Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 16: Huấn luyện thực chiến - ngày Gió

Ngày 10 tháng 10, ngày Gió, hôm nay là ngày diễn ra tiết học mà Donovan bắt tôi phải tham gia.

Ban đầu, mục tiêu của tôi chỉ đơn giản là rèn luyện những động tác vung kiếm cơ bản. Tuy nhiên, sau khi bị đánh tơi tả trong trận đấu với Gilik và nhận ra rằng mình phải sẵn sàng giải cứu bạn bè, tôi đã quyết tâm luyện tập gấp đôi,ngày đêm, thậm chí vượt quá giới hạn bản thân.

Ý là, các bài huấn luyện đặc biệt càng ngày càng khắc nghiệt hơn bởi bên cạnh tôi là một bộ xương não cơ bắp.

Không, chẳng phải tôi cũng lạ sao? Nhưng có lẽ nó được gọi là luyện tập cường độ cao, có vẻ như adrenaline và dopamine đang được tiết ra. Vì vậy nó giống như kiểu ăn uống thỏa thích theo đà của khoảnh khắc vậy. 

Phải công nhận, cơ thể tôi giờ đây thật tuyệt, cởi áo ra nhìn thì đúng là múi nào ra múi nấy, cơ bắp cuồn cuộn.

Nếu đã thế thì tôi có thể trụ được qua buổi học hôm nay...Có lẽ vậy.

Tôi kiểm tra ở quầy lễ tân của hội xem mình đã được đăng ký tham gia chưa, dĩ nhiên đơn đã được nộp, và chị lễ tân nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

Việc Donovan để mắt đến tôi thì ai cũng biết.

Không, thưa Otto, xin đừng cúi chào tôi nữa, vì tôi vẫn chưa chết đâu.

Lớp học ngày Gió không phải là kiểu lý thuyết trên lớp mà là thực hành kỹ năng nên giờ tôi sẽ đến khu huấn luyện.

Chẳng phải nhóm đang cầm kiếm gỗ và khởi động chính là những người tham gia khóa học sao?

Nghĩ thế, tôi chợt thấy bóng dáng của Muell và Gilik, người đáng lẽ không cần phải có mặt ở đây, chuyện gì vậy nhỉ?

"Chào buổi sáng, Muell, Gilik."

"Chào Kent, ừm, chị cảm thấy em đang ngày càng mạnh mẽ hơn nhỉ..."

"Hmm, đừng có nói điều ngớ ngẩn như thế, em không nghĩ nhóc ấy mạnh lên đâu."

Thằng chó này! Muell vừa khen tôi mạnh lên đấy, đừng xen vào khi tôi đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng chứ!

"Thế hai người ở đây làm gì vậy?"

"Ừ, chị nghe nói Kent sẽ tham gia lớp học này nên ghé qua xem sao."

"Anh đến xem chú mày ra sao đấy, biết ơn đi."

"Chẳng hiểu sao Gilik cứ thô lỗ và ăn nói như vậy... Chính vì thế nên em mới không có bạn gái đó."

"Im đi, em không có hứng thú với phụ nữ."

Anh nói không hứng thú ư, dù ánh mắt cậu đang nhìn Muell đầy ham muốn kìa. Đúng là con chó đần!

"Nhưng liệu em có đáp ứng được kỳ vọng của Muell không..."

"Lại nữa rồi, đồ ngốc này... Em không nên nói thế, ngốc ạ!"

"Em xin lỗi."

Hyah-Hmm, Muell sáng nay trông có vẻ ổn đấy.

"Thôi nào, đừng lộn xộn nữa, đi nhanh đi Chibisuke..."

Không hiểu sao hắn ta cứ thích phá đám không khí vui vẻ của người khác thế nhỉ, nếu hắn ta cứ thế này, hắn ta sẽ hoàn toàn phá hỏng mối quan hệ giữa tôi với Muell mất.

"Mu, Muell, em sẽ cố gắng hết sức, hãy xem nhé."

"Ừ, cố gắng lên nhé, Kent!"

Tôi nghĩ đó là một câu sến sẩm, vì vậy có lẽ tôi đã đỏ mặt vì cảm giác xấu hổ và thể hiện được sự ngây thơ trong sáng của một cậu bé.

Sau khi nhận được lời động viên của Muell, tôi đi thẳng đến khu huấn luyện trước khi Gilik kịp mở miệng.

Khi tôi quay lại, anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt như thể đã ăn phải thứ gì đó đắng chát, nhưng anh ta không thể can thiệp vào lớp học bởi anh ấy vô cùng sợ hãi Donovan.

"Cho hỏi đây có phải là địa điểm tập trung cho lớp học không?"

"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên cậu tham gia lớp học ngày Gió phải không?"

"Vâng, hôm nay là lần đầu tiên của tôi."

"Đúng rồi, nhân tiện, cậu đánh cận chiến hay tầm xa?

"Um... Tôi đã bị đánh giá là vô dụng..."

"Ồ, là vậy sao, nhưng không sao đâu, cậu vẫn là người mới ở đây, vì vậy đừng lo lắng về điều đó."

"Cái gì, cậu ta bị đánh giá là vô dụng và hôm nay là lần đầu tiên cậu tham gia lớp học này sao?"

"Ồ, hơi khó khăn đấy nhưng không sao đâu, vì vậy đừng lo lắng."

"Là bị đánh giá vô dụng sao? Khó khăn thật..."

"Ah,uhm...cái đó, tôi sẽ cố gắng hết sức mình."

Những người tham gia lớp học hôm nay dường như đều là những người tốt bụng.

Khi họ biết tôi là một kẻ thất bại, họ đã quây quần lại và động viên tôi.

Thật ra, tôi là pháp sư sở hữu khả năng gian lận, nhưng tôi lại cảm thấy có lỗi vì điều đó.

Donovan, người đóng vai trò giảng viên, đã xuất hiện khiến cho vòng tròn bao quanh tôi bị phá vỡ và lớp học sắp bắt đầu.

"Một, hai... sáu, ổn rồi, vậy thì ta sẽ bắt đầu lớp học, những người lần đầu đến đây... Chỉ có Kent, cậu không bỏ trốn và đến đây đàng hoàng."

"Vâng, cháu không cảm thấy mình có thể trốn thoát được..."

"Hmm, đó là một quyết định sáng suốt... Được rồi, mọi người tản ra và bắt đầu vung kiếm!"

"Rõ!"

Có thể vung kiếm gỗ một cách dễ dàng là điều kiện để tham gia lớp học ngày Gió nên có vẻ như cần phải kiểm tra điều đó trước.

Mục tiêu là 100 lần cho mỗi động tác: chém từ dưới lên trước mặt, chém từ trên xuống, chém chéo từ trên phải xuống dưới trái, chém chéo từ trên trái xuống dưới phải, và chém ngang từ cả hai bên trái và phải.

Lần đầu tiên cầm thanh kiếm gỗ trong tay, tôi cảm thấy nó khá nặng, nhưng giờ nó lại cực kì nhẹ, giống như là đang phất đôi đũa dùng một lần vậy.

Lý do là vì Reinhardt đã thay thế thanh kiếm gỗ thành một thanh gậy tập vào ngày thứ ba của khóa huấn luyện đặc biệt giữa đêm.

Thanh gậy tập được Reinhardt chặt ra và có trọng lượng nặng hơn khoảng 50% so với kiếm gỗ.

Khi sử dụng nó, tôi lặp lại các động tác vung kiếm và di chuyển theo nhịp. Và từ ngày thứ sáu của khóa huấn luyện đặc biệt, tôi đã chuyển sang dùng gậy tập nặng hơn.

Đó là lý do tại sao những thanh kiếm gỗ thông thường giờ đây trở nên nhẹ tênh với tôi.

"Hmm...Kent, cậu đã có thể vung kiếm rất tốt, phải không?"

"Vâng, cháu đã được huấn luyện đặc biệt."

"Hmm...Ta nghĩ ta có thể tận hưởng nó một chút."

Ông ấy định tận hưởng cái gì cơ chứ? Tôi có một linh cảm xấu về điều đó.

"Được rồi, tất cả đều đã đạt yêu cầu, vậy thì bắt đầu lớp học, chuẩn bị giáp!"

"Rõ!"

Chuẩn bị giáp có phải là thứ tôi đã dùng lần trước không nhỉ?

Ngoài tôi ra, có vẻ như mọi người đều đã từng tham gia lớp học này, vì vậy khi tôi đi theo họ, tôi đã đến nhà kho của sân tập và bắt đầu mặc lại chiếc mũ da, áo giáp và găng tay mà tôi đã sử dụng khi đấu tập với Gilik.

Trời ơi, dù sao thì, tôi cũng không muốn đeo cái găng tay này...nó hôi quá đi mất.

Dù lần trước mặc vào cảm thấy khá nặng, nhưng hôm nay tôi lại không mấy để ý.

"Được rồi, nếu tất cả đã sẵn sàng thì Kent ra trước đi!"

"Vâng."

"Ta sẽ sắp xếp, ai cũng được, hãy chọn một người sẽ đấu với cậu."

"Ehhh? Đột ngột vậy sao?"

"Đúng vậy, nếu cậu có thể đánh bại ba người, cậu có thể nghỉ lớp vào tuần tới, giờ thì chọn đi..."

Khi Donovan vừa dứt lời, mọi người trong lớp đều giơ tay lên và bắt đầu giới thiệu về bản thân.

Biết ngay là bọn họ muốn lợi dụng mình mà. Trước đó, khi tôi nói đây là lần đầu tiên tham gia và bị đánh giá là kẻ vô dụng, tất cả mọi người đều cố tình động viên tôi chỉ với mục đích dụ dỗ tôi chọn họ để giành chiến thắng một cách dễ dàng.

"À ừm ... Cháu không biết ai là ai cả, nên cứ để cho Donovan sắp xếp vậy."

"Cậu chắc không? Ta có thể chọn người mạnh nhất đấy."

"Vâng, dù sao cháu cũng đang có ý định cho một tên đáng ghét nào đấy nếm mùi thất bại mà."

Nghe tôi nói vậy, Donovan nở một nụ cười đầy gian xảo.

"Được thôi... Ta hiểu, vậy thì ta sẽ không chần chừ gì nữa, Yzak, lên đấu với cậu ta đi."

"Vâng!"

Yzak, người được Donovan chỉ định, vui vẻ bước tới, còn những người khác thì thở dài thất vọng.

Yzak không cao bằng Gilik, nhưng cậu ta vạm vỡ hơn, thân hình cường tráng và trông có vẻ là người khỏe nhất trong nhóm năm người.

Ra đây là điều Donovan muốn, khi nói về việc tận hưởng trước đó.

Yzak và tôi đang đứng đối mặt nhau ở khoảng cách chừng 5 mét.

"Không được đánh vào mặt, nhưng các vị trí bên ngoài giáp thì được. Trận đấu sẽ kết thúc khi ta đánh giá rằng đòn tấn công đó khiến đối thủ không thể chiến đấu tiếp. Chuẩn bị... Bắt đầu!"

Cùng lúc với hiệu lệnh của Donovan, Yzak hung hăng lao đến và đập mạnh vào thanh kiếm của tôi.

Nếu là tôi của lần luyện tập trước ở đây, chắc chắn tôi đã bị hất văng ra xa khi cố gắng đỡ đòn.

Nhưng hôm nay tôi có chút khác biệt. Tôi đã dự đoán anh ta sẽ lao vào tấn công một cách dồn dập.

Vào khoảnh khắc Yzak vung kiếm lên cao, tôi nhanh chóng bước về phía anh ta, đỡ được nhát chém xuống bằng thanh kiếm gỗ, rồi tấn công vào phần thân.

"Đủ rồi, người chiến thắng là Kent!"

"Ôoooooo..."

Tiếng hô chiến thắng của Donovan đã kích động tiếng hò reo xung quanh.

Khi tôi liếc nhìn sang, Muell vỗ tay trong vui sướng.

Gilik đang nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt khó chịu. Tôi có thể nghe thấy tiếng tặc lưỡi từ anh ta, hừ, bộ anh ấy có vấn đề gì với tôi à?

"Được rồi, tiếp theo, Herman chuẩn bị đi! ."

"Vâng."

Herman không cao, nhưng cậu ta có phần ngực áo giáp dày và trông rất khỏe.

"Chuẩn bị...Bắt đầu!"

Herman không lao vào tấn công vì cậu ta đã thấy Yzak thua trước đó.

Giữ thanh kiếm gỗ chếch sang một bên, cậu ta cố gắng di chuyển lén lút về phía bên phải tôi.

Đối mặt với cậu ấy, tôi hơi nghiêng mũi nhọn của thanh kiếm gỗ sang bên phải theo hướng cậu ta đang nhìn, đồng thời dịch sang trái theo chuyển động của Herman.

Có vẻ như trong khi Yzak lao vào tấn công thì Herman lại âm thầm nhắm tới các đòn phản công.

Vậy, tôi nên bắt đầu từ đây?

Nếu di chuyển sang ngang, sẽ có những lúc ổn định và lúc không ổn định phụ thuộc vào bước chân của bạn.

Khi bạn dang rộng chân một cách vững chắc, việc tung đòn trúng đối thủ sẽ dễ dàng hơn nhờ sải chân rộng, nhưng ngược lại, nếu sải chân quá hẹp hoặc chân trước chéo chân sau thì việc di chuyển sẽ khó khăn.

Vừa quan sát chuyển động phần trên cơ thể của Herman, tôi vung kiếm ngay vào thời điểm sải chân của cậu thu hẹp lại, đồng thời hét lên trước mặt cậu ấy.

"Êy!"

Herman vội vàng kéo dài sải chân và vung kiếm sang ngang từ bên phải, nhắm vào phần thân tôi.

Tôi lùi lại né tránh nhát kiếm của Herman và đồng thời tung cú đấm với chiếc găng tay.

"Trận đấu kết thúc! Người chiến thắng là Kent!"

"Uooo..."

Giọng nói của Donovan khiến tiếng hò reo xung quanh trở nên cuồng nhiệt hơn.

Muell thì đang nhảy cẫng lên trong sung sướng.

Có phải chị ấy đã phải lòng mình rồi không?

Tôi không biết, vì vẫn còn một người nữa nên tôi cần phải cẩn thận.

"Kế tiếp, Colt, chuẩn bị đi."

Người thứ ba là người nhỏ nhất mà tôi từng đối đầu, nhưng bằng một cách nào đó, tôi có linh cảm không lành.

Anh ta có đuôi dài và trông giống như một con khỉ, nhưng liệu đó có phải là thú nhân không nhỉ? Tôi tự hỏi nó là gì.

Với nụ cười trên môi, tôi cảm thấy tự tin một cách kì lạ.

"Chuẩn bị...bắt đầu!"

"Ukyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa."

"Hả...?"

Cùng lúc với hiệu lệnh của Donovan, Colt bắt đầu vung kiếm gỗ tại chỗ.

Dĩ nhiên, tôi đang đứng ở vị trí mà Colt hoàn toàn không thể chạm tới, nhưng tôi lại bị choáng váng bởi hành động bất ngờ của anh ta.

Ngay lúc đó, Colt đâm một nhát về phía tôi, đồng thời hét lên.

"Wow!"

Có thể nói cú đâm đầu tiên là món quà từ khóa huấn luyện đặc biệt.

Tuy nhiên, Colt liên tục tấn công bằng những nhát đâm bằng một tay với tốc độ nhanh như đấu kiếm.

"Ukya, Ukya, Ukya, Ukya!"

"Uh ... ku, ku ..."

Colt liên tục tấn công tôi, kẻ đang đứng cách xa bên kia sân với những nhát đâm dồn dập.

"Ukya, Ukya, Ukya, Ukya, Ukyaaaaa!"

"Igi..thôi chết ..."

Khi bị Colt liên tục đâm tới, tôi vô tình xoay người lại phía sau thì bị đâm trúng vào ống chân.

"Dừng lại, người chiến thắng là Colt!"

"Ukya! Tôi đang chiến đấu tốt, người tiếp theo là..."

"Yzak, hạ gục hắn đi."

Donovan cử Yzak đi trước khi Colt kịp chọn đối thủ tiếp theo.

"Ê này, vậy còn người kia thì sao, tôi không được chọn người khác à?"

"Sao vậy Colt, cậu đang nói rằng lựa chọn của tôi sai sao?"

"Không, không phải... Ý tôi không phải vậy..."

Có vẻ như Colt đang cố gắng chọn một đối thủ khác và cậu ta tỏ ra rất không hài lòng.

(Thưa Kent-sama, ngài đã bị bất ngờ bởi đòn tấn công của đối phương.)

(Đúng vậy, đột nhiên mọi thứ trở nên trắng xoá.)

(Nếu ngài bình tĩnh lại và di chuyển sang phía bên trái đối thủ, Kent-sama sẽ giành chiến thắng.)

Yzak dễ dàng đỡ đòn đâm một tay của Colt, sau đó áp sát và nhanh chóng kết thúc trận đấu.

(Uhm, nếu dụ được anh ta vào thế của ta thì anh ấy cũng không mạnh đến vậy.)

(Người đàn ông đó chỉ dựa vào những đòn tấn công bất ngờ mà không hề có một chút kỹ năng cơ bản nào. Vì vậy hắn ta rất yếu nếu đối thủ không bị cuốn theo đòn tấn công hoặc tốc độ của hắn bị phá vỡ.)

(Có lẽ thua cuộc để học được bài học này cũng là điều tốt.)

(Đúng như ngài nói, Kent-sama, việc học hỏi từ thất bại là rất quan trọng.)

Yzak áp đảo đối thủ tiếp theo mà cậu ta phải đối mặt.

"Tiếp theo, Kent, chuẩn bị đi."

"Vâng!"

Donovan-san cử tôi là người thứ ba đấu với Yzak.

Yzak đứng đối mặt với tôi, không còn vẻ mặt hờ hững như trước đó nữa mà thay vào đấy là ánh mắt chiến đấu sắc lạnh.

"Nếu là Kent, lần này tôi sẽ không chủ quan đâu."

"Cảm ơn."

"Bắt đầu!"

Lần trước, Yzak là người lao vào tấn công một cách tùy tiện, nhưng lần này anh ta lại cầm kiếm chếch sang một bên giống Herman và bắt đầu di chuyển sang phía bên trái tôi.

Trông Yzak lúc này giống như một con thú đang nhắm vào con mồi của nó.

Yzak chiến đấu theo phong cách áp đảo đối thủ bằng sức mạnh. Nếu đụng độ trực diện, đối thủ chắc chắn sẽ thua.

Có vẻ như tôi không có cơ hội chiến thắng trừ khi tôi liều lĩnh tấn công bất ngờ với một nhát chém sắc bén.

Về kỹ năng, tôi nghĩ Gilik có lẽ còn hơn Yzak nhiều.

Tuy nhiên, trong khi Gilik hoàn toàn không nghiêm túc, thì Yzak lại đang rất nghiêm túc chiến đấu với tôi vì anh ta muốn được lên lớp tiếp theo.

Chúng tôi di chuyển theo vòng tròn, vừa đi vừa tìm kiếm sơ hở của đối phương, khoảng cách giữa chúng tôi dần được rút ngắn.

Mồ hôi từ trán tôi đang nhỏ giọt xuống cằm, cổ tôi ngứa ran vì căng thẳng.

"Shaaaaaaa!"

Yzak tung đòn chém ngang từ cú bước chân sắc bén.

Tôi cố né tránh nó bằng cách nhảy lùi lại giống như với Herman, nhưng Yzak lại bước sâu hơn khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đỡ đòn bằng kiếm.

Phía hông là mũi kiếm, mặc dù tôi đỡ được ở phần lưỡi kiếm, nhưng tay tôi tê cứng, mất sức và bị đẩy lùi vào trong.

Yzak lợi dụng đà hất vung kiếm chém từ bên phải.

Ở trận đấu đầu tiên, tôi có thể dễ dàng lách qua đòn tấn công, nhưng lần này tôi bị đẩy lùi và đè xuống, buộc phải đỡ đòn trực diện.

Mặc dù có sự khác biệt về vóc dáng, nhưng do tôi đỡ đòn trong khi đang di chuyển xuống dưới nên va chạm đã khiến thanh kiếm bị hất văng sang phải.

"Oops ..."

"Zuryaaaa!"

"Ugyaa ..."

Trong lúc đuổi theo Yzak tấn công, tôi không kịp phòng thủ nên bị trúng đòn vào cánh tay trái.

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, cơn đau nhói dữ dội khiến cánh tay tôi tê cứng, tôi bất giác buông lỏng thanh kiếm.

"Người chiến thắng, Yzak!"

"Xin lỗi! Kent, cậu có ổn không?"

"Ư... không sao... chỉ cần nghỉ một chút..."

Vừa ôm chặt cánh tay trái, tôi vừa dồn toàn lực để tự chữa lành vết thương.

Cơn đau dữ dội khiến mồ hôi lạnh toát ra như tắm.

"Không, tôi không nghĩ là cậu ổn đâu, cú đánh của tôi khá mạnh và tôi đã nghe thấy một tiếng rất tệ..."

Yzak lo lắng cho tôi, nhưng lúc này tôi khó có thể trả lời.

"Không sao... chỉ là hơi tê thôi..."

"Không... nhưng cậu... Donovan, chúng ta phải làm gì đây?"

"Sau khi cậu bình tĩnh lại một chút, hãy đưa cậu ấy đến phòng y tế, ngay cả khi nó không gãy thì chắc chắn cũng bị nứt xương..."

Cảm giác như nó đã bị gãy hoàn toàn, nhưng không sao, vì cơn đau đã giảm.

Sau khi kiểm tra tình trạng bằng cách nắm và mở các ngón tay, tôi từ từ cử động khuỷu tay.

"Ê này, không được, Kent, đừng cố quá."

"Không sao đâu, Yzak, tôi đã quen với cảm giác này rồi."

"Này, cậu tuy nhỏ con nhưng lại rất lì lợm đấy."

Tôi tiếp tục co duỗi cánh tay trong khi sử dụng khả năng tự chữa lành, cơn đau dần giảm đi.

"Không sao đâu Donovan, hãy để tôi tiếp tục."

"Hả... cậu thật sự ổn chứ?"

"Vâng, nếu được nghỉ thêm một chút nữa thì tôi sẽ ổn thôi."

Tôi lo lắng họ sẽ nghi ngờ, nhưng khả năng cao họ sẽ không phát hiện ra bởi tôi đang sử dụng ma thuật vô niệm, và bỏ cuộc vào lúc này thì quá đáng tiếc.

(Thưa Kent-sama, tôi nghĩ ngài phòng thủ hơi quá.)

(Uhm, ta lùi lại vì nghĩ mình sẽ thua về sức mạnh nên đã bị đẩy lùi nhiều hơn.)

(Đúng rồi, nếu đối thủ dùng sức nhiều thì ngài phải chặn hắn lại trước khi hắn tung hết sức.)

(Ừ, không thể biết được điều đó cho đến khi ta thực sự trải nghiệm nó trong trận chiến.)

Sau khi đấu tập với Yzak, tôi tiếp tục đối đầu với năm người khác. Trong số đó, tôi đã giành chiến thắng trước ba người.

"Tuyệt vời!"

"Được rồi, Kent, tuần tới cậu sẽ tiếp tục học vào ngày Gió."

"Hah...eh, cái đó?"

"Có vấn đề gì sao?"

"Không, không có gì đâu."

"Những người đó sẽ lại mạnh hơn, vì vậy hãy tập luyện chăm chỉ nhé."

"Hah..."

Sao tôi lại vui mừng khi được chuyển sang lớp học tiếp theo nhỉ?

Tôi có cần phải tiếp tục luyện tập đặc biệt để trở nên mạnh mẽ hơn nữa không?

Ưm...Chẳng phải thường có sự kiện harem với một cô gái dễ thương đi cùng một pháp sư gian lận hay sao?

Tôi chắc chắn là có...

(Đoạn này hình như main nó diễn đấy xD) (Ám chỉ Gilik chăng?)