Mặt trời bắt đầu lặn và màn đêm lại một lần nữa bao trùm lấy khu rừng.
Trong giây lát, nỗi lo sợ về cuộc tấn công của goblin đêm qua thoáng qua trong đầu tôi nhưng tối nay tôi cảm thấy an tâm hơn khi có nhóm người Reinhardt ở bên cạnh.
"Nhân tiện, các ngươi không cảm thấy buồn ngủ à?"
"Chúng tôi về cơ bản là undead nên không cần những thứ đó."
"Các ngươi đã mạnh hơn rất nhiều kể từ khi hấp thụ ma thạch của quái vật trước đó nhỉ?"
"Vâng thưa ngài."
"Vậy thì nếu ta chủ động đi săn quái vật và cho các ngươi hấp thụ ma thạch của chúng, ta có thể gia tăng chiến lực hiện tại của bản thân..."
Tôi không chắc tương lai sẽ ra sao và làm thế nào để trở về thế giới cũ nên nếu có cơ hội gia tăng sức mạnh, tôi sẽ nắm lấy.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn mất trong khi tôi mải suy nghĩ về điều đó.
Khác với tối hôm qua, trăng chưa lên, nên tôi có thể ngắm bầu trời đầy sao.
Tôi tự hỏi liệu trong thế giới này có tồn tại một thiên hà như Dải Ngân Hà không?
Sau một lúc ngắm nhìn bầu trời đầy sao, tôi nhận thấy một điều bất thường.
"Tại sao ta có thể nhìn rõ được mọi thứ xung quanh dù đêm nay là một đêm không trăng?"
"Kent-sama, ngài thấy khung cảnh quanh đây ra sao?"
"Cảm giác như đang ở ban ngày vậy."
"Có vẻ như ngài đang dần thích nghi với thuộc tính của bản thân, điều đó giúp ngài quen dần với màn đêm hơn."
"Eh? Vậy điều đó có nghĩa là bây giờ xung quanh đang tối đen như mực sao?"
"Nếu ngài tập trung ma lực một chút ngài có thể dễ dàng nhìn thấy trong đêm điều mà một người bình thường khó có thể làm được."
Thuộc tính bóng tối thật là hữu dụng, không giống như đêm qua, hiện tại tôi đã có thể nhìn thấy mọi thứ mà không cần phải phụ thuộc vào ánh sáng đến từ mặt trăng.
Ẩn mình trong bóng tối, tôi nhận thấy từ đằng xa lũ gobin đang tiến lại gần.
"Có vẻ như chúng ta có khách đến thăm."
"Kent-sama, ngài có thể thấy được chúng sao."
"Ừ, có vẻ như bóng tối là lợi thế của các hắc pháp sư. Ta có thể cảm thấy sức mạnh đang chảy khắp cơ thể mình."
"Fufufu, nhưng Kent-sama, hãy để chúng tôi xử lý chúng."
"Được thôi, nhưng hai ngươi Reinhardt và Basten phải ở lại đây. Với sức mạnh của hai ngươi những viên ma thạch sẽ vỡ vụn mất."
"Nhưng chúng tôi..."
"Các ngươi vẫn chưa làm chủ được sức mạnh mới của bản thân, vì vậy Fred hãy nhanh chóng đánh bại chúng và thu thập ma thạch đem về đây."
"Tôi hiểu rồi..."
Cảnh tượng hai bộ xương độc ác cắn răng và tỏ ra hối hận thật kỳ lạ.
Trong khi đó, Fred nhanh chóng biến mất trong màn đêm, ngay sau đó cổ của từng con goblin nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Lũ goblin thậm chí còn không kịp phản kháng dù chỉ là một chút.
Chỉ trong vài giây, tổng cộng mười một con goblin đã bị giết.
Tôi yêu cầu mọi người hấp thụ ba trong số mười một viên ma thạch mà chúng tôi thu thập được, còn lại hai viên.
Lũ gobin và kobold dường như bị mùi máu thu hút và bắt đầu kéo đến đây nhiều hơn.
Reinhardt và Basten khóc lóc, van xin tôi cho phép được chiến đấu. Không còn cách nào khác tôi đành phải chiều theo ý họ.
Basten-san đã thành công trong việc thu hồi ma thạch bằng cách khiến cho đầu mấy con quái vật phát nổ. Còn con kobold bị Reinhardt-san đánh trúng đã biến thành một vũng thịt, lông và máu cùng với ma thạch.
"Reinhardt-san, quay lại đây!"
"Agu..."
Reinhardt-san trông thất vọng và buồn bã khi bị triệu hồi trở lại bằng ma thuật bóng tối.
Anh ta phải nghiêm túc làm chủ sức mạnh của bản thân, điều đó là cần thiết cho những trận chiến sau này.
Sau đó, Fred-san và Basten-san đã giết chết những con goblin và kobold và tiếp tục tăng cường sức mạnh của họ một cách đều đặn, nhưng đây là một vòng tròn luẩn quẩn đối với Reinhardt-san.
Dù thất bại trong việc làm chủ sức mạnh mới nhưng họ cũng đã được tăng cường nhiều hơn nên điều đó cũng không hẳn là vô ích.
Đúng lúc đó, chúng xuất hiện.
Con quái vật to lớn, màu nâu đỏ sẫm, có thân hình gồ ghề như núi đá, dài đến 3 mét. Nó sở hữu bộ giáp dày cộm bao bọc phần ngực, cánh tay và đùi, cùng những múi cơ cuồn cuộn nổi lên rõ rệt.
Mái tóc xoăn màu nâu sẫm buông xõa đến vai, chiếc cằm vuông vắn, cứng cáp như đá và cặp sừng nhọn hoắt trên trán.
Chúng được biết đến là ogre đá, một loài sinh vật hùng mạnh vượt xa những con goblin tầm thường.
"Thật là những con quái vật đen đủi...",tôi gật đầu đồng tình với Reinhardt.
Ba con ogre đá có lẽ là những con quái vật mạnh nhất trong khu vực này. Không hề cảnh giác với xung quanh, chúng tiến đến đống xác goblin và kobold, ngồi xuống và bắt đầu ăn thịt chúng.
Cảnh tượng đó khiến tôi nhớ về đêm hôm qua, thời điểm tôi bị lũ goblin cắn xé cơ thể. Âm thanh rùng rợn cùng mùi tanh của máu trôi nổi trong không khí làm tôi cảm thấy buồn nôn.
"Reinhardt, giết chúng..."
"Để đó cho tôi..."
Với vẻ điềm tĩnh lạ thường, Reindhardt ung dung tiến về phía những con ogre đá to lớn, dáng vẻ uy nghiêm không hề nao núng.
"Uboaaa..."
Nhận thấy sự hiện diện của Reindhardt, những con ogre đá gầm gừ đe doạ.
Đứng trước sự đe doạ đó, Reinhardt chỉ mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc.
Liệu anh ấy có đủ sức giết hết bọn chúng không nhỉ?
Một con ogre đá giận dữ vươn tay tóm lấy vai Reinhardt thay cho lời chào hỏi.
"Uboaaa, Uvaaaa!"
"Uraaaaaaa!"
Reinhardt đáp lại con ogre đá bằng việc dùng tay không chặn đứng đòn tấn công của nó.
Vonfram chiếm bao nhiêu phần trăm trong cơ thể anh ta vậy? Đứng trước một thân hình cao lớn và cơ bắp cuồn cuộn như thế, việc tập trung vào sức mạnh thể chất sẽ hiệu quả hơn là chỉ dựa vào một thanh kiếm.
Vậy nên việc rút thanh Gram ra trong lúc này là hoàn toàn vô nghĩa.
Tuy nhiên trong cuộc so tài sức mạnh này Reinhardt lại tỏ ra là yếu thế hơn, anh ấy đang bị con ogre đá đẩy vào như thể bị ép từ trên xuống.
Tôi có nên sử dụng ma thuật để gọi anh ta trở lại không nhỉ? Tôi nhìn sang Basten và Fred nhưng cả hai chỉ nhún vai, dường như họ rất tin tưởng vào người đồng đội của mình.
Cả hai đều là bộ xương, ấy thế mà tôi lại hiểu được nét mặt và ý định của họ.
Cảm xúc lẫn lộn khiến tôi quay trở lại quan sát trận chiến và từ đó mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
"Ubo ... Ubo, Ubo, Ubo ..."
"Ahhhhhhhhhhhhhhhhh!"
Từ thế bị động, Reinhardt đã xoay chuyển tình thế bằng dùng sức mạnh của mình để khống chế ngược lại con ogre đá rồi bẻ cong cổ tay nó.
Mặc cho cổ tay bị bẻ cong một cách quái dị, Reinhardt-san vẫn giữ chặt lấy con ogre đá. Con quái vật đau đớn rên rỉ và cố gắng giằng mình ra, hòng quật ngã cả hai xuống đất.
Nhận thấy đồng bọn của mình gặp bất lợi, hai con ogre đá còn lại ngừng ăn và đứng dậy hướng về phía Reinhardt.
Thấy vậy, Reinhardt-san tung một cú đá gối hiểm hóc trúng thẳng vào mặt ogre đá khiến nó ngã quỵ xuống chân.
Uhhh, đầu của con ogre đá nổ tung như một quả bóng bay.
Không dừng lại ở đó, Reinhardt rút ra thanh đại kiếm Gram, quét ngang một nhát vào chân con ogre đá đang lao đến.
Con ogre đá theo bản năng nhảy lùi lại nhưng vẫn bị thanh Gram chém trúng và mất luôn hai đầu gối.
Không dừng lại ở đó, Reinhardt nhanh chóng tiếp cận con còn lại. Một cú vung kiếm nhanh như chớp, lưỡi kiếm Gram cắt ngang không khí, nhắm thẳng vào đầu kẻ thù.
Ogre đá cố gắng chống trả nhưng không kịp, một đường kiếm chớp nhoáng đã cướp đi đầu và hai cánh tay của nó.
Hmm...Thật lạ khi nó lại phát nổ dù chỉ bị một nhát chém bằng kiếm.
"Ugaaaaaaa!"
Vừa hét vang chiến thắng, Reinhardt-san không chần chừ mà đâm thẳng thanh kiếm vào người con ogre đá đang bất động trước đó.
Không ngờ anh ấy lại thành công hạ gục được chúng. Dáng vẻ của anh ấy lúc này trông thật tuyệt.
"Fred, anh có thể đi thu thập ma thạch vừa rơi ra không?"
"Tôi hiểu rồi."
Fred hòa mình vào bóng tối và ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Reinhardt. Trông anh ấy cứ như một ninja thực thụ vậy.
"Kent-sama, cứ để Reinhardt như vậy có sao không?"
"Không vấn đề gì cả, ta nghĩ mình cũng hiểu được phần nào cảm giác của anh ấy. Thỉnh thoảng cho Reinhardt giải khuây một tý cũng đâu ảnh hưởng gì đâu đúng không?"
"Haha, tôi vốn là một người chu đáo cơ mà, à không giờ phải gọi là bộ xương mới đúng."
Khi còn sống anh ta chắc hẳn đã trải qua rất nhiều khó khăn. Nhìn đôi mắt xa xăm của Basten, tôi đoán anh ấy sẽ còn gặp nhiều trắc trở nữa.
Thật khó để tôi có thể chăm sóc cho một người đàn ông già đầy rắc rối như vậy.
Sau khi để nhóm Reinhardt hấp thụ ba viên ma thạch lấy từ những con ogre đá, tôi quyết định di chuyển đến một nơi khác để nghỉ ngơi.
Có lẽ đây là một đặc điểm chung của các hắc pháp sư, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn vào ban đêm. Nhưng vì ban ngày tôi còn nhiều việc phải làm nên tốt hơn hết là nên ngủ một chút.
Dù không thực sự cần ngủ nhưng tôi vẫn để mọi người nghỉ ngơi còn mình thì sẽ tranh thủ chợp mắt một lát.
Tôi cứ tưởng mình không cần ngủ nhưng hóa ra cơ thể tôi đã kiệt sức vì căng thẳng. Khi tìm thấy một bãi cỏ mềm và nhắm mắt lại, tôi đã chìm vào giấc ngủ sâu.
_________________________________
Chun, Chun, Chun ... ...
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi thanh âm quen thuộc của những chú chim.
Đêm qua, tôi đã háo hức chờ đợi màn tàn sát của các kỵ sĩ xương, có thể nói rằng tôi đã tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc chiến.
Và ngay lúc đó, một mùi hương thơm ngát đã thu hút sự chú ý của tôi.
"Kent-sama....bữa sáng của ngài đã sẵn sàng... "
"Chào buổi sáng, Fred. Ồ! Là một con cá!
"Tôi đã nhìn thấy một con sông nhỏ....và tôi đã bắt lấy vài con cá đem về..."
"Cảm ơn ngươi, uầy, trông ngon thật đấy!"
Loại cá này trông giống cá hồi, không hề có mùi tanh, vị rất nhẹ nhưng lại vô cùng thơm ngon.
Mặc dù họ cũng mang theo trái cây nhưng sau một thời gian dài thiếu protein, tôi đã không ngần ngại mà thưởng thức hết con cá.
"Nhân tiện, Kent-sama?"
"Gì vậy, Reinhardt?"
"Nếu ngài định đến Volzard, tốt hơn hết ngài nên tìm một bộ quần áo mới để thay."
"Ngươi nói đúng, sẽ rất khả nghi nếu ta đi vào trong thành với bộ dạng này."
Bộ đồng phục của tôi đã bị lũ goblin xé nát và hiện tại trông nó không khác gì một miếng rẻ lau cả.
Bên trong là một con người thật sự nhưng máu đã nhuộm đỏ nó khiến nó giống như một bộ cosplay zombie.
Nếu tôi đi vào trong thành với bộ dạng này, chắc chắn sẽ bị người khác nghi ngờ.
"Hmm...nhưng liệu có chỗ nào bán quần áo trên đường tới Volzard không? Chưa kể là ta cũng không có tiền nữa."
"Vậy ngài nghĩ sao về việc đi gần đường lớn?"
"Cũng được nhưng tại sao lại phải làm vậy?"
"Nếu may mắn ngài có thể tìm được thứ gì đó để mặc."
"Thôi kệ đi, ta sẽ để ngươi lo chuyện này, Reinhardt."
Tôi làm theo lời khuyên của Reinhardt-san, đi bộ trong rừng và luôn giữ một khoảng cách nhất định để quan sát con đường.
Sở dĩ chúng tôi không trực tiếp đi trên đường lớn là vì nếu bất ngờ gặp một chiếc xe ngựa, việc chúng tôi không giải thích rõ ràng sẽ gây nghi ngờ và thậm chí có thể bị tấn công.
Để chuẩn bị cho tương lai, việc tránh những xung đột không cần thiết giữa người với người là điều vô cùng quan trọng.
Khi tiếp tục đi qua rừng dọc theo đường lớn, tôi phát hiện ra một chiếc xe ngựa bị lật.
Một chiếc xe ngựa bị lật, máu nhuộm đỏ mặt đất và những mảnh thịt đang phân hủy bốc mùi nồng nặc.
Chúng tôi cảnh giác nhìn xung quanh nhưng không thấy dấu vết của quái vật, có lẽ vì cuộc tấn công đã xảy ra từ lâu.
"Reinhardt, nơi này đã bị quái vật tấn công đúng không?"
"Ngài nghĩ như vậy cũng hợp lý."
"Liệu có phải chiếc xe này là nguyên nhân không?"
"Cũng có thể, dù sao thì chúng ta nên kiểm tra xem trong xe còn đồ gì dùng được không."
Lũ quái vật chỉ quan tâm đến con người, chúng không hề động đến hàng hóa. Nhiều kiện hàng vẫn còn nguyên vẹn, khiến tôi cảm thấy hơi có lỗi. Tôi quyết định tìm kiếm quần áo để thay. Mặc dù tôi khá nhỏ con (<1m6) và quần áo hơi rộng, nhưng tôi không thể đòi hỏi quá nhiều. Tôi cẩn thận gấp quần áo và cho vào túi, rồi cúi đầu xin phép được lấy chúng.
Kết quả là tôi đã thu được một số đồ vật quý giá từ xe ngựa, bao gồm quần áo, vàng, bạc, ma thạch, vải, thảm, dụng cụ nhà bếp và một số vật dụng khác.
Mặc dù không thích cảm giác của một kẻ trộm nhưng tôi biết rằng nếu không lấy thì cũng sẽ có người khác làm. Có vẻ như ở thế giới này, việc tận dụng những gì còn lại từ người đã khuất là điều bình thường.
Một người bình thường sẽ không thể mang theo nhiều đồ đạc như vậy mà đi trong rừng. Nhưng nhờ có không gian bóng tối, tôi đã thu hết mọi thứ vào đó.
Theo Reinhardt, việc kiếm lời trong rừng rất nguy hiểm nhưng cũng rất hấp dẫn. Chúng tôi đã thu được một lượng lớn kho báu, đủ để ăn chơi nhảy múa trong vài năm.
Với quần áo và tiền bạc trong tay, tôi cùng nhóm Reinhardt hướng đến thành phố Volzard.
(nghe cứ sai sai thế nào ý:))