!”

Tôi không thể ngăn được miệng mình thốt ra âm thanh kỳ lạ được.

Đứng trước mặt tôi là một người phụ nữ mà tôi từng biết rất rõ.

“Chúc một ngày tốt lành, em là Kousuke Takioto phải không?”

Tôi nuốt một ngụm nước bọt.

“C-cô Hanamura...”

Người đang mỉm cười đứng trước cửa chính là Marino Hanamura, hiệu trưởng của Học viện Ma thuật Tsukyomi, nơi đóng vai trò then chốt cho bối cảnh chính của Magical★Explorer.

Ngay lúc này đây, có một người phụ nữ xinh đẹp mà tôi biết từ một eroge đang mời tôi đi ăn tối nhưng tôi không nghĩ mình nên chấp nhận lời đề nghị đó ngay lập tức. Ít ra tôi cần biết mình sẽ đi đâu đã.

“Xin lỗi em nhé; chỉ còn chỗ này là còn trống thôi...”, cô Hanamura nói với tôi.

Xin lỗi chỉ vì một nơi như thế này sao? Cô ấy ngây ngô quá đi mất. Giá cả ở nhà hàng này đắt đỏ đến mức ta có thể thấy tờ tiền mọc thêm vô vàn số 0 cao vút tận lên trời.

“Không vấn đề gì đâu ạ. Em chỉ đang sững sờ khi lại có một nơi tuyệt vời gần nhà em đến vậy.”

Marino Hanamura là hiệu trưởng và là người điều hành của Học viện ma thuật Tsukyomi, cô ấy cũng thỉnh thoảng xuất hiện xung quanh nhân vật chính và bạn bè cậu ta. Tuy vậy trong cốt truyện cô ấy không tham gia với họ quá nhiều. Trông vậy thôi chứ Marino Hanamura lại là cá nhân chuyên giật dây và điều khiển phía sau hậu trường.

Vì tiểu sử nhân vật cho thấy rằng cô ấy là một người rất quan trọng trong thế giới phép thuật và còn làm người điều hành Học viện nên tôi đoán rằng cô ấy hẳn rất giàu có. Nói vậy chứ tôi không ngờ cô ấy lại giàu đến như thế.

Tôi khẽ thở dài rồi cho miếng thịt vào miệng. Nó mềm mại như bánh bông lan vậy, cắn một miếng thôi là đủ khiến miệng tôi tràn ngập nước ép rồi. Nước sốt được chế biến công phu từ đậu tương đã túa ra trong khoang miệng tôi một niềm hạnh phúc vô bờ bến. Không đời nào những miếng cao su gọi là thịt trước đây có thể so sánh với bữa ăn này được.

677f930d-05f1-49d3-819a-9bf1acee46e4.jpg

Trong khi thưởng thức bữa tiệc sang trọng chưa từng được có, tôi nhìn chằm chằm vào Marino. Làn da cô ấy được chăm sóc tỉ mỉ giúp che giấu tuổi tác một cách hoàn hảo. Cô ấy có mái tóc gợn sóng nhẹ nhàng đến mức thôi thúc ta luồn ngón tay vào. Đôi mắt màu tím của cô hơi cụp xuống, mang lại một dáng vẻ tinh tế và hiền dịu.

“Sao vậy em?”

Tôi quá lộ liễu mất rồi. Marino Hanamura nghiêng đầu bối rối.

Tuy vậy tôi đâu thể nói là Vì em không thể tin được lại có một nhân vật eroge lại đang ngồi trước mặt em hoặc Cô trông chẳng giống một người phụ nữ có con gái đủ lớn để giảng dạy trong Học viện chút nào cả. Nghiêm túc đấy, những người phụ nữ đứng tuổi chính là trụ cột của thể loại eroge, nhưng cô ấy trông vẫn còn quá ư là trẻ. Nếu cô ấy có mặc đồng phục thì người ta sẽ nhận nhầm là học sinh Học viện mất thôi.

“À không ạ, em chi hơi ngạc nhiên khi được ngồi cùng với một nhân vật trứ danh của giới phép thuật như cô thôi ạ...”

Tôi cần phải đánh lạc hướng cô ấy bằng lý do nào đó ngay lúc này. Nếu thế giới này đúng như trong game thì cô ấy chắc chắn rất nổi tiếng.

“Ôi trời, em không cần phải lo lắm đâu. Hơn nữa từ giờ trở đi em cần phải thoải mái hơn nhiều khi ở bên cô đấy.”

Tôi bối rối trước điều cô ấy nói, không chắc rằng cô ấy đang đề cập đến cái gì.

Đôi mắt cô nheo lại, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

“Kousuke Takioto.”

“V-vâng ạ?”

Tôi duỗi thẳng người để chú ý, cảm thấy một chút mãnh liệt ẩn trong lời nói của cô ấy.

“Cô xin được nói thẳng. Cô sẽ nhận em làm con nuôi.”

“.......?”

Ừm, cô ấy vừa nói gì cơ?

“Em sẽ trở thành con trai cô nhé.”

“...Hả?!”

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cô ấy nói gì tôi chẳng hiểu. Sao tự dưng lại có diễn biến dồn dập siêu to khổng lồ này cơ chứ?!

“Xin lỗi vì đã không nói sớm cho em biết nhưng quyền nuôi con đã được chuyển sang cho cô xét theo Luật Giám hộ Người dùng Ma thuật.”

Chuyển giao quyền giám hộ á? Khoan khoan, dừng khoảng chừng là 2s. Cô ấy đang nói cái quái gì vậy trời? Tôi chỉ đang không biết mình có cần phải chuyển quyền giám hộ đi đâu đó hoặc thậm chí tôi có buộc phải tuyên bố mình là người độc lập hay không đây này, nhưng tôi chỉ việc đến tòa thị chính để lấy giấy chứng nhận cư trú hay đại loại thế... Mà sao mấy thứ đó lại có thể áp dụng ở thế giới này vậy?

Thôi kệ đi, giờ không phải lúc để lo mấy chuyện tào lao. Còn Marino Hanamura? Trở thành phụ huynh của tôi ư? Vị phù thủy của Tsukyomi đấy á?! Người ta còn đồn rằng cô ấy đã tự mình thổi bay một con rồng thành cát bụi bằng ma thuật rank S đấy?! Vị phù thủy với làn da mịn màng, trông chẳng già hơn một sinh viên đại học bình thường là bao mặc dù đã có một đứa con trưởng thành á?! Kiểu nhân vật đã khiến người chơi phải khủng bố trang góp ý trong tuyệt vọng chỉ vì không có route của riêng mình á?! Một người phụ nữ chưa bao giờ được coi là nữ chính và chưa từng xuất hiện tại bất kỳ event phụ nào á?!

“Mẹ hy vọng chúng ta sẽ sớm thân thiết với nhau.”

“C-con cũng vậy...?”

Sau đó, cô ấy đã dành vô số lời thương xót dành cho Kousuke Takioto vì chuỗi bất hạnh triền miên của cậu ấy. Nói vậy chứ bên trong này là tôi chứ không phải cậu ta. Tôi không hề cảm thấy buồn bã chút nào cả.

Theo lời giải thích của Marino Hanamura, cô ấy là họ hàng của mẹ tôi – chính xác hơn là chị họ của bà ấy. Ông ngoại hứa sẽ chăm sóc cho cháu trai nhưng dường như mẹ đã để lại di chúc cho Marino nên cuối cùng cô ấy đã trở thành người giám hộ. Bây giờ cô ấy sẽ lo liệu mọi chi phí liên quan đến trường học của tôi.

“Từ giờ trở đi con sẽ sống ở chỗ của mẹ. Con đã sắp xếp đồ đạc của mình chưa?”

“Ở tại... nhà mẹ ấy ạ? Không phải là ký túc xá ở trường ạ?”

Tôi không thể ngăn mình nói ra điều phi lý được.

Học viện Ma thuật Tsukyomi là một cơ sở giáo dục ma thuật được chính phủ tài trợ. Nơi đây không chỉ sở hữu vô số thiên tài mà còn cả những quý tộc thượng lưu trong và ngoài nước đều theo học ở đó. Nó là một cơ sở rất uy tín, đến mức ta phải tự hỏi một gã ngốc như Kousuke Takioto sao có thể được nhận vào.

Vì có rất nhiều học sinh quốc tế nên nhà trường cần có ký túc xá đặt trong khuôn viên. Trong trò chơi, đó còn là nơi Kousuke Takioto sống. Không chỉ vậy phòng cậu ta lại được đặt ngay kế bên phòng của nhân vật chính chứ.

“Tất nhiên rồi, con có thể sống ở đó nếu muốn. Cơ mà chúng ta sắp thành gia đình rồi. Nhà mẹ lại còn ngay gần trường nữa, mẹ cũng muốn chúng ta sống chung để hiểu nhau rõ hơn.”

...Chờ chút đã, tôi đang hoàn toàn bối rối đây này.

Không chỉ về vấn đề Biến thành Kousuke Takioto vốn đã vô lý ngay từ đầu mà tôi còn được biết về quá khứ đau thương bị ẩn giấu trong game của cậu ấy, và lúc này đây tôi sắp sửa ăn nhờ ở đậu tại nhà của nàng phù thủy xinh đẹp này sao?

Chuyện quái quỷ gì với cái diễn biến cốt truyện mang hơi hướng eroge này vậy.

À thực ra nếu thế giới này đúng như trong MX thì nó phải là eroge. Tuy vậy tôi chỉ đơn thuần là một nhân vật hỗ trợ dùng để làm cảnh – một kẻ vô danh có thể bị quật ngã bởi cơn gió mạnh mà thôi. Thế mà cô ấy vẫn muốn tôi đến sống cùng. Lại còn chung một mái nhà nữa chứ...

“Nhưng mẹ có con gái phải không ạ? Liệu chị ấy sẽ không ghét khi con đến đó chứ...?”

Dù tuổi đời vẫn còn đôi mươi nhưng con gái của Marino lại là giảng viên tại Học viện và còn là người cung cấp cho nhân vật chính một kỹ năng rất quan trọng trong trò chơi. Bối cảnh của cô ấy liên quan đến việc tiếp tục công trình nghiên cứu của người cha quá cố hay đại loại vậy. Thực ra nếu Marino là họ hàng của mẹ thì con gái cô ấy sẽ trở thành chị họ của tôi.

“Hơn nữa con–” Tôi cố phân trần nhưng cô Marino giơ tay lên ngắt lời.

“Mẹ thực sự có con gái nhưng mẹ đảm bảo con bé sẽ chấp thuận mọi việc. Ngoài ra con không cần phải bận tâm đến mấy thứ lặt vặt đâu được chứ?”

Mặc dù cô ấy nói vậy nhưng nó vẫn... Nếu tôi không còn sống trong ký túc xá nữa, chẳng phải điều đó sẽ ngăn cản nhân vật chính trải qua một loạt các event hay sao?

Đương nhiên tôi không thể nói ra được. Trông thấy tôi đang có mâu thuẫn, Marino nhẹ nhàng lắc đầu.

“...Con sẽ cần chút thời gian để suy xét cho kỹ đấy. Nhưng con chỉ cần nhớ rằng chúng ta luôn chào đón con đến với gia đình này.”

Cô ấy dường như đã hiểu nhầm mối lo ngại của tôi và đang cố gắng phân tích cho tôi hiểu. Tôi thì lại đang để tâm chuyện khác nhưng chắc không cần phải sửa sai đâu nên cứ chấp nhận đi vậy.

“Con xin lỗi ạ.”

“Ôi đừng mà. Con đang xin lỗi gì cơ chứ? Con không cần phải khách sáo như vậy đâu, và mẹ cũng không chấp nhận những hành động quá cứng nhắc và trang trọng đâu đấy. Còn về ký túc xá, nó sẽ không mở cửa cho đến trước một tuần bắt đầu lớp học. Tức là còn tận hai tuần nữa từ hôm nay con mới có thể chuyển đến được. Chúng ta sẽ tạm hoãn trong khoảng thời gian này vậy. Mẹ muốn con quyết định sẽ chọn giữa ký túc xá hay sống trong nhà mẹ trước lúc đó nhé.”

“Con hiểu rồi ạ.”

“Ngoài ra dù con có ở cùng mẹ hay không, mẹ vẫn muốn giới thiệu con với chị gái mình.”

Tôi không thể phản bác lại được. Suy cho cùng tôi vẫn sẽ phải giới thiệu bản thân với con gái cô ấy – Hatsumi Hanamura vào một lúc nào đó.

“Liệu lúc nào là thích hợp nhất để...? Ừm thì ý con là khi nào con nên ghé qua ạ?”

Marino trừng mắt không hài lòng nhưng lại mỉm cười khi tôi thả lỏng phong cách nói chuyện của mình.

“Bất cứ lúc nào con sẵn sàng. Con có thể chuyển đến ngay lúc này nếu muốn, nhưng mẹ nghĩ như vậy có hơi sớm với con. Phải rồi, nhắc mới nhớ. Dù con sống ở đâu thì con vẫn có thể gửi đồ đạc đến nhà mẹ ngay bây giờ.”

Tôi gật đầu đã hiểu.

“Mẹ sẽ chi trả phí vận chuyển khi chúng đến nơi. Để mẹ liên hệ với người quen, nên có việc gì cứ nói cho mẹ đấy nhé.”

Nghe cô ấy nói vậy khiến tôi nhận ra điều gì đó.

“Nhân tiện con không có thông tin liên lạc của mẹ ạ... Con còn không có điện thoại lúc này.”

Khi tôi còn đang xác định xem mình có đúng là Kousuke Takioto hay không, tôi đã bới tìm xung quanh một thiết bị nào đó tương tự điện thoại nhưng không may là chẳng có gì cả. Trong trò chơi, Kousuke và nhân vật chính đã trao đổi thông tin liên lạc nên tôi nghĩ cậu ấy có điện thoại hoặc đã mua một cái vào lúc ấy. Thôi kệ đi. Khi mà trường bắt đầu đi học lại thì tôi có thể dùng phương thức liên lạc khác và cái này sẽ được sử dụng nhiều hơn là điện thoại.

“Phải rồi, mẹ quên mất. Con không còn mang theo nó từ năm ngoái đúng không?”

Để xem nào – “năm ngoái”, hẳn ý cô ấy là lúc bố mẹ tôi mất. Lý do tại sao họ qua đời vẫn còn là ẩn số, nhưng chắc đã có chuyện gì đó xảy ra với Kousuke rồi.

“Ta đi mua cái mới cho con nhé.”

“À không cần đâu ạ. Điện thoại cũng không hẳn quan trọng với con lắm.”

Cá nhân tôi cảm thấy nó không cần thiết. Dù sao tôi cũng chẳng có ai để liên lạc cả.

Vai của Marino rũ xuống khi cô ấy nhìn tôi với vẻ xót thương.

“Con nhận được điện thoại ngay trước khi bố mẹ bị lũ quỷ tàn sát phải không. Mẹ biết vì mẹ cũng vậy. Mẹ hiểu điều đó đã gây tổn thương cho con đến nhường nào.”

“Hửm?!”

Anh chàng này khốn khổ đến mức nào vậy trời?! Tôi thực sự không biết nói gì để an ủi cậu ta nữa.

Giờ mới nghĩ lại, Kousuke Takioto không bao giờ nghe máy khi nhân vật chính gọi cho cậu ta. Luôn luôn bào chữa rằng mình đang ngủ hay gì đó, nhưng thực chất lý do vắng mặt của cậu lại là do vết thương lòng liên quan đến điện thoại. Cô ấy nói lũ quỷ đã giết cha mẹ cậu phải không? Thảo nào cậu ta luôn tránh né mỗi khi được nhắc đến.

“Nhưng tốt nhất con nên mang theo thứ gì đó có thể gọi điện để phòng thân, vì vậy mẹ muốn con có một cái. Nhỡ chăng may chuyện gì xảy ra mẹ còn tới kịp.”

Sự cảm thông thật khó để tiếp nhận mà. Thực sự rất kỳ lạ khi Kousuke Takioto lại trở thành một thằng hề trong lớp sau hoàn cảnh bi thảm như vậy. Chắc hẳn đầu cậu ta bị chập cheng rồi. Tôi nhớ thỉnh thoảng cậu ấy cũng nói vài thứ đáng kinh ngạc nhưng có lẽ bản thân không thể kìm nén với cái quá khứ như vậy được.

“Ừm, mẹ định mua cho con cái mới sao ạ? Con sẽ giữ gìn cẩn thận...”

Marino nhìn tôi chăm chú và động viên tôi một cách sâu sắc:

“Con không cần phải gắng gượng quá đâu được chứ?”

Từ quan điểm của tôi, tôi không hề thúc ép bản thân chút nào cả.

Sau khi ăn xong, chúng tôi hướng thẳng đến cửa hàng để mua điện thoại mới. Dù vậy tôi khá ngạc nhiên khi mẹ vừa bước chân vào đã yêu cầu nhân viên mang ra mẫu mới nhất mà họ có.

Ngay sau đó chúng tôi trở về nhà và tôi hỏi ý kiến cô ấy nên làm gì tiếp. Liệu chúng tôi có cần phải chuẩn bị chuyển đi ngay lập tức và xử lý cả các thủ tục giấy tờ không? Mọi thứ đã được chúng tôi suy nghĩ kỹ nhưng tôi không ngờ câu trả lời của cô ấy lại là...

“Xin lỗi con nhé, mẹ thực sự muốn dành nhiều thời gian với nhau hơn nhưng mẹ phải đi làm một số việc rồi...”

Nói rồi cô ấy rời đi, còn lại một mình tôi.

Nếu để nói thì tôi chắc rằng bản thân cô ấy phải rất bận rộn. Hoàn toàn có thể hiểu được. Cô ấy là người đứng đầu Học viện và là người có ảnh hưởng lớn trong giới ma thuật mà.

Ngẫm lại, cô ấy đã mang đến cho tôi một tin động trời rằng cô là mẹ mới của tôi rồi trong cùng một ngày cô ấy lại phải rời đi vì công việc và không thể dành thời gian thêm với nhau được.

Cá nhân tôi thì thấy... nó không phải vấn đề lớn lắm. Cho dù tôi được tái sinh vào cơ thể này hay là chúng tôi chỉ đơn giản trao đổi ý thức cho nhau đi nữa thì nỗi bất hạnh của Kousuke đối với tôi là không có thật.

Nhưng trời ạ, thử tưởng tượng sau khi trải qua vô số bi kịch thì ta lại được thông báo mình sẽ có mẹ mới và sẽ chuyển nhà đi, rồi cô ấy lại ngay lập tức lao đi làm việc và để lại bản thân với những lo lắng khôn nguôi xem.

Thực sự việc Kousuke Takioto không bị trầm cảm quả là phép màu. Khó mà tin được đây lại là đứa hay lảm nhảm mấy câu kiểu như “Tin chuẩn không anh?” “Thôi thôi chú em, tha cho anh mày đê.” hoặc thậm chí “Nhỏ kia trông mờ lem vãi ra nhỉ? Nhất định phải tán đổ ẻm mới được. Lát mày cứ ra giả vờ làm đám côn đồ, xong tao sẽ nhào vô làm anh hùng giải cứu mỹ nhân ý.”

“Mình thật sự thấy thương cho cậu ta mà...”

Nghĩ về Kousuke Takioto thế là đủ rồi. Tôi còn phải lo cho thân mình nữa.

“Thực ra thì... thế này có hơi quá đà phải không nhỉ?”

Mẹ nuôi mới của tôi đã để lại một tập phong bì dày cộp. Một xấp tiền phồng lên tận bên trên. Theo Marino, đáng nhẽ đây phải là “chi phí sinh hoạt cho một tuần” ấy. Tôi khá chắc rằng—

“Cô ấy hoàn toàn mù tịt về vấn đề tiền nong rồi.”

Tôi lấy xấp tiền ra khỏi phong bì. Số lượng trong đó thậm chí đủ khả năng để trợ cấp cho việc học của tôi trong cả chục năm ấy. Tôi còn có thể đặt vài suất sushi thượng hạng full ba bữa trong ngày mà vẫn còn dư để tậu thêm chiếc xe mới.

Marino cứ mỉm cười và khăng khăng rằng “cứ giữ lấy tiền lẻ nha con!” nhưng tôi phải xử lý chúng như nào cơ chứ? Tôi có nên mua túi sách hàng hiệu và đồng hồ xa xỉ gì đó không? Còn món đồ nào xịn sò nữa không nhỉ...? Tôi nghĩ thế giới này hẳn phải có mấy thứ tương tự như công cụ ma thuật.

“...Chờ chút đã nào.”

Tôi vốn đã có những thứ vô cùng tuyệt vời trong tay rồi mà phải không? Hai cái thứ mà người ta phải hy sinh cả đời mà vẫn không thể có được ấy—

Đó chính là Tiền bạc và Quyền lực.

Số phận dường như đang ủng hộ tôi, thúc giục tôi phải tiến lên phía trước để trở thành người mạnh mẽ nhất trên thế giới.

Sau khi quyết định sẽ dùng xấp tiền để thúc đẩy sức mạnh cho bản thân, tôi liền lập tức bắt tay vào làm. Trước hết, tôi cần nắm rõ tình trạng hiện tại của thế giới này đã rồi sẽ đưa ra kế hoạch phù hợp.

“Chắc không có wiki hay gì đâu nhỉ...? Nếu vậy thì...”

Họ chưa bao giờ đưa ra hướng dẫn các bước để chơi eroge cả, vì vậy Internet vốn là nơi duy nhất để ta có thể tìm ra thông tin về lối chơi thích hợp. Chúng hoàn toàn được biên soạn và tài trợ bởi các tình nguyện viên từ cộng đồng game thủ, những trang wiki đó liệt kê mọi thứ từ các lựa chọn lời thoại của nữ chính cho đến từng cái kết một, thêm nữa là chỉ số của kẻ thù, tỷ lệ rớt đồ và cả tính toán sát thương đòn đánh.

“Giá như mình có được cái bảng tính đó thì tốt... Mà thôi, mình còn chẳng biết mình có thể áp dụng nó trong tình huống này hay không ấy.”

Được lấy dữ liệu tham khảo từ wiki, bảng tính của tôi chứa dữ liệu rất chi tiết mà tôi tự thu thập được, nó còn có ghi chú về các phương pháp tăng cấp tối ưu nhất. Nó có mọi dữ liệu speedrun của bảng điều khiển RNG ngoại trừ tình huống trò chơi trở thành hiện thực, tôi không nghĩ mình có thể làm bất cứ thao tác RNG nào ở đây đâu. Chẳng có cách nào để quay lại trang chủ cả.

“Mặc dù vấn đề hiện tại của mình thiết yếu hơn bất kỳ dữ liệu nào... Trong trò chơi bản thân chỉ việc click chuột để dùng ma thuật, nhưng giờ thì mình phải cưỡng bức để luân chuyển mana bên trong cơ thể.”

Nếu vậy bước đầu tiên của tôi là đọc hết thứ này và lĩnh hội tất cả các kiến thức nền tảng của ma thuật mới được. Tôi nhặt cuốn sách ở gần đó lên.

Ma thuật cho Khỉ.

Sau khi pha ít trà, tôi ngồi xuống và tiếp tục lướt qua cuốn sách. Các trang của nó chứa đựng mọi thứ từ lời giải thích về khái niệm ma thuật cho đến các câu thần chú cơ bản và cả các dạng cường hóa thực dụng. Cứ như thể cuốn sách này được viết dành riêng cho tôi vậy.

“Xem nào... Đây có nói là ‘ta có thể tăng mana của một người bằng cách thu thập các hạt ma thuật và thúc đẩy ma thuật của người đó đến giới hạn.’”

Trong trò chơi, mana của ta có thể tăng hoặc giảm mà không cần sử dụng đến giới hạn. Ta có thể nâng cao trình độ của mình bằng cách sử dụng các vật phẩm hoặc cải thiện nó thông qua các thiết bị đặc biệt. Liệu đâu mới là lời giải thích hợp lý? Điều tôi thắc mắc nhất là cuốn sách này có nói đúng không hay là mọi thứ vẫn đi theo cơ chế của trò chơi ban đầu. Có thể cả hai đều chính xác.

“Mình sẽ cần chút thử nghiệm.”

Chắc để sau vậy. Lúc này tôi nên đọc tiếp để tăng lượng kiến thức nhằm đưa ra phương pháp kiểm chứng hiệu quả nhất.

Sau khi hoàn thành việc đọc, tôi liền bắt tay vào thử nghiệm và kiểm tra. Trước tiên, tôi quyết định tự mình xem liệu thông tin nói trong sách có chính xác hay không đã. Tôi ra vườn và quyết định chọn một vài câu thần chú khá vô hại kể cả khi ta lỡ niệm sai đi nữa.

Nó diễn ra hệt như mong đợi. Hầu hết các ma thuật đều khá trơn tru. Tuy nhiên tôi vướng phải một rào cản khá lớn vốn được dự đoán sẽ xảy ra với những người nhập môn ma thuật.

“...Ờm, mình không có khiếu dùng ma thuật tầm xa.”

Kousuke Takioto trong trò chơi không chỉ hiểu biết về lĩnh vực tự cường hóa và kỹ năng truyền mana mà còn sử dụng chúng cực kì vượt trội. Tuy nhiên, đổi lại cậu ra chẳng thể nào dùng ma thuật tầm xa được.

“Thủy đạn.”

Những quả bóng nước nhỏ hiện ra ngay khi tôi niệm chú, chúng bay chậm rề rề rồi cuối cùng không chịu nổi trọng lực mà rơi xuống. Khỏi cần nói chúng hoàn toàn chệch khỏi mục tiêu và chẳng còn chút lực nào còn sót lại cả. Nếu tôi luyện tập nhiều hơn thì có thể cải thiện được, tuy vậy nó không bõ sức chút nào, tôi thà tóm lấy tảng đá gần đấy rồi ném đi còn hơn. Có lẽ thần chú này nên dùng để lau dọn nếu cần thiết. Đúng như dự đoán, trình độ ma thuật của tôi chỉ xếp cùng hàng với Kousuke trong trò chơi mà thôi.

“Phù.”

Tôi thở dài một hơi rồi vớ lấy khăn choàng cổ của mình. Kể từ khi biến thành Kousuke Takioto và càng tìm hiểu về cậu ta, tôi lại càng rõ hơn về món đồ đặc trưng này.

“Chắc nhờ có độ dài của chiếc khăn này, cậu ta mới có thể tận dụng tối đa phép cường hóa nhỉ?”

Nếu cân nhắc những đặc điểm về nhân vật, đây có lẽ sẽ là trang bị mạnh nhất của tôi. Kể cả trong trò chơi cũng vậy.

“Nếu vậy mình nên dùng tiền để mua khăn mới. Cái mình đang có cũng khá ổn nhưng hẳn phải có chiếc chất lượng cao hơn ngoài kia.”

Yup, vậy là xong rồi. Tôi còn cần gì không nhỉ? À, nếu phải mua thêm thứ gì đó... thì chắc là sách vậy. Tình trạng thiếu kiến thức của tôi thật đáng báo động. Thực ra nếu là sách thì có người có thể cho tôi mượn miễn phí rồi. Đúng hơn là tôi vừa mới gặp người đó xong.

“Mình sẽ hỏi xin Marino vài cuốn vậy”

Tôi nghĩ cô ấy sẽ rất sẵn lòng cho mượn thôi.

Tuy nhiên tốt hơn hết là nên để việc mua sắm và đọc sách sang lúc khác. Thời gian là vàng mà. Có nghĩa bây giờ tôi nên...

“Luyện tập ma thuật cường hóa.”

Tiếp đó tôi quay về phòng lục lọi tủ quần áo của mình. Sau khi tôi chọn lựa và mặc bộ đồ thể thao xong, tôi kiểm tra bản đồ khu vực xung quanh nhà bằng máy tính bảng. Cuối cùng tôi bước ra ngoài rồi sử dụng ma thuật cường hóa để chạy nước rút.

Thực sự may mắn khi có một công viên gần nhà như này. May mắn hơn nữa, nó còn có cả đường chạy bộ riêng. Với nhiều đèn đường dọc theo lối đi nhằm phục vụ cho những người chạy buổi tối, mọi thứ đã tạo nên một địa điểm chạy bộ vô cùng thoải mái.

Tuy vậy, những người qua đường hẳn phải thắc mắc đầu tôi liệu có vấn đề gì không. Mà người tôi vừa mới vượt lên còn băn khoăn hơn gấp bội. Nếu là tôi thì có lẽ cũng sẽ như vậy thôi.

Tôi lao đi xé gió với một tốc độ gần gấp đôi những người khác. Tốc độ đó chính là sự kết tinh ma thuật cường hóa của bản thân. Cứ đà này tôi có thể dễ dàng phá vỡ mọi kỷ lục chạy cự ly ngắn trên Trái đất mất.

Nhưng đó lại không phải thứ duy nhất thu hút ánh nhìn của mọi người. Tôi có thể thấy họ đang nhìn chằm chằm cảnh chiếc khăng quảng cổ của tôi tung bay trong gió.

Chắc mọi người đều nghĩ là Tại sao thằng dở này lại đeo khăn quàng trong khi chạy vậy? Nếu đây đang là cuộc thi Marathon ở Tokyo thì tôi bị ném vô diện tình nghi rồi. Bất chấp phong cách kỳ lạ của tôi, tôi vẫn quàng khăn vì một lý do quan trọng.

Trong quá trình chạy, tôi truyền mana vào khăn của mình. Nó sẽ đột ngột chuyển từ trạng thái mỏng nhẹ sang cứng cáp hệt như một tấm sắt vậy.

Cường hóa – loại ma thuật mà Kousuke Takioto thành thạo nhất. Cậu ta có thể tùy ý điều khiển chiếc khăn bằng cách cung cấp cho nó lượng mana khổng lồ, nó sẽ di chuyển theo ý muốn giống như một phần của cơ thể cậu ấy vậy. Trong trò chơi, những kỹ năng đó được gọi là Third Hand và Fourth Hand.

Mana không chỉ khiến khăn của cậu ta vô cùng linh hoạt mà còn có thể thay đổi các đặc tính cơ bản của nó. Cậu ta có thể khiến chiếc khăn cứng như sắt thép, dùng để làm khiên chắn hoặc là cường hóa nó với thuộc tính thủy, ta sẽ có một tấm chống cháy hiệu quả. Ngoài ra chiếc khăn còn nhanh nhẹn như tay chân của mình, Kousuke có thể trang bị mỗi bên một thanh kiếm, cho phép cậu ta sử dụng phong cách Tứ kiếm phái để chiến đấu. Thêm vào đó cậu ta có thể vô tư sinh hoạt vào mùa hè mà không cần phải lo bật điều hòa bằng cách cường hóa chiếc khăn bằng băng thuật. Quả là một kỹ năng tuyệt vời.

Phiên bản trong game của Kousuke Takioto có thể dùng khăn theo ý muốn để chặn hoặc đỡ các đòn tấn công của đối thủ. Những kỹ năng này là tối quan trọng nếu tôi muốn cải thiện trình độ cận chiến của mình. Kousuke có thể thành thục nó ở cuối game nhưng tôi cần phải đẩy nhanh tiến độ ngay lúc này.

Không biết thời gian trôi bao lâu từ lúc tôi chạy rồi nhỉ. Cảm giác tôi chạy được năm cây số rồi nhưng lại chẳng mệt tí nào, chắc là do công dụng của phép cường hóa. Không khéo tôi có thể dễ dàng chạy gấp mười lần hơn thế ấy.

Sau khi chạy, tôi vẫn khá băn khoăn về sức chịu đựng dường như vô hạn của mình. Rõ ràng là tôi có dư lượng mana giống với Kousuke Takioto trong trò chơi. Mặc dù tiêu tốn rất nhiều nhưng ma thuật cường hóa tôi đang sử dụng và cả cái mà tôi phủ lên chiếc khăn đều chưa cạn.

“Mình muốn biết giới hạn là gì quá... Nếu không nắm rõ thì mình không thể tìm được tiêu chí để tăng lượng mana được.”

Việc sử dụng bình thường dường như không thể tiêu hao hết mana của tôi. Tôi cần một cách hiệu quả để làm cạn kiệt nó. Nhắc đến mana mới nhớ, có loại ma thuật nào giúp tôi đo lường và theo dõi chỉ số của mình không nhỉ? Nếu vậy thì đỡ quá.

“Thôi thì đành làm những gì mình làm được vậy.”

Tôi đoán lúc này mình nên tập trung vào cái ma thuật cường hóa này.

Sau khi tìm hiểu kỹ thì tôi phát hiện ra là loại vải làm từ vật liệu quái vật có độ truyền dẫn và khả năng cường hóa tốt nhất. Khi tính đến cảm giác của vải trên da thì số lựa chọn thực sự rất ít.

Tôi khẽ thở dài sau khi xem xét tất cả các vật liệu cường hóa ở xung quanh.

Cửa hàng ma cụ có rất nhiều sản phẩm. Nhưng nếu hỏi tôi có muốn cái nào không thì chắc chắn là không, đừng hiểu lầm vì thứ tôi đang theo đuổi rất là độc nhất.

“Hừmm, cậu nói cần cái dài bốn mét phải không? Chúng tôi không có chiếc nào dài đến thế đâu, đặc biệt là vào... mùa này trong năm. Nếu đã cần đến kích cỡ đó thì cậu có thể mua riêng vải để may ấy.”

Tôi cũng không kỳ vọng nhiều. Một chiếc khăn bình thường chỉ dài khoảng hai mét. Những cái nào dài gấp đôi thế sẽ bị rũ bệt xuống nền đất.

“Ý hay đấy.” Tôi nói.

Sau khi được chỉ tới khu vực đồ thủ công, tôi bước vào và thở dài lần nữa.

Tôi lựa một mảnh vải trắng tinh lên. Tiếp đó là đến màu xám, rồi lại màu đen, đỏ và vàng. Tất cả đều quá đơn điệu, chất liệu toàn vải trơn. Vải càng truyền dẫn tốt thì chọn lựa màu sắc càng khó và giá thì càng cao.

“Đành chọn cái này vậy.”

Sau khi nâng lên đặt xuống nhiều lần thì tôi mua về hai tấm vải toàn là đỏ. Nó được dệt từ sợi làm từ quái vật. Hai mảnh ghép lại thôi cũng có giá bằng khoản trợ cấp sinh viên trong 20 năm của tôi trước đây rồi. Tôi thầm cầu nguyện chất lượng của nó sẽ đi đôi với giá cả.

Về đến nhà, tôi liền lập tức lấy mảnh vải ra quấn quanh cổ mình. Sau đó đứng dậy kiểm tra xem nó ở trên vai trông như nào.

“Cơ mà bốn mét thì có vẻ dài quá... nhưng nó truyền dẫn mana tốt đến mức kinh ngạc. Sợi Arachne quả nhiên là nức tiếng mà.”

Tôi có thể cắt bớt chiều dài sau nếu cần. Độ tương thích thì khỏi phải chê, tôi không phàn nàn gì cả. Tuy vậy vẫn còn có nhược điểm nhỏ...

“Nếu mình ngừng cấp mana, nó sẽ bị kéo lê trên nền đất mất. Còn có khả năng bị mắc vào thứ gì đó nữa. Phải nghĩ cách khắc phục mới được...”

Tôi định sẽ lo liệu sau vậy, tạm gác lại những khúc mắc rồi truyền mana xuyên qua lớp vải. Sau đó tôi bắt đầu tập di chuyển độc lập với chiếc khăn trên vai.

Tuy vậy so với cái khăn cũ thì nó khó hơn nhiều.

Do dài quá hay sao? Tôi không thể di chuyển nó thành thạo như trước đây được. Nếu vấn đề là ở mặt khăn thì không có nhiều lựa chọn cho lắm, nó gấp đôi cái cũ về cả dài lẫn rộng. Nhưng mà xét về lâu về dài thì tốt nhất tôi nên dùng cái to như này.

“Chắc chỉ còn cách luyện tập thôi...”

Tôi liền thay đồ chạy và quấn khăn quanh cổ như trước đây. Sau đó tôi bắt đầu tập cách để điều khiển cái khăn tự do trong khi chạy.

Tôi vừa chạy vừa luân chuyển mana để cử động tấm vải. Tôi dùng Third Hand bên phải để thi triển một nhát chém bốn lăm độ và đồng thời làm động tác quét ngang với Fourth Hand ở phía trái.

Mục tiêu của tôi là làm cho mỗi bên khăn đều di chuyển linh hoạt nhất có thể khi tôi thực hiện tấn công bằng cả tay chân. Ở đầu trò chơi, Third Hand và Fourth Hand chưa có mặt. Khi Kousuke giải thích rằng cậu ta đã “quen với việc vung vẩy chúng”, các kỹ năng sẽ được mở khóa để cậu ấy sử dụng. Vào giai đoạn cuối game, Kousuke đã trở thành á thần Asura với phong cách tứ kiếm phái. Nhưng thật không may do trót trở thành bạn thân của nhân vật chính, người chơi vẫn coi cậu ta là một nhân vật nửa vời.

Dù sao tôi cũng phải thành thục kỹ năng này càng sớm càng tốt. Nếu được thì trước khi tựu trường hoặc là lúc chuyển đến nhà Hanamura.

Giả dụ tôi mà không làm chủ được nó, Kousuke Takioto sẽ gặp rắc rối khi đấu lại các nữ chính mất. Tuy nhiên nếu mọi việc diễn ra theo như trò chơi thì tôi vẫn thua thôi.

Mà đằng nào cũng đang định vả mặt mấy cái event flag như vậy nên chắc tôi sẽ không chiến đấu với họ nữa.

“Mình vẫn còn phải tập luyện trường kỳ...”

Sau khi ăn xong bữa nhẹ ở cửa hàng tiện lợi, tôi đặt trọng tâm tập luyện vào việc luân chuyển mana qua vải trong khi chạy. Xong xuôi rồi tôi sẽ ngồi trong phòng đọc sách vậy, vì chỉ khi tôi ghim mọi thứ vào đầu thì mới có thể cân nhắc đến bước tiếp theo được.

“Có vẻ như mình nên bắt đầu từ việc lên cấp và có càng nhiều kỹ năng càng tốt.”

Sau khi đọc tôi thấy rằng cũng có hệ thống level như trong trò chơi. Level tổng thể, level sức bền, level ma thuật, level kháng cự, level tàng hình... Tất cả các thuật ngữ này ngoại trừ level tổng thể còn được chia thành nhánh nhỏ hơn nhưng tôi không kể hết được vì số level trong trò chơi còn nhiều hơn gấp bội. Sự có mặt của những level chi tiết này chưa được xác nhận hoàn toàn; chúng chỉ tồn tại dựa trên mấy giả thuyết kiểu như là Này, hình như chúng có mặt ở đấy đúng không nhỉ? Điều duy nhất những người chơi biết là có vô số level khác nhau.

Nhưng làm sao họ biết được cơ chứ? Bằng việc sử dụng dụng cụ ma thuật, ta có thể đại khái biết được level của mình là gì. Tuy vậy công cụ này không dễ để sở hữu và nó cũng không được phổ biến rộng rãi nữa.

Khi tôi đang nghiền ngẫm về vấn đề level, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Tôi đi ra mở cửa trong khi vẫn duy trì việc luân chuyển mana của mình.

“Hee-hee, cuối cùng mẹ cũng xong việc rùi nha.”

Đứng ở đó chính là Marino Hanamura, chào đón tôi sau vài ngày không gặp. Cô ấy không ngần ngại bước vô nhà sau khi được tôi mời vào.

“Con luôn làm thế này à Kousuke?” Marino hỏi tôi rồi nắm lấy tấm vải đang được đổ đầy mana trong đó. Trông cứ như người chủ đang cầm xích cho con chó của mình vậy.

Cô ấy vuốt ve chiếc khăn choàng. Nhưng nó không còn cảm giác giống vải nữa. Chiếc khăn chứa đầy ma thuật và cứng như thép, nhưng tôi vẫn có thể di chuyển nó một cách tùy ý.

“Không hẳn ạ. Con mới duy việc này gần đây như một hình thức luyện tập.”

“...Ma thuật cường hóa và bể chứa mana của con khá bất thường dấy nhỉ?”

Tôi gật đầu đồng ý.

Thật sự thì Kousuke Takioto là thành viên của nhóm nhân vật sở hữu lượng mana lớn nhất trong trò chơi. Nhiều hơn gấp đôi cả số lượng mà các nữ chính dùng khi xả liên tục mấy ma thuật tầm xa đầy uy lực. Tất nhiên nếu ta quay lại New Game+ và bón cho nhân vật mấy vật phẩm giúp tăng chỉ số như kẹo thì ai cũng đạt được như vậy thôi.

Với cái lượng mana khủng bố đó, ai cũng cho rằng Takioto thừa sức spam chiêu liên tục mấy ma thuật tầm xa nhưng thực tế lại không phải. Cậu ta vì không thể dùng phép diện rộng được nên đành tập trung vào cận chiến. Đây đúng là một nhân vật độc đáo thường ít thấy trong các trò chơi khác.

Tuy nhiên bể chứa mana của cậu ấy lại rất quan trọng để chiến thắng. Trò chơi đã gây bất lợi bằng cách khiến bất kỳ hành động nào của cậu cũng phải tốn mana. Cậu ta tiêu hao nó ngay cả khi không dùng ma thuật để tấn công. Với kiểu thiết kế độc đáo này, cậu ta là người có nhiều mana hơn bất cứ ai nhưng số lượng đó vẫn không thể đủ. Tuy vậy với kỹ năng Third Hand và Fourth Hand của mình, cậu ta chắc chắn là một nhân vật tiên tiến và hiệu quả nếu ta biết cách sử dụng.

Giờ nghĩ lại thì mọi hành động của cậu đều tốn mana vì cái Third Hand và Fourth Hand đòi hỏi phải có năng lượng được cấp cho liên tục. Chính những kỹ năng đó là thứ tôi đang luyện tập lúc này.

Mặc dù tôi nghĩ rằng Kousuke luôn bị kiệt sức trong trò chơi nhưng tôi lại không thấy thế khi sử dụng cùng các kỹ năng đó. Có thể là do được thi triển trong điều kiện bình thường. Nếu là trong lúc chiến đấu thì chắc nó sẽ khác. Tôi phải nghiên cứu thêm mới được.

“Nếu mình thành thục được kỹ năng này... thì quả thực rất ấn tượng. Khi phòng thủ, mình có thể biến khăn thành khiên đa hướng; còn khi tấn công mình sẽ có đủ sức để chẻ đôi cả một tảng đá.”

Hơn hết tôi còn có thể trang bị cho mỗi Hand một vũ khí hoặc đồ bảo hộ, sau đó tôi sẽ cường hóa chúng bằng các thuộc tính khác nhau.

Thực ra trong trò chơi cũng có vài nhân vật sở hữu đặc điểm kỳ lạ tương tự. Tất nhiên kỹ năng độc nhất của họ có hơi khác Kousuke Takioto một chút.

“Con có thể truyền thêm mana vào không. Hoặc là căng nó ra dưới dạng cái khiên ấy?”

Tôi đáp lại cô ấy bằng cách truyền thêm mana vào khăn. Sau đó tôi đổi hình dạng của vải bằng cách banh rộng nó ra.

Marino chạm vào tấm vải và há mồm thán phục.

“Thứ này thậm chí có thể chặn một vài ma thuật của mẹ đấy... Nhưng thay vì xòe rộng nó ra thì con biến nó càng tròn càng tốt có phải hơn không?”

“Ý mẹ là gì ạ?”

“Hình dạng này không thể chống chịu một đòn mạnh được. Hơn nữa nếu kẻ thù tấn công vào cùng một vị trí thì nó sẽ bị gãy mất. Tốt nhất con nên chỉnh nó thành dạng tròn để có thể làm chệch hướng các đòn đánh.”

Đúng là nhiều tấm khiên trong trò chơi cũng có dạng hơi tròn, nhưng tôi không biết là nó có thể chặn đòn tấn công đấy. Tuy vậy tôi cũng nên thêm chút lõm vào khăn để có thể cản được kiếm kẻ thù. Mặt khác nếu đối phương tấn công quá mạnh, tôi có thể bị thổi bay đi mất nên là làm chệch hướng chúng thì tốt hơn nhỉ? Chắc còn tùy vào trận chiến nữa.

“Con có thể duy trì trạng thái này trong bao lâu?”

“Đến lúc này là khoảng mười tiếng rồi ạ? Dù vậy con đang định đẩy lên một ngày...”

Nói vậy thôi chứ tôi mới chỉ duy trì nó trong cuộc sống hàng ngày. Việc phiêu lưu và chiến đấu chắc chắn sẽ khiến việc sử dụng mana của tôi khác đi.

Marino liền thở dài bực tức.

“Kỹ năng cường hóa và cái bể mana của con vượt cả mẹ rồi đấy”

“Chắc là đúng ạ nhưng con không thể dùng ma thuật tầm xa để bảo vệ mình được...”

“Hee-hee, vậy thì con phải tìm tổ đội thích hợp khi vào Học viện càng sớm càng tốt thôi. Kể cả level sâu nhất của Hầm ngục ở đó cũng không vượt quá sức con đâu.”

Marino đã nói đúng về tầm quan trọng của một tổ đội xuất chúng. Dù vậy thỉnh thoảng tôi vẫn cần chơi solo một mình nên có lẽ tôi nên tìm cách khắc phục điểm yếu phòng trường hợp tình hình diễn biến xấu đi.

“Con cũng mong là vậy ạ...”

Còn một vấn đề liên quan đến tổ đội nữa – ai mà thèm gia nhập với tôi cơ chứ?

“Con sao vậy?”

“À không ạ, con chỉ băn khoăn liệu mình có thể tập hợp các thành viên được hay không thôi.”

Việc dấn thân cùng nhân vật chính sẽ là tấm vé vàng để có được nhiều đồng đội mạnh mẽ. Nhưng tôi không nghĩ đó là ý hay, nhỡ chẳng may tôi lỡ đá đít cậu ta đi chệch hướng thì sao.

Nhưng có lẽ đó là điều hợp lý nhất. Tôi sẽ buff thêm một chút cho nhân vật chính rồi nhờ cậu ta đánh Chúa quỷ thay mình. Trong trò chơi, kể cả cuộc chiến với Chúa quỷ lẫn khi vượt qua hầm ngục để đến được với hắn ta đều rất khó thực hiện.

Dù sao thì tôi vẫn còn nhiều thời gian để thử nghiệm mà. Nếu nhân vật chính trông có vẻ mạnh hơn ngay cả khi tôi không ở gần thì tôi nên tự thân mình luyện tập. Và những gì còn sót lại chính là một nhóm những thành viên ưu tú tạo nên một đội hình đầy triển vọng. Tôi chắc cũng sẽ tìm được vài người tương tự như vậy thôi... được không nhỉ?

Marino cười toe toét. “Mẹ tin con sẽ ổn thôi mà.”

Được chuyển đến dinh thự Hanamura là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi. Chắc chắn không phải vì Marino Hanamura là một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp nhìn như nữ sinh trung học đâu. Thực ra tôi cũng khá phấn khích mỗi khi cô ấy chạm vào tôi nên chắc đó cũng là một phần nguyên nhân.

Nhưng lý do thực sự là lúc này tôi có có được cơ hội tiếp xúc với bộ não của phù thủy xứ Tsukyomi, một vĩ nhân trong giới ma thuật.

“Vậy là dùng ma thuật có thể tăng trữ lượng mana của một người.”

“Đúng vậy, mẹ chắc rằng phép cường hóa mà con đang niệm chính là một phương pháp hữu hiệu để tăng kích cỡ cho bể chứa. Nhưng mẹ không nghĩ có ai khác có thể làm được như con đâu.”

Một người bình thường bắt chước tôi sẽ ngay lập tức ngốn hết lượng mana mà họ đang có. Tôi chỉ có thể làm được nhờ có lượng mana lố bịch và thiên phú với ma thuật cường hóa của mình.

“Nhưng con quả thực là một người chăm chỉ đấy Kousuke à.”

“Thật sao ạ?”

Marino đáp lại bằng việc thừa nhận cô ấy không có đủ tư cách để nhận xét, sau đó nói thêm:

“Con lúc nào cũng rất tập trung vào việc rèn luyện ma thuật mà.”

Rồi cô ấy cười khúc khích. Tông giọng cô ấy vừa trêu chọc vừa bực tức.

“Mẹ nghĩ vậy sao ạ.”

“Ừm. Con không cần thúc ép bản thân quá đâu đấy.”

Cô ấy rõ ràng không hề bực tức hay đùa giỡn mà chỉ quan tâm đến sức khỏe của tôi mà thôi. Mặc dù theo những gì được biết thì tôi vẫn chưa thể chạm tới giới hạn mình được.

“Con không có gắng gượng gì đâu ạ. Ma thuật thú vị lắm.”

Tôi chỉ đơn thuần chú tâm vào niềm vui mà ma thuật mang lại mà thôi. Ngay cả hồi còn ở Nhật Bản cũng vậy. Tôi có thể ngấu nghiến một cuốn sách hay, chơi điện tử thâu đêm hoặc đá bóng đến tận lúc chiều tà. Thật dễ để bị cuốn vào thứ gì đó mà ta thích làm.

“Thôi được, cứ hỏi mẹ bất cứ điều gì con thắc mắc nhé.”

Tôi vốn định làm như vậy rồi.

“Okay, giờ ta đã xong xuôi việc này rồi...”

Sau đó cô ấy giảng cho tôi một bài học về ma thuật khi chúng tôi đang yên vị trên xe được phù phép. Lúc chúng tôi tới điểm dừng đầu tiên của mình—

“Ta đành phải chia tay một lát vậy. Xin lỗi con nhé, mẹ lại có việc bận mất rồi.”

—Marino xin lỗi tôi. Cô ấy nói hôm nay mình cần gặp ai đó, vậy nên tôi sẽ phải ngồi đợi thêm một thời gian.

“Không sao đâu ạ. Con mới là người đang làm phiền mẹ ấy chứ.”

Từ quần áo, thức ăn cho đến cả chỗ ở - tôi sẽ phải trông cậy vào cô ấy từ giờ trở đi mà không đóng góp một xu nào cả. Ngoài ra còn cái khăn này nữa. Cô ấy đã khâu mấy tấm vải thành một chiếc khăn choàng thích hợp cho tôi. Cô ấy còn có thể làm gì nữa chứ? Người phụ nữ này tài năng đến mức nào vậy?

Nụ cười trẻ trung của Marino giãn ra. Rồi cô ấy đưa tay vỗ nhẹ vào trán tôi.

“Chúng ta là gia đình mà! Hãy dựa vào mẹ bao nhiêu cũng được!”

“À con cũng là con mẹ mà, nên mẹ cũng phải vậy đấy nhé.”

Cô ấy nghe vậy rồi bĩu môi một cách bẽn lẽn với đôi má phồng lên thành nụ cười tươi rói. Ai đó làm ơn làm phước nói cho tôi biết người phụ nữ này bao nhiêu tuổi đi mà.

Sau khi chia tay một Marino vui vẻ đến mức quá trớn, tôi đi dọc một con đường xa lạ, men theo bất cứ nơi nào đôi chân tôi đưa đến.

“Còn năm tiếng à... Mình nên làm gì trước lúc ấy đây nhỉ?”

Thành phố tôi đang sống lúc này đóng vai trò là bến cảng kết nối các quốc gia trên thế giới, vì vậy có vô vàn các chủng tộc có mặt ở đây. Nơi này có những elf có đôi tai hơi nhọn đến những người sở hữu tai thú khiến ta phải thèm muốn được chạm tay vào.

Với lượng khách nước ngoài như vậy, việc phát triển những cửa hàng quà tặng lưu niệm là điều tất yếu. Tại quê hương của Kousuke Takioto ở Wakoku, ma thuật đặc biệt phát triển nên nhiều khách hàng đã đến tìm mua những công cụ ma thuật tại đó. Thế giới này còn có rất nhiều nơi mà tôi có thể ghé thăm những lúc rảnh rỗi.

Tôi cũng thấy nhiều thứ tương tự có ở cửa hàng tác cụ ma thuật mà tôi ghé thăm, họ có những thanh gỗ và sắt cho đến những cây gậy làm từ thứ kim loại kỳ lạ được gọi là mithril. Còn có nhiều ma pháp cụ dưới dạng một cuốn sách, cùng với cả dây chuyền và nhẫn đủ loại. Các ma pháp cụ hình sách dường như có một viên ngọc phép được đặt trên bìa của chúng, đồng thời cũng dày và nặng một cách kỳ lạ. Họ có cả những vật phẩm hấp dẫn khác như là một ma pháp cụ có dạng chiếc dù che nắng cho đến thứ trông như một chiếc kẹo mút.

Lướt qua mấy cái vũ khí này làm tôi đột nhiên cân nhắc xem mình sẽ dùng cái nào trong tương lai. Trong trò chơi, Kousuke Takioto chiến đấu bằng kiếm và khiên. Vì là chiến binh tiên phong không giỏi mấy kỹ năng tầm xa nên cậu ta luôn đụng độ quái vật như một thằng ngốc bốc đồng, sau đó lao thẳng vào mọi kẻ thù trong tầm mắt.

Các kỹ năng độc nhất Third Hand và Fourth Hand của cậu ấy tương thích với bất kỳ vũ khí cận chiến nào. Nếu vậy thì Kousuke Takioto phù hợp nhất với cái gì cơ chứ?

Hầu như mọi quý ông mà hay ghé thăm wiki của trò chơi đều đồng tình rằng nên cho cậu ta chuyển sang phòng thủ thay vì tấn công.

Tay phải cầm một khiên, tay trái cũng một khiên, thêm cả khiên ở Third Hand và Fourth Hand nữa. Sức mạnh phòng thủ của Kousuke Takioto có hơi thiếu sót đặc biệt khi cậu ta lại không có vũ khí độc nhất. Tất nhiên nếu cậu ta được trang bị kiếm ở một trong bốn tay thì sức tấn công có thể cải thiện, nhưng đổi lại khả năng phòng thủ sẽ bị vứt vô sọt rác. Vậy nên những người chơi đã tính toán là sao không biến Kousuke thành một bức tường để gánh mọi đòn tấn công từ kẻ thù?

Khi mới học Third Hand, khả năng phòng ngự của cậu ta cơ bản là vô đối. Vì lúc đó quái vật chủ yếu tập trung vào các đòn tấn công vật lý nên nhiều người đã dùng cậu ta để qua ải.

Tuy nhiên khả năng vượt trội với tư cách là một tanker của cậu ta diễn ra rất chóng vánh. Đến gần giữa trò chơi thì xuất hiện một Nữ Tanker vô cùng mạnh mẽ và một nữ chính là Zombie sẽ thay thế vai trò của cậu ta. Sức mạnh của Kousuke cũng gần bằng với Nữ chính Tanker bá đạo đó. Dù vậy cô ấy lại có khả năng truy cập vào những thiết bị vô cùng mạnh mẽ và dễ kiếm được nhưng Kousuke Takioto thì lại không thể. Ngoài ra còn có một thứ mà cậu ta mãi mãi không bao giờ làm được. Đúng rồi đấy—

—đó là trở thành một Nữ Tanker vô cùng dễ thương.

Siêu cấp dễ thương thì đúng hơn.

Mình chắc kèo mọi người chơi đều tự hỏi ‘Cần gì phải giữ lại thanh niên cù nhầy này nhỉ?’

Công bằng mà nói định mệnh của Kousuke Takioto là bị cho ra rìa. Bản thân tôi cũng đã làm điều tương tự. Ngoài ra, vì sở hữu một ma thuật cường hóa mạnh mẽ đến dị thường, nhiều người chơi đã vứt cậu ta vào trong Phòng thí nghiệm Công cụ Ma thuật. Có cậu ta ở đó sẽ giúp tăng đáng kể tốc độ sản xuất của phòng thí nghiệm. Tuy vậy các nhân vật không thể phát triển nhiều khi ở đó nên họ không tăng được cấp độ nào. Điều này cuối cùng dẫn đến việc cậu ta bị đóng đinh ở trong phòng thí nghiệm trong suốt trò chơi, vĩnh viễn không thể tham gia chiến trường.

Bản thân nhân vật Kousuke Takioto có nói là muốn trở nên mạnh mẽ và đánh bại thật nhiều quái vật. Tuy nhiên sự tự do của cậu ấy đã bị những người chơi toàn năng tước đoạt và bị buộc phải dành toàn bộ thời gian để phát triển mấy công cụ ma thuật trong phòng thí nghiệm. Cậu ta thực sự giống như những nô lệ việc làm ở mấy công ty đen vậy. Bất chấp sự hữu ích của mình trong trò chơi, cậu ta vẫn bị nhân vật chính và nữ chính đối xử như thể là một tên ngốc toàn diện. Quả là một chàng trai đáng thương mà. Cậu ta còn phải trải qua một cuộc đời bi thảm nữa chứ.

“Cậu ơi, cậu có sao không vậy?”

Vẻ lo lắng của cô nhân viên tóc nâu cho thấy tôi đã để nỗi buồn đau về hoàn cảnh Kousuke Takioto hiện rõ lên khuôn mặt mình.

Tôi nên dành những suy nghĩ này vào khi khác vậy.

***

Địa điểm gặp gỡ của tôi với cô Marino là một khách sạn có cái tên mà tôi rất quen thuộc.

“Khách sạn Hanamura...”

Tòa nhà ánh bạc hiện lên lờ mờ trước mắt tôi. Nó mọc lên chót vót, lấn át cả những khu vực xung quanh. Được xây dựng nhằm hướng đến nhóm khách hàng giàu có, khách sạn vừa rực rỡ vừa hiện đại nhưng vẫn tạo ra sự hài hòa với môi trường xung quanh. Tôi tự hỏi phải mất bao tiền để duy trì khu vườn lộng lẫy ở bên cạnh nhỉ.

“Tập đoàn Hanamura à?”

Tập đoàn Hanamura là một gã khổng lồ trong lĩnh vực ma thuật và chính trị, tiếng nói của chủ tịch Ryuuen Hanamura có ảnh hưởng đáng kể ở nhiều quốc gia khác nhau. Tôi thề rằng cô Marino có thể đã từng rời bỏ gia tộc, nhưng việc vẫn mang họ Hanamura chứng tỏ cô ấy vẫn là thành viên. Thực tế cô còn gánh vác cả nền ma thuật của thế giới trên vai; không chỉ sở hữu những kỹ năng ma thuật có tiếng tăm mà cô ấy còn có nhiều mối quan hệ và khối tài sản khổng lồ bên mình.

Và lúc này đây tôi đã trở thành con trai của Marino đó. Mẹ ruột tôi cũng từng là thành viên gia tộc Hanamura mặc dù tôi không biết nhiều về bà ấy. Điều này đúng cả trong game lẫn hiện thực của tôi. Ít ra tôi có thể đoán rằng bà ấy đã rời khỏi gia tộc Hanamura hay đại loại vậy.

“...Mình vẫn còn thời gian mà; nhâm nhi tí cà phê vậy.”

Đúng lúc tôi lẩm bẩm những lời đó và ngoái đầu lại thì có chuyện xảy ra.

Ánh sáng chói lóa là thứ đầu tiên mà năm giác quan của tôi cảm thấy. Chưa đầy một giây sau thì một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Luồng không khí nóng bay đến thiêu đốt da tôi. Khói đen và mùi khét nghi ngút trong không khí khiến cả khu vực rơi vào hỗn loạn. Mọi người cố gắng chạy ra khỏi làn khói để trốn thoát, tiếng hét của họ vang vọng khắp đường phố. Khi ngọn lửa bốc lên từ tòa nhà, tôi chỉ có thể sợ hãi đứng nhìn.

Nhìn qua thì có vẻ một nhà hàng gần đó đã phát nổ.

Mọi người đổ xô ra khỏi nhà hàng, ai ai cũng vật vã để chen được ra ngoài. Một số người ôm lấy những cánh tay rũ xuống còn số khác thì dùng vai mọi người để tương trợ. Một người còn phải dùng khăn tay để che miệng. Tôi phải làm gì đó mới được, nhưng ngay khi vừa rời mắt khỏi tòa nhà thì ai đó đã thu hút sự chú ý của tôi.

“...Anh ta đang làm gì vậy?”

Trong số những người đang thoát ra một cách sợ hãi thì lại có một người đàn ông không biểu lộ chút cảm xúc nào cả. Thế cũng đủ kỳ lạ rồi nhưng anh ta còn không thèm nhìn ngó xung quanh mình, tỏ ra hoàn toàn bình tĩnh và tự chủ.

Chuyển động của anh ta cũng kỳ lạ hệt như khuôn mặt vô cảm đó vậy. Thay vì chạy đến những nơi mà mọi người đều trú ẩn thì anh ta lại vội vã hướng về phía khách sạn như thể đang toan tính điều gì đấy.

Những người dân hoảng loạn cũng đang xô đẩy nhau để thoát khỏi khách sạn Hanamura mà tôi và Marino đã đặt phòng qua đêm. Họ ngơ ngác nhìn từ quán cà phê bên cạnh, số khác thì lại lôi điện thoại ra để gọi điện hoặc quay video.

Khi mọi người tràn ra khỏi khách sạn cũng là lúc người đàn ông vô cảm tiến vào. Tôi liền lén lút đi theo anh ta.

Khung cảnh bên trong thật hỗn loạn. Cả khách và nhân viên đều nháo nhào cả lên, tiếng la hét giận dữ trộn lẫn với tiếng khóc của trẻ em vang vọng khắp mọi nơi. Người đàn ông hoàn toàn phớt lờ xung quanh, tiếp tục đi một lúc rồi dừng lại.

Trước mặt anh ta là một cánh cửa, ở đó có một người đàn ông tóc đỏ mặc vest. Họ bắt đầu thì thầm điều gì đó với nhau, nhưng tiếng quá nhỏ làm cho tôi không thể hiểu gì cả.

Tôi nghe thấy tiếng của tóc đỏ tặc lưỡi đầy thất vọng. Anh ra tiếp tục trò chuyện với người đàn ông vô cảm đáng ngờ đó, nhưng ngay sau đấy lại mở cửa cho cả hai bước vào trong. Tôi lặng lẽ lẻn vào theo họ.

Hai người bước vào một căn phòng lớn. Chắc hẳn đang có đại tiệc buffet nào đó diễn ra ở đây. Mấy cái đĩa đựng thức ăn mới bị bỏ quên vẫn còn ngổn ngang trên những chiếc bàn đã được bày biện sẵn. Lúc này phần lớn số thức ăn đó đã bị vứt bừa bãi trên sàn rồi, làm cho tấm thảm có vẻ đắt tiền đó trông thật bẩn thỉu. Một số người mặc vest cũng đang vây quanh thứ gì đó.

Tôi bèn lao tới cái bàn bên cạnh, vén chiếc khăn trải bàn lên rồi giấu mình ở dưới đó. Sau đó tôi vểnh tai lên để lắng nghe.

“Đồ phản bội!”

Nghe như giọng một cô gái trẻ đang mắng nhiếc ai đó vậy. Tôi vừa vén khăn trải bàn lên vừa nghe cô ấy nói – cổ gọi họ là mấy thằng phế vật, vô ơn bội nghĩa, ăn cháo đá bát, đại loại vậy. Tôi trông thấy ở đó có một cô gái khẽ nuốt nước bọt khi bị những người đàn ông mặc vest vây quanh.

Mấy kẻ mặc vest đã bao vây nhóm ba người. Một là nam yêu tinh đẹp trai với đôi tai nhọn và một cô gái cũng là yêu tinh, họ đứng trước mặt cô gái thứ ba, tay lăm le cầm vũ khí nhằm cố gắng bảo vệ cho cô ấy.

Khoan đã, cô gái mà họ đang bảo vệ...

...cổ là một trong mấy nữ chính trong game đây mà!

Cô ấy sở hữu một mái tóc vàng dài và đôi mắt màu xanh lục. Lông mày cô nhíu lại, đôi tai nhọn khẽ rung lên vì tức giận. Không thể lẫn vào đâu được.

Nữ yêu tinh đó chính là Ludivine Marie-Ange de la Tréfle, nữ chính tối thượng được in trên bao bì trò chơi và luôn đứng gần top những nhân vật được yêu thích nhất!

Vì tên cổ rất loằng ngoằng và khó nhớ nên bạn bè và người chơi đều gọi cô ấy là Ludie.

Tuy nhiên đối với những người mắc phải Hội chứng Ludie – có khả năng đạt khoái cảm từ việc bị cô ấy liên tục chửi bới thì việc có thể gọi tên cô ấy đầy đủ lại là một huân chương danh dự. Đương nhiên tôi đã ghi nhớ toàn bộ tên của cô ấy rồi và thậm chí tôi còn có thể nói đầy đủ họ tên của một nhân vật chính gai góc, ngực phẳng tóc hồng nào đó trong bộ Light Novel nổi tiếng nhiều năm về trước. Giờ mới để ý, sao tôi giỏi nhớ tên nhân vật còn khi nhớ mấy cái học trên trường thì lại như nước đổ đầu vịt vậy?

Còn về Ludie, cô ấy là loại nữ chính nào?

Trong trò chơi, cô mắc chứng sợ đàn ông, nói đúng hơn là sợ con người. Cô thường hay tỏ ra xa lánh hoặc nói năng gay gắt với người khác, đặc biệt khi trò chuyện với nam giới. Vậy nên khi bạn xích đền gần cô ấy, cô ấy sẽ tức giận bảo bạn tránh ra xa. Tuy nhiên cổ chỉ như vậy ban đầu thôi. Sau sự kiện nào đó cô ấy sẽ quay ngắt 180 độ và bắt đầu hẹn hò với bạn.

Ludie không chỉ trở nên đeo bám và tình cảm hơn mà còn rất tận tâm với nhân vật do người chơi điều khiển.

Tuy vậy để đạt được điều đó thì ta cần phải kích hoạt một event đặc biệt và giải quyết sự cố cho cô ấy.

Ngoài ra ngay cả khi người chơi khai mở sự kiện đó thì cô ấy vẫn đối xử tàn nhẫn với đàn ông nói chung ngoại trừ thanh niên nhân vật chính, và riêng Kousuke Takioto thì cổ coi như rác rưởi rồi. Dù vậy thái độ kiêu kỳ này chỉ càng tăng thêm bản tính chiếm hữu của người chơi mà thôi vì cổ cực kỳ nổi tiếng. Trong các phiên bản sau này, số lượng nữ chính đã tăng thêm gấp đôi con số mười hai người ban đầu nhưng điều đó vẫn không thể làm giảm độ hot của cô ấy được.

Bạn thắc mắc rằng tại sao Ludie lại ghét đàn ông đến vậy ư? Có lẽ tôi đang được chứng kiến nguồn cơn của thứ cảm xúc đó diễn ra ngay trước mắt mình.

Mấy khẩu súng kỳ lạ chĩa thẳng vào những yêu tinh đang bị dồn vào chân tường. Người đàn ông vô cảm ở quán cà phê nọ cũng tham gia cùng và chĩa súng của mình vào bộ ba.

“Tiểu thư à, cô hiểu sai hết rồi. Tôi chưa hề phản bội cô chút nào cả. Ngay từ đầu tôi đã thuộc phe bên này mà, thấy không?” người đàn ông hói đầu đáp lại lời buộc tội của Ludie. Có vẻ anh ta từng phục vụ cho cô ấy. Cô nghiến chặt răng, khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận. Ngọn lửa phẫn nộ ẩn trong đôi mắt cô ấy vẫn không dập tắt ngay cả khi bị mấy người đàn ông dồn vào tường.

Nhìn thấy tình huống hiện tại làm mình nhớ đến một bài viết trên blog của nhà phát triển: Chúng tôi có lý do rất chính đáng cho nỗi căm hận của Ludie với đàn ông. Nhưng nếu chúng tôi đi theo cốt truyện như vậy thì cô ấy có thể sẽ không còn trong trắng nữa. Sau đó cấp trên đã đến gặp chúng tôi rồi nói rằng “Nếu cậu dám làm thế thì mấy lá thư phẫn nộ sẽ chất cao như núi Phũ Sĩ đấy. Dù chuyện gì xảy ra hay tận thế có ập đến đi nữa thì cậu nhất định phải bảo vệ trinh tiết cho cô ấy. Tôi không quan tâm cậu có chết đi sống lại hay vị thần tà ác nào đó kiểm soát cậu hay không, Ludie chắc chắn phải là trinh nữ” lol. À thì rất nhiều thứ đã xảy ra khi chúng tôi xuất xưởng nhưng dù sao trong phiên bản chính thức của trò chơi cô ấy vẫn còn trinh lol.

Với kiểu nội dung trong bài đăng đó thì rất có thể người viết kịch bản đã nghĩ ra một cốt truyện mang tính chọc tiết người chơi rồi.

Thêm vào đó, những sự kiện về quá khứ của Ludie được tiết lộ khi người chơi kết bạn với cô ấy khá phù hợp với tình huống đang diễn ra trước mặt. Hình ảnh Ludie rơi lệ do từng bị người cô ấy quan tâm phản bội đã hằn sâu vào tâm trí tôi. Chính khoảnh khắc đó đang diễn ra vào lúc này.

Giờ thì tôi phải làm gì đây?

Nếu tôi tham gia giải cứu bây giờ thì cốt truyện sẽ bị ảnh hưởng kha khá. Tổ chức đang chống lại cô ấy là một kẻ thù lớn xuất hiện xuyên suốt trong nửa đầu trò chơi, nhưng những sự kiện đó có thể sẽ không được kích hoạt nữa. Dù vậy tôi làm sao có thể để tình huống trước mắt này diễn ra cơ chứ?

Hãy khoan, chờ một chút. Trước khi định tính đến bất kỳ kế hoạch nào – để xem tôi có đủ sức để giải cứu cô ấy không đã.

Liệu với trang bị hiện tại tôi có thể phòng thủ trước những người đàn ông sở hữu thứ vũ khí kỳ lạ kia không? Tôi chỉ có bên mình một chiếc khăn choàng và một cái dự phòng nữa. Nếu mấy khẩu súng đó chọc thủng được khăn của tôi thì có mà...

Không những thế tôi còn chưa có kinh nghiệm thực chiến bao giờ - tôi xông vào thì làm ăn được gì cơ chứ? Lần chiến đấu gần nhất tôi có là tận lúc học judo hồi tiểu học, ngoài vậy ra tôi hoàn toàn mù tịt. Gã như tôi thì làm nên trò trống gì nhỉ?

Hơn nữa nếu mọi chuyện diễn ra như trong trò chơi thì người cứu Ludie phải là Marino chứ không phải tôi. Mấy lời thoại đã chỉ ra điều đó khá rõ ràng.

Nếu tôi can thiệp vô lúc này thì chỉ tổ làm tình hình rối rắm hơn mà thôi, nó sẽ khiến cho Marino có thêm vấn đề cần giải quyết và tệ hơn thì mọi chuyện có thể không có kết cục tốt đẹp. Điều tốt nhất tôi nên làm bây giờ là quay gót vờ như chưa từng thấy gì cả.

“Sao quý cô đây không bỏ cuộc đi nhỉ?” người đàn ông trọc đầu hét vô mặt Ludie. Thay vào đó, cô ấy lại lắc đầu.

“Ta còn có Claris bên mình đấy! Bọn ta có thể gặp bất lợi, nhưng càng kéo dài chuyện này thì các người càng bị thiệt thôi!”

Cô ấy chắc hẳn đang ám chỉ người phụ nữ đứng chéo trước mặt đang cầm kiếm trên tay. Tôi không nhớ là có nhìn thấy cô ấy trong trò chơi. Người đàn ông đầu trọc liếc nhìn Claris rồi nhún vai.

“Ồ không phải chứ, cô không nghĩ chúng tôi đến đây mà không có kế hoạch trong tay đâu nhỉ?”

“Ý ngươi là g... Huh?!”

Khoảnh khắc người đàn ông đầu trọc nói, có thứ gì đó vụt qua mặt Ludie và Claris ngã xuống.

Đó là do nam yêu tinh đẹp trai đứng cạnh đó gây nên, tưởng chừng anh ta đứng về phe Ludie trong tình huống này. Claris ngã xuống quằn quại do bị dính một cú đấm thẳng vào bụng. Sau đó nam yêu tinh đã dùng chân giáng vào người cô ấy.

“Aaaugghh!”

Anh ta sút vào người cô hết lần này đến lần khác. Mỗi lần như vậy là một lần khuôn mặt Claris nhăn lại vì đau đớn và cô hét lên một tiếng nghẹt thở.

“Không, không thể nào. Không... cả anh nữa sao Aurelien?”

Ludie giật mình vì sự phản bội, vẻ kiêu kỳ biến mất khỏi khuôn mặt cô ấy. Lúc này trông cô như sắp bật khóc vậy. Từ chỗ này tôi cũng biết chân tay cô ấy đang run lẩy bẩy trong khi cố lùi lại mặc dù đã hết đường thoát.

Chân khẽ chạm vào tường, cô ngoái lại phía sau. Sau đó nhận ra mình không thể trốn đi đâu được nữa.

“Heh-heh-heh, bwa-ha-ha-ha-ha-ha!”

Aurelien cười khả ố khi nhìn cô ấy vùng vẫy như vậy. Anh ta ôm bụng cười, có vẻ vô cùng thích thú đến mức suýt nữa phát rồ.

“Đấy mới là biểu cảm ta muốn nhìn thấy chứ! Ha-ha, cô nghĩ sao mà ta phải nhẫn nhục nhiều năm để phục vụ cho cái con ranh bố láo như cô hả? Chính là cho thời khắc này đấy. Thật xứng đáng làm sao!”

Vẻ mặt của Ludie nhuốm dần sắc thái tuyệt vọng, đầu cô ấy lắc lư như thể con búp bê vô hồn vậy.

Gã đầu trọc và đồng bọn từ từ tiến lại gần trong khi vẫn chĩa khẩu súng trong tay.

“Khoan khoan đừng có bắn cô ta vội thế chứ. Tao muốn giải trí chút trước khi giết nó,” Aureline cười toe toét. Tất cả những kẻ gần đó trừ gã trọc đều reo lên vui sướng.

Tôi lấy khăn dự phòng quấn quanh đầu để che mặt, sau đó chỉnh lại một chút để đảm bảo tầm nhìn của mình. Tôi truyền ma thuật cường hóa xuyên qua chiếc đang đeo trên cổ, khăn đội đầu và cả quần áo.

Nhóm của gã trọc dần dần tiến về phía trước. Aurelien vẫn nhe răng cười.

Ở khoảng cách gần mười mét, tôi có thể thấy một giọt lệ chảy ra từ má của Ludie. Tiếp đó là bên mắt còn lại, tôi thấy một một giọt đã rơi xuống sàn.

Quả là một cảm xúc kỳ lạ. Bộ não tôi như trực chờ trong cơn thịnh nộ, nhưng bằng cách nào đó suy nghĩ của tôi vẫn trở nên thông suốt. Tôi biết là nghe có vẻ vô lý, nhưng tôi không thể diễn tả cảm giác lúc này được.

Đến lúc phải ra tay rồi.

Mấy ý nghĩ kiểu như ‘Ôi không nguy hiểm quá, mình nên vờ như chưa thấy gì thôi’ hoặc ‘Mình không được cứu cô ấy đâu, cốt truyện sẽ thay đổi mất’ đã hoàn toàn bị tâm trí tôi loại bỏ.

Aurelien đá Claris sang một bên và bắt đầu sải bước đến chỗ Ludie. Ngay lúc anh ta đưa tay ra, tôi liền lao thẳng vào.

Tôi nhắm vào gã trọc đầu ngay trước mặt. Dùng Third Hand để nâng một cái bàn lên, tôi phi nó thẳng vào nơi hắn ta đứng. Bộ đồ ăn bằng thủy tinh vỡ tan ngay lúc Aurelien xé váy Ludie ra. Vì sự chú ý của chúng đang dồn vào cơ thể cô ấy, mấy tên đó đã phản ứng chậm khi cái bàn bay đến.

Một vài trong số chúng bị đánh bay đi. Tôi chạy đến chỗ Ludie, ngay lập tức dùng Fourth Hand nắm lấy chiếc bàn khác rồi quăng nó đến nơi mà bọn chúng tụ lại với nhau.

“Mày là thằng quái n—? Aaaaugh!”

Một kẻ đã bị văng ra đằng sau trong khi hét. Tôi chạy đến bế Claris lên bằng Third Hand của mình. Không hề chần chừ, tôi hóa cứng Third Hand và đánh bật những viên đạn đang lao về phía mình.

“Hự!”

Một cú sốc ập đến trong đầu tôi, gây ra một áp lực đè nặng lên vùng cổ.

Tôi đã không thể hoàn toàn đẩy lùi đòn tấn công của chúng. Mặc dù Third Hand gần như vô hiệu hóa những viên đạn nhưng tôi vẫn bị một trong số đó găm vào đầu.

Mừng là mình đã quấn khăn lên đầu...

Tôi lập tức lấy lại thăng bằng và lao về phía Aurelien. Tôi giơ cao Fourth Hand của mình trước mặt tên elf đang chết lặng rồi táng nó vào má hắn mạnh nhất có thể, hoàn toàn có ý định biến hắn thành cát bụi.

“Gaaaugh!”

Tôi nhanh chóng xòe rộng Third Hand và Fourth Hand của mình ra rồi nâng Claris trong một tay, tay còn lại dùng để bế Ludie. Sau đó tôi mở rộng chiếc khăn để che chắn an toàn cho cả ba người rồi truyền lượng lớn mana vào vải làm cho nó cứng hoàn toàn.

Đạn bắn vào khiên của tôi như trút nước. Tôi có thể nghe được tiếng chúng va đập với nhau nhưng cái khăn không suy chuyển chút nào cả. Nó sẽ không bị xé toạc ngay lập tức đâu. Nhưng thật sự lúc này chúng tôi đang khá bế tắc. Tôi bèn liếc sang hai nàng elf ở bên cạnh mình.

Ludie dường như vẫn bối rối, nhìn tôi một cách ngơ ngác. Mặt khác Claris đã tỉnh lại nhưng đang bị thương khá nặng.

Giờ hai người bọn họ đang ở trong vòng tay tôi, tôi nên làm gì đây nhỉ? Tôi còn chưa lo được cho cái thân mình.

“Ê này, cậu biết dùng ma thuật chữa bệnh không đấy?” Tôi hỏi Ludie đang nằm trong tay phải, cô ấy giật mình ngạc nhiên rồi khẽ lắc đầu.

“Chết tiệt...”

Tôi cũng không mong đợi hơn. Cô ấy chuyên về ma thuật tấn công tầm xa nên thường thì không thể sử dụng ma thuật chữa lành được. Tất nhiên ngay cả tôi cũng vậy. Trong quá trình chơi, ta sẽ nhận được vài vật phẩm bằng cách hoàn thành một số sự kiện nhất định ở giữa game, điều này sẽ giúp cả tôi và Ludie có thể học ma thuật chữa lành nhưng việc mong ước những điều xa vời ở thực tại không giúp được gì cho tôi cả.

Trong khi đang cân nhắc kế hoạch tiếp theo, tôi cảm thấy hơi nóng ở sau lưng mình.

“Này này, tha cho em đi mà...”

Giờ thì chúng đang dùng hỏa ma thuật. Chiếc khiên của tôi dường như vẫn trụ được nhưng tôi muốn ngăn chặn cuộc tấn công càng sớm càng tốt. Việc bị dồn ép như thế này rất nguy hiểm và tôi vốn không biết sức mạnh của cái khăn này ở mức như nào.

Dù vậy sau khi xem xét tình hình, có vẻ như dùng khăn để phòng thủ vẫn là lựa chọn duy nhất.

Có lẽ khiên chắn có thể chặn được mọi đòn tấn công mà chúng định ném vào. Tuy nhiên nếu tôi cứ chăm chăm phòng thủ như này thì mana sớm sẽ cạn kiệt chứ chẳng chơi, mọi chuyện sẽ kết thúc nếu điều đó thực sự xảy đến. Bể chứa của tôi mặc dù vẫn còn khá dư dả nhưng nếu không có nó, cái khiên này chỉ là một tấm vải hoàn toàn vô dụng.

Dù thế tôi cũng không thể xông lên tấn công được.

“...Mình đã không tính đến sai sót này. Phải làm cái quái gì đây chứ?”

Tôi lẩm nhẩm những suy nghĩ trong đầu. Sau khi biến chiếc khăn thành hình cầu để che chắn, tôi đã tiện luôn che hết khung cảnh xung quanh mình.

Cái khiên chắc chắn rất vững chắc. Tuy nhiên việc xòe rộng nó ra như này đã choán hết tầm nhìn của bọn tôi. Như thể đang có một chiếc ô đen sì bung ra ngay trước mắt vậy. Giá như nó trong suốt thì đỡ phải lo như này rồi.

Ah, đúng rồi mà nhỉ! Thế thì kẻ thù cũng không thể nhìn thấy chúng ta được. Quả là cơ hội ngàn năm để lên kế hoạch. Tôi sẽ có thể chuẩn bị gì đó để đánh lạc hướng chúng...

Nhưng phải làm như nào đây? Bất kể kế hoạch như nào thì khả năng duy nhất của tôi chỉ là Third Hand và Fourth Hand. Tôi chưa có cơ hội thực hành cái khác. Để hạ gục được kẻ thù thì tôi cần lại gần hoặc tóm lấy thứ gì đó để ném. Nhưng nếu tôi làm vậy thì...

Tôi ngoảnh lại nhìn hai cô gái trong tay mình, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Ludie.

Tấn công tại chỗ sẽ khiến họ gặp nguy hiểm. Nếu tôi duy trì chiếc khăn của mình thì không sao nhưng mà... Khoan đã—

Tôi ôm chặt Claris rồi lắc nhẹ.

“Này cậu, cậu giúp tôi được không.”

“Nnngh…ngh…”

Nếu Claris biết dùng ma thuật phòng thủ thì cục diện sẽ thay đổi. Cô ấy chỉ việc bảo vệ Ludie trong khi tôi chuyển sang tấn công là được.

Cô ấy từ từ mở miệng, vẫn còn nhăn mặt vì đau đớn.

Ugh... Cậu là ai cơ chứ...?”

Tôi không thể ngăn mình tặc lưỡi khó chịu. Không có thời gian dành cho mấy thứ vớ vẩn đâu. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng đồng loạt bắn ma thuật vào cái khiên khiến nó không thể hoạt động được? Hoặc tìm được cách để tấn công chúng tôi? Những viễn cảnh khó chịu cứ hiện lên trong đầu làm tôi càng bực mình thêm.

“Hết giờ để giới thiệu rồi. Cứ trả lời có hoặc không đi. Cậu có thể tự bảo vệ bản thân bằng ma thuật khỏi mấy gã đằng sau chúng ta không?”

“…Augh!”

Cô ấy run mạnh và khuôn mặt hiện lên cái nhìn đau đớn. Có vẻ như cô ấy bị gãy vài cái xương rồi. Đáng ra tôi không nên lắc cô ấy dữ dội như vậy mới phải, nhưng đã quá muộn.

“Claris!”

Ludie lo lắng quay sang Claris đang nhìn mình và trả lời:

“Tôi nghĩ, tôi có thể... cố. Nhưng không... được lâu... đâu...”

“Vậy tôi đành trông cậy vào cậu đấy. Tôi sẽ cần cậu giả chết trong khi thực hiện ma thuật của mình.”

Xong rồi tôi quay sang Ludie.

“Cậu sẽ giả bộ đang chuẩn bị niệm thần chú phòng thủ Aegis. Hãy hô to tên thần chú đó lên nhưng thực chất đừng dùng nó. Thay vào hãy dùng thần chú nào đó... thu hút sự chú ý ấy.”

Ludie rời mắt khỏi Claris rồi lo lắng nhìn tôi.

“Thu hút... sự chú ý ư?”

“Đúng thế. Cậu có thể dùng Flash phải không? Phát quang cũng sẽ có ích. Tôi sẽ để cậu lo liệu vậy.”

Tôi thấy mình thật tồi tệ nhưng hai người này cần là mồi nhử của tôi. Mối quan tâm hàng đầu của những kẻ tấn công lúc này là tiêu diệt Ludie và Claris—chứ không phải vị khách không mời Kousuke Takioto.

Trong trường hợp đó, chúng sẽ nhắm thẳng vào các cô gái. Tôi cho rằng một số sẽ để ý đến tôi nhưng sẽ không quá nhiều.

Tiếp đến Ludie sẽ đánh lừa chúng sử dụng khiên chắn nhưng thực chất cô ấy sẽ dùng ma thuật để đánh lạc hướng. Tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng mọi thứ sẽ diễn ra như đã định.

“Được rồi, triển thôi. Claris, cậu hãy dựng khiên đúng lúc tôi lao đi. Còn Ludie, cậu giả vờ đang niệm chú để khi đợt tấn công đầu tiên kết thúc thì hãy phát động bất cứ thứ gì có thể khiến chúng mù mắt. Hiểu cả rồi chứ? Thật sự xin lỗi nhưng thời gian có hạn. Tối đa chỉ có mười giây thôi.”

Ngay khi tôi giải thích xong, Claris liền bắt tay vào hành động. Tôi có thể nghe thấy tiếng cô ấy lẩm nhẩm, chắc là đang sạc lại mana.

“Mười, chín, tám...”

Ludie cũng đang chuẩn bị câu thần chú cho riêng mình.

“Bảy, sáu, năm.”

Trong lúc đó, tôi bắt đầu chuẩn bị để khuếch tán và thay thế mana trong khăn của mình. Claris ngã xuống đất rồi giả chết.

“Bốn, ba, hai.”

Tôi nắm lấy tay Ludie giúp cô ấy đứng dậy. Sau đó—

“Một! Ludie, làm đi! Dựng khiên ngay bây giờ!”

Khoảnh khắc tôi dựng người Ludie lên, giọng cô ấy vang vọng:

“Aegis!” (Thánh Hộ)

Ngay lúc chiếc khiên ánh sáng hiện lên, tôi gỡ bỏ cường hóa khỏi khăn của mình. Kẻ địch đã tản ra nên chúng không còn tụ lại thành từng nhóm nữa. Tôi lao về trước khiến cho chúng mất cảnh giác, nhưng gã đầu trọc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi ra lệnh.

“Nhắm vào Tréfle mau!”

Đúng như dự đoán, chúng nổ súng nhằm vào Ludie. Tuy nhiên tên gần tôi nhất vẫn chĩa nòng hướng về phía này.

Ngay lập tức tôi xòe Fourth Hand ra để bảo vệ trong khi Third Hand của tôi quật hắn đo sàn. Đúng lúc đó, luồng ánh sáng chói mắt tràn ngập căn phòng. Ludie đã thi triển thần chú đánh lạc hướng của mình. Có vẻ nó không hữu ích gì ngoài việc thắp sáng căn phòng. Tuy vậy sơ hở đã được tạo ra. Tôi lao về phía những kẻ đang tập trung vào Ludie và tóm lấy một tên bằng Fourth Hand rồi quăng hắn đi.

“Gwaaaaaah!”

Chứng kiến người đàn ông chăm sóc vết thương cho Aurelien bị tung lên trời, tôi dựng một bức tường bằng Third Hand của mình. Tôi vừa tự vệ trước làn đạn bắn trả của chúng vừa bắt đầu hạ gục.

Trước hết, tôi dùng khăn của mình để ném cái bàn vào kẻ địch, không quên kiểm tra xem từng mục tiêu đã ngã xuống hay chưa. Tiếp đó, tôi nhanh chóng vây chúng lại với nhau. Tôi liền đổ đầy một lượng mana đáng kể vào chiếc khăn trải bàn gần đó rồi niệm thần chú hóa cứng và cố định lên tấm vải.

Một vấn đề đã được giải quyết.

Tôi thở dài rồi quay về hướng Claris và Ludie đang kiệt sức.

Chết tiệt nóng bỏng quá đi mất. Mình quên béng là váy của họ bị xé toạc ra rồi.

Ánh mắt tôi liếc nhìn Ludie, người đang trong tình trạng khá là táo bạo và không đứng đắn.

Khoảnh khắc cô ấy bắt gặp tôi đang đảo mắt nhìn quanh, mặt cô ấy đỏ bừng và cố gắng dùng hai tay che chắn cho cơ thể. Tuy nhiên cô ấy không thể giấu được thứ quần lót màu trắng dễ thương có đính ruy băng của mình được. Chúng như tôn lên làn da trắng ngần xinh đẹp của cô ấy đến mức tôi phải tự hỏi nó có quá đỗi đáng yêu hay không. Hơn hết nó còn... Mà thôi, tôi nên xì tốp thì hơn.

“Đ-Đừng nhìn mà!”

Đ-Được rồi. Tôi đang chứng kiến cái quái gì vậy chứ?!

Tránh mắt khỏi cô nàng elf đang rưng rưng đỏ mặt, tôi điên cuồng tìm thứ gì đó để che cho cô ấy. Không may là tôi chỉ thấy một dải lụa bị giẫm đạp từng là váy của cô ấy mà thôi. Chỉ tổ làm tăng cảm giác xấu hổ. Song tôi chợt nhận ra điều gì đó.

Dĩ nhiên rồi. Đâu cần phải lục lọi tìm váy cho cô ấy, tôi đã có chiếc khăn này rồi phải không nào?

Tôi bèn nhanh chóng cởi ra và lao về phía cô ấy, không dời mắt một chút nào.

“Úi-ối.”

Tôi không chắc là do tôi lơ đễnh hay vì quá bối rối nên mới xảy ra chuyện này. Đầu tiên tôi giẫm phải một trong mấy cái đĩa vương vãi trên sàn rồi bắt đầu trượt về phía trước. Sau đó chiếc khăn trong tay tôi buộc quanh đầu một cách kỳ diệu. Dù không thể thấy gì trước mặt nhưng tôi biết mình đang bị lộn tùng phèo.

Tệ rồi đây. Tôi thầm nghĩ, nhưng đã quá muộn. Tôi dang tay trước mặt để cố gắng bảo vệ mình.

Tôi có cảm giác tay mình vừa va chạm nhưng không thấy đau chút nào. Thay vào đó chúng gặp phải thứ vừa đàn hồi, ấm áp và mềm mại.

Cả hai tay tôi đều thấy như vậy. Ở bên phải có hơi cứng một chút với một mức độ mềm mại và dễ chịu, kèm theo có cái gì đó nhô lên ở đầu. Thứ mà tôi cảm nhận trên tay mình vô cùng sống động, hệt như bát thạch rau câu núng nính và... uyển chuyển, tôi bèn siết lòng bàn tay lại.

“Eeeeeeeek!”

“Aaaah!”

4a787193-39de-4e62-a6ab-0605913e294a.jpg

Hai tiếng hét của nữ giới vang vọng thẳng vào tai tôi. Đó cũng là khi tôi nhận ra mình đã chạm vào cái gì. Đúng lúc ấy chiếc khăn trượt xuống khỏi mặt, để lộ ra khung cảnh trước mắt.

“Ôi không...”

Nằm trong tay tôi chính là ngực Ludie và mông của Claris. Tôi trông thấy khuôn mặt đỏ bừng của Ludie và ngay lập tức buông cô ấy ra. Tôi nhảy dựng lên rồi ném khăn về phía phần dưới của cô ấy. Sau đó tôi cao chạy xa bay nhanh nhất có thể.

“T-tôi vô cùng xin lỗiiiiiiiiiiiiiii!!!”

RNG là viết tắt của cụm từ "Random Number Generator" trong tiếng Anh, có nghĩa là "bộ tạo số ngẫu nhiên" trong tiếng Việt. RNG được sử dụng để tạo ra các số ngẫu nhiên trong các ứng dụng và trò chơi máy tính. Arachne là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, cô là một phụ nữ thợ dệt tài năng. Theo truyền thuyết, cô đã thách thức nữ thần Athena thi dệt với mình. Nhưng vì thái độ kênh kiệu và báng bổ với thánh thần nên Athena đã biến cô thành một con nhện, suốt đời chỉ biết làm công việc dệt vải. Câu chuyện này cũng được nhắc đến ở truyện tranh Thần thoại Hy Lạp của Việt Nam, phải nói là khá thú vị, ai rảnh có thể tìm đọc lại. Thần Asura là một trong những loại thần trong đạo Hindu và Phật giáo, thường được mô tả là các vị thần có sức mạnh và quyền lực, nhưng thường bị coi là thù địch của các vị thần tốt lành. Asura thường được xem là biểu tượng của sự tham lam, kiêu ngạo và ác độc. Trong Phật giáo, Asura thường được miêu tả là những vị thần sống trong thế giới tương đối không an lạc và luôn tranh đấu với các vị thần Thiên. Nói chung ai fan One Piece thì sẽ biết chiêu thức vô cùng nổi tiếng này của Zoro. Louise Françoise Le Blanc de La Vallière – nữ chính của bộ Zero no Tsukaima (Sử ma của Zero, phải nói là một tác phẩm kinh điển của làng LN và cũng có thể coi là đầu đàn tiên phong của thể loại Isekai triệu hồi sang dị giới).