Dù bị 'Quỷ Nhãn' đánh giá là vô dụng, tôi vẫn tìm thấy trong mình sức mạnh ma thuật và điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tôi triệu hồi 10 bộ xương cùng một lúc và thậm chí còn tự chữa lành những vết thương chí mạng, không phải là đó một cấp độ sức mạnh rất cao hay sao?
Hiện tại các bộ xương đang hộ tống tôi xuyên qua khu rừng nhưng vì một lý do nào đó trông chúng có vẻ không nhiệt tình.
"Các ngươi không thể rời khỏi nơi đây là do sự ràng buộc giữa linh hồn với vùng đất này phải không?"
"Không, chúng tôi không ngại việc theo sau ngài, nhưng về sức mạnh thì..."
Không, tôi cảm thấy cách dùng từ 'theo sau' cũng hơi lạ.
"Ý của các ngươi là gì khi đề cập đến sức mạnh?"
"Nếu tiếp tục đi sâu vào trong khu rừng, ngài có thể bắt gặp ogres, hổ răng kiếm,... Và với sức mạnh hiện tại của chúng tôi e rằng sẽ không thể bảo vệ tốt được Kent-sama."
"Vậy giờ phải làm sao?"
"Chỉ cần ngài giúp chúng tôi tăng cường sức mạnh bản thân là được."
"Ta hiểu rồi, là tăng cường sức mạnh nhỉ? Thế cụ thể là ta phải làm gì đây?"
"Tăng cường sức mạnh cho quái vật về cơ bản là cho chúng hấp thụ các viên ma thạch của quái vật khác."
"Hấp thụ ma thạch sao?"
"Đó là lý do tại sao, ngài nên chọn ba trong số chúng tôi sau đó để bọn tôi hấp thụ ma thạch của những người còn lại và lũ gobin đằng kia."
"Liệu điều đó có ổn không?"
"Không thành vấn đề."
"Những người còn lại thì sao, chuyện gì sẽ xảy ra với họ sau khi bị lấy mất ma thạch?"
"Chúng tôi không còn là con người nữa vậy nên chúng tôi sẽ biến mất."
"Chờ chút, không phải đó là một vấn đề lớn hay sao."
"Không sao đâu ạ."
Reinhardt-san nói điều đó như thể nó đã quyết định từ trước.
"Ta không thể đồng ý với việc các ngươi ăn thịt lẫn nhau được."
Reinhardt-san gật đầu, anh ấy hiểu lý do vì sao tôi lại tức giận.
"Kent-sama, đó không phải là ăn thịt lẫn nhau."
"Vậy ý ngươi là sao?"
"Chúng tôi đã lang thang trong một thế giới khác biệt so với người bình thường, việc biến mất có nghĩa là chúng tôi sẽ trở về hình dạng ban đầu và siêu thoát trở về chốn thiên đàng."
"Các ngươi thấy ổn với điều đó sao?"
"Ngược lại, ngài có phiền không khi gửi một số người trở về không?"
"Nhưng vẫn tốt hơn khi chúng ta đi cùng nhau chứ?"
"Những người còn lại trong chúng tôi sẽ kế thừa ý chí của những người đã khuất để tiếp tục bảo vệ chủ nhân, đây cũng là một vinh dự của người hiệp sĩ."
Nghe đến đó, một bộ xương chắc chắn cũng giống với một linh hồn lang thang trên thế giới này.
Việc bị đánh bại cũng đồng nghĩa với việc giúp nó siêu thoát.
Cuối cùng tôi quyết định gửi tất cả những người khác về với thiên đàng, chỉ để lại ba người, Reinhardt-san, đội trưởng, Basten-san, chỉ huy đơn vị và Fred-san.
Tôi đứng trước tám bộ xương đang xếp hàng. Chúng trông thật tàn tạ, thiếu xương và cánh tay ở nhiều chỗ. Tôi không biết liệu đó là do trận chiến đêm qua hay đã bị thương từ lâu. Nhưng tôi chắc chắn rằng chúng đã đáp lại lời gọi của tôi và chiến đấu để bảo vệ tôi, dù cho bị thương nặng đến mức đó.
"Cảm ơn mọi người, cảm ơn vì đã đến và cứu ta...ta...."
Những bộ xương, vốn dĩ là những con quái vật đáng sợ, nay lại khiến tôi cảm thấy ấm áp đến lạ thường. Nước mắt tôi tuôn trào, nghẹn ngào đến nỗi không thể nói nên lời.
"Xin ngài đừng khóc, Kent-sama! Nhờ ngài mà linh hồn chúng tôi mới có thể được siêu thoát."
"Tôi chắc chắn vẫn sẽ còn lang thang ở đâu đó trên thế giới này nếu không nghe thấy lời kêu gọi của ngài."
"Tôi chắc chắn gia đình và bạn bè đang đợi tôi ở đó."
"Vì vậy xin hãy mỉm cười và gửi chúng tôi đi."
Phản chiếu trong ánh mắt đẫm lệ của tôi là nụ cười của bọn họ.
"Cảm ơn mọi người rất nhiều. Yên nghỉ nhé."
Dù cho khuôn mặt tôi đầy nước mắt và trông thật thảm hại, tôi vẫn cố gắng nở một nụ cười thật tươi để tiễn mọi người.
"Giữ gìn sức khoẻ nhé đội trưởng, cảm ơn vì từ trước đến giờ đã luôn giúp đỡ tôi. Giờ thì tôi đi trước đi đây!"
"Chỉ huy vẫn sẽ ổn mà đúng không?"
"Nếu qua bên đó mà gặp gia đình của tôi thì gửi lời chào hỏi đến họ giúp tôi nhé."
"Tôi sẽ gặp lại các cậu sau khi hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ chủ nhân."
"Vậy hẹn gặp lại mọi người!"
"Hẹn gặp lại!"
Tôi vẫn chưa hiểu rõ cách sử dụng thuật chiêu hồn. Nhưng khi tôi cầu nguyện chân thành cho sự hy sinh của họ để bảo vệ gia đình và bạn bè, tám bộ xương đã được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp và những hạt lấp lánh.
Sau đó, họ biến mất để lại tám viên ma thạch trong suốt.
Tôi nhanh chóng thu thập tất cả các viên ma thạch, từ những viên mà các bộ xương để lại cho đến những viên lấy được từ xác của lũ goblin, và dùng chúng để tăng cường sức mạnh cho Reinhardt-san, Basten-san và Fred-san.
Có tất cả là 15 viên ma thạch, tôi đã đưa cho mỗi người 5 viên.
"Vậy làm thế nào để sử dụng được những viên ma thạch này?"
"Một số con quái vật ăn chúng nhưng trong trường hợp của chúng tôi, chỉ cần ngài ép nó vào ngực và hấp thụ."
Phải rồi, một bộ xương thì không có thực quản và việc hình dung hình ảnh chúng đập đá thì có phần hơi đáng sợ.
"Vậy bây giờ ta cần phải làm gì?"
"Xin ngài hãy sử dụng thuật chiêu hồn, Kent-sama."
"Ngay cả khi được bảo làm vậy...nhưng ta không có kiến thức gì về thuật chiêu hồn cả ...thế cụ thể ta cần làm gì?"
"Ngài chỉ cần tưởng tượng về hình ảnh của chúng tôi sau khi hấp thụ ma thạch là được."
Nói về việc tăng cường sức mạnh cho bộ xương, điều quan trọng nhất là phải tăng cường chất liệu của bộ xương, sau đó mới đến việc tăng cường khả năng di chuyển và vũ khí.
Thay vì mò mẫm, tốt hơn hết là tôi nên tìm hiểu về cách chiến đấu của ba người họ khi còn sống. Tôi sẽ lắng nghe những câu chuyện về họ, hình dung ra phong cách chiến đấu đặc trưng của từng người và sau đó tăng cường sức mạnh cho họ dựa trên những thông tin đó.
"Để hỗ trợ cho việc tưởng tượng ta cần thêm thông tin."
"Rõ thưa ngài."
"Đầu tiên là Reinhardt-san."
"Vâng."
Reinhardt-san, với biệt danh "Cánh Tay Vĩ Đại", vốn nổi tiếng với sức mạnh phi thường. Để tái hiện sức mạnh ấy, tôi sẽ sử dụng vonfam, một kim loại cực kỳ cứng và nặng, để tăng cường sức mạnh cho anh ta.
Còn vì sao tôi lại biết vonfam nặng á? Có gì đâu trung bình Chuuni ấy mà.
"Vậy ta chuẩn bị bắt đầu đây, hãy mang những viên ma thạch ra."
"Bắt đầu nào!"
Khi tôi truyền ma thạch vào Reinhardt-san, một màn sương đen bắt đầu bao phủ cơ thể anh ấy. Màn sương dần trở nên đậm đặc hơn, cuối cùng trở thành một màu đen như nuốt trọn ánh sáng. Thậm chí, những tia sét tím bắt đầu chạy bên trong.
Tôi sợ hãi trước sức mạnh này, nhưng tôi không thể để lộ hình ảnh yếu đuối của một người chiêu hồn cũng như chủ nhân của họ được.
Cuối cùng, màn sương đen tập trung thành một khối đặc và sau một cơn bão sét chói mắt, một bộ xương kim loại cầm một thanh kiếm đen như mực đứng ở đó.
"Đ-Đây là……"
"Áp lực này đáng sợ hơn gấp ba lần so với trước..."
"Tôi tin chắc rằng mình sẽ bị són ra quần nếu gặp phải nó vào ban đêm."
Tôi cảm nhận được sự nguy hiểm từ đống khí tức đang toả ra từ Reinhardt.
Basten-san, chỉ huy của anh ấy, đang bị áp đảo đến mức không nói lên lời.
Reinhardt-san dường như đang kiểm tra sức mạnh mới của mình bằng cách mở và đóng tay, xoay vai. Và khi anh ta cầm lấy thanh kiếm lớn mà anh ta đang mang trên lưng...
"Zuoriya~!"
Với một tiếng hét đầy khí thế, anh ta lao về phía một cái cây với tốc độ nhanh đến mức cơ thể anh ta dường như mờ đi và ngay lập tức vung thanh kiếm lớn trên vai phải.
Dogaaaaaa ... ...
Cảm giác như nó đang nổ tung chứ không phải chém và thân cây với đường kính ba người ôm không xuể đã biến mất.
"Uầy...chuyện gì vừa diễn ra vậy?"
"Tất cả là nhờ sức mạnh mà Kent-sama đã ban cho đấy ạ!"
"Một con quái vật đúng nghĩa..."
Cả ba chúng tôi đều sững sờ trước sức mạnh khủng khiếp mà Reinhardt-san vừa phô diễn.
"Buhahahaha, tuyệt vời, cơ thể này tuyệt quá!"
Mong rằng tính cách của anh ấy không thay đổi sau vụ này...
Khi tôi nhìn sang Basten và Fred, họ chỉ biết nhún vai trước hành động của Reinhardt.
Đây là tái sinh nhỉ...về phần Reinhardt có vẻ tôi đã làm hơi quá tay rồi...Tehe!
Nhưng xét đến việc phải sinh tồn lâu dài ở thế giới này thì việc có cho bản thân những thuộc hạ mạnh mẽ là vô cùng cần thiết.
Đó là lý do tại sao hai người kia cũng phải được tăng cường.
Basten-san, với biệt danh "Bùng cháy", được biết đến là một bậc thầy về sử dụng giáo.
Anh ấy nổi tiếng với kỹ năng đâm xuyên liên tục, vì vậy tôi đã tưởng tượng đến một vật liệu nhẹ và cứng như titanium.
Một bộ xương màu titanium mờ, được xử lý bằng kỹ thuật phun cát, cầm một thanh giáo đen như mực, xuất hiện từ màn sương đen.
"Shaaaa!"
Đầu mũi giáo đen như mực đã tạo ra một lỗ lớn khoảng 1m trên thân cây lớn và thậm chí xuyên qua cả những cây đứng phía sau.
Nó quá nhanh để tôi có thể theo dõi bằng mắt, nhưng liệu cây giáo đã dài ra hay đó là một thứ gì đó giống như sóng xung kích?
Tôi không hiểu lắm về công kích tầm xa, nhưng...thôi, không sao vì đó là đồng minh của tôi.
Fred-san, với biệt danh "Đòn Chém Tức Thì", là một người sử dụng kiếm đôi. Vì vậy, tôi đã tưởng tượng đến một vật liệu nhẹ và dẻo dai như sợi carbon tổng hợp.
Một bộ xương có ánh kim loại đen, cầm một thanh kiếm đôi đen như mực, đứng đó như thể nó đã ở đó từ đầu khi màn sương đen tan đi.
Tôi nghe nói sức mạnh tưởng tượng ma thuật rất quan trọng, nhưng dù vậy, thuật chiêu hồn, ma thuật bóng tối vẫn quá tuyệt vời.
"Shhh!"
Cặp kiếm đôi xé gió, cắt qua tảng đá lớn gần đó một cách nhẹ nhàng, y như cắt đậu hũ.
Chất liệu làm nên những thanh kiếm đó quả thật là một bí ẩn. Liệu có phải đó là một loại hợp kim siêu cứng nào đó, hay một thứ gì đó còn kỳ lạ hơn, như vật chất tối chẳng hạn?
Ba người bọn họ đang vui vẻ khoe với nhau vũ khí mới của mình. Sau khi chứng kiến điều đó tôi chắn chắn sẽ không bao giờ nghĩ đến việc biến họ thành kẻ thù của mình.
Khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, ba người họ đứng cạnh nhau xếp thành hàng và tiến về phía tôi.
Sau đó, họ tiến đến trước mặt tôi rồi quỳ xuống và cúi đầu chào.
Tôi bất giác lùi lại nửa bước.
"Một cơ thể và một vũ khí tuyệt vời!, cảm ơn ngài rất nhiều Kent-sama."
"Ba người chúng tôi nguyện thề trung thành và đi theo ngài suốt đời!"
"Hãy để chúng tôi trở thành tấm khiên và ngọn giáo bảo vệ ngài trước kẻ thù."
"Tuy ta không phải là một chủ nhân đáng tin cậy nhưng dù sao cũng cảm ơn các ngươi."
"Huh!"
Sau khi tăng cường sức mạnh cho ba người họ, tôi cảm thấy bụng đói cồn cào. Liệu họ có thể kiếm chút thức ăn cho tôi không nhỉ?
Khi nghe tôi phàn nàn về cơn đói, Reinhardt chợt nhận ra điều gì đó và ngước nhìn lên bầu trời.
"Basten, ngày lúc này, nhắm vào con chim đó đi!"
"Tất nhiên rồi, để đó cho tôi! Shah!"
Basten nhắm chuẩn mục tiêu bằng giáo của anh ấy.
Con chim phát nổ ngay giữa không trung...
"Thật tuyệt vời khi nó có thể đạt đến độ cao như vậy...nhưng không còn gì sót lại sau sự hủy diệt đó cả."
"Hmm...tôi thành thật xin lỗi thưa ngài!"
Tuy sức mạnh đã được tăng cường nhưng họ có vẻ tệ trong việc kiểm soát chúng. Trong tương lai nếu họ không thể kiểm soát được chúng, tôi có thể bị cuốn vào các trận chiến của họ và mất mạng...
Liệu họ có nghĩ giống mình không nhỉ?
Cuối cùng tôi đành từ bỏ việc săn bắt và quay trở lại ăn đống trái cây trước đó.
Ừ thì nó cũng ngon đấy nhưng tôi không thích ăn chay cho lắm.
Sau đó ba người họ yêu cầu tôi đặt tên cho vũ khí mới của mình.
Dù sao đó cũng là những người bạn đồng hành của họ, có lẽ tôi nên đặt tên gì đó ngầu một chút. Đến lúc thể hiện sức mạnh của Chunni rồi.
"Thanh đại kiếm của Reinhardt-san là Gram."
"Huh."
"Ngọn giáo của Basten-san là Gae Bulg."
"Huh."
"Song kiếm của Fred-san là Laevateinn và Dáinsleif."
"Hah."
Sau khi vũ khí của họ được đặt tên, cả ba đều cười thích thú, tay lăm lăm vũ khí của mình.
Chà có lẽ tôi cũng hiểu được phần nào đó cảm giác của ba người họ.