Khi bộ giáp tím vàng xé toạc lớp màng nhầy nhụa ở lối vào tâm thất Bạch Kình, Lâm Phong đã siết chặt chuôi Thoái Tinh Đao, còn Tu La Trảo cũng trong trạng thái bán xuất vỏ, sẵn sàng ứng phó mọi cuộc tấn công bất ngờ.
Thế nhưng, những đợt tập kích từ nhân ngư ẩn mình trong bóng tối, hay quái vật từ trong trứng, đều không hề xuất hiện như dự đoán.
Tâm thất của con cá voi khổng lồ tựa như một tòa cung điện bằng huyết nhục, những mạch máu đỏ sẫm uốn lượn trên vách thịt, chất lỏng trong suốt sền sệt nhỏ giọt từ vòm trần xuống nền đất. Toàn bộ không gian chỉ có tiếng tim đập rung chuyển, ngoài ra thì không một âm thanh nào khác.
“Nó lại không hề giãy giụa? Cứ vậy mà để chúng ta chui vào tim nó?” Zero siết chặt sợi xích vàng đen, ánh mắt cảnh giác. Nàng quét qua những vách thịt đang nhúc nhích xung quanh, luôn cảm thấy sự tĩnh lặng trước mắt ẩn chứa một cái bẫy lớn hơn.
Mắt kính của Lâm Phong lóe lên một vệt đỏ tươi, máy quét hiển thị quả trứng khổng lồ thứ tư đang nằm sâu trong chỗ lõm của vách thịt phía xa. Những đường vân mạch máu trên vỏ trứng thô ráp hơn ba quả trước, đang tỏa ra vầng sáng tím nhạt yêu dị. “Cẩn thận, năng lượng dao động của quả trứng đó mạnh hơn ba quả trước nhiều—”
Lời còn chưa dứt, vỏ trứng đột nhiên “rắc” một tiếng, chất lỏng trắng nhợt tuôn ra như thác, bao bọc một bóng hình quen thuộc chậm rãi hạ xuống.
Đường nét của Amethyst Tear bị một lớp vật chất trắng nhợt dày đặc bao phủ, đôi mắt tím vốn có biến thành màu xám trắng trống rỗng, lưỡi đao Tachi trong tay phát ra ánh sáng trắng lạnh lẽo.
“Hai vị, đã lâu không gặp.” Amethyst Tear… không, giờ phút này có lẽ nên gọi Ma Pháp Thiếu Nữ đã hòa hợp với Bạch Kình này là “Pale Tear. Nàng giơ tay phủi đi chất nhầy trên vai, chất nhầy ở đầu ngón tay bị von thành những mảnh vụn nhỏ, trên mặt nở một nụ cười dữ tợn. Thanh Tachi đột ngột nâng lên trước ngực, ánh sáng trắng từ lưỡi đao chói lóa khiến người ta không thể mở mắt, “Muốn thử sức mạnh mới của ta không?”
Zero lập tức cúi mình, sẵn sàng cho một cuộc cận chiến bất cứ lúc nào. Tốc độ của người phụ nữ này nàng đã từng chứng kiến, chỉ một chút sơ sẩy là trên người nàng có thể sẽ thiếu đi vài bộ phận.
【Slash/Claw Core, Activate】
Lâm Phong giơ tay, Tu La Trảo bật ra từ bộ giáp cánh tay trái, lóe lên ánh kim loại lạnh lẽo. Thoái Tinh Đao đồng thời xuất vỏ, thân đao hiện lên những đường vân đen đỏ rực sáng. Hắn khoanh hai tay, đuôi trảo và đao tiếp khớp chính xác, “cạch” một tiếng khóa chặt.
Hai vũ khí bắt đầu tái cấu trúc dưới sự truyền dẫn năng lượng, xương nhọn bật ra từ hai bên thân đao, cán dài vươn ra thành lưỡi kích dữ tợn, sóng năng lượng tím vàng bao quanh mũi kích, thậm chí cả không khí cũng bị xé rách thành những vết nứt nhỏ li ti.
【Authorization Verified. Annihilation Core, Activate】
【Purgatory, Initialized】
“Đây là…” Đồng tử Zero co lại, nàng có thể cảm nhận được năng lượng khủng khiếp ẩn chứa trong cây trường kích này. Ngay cả không khí xung quanh cũng lạnh đi vì sát ý toát ra từ nó, nhưng lõi năng lượng ở ngực Tu La lại nhanh chóng mờ đi. Rõ ràng vũ khí này được đổi lấy bằng cái giá tiêu hao năng lượng cực đại.
“Thể lực của cô đã tiêu hao quá nhiều trong trận chiến trước, lần này để ta chủ công.” Giọng nói trầm thấp truyền đến qua mặt nạ, mang theo một chút khàn khàn do dòng điện. Tu La nắm chặt Luyện Ngục Trường Kích tiến lên nửa bước, mũi kích nhắm thẳng vào Pale Tear.
Zero nhếch miệng cười, xích vàng đen vung thành hai đường cong trên không, như thể đáp lại người bạn thân thiết đã ở bên mình bấy lâu: “Yên tâm đi, ta sẽ không cản chân ngươi.”
Trận chiến bùng nổ ngay vào khoảnh khắc Luyện Ngục Trường Kích được vung ra.
Cổ tay giáp xoay chuyển, trường kích mang theo năng lượng đen đỏ quét ngang, mũi kích lướt qua không khí để lại một tàn ảnh nóng bỏng.
Iori lại nhanh hơn lần trước, mũi chân chạm nhẹ lên đệm thịt, thân thể như tờ giấy bay lùi lại vài mét. Đồng thời thanh Tachi cũng phản công, một luồng sáng trắng va chạm với sóng năng lượng ở mũi kích, “bùm” một tiếng nổ tung ra một chùm tia lửa.
Nhưng nàng còn chưa đứng vững thì xích vàng đen của Zero đã quấn tới, mũi xích khóa chặt chuôi Tachi. Zero lợi dụng lực kéo lùi của cơ thể, muốn giật thanh đao của Amethyst Tear.
Tu La nhân cơ hội xoay người, trường kích đâm chéo từ dưới lên, lưỡi kích sượt qua eo Amethyst Tear không kịp né tránh, “xẹt” một tiếng rạch ra một vết thương sâu đến tận xương.
Nhưng từ vết thương trào ra không phải máu, mà là chất nhầy trắng nhợt sủi bọt. Chất nhầy như vật sống, nhúc nhích trào ra từ vết thương, chỉ vài giây đã lấp đầy khoảng trống, không để lại một vết sẹo nào, cứ như thể vết thương vừa rồi chưa từng tồn tại.
“Em gái ngu xuẩn của ta, ngươi nghĩ chút giãy giụa này của các ngươi có ích gì sao?” Pale Tear cười lạnh một tiếng, thanh Tachi đột nhiên bùng phát ánh sáng trắng chói mắt, đẩy lùi Zero và Phược Vương trong tay nàng ra và đồng thời, nàng nâng chân đá vào ngực Tu La.
Tu La dùng trường kích đỡ, sau tiếng va chạm thì hắn đã bị chấn động phải lùi lại ba bước, những đường vân năng lượng trên bề mặt giáp tối đi trong chốc lát.
Lâm Phong dưới lớp giáp nhìn thông tin cảnh báo mà cau mày chặt. Vũ khí tối thượng này tiêu hao năng lượng nhanh hơn dự kiến, nhưng chưa kịp suy nghĩ về vấn đề tiêu hao năng lượng, ánh đao của Pale Tear đã ở ngay trước mắt.
Ba người quấn lấy nhau trong tâm thất chật hẹp, động tác nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh. Xích của Zero như một con rắn sống cắn vào các khớp của Amethyst Tear, nhưng mỗi lần vừa quấn tới thì lại bị đối phương dùng thanh tachi chém đứt. Những hạt sáng vỡ ra từ xích rơi xuống đệm thịt, vài giây sau lại ngưng tụ lại.
Mỗi cú vung Luyện Ngục Trường Kích của Lâm Phong đều mang theo uy lực xé rách không gian, lưỡi kích có thể chém ra những vết sâu vài mét trên vách thịt trong tim Bạch Kình, nhưng những vết thương trên người Amethyst Tear thì luôn được chất nhầy trắng nhợt phục hồi ngay lập tức.
Trận chiến này trở thành điều mà Tu La và Zero không muốn thấy nhất, một trận chiến tiêu hao dai dẳng. Ngay cả khi Tu La đã sử dụng vũ khí cuối cùng của mình, hai người cũng chỉ có thể miễn cưỡng cầm hòa đối phương nhờ sự phối hợp tinh vi. Điều khó khăn hơn là thể lực của Amethyst Tear dường như vô tận, tần suất tấn công không hề giảm chút nào, trong khi năng lượng và thể lực của họ đang cạn kiệt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Thế này không ổn.” Mắt kính của Lâm Phong bật lên cảnh báo năng lượng, năng lượng còn lại chưa đến năm phần trăm. Hắn định gọi Zero điều chỉnh chiến thuật, rút lui về lối vào để phục hồi thể lực, nhưng lại không nhận ra động tác của Amethyst Tear đột nhiên thay đổi — thanh Tachi của nàng vốn đang chém về phía Zero đột nhiên đổi hướng giữa chừng, bỏ qua Zero vừa bị nàng ta hất văng mà quay đầu tại chỗ, thân đao vẽ ra một đường cong quỷ dị, chém thẳng vào cổ họng Lâm Phong.
Mà trường kích của Lâm Phong vừa đâm vào ngực nàng, lúc này thu chiêu đã không kịp nữa rồi.
“Không!!!” Zero vẫn lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy ánh đao lóe lên trong tích tắc, nàng không nghĩ ngợi gì liền vung xích ra. Nhưng đúng lúc này, Phược Vương vì cạn kiệt năng lượng, không thể duy trì sự hóa thực của nó, đã tan vỡ thành hạt sáng. Nàng trơ mắt nhìn luồng sáng lạnh lẽo của lưỡi đao ngày càng gần, chỉ còn nửa mét nữa là đến cổ của Tu La, nhưng nàng lại không thể làm gì được.
Cơn tuyệt vọng siết chặt trái tim Zero ngay lập khắc. Lúc này, trong đầu nàng chỉ còn một suy nghĩ: phải ngăn thanh đao này lại!
Phược Vương không với tới, nắm đấm của chính mình cũng không với tới, vậy thì… hãy dừng thời gian lại!
【Trái Tim Bạch Kình, Cộng Hưởng】
Không có dấu hiệu báo trước, không có sự chuẩn bị nào, toàn bộ tâm thất trong mắt Zero đột nhiên biến thành màu xám. Vách thịt đang đập, chất nhầy vốn bắn tung tóe, thậm chí cả ánh đao chết chóc kia, tất cả đều đứng yên tại chỗ, như một bức ảnh đã bị rút cạn màu sắc.
Chỉ có mình Zero là vẫn còn màu sắc, nàng có thể cảm nhận rõ ràng máu trong cơ thể đang chảy, có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của chính mình, còn mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng. Nàng thậm chí có thể nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo đông cứng trên mặt Amethyst Tear và chất nhầy trắng nhợt bắn ra khi cây đại đao vung lên.
Thời gian đã đáp lại tiếng gọi của nàng, đã thực sự đã ngừng trôi!
Nhưng Zero không có thời gian để kinh ngạc, cơ thể nàng hành động trước cả bộ não. Nàng loạng choạng lao đến trước mặt Pale Tear, dồn toàn bộ sức lực đấm một cú vào má đối phương. Chất nhầy bắn tung tóe, toàn thân Pale Tear hơi lệch sang một bên, thanh Tachi đang lơ lửng giữa không trung đã chệch khỏi cổ Tu La.
“Oong—”
Theo tiếng đồng hồ kêu vang, màu xám nhanh chóng phai đi, thời gian lại bắt đầu lưu chuyển.
Tu La vẫn giữ tư thế đâm kích, đồng tử dưới mặt nạ đầy vẻ kinh ngạc: Pale Tear ôm khuôn mặt đã méo mó mà lùi lại, khóe miệng rỉ ra một vệt máu đen, rõ ràng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra — trong tầm nhìn của nàng, Zero vừa rồi còn ở cách ba mét, giây tiếp theo đã dịch chuyển đến trước mặt mình.
Zero loạng choạng lắc lư, khóe miệng mím chặt rỉ ra vài giọt máu tươi. Việc dừng thời gian vài giây vừa rồi gần như đã rút cạn thể lực của nàng, giờ đây mỗi cử động đều như đang xé rách nội tạng. Nếu tiếp tục chiến đấu, e rằng phải dựa vào việc “đốt” mạng để chống đỡ.
“Thời gian… ngươi lại có thể thao túng thời gian?” Pale Tear buông tay khỏi mặt, đôi mắt xám trắng đầy vẻ kiêng dè.
Nàng từng sử dụng Thời Ma, biết người thao túng thời gian sẽ trông như thế nào trong mắt người khác. Hơn nữa, năng lực của Zero lại khác với việc xóa bỏ thời gian của Thời Ma, mà giống như… trực tiếp dừng thời gian lại. Trời biết lần tới Zero phát động năng lực đó, liệu có thể sẽ trực tiếp vòng ra sau lưng mà đấm xuyên tim của nàng không.
Nàng kiêng dè nhìn chằm chằm Zero, lại liếc nhìn Lâm Phong ở xa mà cân nhắc: nàng đã mất năng lực của Thời Ma, giờ đây hoàn toàn không chắc chắn có thể đồng thời đối phó với năng lực mới của Zero và Luyện Ngục Trường Kích của Tu La.
Ngón tay Iori cào nhẹ vào chuôi đao, còn chưa quyết định xong, mọi thứ xung quanh đột nhiên một lần nữa đứng yên...
— Thời gian lại bị tạm dừng.
Lần này, Zero và Lâm Phong đều trở thành những hình ảnh xám xịt đứng yên, còn một bóng người mặc áo blouse trắng bước ra từ bóng tối góc tâm thất, đi vào tầm nhìn của Iori.
Đầu tiên là một lọn tóc đen dài bay ra, rồi đến vạt áo blouse trắng, cuối cùng là toàn bộ khuôn mặt của Đông Phương Nguyệt Hằng lộ ra. Áo blouse trắng của nàng bay phấp phới trong không khí tĩnh lặng, như một đóa hoa chẳng bao giờ tàn, ánh mắt mang theo ý cười trêu đùa, từng bước đi đến trước mặt Iori.
Người phụ nữ ấy nhẹ nhàng vỗ vai Iori, dường như hoàn toàn không để ý chất nhầy làm bẩn tay mình: “Chúng ta nên đi rồi, con yêu.”
“Bà đã đến từ sớm rồi sao? Chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của bà?” Iori cau mày, nàng theo bản năng nắm chặt chuôi đao, nhưng không phản kháng.
“Ta biết con có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.” Ánh mắt Đông Phương Nguyệt Hằng quét qua Zero và Lâm Phong đang đứng yên, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, “Đi thôi, đến thành phố Sakura chúng ta sẽ nói chuyện này kỹ hơn, ta sẽ nói cho con biết mọi thứ mà con muốn.”
“Bà đang bảo vệ con bé, là lo sợ con bé sẽ bị ta giết?” Iori nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Đông Phương Nguyệt Hằng, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong màn đêm đen kịt đó.
Đông Phương Nguyệt Hằng chỉ cười nhẹ, đầu ngón tay lướt qua chất nhầy trên mặt Iori: “Ta bảo vệ con bé, cũng là để bảo vệ con. Các con đều là những tác phẩm ta yêu quý, sao có thể sớm ngọc đá cùng tan như thế này chứ?”
Iori liếc nhìn Zero, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Bóng dáng hai người hóa thành một luồng sáng nhạt trước khi thời gian trở lại, biến mất không dấu vết trong không khí.
Thời gian lại bắt đầu lưu chuyển.
“Cô ta… rút lui rồi sao?” Zero nhìn kẻ thù đột nhiên biến mất trước mắt mà ngẩn người. Đợi đến khi Tu La xác nhận không còn dò thấy bất kỳ tín hiệu nào của nàng ta, cơ thể căng thẳng của thiếu nữ lập tức mềm nhũn, suýt ngã quỵ xuống đệm thịt bên dưới chân.
Tu La vội vàng đỡ nàng, còn những đường vân năng lượng trên bộ giáp của hắn đã mờ đến mức gần như không nhìn thấy.
Nhưng chưa kịp thở phào, toàn bộ tâm thất đột nhiên rung chuyển dữ dội. Vách thịt bắt đầu nứt vỡ, nước biển điên cuồng tràn vào từ các khe nứt, mang theo áp lực khổng lồ cuồn cuộn ập đến — cơ thể Bạch Kình vì mất đi trái tim mà đang nhanh chóng sụp đổ!
“Chạy mau!” Lâm Phong nắm lấy cổ tay Zero, muốn chạy về phía lối vào. Nhưng chân Zero mềm nhũn như không còn xương, vừa đi được hai bước đã loạng choạng ngã vào vòng tay hắn. Gánh nặng của lần đầu tiên kích hoạt khả năng dừng thời gian, cộng thêm trận chiến cường độ cao với Amethyst Tear trước đó, thể lực của nàng đã sớm kiệt quệ, giờ đây ngay cả việc nhúc nhích một bước cũng cảm thấy khó khăn.
“Ta… ta không ra ngoài được rồi.” Zero cười khổ tựa vào lòng Tu La, nhìn dòng nước biển đang dần dần tràn tới, “Ngươi còn phát minh mới nào không? Nếu không, ta e là thật sự phải chết chìm ở đây làm thủy quỷ rồi.”
Zero thực ra cũng không ôm hy vọng gì, bộ giáp của Tu La cũng sắp hết năng lượng rồi, làm sao có thể còn cách nào. Nước biển đã ngập đến bắp chân, cảm giác lạnh lẽo từ từ bò lên cơ thể, khiến nàng không khỏi rùng mình.
Tu La chỉ im lặng, không nói gì cả. Nhìn đôi mắt kính mờ tối đó, trái tim Zero dần dần chìm xuống: Quả nhiên, hắn đang cân nhắc phải không? Cái gọi là "thích mình" đều là lừa dối, lúc này bỏ rơi Ma Pháp Thiếu Nữ vô dụng như mình mà đi mới là lựa chọn mà một cán bộ Ouroboros nên làm.
Nàng thậm chí có thể hình dung rõ ràng cảnh tượng tiếp theo: khi nước biển ngập đến ngực, nàng sẽ vì kiệt sức mà bắt đầu chìm xuống, còn Tu La sẽ quay người lao về phía lối thoát, động cơ đẩy của bộ giáp dù chỉ còn một tia năng lượng cuối cùng cũng đủ để đưa hắn rời đi. Hắn sẽ không quay đầu lại, thậm chí không liếc nhìn nàng một cái, giống như vứt bỏ một cục sắt vụn vô dụng.
“Người phụ nữ đó… vẫn chưa chết.” Giọng Zero bị tiếng nước biển tràn vào khoang tim át đi, nghe vô cùng run rẩy. Vừa mở miệng đã không kìm được ho khan, trong lồng ngực truyền đến cơn đau như kim châm:
“Khụ khụ… Khi ngươi ra ngoài rồi thì hãy liên thủ với Chisaki và những người khác, chắc chắn sẽ giải quyết được cô ta. Nhớ… nhớ tìm chỗ sạc đầy điện cho bộ giáp… đừng để lại như bây giờ… ngay cả vũ khí cũng không thể bật… còn phải để ta cứu ngươi… khụ khụ.”
Nàng cố nhếch khóe miệng, muốn nặn ra một nụ cười thoải mái, nhưng nụ cười ấy vẫn đắng chát. Nước biển đã ngập đến đùi, cảm giác lạnh buốt khiến đầu ngón tay nàng bắt đầu tê dại, ngay cả việc nắm chặt nắm đấm cũng trở nên khó khăn.
Zero khẽ xin lỗi trong lòng, trước tiên là với mẹ nàng. Lúc chia tay, mẹ còn nói đợi nàng về nhà sẽ nấu món nàng thích nhất, giờ xem ra, e rằng không bao giờ được ăn nữa rồi.
Sau đó là với Lâm Phong, nàng trước đây còn hứa với gã chó nhà giàu đó, trước Vực Sâu Tĩnh Lặng phải tự bảo vệ mình thật tốt.
“Xin lỗi cậu nhé, Lâm Phong…” Nàng khẽ tự thì thầm vào không khí, giọng nói và những giọt nước mắt nơi khóe mắt nhanh chóng bị sóng biển đang dâng trào nuốt chửng, “Tớ hình như… sắp thất hứa rồi.”
Ngay tại hoảnh khắc tiếp theo, Tu La đột nhiên bước tới.
Hắn mạnh mẽ giữ chặt cổ tay Zero bằng tay trái, dùng lực không thể thoát ra được bẻ ngược cánh tay nàng ra sau, đồng thời tay phải đặt vào lưng nàng, ấn nàng vào vách thịt đang không ngừng nứt vỡ. Thịt vụn và chất nhầy chảy xuống dọc theo vết nứt của vách thịt dính vào bộ đồ chiến đấu và làn da Zero, cảm giác lạnh lẽo khiến nàng lập tức căng cứng cơ thể.
“Ngươi đồ biến thái… đến lúc nào rồi mà còn giở trò này…” Giọng Zero khàn khàn như sợi tơ mỏng, Ma Pháp Thiếu Nữ không thể chống cự chỉ có thể nghiến răng trừng mắt nhìn tên phản diện ở phía sau, “Quả nhiên là thích chơi kiểu này phải không? Sắp chết chìm rồi còn tơ tưởng đến việc giở trò lưu manh!”
Nàng nhắm chặt mắt, chờ đợi sự xé rách như dự đoán. Nhưng vài giây trôi qua, bộ đồ chiến đấu trên người vẫn nguyên vẹn, không có tiếng xé rách của quần áo, cũng không có cảm giác lạnh lẽo của kim loại chạm vào da thịt. Chỉ có vách thịt dán vào ngực vẫn kêu răng rắc, những mảnh thịt vụn rơi vào cổ áo khiến da nàng ngứa ngáy.
Zero cố sức nghiêng đầu, tầm nhìn vượt qua vai, vừa vặn thấy tay phải của Tu La đang móc vào cổng động cơ đẩy phía sau lưng mình. Tiếng kim loại bật ra giòn tan nghe chói tai lạ thường giữa tiếng nước ồn ào. Hắn mạnh mẽ giật một cái, động cơ đẩy vẫn còn phát ra ánh sáng tím nhạt kia liền bị tháo ra một cách thô bạo.
Chưa kịp để Zero phản ứng, kim loại lạnh lẽo đã áp vào lưng nàng. Kim loại lỏng ở rìa động cơ đẩy tự động bám sát bộ đồ chiến đấu của Zero, những hạt sáng tím vàng tràn ra theo đường vân lõi, dệt thành đôi cánh đẩy bán trong suốt sau lưng nàng, kêu vù vù bắt đầu tích đầy lực đẩy. Cái lạnh của kim loại thấm qua vải vóc khiến nàng run rẩy toàn thân.
“—Khoan đã! Ngươi điên rồi sao?!” Zero cuối cùng cũng hiểu ra hắn định làm gì, giọng nói lập tức biến đổi, nàng điên cuồng vặn vẹo cơ thể muốn quay đầu lại, nhưng cổ tay lại bị hắn nắm chặt hơn, “Không có động cơ đẩy thì ngươi thoát khỏi đây kiểu gì? Bộ giáp của ngươi bây giờ chỉ là một cục sắt chìm đáy biển, ngươi chắc chắn sẽ chết!”
Trong lời nói hoảng loạn của Zero xen lẫn tiếng khóc mà chính nàng cũng không nhận ra. Nước biển đã ngập đến eo Tu La, dòng nước đục ngầu cuốn theo thịt vụn chảy qua người hắn, còn hắn thì cố gắng nâng Zero lên. Đèn năng lượng trên bộ giáp đã tắt hoàn toàn, chỉ còn mặt nạ còn phát ra một chút ánh sáng yếu ớt.
Giọng nói của một thiếu niên truyền qua lớp mặt nạ, năng lượng cạn kiệt đã không thể biến đổi tông giọng điện tử, chỉ còn lại giọng thật khàn khàn, như bị giấy nhám mài qua, nhưng vẫn mang theo một chút vẻ thoải mái: “Vừa rồi ta đang tính toán, năng lượng còn lại của bộ giáp chỉ đủ để đưa một người ra ngoài. Dù sao ta cũng là một quý ông, không thể để cô gái ở lại đây được, đúng không nào?”
Hắn dừng lại một chút, ngón cái khẽ vuốt ve làn da trên cổ tay Zero, như đang an ủi, lại như đang từ biệt: “Tạm biệt nhé, Zero.”
Zero chưa kịp phân biệt đó là giọng của ai thì cơ thể nàng đã được động cơ đẩy đưa lên không trung. Những hạt sáng tím vàng nổ tung, lực đẩy đưa Zero lao về phía lối ra tâm thất như một mũi tên rời cung, bên tai chỉ còn lại tiếng động cơ đẩy vù vù và tiếng sóng biển gào thét.
Nàng giãy giụa quay đầu lại, xuyên qua làn nước mờ ảo, nhìn thấy Tu La đứng trong dòng nước biển ngập đến ngực. Bộ giáp quanh người hắn đã bắt đầu nứt vỡ, hắn giơ tay phải lên khẽ vẫy chào nàng. Khoảnh khắc tiếp theo, dòng nước biển đục ngầu đã ngập qua đầu hắn, hoàn toàn nuốt chửng bóng dáng tím vàng đó.
“Tu La!!!”
Tiếng kêu khóc của thiếu nữ bị sóng biển xé nát, động cơ đẩy đưa nàng xuyên qua lớp màng tâm thất Bạch Kình, theo thực quản mà lao lên mặt biển.
Phía sau nàng, thân thể khổng lồ của Bạch Kình chậm rãi chìm vào vực sâu vạn trượng.
…
Cơ thể Bạch Kình sụp đổ, nước biển mang theo áp lực khổng lồ tràn đầy khoang tim. Lâm Phong cảm thấy xương sườn của mình đều gãy nát, đau nhói như bị vô số cây kim nung đỏ đâm vào từng thớ thịt trong lồng ngực, ngay cả việc co quắp cơ thể cũng trở thành một điều xa xỉ.
Không khí trong phổi tìm kiếm khe hở để thoát ra khỏi cơ thể, nước biển theo đường hô hấp bị vỡ tràn vào, mang theo vị mặn chát bỏng rát, trong cổ họng đầy bọt máu tanh mùi sắt.
Thiếu oxy và áp lực cao như một tấm lưới lạnh lẽo, bao bọc lấy ý thức của hắn không ngừng chìm xuống. Bộ não đã sớm trở thành một khối hỗn độn, những hình ảnh quá khứ vụn vỡ lướt qua trước mắt — nụ cười bi thương của Zero, máu của các Ma Pháp Thiếu Nữ, cái ôm cuối cùng với A Trừng, và bóng lưng của nàng khi rời đi…
Ngay khoảnh khắc ý thức sắp hoàn toàn tắt lịm, một luồng khí quen thuộc xuyên qua vị mặn chát của nước biển, nhẹ nhàng rơi vào cảm nhận của hắn, mang theo sự thân thuộc khắc sâu vào xương máu.
Lâm Phong cố sức vén mí mắt nặng trĩu lên, trong tầm nhìn mờ ảo, một bóng hình nhẹ nhàng đang từ trên vạn trượng biển sâu chậm rãi bay tới. Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác blouse trắng tinh khôi, vạt áo xòe rộng trong nước biển, như một đóa sen trắng nở rộ trong bóng tối. Mái tóc đen buông xõa xuống, nhẹ nhàng bồng bềnh theo dòng nước, trải dài như màn đêm buông xuống. Ngay cả dòng nước xiết khi đến gần nàng cũng trở nên hiền hòa, không hề gây ra một gợn sóng nào.
“A Trừng…” Cái tên không kiểm soát được mà bật ra từ đôi môi khô nứt của hắn.
Hắn sẽ không bao giờ quên cảnh tượng này, dù mắt hắn đã đục ngầu, tầm nhìn đã mờ nhạt.
“A Trừng…!” Lâm Phong muốn vặn vẹo cơ thể bơi về phía nàng, nhưng tứ chi như bị đổ chì, chỉ có đầu ngón tay có thể miễn cưỡng co giật vài cái. Bộ não mà hắn tự hào, lúc này chỉ còn một ý nghĩ: đến gần người phụ nữ kia, gần hơn một chút nữa.
Hắn thậm chí không nhận ra tia ý cười trêu đùa ẩn hiện trong đáy mắt người phụ nữ, không nhận ra chiếc cúc bạc xa lạ trên cổ áo khoác của nàng, càng không nghe ra chút lạnh lùng không thuộc về A Trừng trong hơi thở nàng.
Sự chấp niệm vào khoảnh khắc cận kề cái chết đã lọc bỏ mọi khác biệt, trong lòng Lâm Phong lúc này, bóng hình kia chính là ánh sáng duy nhất của mình.
“A Trừng! A Trừng!” Hắn há miệng gào thét, mặc cho nhiều nước biển hơn tràn vào phổi, cơn đau bỏng rát ở ngực ngày càng dữ dội, nhưng hắn lại như không cảm thấy đau, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng trắng đó, dốc hết sức muốn dang rộng hai tay.
Đông Phương Nguyệt Hằng đột nhiên mỉm cười, như một vị thần đứng giữa biển sâu. Nước biển lạnh lẽo, dòng chảy ngầm hung bạo bên cạnh nàng đều trở thành thứ không quan trọng, nàng chỉ đứng yên lặng ở đó. Tóc đen quấn quanh cổ tay trắng ngần của nàng, ngay cả những nếp gấp trên vạt áo cũng không bị dòng chảy xáo trộn chút nào.
“Câu chuyện của cậu, chưa đến lúc kết thúc.” Trong đầu hắn hiện lên giọng nữ dịu dàng, trên thực tế nó lại không giống giọng Đông Phương Trừng cho lắm, nhưng ý thức của Lâm Phong đã bị chấp niệm lấp đầy, tự động lọc bỏ chút xa lạ đó thành nhiệt độ quen thuộc.
“Tớ sẽ không chết đâu,” Hắn khẽ đáp lại trong lòng, “Bởi vì, A Trừng vẫn chưa… từ bỏ tớ mà.”
Dù cơ thể đã bắt đầu cứng đờ, dù tầm nhìn đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, hắn vẫn cố chấp nắm giữ tia hy vọng này.
Và rồi, bóng trắng đó chậm rãi đến gần, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của hắn vào lòng.
.
.
.
.
Minh Họa của Amethyst Tear, Iori