Trans: Khanhkhanhlmao
_____________________________
Tôi đi đến ga Koigishi vào ngày hôm sau, tuy là nơi náo nhiệt với đám đông điển hình vào ngày cuối tuần. Nhưng tôi lại dễ dàng phát hiện Momoi mà không cần tốn nhiều công sức cho lắm. Mái tóc vàng óng ánh và đôi mắt xanh lam khiến cô ấy nổi bật ngay cả giữa đám đông náo nhịp.
"Xin lỗi vì đã để cậu đợi."
"Mình vừa mới tới thôi. Cậu đang mặc bộ đồ mà chúng ta mua hôm qua nhỉ."
Dù là vì cô ấy tự chọn trang phục hay lý do nào khác, Momoi trông có vẻ khá tự hào.
"Tất nhiên rồi. Vì chính em đã chọn cho anh mà, Honey."
"Cậu nhập vai nhanh thật đấy. Gọi mình là ‘Honey’ có ngượng không?"
Có lẽ là do cảm thấy có lỗi vì ép buộc cái vụ biệt danh "Honey". Trước đây cô ấy luôn làm tôi cảm thấy lạnh lùng, nhưng hôm qua chính cổ đã tận tâm giúp tôi chọn quần áo. Cô ấy thực ra là một người tốt bụng đến đáng ngạc nhiên.
"Không ngượng chút nào."
Tôi đã nghe nói rằng Takase ghen tị với cái biệt danh "Honey". Một khi tôi thực hiện thành công cái tình cảm đơn phương của mình, tôi cũng sẽ gọi Takase là "Honey". Nếu nghĩ đây như một buổi diễn tập cho khoảnh khắc đó, mọi sự ngượng ngùng đều sẽ tan biến.
"Mạnh mẽ thật đấy, cậu không lo lắng về việc giả làm người yêu sao?"
"Không lo lắng gì, chỉ cần giả vờ là tớ yêu cậu điên cuồng thôi phải không?"
"Đúng vậy. Vì tình huống là mình được bạn trai yêu quá nhiều nên mình sẽ cho phép cậu làm mấy thứ như vuốt tóc để làm cho mọi chuyện có vẻ thật hơn."
"Hiểu rồi. Thế thì chúng ta đi thôi chứ? Nhà của Kotobuki có gần đây không?"
"Nó ở phía sau ga ấy."
Theo hướng dẫn của Momoi, chúng tôi đi đến một quán cà phê ấm cúng ẩn sau ga. Nhìn bên ngoài thì tầng một được sử dụng làm cửa hàng, và tầng hai là nơi ở.
"Ồ, chỗ này là nhà của Kotobuki hả?"
"Cậu đã từng đến đây chưa?"
"Chưa, tuy hơi tò mò nhưng tớ chỉ có đi ngang qua vài lần thôi."
Mẹ tôi thường dùng nơi này để tụ họp sau các trận bóng chuyền, và bà luôn mang về nhà hạt cà phê để làm kỷ niệm.
Ngay cả khi được pha bởi một người nghiệp dư, nó vẫn ngon tuyệt. Mà tôi cũng muốn nếm thử một ít cà phê được pha bởi người chuyên nghiệp nữa. Các cửa sổ và cửa ra vào đều đã được che kín rèm, và biển báo ‘Đóng cửa’ được treo lên.
"Hôm nay họ nghỉ, khá lạ với ngày chủ nhật nhỉ."
"Chủ nhật là ngày nghỉ cố định của họ. Bố mẹ của cô ấy dường như rất trân trọng thời gian dành cho gia đình."
Khi Momoi nói điều này, cô ấy trông có vẻ hơi ghen tị. Tôi tự hỏi liệu bố mẹ của cô ấy có phải là kiểu người không coi trọng thời gian dành cho gia đình hay không. Mà, vấn đề đó không phải là chuyện của tôi.
"Cậu đã sẵn sàng chưa?"
"Tớ luôn sẵn sàng."
Mặc dù tấm biển ghi ‘Đóng cửa’ để ngăn khách hàng vào nhầm, nhưng cửa lại không khóa. Momoi mở cửa và chúng tôi cứ thế bước vào trong.
"Ồ, cậu đây rồi!"
Một cô gái đeo tạp dề ra đón chúng tôi.
Đó là là Kotobuki Ran. Chúng tôi học cùng trường sơ trung, và cô ấy học cùng lớp với tôi năm ngoái. Tuy nhiên, tất cả những gì tôi biết về cô ấy là cổ đang ở trong câu lạc bộ bóng chuyền. Với chiều cao khoảng 180 cm, cô ấy khá cao so với một cô gái nên tôi cho rằng cô ấy chơi khá tốt trong câu lạc bộ.
"Tớ đang đợi cậu đó, Maho… Chờ đã, đó có phải là Fujisaki không?!"
Khi thấy tôi, Kotobuki nheo mắt xin lỗi.
"Xin lỗi cậu nhé, hôm nay bọn tớ đóng cửa mất rồi. Chỗ tớ mở cửa mỗi ngày trừ Chủ nhật nên cậu hãy ghé qua vào ngày khác nhé."
Mặc dù vào quán cà phê cùng với Momoi nhưng Kotobuki có lẽ nghĩ rằng tôi đi nhầm. Điều đó có nghĩa là cô ấy không nhìn ra nổi rằng tôi và Momoi là một cặp. Chắc kèo là cô ấy sẽ mắt há hốc mồm khi nghe được chúng tôi đang hẹn hò đây.
"Tớ không đến đây để uống cà phê."
"Ồ, chỉ để cho vui thôi á?"
"Không. Tớ là bạn trai của cô ấy."
Và Kotobuki trợn tròn mắt vì sốc.
"Ể, cái gì?! Bạn trai?! Fujisaki?!"
"Ừ. Đúng không, Honey?"
"Đúng vậy, Haruto-kun."
Momoi tiến lại gần và tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng óng ả của cô ấy. Uầy, tóc cô ấy tuyệt vãi. Mềm mượt đến mức mà khi chạm vào không thể tin nổi luôn đấy.
"Whoa! Thật sao!? Hai người đang hẹn hò á!? Tớ không hề biết luôn đấy!"
"Bọn tớ giữ kín chuyện này mà."
"Hai người giỏi giấu chuyện thật đấy! Tớ không bao giờ đoán được đó là Fujisaki đâu! Tớ tưởng anh người yêu bí ẩn của cậu là một người đã đi làm vì cậu chưa bao giờ nhắc đến tuổi của anh ấy!"
"Chúc mừng mối quan hệ của hai người."
Một giọng nói nhẹ nhàng kèm theo tiếng nhấp máy ảnh vang lên.
Trong một góc chan hòa ánh nắng, có Aoki Aoi ở đó với chiếc máy ảnh trên tay.
Cô ấy là kiểu người lạnh lùng. Chúng tôi cũng học cùng lớp năm ngoái nhưng tôi hiếm khi thấy cô ấy nói chuyện. Tôi không biết nhiều về cô ấy, như tại sao cổ lại thích dùng máy ảnh hơn điện thoại thông minh, hay liệu nhiếp ảnh là sở thích của cô ấy? Theo Momoi thì bạn của cô ấy rất kín tiếng, nhưng...
"Tớ sẽ không yêu cầu cậu xóa nó, nhưng đừng cho ai xem bức ảnh này được chứ? Tớ muốn giữ mọi chuyện với Honey ở mức riêng tư."
"Tớ sẽ không cho ai xem. Tớ chỉ thích chụp ảnh thôi."
"Tớ hiểu, vậy thì được rồi. À mà nhân tiện, Aoki, cậu có ở trong câu lạc bộ nhiếp ảnh không?"
"Không, chỉ là một nhóm chơi nhiếp ảnh thôi. Nếu cậu muốn tham gia thì luôn được chào đón, chúng tớ thậm chí sẽ trả cả chi phí khi nhóm lên thành câu lạc bộ."
"Tớ không có kế hoạch tham gia, nhưng nếu cảm thấy muốn thì tớ sẽ giúp cậu tìm thành viên."
Cụ thể thì tôi đang nghĩ đến Kotomi. Tuy không giỏi gì trong cả thể thao lẫn học tập, nhưng em ấy vẫn có thể sử dụng máy ảnh ở một mức độ nào đó. Với tính cách dễ chịu của Aoki, có lẽ Kotomi sẽ dễ dàng tiếp xúc với cô ấy.
"Cậu là một người tốt."
Và cô ấy rất dễ tính. Chỉ cần tham gia nhóm là đã đủ được công nhận là bạn ngay lập tức à? Tôi sẽ gợi ý chuyện này với Kotomi sau vậy.
Bỏ qua chuyện đó, bây giờ tôi đã gặp được hai người này thế còn Takase đâu rồi? Và bạn trai của Kotobuki và Aoki nữa?
"Khi nào những người còn lại đến vậy?"
"Họ sẽ đến sớm thôi. Fujisaki, cậu có thích cà phê không?"
"Tớ thích cà phê."
"Tuyệt! Vậy hãy chọn loại hạt cà phê yêu thích của cậu. Tớ sẽ mời."
"Thật sao? Cảm ơn nhé!"
Tôi thật sự vui mừng. Và ngay lập tức đi xem hạt cà phê được trưng bày lần đầu tiên, trong lòng lâng lâng một niềm vui nho nhỏ.
"Nước cam có được không, Maho?"
"Ừm."
"Sao em không uống cà phê luôn, Honey?"
"Em không thích cà phê."
Tôi định hỏi cô ấy có thật sự không thích không, nhưng Kotobuki nhảy vào càu nhàu.
"Nghe này, Fujisaki. Mặc dù chúng tớ thường tụ tập tại đây, nhưng Maho, Aoi và Narumi không thể chịu nổi cà phê. Narumi đã thử một lần trước đây, nhưng cậu ấy nhanh chóng bỏ cuộc và cuối cùng thêm rất nhiều đường ...Hả? Nhân tiện thì, tại sao cậu lại không biết Maho không thích cà phê dù hai người đang hẹn hò đó?"
Thấy mợ, tôi vừa tự đào nguyên cái hố để chôn mình à?
"Không phải như vậy! Chỉ là tớ chưa bao giờ đề cập đến. Tớ không muốn Haruto-kun biết tớ có điểm dở thôi…"
Một màn cứu nguy tuyệt vời! Tốt lắm, Momoi!
"Anh không quan tâm đâu! Những thứ em không thích chỉ làm em càng dễ thương hơn thôi!"
"Cảm ơn, Haruto-kun! Em yêu anh!"
"Anh cũng yêu em, Honey!"
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc Momoi khi cô ấy nghiêng người dựa vào tôi. Nhìn thấy chúng tôi như vậy, Kotobuki cười mỉm còn Aoki chụp một bức ảnh.
"Xin lỗi vì để các cậu đợi!"
Sau khi tôi gọi một ly cà phê Kilimanjaro và ngồi xuống cùng Momoi tại bàn của Aoki, tôi nghe thấy một giọng nói dễ thương ập đến.
"Phù, nay trời đúng nóng luôn ấy! Tớ đổ mồ hôi nhiều quá! Ran-chan, cho tớ xin một ly nước cam nhé —Ồ, Fujisaki-kun! Cậu làm gì ở đây vậy?"
Và rồi Takase trông ngạc nhiên ra mặt.
"Haruto-kun là bạn trai tớ, vì thế."
"Thật sao!? Fujisaki-kun là bạn trai của Maho-chi á!?"
"Ừ, tớ là bạn trai của Honey."
"Whoa, cậu thật sự gọi cậu ấy là Honey kìa! Ngầu quá! Y như trong phim vậy, ghen tị quá đi!"
Takase ngồi xuống cạnh tôi và nói chuyện một cách hứng khởi.
Cô ấy có mùi hương thật dễ chịu! Hơn nữa Takase trong trang phục bình thường trông đáng yêu nhức nách. Tôi muốn có một bức ảnh của cô ấy trong một chiếc váy trắng tinh khôi với một chiếc áo khoác denim đó.
"Ồ, tớ hiểu rồi. Vậy Fujisaki-kun là bạn trai của Maho-chi nhỉ? Tớ không hề biết luôn ấy. Hai cậu hầu như đâu có nói chuyện ở trường, ngạc nhiên là hai cậu lại hôn nhau nữa!"
"Đừng lo về bọn tớ, cứ tự nhiên mà hôn nhau tùy thích nhé!"
"Dù tớ rất yêu Honey, nhưng làm việc đó ở nơi công cộng thì có hơi."
Takase và những người khác trông có vẻ hoang mang ra mặt.
"Hả? Tớ nghe nói hai cậu còn hôn nhau ở nơi công cộng cơ mà?"
Cái gì đấy? Tôi có nghe gì về chuyện đó đâu, chắc chắn là hai đứa tôi sẽ không hôn nhau ở đây, đúng chứ?
"Ồ, tất nhiên rồi. Haruto-kun không ngần ngại mà hôn tớ trước mọi người đó. À, khi chúng tớ hôn nhau ở nơi công cộng thì đó chỉ là một nụ hôn lên má thôi! Làm đi, hôn em như thường lệ ấy!"
Đợi đã, nghiêm túc đó à? Mặc dù một nụ hôn ở đây sẽ tăng thêm độ tin cậy cho mối quan hệ của chúng tôi, nhưng ai mà lại đi xa đến mức này chỉ để diễn chứ?
"Trên má thôi nha, nhớ đó. Đừng nhắm vào môi nhé."
"Nếu Honey nói vậy…"
Trước sự háo hức theo dõi của mọi người, tôi đặt một nụ hôn lên bờ má trắng như tuyết của Momoi. Da cô ấy thật sự mềm mại đến không ngờ. Mái tóc, làn da của cô ấy— gần như khác xa con người phàn trần vậy.
Khi tôi rời ra, khuôn mặt Momoi giờ đây đã đỏ bừng.
Rõ ràng đó là phản ứng trong lần đầu tiên hôn của một người, nhưng không ai trong số ba người kia trông nghi ngờ cả. Ánh mắt Takase thì ánh lên vẻ thích thú, còn Kotobuki đỏ mặt nhẹ nhàng ấn vào má, và Aoki thì chụp thêm một bức ảnh nữa.
Có vẻ như họ thật sự tin vào mối quan hệ của chúng tôi. Bằng cách này, ngay cả khi chúng tôi không tương tác nhiều ở trường, họ vẫn sẽ nghĩ rằng chúng tôi đã trao cho nhau những nụ hôn sau cánh gà. Tất cả những gì còn lại là tìm thời điểm thích hợp và sử dụng cái lý do quan điểm khác nhau làm lý do chia tay.
Tất nhiên, Momoi sẽ là người khởi xướng chuyện chia tay. Một khi rõ ràng rằng cô ấy không còn tình cảm nào, Takase sẽ không cảm thấy tội lỗi khi hẹn hò với tôi.
"Nhìn hai cậu ngọt ngào thế này làm tớ thèm cái gì đó ngọt ngọt. Ran-chan, cậu mang nó ra được không?"
Được Takase gợi ý, Kotobuki đi ra sau quầy. Sau một lúc ngắn thì một cái bánh kem được mang đến bàn của chúng tôi.
"Có ai đang tổ chức sinh nhật hả?"
"Không. Là bánh chúc mừng vì Maho-chan đã có bạn trai đó!"
Nhìn kỹ lại thì, trên đĩa bánh có ghi dòng chữ 'Chúc mừng, Maho-chan!'.
Chuyện này thật quái lạ, đúng không?
"Tại sao chỉ có 'Honey' thôi vậy?"
"Chà, chẳng phải đây là lễ kỷ niệm của cả ba chúng ta sao?"
Trước câu hỏi của chúng tôi, ba người họ trao đổi ánh mắt.
Và rồi, Takase cau mày xin lỗi.
"Ừm, về chuyện đó. Việc tớ có bạn trai… đó là nói dối."
KHOAN, THẬT LUÔN À?
"Takase không có bạn trai!?"
"Ừ. Thực ra, tớ chưa từng có. Tớ xin lỗi vì đã nói dối."
"Không sao, tớ không bận tâm gì đâu."
Takase có lẽ cũng chỉ muốn giữ thể diện như Momoi thôi. Phùu, Takase vẫn còn độc thân bà con ơi!!
"Tớ thật sự xin lỗi, Maho-chi."
"Không cần xin lỗi đâu, tớ không có bận tâm mà."
Có lẽ vì Momoi cũng đang lừa dối Takase, cổ không có vẻ định trách móc cô ấy.
"Vậy khi nào bạn trai của Ran-chan và Aoi-chan đến?"
"Ừm, về chuyện đó. Nó cũng là nói dối."
"Hả, nói dối? Ran-chan cũng không có bạn trai?"
"Cả tớ cũng không."
"Aoi-chan cũng không luôn!?"
Giờ thì tới Momoi trông hoang mang toàn tập.
Vâng, không có gì ngạc nhiên cả. Đáng lẽ đây là buổi gặp gỡ để giới thiệu bạn trai của nhau, nhưng không ai trong số họ thực sự có cả. Vậy là cái kế hoạch này hoàn toàn thất bại hoàn toàn rồi.
Mặc dù vậy, bất chấp sự tiết lộ gây sốc đó, cả Takase, Kotobuki và Aoki đều không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào. Họ hành động như thể đã biết ngay từ đầu vậy.
"Đợi một chút… Các cậu có biết rằng không ai trong các cậu có bạn trai không?"
"Bọn tớ biết, hay đúng hơn là bọn tớ đã phối hợp trong chuyện này. Nếu bọn tớ giả vờ có bạn trai thì Maho sẽ không cảm thấy cần phải e ngại với bọn tớ."
"Tớ… e ngại?"
"Maho, cậu có nhớ hồi chúng ta học năm nhất không? Khi có ai đó hỏi liệu cậu đã từng có bạn trai chưa, cậu đã nói ‘Tớ rất muốn có một người, nhưng hiện tại tớ muốn trân trọng thời gian dành cho bạn bè của mình’. Đó là lý do chúng tớ quyết định giả vờ có bạn trai."
"Rồi bọn tớ đã sốc! Maho-chi thật sự có bạn trai luôn!"
"Cậu đã quan tâm chúng tớ đến mức giả vờ như không có bạn trai nhỉ."
"Từ giờ trở đi, cậu không cần phải ngại ngùng với bọn tớ nữa. Chắc chắn, có thể sẽ hơi buồn khi cậu luôn ở bên bạn trai, nhưng mà Maho, cậu là người bạn quý giá của bọn tớ. Cậu luôn có thể ưu tiên thời gian ở bên bạn trai thay vì với bọn tớ."
Nói cách khác là ba người họ nghĩ, "Nếu bọn mình có bạn trai thì Momoi sẽ thoải mái khi có bạn trai" và rồi giả vờ có bạn trai. Ra vậy, ra vậy…
"…Chúng ta nói chuyện tí được không, Honey?"
"Thực ra em cũng đang nghĩ vậy, Haruto-kun."
Có vẻ như chúng tôi đang có cùng suy nghĩ. Sau khi thông báo với Takase và những người khác rằng sẽ ra ngoài để hôn nhau, chúng tôi bước ra ngoài.
"Nè, chuyện gì đang diễn ra vậy? Tớ chẳng hiểu gì cả."
"Mình cũng không. Nếu biết thì mình đã chẳng nhờ cậu giả làm bạn trai rồi."
"Chà, bây giờ mọi thứ lộn xộn lên rồi. Bọn mình làm gì đây? Tất cả mọi người ở đó đều độc thân. Chúng ta không cần phải giả vờ nữa."
Momoi giả vờ có bạn trai vì cô không muốn cảm thấy lạc lõng. Nhưng bây giờ thì tất cả mọi người đều độc thân, không cần phải tiếp tục giả vờ nữa.
"Nhưng chúng ta có thể thú nhận ngay bây giờ không? Trong cái bầu không khí chúc mừng đó, cậu có thể nói ‘Thực ra, chúng tớ chỉ giả vờ là một cặp thôi’ được không?"
"Nó có thể biến bầu không khí từ đám cưới thành đám tang đó, nhưng cậu phải cố gắng chịu đựng đi nhé."
"Mình là người nói ư…?"
Đừng nhìn tôi với ánh mắt miễn cưỡng đó chứ, chính đằng đó đã khơi mào chuyện này mà.
"Tớ hiểu rằng chuyện này rất khó để nói ra, nhưng tốt hơn là phải thừa nhận càng sớm càng tốt. Bằng cách đó thì ảnh hưởng sẽ ít nghiêm trọng hơn."
"Nhưng mình giải thích thế nào đây? Và cậu nhớ chứ, mình không thể nhắc đến buổi gặp mặt offline được. Việc bọn mình là otaku là bí mật mà."
"Vậy thì chỉ cần nói, ‘Tớ nhờ cậu ấy vì cậu ấy có vẻ tử tế’."
"Được rồi… Đây là một mớ hỗn độn mà mình tạo ra nhỉ?"
"Đừng lo. Chúc cậu may mắn."
"Mình sẽ cố gắng hết sức…"
Với kế hoạch đã được sắp xếp, chúng tôi quay trở lại cửa hàng. Họ vừa cắt chiếc bánh ra, trên chiếc bánh của Momoi vẫn ở đó một tấm bảng ghi, 'Chúc mừng Maho-chan'.
Dù biểu cảm của Momoi rất ngượng ngùng, nhưng cô ấy bắt đầu nói.
"Ừm, thì—"
"Đúng rồi! Để tớ tặng cậu cái này ngay bây giờ!"
Ngắt ngang lời của Momoi, Takase lấy một hộp quà được gói ra từ túi của cô ấy.
"Cái này là gì vậy?"
"Cậu mở ra thử đi!"
Momoi do dự mở gói quà để rồi thấy bên trong là muối tắm.
"T-tại sao lại là muối tắm?"
"Đây là quà chúc mừng! Bạn thân của chúng tớ có bạn trai mà! Nên tớ đã chi mạnh tay và mua cái này chỉ cho cậu đó!"
"T-tớ hiểu. Cảm ơn cậu. Nhưng thực ra—"
"Tớ sẽ tặng một album ảnh."
"Cả Aoi-chan nữa… Woa, cái này to thật."
"Nó có thể chứa tới 600 bức ảnh. Tớ muốn cậu ghi lại thật nhiều kỷ niệm với cậu ấy."
"T-tớ cảm ơn, nhưng, các cậu thấy đấ—"
"Và từ tớ, là bộ ấm trà nè!"
Họ chắc chắn đã phối hợp với nhau. Giữa cái dòng chảy chúc mừng ồ ạt, bạn có thể nghe thấy tiếng lòng ai đó đang tan nát. Momoi trông như sắp khóc tới nơi khi khó khăn với việc đề cập đến chủ đề đó ngày càng tăng lên.
Kotobuki và những người khác giờ nhìn khuôn mặt của Momoi với vẻ lo lắng.
"…Trông cậu có vẻ không vui lắm nhỉ. Bọn tớ đã cố chọn thứ mà cậu sẽ thích…"
"Cậu không thích muối tắm có mùi hoa hồng sao?"
"Có lẽ cậu thích ảnh kỹ thuật số hơn…?"
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng từ bạn bè của mình, Momoi vội vàng lắc đầu.
"Không, không! Không phải như vậy đâu! Những người bạn thân nhất của tớ đã đặt hết tâm tư vào việc chọn những món quà này cho tớ. Tớ rất hạnh phúc, thật sự đó! Tớ thậm chí sắp khóc đây này!"
Momoi đã đầu hàng trước cái bầu không khí chúc mừng. Mặc dù tôi muốn cô ấy kiên định hơn, nhưng không thể phàn nàn được vì tôi hiểu cảm giác của cô ấy.
Chà, vậy thì bây giờ đến lượt tôi nói…
"Nhân tiện thì, thật tuyệt khi bạn trai của Maho-chi là Fujisaki-kun."
"Cậu nghĩ vậy á?"
"Ừm, Fujisaki-kun rất đáng tin cậy."
"Hơn nữa cậu ấy có em gái, vì thế nên cậu ấy sẽ không có mấy cái ảo tưởng kỳ quặc về con gái. Tớ đã biết cậu ấy từ hồi sơ trung, và dù vẻ ngoài của như vậy nhưng cậu ấy không phải loại người sẽ khiến con gái khóc."
"Tớ nghĩ Fujisaki có thể bảo vệ Maho."
"Đúng vậy. Cậu có thể tin tưởng Fujisaki-kun với Maho-chi! Nhớ làm cho bạn thân của tớ hạnh phúc nhé?"
Và bây giờ tôi mới là người không thể nói được chữ gì. Tôi tự tin vào sức mạnh tinh thần của mình, nhưng lại không có đủ can đảm để đạp tan nát cái bầu không khí chúc mừng này.
Trong trường hợp đó, tôi phải bám vào kế hoạch ban đầu. Vì tôi biết Takase không có bạn trai, bây giờ không cần vội để mình trở thành người độc thân.
Đó là điều mà tôi tự thuyết phục bản thân khi nhâm nhi ly cà phê Kilimanjaro.
Kilimanjaro: một loại hạt cafe C-Cảm... CẢM LẠNH QUÁ ĐI MẤT :)))) Muối tắm là sản phẩm được làm từ các loại muối khoáng và muối biển nguyên chất, có thể chứa thêm các thành phần khác như tinh dầu thơm, thảo mộc hoặc khoáng chất, giúp làm sạch và làm dịu da, giảm căng thẳng và cung cấp nhiều lợi ích chăm sóc da và sức khỏe khác.