Trans: Khanhkhanhlmao
_____________________________
Sau khi tận hưởng hết cỡ quán cà phê internet, tôi nhìn Momoi rời đi trên taxi và đi thẳng về nhà.
"Về rồi đây."
Khi đang bước lên cầu thang thì Kotomi xuất hiện từ phòng em ấy, có vẻ như em ấy đã ở nhà suốt vì bộ đồ ngủ vẫn còn yên vị đúng chỗ đó.
"Mừng anh về, buổi gặp mặt offline thế nào? Có suông sẻ không?"
"Nó rất tuyệt."
Dù ban đầu tôi có chút lo lắng nhưng buổi gặp mặt offline hôm nay hóa ra lại là cái thú vị nhất so với hai cái trước. Dù không có hứng thú xem bộ anime dài 200 tập nhưng tôi sẵn sàng chơi lại phiên bản game của Urbat.
"Nè, cầm đi."
Tôi đưa Kotomi cái ba lô đựng game bên trong, cái này nữa là nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành. Trả lại ba lô xong đúng là nhẹ nhõm hơn nhiều, giờ thì tôi nên đi tắm để rửa sạch mệt mỏi.
"À, mẹ với ba đã đi thăm bà rồi nên họ sẽ về muộn."
"Đã hiểu."
Giờ tôi không có hứng nấu ăn nên chắc làm bát ramen sau khi tắm xong rồi đi ngủ sớm vậy.
Lấy bộ đồ ngủ từ trong phòng, tôi bước đến chỗ phòng tắm. Trong lúc chờ bồn tắm đầy nước nóng, tôi quyết định thư giãn trong phòng khách. Khi ngồi xuống sofa thì cơn buồn ngủ dần ập đến.
"Anh trông có vẻ mệt mỏi nhỉ."
Khi sắp ngủ thiếp đi, giọng nói của Kotomi đã kéo cái ý thức mờ nhạt trong tôi trở lại.
"Thức trắng đêm chơi game tất nhiên sẽ khiến anh như vậy còn gì."
"À, vậy em cho anh gối đùi thì sao?"
Đề nghị bất chợt của em ấy đã làm cơn buồn ngủ của tôi tạm biệt trần thế.
"Tại sao lại là gối đùi?"
"Vì anh trông thật sự rất mệt mỏi, em sẽ gọi anh dậy khi bồn tắm đầy nên anh cứ ngủ đi."
"Trong trường hợp đó thì cứ để anh ngủ thế này là được rồi."
"Anh không cần phải ngại đâu."
"Không phải là ngại."
Hai đứa đều là học sinh cao trung đó, trời đất quỷ thần. Được cô em gái cho gối đùi ở cái tuổi này xấu hổ chui hố luôn đấy, ngủ kiểu quái gì được chứ.
"Vậy thì, ừm… để em nấu bữa tối cho anh nhé?"
"Không cần phiền phức vậy đâu."
Tôi từ chối không phải vì Kotomi nấu ăn dở. Mà em ấy nấu cũng không giỏi lắm, nhưng có thể làm được những món đơn giản- giống tôi. Có lẽ do chúng tôi là song sinh hay lớn lên trong cùng một gia đình mà sở thích ăn uống của cả hai rất giống nhau.
Tuy nhiên hôm nay tôi mệt lắm rồi, giờ chỉ muốn ăn nhanh rồi đi ngủ thôi. Tôi ghét thời gian chờ đợi thức ăn lắm.
"Nếu vậy thì, để em làm sạch tai của anh nhé?"
"Anh có thể tự mình làm cái đó được mà."
Trong lúc tôi nói, âm thanh nước tràn bồn tắm đã vang đến tai chúng tôi.
Với vẻ hơi thất vọng, Kotomi bị bỏ lại ở phòng khách khi tôi đi vào phòng tắm một mình. Tôi nhanh chóng gội đầu và lúc đang định kỳ rửa cơ thể thì—
"Haru-nii, em sẽ giúp anh kỳ lưng!"
Một tiếng gọi vọng qua cánh cửa phòng tắm.
Đầu tiên là gối đùi này, rồi đề nghị nấu ăn và giờ là cái này. Hôm nay em ấy có vẻ háo hức muốn chăm sóc tôi một cách bất thường luôn đấy.
Em ấy xem quá nhiều anime hầu gái à? Dù hiện tại thì bớt rồi, nhưng trước đây em ấy vô cùng dễ bị ảnh hưởng bởi anime.
Em ấy sẽ cho tôi xem mấy bức minh họa hiệp sĩ, bắt tôi đọc tiểu thuyết isekai hay thậm chí tiếp xúc với tôi bằng cái nhân cách "Phù Thủy hắc ám" của mình. Khi chỉ ra điều đó thì em ấy lại đỏ mặt và hét "Khônggg!".
Sự nuông chiều hôm nay có thể sẽ trở thành một phần trong quá khứ đen tối của em ấy sau này.
Dù phải vậy hay không thì tôi ước gì em ấy không đề nghị kỳ lưng cho tôi, bởi vì nó đơn giản là quá xấu hổ.
"Anh ổn mà, bọn mình đã là học sinh cao trung rồi còn gì."
"Đừng lo, em đang mặc đồ bơi mà."
"Anh mới là người đang không mặc gì đây này."
"Em cũng có mang đồ bơi của anh đó, Haru-nii. Nhìn nè."
Một bộ đồ bơi nam được áp vào lớp kính mờ ảo của cánh cửa.
"Tại sao em lại làm tới mức này..."
"Bởi vì... em đã có một giấc mơ."
"Một giấc mơ?"
"Vâng, một giấc mơ mà anh ghét em. Em đã gây rắc rối cho anh dạo gần đây nên..."
À, em ấy lo lắng về mấy buổi gặp mặt offline.
Thực ra ban đầu tôi khá khó chịu vì em ấy giao cho tôi một việc rắc rối như vậy, nhưng bây giờ tôi không còn tức giận gì nữa. Dù chuyện phải học kiến thức otaku để không bị lộ hơi phiền, nhưng tôi không ngại khi đi chơi với Momoi.
Kotomi không cần phải cố gắng xoa dịu anh của em ấy…
"Đưa anh bộ đồ bơi."
Kotomi đang lo lắng rằng tôi có thể ghét em ấy. Dưới tư cách là người anh trai, tôi muốn giúp em ấy giải tỏa bớt đi phần nào sự lo âu. Nếu không thì cô em gái hướng nội của tôi sẽ càng trở nên u ám khi ở nhà mất.
Cửa kêu cọt kẹt hé mở một chút, và một bộ đồ bơi được ném vào. Còn tôi thì nhanh chóng mặc nó.
"Em vào được chưa?"
"Ừ", tôi trả lời và cánh cửa ngập ngừng mở ra.
Kotomi đang mặc một bộ đồ bơi của trường. Mấy bài học bơi bắt đầu từ tuần này nhưng do sự cân nhắc của nhà trường, làn bơi của nam và nữ được tách riêng ra.
Hơn nữa dưới sự giám sát của giáo viên, các chàng trai không thể nào công khai nhìn chằm chằm vào các cô gái được— dù có nhìn thoáng qua Momoi vì cô ấy rất nổi bật, nhưng tôi không tài nào nhìn thấy được Kotomi hay Takase.
Nếu em gái tôi có thể sửa lại tư thế của bản thân thì em ấy sẽ ngang hàng với Momoi về mặt phát triển của cơ thể. Việc nhìn thấy Kotomi trong bộ đồ bơi sau nhiều năm không gợi lên cho tôi cảm xúc đặc biệt nào, nhưng nó có thể thay đổi ấn tượng mà các chàng trai có về em ấy.
"Em có thể kì lưng cho anh bây giờ không?"
"Được."
Kotomi tạo bọt bằng khăn tắm và bắt đầu chà lưng cho tôi.
Đã rất nhiều năm kể từ lần cuối tôi tắm cùng với cô em gái này. Ai mà ngờ rằng tôi lại tắm với em ấy ở tuổi này cơ chứ? Giờ chắc tôi nên nói gì đó vì sẽ rất ngượng ngùng nếu chúng tôi cứ im lặng như này.
"Anh chơi trò Urbat có tốt không?"
Khi tôi đang tìm chủ đề, Kotomi đã bắt đầu trò chuyện trước.
"Anh thắng hết trừ trận đầu tiên đó."
"Ồ, Mahorin thắng một trận kìa. Cô ấy chơi có giỏi không?"
"Không hẳn. Cô ấy di chuyển theo kiểu bản năng hơn là kỹ năng, do anh bị phân tâm nên mới thua thôi."
"À, Mahorin có nhắc đến chuyện đó. Cách mà cơ thể cô ấy tự động di chuyển. Em không chắc liệu có liên quan không, nhưng cô ấy không thích mấy trò chơi hành động lắm."
"Cô ấy thích thể loại slow-life hơn à?"
"Đúng vậy. À nhân tiện, anh có mượn được 'Shrine Maiden of the World Tree' chưa?"
"Nó ở trong ba lô mà anh đưa lúc nãy ấy. Em có thể chơi trước cũng được."
"Anh sẽ chơi nó hả, Haru-nii?"
"Tất nhiên rồi. Nếu không lúc trả lại cô ấy hỏi anh về cảm nhận thì cổ sẽ nghi ngờ nếu anh không nói gì mất."
"Em hiểu rồi. Em phải nhờ anh khi trả lại nữa... em xin lỗi."
"Không sao đâu. Anh thà không phải thức đêm xem anime thêm lần nữa, chứ việc gặp mặt thì không thành vấn đề. Thực tế nó còn khá thú vị cơ."
"Vậy là anh đang trở thành otaku hả?"
"Không hẳn. Mahorin là người tốt nên việc ở gần cô ấy thật sự rất vui."
"Chính xác!"
Và đột nhiên Kotomi trông rất tự hào, khuôn mặt phản chiếu của em ấy trong gương giờ đây đang rạng rỡ niềm vui.
"Mahorin thật sự rất tuyệt vời! Cô ấy thích cùng anime với em, đánh giá cao các phân tích của em, và thức khuya nói chuyện về anime với em! Không phải là miễn cưỡng mà là cô ấy thật sự thích những cuộc nói chuyện của chúng em!"
"Em thật sự thích Mahorin nhỉ?"
"Vâng! Em thích cô ấy! Cô ấy là người bạn duy nhất của em mà!"
"Vậy em có muốn gặp cô ấy ngoài đời không?"
Khuôn mặt của Kotomi trong gương đột nhiên tối sầm.
"Em không thể..."
"Bởi vì nói chuyện trực tiếp khiến em lo lắng?"
"Vâng... với cả, bây giờ em không thể đột ngột nói rằng 'Tớ mới là Yasha đen tuyền' được..."
"Anh không yêu cầu em phải tiết lộ tất cả ngay lập tức. Nếu em ổn thì anh sẽ tiếp tục đóng thế cho em."
"Nhưng... anh sẽ không ghét điều đó chứ?"
"Anh đã nói rồi mà? Việc đi chơi với Mahorin rất vui mặc dù anh không phải otaku, nhưng anh chắc chắn Mahorin sẽ thích dành thời gian với em hơn là với anh."
Kotomi nhìn xuống với vẻ mặt bối rối.
Ờ thì, tôi không mong đợi một câu trả lời ngay lập tức. Nếu lúc này em ấy có thể gặp được Mahorin thì ngay từ đầu đã chẳng yêu cầu tôi đóng thế làm gì. Mặc dù biết rằng việc ở bên Mahorin sẽ rất vui, nhưng sự lo lắng vẫn kìm giữ em ấy lại.
Tuy nhiên, có một sự khác biệt quan trọng giữa lúc em ấy lần đầu yêu cầu tôi thay thế và bây giờ.
"Anh không yêu cầu em gặp cô ấy một mình, anh sẽ ở đó cùng với em."
Không giống như trước đây, lần này tôi có thể làm người trung gian. Miễn là không chỉ có riêng hai người họ thì việc gặp mặt sẽ trở nên khả thi.
"Em có thể chỉ cần gật đầu. Nói chuyện bất cứ khi nào em muốn và anh đảm bảo sẽ xử lý phần còn lại cho."
"Nhưng... Mahorin sẽ không cảm thấy phiền nếu em ở đó mà không nói gì chứ?"
"Không hề. Thật ra anh đã nói với cô ấy về tính cách của em rồi, và cổ nói rằng nếu có thể thì còn muốn làm bạn nữa kìa."
"Anh đã giới thiệu em với cô ấy rồi á?"
"Ừ thì, 'giới thiệu' không phải từ thích hợp cho lắm..."
Kotomi dường như đã tích cực hơn về việc gặp mặt. Một khi gặp Mahorin thì em ấy sẽ phát hiện ra Mahorin thực sự là Momoi, tốt nhất là nên thông báo trước cho em ấy biết còn hơn là để tới sau này mới phát hiện ra.
Vấn đề là biết danh tính thật sự của Mahorin có thể khiến Kotomi ngại với việc trò chuyện.
Mặc dù đây có thể được xem là can thiệp và có khả năng Kotomi sẽ mất đi điểm tựa tinh thần của bản thân, nhưng nếu có thể vượt qua điều này, em ấy sẽ có thể sẽ có được một người bạn thực sự.
Momoi là người tốt, nên nếu họ gặp nhau và nói chuyện thì chắc chắn sẽ trở thành bạn thôi.
"Kotomi, em liệu vẫn thích Mahorin bất kể cô ấy là người như thế nào chứ?"
"Tất nhiên, vì Mahorin là bạn của em mà."
Một phản ứng ngay lập tức, điều đó cho thấy em ấy coi trọng Mahorin đến nhường nào. Nếu lời nói đó là chân thật, em ấy có thể sẽ chấp nhận được Mahorin ngay cả sau khi biết danh tính thật sự của cô ấy.
"Thực ra, Mahorin chính là Momoi."
Ngay khoảnh khắc tôi tiết lộ điều đó, đôi mắt của Kotomi mở to. Một cơn sóng của sự kinh ngạc từ từ lan tỏa trên khuôn mặt em ấy.
"M-Mahorin là… M-Momoi-san?"
"Ừ."
"C-Cái cậu Momoi-san đó?!"
"Duy nhất và độc nhất."
Kotomi rõ ràng đang rất bối rối.
"E-Em hiểu rồi. Thì ra đó là lý do Momoi-san đến nhà chúng ta hôm nọ…"
"Đúng vậy. Anh biết là mình đang cố chấp, nhưng thật sự Momoi là một người tốt. Đó là điều em có lẽ biết rõ nhất mà đúng chứ? Nếu gần gũi được trong chat thì cả hai sẽ có thể hòa hợp ngoài đời, em chỉ cần một chút dũng khí thôi."
"N-Nhưng..."
Đôi mắt của Kotomi dao động với vẻ không chắc chắn.
"Momoi-san rất xinh đẹp, hướng ngoại, nhiều bạn bè, thông thạo tiếng Anh, giỏi thể thao và được nhiều cậu trai ưa thích… Thế giới mà cậu ấy đang sống quá khác biệt so với một đứa con gái bình thường, sống nhút nhát như em."
"Thế giới khác biệt á? Anh không nghĩ vậy đâu."
"Sao anh có thể nói vậy chứ?"
"Chẳng phải em và Momoi đã sống cùng nhau như một cặp vợ chồng trong thế giới 'Life of Farmer' sao? Sự hợp nhau của hai người bọn em đã được chứng minh trong suốt hai năm đó còn gì."
"Momoi-san và em... hợp nhau?" Kotomi lẩm bẩm, rồi nhìn xuống.
Một chút sau đó khi ngẩng mặt lên, sự quyết tâm tỏa sáng trong đôi mắt em ấy.
"...Em sẽ gặp Momoi-san."
"Thật chứ?"
"Ừm. Bởi vì từ sâu thẳm bên trong, em đã muốn đến quán cà phê hợp tác, hát mấy bài hát anime, và thử chơi Urbat. Em muốn cùng nhau xem anime và thảo luận về ấn tượng của mình."
"Ờm, chắc chắn rồi! Khi trở thành bạn, bọn em có thể thưởng thức tất cả những điều đó cùng nhau!"
Tuyệt vời ông mặt trời, Kotomi giờ đây đã gom đủ dũng khí rồi.
Dù em ấy lo lắng việc gặp Momoi ngoài đời, nhưng những bước tiến to lớn này mới là điều quan trọng.
Tuy lý tưởng nhất là trở thành bạn trong một lần gặp, nhưng nếu Kotomi có thể giảm đi sự khó chịu đối với Momoi một chút thì đó sẽ là một thành công lớn.
"Vậy... khi nào chúng ta sẽ gặp cậu ấy?"
"Ngày mai."
"Ngày mai!? Cái đó... có hơi đột ngột quá không?"
"Ừ, mai anh sẽ đến công viên giải trí với Momoi mà."
Momoi đã nói rằng không cần phải vội nhưng mùa mưa đang gần kề. Dự báo thời tiết nói rằng sẽ có mưa vào cuối tuần tới và tôi thì không chắc về thời tiết vào tuần sau. Hơn nữa còn kỳ thi cuối kỳ đang đến gần.
Ngoài ra gần đây nhiệt độ đang tăng lên. Ngày mai được dự báo là trời quang đãng và nhiệt độ sẽ không quá cao. Nếu chúng tôi đi công viên giải trí thì ngày mai chính là cái ngày hoàn hảo nhất.
"Nhưng tại sao lại là công viên giải trí? Bọn mình có 'Special Land' ở đây mà? Có collab anime gì đó không?"
"Anh chưa nghe gì về cái collab anime nào cả."
"Vậy là anh chỉ muốn vui chơi ở công viên giải trí á?"
"Nghe có vẻ hơi trẻ con sao?"
"Không hẳn là trẻ con... chỉ là nó không hoàn toàn phù hợp với hình ảnh của em về Momoi-san."
Tôi bật cười trước ý kiến thẳng thắn của Kotomi.
"Đúng không? Momoi không phải kiểu người mà em nghĩ đâu. Chắc chắn cô ấy trông vô cùng nổi bật, nhưng bên trong thì cổ cũng là một cô gái bình thường. À, và còn là một otaku chính hiệu nữa."
Có vẻ như những lo ngại của Kotomi về Momoi đã phần nào được xoa dịu.
"Liệu em có gây phiền phức nếu đi theo không?"
"Không, không hề. Anh đã nói với Momoi về em rồi. Cô ấy nói nếu em quyết định đi thì em rất được hoan nghênh."
Vậy, em sẽ làm gì đây?
Đôi mắt của Kotomi nhìn thẳng vào mắt tôi qua chiếc gương.
"Em sẽ đi."
Em ấy gật đầu với vẻ mặt kiên định.
Sẽ ngồi nghiên cứu về nó sau, ai có ý tưởng không?