Trans: khanhkhanhlmao
____________________________
Và rồi, ngày thứ Bảy đã đến. Sau khi xem anime xong vào buổi sáng, tôi đến Ga Kinjo năm phút trước giờ hẹn.
Điểm hẹn "ManekiNeko", nằm trên tầng ba của tòa nhà mà chúng tôi đã vào lần trước. Tôi tiến đến tòa nhà đa năng và đi thang máy lên tầng ba. Khi cửa thang máy mở thì hình bóng hiện ra là một cô gái tóc vàng, mắt xanh đứng trước chỗ karaoke.
Momoi trong chiếc váy đan hở vai, dường như đang tranh cãi với một sinh viên đại học. Cô ấy lớn tiếng với vẻ mặt đầy sự ghê tởm.
"Tôi đã nói rồi, tôi đang đợi người."
"Nhưng em rảnh mà đúng không? Anh có thể đưa em đến chỗ vui hơn cái karaoke này."
Có vẻ như cô ấy đang bị một người cố tình làm phiền. Tỉ lệ nhìn thấy một cô gái cao trung tóc vàng và mắt xanh là rất hiếm, nên đối với một người tự tin như anh ta thì Momoi chắc chắn là mục tiêu không thể cưỡng lại.
"Tôi đang đợi người, không có đi được."
"Vậy chúng ta trò chuyện vui vui tí đi nhé."
"Trời ơi, tôi đúng là không chịu nổi loại người như anh! Nếu anh không dừng lại—"
Ngay lúc đó, Momoi nhìn thấy tôi.
Tôi đã nghĩ đến việc trốn trong thang máy vì chuyện can thiệp có thể dẫn đến rắc rối, nhưng một khi đã bị nhìn thấy thì tôi không thể im lặng mãi được.
"Cậu có biết anh ấy không, Momoi?"
"Không, hoàn toàn không. Anh ta chỉ đang làm phiền tớ thôi, cậu nói gì đó với anh ta đ―"
"X-x-xin lỗi! Xin phép! Tôi xin lỗi!"
Anh ta chạy mất dép trước khi tôi kịp nói gì, và cánh cửa thang máy vừa đóng lại trước mặt tôi nên anh ta vội vã lao xuống cầu thang.
"…"
Tôi biết rõ rằng tôi trông khá đáng sợ, nhưng thật sự thì anh ta có sợ hơi quá không vậy. Tôi đây cũng có thể bị tổn thương đấy.
Đó chính là lý do mà sự tử tế của Takase, người không những không sợ mà còn khen tôi với nụ cười, nổi bật hơn cả.
"Cảm ơn cậu vì đã đuổi anh ta đi, tớ rất cảm kích."
"Tớ đã làm gì đâu."
"Vậy là đã làm quá đủ rồi… cậu đang buồn đó à?"
Momoi nhìn chằm chằm vào mặt tôi, tôi khua tay phủ nhận rồi quay đi.
"Tớ không buồn."
"Nói dối. Chắc chắn cậu đang— Ồ, tớ hiểu rồi. Cậu sốc vì anh ta sợ cậu đúng không?"
"Đừng có trêu tớ nữa chứ."
"Tớ không có trêu cậu, có một khuôn mặt cứng rắn cũng tốt mà. Tuy không phải gu của tớ nhưng chắc chắn là có người thích kiểu của cậu."
Cái khúc "Không phải gu của tớ" là không cần thiết, nhưng vì không muốn Momoi thích mình nên tôi sẽ coi đó là một lời khen.
"Dù sao thì, bộ đồ của cậu tuyệt thật đó." (Momoi)
"Ồ, cậu để ý à?"
Vì hôm nay chúng tôi không đi đến quán cà phê theo chủ đề, nên không có quy định cụ thể nào về trang phục cả. Tôi cứ thế mà đến đây với bộ trang phục bình thường thôi.
Số là hôm nọ, tôi tình cờ nghe được Takase nói về bói toán động vật, "Nó nói rằng tôi hợp với mệnh hổ!". Đó là lý do tôi đã mua quần áo có họa tiết hổ ngay trong hôm đó. Tôi hy vọng Momoi sẽ nhắc đến "Tớ đã thấy Fujisaki mặc đồ hổ đó" khi cô ấy trò chuyện với Takase.
"Không, tớ không có để ý lắm. Nhưng cậu đang cosplay nhân vật nào à?"
"Hả, cosplay?"
"Ừm. Nếu không phải thì nó quá lòe loẹt rồi."
Cô ấy bảo lòe loẹt...? Không thể nào, chẳng phải là nó rất ngầu sao? Ai lại nói hổ trông không ngầu hả? Nếu hổ được coi là ngầu, thì quần áo có họa tiết hổ cũng phải được coi là ngầu chứ.
"Đây không phải gu của cậu hả?"
"Đây là nhận xét chung thôi, cái sự kết hợp này đơn giản là quá lòe loẹt. Nếu cậu có gương mặt dễ thương thì sự tương phản có thể sẽ hiệu quả, nhưng với cậu thì nó trông như cậu đang đi đòi nợ vậy."
Tuy khá bực mình nhưng cô ấy có lý. Chắc chắn một số người thấy rằng hổ đáng sợ, và nếu vậy thì quần áo có họa tiết hổ sẽ trông đáng sợ rồi.
Được rồi, trông tôi như đang đi đòi nợ à? Đó có lẽ là lý do anh chàng kia bỏ chạy lúc nãy.
Thật tốt khi biết rằng đó không phải là vì gương mặt của tôi, nhưng nếu Momoi bắt đầu câu chuyện kiểu "Tớ đã thấy Fujisaki mặc bộ đồ đúng xấu luôn", thì cái đó sẽ là điều tồi tệ nhất. Hãy giả bộ để thoát khỏi tình huống này thôi.
"Đúng như cậu nói, cái này là cosplay đấy. Từ một bộ anime nào đó!"
"Bộ đó tên gì vậy? Để tớ tìm thử xem."
"Tốt hơn là không nên! Nó khá là, cậu biết đấy, khá kinh dị! Dù sao thì chúng ta nên check-in nhanh thôi nào!"
Tôi vội bước vào và đi qua cửa tự động. Nhân viên nữ ở lối vào nhăn mặt khi thấy tôi bước vào như đang xông vào, có vẻ như tôi thật sự nên ngừng mặc bộ đồ này.
"X-xin chào. Phòng cho hai người ạ?"
"Vâng, hai người."
"Anh muốn ở lại bao lâu ạ?"
"Hmm, cậu nghĩ sao?"
"Hai tiếng thì sao?"
"Chỉ hai tiếng thôi à?"
Tôi tưởng bọn tôi sẽ ở đây một lúc lâu và tận hưởng thoải mái. Cô ấy có kế hoạch khác hôm nay sao? Mà vâng, đối với tôi thì thời gian ngắn lại sẽ thuận tiện hơn, rốt cuộc tôi chỉ thuộc có bảy bài thôi mà.
"Tớ nghĩ nên kết thúc sớm vì kỳ thi sắp tới. Nhưng nếu cậu muốn hát thỏa thích thì tớ ở cùng cậu bao lâu cũng được."
"Không, hai tiếng là quá đủ rồi. Những thứ như này thường có xu hướng kéo dài thêm nếu chúng ta đây dưa quá lâu."
"Tớ biết chứ? Kiểu gì thì cậu cũng sẽ cắt ngang những bài gốc và thêm mấy bài lạ hoắc. Cuối cùng nó sẽ biến thành việc chỉ xem mấy buổi biểu diễn trực tiếp cho đến cuối."
Dựa vào giọng điệu của cô ấy, có vẻ như cô ấy có kinh nghiệm hát karaoke chứ không giống như Kotomi. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có đi cùng nhóm bạn thường ngày của mình không, bởi tôi rất muốn biết Takase thích hát những thể loại như thế nào.
"Hai tiếng đi ạ."
Sau khi xác nhận thời gian bọn tôi nhận micro và ly, rót một chút cola từ quầy đồ uống rồi sau đó tiến đến phòng của chúng tôi. Khi ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, Momoi đưa tôi chiếc bảng điều khiển cảm ứng.
"Cậu hát bao nhiêu thì tùy thích đó."
Giờ thì phải làm gì đây?
Tôi nhớ được bốn bài hát mở đầu, hai bài kết thúc và một bài hát đệm, tổng cộng là bảy bài. Dù có nói chuyện về anime giữa chừng thì nó cũng không đủ kéo dài quá một tiếng.
Tôi dự định kéo dài thời gian bằng cách lặp lại mấy bài hát đó, nhưng vì Kotomi đã lấp đầy ba khoảng trống quý giá bằng những bài hát cần phải la hét các kiểu, nên cổ họng tôi kiểu gì cũng sẽ thăng thiên nếu tôi hát lại chúng.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đó vì tôi nghĩ sẽ có thời gian rảnh. Nếu chỉ có hai tiếng, tôi có thể tiếp tục dòng chảy trong khi duy trì hình ảnh của một "otaku yêu thích các bài hát anime ít người biết đến". Tuy nhiên—
"Bọn mình hát cùng nhau đi, Mahorin."
Lý tưởng nhất là tôi muốn Momoi cùng tham gia. Bằng cách đó tôi có thể sống sót qua một tiếng mà không phải lặp lại bất kỳ bài hát nào.
"Chẳng phải cậu đã nói rằng bản thân không muốn buông mic sao?"
"Đúng vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tớ đi karaoke với ai đó yêu thích những bài hát anime. Thế nên tớ muốn tận hưởng sự hứng thú cùng nhau, như vậy thì sẽ vui hơn nhiều đúng chứ?"
"Tớ hiểu rồi, thật lòng mà nói thì tớ cũng muốn hát. Đây là lần đầu tiên tớ được hát mấy bài hát anime với người khác đó! Cuối cùng tớ có thể hào hứng với mấy bài hát anime rồi…"
Momoi trông rất hạnh phúc đến nỗi không thể giấu được cảm xúc của mình. Nếu muốn hát thì cô ấy nên nói thẳng ra chứ. Liệu có phải Momoi cũng đang cố gắng để không bị người bạn chơi game online của mình ghét bỏ như Kotomi không?
"Cậu không hát mấy bài hát anime khi đi với bạn bè à?"
"Tớ chỉ hát mấy bài thịnh hành khi đó thôi, tớ giữ bí mật việc mình là otaku mà."
Cô ấy khá kỹ lưỡng, ngay cả khi có ai đó hát một bài hát anime trước mặt thì tôi cũng sẽ không để ý. Và ngay cả khi có để ý thì tôi cũng sẽ không nghĩ nhiều về nó.
Có lẽ cần rất nhiều can đảm để công khai chuyện này. Điều mà tôi, một người không phải otaku không thể hiểu hết được. Dù sao thì,
"Hãy hát tất cả những bài anime mà bọn mình muốn nhé, nếu có thể thì hát cả bài của MioMio nữa nhé."
Momoi đã nói rằng bản thân yêu thích tất cả các nhân vật. Vì vậy nên việc hát bài của MioMio có thể khiến cô ấy muốn hát cả những bài của các nhân vật khác. Tôi có thể bắt kịp cuộc trò chuyện anime nếu nó là về Driste.
"Tớ muốn hát! À mà nói về MioMio-chan, cảm ơn cậu rất nhiều vì cái đế acrylic! Nó trông như thế này nè!"
Momoi đưa cho tôi xem một bức ảnh trên điện thoại của cô ấy. Những chiếc stand acrylic của Driste được xếp ngay ngắn trong một hộp đèn, nhìn giống như một sân khấu hòa nhạc thu nhỏ vậy.
"Cậu thật sự dành rất nhiều tâm huyết nhỉ."
"Đúng vậy! Như cậu thấy đó, hàng trên cùng tái hiện cảnh diễn live của tập cuối! Hàng dưới là cuộc sống hàng ngày rực rỡ của các idol! Và bức ảnh này là kệ figure của tớ! Tớ sắp xếp nó thành một sân khấu dream live với các tác phẩm theo chủ đề âm nhạc! Kệ này dành riêng cho Miku-chan! Và rồi, ta-da! Một bộ sưu tập các cô công chúa chiến binh đầy nhiệt huyết… A, chờ đã, cái này không phải."
Cái này đúng là một bộ sưu tập khổng lồ đấy!
Momoi với tinh thần phấn chấn, vừa lướt qua bức ảnh "không phải". Khôngggg, cho thằng này xem thêm đi chứ!
Tuy chỉ là một khoảng khắc, nhưng chẳng phải đó là Takase sao? Đó là cái ảnh cô ấy đang tự hào tạo dáng trong bộ đồ giản dị ở một quán cà phê, trên tay thì cầm ly cà phê nữa.
"Mắt cậu sáng lên luôn kìa, ấn tượng đến vậy sao?"
"Tuyệt vời lắm! Cảm ơn vì đã cho tớ xem những thứ thú vị như vậy!"
"Ừm, ừm! Nếu có thì figure là để ngắm mà đúng không? Cho tớ xem bộ sưu tập của cậu nữa đi, Đen tuyền-kun!"
"À, ừm, tớ không chụp bức ảnh nào cả."
"Thật ư?"
"Ừ. Ngay cả đi du lịch thì tớ cũng không chụp ảnh, chỉ lưu giữ ký ức trong tim thôi. Mà, hát thôi nào!"
"Đúng vậy," Momoi nói với đôi mắt hớn hở.
Trong khi cảm thấy lo âu về việc đáp ứng mong đợi của cô ấy, tôi thao tác trên bảng điều khiển cảm ứng và cầm lấy micro.
Tên bài hát hiện lên cùng với phần mở đầu, Momoi trông có vẻ khá ngạc nhiên.
"Đây là bài gì vậy?"
"Cyber Ninja War, cậu chưa nghe bao giờ à?"
"Lần đầu tiên nghe tới luôn đấy."
"Thì, nó khá là độc lạ mà."
Nói xong, tôi bắt đầu hát.
Phần mở đầu khá dễ dàng, nhưng đoạn rap ở giữa thì lại phức tạp với khó. Sao Kotomi lại dành ra cả một lựa chọn quý giá cho cái rap này nhỉ? Tôi ước gì em ấy ưu tiên mấy thứ dễ hát hơn là chất lượng khi hát.
Khi bài hát kết thúc, tôi đặt micro xuống.
"Nó thế nào?"
"Dù lần đầu nghe như tớ thấy nó là một bài rất hay, và đoạn rap ngẫu nhiên ở giữa thật sự đúng kiểu anime luôn ấy. Giờ đến lượt tớ! Để coi, nên bắt đầu với bài hát nhân vật của ai đây nhỉ?"
Cuộc thảo luận về anime? Không có! Sáu tiếng tôi đã dành cho "Cyber Ninja Wars" đã bốc hơi ngay lập tức.
Đó là lựa chọn thú vị nhất của Kotomi, và có khá nhiều cảnh để tôi có thể nói đến… Tuy có thể tự mình bắt đầu một cuộc trò chuyện về anime, nhưng Momoi bây giờ đang rất háo hức để hát rồi.
"Tớ quyết định rồi! Theo yêu cầu của cậu, tớ sẽ bắt đầu với MioMio-chan!"
"Yeaa! MioMio!"
"Cứ tự nhiên mà nhảy otagei đi nhé!"
"Nhảy otagei!?"
"Cậu bảo là cậu kiểu nhảy otagei khi nghe nhạc anime mà, Đen tuyền-kun."
LẦN ĐẦU THẰNG NÀY NGHE LUÔN ĐÓ!?
"Tớ chưa bao giờ thấy otagei ngoài đời hết, nên đây sẽ là lần đầu tiên đó~" Momoi nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.
Tôi biết otagei là gì từ việc xem Driste, nhưng chưa bao giờ tự thử nhảy nó cả. Nhưng mà đối với Momoi thì tôi hoàn toàn thừa sức. Vì đã làm tốt cái vai đóng giả cho đến tận bây giờ nên tôi không muốn vấp ngã ở đây.
Khi phần mở đầu phát, Momoi cầm chắc micro. Lúc cô ấy bắt đầu hát, tôi vung hông và xoay tay một cách mạnh mẽ.
"Phì!"
Thấy tôi như vậy, Momoi bật cười. Vừa khẽ cười, cô ấy bắt đầu hát bài hát nhân vật. Khi bài hát kết thúc, cổ rõ là không thể nhịn cười được nữa và bắt đầu ôm bụng cười lớn.
"Chờ đã, Đen tuyền-kun, trông cậu buồn cười quá!"
"Đ-Đừng có cười tớ nhiều thế chứ!"
"Cử động của cậu sắc nét quá… sự đối lập giữa trang phục và điệu nhảy của cậu… Ph-hahaha."
Rõ ràng là nó đánh đúng chỗ. Kỷ niệm này dường như sẽ khắc sâu vào trong trí nhớ của cô ấy khi mà cổ không thể nào ngừng cười được.
Lau đi nước mắt khỏi đôi mắt xanh của mình, cô ấy lại nói: "ah, buồn cười quá. Cậu thực sự là tuyệt nhất luôn đấy, tớ quay video lại được không? Sẽ không cho ai xem đâu."
"Không đời nào, nó ngượng lắm."
"Ồ, tiếc vậy. Vậy thì Đen tuyền-kun, đến lượt cậu đó."
Nhận chiếc bảng điều khiển cảm ứng, tôi chọn một bài hát và cầm lấy micro. Khi phần mở đầu bắt đầu, có lẽ do từ một anime ít người biết đến nên Momoi trông khá lạ lẫm với nó.
Dù đã hát xong, chủ đề trò chuyện vẫn không chuyển sang anime. Cô ấy lại háo hức chọn một bài hát với gương mặt đầy mong đợi, và rồi tôi làm điệu nhảy otaku của mình. Khiến cô ấy suýt nữa lại cười phá lên khi hát bài hát nhân vật.
Tiếng chuông báo hiệu vang lên khi cả điệu nhảy otaku và việc la hét rút gần hết năng lượng của tôi. Momoi có vẻ nhận thấy sự mệt mỏi của phía này nên đã hỏi thay tôi.
"Chúng ta còn khoảng mười phút nữa đó. Cậu muốn sao? Đặt thêm thời gian không?"
Chắc hẳn cô ấy rất vui khi đề nghị kéo dài thêm. Nếu là Kotomi thì em ấy có thể chấp nhận vì sợ bị ghét. Tuy nhiên tôi tự tin rằng mình đã khiến cho Momoi đủ vui rồi. Dù sao đi nữa thì chính Momoi là người đã đề xuất giới hạn hai tiếng, nên cô ấy sẽ không phiền khi kết thúc ở đây.
"Vậy bọn mình kết thúc ở đây đi."
"Cậu chắc chứ?"
"Nếu cậu cảm thấy mình chưa hát đủ thì chúng ta có thể kéo dài thêm một tiếng hoặc lâu hơn…"
"Không cần đâu."
Sau khi thông báo với nhân viên, Momoi ngồi xuống sofa và nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc.
"Xin lỗi vì câu hỏi lạ lùng này, nhưng… cậu có bạn gái chưa?"
"Sao hỏi đột ngột vậy?"
"Chỉ cần trả lời thôi."
"Tớ không có…"
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy, cậu muốn hẹn hò với tớ không?"
Cô ấy quăng một quả bom khiến tôi hoang mang tột độ.
Hả? Hẹn hò? Tôi với Momoi?
Cô ấy thích tôi á? Tuy cảm thấy vui, nhưng tôi không thể hẹn hò với cô ấy được. Bởi vì người tôi thích là Takase.
Nhưng dù sao… tuy nghe có vẻ thản nhiên, nhưng việc thổ lộ đòi hỏi rất nhiều can đảm. Sau cùng thì tôi không thể nào hẹn hò với cô ấy, nhưng từ chối thẳng thừng sẽ quá tàn nhẫn. Tôi cần phải lựa chọn từ ngữ cẩn thận để tránh làm tổn thương những cảm xúc của cô ấy.
"Ồ… điều này hơi khó nói, nhưng… ờm—"
"Ah, không sao. Tớ có thể biết mà không cần cậu nói," Momoi ngắt ngang lời tôi với vẻ mặt điềm tĩnh.
"Cậu thản nhiên với chuyện đó quá nhỉ…"
"Bởi vì tớ ngay từ đầu đã bao giờ có ý định hẹn hò với cậu đâu."
"…Chờ đã, cậu đang trêu tớ đó à?"
"Tớ sẽ không làm điều ác độc như vậy đâu. Tớ chỉ đang muốn xác nhận cảm xúc của Fujisaki thôi."
"Cảm xúc của tớ?"
"Tớ muốn biết cậu có cảm tình với tớ hay không. Tớ tưởng cậu có thể ngập ngừng một chút, nhưng không ngờ cậu lại hoàn toàn không quan tâm. Ngạc nhiên thật đó."
"...Tớ nên cảm thấy có lỗi hay tự hào đây?"
"Cậu có thể tự hào. Cảm ơn vì đã không đổ tớ."
"Không có gì."
"Giờ đến phần chính, cậu có thể giả làm bạn trai của tớ được không?"
ĐỪNG CÓ LÀM NÃO THẰNG NÀY QUÁ TẢI NỮA CHỨ!
"Tại sao tớ phải làm thế? Nó chẳng có nghĩa lý gì cả."
"Xin lỗi vì đã làm cậu bối rối, để tớ giải thích. Lý do tớ đề xuất buổi gặp mặt offline một phần là để đi chơi cùng cậu và cũng để hỏi xem liệu cậu có thể giả làm bạn trai của tớ không. Nói rõ hơn thì đó hoàn toàn là 'giả vờ', tớ đã định từ bỏ ý này nếu cậu tỏ ra bất kỳ dấu hiệu tình cảm nào."
"Vậy tại sao lần trước cậu lại không đề nghị?"
Giống như lần này, tôi không tỏ ra có tình cảm gì với Momoi ở quán cà phê đó. Nếu mà có thì chắc tôi chắc chỉ muốn chuồn khỏi đó càng nhanh càng tốt thôi.
"Tớ muốn quan sát thêm. Cậu không quá thân thiện ở trường, từ chối kéo dài buổi gặp mặt và thậm chí còn từ chối lời tỏ tình của tớ dù chúng ta là bạn cùng lớp. Không có ai phù hợp hơn cậu hết. Làm ơn mà, tớ xin cậu, hãy giả làm bạn trai của tớ đi!"
Giả làm bạn trai của Momoi siêu nổi tiếng đó á?
Thật lòng mà nói thì tôi không mấy hào hứng với cái ý tưởng đó cho lắm. Nhưng nếu tôi từ chối, cô ấy có thể tìm một chàng trai khác cho vai diễn này và có một người chồng mới trong game. Tôi không thích Momoi theo hướng đó, nhưng tôi cũng không ghét cô ấy. Dù sao thì cả hai cũng đã đi chơi cùng nhau dù tôi chỉ là người đóng thế.
Nếu cô ấy có một buổi gặp mặt trực tiếp với người chồng mới trong trò chơi, và nếu người đó có ý đồ xấu với Momoi— rồi nếu nó trở thành một vụ bê bối— thì tôi sẽ cảm thấy rất tồi tệ.
Ngoài ra còn có Kotomi để suy xét nữa.
Nếu mọi việc suôn sẻ với người chồng mới trong trò chơi, Momoi có thể sẽ cắt đứt liên lạc với Kotomi. Với việc Momoi là người bạn duy nhất của Kotomi, tôi muốn tránh nguy cơ khiến em ấy mất đi điều đó.
Dù câu trả lời của tôi đã quyết định, nhưng tôi muốn nghe thêm chi tiết.
"Tại sao bọn mình phải giả làm một cặp?"
Cô ấy muốn tránh khỏi một cuộc hôn nhân sắp đặt? Hay có lẽ muốn tham gia một sự kiện chỉ dành cho các cặp đôi? Hay đây là chiến lược để tránh những chàng trai muốn tán tỉnh cô ấy?
"Tớ muốn giới thiệu cậu với bạn bè của mình."
…Tôi có linh cảm xấu về chuyện này. Tôi hy vọng nó chỉ là đoán lầm, nhưng dạo gần đây cái cảm giác không tốt của tôi thường có xu hướng trở thành sự thật.
"Những người bạn này… Kotobuki, Aoki và Takase phải không?"
"Cậu hiểu nhanh đó."
Chết tiệt, bọn họ là cái nhóm thân thiết còn gì! Kotobuki và Aoki là một chuyện, nhưng giả làm một cặp trước mặt Takase? Tôi đã thích cô ấy suốt một năm và một tháng đấy! Tôi không muốn Takase nghĩ rằng tôi đã có bạn gái đâu!
Nhưng vì Kotomi, tôi không đời nào có thể từ chối được.
"Làm ơn. Tớ hứa nó sẽ không gây rắc rối gì cho cậu đâu, Fujisaki! Ran-chan, Aoi-chan và Naru-chan đều rất kín tiếng, họ sẽ không lan truyền tin đồn gì ở trường đâu. Tớ chỉ cần cậu giả làm bạn trai tớ trong đúng cái ngày tớ giới thiệu cậu với họ thôi!"
"Kể cả khi bọn mình giả làm một cặp trong đúng hôm đó, chẳng phải bọn họ sẽ xác định rằng bọn mình là hẹn hò với nhau sau chuyện đó sao?"
Nếu có thì tất nhiên là họ sẽ nghĩ vậy rồi, nếu không thì giới thiệu tôi làm gì chứ.
"Không sao đâu. Tớ không thể nói rằng bọn mình chỉ giả vờ là một cặp, nhưng tớ sẽ cho họ biết rằng chúng ta đã chia tay ngay sau đó."
"Và lý do chia tay sẽ là gì?"
"Lý do ư? Tớ chưa nghĩ xa đến thế... có lẽ vì cãi nhau hoặc khác biệt về quan điểm."
"Chọn cái sau đi. Và nếu có thể thì làm cho chúng ta trông như đã chia tay trong hòa bình."
Momoi là bạn thân của Takase. Nếu biết được chúng tôi chia tay vì cãi nhau, cô ấy có thể sẽ không thích tôi. Momoi còn rất nổi tiếng nữa, nên nếu chúng tôi chia tay vì khác biệt quan điểm thì đó cũng là điều dễ hiểu.
"Cái đó cũng hiệu quả. …Vậy, cậu sẽ làm chứ?"
"Tớ sẽ làm, nhưng tại sao cậu lại tớ cần giả làm một cặp chứ?"
Momoi trông có vẻ xấu hổ, lảng mắt đi chỗ khác. Cô ấy ngập ngừng rồi lúng túng mở miệng:
"Tớ là người duy nhất không có bạn trai, tớ lo rằng sẽ bị bỏ rơi nên đã nói dối rằng mình có bạn trai."
"…HẢ?"
"Thật sự đấy, tớ là người duy nhất không có bạn trai! Cậu không lo lắng nếu tất cả bạn thân của cậu đột nhiên có người yêu sao? Cậu không lo họ sẽ tránh mặt cậu để đi chơi với người yêu à?"
"…Để tớ hiểu đúng lại cái chuyện này đã. Cậu nói cậu là người duy nhất không có bạn trai?"
"Cậu đang chế giễu tớ đó à?"
"Không. Cách cậu nói khiến tớ nghĩ rằng ba người còn lại đều đã có bạn trai... Haha, làm gì trên đời lại có chuyện đó chứ."
"Đó là lý do chúng ta đang có cuộc trò chuyện này đấy. Hơn nữa họ đều rất dễ thương, việc có bạn trai là đương nhiên còn gì."
Dễ thương! Thực sự dễ thương! Kiểu dễ thương đương nhiên đi kèm với việc có bạn trai!
Nhưng Takase thì không, đúng chứ? Cô ấy rõ ràng là không có! Cô có biết tôi đã ngắm nhìn quan sát cô ấy nhiều thế nào không hả? Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy tỏ ra thân mật với một thằng con trai nào ở trường cả!
"Nhân tiện thì, bạn trai của ba người kia là ai? Họ như thế nào? Từ khi nào họ hẹn hò?"
"Khoảng hai tháng rồi... từ kỳ nghỉ xuân. Tớ chỉ biết họ không phải học sinh trong trường."
"Và cậu chưa từng thấy ảnh của bạn trai họ?"
"Không. Họ đủ là tinh tế để không khoe khoang tình cảm trước mặt một người độc thân như tớ. Đó là lý do tớ nói rằng mình đã có bạn trai, rồi mọi người bắt đầu đè tớ ra hỏi."
Họ đã là bạn thân của nhau và hơn nữa, Momoi là cô gái nổi tiếng nhất trường. Lẽ tự nhiên thì họ sẽ tò mò về người mà Momoi đang hẹn hò thôi.
"Ban đầu tớ bịa ra một câu chuyện... Nhưng hôm nọ Ran-chan lại đề nghị, 'Hãy giới thiệu bạn trai của bọn mình cho nhau đi'. Mọi người đều rất hào hứng và tớ không thể tiếp tục diễn được nữa, đó là lý do khiến tớ đề xuất buổi gặp mặt offline."
"Giới thiệu bạn trai!? Chuyện đó không làm cậu lo lắng sao?"
"Còn cậu thì sao?"
"Không chút nào! Thực tế tớ còn muốn nó xảy ra càng sớm càng tốt!"
"Vậy ngày mai thì sao?"
"Được hết!"
Có hy vọng! Dù việc chứng kiến Takase với bạn trai của cô ấy sẽ gây đau đớn, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của tôi. Việc giới thiệu bạn trai cho nhau có nghĩa là chúng tôi sẽ bị so sánh. Nếu tôi có thể cho thấy mình là người tốt hơn, có lẽ Takase sẽ bị lay động!
Chỉ mới hai tháng từ khi họ bắt đầu hẹn hò, cảm xúc vẫn chưa sâu đậm lắm. So với một chàng trai khó gặp bên ngoài trường, cơ hội để cô ấy chọn người ngồi cạnh bản thân là rất cao!
"Tớ sẽ đóng vai bạn trai của cậu thật đàng hoàng! Đổi lại, tớ có một yêu cầu."
"Do đã nhờ cậu làm một điều rất khó nên cậu cứ nói. Không cần phải ngại."
"hãy biến tớ thành một anh chàng đẹp trai!"
Momoi trông có vẻ ngạc nhiên.
"Cậu lo về ngoại hình của mình à? Fujisaki trông có tệ chút nào đâu. Cậu có một chút phong cách của du côn, nhưng đường nét thì rất ổn. Tớ còn nghĩ cậu thuộc loại ngầu nữa."
"Tớ đang nói về quần áo của tớ ấy."
"À, quần áo. Chắc chắn rồi, để đó cho tớ lo!"
"Cảm ơn rất nhiều!"
Có Momoi sành điệu bên cạnh, tôi tin chắc rằng cô ấy có thể biến tôi thành một chàng trai bao ngầu. Tôi hy vọng mình sẽ tái sinh người mà ngay cả Takase cũng không thể cưỡng lại!
Mang theo những kỳ vọng đó trong lòng, chúng tôi rời khỏi quán karaoke.
Chấn động :))))))) khúc sau thì k biết thế nào chứ từ đoạn đầu thì t thấy thằng cha này chad vl. Ngoài là 1 người anh chuẩn mực thương chiều em gái hết cỡ thì còn còn nỗ lực đủ kiểu để crush thích mình, từ vụ học bài để có cơ hội đi chơi hay ti tỉ thứ khác, bạn để ý là thấy. Chứ không như cái dạng than thân trách phận ngoài kia~~ hay là Simp quá đà nhỉ :)) nói chứ takase trông như nào mà main đổ kinh thế, t tò mò vl. In a job. Đang hành sự, làm việc bla. Để vậy cũng k chết chóc gì mà thôi nghĩa cũng kiểu đi yang ho đi hành sự ấy.