Sức tập trung dâng cao nhờ kẻ địch trước mắt, tiếng nhịp đập nhảy múa vang vọng toàn thân. Gã đã bắn tên và biết rằng nó không trúng đích.
Song, công kích tiếp theo vẫn chưa được bắn ra. Hắn đang chờ tôi hành động hay là vì cảm nhận được gì đó với phát bắn vừa rồi?
Dù thế nào đi nữa, một khi hắn có khả năng bắn ra mũi tên xuyên thủng tường chắn của bản thân thì tôi không thể hành động sau hắn.
“Hỡi cơn phẫn nộ của Băng Long, hãy dựng vảy ngược mà cào xé kẻ địch đi!”
Những cột băng liên tiếp dựng lên từ vị trí của tôi cho đến đối phương. Một cung thủ nhất định cần phải tụ thế để bắn cung chính xác. Vậy thì hãy thử khiến hắn không thể đứng vững để xem kết quả như thế nào.
Làn sóng cột băng ào ạt tràn về phía trước. Thông thường thì hắn sẽ phải lao sang hai bên hoặc nhảy lên trên… Thế nhưng gã lại leo lên trên cột băng trong khoảnh khắc nó dựng lên và lợi dụng sức mạnh ma pháp cho cú nhảy của mình.
Gã gương cung giữa không trung mà nhắm vào tôi. Tôi đã biết đối phương có thể bắn thủng cả tường chắn của mình. Vậy thì tôi cứ tập trung vào né tránh thì___
“___ Từ bên cạnh sao!?”
Ngay khi tưởng hắn sẽ bắn một mũi tên theo đường thẳng thì tôi lại nhận ra quỹ tích trắng kéo dài từ một bên trong tầm mắt. Ngay khi tôi nhảy về phía sau thì quỹ tích trắng đồng thời đâm qua không gian tôi vừa đứng. Dù không trúng trực tiếp nhưng tóc đã bị cắt đi một ít.
Hắn cũng có thể bắn ra công kích theo đường cong? Chỉ là tôi cũng đã nắm rõ một điều. Quỹ tích trắng này không phải thứ hắn cố tình thể hiện ra. Tôi không rõ nguyên nhân, nhưng đây chính là lợi thế khi tôi có thể nhìn thấy nó.
Đó có lẽ là cái giá phải trả cho lực xuyên thấu mạnh mẽ kia. Tôi có thể dự đoán và nhìn thấy phát bắn có thể gọi là tất sát của___
“Hự…!?”
Mắt trái bỗng nhiên đau nhức kịch liệt. Đầu bị rung động, cơ thể bắt đầu khuỵu xuống. Tôi vừa bị gì? Không, không cần phải suy nghĩ nhiều. Mắt trái của tôi đã bị hắn bắn trúng.
Đã trôi qua không ít thời gian kể từ khi bắt đầu cuộc chiến. Có thể xem như hắn đã dùng Mũi Tên Biến Điệu dành riêng cho tôi.
Vì tôi không triển khai tường chắn vì nó hoàn toàn vô nghĩa trước mũi tên mang quỹ tích trắng kia nên hắn đã lợi dụng ngược lại mà bắn ra mũi tên vô hình ấy.
Đây là sơ suất của tôi. Tôi đã bỏ qua khả năng kẻ có khả năng bắn xuyên tường chắn vẫn sẽ sử dụng công kích bị ngăn cản bởi nó.
“Chỉ bị bắn thủng một mắt thì sao chứ…!”
Tôi dựng tường chắn rồi bóp nát khối ma lực cắm trong mắt. Lưu lại Cường Hoá Ma Lực trên cơ thể là quyết định đúng đắn. Nếu như tôi thả lỏng Cường Hoá Ma Lực thì công kích vừa rồi đã có thể chạm tới não.
Chiến cuộc vẫn không thay đổi. Tiềm Long Nhãn đã được triển khai. Cho dù bị bắn thủng hai mắt thì tầm nhìn của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Hiện tại vẫn đang có hơn hai mươi con mắt nhìn chằm chằm vào___
“Kẻ có thể nhìn thấy không chỉ có ngươi đâu.”
Vào khoảnh khắc nhìn thấy cử động miệng của tên cung thủ thì toàn bộ con mắt đang nhìn chằm chằm gã liền mất đi phản ứng. Cả tầm nhìn được chia sẻ cũng biến mất.
“__!? Không thể nào… Hắn phá huỷ tất cả con mắt xung quanh cùng một lúc ư!?”
Tôi đã cho các con mắt từng nhìn thấy hắn duy trì khoảng cách với đối phương, thế nhưng điều đó trở thành khuyết điểm. Không ngờ hắn lại có thể nắm giữ toàn bộ con mắt đang nhìn chằm chằm bản thân chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi này và nhắm bắn chúng cùng một lần…
Tôi đưa vài Tiềm Long Nhãn đang được triển khai trở lại khu vực xung quanh hắn nhằm đưa đối phương vào tầm nhìn, trong lúc đó thì tôi vẫn tạo thêm những con mắt mới. Cho dù muốn tấn công thì tôi cũng cần phải xác định vị trí của hắn mới được…!
Quỹ tích trắng bỗng kéo dài từ góc chết được tạo ra do mắt trái bị nghiền nát. Tôi lập tức né tránh nhưng phản ứng vẫn chậm đi một chút.
“Hự!?”
Tường chắn bị xuyên thủng và khoét đi da thịt ở vai. Tôi lập tức cho Tiềm Long Nhãn bay tới phương hướng quỹ tích nối tới nhưng vẫn không trông thấy bóng dáng gã.
Không chỉ vậy. Những con mắt vẫn chưa kịp nhìn thấy đối phương lại đang lần lượt bị phá huỷ từng cái một. Chúng không thể tóm được gì, hơn nữa còn bị hắn nắm bắt vị trí và bắn hạ.
Chuyện đó có khả năng ư? Đây là những con mắt lơ lửng trên trời đấy. Nếu chúng nằm ở vị trí bị bắn hạ thì ít nhất cũng phải nhìn thấy bóng dáng gã dù chỉ một khoảnh khắc…!?
Con mắt bị phá huỷ bỗng bắt được vật thể chuyển động trong tích tắc. Thế nhưng tôi không thể phán đoán được liệu đó có phải hắn hay không.
Nguyên nhân rất đơn giản. Trang bị phủ lá và rong rêu đang giúp hắn hoà vào rừng núi. Từ đầu đến giờ thì tôi còn có thể tìm ra dấu hiệu bằng cây cung trong tay hắn, nhưng hiện giờ nó cũng đã được quấn dây leo cùng lá cây. Điều đó đã sinh ra sự chậm trễ trong phán đoán ở thời khắc ấy.
“Bày trò tiểu xảo…!”
Tôi không thể để mình bị cuốn theo tiết tấu của hắn. Cứ cẩn thận tiến tới từng bước là được. Đầu tiên là tái triển khai tường chắn. Sau đó thì vừa cảnh giác công kích quỹ tích trắng từ góc chết vừa cấp tốc tái sinh con mắt trái bị nghiền nát. Kế tiếp là bổ sung Tiềm Long Nhãn. Số lượng là hai trăm cái, với chừng này thì tôi vẫn có thể tìm ra kẻ địch bằng những con mắt bị phá huỷ.
“… Thấy ngươi rồi! Hỡi cơn phẫn nộ của Băng Long, hãy dựng vảy ngược mà cào xé kẻ địch đi!”
Tôi lập tức dựng cột băng ngay khi tìm thấy tên cung thủ. Lần này thì tôi gia tăng nhiều ma lực hơn và khiến quy mô lớn hơn lúc nãy.
Đương nhiên là chúng sẽ chỉ tạo nên đôi chút khác biệt cho hắn. Gã đạp lên cột băng vừa xuất hiện, lợi dụng đà đẩy lên mà nhảy lên trên trời cao. Tuy nhiên, đây chính là mục đích của tôi.
Bản thân hoành thương và phóng một đòn pháo kích. Một đòn phóng quá tải bằng ma pháp sơ cấp không cần niệm chú. Mặc dù đã khống chế cho nó nhỏ hơn lúc khoét đi ngọn núi, nhưng khi ở giữa không trung thì hắn sẽ không thể kịp né tránh công kích phạm vi rộng này.
“Với góc độ này thì__!?”
Tuy nhiên, gã cảm nhận được điềm báo mà biến cây cung lớn đến mức chạm tới mặt đất. Sau đó, hắn móc cung vào mặt đất, nắm chặt thân cung mà biến nó trở lại kích thước ban đầu và thành công né tránh nhờ được cây cung kéo xuống.
Không chỉ kích thước mà hắn còn lợi dụng cả độ dài sao. Nhưng tôi sẽ suy nghĩ tích cực vì nhờ hắn biến cây cung trở nên to lớn nên lá cây cùng dây leo bám trên đó đã bị xé tan và một lần nữa lộ ra hình dáng ban đầu.
Và trong lúc suy nghĩ như thế thì quỹ tích trắng lại kéo dài mà hướng về phía ngực tôi. Dường như do liên tục phóng ra ma pháp nên vị trí của bên này đang bị hắn xác định rất dễ dàng.
Tôi vẫn giữ tường chắn dựng lên mà né tránh. Bức tường bị xuyên thủng mà vỡ nát, tôi lập tức dựng thêm một cái mới. Xét tính cách của gã thì…
“… Quả nhiên là vẫn trộn lẫn vào sao. Ngươi tập trung thật đấy.”
Tiếng va chạm vang lên từ tường chắn vừa được dựng lên. Bản thân không nhìn thấy hình dạng mũi tên. Mũi Tên Biến Điệu đã lấy quỹ tích trắng kia làm mồi nhử.
Vị sắt đọng trên môi. Máu mũi đang chảy xuống. Tôi có thể tạo ra vô số Tiềm Long Nhãn, nhưng thứ xử lý thông tin từ bọn chúng là bộ não của tôi. Mạch máu có lẽ đã bị vỡ nát vì gánh nặng do mức độ xử lý thông tin.
Tôi chùi máu và bắt đầu hồi phục trong cơ thể. Mạch máu có thể bổ trợ bao nhiêu cũng được nhờ Đặc Tính, nhưng năng lực xử lý của não thì Cường Hoá Ma Lực sẽ chẳng thể giúp ích gì. Nếu có thể làm vậy thì đám ngốc kia đã có thể trở nên thông minh hơn rồi.
Tạo gánh nặng lên não quá nhiều sẽ có khả năng gián đoạn sức tập trung. Dù vậy, chắc hẳn đối thủ còn tự bào mòn tinh thần bản thân hơn cả tôi mà suy tính cho mũi tên tiếp theo… Tôi có thể khẳng định rằng mình mới là kẻ chịu đựng kém cỏi.
“… Mặc dù vẫn chưa truy tìm đủ để thiêu rụi cả khu vực này bằng ma pháp… Nhưng để tung hoành mà không cần ma pháp thì lại không có vấn đề. Mặc dù ta vẫn muốn tiếp tục cạnh tranh như thế này, chỉ là cũng sắp tới giới hạn rồi.”
Tôi nắm chặt thanh thương lại vài lần mà xác nhận cảm giác trong người. Tôi đã tự mình trải nghiệm thể thuật của tên cung thủ. Kỹ thuật thuần tuý của hắn mạnh hơn tôi. Cả tường chắn lẫn Cường Hoá Ma Lực đều bị công phá bởi kỹ thuật kỳ dị kia.
Song, quả nhiên đây vẫn là giới hạn. Thú thật thì hành vi giống như dồn ép đối phương bằng đủ loại thủ đoạn này không phù hợp với tính cách của tôi. Dù sao thì tôi cũng đã công nhận gã là kẻ địch mà dùng hết sức lực của mình.
“[Hỡi Khởi Nguyên, Hãy Siêu Việt Quy Tắc. Hãy Chứng Minh Danh Vọng Ấy___”
Tên gọi vốn có của Đặc Tính chính là thứ thể hiện bản chất, là sức mạnh chỉ người sở hữu mới có thể sử dụng. Vì vậy, những dòng chữ nối tiếp khi giải phóng Đặc Tính vốn chỉ là thứ thừa thãi.
Đặc Tính của tôi có độ ứng dụng cực kỳ rộng rãi. Mặc dù phát huy hiệu quả ở mọi phương diện là điều không hề tệ, nhưng vẫn tồn tại không ít kẻ có thể thực hiện những hành vi tương tự ở từng kỹ năng.
“___ Bằng Tấm Thân Của Ta]”
Do đó, tôi đã nắm giữ phương pháp dùng Đặc Tính của mình như một loại sức mạnh độc nhất vô nhị. Tôi tiêu tốn Đặc Tính có thể giúp bản thân vượt qua giới hạn vào một mục đích duy nhất.
Đây chính là giải phóng bậc hai nhờ vào việc thắt chặt khuynh hướng của Đặc Tính: Cường Hoá Ma Lực vượt qua giới hạn nhục thể của tộc Thiên Long… không, là giới hạn của chính thân thể Ma Tộc.
“… Phù!”
“___!”
Tôi gạt phăng cây cối xung quanh, giậm một bước mà lao tới chính diện của tên cung thủ vừa tìm thấy. Trong đôi mắt gã hiện lên màu sắc kinh ngạc vì tưởng rằng đôi bên vẫn còn khoảng cách dù bị nắm bắt vị trí.
Tôi giải phóng sức mạnh đã tích tụ nhờ cú giậm chân mà dùng thương quét ngang. Tên cung thủ lập tức đưa cung ra phía trước nhằm phòng thủ.
Đáng khen cho khả năng phản ứng đó. Song, đây không phải công kích mà hắn có thể ngăn chặn bằng trọng lượng hiện tại. Thân thể của tên cung thủ bị nhấc lên, vừa phá huỷ cây cối dọc đường vừa bay ra xa.
“… Cảm giác thật khó chịu. Hắn đã hấp thụ bằng cách chịu xung kích sao.”
Ngoại trừ thứ dùng để tìm kiếm xung quanh, tôi giải trừ những con mắt đã tìm được gã. Dưới trạng thái này thì tôi không cần bổ trợ bằng ma pháp nữa.
Cho dù xoá đi mùi hương thì mũi tôi vẫn có thể đánh hơi được hắn. Cho dù xoá đi tiếng động thì tai tôi vẫn có thể nghe được nhịp đập của hắn. Cho dù hắn khống chế ma lực mà đồng hoá với thiên nhiên thì giác quan của tôi sẽ không bỏ sót ma lực nhiễm thuộc tính Quang ấy.
Tên cung thủ đã di chuyển và giương cung nhắm vào tôi. Ngay khi xác nhận quỹ tính trắng kéo dài tới ngực, tôi liền nhảy lên mà đâm về phía hắn.
Chỉ cần nằm trong tầm mắt thì tôi có thể đến nơi bằng một bước. Cây cối che chắn tầm nhìn chỉ là sương sớm. Chiến trường này chỉ là đồng bằng đối với tôi.
“Ra là thế. Thật sự rất tuyệt vời.”
Nơi tôi di chuyển tới đúng là có mặt gã. Vị trí đầu thương đâm tới đang tồn tại nhịp đập của hắn. Thế nhưng thanh thương lại cắt vào khoảng không, còn đầu tôi thì xoay sang ngang.
Không cần nhìn bằng mắt thì tôi cũng có thể nắm bắt tình huống bằng cảm giác. Hắn đã né tránh thanh thương trong đường tơ kẽ tóc, và cánh tay đang kéo cung kia đã đấm vào cằm tôi.
Không thể nào tin được. Hắn nắm bắt tốc độ tôi lao đến ở lần đầu tiên, hiểu rằng mình sẽ bị thu hẹp khoảng cách, sau đó lại dùng quỹ tích trắng làm dấu hiệu cho thời điểm phản công.
Thế nhưng điều đó vẫn còn quá nông cạn. Nắm đấm mang kỹ thuật đánh lệch Cường Hoá Ma Lực đã lợi dụng tốc độ của tôi, nhưng đầu tôi lại không xảy ra dị biến nào cả.
Cường Hoá Ma Lực của tôi còn kiên cố hơn xa lúc trước. Khả năng tác động vào ma lực của gã đã chẳng còn tác dụng nào.
Một mối lo đã biến mất. Kể cả khi cho phép hắn phản công bằng thể thuật thì tôi vẫn không chịu vết thương chí mạng. Không những thế, gã đã cố tung ra nắm đấm vào cơ thể đang được cường hoá vượt qua giới hạn cùng tốc độ di chuyển kia.
“Ngươi còn có thể bắn cung bằng cánh tay ấy ư?”
Vài ngón tay phải của tên cung thủ vừa tung nắm đấm đã bị cong vẹo tới mức dị dạng.
-------------------------------------------------------------------
Đây là khu vực trong lòng địch. Ngoài tên cung thủ ấy ra thì vẫn có khả năng lớn tồn tại kẻ địch khác. Chính vì vậy nên tôi đã tập trung ẩn nấp, vừa sử dụng ma pháp Truy Tìm một cách kỹ càng vừa di chuyển.
Ấy vậy mà một nam một nữ nhân loại bỗng dưng xuất hiện trước mặt. Dựa trên phản ứng thì chúng cũng không phải xác định được vị trí của tôi. Nếu chúng di chuyển bằng đường bộ thì ma pháp Truy Tìm của tôi đáng lẽ phải quét qua chúng ít nhất ba lần.
Tuy nhiên, điều tôi cần suy tính là chuyện ngay trước mắt. Lõi đang phục hồi thuận lợi nhờ bí dược của Yodoin nhưng vẫn còn lâu mới trở lại trạng thái ban đầu. Giải phóng Đặc Tính là chuyện không cần phải tính tới, ngay cả việc điều khiển ma lực đàng hoàng cũng vô cùng khó. Vì vũ khí cũng mất đi nên tôi chỉ có thể cận chiến với đối thủ còn chưa rõ thực lực này.
Dựa vào trang bị và điệu bộ thì người phụ nữ tên Marya có lẽ là một kiếm sĩ không tệ. Song, ma lực tiềm tàng trong cơ thể lại rất yếu kém, cả tôi lúc này cũng có thể đánh bại ả ta.
Vấn đề ở đây là gã đàn ông tên Seif kia. Chỉ cần nhìn hắn cũng khiến tôi cảm thấy buồn nôn và chẳng biết được gì. Đúng là vẫn tồn tại những kẻ che giấu thực lực của mình như ám bộ, nhưng kẻ như thế đều sẽ giả dạng yếu ớt. Còn gã đàn ông này lại không toát ra bất kỳ sự mạnh mẽ hay yếu ớt nào cả.
Thế nhưng tôi không thể sơ suất. Hắn ta vừa nhìn thấy tôi là lập tức nhận ra thân phận bản thân. Một con người bình thường không thể nào biết được tên của tôi hay Mytial.
“___ Ma Tộc bên kia, ngươi tên là Shutelia nhỉ? Ngươi có thể bỏ qua cho bọn ta không?”
Người phụ nữ này vừa nói gì? Không phải là bỏ qua cho tôi, mà là nhờ tôi bỏ qua ư? Mục tiêu của chúng không phải là tôi sao?
Không, mình không được để chúng đánh lừa. Đối phương là nhân loại. Nhất định chúng đang dùng miệng lưỡi để khiến tôi sơ suất và giảm đi kháng cự.
“Đối phương thủ thế rồi kìa.”
“Không được sao… Tôi không có tự tin mấy đâu…”
“Cô không cần bi quan như vậy. Thoạt nhìn thì lõi của cậu ta đang chịu thương tổn. Không chỉ Đặc Tính mà cả ma lực có thể dùng cũng chỉ cỡ cô trở xuống thôi. Phương diện năng lực thân thể cũng giảm sút rất nhiều do ảnh hưởng từ vết thương nữa.”
“…!”
Tại sao nhân loại này chỉ nhìn qua là có thể biết được thương thế của tôi? Nếu đối phương biết tôi là Ma Tộc thì quả thật vẫn có khả năng hắn hiểu rõ trạng thái của Ma Tộc…
Không được. Đây là dao động. Hắn đang giả vờ mình không có chiến ý mà kêu gọi đồng minh khác. Như thế thì mọi chuyện sẽ trở nên hợp tình hợp lý.
“Kể cả bị thương thì đối phương vẫn thuộc cấp bậc Lãnh Chúa mà phải không? Mục đích của chúng ta là___"
"Ây chà cô không được nhắc tên của nó ở đây đâu? Khép miệng lại nào.”
“Miu…!”
Gã đàn ông tên Seif rất giỏi truy lùng và đang ở khu rừng này nhằm tìm kiếm tôi. Sau đó thì hắn sẽ gửi tín hiệu cho tên cung thủ mà dẫn đối phương đến đây… Đây không phải lúc do dự. Tôi phải nhanh chóng giết hai tên này và ẩn thân…!
“Đối phương tới kìa.”
“Oa oa!?”
Trước hết thì tôi lao vào người phụ nữ tên Marya, kẻ mình có thể chắc chắn đánh bại. Cô ta định rút kiếm nhưng tôi sẽ không để đối phương làm thế.
Tôi đấm vào chuôi kiếm nhằm ngăn cô ta rút ra. Sau đó thì nhân lúc đối phương bị dao động mà dùng bàn tay chặt vào cổ họn___
“___ Hả?”
Trời đất đảo lộn. Không, tôi đã bị ném đi. Khi thân thể bắt đầu cảm nhận được trọng lực thì đầu tôi đã đập xuống mặt đất khiến tầm nhìn bị chao đảo trong một chốc.
Trong tầm nhìn đã trở lại bình thường lại xuất hiện một nắm đấm vung xuống. Tôi cấu ngón tay lên mặt đất, miễn cưỡng kéo thân thể đi mà tránh né cú đấm. Nếu tôi phản ứng chậm một chút thì có lẽ đầu đã bị đập vỡ rồi.
“Ư, bị né mất rồi…”
“Ối chà thật đáng kinh ngạc. Tôi tưởng cô chỉ biết vung kiếm thôi đấy.”
“Tôi không thể dùng kiếm với đám người say rượu đâu. Vì vậy nên bản thân vẫn phải học đôi chút thể thuật nữa.”
“Thế mà cô lại bảo mình không đủ tự tin à?”
“So với anh ta hay người chị gái thì tôi cũng sẽ mất tự tin thôi!”
Tôi gượng dậy mà một lần nữa thủ thế. Cô ta vừa nhìn tôi vừa từ tốn rút kiếm. Ngay lập tức, bầu không khí bao quanh cô ta liền thay đổi.
Người phụ nữ này rõ ràng đang mạnh hơn một hai bậc so với cảm giác ban đầu của tôi. Cô ta đã thay đổi tinh thần sau khi rút kiếm ư? Hay là cô ta chỉ thuần tuý đánh giá bản thân vô cùng thấp___!?
Bản năng cảm nhận được nguy cơ mà ưỡn người nghiêng về phía sau theo phản xạ. Cú đâm sượt qua chóp mũi, luồng gió từ kiếm khiến sống lưng lạnh toát.
Khi đối phương rút kiếm thì đương nhiên tôi sẽ hướng ý thức về phía kiếm của ả. Thế nhưng tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy khởi điểm của cú đâm kiếm kia. Thứ này giống loại kiếm thuật chuyên về khả năng gây bất ngờ cho đối thủ lần đầu tiên chứng kiến hơn là dành cho thực chiến.
“Seif! Không được rồi! Chắc chắn là không thể thắng đâu! Đối phương thản nhiên tránh né luôn kìa!”
“Đâu có đâu, đối thủ đang rùng mình đó.”
“Dối trá…”
“Tôi chưa từng nói dối từ lúc sinh ra tới giờ.”
“Dối trá!!”
Thái độ tuyệt vọng kia chắc hẳn cũng là diễn xuất. Nếu sở hữu thực lực như thế thì cứ đường đường chính chính khiêu chiến là đủ. Thật là một ả đàn bà nham hiểm.
Tình huống không mấy tốt đẹp. Tôi cần phải sớm nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này, thế nhưng kẻ mà mình tưởng có thể lập tức giết chết lại sở hữu thực lực phiền toái hơn cả tưởng tượng. Nếu để chúng hội hợp với tên cung thủ kia thì tôi chắc chắn sẽ bị chúng giết chết.
… Không còn cách nào khác. Kể cả khi tồn tại khả năng lưu lại di chứng thì tôi cũng chỉ còn cách dùng Đặc Tính tại đây.
“Grừ… Aaa…!”
Tôi hoạt hoá lõi và vận chuyển ma lực ra toàn thân. Thương tổn trong lõi đang hồi phục lại bắt đầu lan rộng vì phản chấn. Cơn đau kịch liệt hệt như dùng bàn tay đầy muối mở toang miệng vết thương đã đóng lại.
Tôi có cảm giác bản thân đang làm chuyện không thể vãn hồi. Thế nhưng tôi cũng không thể chết đi tại đây.
“Nhớ chú ý nhé. Cậu ta đang miễn cưỡng chắt lọc ma lực ra. Đối phương định giải phóng Đặc Tính đấy.”
“Ơ ơ…!? Không phải ông bảo là đối phương sẽ không dùng à!?”
Ngược lại Marya kinh ngạc là Seif thản nhiên nhìn thấu mục đích của tôi. Chỉ là cũng không còn cách nào. Đây là hành vi Ma Tộc hạ quyết tâm mà tụ tập ma lực. Suy tính ra tôi sẽ dùng Đặc Tính là chuyện rất____
“Đặc Tính ấy là [Long Vương Thương, Xuyên Thấu Cả Đỉnh Điểm], nó sẽ trao sức mạnh xuyên thấu vạn vật cho những thứ mà bản thân quyết định rằng có khả năng đâm xuyên như nắm tay hay vũ khí. Chỉ xét lực phá hoại thuần tuý thì nó thuộc cấp bậc mạnh nhất. Cơ mà nó chỉ tương thích trong phạm vi ‘đâm’ nên chỉ cần chú ý các cú đâm thì không khó đối phó lắm đâu. Với lại nếu đỡ bằng kiếm thì cả thanh kiếm sẽ bị đâm thủng đó~”
“Sao nguy hiểm quá vậy!?”
“Cái…!?”
Không thể nào không thể nào không thể nào!? Tại sao tên đàn ông này lại biết được tên Đặc Tính của tôi, biết được cả bản chất Đặc Tính chỉ mình tôi biết chứ!?
Đối với xung quanh, tôi vẫn luôn thể hiện Đặc Tính này theo dạng “ban lực xuyên thấu vạn vật cho thanh thương trong tay mình.” Tôi không hề cho ai biết rằng nó chỉ có hiệu quả cho động tác đâm. Để người khác biết điều đó chỉ khiến tôi gặp bất lợi. Cả việc nó có thể dùng cho tay không cũng là thông tin có lợi cần phải che giấu. Thậm chí cả phụ thân cũng không biết được chuyện này…!
Chỉ xét tên Đặc Tính thì hắn cho gián điệp trà trộn trong Ma Giới là có thể điều tra ra. Thế nhưng tại sao gã lại biết được thông tin chỉ mình tôi nắm giữ chứ!?
“Vốn dĩ thì tại sao ông lại biết được Đặc Tính của đối phương chứ, Seif…”
“Cô muốn biết à?”
“Không cần biết. Tuyệt đối không được nói đâu đấy.”
“Dù sao đúng là cũng không thể giải thích cho kẻ địch nhỉ. Vậy thì để sau nhé.”
“Để xâu cũn khôn đựt.”
“Ngoài ra thì… bởi vì tiêu hao phần lớn ma lực đã chắt lọc để phát động và duy trì Đặc Tính nên ma lực dùng cho Cường Hoá Ma Lực hầu như không còn gì cả. Chắc cỡ gấp hai đến gấp ba động tác từ nãy đến giờ là cùng thôi.”
Rốt cuộc gã đàn ông tên Seif này là ai? Không, không chỉ gã đàn ông đó, cả người phụ nữ tên Marya kia cũng không hề kém cạnh. Cô ta hiểu rõ ràng rằng đối thủ là Ma Tộc thuộc cấp bậc Lãnh Chúa. Hơn nữa, cô ta lại quá bình tĩnh đối với hành động vô cùng dị thường của Seif như biết được Đặc Tính của tôi và giải thích điều đó như đúng rồi.
Mặc dù vẫn có ngôn từ và cử chỉ e sợ trước tôi, nhưng độ nhạy bén khi ứng phó cận chiến cùng sự không do dự mà tiến công đều chứng tỏ cô ta đang giả vờ.
Đúng rồi, hai kẻ này đã đi vào vùng rừng núi chưa được con người khai phá. Chắc chắn chúng là kẻ có dính líu tới tên cung thủ Sứ Giả Cựu Thần kia.
Tôi cần phải tái xác nhận rằng chúng đều là những kẻ nguy hiểm ngang bằng tên cung thủ ấy.
Tôi thu hẹp khoảng cách với Marya mà chặt tay tới. Sau khi được Seif gợi ý thì cô ta không định dùng kiếm ngăn chặn. Đối phương lùi sâu xuống mà né tránh và định tránh khỏi phạm vi tấn công của tôi. Tuy nhiên___
“A.”
Nếu ở đây là đất bằng thì cách chiến đấu ấy không tệ. Nhưng nơi này lại là vùng rừng núi với cây cối trập trùng. Tập trung vào công kích trước mắt sẽ khiến nhận thức về cây cối sau lưng bị xao nhãng. Thêm vào đó, vị trí đặt chân không bằng phẳng cũng dẫn đến bước chân bị cản trở.
Marya lùi về sau đã đụng trúng cây cối và không thể tiếp tục lùi lại. Tôi không do dự mà bước tới rồi đâm một đòn hết sức mình.
“Uooo!”
“Ứ hự!?”
Song, Marya lại hoàn toàn vứt bỏ hình tượng mà nhảy sang ngang như chúi xuống mặt đất. Cô ta cứ thế lộn thêm một hai vòng mà tạo khoảng cách với tôi.
Không tốt. Người phụ nữ này đang lý giải chính xác tình huống hiện tại. Đúng thế, cuộc chiến này vô cùng bất lợi đối với tôi. Bản thân đang miễn cưỡng chắt lọc ma lực ra từ lõi và phát động cả Đặc Tính nên không có thời gian dư dả.
Cô ta hiểu được rằng chuyên tâm né tránh thay vì cố đôi co sẽ giúp cô ta chiến thắng thoải mái hơn.
“Ứ hự không phải tiếng thét của phụ nữ đâu? Cô phải đánh đẹp mắt hơn đi chứ.”
“Không thể nào! Cánh tay của hắn đâm xuyên khúc cây mà không tạo tiếng động gì đó!? Mỗi đòn đều là tử vong ập tới đấy! Tôi thậm chí tự tin mình có thể nhớ lại hương vị món bánh ngọt từng ăn hồi nhỏ và tái hiện lại công thức đó!?”
“Quả là tin tốt. Người ta hay nói là trong cái rủi có cái may đấy.”
“Cái may này quá ít ỏi rồi!?”
Những hành vi nồng nặc mùi diễn xuất khiến tôi cảm thấy nực cười. Tuy nhiên, khiến tôi bực mình như thế này cũng là một trong các con bài của chúng. Đúng là nó rất hiệu quả. Tôi tự hiểu động tác của mình đang trở nên kém đi vì gấp gáp và bực tức.
Chỉ là tôi đã nắm được tương đối động tác của cô ta. Xét tốc độ thuần tuý thì tôi vẫn mạnh hơn. Nếu đối phương tập trung né tránh thì tôi không cần sợ phản công mà cẩn thận dồn ép là được.
“Ưm… Tôi thật sự nghĩ cô hiện giờ đủ sức để thắng đối phương cơ.”
“Ông giỏi thì đi đánh đi!”
“Không được, tôi không mang vũ khí gì đâu. Nếu cô cho tôi mượn cơ thể thì tôi còn có thể thay cô đánh cho đó.”
“Nếu cho mượn được thì tôi đã cho ông mượn rồi!”
“A, được hả? Vậy tôi xin mượn nhé.”
“Hở?”
Ngay khoảnh khắc Seif chạm vào Marya thì cơ thể cô ta chợt gục xuống như con rối bị đứt dây điều khiển.
Mặc dù trông như cô ta bị bất tỉnh, nhưng Marya lại từ từ đứng dậy rồi bắt đầu kiểm tra thân thể của mình.
“___ Ừm, quả là một cơ thể tốt. Cô rèn luyện hằng ngày vô cùng đầy đủ nhỉ.”
Giọng điệu của Marya thay đổi. Không, không chỉ giọng điệu. Cả nét mặt lẫn dáng đứng đều khác biệt hoàn toàn.
Đúng thế, cô ta hiện tại là tên Seif vừa nãy. Hắn đã cướp quyền chi phối cơ thể ư? Không, đây là hoán đổi? Vậy thì cơ thể của Seif ở bên kia___
“Tạ… Tại sao tôi lại ở trước mặt… Cơ mà… hảảảả!?”
Dưới chân chúng chợt xuất hiện một loài động vật nhỏ… hình như nó được gọi là sóc ở Nhân Giới, và lời vừa rồi lại phát ra từ miệng của nó.