Ngay khi vừa mất ý thức trong một chốc thì trước mặt tôi là bản thân bỗng hoá khổng lồ. Điều kế tiếp chính là sự khác lạ của cơ thể. Sao mà nó nhẹ bẫng, sao mà tay chân trở nên ngắn cụt. Hay nói thẳng ra là tôi đã trở thành một con sóc.
“Đã khiến cô kinh ngạc rồi nhỉ. Tôi cần phải chuyển tinh thần của cô vào cơ thể khác để mượn cơ thể cô ấy mà.”
Tôi đang nói bằng giọng của tôi, nhưng điệu bộ ấy lại là của Seif Lowya. Tuy hoàn toàn không nắm được nguyên lý, nhưng có vẻ tinh thần của Seif đã chiếm hữu thân thể của tôi, còn tinh thần của tôi thì bị chuyển sang cơ thể của con sóc hoang. Còn cơ thể của Seif thì… đang nhắm mắt mà đứng yên.
“Thế thì ít nhất cũng chuyển tôi vào thân thể của ông đi chứ…”
“Cơ thể ấy được khắc rất nhiều loại ma thuật nên nếu chuyển tinh thần người thường vào thì sẽ có khả năng trở thành phế nhân đấy.”
“Sóc tuyệt thật nhỉ! Đây là một trong những nghề mà tôi muốn làm hồi còn nhỏ đó!”
“Thật à?”
So với chuyện bị giam trong thân thể khả nghi ấy thì tôi thà làm sóc còn hơn. Đúng rồi, cái thân thể mềm mại ấm áp đáng yêu này… Hửm?
“Ủa, tinh thần Seif ở trong cơ thể tôi, tinh thần tôi đang ở đây. Vậy tinh thần con sóc ở đâu?”
“Thứ đó dĩ nhiên là bị nghiền nát bởi tinh thần của cô và tan biến còn gì?”
“Sóc ơiii!?”
Tinh thần của chủ nhân ban đầu trong thân thể này đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Nó chỉ là tinh thần của một loài động vật nhỏ bé, nhưng vì đang mượn thân thể này nên cảm giác tội lỗi đang ập đến. Lát nữa phải mai táng nó đàng hoàng mới được… Mà khoan, giờ phải tập trung vào chuyện trước mắt đã.
Seif đang đối đầu Shutelia bằng thân thể của tôi. Tộc Thiên Long là chủng tộc ưu tú về năng lực chiến đấu trong các Ma Tộc. Thậm chí trong các Ma Vương từng tồn tại trong quá khứ cũng có rất nhiều người xuất thân từ tộc Thiên Long.
Và đây chính là anh trai của Lãnh Chúa tộc Thiên Long. Kể cả khi bị thương mà uy áp phảng phất vẫn thuộc cấp độ của Lãnh Chúa. Chỉ cần một cú lườm cũng có khả năng khiến người bình thường bất tỉnh.
“… Các ngươi diễn tuồng xong chưa?”
“Diễn tuồng thì hơi quá đó. Mặc dù chắc cũng không sai lắm.”
“Này…”
“Được rồi, Marya. Đã sẵn dịp nên hãy mở một lớp học đơn giản nào.”
“Lớp học?”
“Ma Tộc xem thường con người là vì đối phương ưu việt hơn nhân loại về phương diện sinh vật. Ma Tộc có năng lực thân thể lẫn lượng ma lực cao hơn, chỉ cần lõi còn nguyên vẹn thì họ vẫn có khả năng tự mình tái sinh dù chịu trọng thương.”
Tôi… không, Seif bắt đầu giơ kiếm lên. Đó đích thị là tư thế liên kết với kiếm kỹ của hiệp sĩ đoàn Lilynoor. Dáng đứng ấy chồng lên bóng hình Immuryerl từng bắt chước kiếm kỹ của chúng tôi tại Lyraxia.
Dường như cảm nhận được bầu không khí dị thường hơn cả lúc nãy nên Shutelia đang có vẻ khẩn trương.
“Tuy nhiên, con người cũng không phải hoàn toàn yếu thế hơn Ma Tộc. Nếu xảy ra chuyện như vậy thì Nữ Thần đã không cho hai bên tranh đấu mà giao toàn bộ thế giới thành Ma Tộc rồi. Đúng vậy, con người vẫn tồn tại sức mạnh của riêng mình.”
Shutelia giậm một bước lao tới trong lòng Seif. Tốc độ đó còn nhanh hơn lúc nãy.
“…!?”
Thế nhưng, sự kinh ngạc hơn hết lại khiến tôi không thể thốt nên lời. Nếu không phải vì đây là cơ thể sóc thì chắc chắn tôi đã lộ biểu cảm giống hệt Shutelia rồi.
Shutelia đã đồng thời bị chém ngay khi lao vào. Hắn đang bị kiếm của tôi chém sâu từ vai cho đến phổi.
Dường như đang cảnh giác với truy kích nên Shuteliva vừa rút kiếm vừa nhảy về phía sau. Đây chính là vết thương chí mạng đối với con người bình thường, nhưng đối phương lại là Ma Tộc. Vị trí bị chém đang dần dính chặt lại với nhau.
Tuy nhiên, vết thương vẫn chưa được hồi phục hoàn hảo. Dù đã cầm máu nhưng tôi vẫn có thể thấy vài giọt máu đang rịn ra. Có vẻ đối phương thật sự không còn dư thừa bao nhiêu sức mạnh nữa.
“Sức mạnh của con người chính là sức mạnh của con tim đấy.”
“Con tim…?”
Không hiểu sao ông ta lại bắt đầu lý luận về tinh thần. Đúng là trái tim của con người thách thức Ma Tộc nhất định rất mạnh mẽ. Song, sức mạnh con tim cũng chỉ là khác biệt của từng cá nhân. Chắc chắn Ma Tộc cũng tồn tại những cường giả không hề sợ hãi tử vong.
“Nó có hơi khác với điều cô đang nghĩ đấy. Đúng là Ma Tộc cũng tồn tại kẻ không sợ hãi tử vong, thế nhưng sức mạnh con tim mà tôi nói không có ý như vậy.”
“Ông thản nhiên đọc suy nghĩ luôn…!”
“Nhìn mặt cô là biết được mà.”
“Nhìn mặt sóc á!? Cơ mà sao ông lại cởi đồ chứ!?”
Seif vẩy kiếm để rũ sạch máu bám trên lưỡi kiếm rồi lại bắt đầu cởi giáp ra. Động tác cởi đồ của ông ta còn lưu loát hơn cả người mặc giáp thường ngày như tôi.
“Tại sao á? Không phải tôi đã nói về Đặc Tính của Shutelia rồi ư? Giáp không thể ngăn chặn công kích ‘đâm’ của cậu ta. Vì chúng ta chỉ còn một cách là né tránh nên giáp sẽ rất vướng víu.”
“Như thế cũng đúng… Mà ông định cởi tới đâu vậy hả!?”
“Trang phục dưới bộ giáp cũng cồng kềnh nữa.”
“Tại vì bộ đồ lót dưới giáp phải bền chắc mới không để giáp cọ xát với thân người đó!”
“Đây là vì bảo vệ tính mạng của cô đấy?”
“Hự… Cởi một lớp bên trên thôi! Dùng Cường Hoá Ma Lực thì ông có thể di chuyển thoải mái phải không!?”
“Trong thân phận được giao thân thể người khác thì tôi nghĩ phải nâng cao tỉ lệ sinh tồn càng nhiều càng tốt mới phải chứ.”
Ông ta đang ám chỉ càng nhiều càng tốt là tới cỡ nào đây? Chắc không phải là khoả thân đâu hả? Nếu tôi phải chứng kiến mình chiến đấu trong bộ dạng đó thì kể cả khi mình toàn mạng đi nữa, tinh thần của tôi cũng sẽ hấp hối mất.
Seif cởi giáp và một lớp áo, đến khi chỉ còn một lớp nữa là lộ ra đồ lót thì ông ta bắt đầu nhảy lên như muốn xác nhận cảm giác trong người.
Shutelia thì vừa cảnh giác Seif vừa lườm ông ta. Hắn đáng lẽ nên nhắm vào sơ hở khi Seif cởi đồ, nhưng động tác của ông ta vô cùng lưu loát nên không tồn tại sơ hở rõ rệt nào cả. Có lẽ đối phương nghĩ rằng mình sẽ lại bị chém nếu tấn công nửa vời khi ấy.
“Ừm. Mà thôi thế này đi. Vậy tiếp tục nào. Con người thật ra có sở trường trong việc đặt cảm xúc của mình vào ma lực đấy.”
“Tới đây lại lý luận về tinh thần à?”
“Không hề, đây là vấn đề về sinh vật học đó. Ma Tộc sinh ra ma lực từ lõi, con người sinh ra ma lực từ trái tim. Điểm khác biệt trong vận hành của cơ quan đã thay đổi tính chất ma lực của đôi bên.”
Seif bao phủ toàn thân bằng ma lực. Người có mắt nhìn chắc chắn sẽ phải bất giác thở một hơi đầy cảm thán. Cường Hoá Ma Lực ấy vô cùng trôi chảy và không chút ứ động nào từ trên đầu cho đến ngón chân.
“Lõi cũng sở hữu cơ năng thể hiện Đặc Tính của nhân tử bản thân, vì vậy nên ma lực được tạo nên từ lõi sẽ ở trong trạng thái màu bị sẫm lại ngay từ đầu. Ngược lại, ma lực sinh ra trong nhân loại lại trong suốt như dòng nước sạch. Con người sẽ đưa sắc màu cảm xúc của mình vào ma lực trong vắt ấy mà truyền nó đến toàn thân.”
“Ra là thế…?”
Đây không phải lời hưởng ứng tuỳ tiện, mà tôi đang đáp lại bằng những lý giải mơ hồ. Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Ma Tộc vào hôm nay. Ma lực bản thân cảm nhận được từ Shutelia đúng là ấn tượng đến mức không thể nào quên được.
Thế nhưng, ma lực ấy lại đang cạn đáy. Có nghĩa áp lực ma lực đến từ gã là do chất chứ không phải do lượng. Tức là tôi đang cảm nhận được sức mạnh của chính nhân tử.
“Biến đổi chất trong ma lực của Ma Tộc là sự biến đổi trong độ đậm nhạt của nhân tử (cái tôi). Ngược lại, biến đổi chất trong ma lực của nhân loại là chủng loại cùng sự mạnh yếu của cảm xúc chứa đựng trong đó (cách sống). Nếu có thể dùng cảm xúc một cách đúng đắn thì tính chất ma lực sẽ nhảy vọt. Cô thường nghe chuyện Cường Hoá Ma Lực của kẻ mang tín niệm vững chắc thường ưu việt hơn phải không?”
Tôi có thể hiểu ý nghĩa trong lời ông ta. Sức mạnh trong ma pháp hay Cường Hoá Ma Lực thường được phân định bởi sự mạnh yếu trong ý chí.
Vì vậy, người rèn luyện cách chiến đấu thường sẽ tập luyện phương pháp giữ sự bình tĩnh nhằm duy trì trạng thái tinh thần tốt nhất.
Thế nhưng, áp lực từ ma lực của Ma Tộc trước mặt vẫn không hề kém cạnh. Nếu Shutelia ở trong trạng thái toàn thịnh thì tôi có tập luyện mười năm hai mươi năm, hay thậm chí là bỏ ra cả đời cũng không thể giành chiến thắng. Ngay cả bây giờ tôi còn không nhìn ra cơ hội thắng lợi cơ.
“Lắm lời vô ích…!?”
“Không phải vô ích đâu. Shutelia, cậu cũng nên tự giáo huấn đi. Con người là sinh vật có thể dễ dàng trở thàn quái vật chỉ bằng cách sống của con tim đấy.”
Ngay khoảnh khắc Shutelia giậm chân định tấn công thì đầu gối hắn liền bị đập nát bởi Seif.
Khoảng cách đang cách hơn mười bước. Ấy vậy mà tôi không thể nhìn thấy ông ta di chuyển trong khoảng cách ấy. Với lại đập nát đầu gối của của kẻ mang cấp bậc Lãnh Chúa sở hữu Cường Hoá Ma Lực là sao chứ…. Đó có thật sự là thân thể của tôi không vậy?
Shutelia cố gắng tung phản kích nhưng tiếp tục bị Seif dùng cán kiếm đập trúng vào vai.
“Chỉ nhiêu đây…!?”
Shutelia cố đâm tay ra nhưng lại há hốc mồm vì cánh tay bản thân chợt rũ xuống.
Seif đã chuyển từ đập nát đầu gối nhằm ngăn cản động tác bước đầu của đối phương sang đánh lệnh khớp vai bằng cú huých. Trận chiến giữa Arquas và Lãnh Chúa tộc Quỷ Mị Nalact mà tôi nghe từ Vilas chợt vụt ngang đầu. Tôi đã nghĩ đó là một chuyện thật nực cười, nhưng không ngờ nó lại đang được tái hiện bằng thân thể của tôi.
“Đánh lệch khớp trong trận chiến với Ma Tộc là điều cực kỳ hiệu quả. Đối phương không hẳn là không thể hồi phục, nhưng nó vẫn khác biệt rất lớn so với hồi phục thông thường nên chúng ta có thể khiến đối thủ phản ứng chậm hơn một chút.”
“Cái thứ… này…!?”
Cổ họng của Shutelia bị kiếm đâm xuyên khi định giãn khoảng cách. Shutelia lập tức lùi về sau nhằm né tránh thanh kiếm, nhưng vẫn có rất nhiều máu đang chảy ra từ cổ họng.
Động tác vừa rồi giống hệt cú đâm tôi vừa dùng lúc nãy. Đó là kiếm kỹ của hiệp sĩ đoàn Lilynoor nhằm khống chế và không cho đối thủ nhìn ra động tác chuẩn bị của mình.
Những lần giao thủ tiếp theo hoàn toàn nghiêng về một phía. Thỉnh thoảng ông ta cũng chuyển động với tốc độ dị thường, nhưng kiếm kỹ dùng khi công kích hầu như đều là động tác mà tôi biết rõ.
Ông ta nhẹ nhàng tránh đi những công kích tôi phải dốc hết sức để né, đánh trúng những kỹ thuật mà tôi bị đối phương tránh né dễ dàng…
Tập kích, phản công, truy kích. Seif vẫn sử dụng những kiếm kỹ tôi từng dùng và lần lượt gây ra các vết thương nghiêm trọng vào cơ thể của Shutelia.
“Tại sao lại đánh trúng chứ…”
“Marya, kiếm kỹ của cô có đủ khả năng làm vậy. Tuy nhiên, cho dù che giấu dấu hiệu chuyển động thì cô cũng không thể che giấu toàn bộ ý chí tấn công. Hãy suy nghĩ rằng việc tấn công giống như hít thở đi. Vậy thì cô sẽ có thể đánh lừa bản năng của đối phương.”
“Ể…”
Ủa khoan, những lời khuyên này… A, tôi nhớ ra rồi. Trong lúc học kiếm từ Kecconau-sama, ngài ấy từng nói những lời này cùng tư thế quái dị. Lúc đó tôi bỏ ngoài tai vì nghĩ rằng “Tên biến thái này nói cái quái gì vậy,” thật không ngờ đó lại thật sự là lời khuyên…
Tôi có thể thấy Shutelia đang bị tiêu hao nhiều hơn. Có lẽ đối phương chỉ có thể ứng phó tối thiểu bằng những động tác có thể làm. Dù chiếc vai bị trật khớp đã hồi phục, nhưng vết thương trên thân thể vẫn chưa được chữa trị.
“Hừ… Đã vậy thì…!”
“Ối chà?”
Kiếm của Seif lần đầu tiên chém vào khoảng không. Mặc dù trông nó phối hợp hoàn hảo với đòn đột kích của Shutelia, nhưng hắn lại thay đổi phương hướng ngay trước đó mà chuyển sang mục tiêu khác.
Mục tiêu mà Shutelia đang lao tới chính là thân thể ban đầu vẫn đang đứng yên của Seif.
Đương nhiên rồi. Cơ thể của tôi đang được Seif khéo léo điều khiển nên hắn không thể giết chết. Thế nhưng cơ thể của Seif lại đang ở trong trạng thái rỗng tuếch vì không có tinh thần của ai bên trong. Điều đó giống như đang bảo rằng hãy nhắm vào mình đi vậy.
“Trước hết là thứ có thể chắc chắn giết___”
Đúng vậy, thân thể của Seif đang bị bỏ mặc giống như mời gọi hãy tấn công đi vậy.
Vào khoảnh khắc tôi nhìn thấy ma pháp trận hiện lên dưới chân Seif, vô số lưỡi đao thuỷ tinh liền trồi lên từ mặt đất và lần lượt đâm vào thân thể Shutelia. Một cái bẫy ma pháp đặt sẵn như cười cợt kẻ mang suy nghĩ quá thẳng thắn.
“Ai da, tôi cũng có hơi bất ngờ đấy. Không ngờ cậu lại vướng phải cái bẫy rõ mồn một như thế.”
“Chỉ thế này… thì sao chứ!”
Đôi mắt của Shutelia vẫn còn chứa đựng ánh sáng. Dù bị thuỷ tinh đâm vào người, dù bị cố định trên mặt đất, cơ thể hắn vẫn đang từng bước tiến tới.
“Ta biết rõ ngươi đã cấu trúc sẵn bẫy ma pháp bằng thân thể mình…! Biết rõ cả điều kiện phát động lẫn quy mô của nó…! Và ta cũng biết rõ mình chỉ cần quyết tâm là có thể chịu đựng… được…! Long Vương Thương, Xuyên Thấu Cả Đỉnh Điểm…! Nó không chỉ nằm tại đôi vuốt của ta! Nó chính là ngôn linh tượng trưng cho tín niệm của ta…!”
Làn da của Shutelia rách toạc, cơ thịt bị xé toang, xương bị vỡ nát. Dù thế, hắn vẫn từng bước đi tới và đâm bàn tay mang Đặc Tính vào ngực của thân thể Seif.
“Seif…!?”
“Gì vậy?”
Cánh tay của Shutelia xuyên qua thân thể của Seif. Hắn đã nghiền nát tim, cả nội tạng khác chắc cũng không thể lành lặn. Rõ ràng là nó đã chịu thương tổn chí mạng.
Thế mà khuôn mặt của Seif…. khuôn mặt của tôi đang nhìn khung cảnh ấy với vẻ rất bình tĩnh.
“Ơ… nhưng mà… cơ thể của ông đang bị đâm kìa…”
“Tôi đã nói rồi mà? Đó là một cái bẫy rõ mồn một đấy.”
“…!?”
Thân thể của Seif dần sụp đổ. Thứ tràn ra từ chỗ bị đâm là đất, cỏ cùng nhánh cây. Đó là hiện tượng không thể nào diễn ra đối với thân thể con người.
Đến đây thì ai cũng có thể lý giải chuyện gì đang diễn ra. Thân thể của Seif, thứ Shutelia không sợ hãi bẫy rập mà đâm tới bằng tinh thần quyết tử lại chính là hàng giả mạo.
“Không… không thể nào… không thể nào có chuyện này…! Ta vẫn luôn nắm bắt chuyển động ma lực của ngươi! Rõ ràng là trước khi đâm thì nó vẫn không có gì thay đổi… Là khi nào!? Ngươi đã hoán đổi từ khi nào!?”
“… Được rồi, hãy đi thôi.”
“Hở? Khoan___”
Seif nhặt tôi trong thân thể con sóc mà chạy băng băng vào rừng núi. Tốc độ đó còn nhanh hơn nhiều so với lúc tôi dốc toàn lực chạy. Bóng dáng của Shutelia dần dần rời xa rồi không còn nhìn thấy nữa. Sau khi di chuyển thêm khoảng vài phút thì Seif dừng lại mà chuyển sang đi bộ.
“Phù, giữ khoảng cách cỡ này là không sao rồi nhỉ.”
“Này… Cơ thể của ông đâu?”
“Marya, cô có biết tôi hoán đổi cơ thể giả từ lúc nào không?”
“Ưm… Ừm… Lúc ông chiếm lấy cơ thể tôi?”
“Không phải đâu.”
“Vậy thì… A, là khi tôi ném gã đi!”
“Cũng không phải. Cậu ta vẫn luôn nắm bắt chuyển động ma lực của tôi trong lúc đó đấy.”
Kể cả khi bị ném đi mà hắn vẫn không bỏ qua ông ta sao. Nếu chú ý tới động tác của Seif kỹ càng như vậy thì đối phương kinh ngạc tới thế khi phát hiện ra thân thể là giả cũng phải.
Nhưng thế thì rốt cuộc ông ta hoán đổi từ lúc nào? Cơ mà vậy thì cơ thể thật đang ở đâu?
“Hừm hừm… Tôi không biết.”
“Chính xác là khi chúng ta đi mượn xe ngựa tại Volteria đấy. Tôi đã chuẩn bị thân thể giả tại đó mà chuyển tinh thần sang. Shutelia cũng không tính đến chuyện tôi là giả từ đầu đâu.”
“Ơ…”
Tức là tôi đã cùng Seif giả đi đến rừng núi từ đầu ư? Khoan, nhưng tinh thần của Seif vẫn là thật…
“Tại vì tôi đã tính tới khả năng sẽ gặp gỡ Ma Tộc lại đây thôi. Chỉ mình tôi thì chạy như thế nào cũng được, nhưng khi ở cùng cô thì tôi phải khiến đối phương chịu thương thế tương đối nữa. Nhờ gài bẫy lên thân thể giả của tôi nên chúng ta mới có thể thoải mái chạy trốn như thế này đây.”
“Không phải cứ tiếp tục thì ông sẽ có thể thắng ư?”
“Nếu đó là Shutelia đang bị thương thôi. Nhưng ở đó vẫn còn một đối tượng khó nhằn khác nữa.”
“Ơ, thật á?”
“Ừm. Đó là kẻ biết rõ cô đấy. Cô hẳn biết cái tên Yodoin Gorwen nhỉ?”
“… Lãnh Chúa tộc Hắc Chú?”
“Ừ.”
Luồng suy nghĩ chợt ngừng lại. Để xem nào, trang bị Ma Tộc mà Arquas đoạt được là từ tộc Hắc Chú. Còn Lãnh Chúa Yodoin Gorwen… lại đang ở đó? Tại sao? Vì lý do gì?
“Là giám sát Shutelia đấy. Kẻ đó có lý do không thể trực tiếp cứu Shutelia nên đang bám đuôi để trợ giúp một cách gián tiếp ấy mà.”
“Không chỉ tên mà tôi còn bị Lãnh Chúa Ma Giới nhớ mặt ư…”
“Không phải chân dung của cô cũng đã được truyền tới đối phương từ đầu sao?”
Chuyện đó cũng phải. À không, tình huống vừa rồi lại nguy hiểm đến như vậy sao… Nếu miễn cưỡng chạy trốn thì không chỉ Shutelia mà cả Yodoin cũng sẽ bám theo… Chắc người đó không đuổi theo chúng tôi đâu nhỉ?
“Tại vì cậu ta không thể bỏ mặc Shutelia trong trạng thái ấy. Phía bên kia sẽ chỉ xem thông tin cô có mặt ở đây là thu hoạch trong lần này. Marya Hopuffy, kẻ có móc nối với Thương Thủ Tiềm Phục lại đang ở khu rừng núi này. Tức là tên cung thủ được nhìn thấy tại đây chắc chắn là Sứ Giả Cựu Thần.”
“Ra là thế. Nhưng tôi muốn ông ngừng nói chuyện như kiểu có thể đọc được suy nghĩ đi.”
“Cả chuyện cởi giáp cũng là vì nâng cao tỷ lệ chạy trốn đó.”
“A! Giáp của tôi!?”
Đó là bộ giáp cấp cao dành cho đoàn trưởng của hiệp sĩ đoàn Lilynoor đó… Không, nếu có thể bình yên chạy trốn khỏi hai người thuộc cấp độ Lãnh Chúa Ma Tộc thì… Ừm. Quả nhiên là so với mạng sống thì…
Chỉ là dư âm vẫn quá kinh khủng. Dù rằng đã bị thương, nhưng bộ dạng bản thân chiếm ưu thế khi đối đầu một kẻ thuộc cấp bậc Lãnh Chúa đã giải phóng Đặc Tính quả là… Ông ta hành động còn tốt hơn vài bậc so với bản thân từng tự ảo tưởng.
Seif đã nói rằng điều đó là do khác biệt trong cách sống của con tim. Tức là sức mạnh ấy cũng nằm trong phạm vi sức mạnh vốn có của tôi.
“Cô đang lộ vẻ mặt không cảm thụ được thực tế dù chứng kiến sức mạnh của bản thân nhỉ.”
“Chuyện đó cũng có, nhưng tôi càng thấy ông đáng sợ hơn khi hiểu được biểu cảm của sóc đấy.”
“Cô không cần nghĩ nhiều đâu. Cô là đệ tử của Maedeus. Cách giáo dục của cậu ta có cá tính mạnh lắm. Cô chỉ chưa nhận ra thôi, bản thân cô đã được cậu ta tạo nên một hai tố chất tiềm ẩn rồi đó.”
“Cái gì vậy nghe đáng sợ quá đi.”
Tôi đã bị tên biến thái đó tạo ra tố chất chưa biết nào đó ư? Cái cảm giác hệt như mọi khi làm tôi không thích tí nào cả.
“Sau khi dùng thân thể được cậu ta tiêm nhiễm này thì tôi hiểu cô thật sự được Maedeus yêu thích lắm đấy.”
“Tôi không vui tí nào đâu. Ơ, mà tôi bị nhiễm nhiều tới vậy ư?”
“Mặc dù tôi cũng từng làm nhiều thứ với đệ tử, nhưng bản thân vẫn có hơi e ngại trước cơ thể của cô đó.”
“Tò mò quá đi… nhưng tôi không muốn biết tí nào…!”
Tôi bị kẹp giữa cảm xúc muốn hỏi cho ra lẽ và cảm xúc muốn quên đi mọi thứ. Cơ mà dù đã chạy trốn thành công nhưng chúng tôi vẫn chưa thể lơ là.
Ma Tộc đang ở đây tức là bên phía Arquas cũng có khả năng đang tiếp xúc với Ma Tộc.
“Chỗ này cũng sắp nhìn thấy núi Niarua rồi… Ối chà.”
“Có gì… vậy!?”
Cuối tầm mắt của Seif là ngọn núi Niarua. Thế nhưng độ cao của ngọn núi lại rất khác so với những gì tôi từng nghe. Không, rõ ràng là nó đã bị xoá sổ rất gọn gàng từ đỉnh cho đến lưng chừng núi.
“Shutelia đang ở khu rừng này nên kẻ làm điều đó phải là người em gái, Lãnh Chúa tộc Thiên Long Mytial Artonio nhỉ. Có vẻ họ đang chiến đấu ở gần chân núi rồi.”
“Lãnh Chúa tộc Thiên Long…!”
“Đây là một trận đấu hay ho nên có thể đến xem trước khi hai bên phân thắng bại thì tốt quá.”
Mặc dù không đến mức chạy đi, nhưng tốc độ di chuyển của ông ta đang trở nên nhanh hơn. Không lẽ ông định đi xem trận chiến kia ư?
“Không không! Đây là cơ thể của tôi! Bị cuốn vào trong cuộc chiến đó là sẽ chết đấy…!”
“Có gì đâu. Tôi sẽ di chuyển đến nơi có thể xem từ vị trí an toàn cho.”
“Mỗi chuyện tiếp cận nguy hiểm là đã không phải an toàn rồi!? Với lại ông nhanh trả lại cơ thể cho tôi đi!”
“Hở?”
“Hở cái gì hả!”
“Thì tại vì cơ thể chứa tinh thần của tôi đã bị Shutelia phá huỷ mất rồi. Vậy nên không có gì để tôi đưa tinh thần vào hết.”
“Vẫn còn thân thể con sóc đây này!?”
“Dùng cơ thể sóc thì tôi không có đủ ma lực để dùng ma pháp trở lại thân thể cũ đâu. Vậy nên chúng ta sẽ giữ như thế này cho đến khi quay về Volteria nhé.”
“Nỹp.”
===================================
Thiệt hại cho đến giờ của Marya:
+ Phải trả tiền ăn cho Seif và tiền buffet cho Nonoa.
+ Phải di chuyển đến khu rừng núi chưa khai hoang trong trạng thái không ngủ không nghỉ.
+ Phải chiến đấu với Ma Tộc cấp bậc Lãnh Chúa dù đối phương bị trọng thương.
+ Bị cướp cơ thể và đuổi tinh thần vào trong cơ thể sóc.
+ Bị bỏ đi bộ giáp của đoàn trưởng.
+ Phải biết đến sự tồn tại của thứ Kecconau đã đưa vào người dù không muốn biết.
+ Phải tiếp tục làm sóc vì tình trạng của Seif.