Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 13: Tai chó, tai mèo và người đàn ông xấu xa

Hôm nay là ngày 5 tháng 10, ngày Bóng Tối, Gufufufu...ngày mà Kent-sama, hắc pháp sư có thể phát huy tối đa sức mạnh của mình...hoặc không.

Ngày trong tuần được đặt tên theo các thuộc tính ma thuật, nhưng đấy chỉ là để thuận tiện cho việc sử dụng trong cuộc sống thường ngày. Dường như sức mạnh ma thuật tăng hay giảm không hề liên quan tới chúng.

Hôm qua tôi đã hoàn thành công việc tại kho chứa khoai tây nên hôm nay tôi lại đi đến Hội để tìm việc mới.

Có cả một đám đông đang tụ tập trước bảng thông báo, nơi các yêu cầu về việc làm được đăng vào sáng nay.

Chắc chắn là những công việc tốt đã hết từ lúc mới được dán lên rồi, ánh mắt hiện tại của mọi người trông thật đáng sợ, hơi...không, là rất đáng sợ mới đúng.

Như thường lệ, trong khi chờ đợi đám đông lắng xuống, tôi tiến về phía bức tường, tên Gilik tai chó, đang vểnh tai lên, nhìn không có chút dễ thương nào đang đứng đó một mình.

A...,Muell, thiên thần tai mèo của tôi đang ở đâu rồi?

"Chào buổi sáng, Gilik."

"À? Ơ, Chibisuke..."

Tôi định giả vờ không biết và bỏ đi nhưng cuối cùng tôi vẫn chào Gilik cho có lệ.

"Muell hôm nay không có ở đây sao?"

"Hả? Myuu-ane?"

"Vâng, vì đã ở đây nên em nghĩ mình sẽ chào hỏi chị ấy một chút"

"Myuu-ane đang tham gia khóa huấn luyện cho các pháp sư..."

Ahh...Sao hắn ta không trả lời bình thường được nhỉ? Hắn ta sẽ chết nếu làm vậy à? Con chó này thật vô dụng.

Rõ ràng là có một khóa huấn luyện dành riêng cho pháp sư.

"Xin hỏi, ở đây có khóa huấn luyện cho pháp sư phải không?"

"Dĩ nhiên là có rồi, bài huấn luyện vào những ngày Lửa, Nước, Gió, Đất thì giống nhau cho cả pháp sư và chiến binh, nhưng bài huấn luyện vào những ngày thuộc tính Bóng Tối, Ánh Sáng, và Sao thì sẽ được thực hiện riêng biệt, xin hãy nhớ kỹ điều này!"

"Vâng...Tôi xin lỗi."

Ra vậy, cho đến giữa quá trình thì cả pháp sư và chiến binh đều được đào tạo cùng nhau, nó chỉ trở nên khác biệt khi mà họ tham gia huấn luyện chuyên môn.

Họ sẽ dạy những gì trong khóa đào tạo cho pháp sư nhỉ, liệu tôi có thể tham quan không?

"Ah..."

"Sao cậu còn ở đây nữa..."

"Xin lỗi, liệu tôi có thể tham quan buổi huấn luyện dành cho pháp sư không?"

"Được thôi, cậu có thể ra đó. Họ đang tập luyện ở bãi tập đấy."

"Cảm ơn."

Nếu được tham quan miễn phí thì tôi nhất định phải đi xem mới được.

Tất nhiên, đó hoàn toàn là vì mục đích học hỏi xem buổi huấn luyện của pháp sư diễn ra như thế nào, chứ không phải vì tôi muốn ngắm nhìn Muell đâu.

Thôi nào, đi đến bãi tập thôi!

"Khoan đã!"

"Gì... ku, cổ của em..."

Khi tôi định đi đến bãi tập, tôi bị Gilik túm lấy gáy kéo lại.

"Anh định làm gì vậy, đột ngột thế..."

"Ta sẽ không để nhóc không nhìn Myuu-ane bằng ánh mắt bẩn thỉu đó đâu, vì vậy ta sẽ đi cùng cậu đến đó."

"Anh hiểu lầm rồi, em không có ý đó..."

"Ngậm mồm vào và đi thôi..."

Chết tiệt, con chó này mũi thính thật đấy...Không, thực sự tôi không có ý định đó đâu.

Thôi nào, tôi không phải là mèo con đâu nên đừng có nhấc cổ tôi và đi lòng vòng như thế, mọi người đang nhìn đấy.

Má nó! Một ngày nào đó tôi sẽ khiến hắn ta phải hối hận vì những gì xảy ra hôm nay cho xem!

Bị Gilik lôi đến bãi tập, tôi thấy mọi người đang tập trung ở một khu khác so với nơi tôi từng tham gia huấn luyện.

Bãi tập này giống như một trường bắn cung, với một con rối làm bia tập đặt trước bức tường đất kiên cố.

Nhân tiện, thiên thần tai mèo Muell thì... chị ấy đang ở đó, với chiếc đuôi hồng nhạt rung rinh.

Chắc chắn, đó là cử động của một con mèo khi nó quan tâm đến điều gì đó, có phải vì chị ấy đang chăm chú lắng nghe bài giảng không nhỉ?

Hmmm, tên bên cạnh chúng tôi cứ liên tục liếc nhìn Muell...

"Tên khốn đó, Myuu-ane..."

"Ư... Gừ... Cổ... cổ của em..." 

"Oh?...xin lỗi, xin lỗi..." 

"Trời, cho em thở chút đi."

Muell là thú nhân tộc mèo, còn Gilik là thú nhân tộc chó. Cả hai đều là thú nhân, nhưng không phải anh em ruột.

Hai người này có quan hệ gì nhỉ, cứ như tình yêu đơn phương của một người bạn thời thơ ấu không được đáp lại vậy.

Trong khi tôi đang suy nghĩ về những điều đó thì có vẻ như họ chuyển sang phần thực hành kĩ năng.

Người đàn ông đầu tiên bước lên trước bia tập.

"Mana, hỡi mana, hỡi mana cai quản thế giới này, hãy tập hợp, tập hợp, tập hợp trong tay ta và biến thành ngọn lửa, nhảy múa, nhảy múa, nhảy múa, hỡi ngọn lửa, hãy biến thành một quả cầu lửa!"

Đau đầu quá...Tôi tự hỏi tiếng niệm phép đau đớn này là gì...nhưng người đàn ông đó đã giơ tay lên và phóng ra một quả cầu lửa có đường kính khoảng 15 cm từ bàn tay phải run rẩy của mình.

Nó không chạm được vào bia tập và rơi xuống trước mặt ông ta.

"Hừm, không biết nữa..."

Thật là một màn trình diễn đáng thất vọng.

Ồ, đó là một người đáng thất vọng.

"Mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi ông ấy tạo ra quả cầu lửa..."

Ế ẹ ... ổn á...?

(Này này, Reinhardt, ngươi có thấy điều đó không?)

(Tôi vẫn đang xem, mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ cho đến khi ông ta tạo ra quả cầu lửa.)

(Ma thuật là thứ gì đó cần phải niệm phép lâu như vậy à?)

(Đúng vậy, để sử dụng được những ma thuật mạnh mẽ, ngài phải niệm phép nhiều hơn.)

(Ehh ... Nhưng nếu ngươi bất cẩn như vậy, chẳng phải ngươi sẽ bị quái vật giết chết hay sao.)

(Đó là lý do tại sao các pháp sư luyện tập niệm phép trong khi di chuyển và phối hợp với các chiến binh. Theo quan điểm của tôi, Kent-sama, người sử dụng ma thuật vô niệm, là một trường hợp hiếm hoi xuất hiện.)

(Ra là vậy...)

Nhắc mới nhớ, tôi được biết có những ngày trong tuần mà lớp huấn luyện pháp sư và chiến binh được tách biệt nhau ra, nên tôi tự hỏi liệu đây có phải là lớp sơ cấp dành cho các pháp sư không.

Trong khi đang mải suy nghĩ thì có vẻ như đã đến lượt Muell.

"Mana, hỡi mana, hỡi mana cai quản thế giới này, hãy tập hợp, tập hợp, tập hợp trong tay ta và biến thành gió, nhảy múa, nhảy múa, nhảy múa, hỡi gió, nhảy múa và biến thành một lưỡi kiếm!"

Không giống như quả cầu lửa, lưỡi kiếm gió dường như vô hình, và một nhịp sau khi Muell vung tay xuống, con rối rơm bị xé toạc ra làm hai.

Oh, đuôi của Muell đang dựng thẳng đứng, cô ấy rất tự hào về điều đó.

"Đúng như mong đợi, Myuu-ane, chắc chắn điều này sẽ đưa chị lên cấp độ tiếp theo."

Không, tại sao anh lại tự hào thế hả Gilik, anh có làm gì đâu.

Tuy nhiên, khóa học sẽ kết thúc sau hai buổi nữa, đến lúc đó tôi sẽ thử khám phá ngục tối một mình. Nhưng mà chẳng phải ngục tối thường nguy hiểm một cách bất thường sao?

"Này mấy cậu đang làm gì ở đây vậy?"

Giọng nói này là... Donovan, tôi vội vàng quay người lại.

"Cậu đang nhìn trộm à?"

"Này, không... Tôi là..."

"Cậu là bạn của Kent đúng không?"

"Vâng... Không, không phải, tôi chỉ muốn xem buổi huấn luyện của pháp sư diễn ra như thế nào..."

"Vậy là các cậu đến đây để tìm cách khắc chế các pháp sư à?"

"Ế? Không, không phải vậy..."

Không, tôi không nghĩ đến chuyện đó.

"Nhưng đừng lo lắng, Kent. Khi đối đầu với pháp sư, nếu tung đòn trước khi họ niệm phép xong, cậu sẽ thắng. Ngay cả khi họ niệm phép xong, cậu chỉ cần dự đoán trước hướng di chuyển của ma thuật và né tránh nó là xong."

Woa, đúng là một người thích giải quyết mọi thứ bằng cơ bắp có khác!

"Đúng rồi, tiện cậu đang ở đây, sao không thử dạy cho Kent một chút nhỉ."

"Hả? Tại sao tôi lại phải giúp một người như nhóc đấy cơ chứ..."

"Cái gì, cậu muốn phàn nàn sao?" 

"Không, không... tại vì..."

Uhyahyahya, đuôi của Gilik sắp chui vào giữa hai chân đến nơi rồi, anh ta đang thực sự sợ hãi trước Donovan.

"Được rồi, Gilik, Volzard là thành phố xa nhất. Nếu bước vào Rừng Quỷ, nơi lũ quỷ thống trị, chứ không phải con người. Để con người sống được ở một nơi như vậy, cậu phải huấn luyện họ. Càng có nhiều người như cậu có thể sử dụng, thành phố càng phát triển, càng có nhiều người xung quanh, túi tiền của cậu càng rủng rỉnh. Đừng chỉ chạy theo mông phụ nữ, hãy nghĩ đến việc nâng cao thu nhập!"

"Vâng..."

Uhyahyahya, tổng kích thước của Gilik đã giảm mất 20% phải không? 

"Nhóc cười cái gì..."

"Không, không... Em không..."

Chết tiệt... hình như do vui quá nên tôi đã vô tình cười lúc nào không hay.

"Ranh con... đừng có làm bộ dễ thương..."

"Dù sao đi nữa... Tôi chỉ đến để xem buổi huấn luyện của các pháp sư thôi..."

"Được thôi, Kent, suy nghĩ bằng cái đầu là tốt, nhưng hãy nhớ lại lúc cậu sinh tồn trong Rừng Quỷ. Cậu không thể hoàn toàn dựa vào trực giác để di chuyển được, nếu không cậu sẽ dễ dàng bị kẻ địch bắt bài và tấn công. Vì vậy, chỉ còn cách là luyện tập mà thôi."

"Vâng..."

Không, bất kể tôi có di chuyển thế nào thì cũng không thể thoát khỏi tình huống này.

Ồ đúng rồi, lẽ ra tôi nên đi tìm việc mà không cần phải nói chuyện với con chó này...nhưng giờ hối hận thì cũng đã muộn mất rồi.

Tôi không thể thoát khỏi Gilik và cũng không thể thoát khỏi Donovan.

Sau tất cả, mọi thứ đã sẵn sàng.

Một chiếc mũ bảo hiểm da, một chiếc áo giáp nhẹ và một chiếc găng tay đã được trang bị trong khi tôi cầm trên tay một thanh kiếm gỗ cỡ một con dao găm.

Dù sao đi nữa, chiếc găng tay này, nó có mùi thơm của hoa và xà phòng, liệu đây có phải là điều bình thường ở thế giới này không?

"Được rồi, Gilik chỉ được nhắm vào những chỗ Kent mặc giáp. Còn Kent có thể nhắm vào bất cứ chỗ nào trên người Gilik, cậu được phép tấn công bất cứ chỗ nào mà cậu muốn!"

"Phù, tên Chibisuke này, tôi sẽ không để nhóc ấy đánh trúng mình đâu."

Gilik cầm một thanh kiếm gỗ cỡ thông thường trong tay phải và tự tin quay lưng lại.

Nhưng rồi anh ta sẽ sớm nhận ra rằng sự tự tin đó đã trở nên quá kiêu ngạo.

Hmm... Không ngờ tôi lại có thể thể hiện kết quả luyện tập đặc biệt của mình trong Rừng Quỷ sớm như vậy.

"Bơi vào đây, Kent!"

Tôi cầm con dao găm trước mặt và đối mặt với Gilik.

Đến lúc cho anh ta biết tôi là ai rồi.

Cùng lúc tạo ra bước di chuyển sắc bén, con dao găm được vung lên cao nhất...

"Guhe..."

Tôi không kịp vung dao xuống, mà bất ngờ nhận được một cú đá yakuza thẳng vào bụng, cú đánh quá mạnh khiến tôi ngã gục xuống đất.

Tên khốn đó...Tôi chưa hề được nghe về việc được phép đá đối thủ cả.

"Quá chậm, quá nhiều sơ hở, đứng dậy đi, làm lại nào!"

"Guu ... chưa xong đâu ... daaaa ... huh, eh, gyahi!"

Lần này, tôi giả vờ vung dao lên cao, đề phòng cú đá yakuza, nhưng lại ăn trọn một nhát kiếm gỗ vào đầu.

"Là do nhóc chỉ lo nhìn chằm chằm vào chân anh đấy, này, mau tấn công đi." 

"Kuu ... hey ... huh, hey ... uguu ... guha!"

Tôi đỡ được cú đá yakuza và ngay lập tức chặn đòn đánh vào đầu, nhưng khi áp sát cơ thể của anh ta, tôi lại ăn trọn một cú đá đầu gối vào hông phải.

"Gaha...Goho, Goho..."

Ughhh...Ngực tôi đau như sắp vỡ ra vì xương sườn bị gãy.

Phục hồi, phục hồi, tự chữa lành bằng tất cả sức mạnh của mình.

Được rồi, lần này thì tôi nghiêm túc đây.

"Uguuu...em tới đây!"

"Hừ, cũng gan dạ đấy nhỉ, bơi vào đê!"

Dù chỉ là một thanh kiếm, dù tôi có tiếp cận được anh ta thì đó rõ ràng vẫn là một thế trận một chiều.

Nhìn chung, khoảng cách giữa chúng tôi quá khác biệt, chết tiệt, bất kể tôi cố gắng bao nhiêu lần thì cũng không thể với tới được.

Tôi tiếp tục kích hoạt khả năng tự phục hồi trong khi nỗ lực tấn công anh ta.

"Guha... Ugyii... Một đòn nữa!"

"Ranh con...nhóc điên rồi à!".

"Guhe ... Igiii ... Chưa xong đâu, đỡ này!"

"Này, này...nhóc ấy trông không ổn chút nào..."

"Daha ... Uguuu ... Hah, huh ... Cái...gì..?"

Lẽ ra tôi đã có thể đứng dậy bằng cách tận dụng khả năng tự phục hồi, nhưng đầu gối tôi lại khuỵu xuống và tôi gục xuống mặt đất...Sau đó ý thức của tôi mờ dần đi.

Không biết tôi đã ngất đi bao lâu? Nhưng khi tỉnh dậy, tôi nhận ra mình đã được đặt nằm trên một tấm futon.

Khi ý thức mơ hồ của tôi dần trở lại, tôi cảm thấy một hơi ấm mềm mại trên má mình.

Giống như ai đó đang thở nhẹ nhàng vào má tôi vậy.

"...Ai vậy?"

Rõ ràng, có ai đó đang nằm trên giường ôm tôi.

Khi tôi không thể hiểu tình hình và cố gắng thoát ra thì có vẻ như người bí ẩn đó đã tỉnh dậy.

"Hmm... Chào buổi sáng, Kent."

"Ehhhhhh! Muell?"

Sao tôi lại nằm trên giường với Muell, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Có lẽ nào...? Chẳng lẽ tôi đã vô tình leo lên bậc thang của tuổi trưởng thành sao?

"Xin lỗi em, khi thấy Kent ngủ ngon quá, chị cũng cảm thấy buồn ngủ và leo lên giường luôn... hehe."

Tôi được nhận 'Tehepero'- từ Muell!

"À, ừm ... đây là đâu?"

"À, đây là phòng y tế của hội, Kent, em đã ngất xỉu ở bãi tập đấy ..."

"Ồ, phải rồi ... Rốt cuộc thì em cũng không thể đánh trúng anh ấy..."

"Điều đó là không thể tránh khỏi nếu đối thủ đó là Gilik...ý chị là Kent đã cố gắng hết sức rồi!"

Ahh...! Muell hại tôi rồi--!

"Xin lỗi, xin lỗi..."

"Nfufufu, dù gì Kent cũng là con trai mà nhỉ..."

Ý là khoảng cách giữa hai người đang rất gần, mặt của Muell đang ở trước mặt tôi, chỉ cần tôi nhích lại gần một chút là có thể hôn được chị ấy.

Tôi có nên hôn chị ấy không nhỉ?

Gugguuu ... ... Kyururuuuuu ... ...

Hmm, đúng lúc thế này sao, dạ dày của tôi!

"Nfufufu, nếu em đã làm loạn như vậy thì dĩ nhiên là phải đói rồi, chị sẽ đãi em một bữa coi như là lời xin lỗi về sự quá đáng của Gilik."

"Không, không, đó là... vì đó là buổi huấn luyện, nên không thể gọi là quá đáng được..."

Ngón trỏ của Muell ấn nhẹ lên môi tôi.

"Đừng làm Onee-san này bối rối chứ, trong trường hợp này, nhóc nên thành thật và để chị chiêu đãi."

Dĩ nhiên, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý với chị ấy.

Được Muell dẫn đi, lần đầu tiên tôi được đến quán bar trong hội.

Có lẽ vì giờ vẫn còn sớm nên ở nơi đây khá vắng vẻ.

Khi tôi định ngồi xuống ghế trống cùng Muell, một người đàn ông ở ghế gần đó gọi tôi.

"Ồ, chàng trai, cậu có biết không? Cậu khá giỏi đấy."

"Hả...?"

Tôi không biết ông ta là ai. Với mái tóc nâu dài và ria mép, trông ông ta giống như một ông già xấu xa khoảng 40 tuổi.

"Cậu đã làm được nhiều việc khác thường đối với những chàng trai trẻ ngày nay đấy, bởi vì Gilik đã gặp rất nhiều khó khăn vào thời khắc cuối cùng."

"Này chàng trai, cậu vẫn ổn sau tất cả những việc xảy ra trước đó sao?"

"Vâng, ừm...Có lẽ là do cơ thể tôi có thể tự hồi phục khi ngủ chăng...?"

Khi tôi lúng túng đưa ra lời giải thích ngớ ngẩn để che giấu khả năng tự hồi phục nhờ vào ma thuật ánh sáng, dạ dày tôi lại lên tiếng kêu gào.

Guguguuuuu ... ... Kyururuuuuu ....

"Buhahahah, chàng trai tốt, chiến đấu, ngủ, ăn, trưởng thành! Phục vụ đâu! Cho cậu bé này ăn, ta sẽ trả tiền!"

"Không, với người mà tôi mới gặp lần đầu tiên thì..." 

"Đừng lo Kent, ông ấy là một người rất giàu đó."

"Muell...? "

Hmm, chẳng phải đây là một ông già xấu xa sao, Muell? Nếu ông ta định hẹn hò với trẻ vị thành niên, Fred sẽ giết ông ta ngay lập tức.

"Kent vừa mới đến Volzard nên có lẽ cậu không biết."

"Đúng rồi, chàng trai, cậu là người đã sống sót sau khi chạy trốn khỏi Rừng Quỷ sao? Đó là chuyện không hề dễ dàng một chút nào đâu!."

"Không, lúc đó tôi chỉ lo cắm đầu vào chạy nên không nhớ rõ lắm..." 

"Mặc dù vậy, cậu vẫn thoát chết được, những người may mắn như vậy luôn được chào đón. Chào mừng đến thành phố của ta, Volzard!

"Thành phố của ông...?"

"Ừ, người này là Klaus, lãnh chúa của Volzard." 

"Êhhhhh! Xin lỗi, ngày mới tốt lành ... Chúng ta mới gặp nhau lần đầu ..."

"Ta không thích những lễ nghi rườm rà... Klaus Volzard, hân hạnh được gặp cậu, Kent."

"Vâng, cảm ơn ngài."

Bàn tay của Klaus khi cả hai bắt tay nhau rất dày và khỏe, đó không phải là bàn tay của một nhân viên văn phòng.

Khi nghe báo cáo từ Basten, tôi không nghĩ ông ấy lại là một người thoải mái đến vậy. Nhưng nếu ông ta là lãnh chúa, tức là ông ấy có rất nhiều tiền. Vậy thì tôi không cần phải ngại khi ông ấy mời tôi ăn. Cứ vui vẻ mà nhận lời thôi!